Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 18


Rất nhanh cảnh sát Thượng Khánh đã truyền tin tới, thân phận người chết rốt cục cũng được xác nhận, đúng là Tô Mặc. cũng không biết Duẫn Hạo dùng thủ đoạn gì, mà cảnh trưởng thế nhưng lại đáp ứng cho Tại Trung đi cùng hắn, vì thế hai người đơn giản chuẩn bị một chút liền lên xe lái tới Thượng Khánh.

Nếu trước khi tới Duẫn Hạo đối với lần đi du lịch miễn phí này có chút mộng tưởng hy vọng cùng Tại Trung sẽ phát sinh cái gì đó thì khi cảnh sát Thượng Khánh gửi tới ảnh chụp hiện trường phát hiện xác chết thì mọi ý tưởng trong lòng hắn lập tức gà bay chó sủa trứng vỡ, cái gì cũng biến mất tiêu....

Khi thi thể được phát hiện thì toàn thân trần trụi nằm trong một căn phòng thuộc một nhà nghỉ nhỏ. Xuân về hoa nở, chính là thời tiết thích hợp đi du lịch, cho nên đối với thị trấn nhỏ Thượng Khánh số lượng khác du lịch tới đây cũng không ít. Nơi này ngoài khách sạn cũng có khá nhiều các nhà nghỉ không chính quy. Chỉ cần có tiền giao cho chủ nhà liền có thể cầm chìa khóa trọ một phòng, cũng không cần phải đăng kí thông tin cá nhân phiền phức. người phát hiện thi thể là bà chủ nhà nghỉ, bởi vì người khách đã dặn là tới chiều tối mới làm thủ tục rời đi cho nên buổi tối bà mới lên quét dọn vệ sinh phong ở.

Nếu ở khách sạn bình thường đều biết, nếu ở quá giữa trưa liền tính thêm một ngày tiền phòng, cho nên khách trọ đều tới giữa trưa là trả phòng, cố tình vị khách phòng này khá kì quái, cơm chiều cũng ăn ở trong phòng, tuy rằng kì quái nhưng có lợi không lấy là đồ ngốc, bà chủ cũng chỉ qua loa kiểm tra không có vấn đề gì liền làm thủ tục thuê phòng cho người đó.

Kết quả đến khi bà ăn xong bữa tối tới giờ đi quét dọn phòng, đến khi mở cửa phòng vệ sinh ra thấy rẻm buồng tắm được che kín, đến khi kéo rèm vào, liền phát hiện từ trên trần nhà ngay trên bồn tắm có một người đang treo cổ, trên người máu vẫn còn đang nhỏ giọt tong tong, lập tức dọa sợ, ngây người khoảng 3p mới nhớ tới gọi người, tay chân luống cuống gọi cảnh sát.

Căn cứ theo hồ sơ, quần áo tiền mặt của nạn nhân đều không thấy, đúng là trần truồng ra đi không vướng bận, bà chủ nhà nghỉ bị dọa sợ, hỏi cái gì cũng không biết, lại không có đăng kí thông tin thuê phòng, nếu bọn Duẫn Hạo không tìm hiểu mà điều tra tới tận đây, thì chắc chắn bên Khánh Thượng vẫn còn rối rắm thân phận của thi thể này.

Khánh Thượng vốn chỉ là một trấn nhỏ, bình thường bọn móc túi cũng hoành hành khá đông đặc biệt là vào mùa du lịch, chính vì vậy mà cảnh sát Khánh Thượng không thể điều tra được thân phận của nạn nhân. Thấy bọn Duẫn Hạo tới đây, vừa vặn biết thời thế đem toàn bộ hồ sơ giao hết cho bọn Duẫn Hạo đại biểu cho Tây bộ Cảnh cục, bày ra một bộ các đồng chí muốn làm gì cứ làm, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp.

Cho nên sau khi hai người vừa tới nơi, vội vàng buông hành lí xuống, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống đã chạy tới phòng xác kiểm tra thi thể Tô Mặc.

Duẫn Hạo một bên vừa lật xem biên bản khám nghiệm tử thi vừa cùng Tại Trung oán giận, rốt cuộc ai xui xẻo hơn, Tô Mặc đang tốt lành tới du lịch kết quả lại đem mạng nhỏ của mình đi luôn, còn bọn họ vốn an phận thủ thường đi tìm người mất tích, kết quả sẩy chân một cái lại trở thành điều tra án mạng giết người.

Tại Trung lắc đầu nói: "Có phải án mạng hay không còn chưa chắc đâu, đừng quên các thầy giáo trong trường đã dạy chúng ta những gì, một giả thiết phải có chứng cớ chứng minh."

"Coi như hết." Duẫn Hạo xua tay, chỉ vào thi thể Tô Mặc nói: "Tiền tài, quần áo bị cướp sạch chưa nói, em nhìn những vết thương trên người nạn nhân đi, tự nạn nhân có thể làm ra sao?"

Tại Trung đương nhiên biết Duẫn Hạo nói không sai, nhưng cậu vẫn cảm thấy án tử này có chút kì quái, cậu gọi nhân viên pháp y bên cạnh hỏi kết quả báo cáo khám nghiệm.

Nhân viên pháp y nói, trước khi chết thân thể nạn nhân đã bị xâm phạm, những vết thương to nhỏ trên người không ít, ngay cả chỗ tư mật cũng có dấu vết bị ngược đãi, nhưng tất cả đều không phải là vết thương trí mạng. nguyên nhân trực tiếp gây tử vong chính là tắt thở, chính là bị treo cổ mà chết.

"Vậy những vết thương của nạn nhân..." Duẫn Hạo chỉ chi những chỗ da thị bị vỡ nát, mờ mịt hỏi: "Là tự nguyện làm ra hay bị bắt ép?"

Nhân viên pháp y bất đắc dĩ nhún vai: "Này tôi không kiểm nghiệm ra được, tôi chỉ có thể nói là trước khi chết đã có."

Duẫn Hạo lại hỏi hai cảnh viên đi theo tới, lời khai của bà chủ nhà nghỉ thế nào?

Tiểu cảnh viên nghĩ nghĩ: "Chúng tôi cũng đã hỏi qua bả chủ nhà nghỉ, lúc tới thuê phòng trọ là hai người nam nhân, hình dáng tương tự nhau, quần áo cũng giống nhau, hai người cùng tới thuê trọ, nhưng ngẫu nhiên có một người sẽ một mình đi ra ngoài, hôm trả phòng trời cũng đã khuya nên bà ấy cũng không rõ là người đã làm thủ tục trả phòng, bà ấy nghĩ người kia thừa dịp bà ấy không chú ý đã rời đi trước."

Duẫn Hạo gật đầu, quyết định chờ bên này kiểm tra xong sẽ đi tìm bà chủ nhà nghỉ hỏi lại tình hình một chút.

Tại Trung ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, chăm chú quan sát.

Duẫn Hạo hỏi: "Tại Trung, em cảm thấy thế nào?"

"A...Duẫn Hạo, anh còn nhớ ông chủ quán thổ lộ đã miêu tả thế nào với anh về người đi cùng Tô Mặc không?"

Duẫn Hạo nghĩ nghĩ trả lời: "Ông ta nói người đó thoạt nhìn ngoài 30 tuổi, dáng người thon gầy, cao khoảng 1m75."

Vừa nói xong ánh mắt hắn chuyển lên người tử thi nói: "Nói như vậy, đúng là giống hệt nạn nhân."

Tại Trung mang theo bao tay, nhẹ nhàng đụng chạm miệng vết thương trên thi thể: "Em cảm thấy những dấu vết này không phải do nạn nhân bị bắt ép làm, từ thủ pháp gây ra độ nông sâu của miệng vết thương xem ra người này rất am hiểu thủ pháp này." Cậu chỉ vào hai vết máu trên ngực nạn nhân nói: "Anh nhìn xem hai vết thương này rất đối xứng đúng không?"

Duẫn Hạo cẩn thận nhìn nhìn miệng vết thương, nhíu mày.

Nhân viên pháp y nhẹ nhàng rùng mình một cái, thật cẩn thận nói: "Dda số những vết thương này đều do vũ khí nhỏ sắc bén cắt phải, có đôi chỗ là do bỏng đầu thuốc lá dí phải, hoặc là dùng kẹp sắt hay thứ tương tự gây ra, những dấu vết như vậy rất nhiều, nhưng lời của anh nói làm tôi nhớ ra, tuy rằng miệng vết thương phân bố thực túy ý nhưng những chỗ bị dao nhỏ cắt vị trí đều thực tập trung, giống như là đối xứng nhau."

"Lúc phát hiện thi thể có tư thế gì?" Tại Trung quay đầu sang hỏi tiểu cảnh viên.

Cảnh viên ngây người một lúc mới trả lời: "Lúc phát hiện thi thể, xác nạn nhân bị treo trên trần nhà, hai tay bị trói ở sau lưng, chân tự nhiên rủ xuống, phía dưới là một bồn máu..." cảnh viên nhớ lại cảnh tướng khiến anh ta gặp ác mộng mấy ngày nay: "A, đúng rồi, mặt nạn nhân không phải là cúi xuống, đầu giữ thẳng nhìn ra ngoài cửa giống như xuyên qua rèm phòng tắm nhìn ra ngoài, giống như là...."

"Giống như là hung thủ từng đứng ở bên ngoài bồn tắm lớn, đem biểu cảm khuôn mặt nạn nhân nhìn rõ, sau khi quan sát một thời gian, rồi bình tĩnh xử lý hết thảy mọi chuyện, cuối cùng là kéo rèm lại, tự như đóng gói một lễ vật xinh đẹp cho trò chơi này." Tại Trung bình tĩnh nói tiếp thay cho tiểu cảnh viên.

Cảnh viên bị dọa mặt mũi trắng bệch, thấy Tại Trung tướng mạo xinh đẹp khí chất tiểu động vật vô hại, như thế nào mà vừa mở miệng ra đã khiến người rợn tóc gáy. Anh ta nghi hoặc hỏi: "Vậy hung thủ sao có thể cao ngang bằng mặt tử thi được?" ở hiện trường, nạn nhân bị treo lên, nếu muốn nhìn thẳng mặt nạn nhân thì phải cao hơn 2m.

"Tôi nghĩ hung thủ đứng trên chiếc ghế bị dẫm nát ngoài cửa." Tại Trung nói.

Duẫn Hạo cũng chú ý tới điểm này, mọi vật dụng trong phòng đều tốt, trừ chiếc ghế kia bị phá vỡ ở ngoài cửa phòng tắm. vừa là che chắn ở cửa phòng tắm nhưng lại vừa dụ dỗ người khác chạy nhanh vào mở món quà được đóng gói ra.

Tại Trung chậm rãi đứng lên: "Em nghĩ, hung thủ hoặc là có thâm cừu đại hận với nạn nhân hoặc là hắn ta thích ngược cuồng."

Duẫn Hạo do dự chút rồi nói: "Vừa rồi em nói nạn nhân là tự nguyện, vậy ý em là..."

"Ừ." Tại Trung khẳng định suy đoán của hắn: "Nạn nhân hẳn là thích bị ngược cuồng."

Nhân viên pháp y và cảnh viên đứng bên cạnh nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Duẫn Hạo sắc mặt trầm xuống: "Theo như em nói, thủ pháp giết người của hung thủ gọn gàng sạch sẽ, thực có thể là do đã thành thói quen, vậy hung thủ sẽ có khả năng sẽ tiếp tục gây án?"

Tại Trung không chút do dự gật đầu: "Rất có khả năng, còn mà là rất lớn nữa."

Duẫn Hạo thở dài, đây là chuyện gì thế nào?

Hắn hít sâu một hơi, đối với viên cảnh sát bên cạnh nói: "Hàn cảnh quan, hôm nay trời cũng đã muộn, sáng mai anh dẫn chúng tôi tới hiện trường vụ án."

"Vậy cũng được." Cảnh viên họ Hàn cũng không khách khí nói: "vậy sáng mai tôi sẽ tới đón hai người, hai người sắp xếp chút, bữa tối nay tôi mời!"

Duẫn Hạo nhìn sắc trời cũng tối đen, anh cảnh sát này long nhong chạy đông chạy tây theo bọn họ cũng thực vất vả, hơn nữa cũng thoát được một đống bóng đèn ra ngoài một chuyến, cho dù cả ngày đã nhìn lỏa thi rồi thì cũng muốn có thời gian ở cùng ai kia, chậc...ví dụ như thảo luận vụ án chẳng hạn. nghĩ tới đây, hắn liền từ chối ý tốt của Hàn cảnh quan: "Không cần, anh cũng đã vất vả cả ngày rồi, vẫn nên về nhà sớm đi, nơi này cũng không lớn, hai chúng tôi tùy tiện tìm một chỗ ăn cũng được."

Nếu Duẫn Hạo cũng đã nói như vậy, Hàn cảnh quan cũng không níu kéo: "Vậy đi, hai người đi nghỉ sớm một chút, đi dọc đường này rồi rẽ trái sẽ có mấy tiệm cơm gia đình đều có những món đặc sản của chỗ tôi, rảnh hai người có thể nếm thử."

Từ biệt Hàn cảnh quan, hai người chậm rì rì dựa theo lời giới thiệu của anh a đi tới tiệm cơm. Hiện giờ đang là mùa xuân muôn hoa đua nở, chim chóc gọi bầy, khắp Khánh Thượng chỗ nào cũng có thể nhìn ra, bất đồng với thành thị phố xá sầm uất nhốn nháo, buổi tối tại trấn nhỏ này lại hẻo lánh vắng người, hầu như bức tường nhà nào cũng có cây cối thực vật mọc xanh mướt, trên những mái nhà đỏ hồng ngẫu nhiên sẽ thấy mấy con mèo mướp đùa giỡn qua lại, những con đường đá xanh trải dài, những con ngõ sâu thẳm tĩnh mịch, nơi nơi đều thể hiện rõ hương hướng cổ xưa vắng lặng, cùng không khí đặc hữu yên tĩnh thanh bình.

Duẫn Hạo và Tại Trung cũng không có tâm tư ngắm cảnh song hành bước đi, Tại Trung một đường đều nghĩ về vụ án, Duẫn Hạo tuy rằng cũng nghĩ nhưng thập phần tâm tư không hề đặt vào vụ án mà là đặt lên con người đang đi bên cạnh, hai người cứ thế im lặng không ai lên tiếng.

Đang suy nghĩ, bỗng Hữu Thiên gọi điện tới, Duẫn Hạo tiếp: "Hữu Thiên? Sao rồi?"

Lúc Duẫn Hạo cùng Tại Trung đang kiểm nghiệm thi thể thì bên phía bọn Hữu Thiên cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là tới quán bar điều tra người cuối cùng đã đi cùng Tô Mặc rời quán như lời ông chủ quán đã nói, lại mang phác họa chân dung nghi phạm về cảnh cục điều tra mối quan hệ giữa hai người, một phen rối loạn cuối cùng cũng có một ít hiệu quả.

"Cậu nói là các cậu đã lấy được phác họa chân dung nghi phạm?" Duẫn Hạo nghe di động ra hiệu với Tại Trung.

Hữu Thiên dừng một chút: "Ông chủ quán cũng khá phối hợp, miêu tả kĩ càng nhưng là lúc ấy thời gian cũng đã muộn mà trong quán ánh đèn mờ ảo nên ông ta cũng không chắc, nhưng em cứ cảm thấy nghi phạm giống như nạn nhân là sao nhỉ?"

"Bên chỗ tôi cũng đã có được chút manh mối, nam nhân ở cùng với nạn nhân có hình thể tương tự với nạn nhân." Duẫn Hạo nói: "Xem ra tám chín phần là cùng một người, phái người tiếp tục theo dõi quán bar, nếu có tin tức gì lập tức cho tôi biết, bên phía người nhà nạn nhân có tin tức gì không?"

"Không có, đã liên lạc rồi, em tính mai sẽ cùng Xương Mân qua đó, nhưng cũng không hy vọng gì nhiều, người liên hệ là chị gái nạn nhân, cô ấy lúc trước sống ở nước ngoài, nên trong nhà nạn nhân chỉ còn mình cha đẻ, nhưng chị gái nạn nhân cho biết tình cảm giữa các thành viên trong gia đình cũng không thân thiết lắm, nạn nhân cũng đã lâu không về nhà rồi."

"Vậy vụ án Hồ Hoa có tiến triển gì không?"

"Có, bọn Lý thúc đã tra được sau khi mất tích từng dùng một cái điện thoại công cộng gọi điện về cho vợ anh ta."

"Điện thoại là gọi về từ đâu?"

"Khánh Thượng."

Duẫn Hạo nghe vậy sắc mặt trầm hẳn xuống: "Cứ vậy đi, giữ liên lạc." trước khi cúp máy, Duẫn Hạo đột nhiên nhớ ra cái gì vội nói: "Đúng rồi, Hữu Thiên, đi thăm dò khắp nơi xem có án nào chưa phá mà nạn nhân là nam nhân cho tôi."

"nạn nhân chết giống như Tô Mặc?"

"Nạn nhân không cần quá giống, nhưng loại hình tử vong thì tương tự là được."

"Rõ."

Duẫn Hạo cúp điện thoại, mới phát hiện đã đi tới trước cửa khách sạn, bởi vì đã qua giờ cơm, nên nhà ăn khá ít người, bọn Duẫn Hạo tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sau khi gọi đồ ăn lại tiếp tục thảo luận vụ án.

Duẫn Hạo đem nội dung nói chuyện điện thoại với Hữu Thiên kể lại cho Tại Trung, Tại Trung nghe xong có chút đăm chiêu gật đầu: "Ừm... quả thật có một loại hung thủ như vậy, hắn giết người, kỳ thật là do nội tâm cực độ oán hận nên lấy nạn nhân làm đối tượng thay thế, ví dụ như cho cha mẹ anh chị em cường thế áp đặt, hoặc từng có tình cảm xung đột với người yêu, khiến cho oán hận và áp lực lên tới một mức độ nhất định, nên cần phải gây ra việc gì đó để phát tiết áp lực này ra ngoài."

"Giết người để đạt được tâm lý khoái cảm?" Duẫn Hạo nhíu mày, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy hung thủ giết cũng là vật thay thế, vậy áp lực và oán hận với đối tượng hiện thực có mất đi không?"

Tại Trung hữu khí vô lực gật đầu, làm việc cả ngày khiến cậu bây giờ rất đói bụng: "Hung thủ ý thức được điều này, chậm rãi hắn sẽ phát hiện giết người nhiều sẽ không thể cho hắn khoái cảm như lần đầu tiên, cho nên vì muốn lấy lại khoái cảm này mà hung thủ sẽ nghĩ ra những biện pháp khác để gia tăng cảm giác, ví dụ như hành hạ nạn nhân tới chết hoặc là gia tăng tần suất giết người. nhưng tới khi những điều đó không còn thỏa mãn được hắn thì hắn sẽ lực chọn bản tôn đối tượng hiện thực để xuống tay."

Duẫn Hạo bĩu môi nói: "Không biết cái tên hung thủ này nghĩ cái gì, không biết có câu tục ngữ là oan có đầu nợ có chủ sao, tính sổ cũng phải tìm đối tượng mà tính chứ, liên lụy người vô tội làm gì."

Tại Trung cắn cắn đầu đũa đáng thương hề hề lắc đầu: "Có lẽ là do điều kiện hạn chế hoặc là bản tôn đã chết." nói xong lời cuối cùng, những lời muốn nói đã nói xong, cậu dùng thanh âm ủy khuất mềm mềm nói: "Duẫn Hạo, em đói."

Duẫn Hạo nghe xong câu này trong lòng tràn đầy nhu tình, mọi thứ đều hóa thành dòng nước ấm, tuy rằng những lời này có chút đi ngược lại với uy nhiêm và nguyên tắc của cảnh sát nhưng lần này thực sự hắn phải cảm ơn cái tên hung thủ biến thái này, khiến cho hắn có cơ hội được một mình bên cạnh Tại Trung.

"Một vấn đề cuối cùng thôi." Duẫn Hạo sủng nịnh nhu nhu tóc Tại Trung: "Vậy em cảm thấy người hung thủ muốn giết nhất là ai?"

Đối với động tác và lời nói trấn an của Duẫn Hạo, Tại Trung bất mãn chu miệng: "Em không biết, nhưng có một điều em biết."

"Cái gì?"

"Người hung thủ oán hận nhất định là nam nhân."

......

Duẫn Hạo nghe vậy quăng một cái ánh mắt thật to xem thường, đang muốn nói nữa thì đồ ăn được mang lên, hai người làm việc cả ngày cái gì cũng chưa ăn, lập tức cũng không nói chuyện nữa, đều cầm đũa lên bắt đầu vùi đầu vào lấp đầy bụng.

Kỳ thật, thời gian quen biết Tại Trung không lâu lắm, nhưng cả hai lần án tử đều có cậu gợi ý hắn mới có thể phá án, Duẫn Hạo ít nhiều cũng có chút hiểu biết về tâm lý học tội phạm, hắn nghĩ nghĩ nói: "Sau khi nhìn ảnh hiện trường, anh cảm thấy hoàn toàn không giống như có người đã ở qua, hơn nữa lại càng không giống như là gay ở, Hàn cảnh quan nói bà chủ nhà nghỉ phát hiện thi thể xong liền báo cảnh sát ngay nên bà chưa kịp dọn dẹp phòng, nhưng em nhìn xem, căn phòng này mọi vật dụng đều sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận, ra giường, đệm chăn, thậm chí ngay cả những đồ dùng một lần cũng đều rất sạch sẽ, loại sạch sẽ như bị bệnh này có cảm giác giống như ở nhà Tô Mặc."

Tại Trung gắp đồ ăn cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt xuống rồi mới nói: "Nói không chừng là bởi vì bọn họ cảm thấy là cùng một loại người, nên Tô Mặc mới cùng hung thủ ra ngoài, hơn nữa hung thủ cũng vừa vặn thỏa mãn yêu cầu về phương diện tính dục của nạn nhân." Câu nói kế tiếp cậu nói có vẻ mờ mịt nhưng Duẫn Hạo cũng nghe ra ngữ khí ngượng ngùng của cậu.

Hắn cười cười, lại hỏi vấn đề trước kia hắn đã hỏi qua: "Em cảm thấy chúng ta là cùng một loại người sao?"

Tuy rằng đã hiểu được tâm ý của Duẫn Hạo với chính minh, tâm tư hắn cũng thực xác định, nhưng Tại Trung vẫn như cũ bởi vì hắn hỏi quá trắng trợn mà đỏ mặt, hoặc là nói trong lòng có suy nghĩ nên mới cảm thấy vấn đề này của Duẫn Hạo có thâm ý sâu sắc. Cậu nghĩ nghĩ: " Trước mắt mà nói, chúng ta là cùng một loại."

"A?" Duẫn Hạo nhíu mày: "Nói thế nào?"

Tại Trung cười xấu xa nói: "Bởi vì chúng ta cùng nhau về khách sạn lại cùng nhau trở về cảnh cục."

Phát hiện Tại Trung cố ý trêu mình, Duẫn Hạo cũng không tức giận, chỉ ha ha ngây ngô cười.

Hết chương 18

p#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro