Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43 : Trở về đi


***

Cùng mở bài hát "Trở Về Đi" - Acoustic của ca sĩ Chi Pu.

khi đọc chap này...

...lắng đọng cùng Nhi, đau cùng Nhi...

--------------

...

-"Thế nào rồi chú Tư?" Tư Y nhìn thấy dáng vẻ tiu nghỉu của chú quản gia cũng lờ mờ đoán được kết quả, nhưng cô vẫn mở lời hỏi han tìm cho mình một câu trả lời. Một hy vọng mong manh.

-"Chưa tìm được!" Chú Tư trầm mặt, chậm rãi đáp lời.

-"Chú Tư, chú đâu rồi?" Nhi hớt hải chạy vội từ trên lầu xuống dưới phòng khách, không ngừng tìm kiếm.

-"Vâng. Tôi đây cô chủ!" Chú Tư chạy vội đến bên Nhi, khi nghe thấy tiếng cô gọi mình.

-"Chú chuẩn bị xe đi, tôi muốn đến bệnh viện. Nhiều ngày rồi tôi chưa ghé thăm em ấy nữa!" Nhi níu lấy bàn tay chú, dặn dò.

-"Chị hai...chú Tư chuẩn bị ra ngoài giúp em rồi. Chị ngồi đây với em một lát nha!" Tư Y quan sát thấy thái độ không bình thường của Nhi, lòng dạt dào chua xót. Cô bước đến bên cạnh, nắm lấy tay Nhi kéo đến bên ghế sofa ngồi. Tư Y nhướng mày ra ám hiệu cho chú Tư phối hợp theo mình.

Chú quản gia thở dài, ngầm hiểu được ý Tư Y cũng gật gù sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại hai chị em ngồi bên cạnh nhau, trong căn phòng khách im ắng.

-"Bây giờ thời gian rảnh rỗi, chị sẽ xuống bếp làm bánh, em ấy chưa ăn thử món chị làm nữa!" Đôi mắt Nhi vô hồn, thất thần mãi mê nhìn về hướng gian bếp, chợt nhớ đến điều gì, lay nhẹ bàn tay Tư Y, vui vẻ nói.

-"Chị hai...chị đừng như vậy nữa. Em đau lòng lắm, em không biết mình còn bao nhiêu thời gian để sống. Giờ trông chị như thế, thà là để em chết luôn đi cho rồi. Chị xảy ra chuyện gì nữa thì bố mẹ sẽ thế nào đây?" Tư Y nắm chặt lấy bàn tay Nhi. Đôi mắt đẫm lệ nhìn chị mình.

Tâm tình của Nhi ngày một tồi tệ đi, thần trí không còn tỉnh táo như trước. Hình ảnh trước mặt Tư Y không còn là một nữ vương ngạo kiều luôn quyết đoán, lạnh lùng mà thay vào đó bây giờ chỉ là cái xác còn đây mà hồn chốn nao, mơ hồ như một người mất trí, vô cùng yếu đuối mỏng manh. Sự mất tích của Tú vô tình gây ra cú sốc tổn thương nghiêm trọng đến tâm hồn Nhi, khiến Nhi không tin vào những gì đang xảy ra là sự thật.

-"Hứa với em, chị phải mạnh mẽ lên được không? Cô ấy sẽ về bên chị, cô ấy chắc chắn sẽ về!" Tư Y vuốt nhẹ mái tóc rối trên mặt Nhi, nức nở cầu xin.

-"Em cần chị, cần chị che chở cho em, chị đã nói em không được bỏ cuộc mà. Chị cũng nhất định phải như thế được không, chị hai!!!" Tư Y ngày một khóc nhiều hơn, ôm chặt lấy người Nhi. Lòng cô đã khổ tâm, giày xéo đến tận cùng rồi mà nay Nhi nào khác gì cô, xơ xác và gầy guộc đến ngây dại. Tư Y nỉ non buông lời an ủi thanh âm ngập tràn thương tâm.

-"Chị không được bỏ cuộc, em cũng sẽ như thế. Hai chị em mình không được từ bỏ!"

-"Tư Y, chị đau lắm..." Nước mắt Nhi tự lúc nào không ngừng chảy ra, ôm lấy Tư Y. Từng tiếng nấc vỡ òa.

-"Chị thật sự đau lắm..." Thanh âm Nhi ngày một xúc động không kiềm chế được nữa, giọng nói rung lên. Nỗi niềm chất chứa bao ngày kiềm nén cứ thế tuôn trào.

-"Chị hại em ấy... là chính chị hại em ấy!"

-"Chị hai... chị không làm gì cả, chị đừng nghĩ như vậy nữa. Em xin chị đó. Mọi chuyện sẽ qua, tất cả sẽ ổn thôi." Tư Y càng ôm chặt lấy Nhi, vỗ về yêu thương.

Dù phía trước có bao mờ mịt bão giông, xin hãy vững tin một ngày mai...

...

Đừng vội biến mất đi nhanh như khói mây trên trời...

Đừng biến mất đi để tôi lẻ loi giữa cuộc đời...

Tôi là ai nếu một ngày mai... 

Chẳng còn ai bên cạnh... 

Này bạn có biết không tôi đang ngóng trông bạn trở về...

Bạn có biết không bao năm tháng qua thật nặng nề...

Con đường hôm nay như dài thêm...

Khi bạn chẳng còn ở bên...

Đừng vội biến mất đi nhanh như khói mây...

Đừng biến mất đi để tôi lẻ loi...

Tôi là ai nếu một ngày mai...

Chẳng còn ai bên cạnh...

Này bạn có biết không tôi đang ngóng trông bạn trở về...

Bạn có biết không bao năm tháng qua thật nặng nề...

Con đường hôm nay như dài thêm...

Khi bạn chẳng còn ở bên... 

Hãy trở về đi...

...Hãy trở về đi!  

...

------

...

-"Sao rồi?"

-"Đại thiếu gia, quả thật cô Nhi lúc điên lúc tỉnh là nguồn tin chính xác!" Dã Nhân cúi người, tường thuật lại những gì mình điều tra được cho Thế Vũ nghe.

-"Hừ!"

- "Vì một con đàn bà mà em thế này sao" Thế Vũ mân mê điếu thuốc trên tay mình, hút một hơi sâu nhả khói ra. Trong lời nói đầy căm phẫn, oán hận.

-"Không còn việc gì thì ra ngoài đi!"

-"Dạ!"

Thế Vũ hút liên tục điếu thuốc trên tay mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu. Nhếch mép nở nụ cười gian ác, chồm người lấy điện thoại gọi đến cho Minh Vy.

-"Vất vả cho em thời gian này rồi!"

-"Anh biết vậy là tốt!"

-"Cô bác sĩ tâm lý đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình chưa? Anh nhớ em rồi đó!"

-"Minh Vy này ra tay, anh còn phải hỏi đáp án hay sao?"

-"Nếu đã thành công, em thu xếp đưa ả về đây được rồi. Anh đang háo hức xem trò chơi này quá rồi. Anh muốn xem cô ta nhận được món quà này với tâm trạng thế nào. Khi người cô ta yêu bây giờ lại hận cô ta đến tận xương tủy!"

-"Càng ngày anh làm em sợ anh rồi đấy!"

-"Haha, anh không sợ một ai, chỉ sợ mình em thôi cô bác sĩ à. Ngay cả một người bình thường em còn có thể khống chế, sắp đặt cho người ta một "ký ức giả" cơ mà."

-"Vì cơ bản tâm linh con người vốn yếu đuối dễ tổn thương, quan trọng mình có chạm đúng vị trí và điều khiển được nó hay không thôi."

-"Người ta nói rằng không nổi đau nào tàn khốc nhất bằng nổi đau tâm hồn, chính vì thế mà anh tìm đến em. Anh chờ em về đấy!"

-"Uhm, em sẽ thu xếp trở về!"

...

------

...

Buổi ăn tối lặng lẽ trôi qua nhanh chóng kết thúc, Chi bế Linh Lan theo chân Trúc và Lưu Ly xuống dưới nhà đưa tiễn.

Cả buổi ăn lòng Chi cồn cào, tâm trí rối bời đến lạ lẫm. Đầu óc không ngừng quay cuồng suy nghĩ về câu chuyện của Trúc và Linh Lan, tất cả những chuyện từng xảy ra, những gì Trúc đã từng nói với cô, thổ lộ tâm tư cùng cô... liên tục văng vẳng trong tâm trí cô.

Phút chốc cũng đi đến bãi đậu xe. Bất giác trong lòng Chi có một ý nghĩ thôi thúc, muốn tìm hiểu, muốn giải tỏa nổi lòng của mình đang vô cùng hổn loạn, mà Trúc chính là người gây ra cơ sự này. Cô tiến đến bên cạnh dời người nâng Linh Lan đưa sang cho Trúc. Mặt cúi xuống, thỏ thẻ vài chữ vô cùng bối rối, ngượng ngùng.

-"Nói chuyện một lúc được không?"

-"Uhm!" Trúc có hơi bất ngờ, khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Chi trao cho mình. Nhìn thấy nét mặt đầy bối rối của Chi, cô xoay người gật gù đồng ý.

-"Linh Lan vào trong xe trước với dì Lưu Ly, đợi mommy xíu nha!" Trúc bế Linh Lan đến bên Lưu Ly, âu yếm xoa đầu bé nói.

-"Dạ!"

-"Chuyện gì thì nói luôn đi, cần gì phải nói riêng!" Lưu Ly tiếp nhận Linh Lan trên tay Trúc, nhăn nhúm mặt mày. Nhìn Chi gằn giọng nói.

-"Em vào xe đi, tôi nói xong sẽ về ngay!" Trúc cau mày nhìn Lưu Ly, đanh thép nói.

-"Nhanh còn về. Em buồn ngủ lắm rồi!" Mặc dù không muốn rời đi, nhưng trông thấy dáng vẻ bực bội của Trúc. Cô cũng không muốn đôi co nhiều, ấm ức trong lòng cho qua chuyện. Giẫm mạnh gót giày, ôm Linh Lan vào trong xe ngồi chờ. Mắt không ngừng chăm chú quan sát hai người phía ngoài xe.

-"Chuyện gì em nói đi!" Trúc cho tay vào túi quần, chăm chú nhìn Chi, hỏi han.

-"Tôi muốn nhờ cô một việc!" Chi bối rối, thẹn thùng không biết nên mở lời trực tiếp hỏi Trúc thế nào. Đảo mắt trông thấy ánh mắt Lưu Ly đăm đăm nhìn về phía cô, làm Chi ấp úng rối răm không biết nên làm thế nào. Có lẽ nên chờ đợi một dịp khác để hỏi, đột nhiên nghĩ đến giữa Trúc và cô còn có lý do gì để gặp nhau, đành phải viện lấy một lý do để có thể gặp gỡ.

-"Em nói đi, nếu được tôi sẽ giúp!" Trúc bất ngờ, khi nghe Chi lần đầu nhờ cậy mình, không khỏi ngạc nhiên.

-"Tôi có đồng nghiệp, Lê Thanh Tú cô cũng đã gặp rồi. Em ấy đột nhiên mất tích, chúng tôi cũng có truy tìm những vẫn không có kết quả..." Chi viện lý do nhờ Trúc giúp đỡ tìm Tú, đó là lý do ngớ ngẩn cô nghĩ ra được lúc này. Vì Trúc là người có thế lực, biết đâu sẽ tìm được Tú, không ngại mở lời.

-"Em muốn tôi tìm giúp???" Trúc nghe lời Chi nói, đôi chân mày bắt đầu ngày một nhíu lại nhiều hơn. Trúc bồi hồi nhớ lại, người luôn bám dính lấy Chi. Bây giờ vì cô ta mà lên tiếng hạ mình cầu xin cô.

Rốt cuộc là ý gì đây? Cô ta quan trọng đến mức này hay sao? Chi quan tâm đến cô ta như vậy sao?

-"Uhm!"

-"Cô ta là gì của em?"

-"Là đồng nghiệp chứ là gì?" Chi bực bội, khi thấy Trúc bắt đầu lớn tiếng, tra khảo mình.

-"Chắc chắn chỉ là đồng nghiệp không?" Trúc tiến đến thật gần Chi, nhướng mày nhìn cô, cố truy hỏi cho ra vấn đề.

-"Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích nhiều, không cần thiết cũng không quan trọng!"

-"Ai nói không quan trọng??? Tôi sẽ không dại gì tìm nhân tình về cho người mình yêu cả"

-"Tôi...tôi với em ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi!" Mặt Chi đỏ lên, khi nghe câu nói của Trúc. Trong đầu cô có ý nghĩa xông thẳng đến, không muốn Trúc hiểu lầm mối quan hệ của mình với Tú, cứ thế mà giải bày nói ra một mạch.

-"Uhm. Tôi sẽ báo cho em khi có tin tức!" Trúc nghe được đáp án mình muốn nghe. Nở nụ cười mãn nguyện. Gật gù đồng ý.

-"Tôi về đây, em vào nhà nghỉ đi!"

Trúc nói xong lặng lẽ rời đi nhanh chóng.

Chi vẫn đứng đó, bao nhiêu xốn xang, rối răm. Một mớ hỗn độn ngổn ngang trong đầu.

...

------

...

Tư Y ngồi chăm chú xem kịch bản, đầu óc mệt mỏi lo nghĩ không thôi về bản thân mình, về Nhi...

-"Y Y em trang điểm xong thay đồ này nha. Chị chuẩn bị xong rồi nè!" Mi Mi cầm trên tay phục trang chuẩn bị cho buổi chụp poster phim, dặn dò Tư Y.

-"Em biết rồi!"

-"Một lát có phỏng vấn nhỏ trước khi chụp bên kênh "Hậu trường Showbiz" em cũng chuẩn bị nha!"

-"Uhm!"

Đan ngồi trang điểm bên cạnh, mắt không thèm nhìn sang. Nhưng mọi cử động cùng lời nói của Tư Y đều cực kỳ chú tâm, quan sát.

Đan mải mê ngóng trông, giật mình khi thấy ánh sáng đèn flash chiếu vào người. Phóng viên của tòa báo cũng đến để lấy tin PR cho phim.

Cô phóng viên nhanh nhẩu đến phỏng vấn nhanh Hoàng Đan.

-"Chào Hoàng Đan, nghe nói đây là lần đầu tiên cô tham gia bộ phim điện ảnh. Đây lại là một vai nữ chính đồng tính cô cảm thấy thế nào, có cảm thấy áp lực không?"

-"Khá là háo hức, có thể đây là lần đầu tôi đảm nhận vai diễn nặng ký như thế. Còn về việc bản thân có bị áp lực hay không. Tôi nghĩ chắc chắn là không. Vì bạn diễn của tôi là một diễn viên gạo cội nhiều kinh nghiệm trong nghề, một lòng hỗ trợ tôi hết mình nữa. Nên không cảm thấy gì là áp lực cả rất thoải mái!" Đan vui vẻ trả lời phỏng vấn đầy tự tin.

-"Tôi nghe đồn đoán hai người có tình cảm vượt trên mức tình bạn, cô nghĩ thế nào?"

-"Đúng vậy đấy, chúng tôi không phải bạn mà là tri kỷ của nhau, đúng không Tư Y?"

-"Phải!" Tư Y nhoẻn miệng cười, khi chợt nghe đến tên mình.

-"Vậy còn Tư Y, cô cảm thấy thế nào khi Hoàng Đan là bạn diễn, người tình trên phim ảnh của cô?"

-"Thật sự hạnh phúc khi được tham gia bộ phim này cùng Hoàng Đan. Một kỷ niệm khó quên trong đời tôi."

Buổi phỏng vấn sau đó là những câu hỏi trao đổi về thông tin nội dung phim và tính cách nhân vật, cũng kết thúc nhanh chóng.

Hậu trường cũng ráo riết chuẩn bị phân cảnh cho phòng chụp phim trường. Đạo diễn Minh Thùy dành hết tâm huyết vào bộ phim điện ảnh đồng tính nữ đầu tay của đời mình, nên cũng lựa chọn gắt gao, khắt khe chỉn chu mọi thứ thật hoàn hảo. Tất cả bộ phận cộng tác đều là những nhân vật chuyên môn cao, ngay cả nhiếp ảnh gia lần này cũng là người chuyên nghiệp, để hoàn thành poster chính cho tác phẩm của mình. 

Kịch bản của bộ phim "Hồi ký cuộc đời em là chị!". Đây là một câu chuyện tình giữa hai người con gái, mơ hồ không tên gọi cho cảm xúc chính bản thân cô. Nhân vật Tường, cô giảng viên mà Tư Y đảm nhận có một mối tình cùng người yêu phương xa, sáu năm. Sự xuất hiện bất ngờ của Cát, nhân vật cô học trò ngỗ nghịch luôn tìm cách tán tỉnh cô do Hoàng Đan đảm nhận.

Một tình cảm ngọt ngào, mông lung bất ngờ gõ cửa trái tim cô, bất chợt rung cảm, bất chợt rối rắm. Một cảm xúc không tên mập mờ cùng cô học trò của mình. Ngày trở về của người yêu cũ tiến đến ngưỡng cửa hôn nhân, làm cho Tường thức tỉnh đối mặt đấu tranh với chính mình để tự tìm ra câu trả lời...chấp nhận hay buông bỏ cô học trò Cát và đặt một tên gọi đúng nghĩa cho cảm xúc chính bản thân mình.

Một kịch bản tuy không có nhiều sự sáng tạo và mới lạ nhưng được đặt vào bàn tay đạo diễn cùng biên kịch tài ba, xúc tác quan trọng cũng làm nên tác phẩm hoàn hảo tuyệt vời. Chưa nói đến độ "hot" của hai nhân vật chính, không ngừng làm mưa gió trên giới truyền thông.

Bối cảnh buổi chụp poster hôm nay là hình ảnh Tư Y với tâm trạng giày xéo đau thương, đầy đau khổ đưa tay nắm lấy Hoàng Đan, tay còn lại đưa về phía nam phụ. Hoàng Đan từ phía sau ôm lấy thân người Tư Y, níu kéo lại. Nhân vật nam phụ đưa bàn tay về phía Tư Y, chờ đợi Tư Y nắm lấy đi về phía mình.

-"Tất cả chuẩn bị nào!" Minh Thùy lo lắng cho buổi chụp, nên cũng đích thân đến để chỉ đạo và quan sát buổi chụp.

-"Hoàng Đan, diễn!"

Đan từ từ tiến bên cạnh Tư Y, choàng tay ôm lấy phía sau Tư Y vào lòng mình.

Đôi mắt Tư Y khẽ rung lên, cắn chặt lấy môi mình. Bao lâu rồi cô khao khát cái ôm ấm áp, âu yếm này. Sự xúc động không kiểm soát làm khóe mắt cô đỏ bừng, cay xè đi. Đôi môi rung lên bần bật.

Dù chỉ là động tác nhỏ vô cùng giản đơn, chỉ là diễn thôi...lại đem đến cho cô bao nhớ nhung, bao xúc cảm ngọt ngào, hạnh phúc nhỏ nhoi âm thầm len lõi trong tâm hồn cô.

Nước mắt Tư Y tuôn rơi, bàn tay cô nhẹ nhàng tìm đến đôi bàn tay mảnh khảnh đang ôm lấy thân mình, yêu chiều chạm vào, siết chặt giữ lấy vào người mình.

Bao nhiêu suy tư chất chứa cứ thế vỡ tan ra, bỏ mặc cả không gian và thời gian xung quanh mình. Tư Y khẽ nhắm mắt lại, đắm mình trong cảm giác dạt dào hạnh phúc chứa chan. Một lần buông bỏ lý trí tìm đến bàn tay ấy, níu giữ lấy.

Kí ức ngọt ngào bên nhau ồ ạt ùa về...

Cô muốn thét lên thật to lúc này...

"Hãy ôm em..."

"Ôm em thật chặt vào Đan à..."

"Đừng rời xa em..."

Đan siết chặt lấy thân người con gái cô yêu, từng hơi ấm nóng quen thuộc tỏa ra, mùi hương quen thuộc đó... làm lòng Đan mềm nhũn, lắng đọng.

Hận người đấy mà yêu người lắm đấy, người nào biết.

Bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang khi việc cô hận thù, chấp nhận vai diễn này thật sự chẳng thể nào có thể trả thù hay để cố chứng tỏ được điều gì.

Tất cả chỉ là chính cô từng bước, không ngừng sát muối lên trái tim mình.

Càng muốn ghét gỏ, lại càng không ngừng muốn gần gũi, kề bên... lại càng khẳng định hơn...cô yêu con người này nhiều đến thế nào.

Đây có phải là muốn làm đau người lại hóa ra tự làm đau chính mình.

Không ngừng bị cuốn theo lưới tình, u mê không lối thoát.

-"Cắt!" Đạo diễn và nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng, bối cảnh đầu tiên thuận lợi và hoàn hảo ngoài mức tưởng tượng.

-"Tốt quá! Không ngờ trúng ngay phát đầu tiên, thuận lợi như thế. Quả thật chọn hai người vào vai vô cùng hoàn mỹ, vô cùng đúng đắn. Hai cô vào thay trang phục, chuẩn bị chụp phân cảnh khác nhé. Khoảng bốn phân cảnh, chúng ta sẽ chọn lọc lại!"

Tư Y nghe hiệu lệnh kết thúc xong, gật đầu chào. Cô nhanh chóng chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Đan nhìn theo bóng lưng Tư Y rời đi. Đôi mắt chăm chú dõi theo, sau đó cũng vội vàng chạy theo sau vào nhà vệ sinh.

Tư Y đến nơi, tay chống xuống bồn rửa mặt. Cúi đầu liên tục rửa mặt mình, xua tan bao rối ren nhộn nhạo đang bám lấy, vây quanh cô lúc này.

-"Đúng là diễn viên chuyên nghiệp, bắt nhịp cảm xúc hay thật!" Đan ôm lấy thân mình, đứng phía sau lưng Tư Y, bông đùa mỉa mai.

-"Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô?" Tư Y gắng gượng trả lời, xoay người rời đi.

-"Minh tinh màn bạc dỗi rồi sao?" Đan nắm lấy bàn tay Tư Y, khi thấy Tư Y muốn lảng tránh mình, bỏ đi.

-"Buông tay!"

-"Không buông thì sao!" Đan ngày một siết chặt hơn bàn tay mình, không muốn buông bỏ tay Tư Y.

-"Em sợ cái gì chứ! Tại sao không dám đối mặt với tôi."

-"Em trốn tránh tôi làm gì. Tại sao vậy em nói đi???"

-"Buông ra!!!" Tư Y gào thét, không ngừng giẫy giụa, chạy thật nhanh ra ngoài...





----------

*vote&comment* for me. Don't forget to share to your friends. Love u & love u >3

Chuẩn bị màn bi kịch xảy ra...dự là lại tốn thêm khăn giấy...

Thật sự tôi viết mà xót tay, đau lòng lắm đấy...

Tôi cũng biết nhiều độc giả trẻ theo dõi và cũng nhiều độc giả không muốn trông thấy nhiều sự đau thương và giày vò khi đọc.

Chân thành mong mỏi các bạn trải nghiệm chút gì đó mới mẻ và lắng đọng cùng tôi trong câu chuyện này.

Ban đầu tôi không định viết một câu chuyện nhiều sầu thảm, giày xéo cùng nội tâm nhân vật khắc khoải bi đát đến thế.

Tôi chỉ muốn kể một câu chuyện ngọt ngào lãng mạn vẽ nên bức tranh màu hồng yêu thương, để tìm cho mình một niềm vui và hạnh phúc thật nhẹ nhàng.

Nhưng càng viết lại càng đi theo chiều hướng khác, khi mà độ tuổi của tôi không cho phép bản thân mình chối bỏ những sự thật. Không phải cứ yêu đơn thuần là có thể bên nhau suốt kiếp, chỉ có những người dám đương đầu với mọi khó khăn, giúp nhau trưởng thành hơn mới có thể dung hòa bên nhau mãi mãi...

Chốt lại một câu...có lẽ do già cả rồi nên bền người dẻo dai, đày đọa khổ tâm nhiều chút tự nhiên lòng càng thấm thía hơn, chiêm nghiệm ra nhiều điều hơn...không nhìn cuộc đời bằng một màu giản đơn nữa. Đó là một bức tranh lung linh chan hòa sắc màu...

Mong mỏi khi hoàn thành tác phẩm này, gieo chút gì đó lắng đọng trong lòng các bạn.

Thương!

Bolmi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro