Chap 3: Lời hứa
Vậy tên cưop đó đã bị bắt rồi ? Thiên my hỏi , ánh mắt tức giận.
– Không, hắn chạy thoát, lúc đó ai cũng lo cho ba cháu, nên….
_………
Ánh mắt Thiên My dường như có gì đó thay đổi, 1 quyết định bùng cháy trong lòng cô.
Đêm lạnh buông xuống, phòng cảnh sát cơ động quận khu 5, bóng ngừoi in lên tường, từng trang giấy lật chậm chạp. Hình dung mệt mỏi nhưng không chịu khuất phục, người đó cố chống chọi với cơn buồn ngủ.
Ông Trung nhìn ,khẽ lắc đầu, ông bưoc vào, đóng ngay bộ hồ sơ vụ án lại, nhìn cô gái ánh mắt cưong quyết.
– Thiên my , về đi cháu. Đêm khuya lắm rồi.
– Cháu muốn tìm ra tên hung thủ ấy thì trước hết lo cho sức khỏe của mình, ba cháu cũng không muốn cháu hành hạ bản thân thế này đâu.
– Ba cháu chết rồi, Vũ thì mất tích, hiện trừong chỉ là 1 cây gậy dính máu, mà kết quả xét nghiệm cho biết máu đó là của Vũ. Ngoài ra không 1 nhân chứng hay vật chứng nào khác, 5 năm rồi cháu còn chưa bỏ cuộc ư?
– Bác…..có phải bác còn giấu cháu chuyện gì không?
– …………
– Tên cướp đó có thể giết ba cháu, nhưng làm sao chạy thoát được giữa vòng vây cảnh sát nhiều như thế.
Cô nhìn ông , ông chỉ im lặng, quay đi:
– Cháu về đi .
– Bác. …. Cháu hiểu rồi. Bác không nói nhưng cháu sẽ tìm ra sự thật.Cháu không chịu thua đâu, bằng bất cứ giá nào, cháu cũng lôi tên hung thủ ra trước ánh sáng.
Cô bước ra cửa.
Ông Trung nhìn theo ( Nó ….. giống anh lắm Thành à, kiên cường không chịu thua trước cái xấu xa , nhưng ………chính cái tính cách đó sẽ là gây ra nỗi đau sau này. Thành à …. anh làm vậy có hối hận không…………) lại thở dài.
Thiên my lái xe mô tô , cô chạy chậm , cảnh vật đêm huyền ảo quá, ánh sáng vẫn còn đó cho dù bóng đêm có bao trùm vạn vật, ánh trăng dát bạc lẻ loi trên màn trời, không có vì sao nào, mày cũng cô đơn như tao phải không. Cô bật cười , nụ cười lạnh chua xót…….
Trăng cô đơn lạnh lùng khó tả
Nỗi buồn này biết tỏ cùng ai
Ngoài ta ra chỉ có đêm dài
Cùng chăn gối màn đêm buông lạnh.
( hì mình đạo thơ chút nha, cho phù hợp tâm trạng nhân vật chút )
Cô về tới nhà, mở cửa , bước nhẹ nhàng, ngã phịch xuống bộ salon, mẹ cô bước đến đưa ly nước mát lạnh, cô đỡ ly và uống
– Cảm ơn mẹ. Con làm mẹ thức giấc ạ ?
– Mẹ có ngủ bao giờ đâu mà thức
– Mẹ đợi con sao ? con đã nói nhiều lần là đừng đợi con, cứ ngủ trước mà, con làm việc khuya lắm.
– Mẹ không ngủ đựơc, từ khi con vào ngành cảnh sát, ngày nào mẹ cũng lo lắng cả. Con không từ bỏ sao…..
– Mẹ……mẹ biết tính con mà, con muốn biết sự thật, con muốn bắt tên hung thủ ra chịu tội trước pháp luật, con muốn tìm ra Vũ.
– Nên dù mẹ có cản ngăn con thế nào cũng vô ích đúng không. Con y hệt ba con, cố chấp lắm.
– Mẹ , con không để bản thân mình gặp nguy hiểm đâu, con biết tự lo cho mình mà, mẹ tin con đi.
– Mẹ tin con nên mới không cản ngăn con nữa, miễn đừng như ba con , bỏ mẹ lại 1 mình, nếu con mà có mệnh hệ nào, mẹ không sống nổi đâu.
Cô ôm mẹ vào lòng, thương mẹ lắm. Đưa mẹ vào phòng để bà yên giấc, cô ra ban công ,nhìn lên cao. Gió đêm đùa giỡn những lọn tóc của cô.Hình bóng người ba hiện lên nền trời thăm thẳm, nụ cười dịu dàng biết bao. Ba ơi……..con nhớ ba quá, trên thiên đường ba phù hộ cho mẹ nha ba, và cho con tìm đựợc Vũ… lại thấy bóng Vũ cười. Nhà ngươi …….tệ lắm. Bỏ đi như thế….Ngươi đang ở đâu….. còn sống hay đã chết rồi……..
Ta với ngươi như hai vì sao lạc
Kiếm tìm nhau trên khắp dãi ngân hà
Đêm hoang vu ánh mắt buồn ngơ ngác
Ngươi nơi nào trong vũ trụ bao la……
Quán Bar Thiên đường, không khí ngẹt thở với tiếng nhạc xập xình như muốn nổ tung đầu óc, từng người điên cuồng nhảy múa , ánh sáng mờ ảo, hoàn toàn đối chọi với cảnh đêm cô tịch ngoài kia.
Ngay dãi bàn tính tiền, 1 cô gái nhưng trông hình dáng như đàn ông, tay cầm ly vang đỏ, chợt nhìn quanh quất. Cô gái ngồi bên cạnh hỏi :
– Anh sao vậy ?
– À, không có gì…..( tôi nghe dường có ai gọi tôi … lầm sao )
Cô gái có mái tóc xoăn dài, ăn mặc thoáng , hở lưng và ngực, trông cô kiêu sa và khiêu gợi hơn với đôi môi đỏ bóng mượt.
– CinDy, sao em gọi tôi là anh hoài vậy ? em cũng biết tôi là….
– Anh là con gái chứ gì, nhưng em thích gọi như thế, làm gì có cô gái nào ăn mặc ves đen đàn ông, cắt tóc ngắn chỉa lên như anh chứ.
Cô cười ranh mãnh.
Tôi im lặng, cô tiến sát gần tôi, đôi tay vòng qua cổ tôi, ngồi lên đùi , đặt lên môi nụ hôn nồng nhiệt, tôi không đẩy ra …. Cô nhăng mặt, rời ra, ánh mắt lộ sự thất vọng.
– Tại sao … sao anh không tiếp nhận em chứ ? Nụ hôn của anh lạnh lắm anh biết không, em không đủ hấp dẫn anh sao ? anh nói đi.
– CinDy , hôm nay tôi mệt lắm . Tôi muốn yên tĩnh .
Tôi bước ra cửa, cô ấy không nói câu nào, bưng ly bia tu sạch….
– Vẫn không quên ư ?
Đêm , hắn đút tay vào túi quần, bóng hắn tan vào màn đêm…….
– Đại tỷ, tên Tám mặt sẹo bị tóm rồi ạ. Ta có cần sai người khử hắn bịt miệng không ạ ?
Hắn nhìn ra cửa kính bên ngoài, điếu thuốc cháy loe loét.
– Không cần, hắn biết phản lại Ông trùm sẽ có kết cuộc thế nào mà. Ngươi đi đi.
– Dạ. Tên đàn em tháo lui.
Hắn còn lại 1 mình suy nghĩ , Tên nào giở trò đây. Nội gián ư ?
Đã 2 lần đường dây bán vũ khí của hắn bị tóm, bọn cớm này cứ như nằm chờ cho đàn em hắn chui vào lưới vậy.
– Hùng vào đây.
– Dạ đại tỷ.
Tên đầu gấu to con bước đến cuối đầu nghe lệnh.
– Mày sai người giám sát khu quận Bắc cho tao.
– Đại tỷ, người nghi ngờ Đại ca Mặt Rô ạ.
Ánh mắt liếc sắt lẻm, Hùng lúng túng, cuối đầu
– Dạ em xin lỗi, em đi ngay.
Hắn rít thuốc, ánh mắt xa xăm.
10 giờ sáng , phòng hỏi cung của sở cảnh sát, Tám mặt sẹo, tay bị còng, trước mắt ánh đèn chiếu vào hắn, 2-3 cảnh sát mặt mày tức giận, 2 viên cảnh sát đi ra, 1 người bóp trán
– Chết tiệt , hắn không khai 1 câu. Cứng đầu thật.
Thiên my ngồi bên bàn hồ sơ :
– Hắn không khai đâu. Mấy anh hỏi vô ích thôi.
– Sao em biết.
– Luật giang hồ đáng sợ hơn luật pháp anh à. Thà chêt toàn thây trong nhà đá còn hơn sống mà không được chết không xong trong tay Xã hội đen mà. Hắn biết rõ khai ra kẻ cầm đầu là thế nào mà.
– Chà em rành tâm lý bọn tôi phạm ghê ta. 1 viên cảnh sát chọc cô
Cô không cười , thản nhiên nói
– Em là con của cảnh sát mà, anh quên rồi à. À anh Thắng đâu , sao sáng giờ không thấy?
– Hắn hả? Kìa. ( chỉ tay ra cửa ) mới nhắc đã thấy , thiêng dữ vậy.
Người thanh niên tên Thắng bước vào, bên vai quấn băng.
– Thiêng gì ba, tui đã chết đâu.
1 anh cảnh sát trêu :
– Cậu không sợ chết à, dám ngay làn đạn mà xông tới, tóm được tên Tám Sẹo, lập công lớn đấy, bù lại viên đạn bay sượt qua vai, mém được ăn đám giỗ cậu năm sau rồi. Ha ha ha.
Thắng nhăn mặt – Trù ẻo tui hoài ba, mạng tui lớn lắm , chết gì đựoc chứ.
Vừa dứt câu , Bốp. 1 tiếng vang lên làm mọi người giựt mình, Thiên my tát 1 cái thật mạnh vào Thắng. Anh ngỡ ngàng nhìn cô. Cô với ánh mắt sắt lạnh, tức giận hét:
_Anh tưởng làm vậy là anh hùng lắm hả, chỉ là kẻ ngu xuẩn thôi, anh liều mạng mình như thế được gì hả, giây phút đó anh có nghĩ cho người thân của anh không. Nếu anh chết thì sao? ( cô xúc động mạnh , không kiềm chế được, cô nắm mạnh cổ áo Thắng, động vào vết thương, làm anh đau, nhăn mặt ) anh chết thì khỏe cho anh, còn người thân của anh phải gánh chịu nổi đau cả đời. Anh làm vậy là ích kỷ có biết không.
Mọi người nắm tay cô cản ra
– My em sao vậy, bình tĩnh nào.
Ông Trung vừa bước ra, thấy, níu tay cô, khiến cô đau phải buông Thắng ra.- Thiên My , buông cậu ta ra. My tức giận :
– Bác buông cháu ra, cháu phải đánh cho tên ngốc này tỉnh ra.
– ĐỦ RỒI ! Ông trung hét lên. NGƯỜI PHẢI TỈNH LÀ CHÁU, THIÊN MY.
Cô chựng người lại nhìn ông, nhìn mọi người, Nhìn Thắng , như nhận ra mình mất bình tĩnh, cô bỏ chạy
– Tôi xin lỗi…..
Thắng định chạy theo cô, ông trung hét:
– Đừng đuổi theo, để nó yên tĩnh lại.
Rồi ánh mắt ông chùng xuống :
– Cái chết của ba nó đã khắc 1 vết thương quá lớn trong tim nó, để nó bình tĩnh lại đi…..
Cô chạy đi, nước mắt chực trào ra, đầu óc rối loạn, co băng qua đường ….
– KÉT……..É……ÉT………
Tiếng thắng xe của chiếc xe hơi phanh lại , đầu xe cách cô trong gang tấc……..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro