Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cộng Sự Không Theo Kịch Bản Thì Phải Làm Sao? [2]

2.

Đêm xuân còn dài, màn trướng đã bị xé xuống một mảnh.

Thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của thiếu niên bị đè ép sát sàng đan, tóc tai tán loạn, gò má áp chặt chăn, khoé môi không thể khép lại liên tục phát ra âm thanh nỉ non vụn vỡ.

"Tiết gia, sâu nữa, sâu. . .A!" Cả người kịch liệt run lên, hai cánh mông đỏ bừng bị người phía sau ép đến biến dạng. Nam nhân lật cơ thể người phía dưới lại, cầm cẳng chân bầm tím gác lên vai mình, thắt lưng điên cuồng đưa đẩy, một lần lại một lần cắm vật lớn vào huyệt động nóng hổi, hoàn toàn xâm chiếm bên trong.

"Quá, quá nhanh. . .quá nhanh ư ư.. ." Âm thanh da thịt đánh vào nhau cuồn cuộn bên tai, mỹ nhân vô thức giãy dụa, lăng la tơ lụa trên người đã không còn sót chút gì, bại lô thân người đầy dấu vết hôn cắn. Suy suyễn thở dốc không ngừng, thân thể bị đâm kịch liệt lắc lư, mỹ nhân hoàn toàn buông bỏ phối hợp, chỉ có thể xụi lơ mặc cho đối phương liên tục thao lộng, đâm sâu tới tận cùng linh hồn.

"Ân. . .!" Không biết đã là lần thứ mấy cao trào, Ẩn Nguyên khàn giọng xin tha, chỉ là đổi lấy từng cú thúc càng mạnh của người kia, phảng phất xuyên xỏ đánh nát thần trí, làm cho y vô lực đáp trả, lãng huyệt càng không thể khống chế tràn ra đại lượng xuân thuỷ.

Một lần nữa hung hãn bắn vào lãng huyệt Ẩn Nguyên, Tiết Khải chống hai tay phía trên người mỹ nhân, đôi mắt rốt cuộc cũng khôi phục chút tỉnh táo.

Dâm dịch trắng đục hoà lẫn vào nhau chảy ra từ nơi tương liên, Ẩn Nguyên vốn đã từng xem qua chuyện này lại xấu hổ không thôi. Song song đâu đó từ trong tận đáy lòng thoả mãn vô cùng, rốt cuộc đêm đầu tiên cũng đã dành hết cho người thương.

Từ nay về sau y có thể tự do tiếp khách rồi --- Ẩn Nguyên khép mi, bi ai lặng lẽ chảy nước mắt.

Vương Nguyên đối với ý nghĩ tiêu cực này của Ẩn Nguyên tỏ vẻ thấu hiểu. Ẩn Nguyên nhiều năm chờ đợi người mình thích, nhưng chung quy thân phận y cũng chỉ là một kẻ mua vui, y cho rằng mình không xứng với đối phương, muốn dùng nhục dục từng chút quên đi đối phương.

Vương Nguyên: Ha ha.

Ngây thơ!

Tên Tiết Khải nọ căn bản là cầm thú được chứ!

Vương Nguyên căm hận muốn cắn lưỡi chết, nhưng thể lực Ẩn Nguyên có hạn, sau một đêm hoan ái tiêu hồn không chịu nổi ngất đi.

Thái dương ló dạng rất nhanh, Vương Nguyên cũng bị vật chôn trong người đánh thức.

"A. . . Vương Tuấn Khải. . .A! Không phải nội dung vở kịch đã kết thúc rồi sao. . .Ưm. . .Ra ngoài, ra ngoài cho tôi.. .Ư~"

Vương Tuấn Khải vô tội nhìn Vương Nguyên, chậm rãi đưa đẩy cự hành ma sát vách thịt phía trong tiểu huyệt, động tác hắn cực kỳ máy móc, cố gắng biểu đạt thành ý: thân thể Ẩn Nguyên đã thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, nhưng hình như Tiết Khải thì chưa nha. . .

"Mẹ nó hệ thống nhà anh, A----!" Vương Nguyên phẫn nộ nổi khùng, nhưng cơ thể vô lực, tiểu huyệt đêm qua bị giày vò quá độ đến bây giờ vẫn còn mẫn cảm, bị cự bổng liên tục khiêu khích như vậy sớm đã chịu không nổi, theo bản năng miễn cưỡng mở rộng miệng huyệt đón nhận, còn không thể nhịn được mà chảy ra nước dâm tanh ngọt. . .

"Ưm!" Dâm huyệt bị đâm nóng rẫy, phun càng nhiều nước, làm cho cự bổng trơn tuột dễ dàng ra vào, một lần lại thêm một lần cọ xát điểm mẫn cảm, làm cho Vương Nguyên vô thức cong eo, nức nở lắc đầu: "Thao. . .a. . .! Không muốn, không muốn nữa đâu, ư ư. . ."

Không phải tôi đang thao cậu đấy sao? Vương Tuấn Khải im lặng nuốt vào lòng, hưởng thụ cảm giác ấm nóng chặt chẽ tuyệt vời do người dưới thân ban tặng, quyết định không nói cho Vương Nguyên biết, hắn vốn không có hệ thống.

. . .

"Đau, đau, đau, lão tử đau-------!!!"

Tiểu Bàn Tử sợ hãi giật lùi ra, suýt chút nữa bị trà nóng hất phải. Nó kinh ngạc nhìn bộ dạng sống dở chết dở của lão bản, biết đối phương không cố ý hất trà về phía mình, hảo tâm hỏi han: "Túng dục quá độ?"

"Đi mẹ ngươi túng dục! Lão tử là lao động vất vả. . .Ôi, đau, đau quá. . .!"

Vương Nguyên ngồi trên ghế cứ như có nhọt sau mông, không ngừng nhúc nhích, mà mỗi lần nhúc nhích lại hưởng thụ cảm giác thống khổ không thể nói ra, không còn cách nào khác là phải sai Tiểu Bàn Tử mang đệm lót cho mình. Ánh mắt Tiểu Lục Tử tràn ngập đồng tình, nói việc này trong thanh lâu sở quán thì có gì lạ đâu, một đêm quá sức đối với xương cốt lão bản, đau đớn là đúng mà. Huống hồ Tiết đại gia kia vừa nhìn đã thấy hàng rất tốt, cho dù có mười lão bản cũng không chịu nổi nha ~

Vương Nguyên trực tiếp tung cước đá hùng hài tử này ra ngoài. Vừa đá xong y cũng muốn liệt luôn.

"Mẹ kiếp Vương Tuấn Khải. . .!!! Ây, ây. . .Mông của lão tử. . .Hu hu. . ."

Chẳng biết Tiểu Lục Tử ra ngoài nói gì, đám tiểu quan trong quán thế mà lũ lượt vào thăm. Một đám tiểu thụ da trắng môi hồng cầm theo khăn đi vào, người trước nối gót người sau mang theo quà cáp tiến cống, nào là mỹ diệu hồi xuân cao, công dụng làm mát chỗ 'ấy', mẫu đơn tục hương cao, công dụng hỗ trợ cho lần sau không còn đau nhiều, còn có người tặng bí kíp lăn sàng, thỉnh xem kỹ để tránh những tư thế gây trở ngại tính phúc. . . Vương Nguyên mặt đen như Bao Thanh Thiên, lại không nỡ từ chối ý tốt của bọn họ, chỉ có thể câm nín ngồi nghe, sau cùng rốt cuộc chịu không nổi nữa mới xua tay đuổi đi, phiền muộn xoa trán.

Nội dung vở kịch cảnh tiếp theo, là Ẩn Nguyên phải đi tiếp một đại hiệp trong võ lâm minh. Vì muốn kết giao tình với đối phương, y không tiếc hy sinh thân mình, một đêm câu dẫn đối phương đến thất điên bát đảo, cuối cùng nhận được sự tín nhiệm của đối phương.

Sau năm ngày nằm như cá chết trên giường, Vương Nguyên rốt cuộc cũng chuẩn bị tinh thần lừa gạt một tên đại hiệp đen đủi nào đó một phen. Cân nhắc giữa soái ca mặt sẹo và anh hùng cụt tay, y quyết định chọn kẻ toàn thân lành lặn, dù sao mặt sẹo cũng là chiến tích anh dũng, qua trọng nhất là cụt tay thì có nhiều tư thế không dùng được nha.

Sắp đặt kế hoạch theo như kịch bản, chưa đầy vài ngày sau, vị đại ca mặt sẹo kia rốt cuộc cũng tìm đến Phí Hương Lầu.

"Ta sắp thú lão bà, lại không có kinh nghiệm gì nên đành nhờ Ẩn lão bản chỉ bảo." Soái ca mặt sẹo quả thật rất đẹp trai, chỉ là trên mặt không chỉ có một vết sẹo a a a! Vương Nguyên yên lặng nhìn gương mặt đã muốn nát bét của đối phương, cắn đầu lưỡi mình một cái. Ha ha, cho mi hám trai lành lặn! Cho mi muốn nhiều tư thế!

Người nọ họ Tiêu tên Tuấn, chính trực oai phong, 'vô tình' quen biết Vương Nguyên qua một lần gặp gỡ. Lần này Tiêu Tuấn quả thật sắp lấy vợ, nàng kia là đương kim tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà võ lâm minh chủ, nổi tiếng phóng khoáng, đã qua một đời chồng, nhưng nữ trung hào kiệt, giang hồ nào có câu nệ chuyện còn trong trắng hay không. Bất quá nàng ta kiêu ngạo, đòi Tiêu Tuấn phải có kinh nghiệm thực chiến thì mới được chạm vào nàng ta.

Nghe nội dung tình tiết thế này liền biết tác giả là mẹ ghẻ rồi, ha ha. Vương Nguyên lặng lẽ thổ tào, đưa Tiêu Tuấn vào phòng riêng.

Y thực ra cũng không muốn xxx với người khác, cho nên tận lực thay đổi nội dung vở kịch, dù sao chỉ cần khiến Tiêu Tuấn có thiện cảm với y thì không cần lăn giường cũng được.

Vì thế, Tiêu Tuấn ôn hoà bị dắt đến phía sau bình phong. Bình phong vừa kéo ra, hai thân ảnh trần trụi quang loã dính sát vào nhau, hương thơm ngào ngạt của huân hương xộc tới khiến hắn giật mình.

"Khụ, đây là hồng bài tiểu quan có kỹ thuật giỏi nhất Phí Hương Lầu và tính nô đã qua huấn luyện tiêu chuẩn, Tiêu đại ca đừng ngại, cứ học hỏi thần thái của hai người bọn họ. . .Ạch, mời xem." Ha ha ha hoá ra đây chính là cảm giác lôi một tên thẳng đi xem GV! Vương Nguyên che miệng cười thầm, lén lút quan sát sắc mặt Tiêu Tuấn, phất tay sai hai người kia có thể tiếp tục làm việc.

"A, nha. . .công tử, ngài xem, hắn đang thao ta. . ." Tiểu quan nọ không hổ là hồng bài bậc nhất, ngũ quan xinh đẹp, mắt phương môi cong, thanh âm nhuyễn nhuyễn ngọt ngào lại lẳng lơ, thân thể trắng nõn quyến rũ cực kỳ. Tiểu quan liếm môi ẩm ướt, hai chân mở rộng, nâng lên cảnh đẹp dâm lãng cho Tiêu Tuấn xem, ngại ngùng rên la: "Công tử, mau nhìn, đại nhục bổng của hắn, đâm vào dâm huyệt của ta, ân. . .Ngươi nhanh một chút,nhanh một chút, a----!"

Tính nô kia ôm chặt thắt lưng tiểu quan, không ngừng đâm rút đưa đẩy cự vật ra vào dâm huyệt, gã cố ý chừa ra một góc độ để Tiêu Tuấn thấy được cảnh dâm huyệt bị cự hành đâm lún vào trong, hai cánh tay mò đến túm lấy hai đầu vú dựng thẳng của tiểu quan, nhéo mạnh vài cái. Tiểu quan sớm đã bị điều giáo thành quen, sung sướng kêu rên, ngọc hành đứng thẳng run rẩy rỉ ra dịch trong suốt, lãng huyệt bên dưới kịch liệt co rút.

"A.. Không nên, không nên, ta không chịu nổi, ta không chịu nổi. . .a!"

Tính nô kéo cánh tay đang bấu chặt vai mình ra, mạnh mẽ lật cơ thể tiểu quan lại, 'phốc' một tiếng cắm thẳng vào lãng huyệt ùn ùn phun nước của tiểu quan, làm cho nước dâm bắn tung toé, dính lên cả vạt áo Tiêu Tuấn. Tiểu quan nức nở vặn vẹo mông, cửa huyệt bị đâm đến đỏ bừng bừng, mười ngón tay trắng trẻo gầy gò tách hai cánh mông ra, vẻ mặt thoả mãn cao giọng rên: "Đúng, mạnh như vậy! A, a, a---! Chính là như vậy!"

Tính nô vừa trừu sáp vừa thay đổi tư thế, xốc tay qua hai đầu gối tiểu quan, mở rộng chân tiểu quan sang hai bên, làm cho cảnh tượng giao hợp hoan ái bại lộ trước mặt Tiêu Tuấn.

Đúng lúc này, Vương Nguyên ở bên cạnh khẽ thì thào, vạn phần thấu triệt: "Công tử, ngài nhìn cho kỹ, không nên bỏ sót giai đoạn nào nha."

Tiêu Tuấn quay đầu, đỏ mắt nhìn y.

Trong lòng Vương Nguyên lộp bộp, không hiểu sao lại có cảm giác hút thuốc phiện bị cảnh sát bắt gặp, vội phất tay ra hiệu hai người kia dừng lại. Nhưng tính nô và tiểu quan nọ căn bản không dừng được, càng kêu rên tợn, rốt cuộc tiểu quan kia thít chặt cự bổng, dâm đãng kêu to bắn ra, đồng thời cũng kích thích tính nô phát tiết trong người mình.

Tiêu Tuấn đột ngột đứng dậy, bắt lấy cánh tay Vương Nguyên: "Ta muốn thực chiến."

Vương Nguyên nhìn ngọn lửa hừng hực trong mắt đối phương, á khẩu, trong lòng rít gào.

Xong! Xong! Xong!

Vương Nguyên bị kéo đến một căn phòng xa hoa, biết rõ đây là biệt viện của Tiêu Tuấn, không khỏi đau đầu, chặn hắn lại trước khi có chết chóc xảy ra: "Tiêu đại ca, có gì từ từ nói!"

"Những gì cần nói ta đã nói, bây giờ ta muốn đích thân ngươi dạy ta." Tiêu Tuấn xoạt xoạt hai ba cái lột đồ sạch sẽ, giơ lên một thứ: "Vừa nãy có người đã đưa cho ta thứ này, ngươi không cần sợ đau."

Vương Nguyên nhìn lọ mẫu đơn tục hương cao, trong lòng nhỏ máu, giãy dụa hoảng loạn: "Không không không! Tiêu đại ca, trong lòng ta đã có ý trung nhân!"

Tiêu Tuấn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đè y xuống: "Ta cũng vậy!"

Vương Nguyên cảm nhận được tên 'trai thẳng' này đã cứng đến không thể cứng hơn, sợ hết cả hồn. Phắc! Không phải nói hắn chỉ thích nữ nhân sao?! Không phải nói cố sự của hắn và Ẩn Nguyên chỉ là một hồi kế sách thôi sao?!

Trong một lúc sơ suất, cảm giác mát lạnh ẩm ướt chui vào hậu huyệt. Vương Nguyên bị trói hai tay cứng đờ cả người, hết sức thê lương hét lên: "A a a----!"

'Tiêu Tuấn' tiếp thu kinh nghiệm từ tính nô, kéo dang hai chân y ra, 'phốc phốc' đẩy nhục bổng vào tiểu huyệt, đẩy đến tận cùng.

"Không, không. . .Ta không. . .Ể?"

Vương Nguyên quay đầu, nhìn kẻ mồ hôi nhễ nhại đang điều chỉnh tư thế, liếc mắt trợn trừng, phẫn nộ vươn tay 'cầm' lấy da mặt hắn, lột ra!

Cái mặt kia, cỡ nào quen thuộc!

"Vương – Tuấn – Khải----!! Lão tử liều mạng với ngươi!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro