CHƯƠNG 5
Hôm ấy là một ngày đầy lãng mạn, ngạt ngào hương biển và cũng là ngày khó quên. Sau khi ăn xong, Yên Nhiên cảm thấy hơi choáng. Có lẽ vì thức ăn, cũng có lẽ vì mấy cốc rượu.
Viễn cũng nói:
- Cô say vì rượu, còn tôi say vì người!
Yên Nhiên lắc đầu, nàng thấy khó chịu thua mồm mép của Viễn. Sau đó họ cùng nhau thả bộ, dọc con đường mới mở. Gió biển ùa vào, mang theo vị mặn và hơi nước. Sóng dồn dập trên mép đá. Trên trời, mặt trăng chỉ là một lưỡi liềm mỏng, lúc ẩn lúc hiện, nhưng sao thì đầy trời, lấp lánh tạo cho bầu trời một vẻ huyền bí.
Cuối cùng họ dừng chân ở một tảng đá to, sát biển. Gió bắt đầu lạnh. Viễn cởi áo ngoài ra, khoác lên vai Yên Nhiên. Lần đầu tiên, Yên Nhiên nghe có mùi đàn ông trên vai mình.
- Hình như tôi chưa hề nói cho cô biết về tôi chứ?
- Anh có khai lý lịch trên phiếu mượn sách, bao nhiêu đó cũng đủ rồi!
- Chưa đủ đâu.
Viễn nói và suy nghĩ một chút rồi kể:
- Tôi là đứa con nhỏ nhất trong gia đình. Ba tôi có cả bốn người con. Trên tôi là một ông anh và hai bà chị, họ đều lập gia đình cả. Mẹ tôi đến năm bốn mươi mới hạ sinh tôi. Nên hiện nay cả hai đều trên bảy mươi tuổi. Cha tôi là giáo sư môn văn ở trường đại học. Mẹ tôi là người đàn bà mẫu mực Á Đông. Khi đã ở tuổi trung niên mới sinh ra tôi, nên người nuông chiều tôi hết mực, nhất là sau khi các anh chị đều lập gia đình, dọn ra ở riêng, tôi càng được yêu thương, chiều chuộng hơn.
Yên Nhiên hỏi:
- Sao anh lại kể những điều đó cho tôi nghe?
Dưới màn đêm đầy sao, giưã tiếng sóng và màu tối của biển khơi, nàng cảm thấy đêm ở biển có một cái gì quyến rũ kỳ lạ.
- Vì tôi muốn Yên Nhiên hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi, để mấy hôm nữa có dịp, tôi đưa Yên Nhiên về làm quen với ba mẹ.
Yên Nhiên thấy tim đập mạnh, một chút bối rối chợt đến, nàng gỡ tay Viễn ra, nhìn về phía biển xa:
- Sao gấp thế? Tôi chưa thấy cần gặp người nhà của anh. Chúng ta mới quen nhau mà! Chưa hiểu bao nhiêu về nhau.
- Vậy sao ban nãy, Yên nhiên bảo là đã biết tôi nhiều?
- Biết và hiểu là hai điều hoàn toàn khác nhau. Tôi nói nước biển mặn, nhưng hiểu nó mặn cỡ nào thì chưa rõ. Ta biết dơi thường ăn đêm, nhưng tại sao nó lại chỉ ăn về đêm? Bãi biển được cấu tạo bởi cát, nhưng tại sao là cát chứ không phải đất. Nói gần hơn, tôi biết anh chàng An Thịnh Viễn, hai mươi bảy tuổi, nói năng hoạt bát, độc thân. Nhưng tại sao hai mươi bảy tuổi rồi, ăn nói hoạt bát như vậy sao vẫn chưa có vợ, điều đó là tại tôi chưa hiểu được.
Viễn nhìn Yên Nhiên thật lâu.
- Lý do chưa vợ ư? Bởi vì trước đó cậu Viễn ta chưa gặp được Yên Nhiên.
Yên Nhiên đỏ mặt lúng túng:
- Đầu môi chót lưỡi. Anh Viễn, anh hiểu không, khi ta nói dối nhiều quá, quen mồm, lời nói ta sẽ không bao giờ làm người khác tin.
Viễn không dám nói bông đùa nữa, chàng nhìn ra biển thật lâu và nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro