Lương tâm?
-đồ con chó tao cho mày ăn học ,làm việc vậy mà mày kiếm được có nhiêu đây thôi hả
-con quỷ cái mày chả làm được cái tích sự gì cho cái nhà này cả , sao mày không đi chết đi , đi đến cái nơi thối rữa mà chết cho đỡ chật đất Hả!
Những lời lẻ chửi rủa thậm tệ phun ra từ chính miệng cha mẹ tôi , vừa mắng chửi vừa đánh đập bằng chiếc chổi đang cầm trên tay . Họ nhìn tôi như một con súc vật chả làm được gì cho đời , nổi giận vì tôi không thể kiếm được nhiều tiền như ý họ muốn, thì cái chắc đêm nay tôi sẽ quỳ ở ngoài hành lang thối lỗi cho đến khi họ cảm thấy đã đủ mãn nguyện
-con xin lỗi ... xin lỗi làm ơ-ơn đừng nhốt con ở ngoài đừng !
Những bàn chân đạp lên trên con người đang khóc lóc vang xin , thân xác nằm bẹp dưới nền xi măng kia bị chà đạp bởi những người thân những người sinh ra tôi
-đau làm ơn đứng kéo con , đừng con ..sợ ahh đừng
Cha kéo lê lết tôi bằng bàn tay khô ráp đấy mặc kệ sự cầu xin khóc lóc của đứa con gái này , mẹ chỉ đứng nhìn những vết thương lở loét do bị chà sát kia mà cười .Lúc đó tôi mới chợt nhận ra lương tâm là thứ xa xỉ mà tôi từng tin tưởng vào nó , tôi tin tưởng đến mức nhìn mẹ tôi với ánh mắt cầu khẩn nghĩ rằng bà sẽ cứu tôi nhưng nhận lại chỉ là nụ cười kinh tởm của bà ta , bị đạp ra khỏi cái nơi gọi là nhà , bị chính cha mẹ coi như là kẻ súc vật trong cái nhà này họ chỉ muốn tôi chết , muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt họ...
-*nếu họ chết đi thì liệu mình sẽ không bị coi như là một kẻ súc vật chứ?*
Đúng vậy, nếu họ chết đi thì tôi sẽ được sống hạnh phúc , được nằm trong chăn ấm nệm êm ,liệu nếu chính đôi bàn tay này giết chết đi sinh mạng người đã nuôi nấng và sinh ra tôi thì tôi có được coi là kẻ bất hiếu
Dưới màn đêm tĩnh lạnh hàn vạn câu hỏi "nếu họ chết đi thì tôi" được hiện hữu trong suy nghĩ của một đứa trẻ non nớt tuổi 16 , cái giá lạnh , cô độc mà hành lang mang lại khiến cho tôi càng muốn giết chết những con người đang say giấc nồng phía sau cánh cửa này ...
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro