Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Người ta thường nói "Vợ chồng mới cưới thường quấn quít nhau", câu này đối với Đới Manh và Dụ Ngôn mà nói cũng chỉ duy trì trong 1 ngày mà thôi.Bọn họ không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, ngày đầu tiên sau khi cưới bọn họ dành phần lớn thời gian ở trong phòng, nhưng ngày thứ 2 thì đều tất bật chạy đi làm.

Dụ Ngôn vừa đến công ty, Khả Dần trừng mắt nhìn nàng, "Tại sao em lại đi làm chứ?"
"Em còn nhiều việc phải làm mà!" Dụ Ngôn kéo ghế của mình, vừa ngồi xuống liền bật máy tính lên.
"Cho xin đi, em mới kết hôn mà! Nên đi hưởng tuần trăng mật hay xin nghỉ phép gì đi chứ." Khả Dần ngữ khí trách móc nói nàng.
"Làm sao em có thể làm những việc hoang đường như vậy?" Dụ Ngôn cười cười. Tuần trăng mật? Nàng thậm chí chưa từng nghĩ qua.
Khả Dần chưa kịp đi xa, Dụ Ngôn đã lo tập trung vào công việc thiết kế của mình.

Lại thêm một ngày bận rộn và căng thẳng như vậy, lúc tan ca Đới Manh lái xe đến đón vợ mới cưới của mình, "Về nhà làm tiếp."
"Ừ." Dụ Ngôn gật đầu, đem công việc cần về nhà làm bỏ vào túi xách công ty.
Cả 2 người ngồi trên xe lấy điện thoại đặt món ăn, vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn truyền đến, sau đó bưng vào phòng vừa ăn vừa làm việc.
"Chúng ta như vậy so với hồi trước khi cưới chẳng khác nhau mấy!"Dụ Ngôn hài lòng nói.
"Manh đã nói trước rồi, chúng ta rất hợp nhau." Đới Manh nói.
2 người tiếp tục làm việc đến 11 giờ, Dụ Ngôn uể oải vặn eo, "Em đi tắm trước đây."
Đới Manh vẫn đang tập trung vào máy tính, lơ đãng gật đầu.
Nhưng khi Dụ Ngôn vừa vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền đến lại làm Đới Manh bất giác phân tâm, cũng bắt đầu tưởng tượng hình dáng vợ mình trong phòng tắm.
Chết thật! Đây thật sự là 1 việc ngoài ý muốn, Đới Manh không biết thế nào lại mê đắm cơ thể Dụ Ngôn, mặc dù cô rất thích Dụ Ngôn nhưng cô lại không muốn rơi vào quá sâu, bởi vì yêu đương là chuyện đầu tư mà không bao giờ có lãi.
Hôm qua Đới Manh lãng phí cả 1 ngày cùng Dụ Ngôn triền miên trên giường, ngay cả chính bản thân cô cũng không tin lại có thể xảy ra việc như vậy.
Đới Manh đã từng rất muốn Dụ Ngôn, vốn dĩ cho rằng như vậy có thể giải quyết được gánh nặng trong lòng, nhưng sự thực hiển nhiên cho thấy cô không thể kháng cự được nữa.
Đới Manh thở 1 hơi dài, hướng đến phòng tắm, tiếng nước càng lúc càng rõ, mà việc nguy hiểm nhất chính là cửa phòng tắm chỉ được khép hờ, Dụ Ngôn không có khóa cửa.
Không được rồi! Nếu cứ như vậy là không được rồi!
Đới Manh hít sâu, ra lệnh cho bản thân phải rời đi, nhưng từ phòng tắm lại truyền đến tiếng hát ngân nga của Dụ Ngôn, đáng yêu như vậy, nhỏ nhẹ như vậy, giống như tối qua nàng ở dưới người cô mà rên rỉ, làm Đới Manh lập tức có phản ứng.
-----
1 phút sau, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống, Dụ Ngôn thân thể lõa lồ đang định vươn tay lấy sữa tắm, lại có 1 đôi tay ôm chầm lấy đôi vai nàng từ phía sau.
"Á!" Dụ Ngôn sợ hãi kêu lên.
Đới Manh cắn nhẹ vào lỗ tai cô, "Là Manh."
"Sao Manh lại vào đây?" Dụ Ngôn hơi giãy giụa, ngay lập tức phát hiện Đới Manh cũng lõa lồ, làm trái tim cô đập loạn lên.
"Cả 2 cùng tắm, vừa tiết kiệm nước, cũng tiết kiệm thời gian, em không thấy vậy sao?" Cái cớ của Đới Manh thật buồn cười, nhưng Đới Manh thật không biết nói gì khác.
"Làm gì... làm gì có chuyện đó?" Dụ Ngôn hoảng loạn muốn thoát khỏi Đới Manh, lại bị cô ép vào tường, đã vậy đôi tay lại bắt đầu vuốt ve, đôi môi dán chặt vào lưng nàng mà liếm láp đùa giỡn.
"Manh... đang làm gì vậy?" Dụ Ngôn khó khăn hỏi.
"Em không cảm nhận được à?" Nước không ngừng chảy xuống giữa 2 người bọn họ, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm nhiệt của tình cảm mãnh liệt đang lan tràn ra thôi, làm cho cả 2 đều thở gấp.
"Đáng ghét... tay Manh đừng chạm vào chỗ đó..." Đó là điểm yếu của Dụ Ngôn
"Thật đáng ghét như vậy sao?" Đới Manh cố ý trêu chọc Dụ Ngôn, ngón tay càng lúc càng trêu chọc ở nơi kín đó.
Như vậy làm sao Dụ Ngôn có thể trả lời chứ? Chỉ có thể nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, biểu tình trên mặt nàng tuy khó xử nhưng lại đầy say đắm. Đới Manh thấp giọng cười, "Nơi này của em thật nóng, thật mềm mại, Manh có thể cảm nhận được."
"Manh đáng ghét... Manh đáng ghét nhất." Dụ Ngôn vừa nũng nịu vừa trách móc.
"Em ghét Manh cũng mặc kệ, vì Manh muốn em!" Trời ạ! Đới Manh chưa bao giờ lại muốn 1 người đến như vậy!
Đới Manh để Dụ Ngôn dựa vào bồn rửa mặt, từ đằng sau thâm nhập sâu vào nàng, sự công kích đó khiến Dụ Ngôn không thể thốt nên lời, chỉ có thể vô lực mà rên rỉ,cảm nhận sự cuồng nhiệt giữa 2 người.
"Trời! Hình như Manh không bao giờ đủ thỏa mãn..." Đới Manh cứ từng đợt từng đợt công kích, xâm lược Dụ Ngôn, ở trong cơ thể đang run rẩy của nàng mà tìm thấy nơi dừng ấm áp nhất.

Cuối cùng Dụ Ngôn lên đến đỉnh vô thức phóng thích chất tình ra đầy tay Đới Manh.

Dụ Ngôn đang dựa vào ngực Đới Manh từ từ trượt xuống, đôi chân cũng không đứng vững được nữa, toàn thân đều bủn rủn.
"Em không chịu được nữa..." Đầu Dụ Ngôn mơ mơ màng màng.
Đới Manh duỗi tay ôm Dụ Ngôn đặt vào bồn tắm đầy nước ấm, nhấc vòi hoa sen lên ôn nhu dịu dàng mà tắm rửa sạch sẽ cho nàng, "Sao vậy? Mệt ư?"
"Đều do Manh hại." Dụ Ngôn vô lực liếc nhìn Đới Manh
Đới Manh nở nụ cười uể oải, "Vì em quá quyến rũ, Manh dù sao cũng chỉ là 1 người bình thường mà thôi."
Tranh cãi với Đới Manh thực tức muốn ói, Dụ Ngôn quá hiểu Đới Manh rồi, tên này bao giờ cũng thể lấy đen nói thành trắng được.
Đới Manh ôm Dụ Ngôn đặt lên giường, nhẹ nhàng lau khô nước , lấy ngón tay chải mái tóc dài của nàng. "Chúng ta kết hôn thật tốt, phải không?"
"Có lẽ vậy!" Dụ Ngôn không biết phải trách móc như thế nào, bọn họ ở phòng ngủ, phòng sách, thậm chí phòng tắm đều phối hợp rất ăn ý, nhưng không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
"Còn hoài nghi không?" Đới Manh từ từ hôn xuống bộ ngực mềm mại của Dụ Ngôn.
"Manh... Manh còn muốn làm gì?"
"Em nói xem?"
"Trời ạ..."
Người phụ nữ này thật khỏe mạnh, thật đáng sợ, Dụ Ngôn không thể nói được nữa, bởi vì cô bị đè xuống hôn nữa rồi.2 tháng sau, cuộc sống vợ chồng của 2 người rất hòa hợp, ngoại trừ những lúc kích tình nhiều hơn 1 chút, thời gian mà họ đáng ra phải chuyên tâm cho công việc lại bị giảm đi khá nhiều, nhưng những thời gian còn lại họ đều cần cù làm việc, so với trước khi kết hôn còn nhiều hơn.
Giám đốc Khả Dần thường nhìn Dụ Ngôn mà thở dài, " Em hết thuốc chữa rồi!"
Dụ Ngônqqq chỉ mỉm cười, "Lại đây xem giúp em tin tức về Paris đi!"
"Em nộp đơn xin đi làm ở Paris thật ư?"
"Paris là 1 thành phố thời thượng, nếu em không đi để mở rộng hiểu biết thì làm sao được?"
"Nếu em cứ đi thế này, cũng phải mất hơn nửa năm lận."
Dụ Ngôn nhún vai, "Vậy thì có quan hệ gì chứ? Chồng em sẽ không để ý đâu." Mặc dù nàng vẫn chưa thương lượng với Đới Manh, nhưng nàng tin cô sẽ rất rộng rãi, thêm nữa còn có đề nghị trước hôn nhân của họ, họ sẽ cho người kia sự tự do lớn nhất.
"Thật không hiểu nổi em, dù sao thì chị cũng sẽ giúp em lưu ý." Khả Dần căn bản không tưởng tượng nổi cảnh mình cùng chồng, con cách xa 2nơi sẽ thế nào.
"Cám ơn!" Dụ Ngôn lại vùi đầu vào công việc.
Trưa hôm đó, Dụ Ngôn theo thường lệ đặt thức ăn nhanh đến công ty, lúc nàng ra ngoài lấy đồ ăn, vô ý thấy 1 cô gái rất quen.
"A! Cô là cô Dụ phải không? Ý! Không, là bà Đới chứ."
Dụ Ngôn gật gật đầu với cô gái đó, "Chúng ta đã từng gặp nhau ư?"
"Đúng vậy! Cô cùng chồng cô đến công ty chúng tôi chụp ảnh cưới đúng không?" Cô gái đó nói.
Dụ Ngôn căn bản mới chỉ xem qua mấy tấm ảnh đó có 1 lần, xong đều bị quăng hết vào tủ, thật xấu hổ.
"À! Cô lại công ty chúng tôi có việc gì?"
"Tôi đến đây để tìm người mẫu, không biết phải chờ bao lâu nữa đây? Đúng rồi! Lúc trước chồng cô từ lâu đã đến đặt ngày hẹn rồi, nếu không thì làm sao đến lượt các vị được!" Cô gái kia tiếp tục nói.
"Từ lâu? Bao lâu?" Đới Manh không phải nói bọn họ rất may mắn, vừa mới gọi điện thoại đã đặt được chỗ sao?
"Khoảng nửa năm trước, cô ấy gọi điện thoại đến hẹn trước. Cho nên 3 tháng sau mới có thể chụp hình được." Cô gái kia nói.
Nửa năm trước? Đó không phải là lúc 2 người mới biết nhau ư?
"Cô không nhớ nhầm chứ?" Đồ ăn trong tay Dụ Ngôn sắp rơi xuống đất rồi.
Cô gái đó rất chắc chắn nói: "Không thể nhầm được, tình hình thị trường trong công ty chúng tôi trước giờ đều như thế cả."
"A!Vậy chắc là tôi nhớ nhầm rồi." Dụ Ngôn yếu ớt cười.
"À! Người mẫu tôi đợi đến rồi, bye bye!"
"Bye bye..." Dụ Ngôn về lại công ty, khóa chặt cửa lại.
Nửa năm trước, đúng là ngày gặp mặt nhau, không phải cô ta nói là bị người nhà hối thúc, mới chịu đi gặp mặt nàng sao? Đã vậy còn hẹn nàng đóng giả làm người yêu của nhau để đánh lạc hướng người nhà sao?
Nhưng, nửa năm trước Đới Manh lại hẹn ngày chụp hình của công ty áo cưới đó?
Dụ Ngôn suy nghĩ cẩn thận, càng lúc càng thấy không đúng, cho nên nàng mở cuốn sổ tay ra, tìm đến 1 trang trong đó, nhấn số điện thoại, nàng cần phải điều tra cho rõ...

Hôm đó, Đới Manh như thường lệ đến công ty GG đón Dụ Ngôn, mọi người đều quen với hình ảnh 1 chiếc xe màu bạc đậu ngay trước cửa. Dụ Ngôn như mọi khi đem những việc chưa làm xong bỏ vào trong xe.
"Hôm nay thấy thế nào?" Đới Manh hỏi.
"Cũng tốt." Dụ Ngôn trả lời rất tự nhiên.Trên đường đi cô lại mở miệng hỏi: "Ông của Manh dạo này vẫn khỏe chứ?"
Đới Manh lặng người 1 lúc, "A! Ông vẫn còn ở bệnh viện,nhưng bác sĩ nói ông khỏe hơn nhiều rồi."
Đới Manh đang nói dối, Dụ Ngôn phát hiện lúc cô ấy nói dối, con mắt chớp chớp rất lợi hại, tại sao lúc trước nàng lại không phát hiện ra chứ? Chẳng lẽ nàng lại thờ ơ như vậy sao?
"Thật ư? Chúng ta đi thăm ông đi."
"Uhm... ngày khác đi." Đới Manh cười không được tự nhiên.Lúc về tới nhà, bọn họ như thường lệ vào phòng sách, Dụ Ngôn nhìn đống thức ăn trên bàn mà không có hứng ăn.
"Em sao vậy?"
"Em ăn không nổi." Thực ra thì từ trưa Dụ Ngôn đã không ăn gì rồi.
"Nếu không khỏe vậy đi nghỉ trước đi."
"Không! Em có vài chuyện muốn nói với Manh."
"Được thôi!" Đới Manh vẫn là 1 người mềm mỏng, dịu dàng.
"Manh... tại sao lại muốn kết hôn với em?" Dụ Ngôn nghĩ về vấn đề này cả ngày trời, chỉ sợ đáp án mà nàng nghĩ ra lại chính là sự thực, cho nên nàng muốn chính tai mình nghe Đới Manh nói.
"Tại sao em lại hỏi như vậy?" Đới Manh có chút mơ hồ.
"Trả lời em, thành thật trả lời em."
"Chẳng phải chúng ta rất hợp nhau sao?" Đới Manh trả lời như 1 lẽ đương nhiên.

Chỉ cần thích hợp là có thể quyết định tất cả sao? Dụ Ngôn cắn môi, nói ra nghi hoặc của mình: "Lúc mới bắt đầu Manh nói Manh không muốn kết hôn, chỉ muốn cùng em giả dạng tình nhân, vậy tại sao nửa năm trước lại đặt chỗ ở tiệm áo cưới với nhà hàng chứ?"
Đới Manh trầm giọng nói, "Em biết hết rồi ư?"
Dụ Ngôn gật đầu, "Còn chuyện của ông Manh, em cũng biết rồi."

Đới Manh trầm mặc 1 lúc, cuối cùng quyết định lật ngửa ván bài của mình, cô chạy đến trước mặt Dụ Ngôn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

"Em nghe Manh nói, Manh rất xin lỗi vì đã lừa em, trên thực tế, lần đầu tiên nhìn thấy em, Manh đã quyết định sẽ cưới em làm vợ, Manh nhất định phải nhanh chóng kiếm được vợ, mà em là người thích hợp với Manh nhất.Em sẽ không ỷ lại Manh, làm phiền Manh, yêu Manh, em đối với Manh mà nói là quá hoàn mỹ rồi, nhưng em lại không muốn kết hôn, Manh dùng rất nhiều cách mới có thể cưới được em, Manh thừa nhận phương pháp mà Manh chọn là không đúng, nhưng hiện tại chứng minh chúng ta chẳng phải là 1 đôi rất xứng sao?"
"Vậy... rượu nho và sôcôla cũng là kế hoạch ư?" Dụ Ngôn từ từ nhớ lại mọi việc, tất cả mọi việc cô đều nghĩ thông suốt rồi.
"Đúng vậy." Đới Manh không thể không thừa nhận.
"Chúng ta ly hôn đi." Dụ Ngôn nghe thấy chính mình nói như vậy.
"Không thể!" Đới Manh kinh ngạc lắc đầu, "Có lẽ em nhất thời bực tức mà thôi, nhưng em suy nghĩ kỹ lại đi, chúng ta là người thích hợp nhất của nhau, chúng ta kết hôn là chính xác nhất."
"Bề ngoài xem ra thì đúng là không sai gì cả!" Dụ Ngôn đẩy tay Đới Manh ra đứng thẳng dậy, "Nhưng từ đầu đến cuối em đều cảm thấy không đúng!" Dụ Ngôn cũng không nói được là tại sao, chỉ là cô cảm thấy không đúng.
"Em muốn Manh thay đổi điều gì? Em nói, Manh nhất định sẽ thay đổi! Manh cũng có thể thề, Manh sẽ không bao giờ gạt em nữa." Đới Manh thành thật nói.
"Những điều em muốn không phải là những thứ này."
"Ngôn, đừng xúc động quá, nói không chừng trong bụng em đã có con của chúng ta rồi, kinh nguyệt của em 2 tháng nay đã không có, đúng không?" Mỗi đêm Đới Manh đều ôm Dụ Ngôn ngủ, từ sớm đã phát hiện ra.
"Con?" Dụ Ngôn bất chợt nghĩ, đúng là từ khi kết hôn đến nay cô vẫn chưa có kinh nữa.
"Con của chúng ta nhất định sẽ rất ưu tú, Manh luôn tin như vậy."
"Manh chính là vì muốn có con với em ư?"Người trước mặt, điều cô ta muốn chính là 1 cô vợ tiện lợi,sinh ra những đứa con ưu tú, kỳ thực chẳng có gì sai, lúc trước nàng cũng nghĩ như vậy, muốn tìm 1 nửa có thể cho người kia sự tự do lớn nhất, tốt nhất là có 1 người chồng thông tình đạt lý và những đứa con ưu tú...
"Vì vậy đừng bao giờ nói ly hôn! Vì con của chúng ta, em không biết Manh đã kỳ vọng nhiều như thế nào đâu!" Trên mặt Đới Manh tỏa ra ánh hào quang.
"Em... em mệt rồi, em muốn đi nghỉ." Bất chợt Dụ Ngôn không muốn nói gì nữa.
"Em vẫn còn giận ư? Ngoài ra thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta thật sự rất hợp nhau, gia đình 2 bên cũng rất thích nhau, không có cuộc hôn nhân nào viên mãn hơn chúng ta đâu."
Dụ Ngôn yếu ớt gật đầu, "Có lẽ vậy!"
"Em nghỉ 1 chút đi, cuối tuần này Manh chở em đi bệnh viện phụ sản được không?"
Đối diện với khuôn mặt kỳ vọng của Đới Manh, Dụ Ngôn không thể từ chối.
"Nói sau đi!" Dụ Ngôn bước vào phòng, đem bản thân ngả lên giường, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bản thân muốn những gì...
Ngày hôm sau Đới Manh chở Dụ Ngôn đến công ty, trước lúc đi cô hôn nàng, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngoan."
Nụ hôn vẫn dịu dàng như vậy, nhưng không làm cho nàng thất thần nữa. Nàng không trả lời, bước ra khỏi xe, đi bộ đến công ty, nhưng 5 phút sau nàng lặng lẽ bước ra khỏi tòa nhà, vẫy vẫy 1 chiếc taxi.

"Cô đi đâu?"
Dụ Ngôn nói tên 1 bệnh viện đa khoa gần ngay công ty. Đến bệnh viện, nàng lấy số ở khoa phụ sản, im lặng ngồi chờ đến lượt mình.Xung quanh có rất nhiều bà bầu được chồng dẫn đến, nét mặt tràn trề niềm hạnh phúc, Dụ Ngôn lặng lẽ nhìn bọn họ, trên khuôn mặt của những đôi vợ chồng này rốt cuộc có nét gì đặc biệt, làm cho họ rạng ngời như vậy?Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm Dụ Ngôn cảm thấy ấm áp, bất ngờ trong nháy mắt nàng đã nghĩ ra, chính là vì yêu, bởi vì bọn họ yêu thương nhau, bởi vì bọn họ đang mong chờ kết tinh tình yêu của mình.Đúng vậy, tình yêu, đó chính là điều nàng luôn thiếu. Đến nàng rồi, bác sĩ trực ca là bác sĩ Lưu, 1 người phụ nữ ôn hòa, Dụ Ngôn nói đã 2 tháng nay cô chưa có kinh.
"Vậy kiểm tra thai xem nào!"
Thế là Dụ Ngôn khám thai, khi nhìn thấy màu của tờ giấy thử, nàng cảm giác tim như muốn ngừng đập
."Không có mang thai." Bác sĩ Lưu nói như vậy. Dụ Ngôn không biết nên vui hay buồn nữa, nàng dường như mất cảm giác rồi.
"Có phải dạo gần đây có sức ép đặc biệt nào không? Hay là tinh thần không được tốt?"
"Có thể có. Tôi mới kết hôn."
"Tôi nghĩ nên làm 1 cuộc kiểm tra toàn diện, nếu sau này muốn có con cũng tiện hơn."
"Vâng!" Dụ Ngôn gật đầu.
Trải qua hơn nửa ngày đi tới đi lui theo trình tự, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, bác sĩ Lưu đáng tiếc nói: "Xin lỗi, tôi kiểm tra thấy nội mạc tử cung của cô quá mỏng, có thể nói cô không thể mang thai, còn về việc kinh nguyệt của cô đến trễ, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, trongvòng 1 tuần sẽ có lại.
"Xin... Xin bác hãy nói lại 1 lần nữa."
"Thể chất của cô không thích hợp để mang thai." Bác sĩ Lee không thể không nói rõ được.
"Vâng! Tôi hiểu rồi."Sau khi biết được sự việc này, suy nghĩ duy nhất của nàng là muốn cười, bởi vì không được như Đới Manh mong đợi, Dụ Ngôn nàng không phải là 1 cô vợ thích hợp, càng không thể trở thành 1 bà mẹ.

"Nhưng hiện giờ có rất nhiều cách có thể giải quyết việc không thể mang thai này. Chỉ cần tốn nhiều thời gian, tiền bạc và tinh thần, bệnh viện của chúng tôi cũng có kỹ thuật này, cô đừng vội nản lòng, có thểthử xem."
"Lần sau tôi sẽ đến nữa."
"Cô gái này, chỉ cần có tình yêu, nhất định sẽ thành công." Bác sĩ Lưu không quên nhắc nhở nàng.
Tình yêu? Đó là gì chứ? Dụ Ngôn cười khổ.Cuối cùng chân cô chầm chậm bước ra khỏi bệnh viện, ánh sáng ngoài cửa chói chang làm cho nàng không thể mở mắt, 1 đôi vợ chồng đẩy 1 chiếc xe nôi đi đến, đứa bé đang bập bẹ nói, "Appa...umma..."Cả 2 vợ chồng đều cười, cười rất hài lòng, rất hạnh phúc.Trường hợp như vậy sẽ không bao giờ xảy đến với nàng, nàng không thể sinh con, hoặc nỗ lực vài năm sẽ có hi vọng, nhưng phải có tình yêu mới thúc đẩy được nỗ lực đó. Nhưng không phải nàng được yêu, Đới Manh nói rất rõ ràng, cái cô ấy không muốn nhất chính là tình yêu, còn nàng thì sao? Nàng có yêu Đới Manh không? Nàng đã thật sự hiểu yêu là gì chưa?

Công ty thời trang quốc tế GG. Vào lúc trưa Dụ Ngôm mới đến, Khả Dần vừa nhìn thấy nàng liền cao giọng la lên: " Dụ Ngôn, tại sao trễ như vậy em mới đến?"
"Em...em không khỏe lắm, đi khám bác sĩ ." Dụ Ngôn giải thích.
"Ai da! Cũng không báo cho chị 1 tiếng, hại chị lo muốn chết."
"Xin lỗi, có việc gì gấp không?" Khả Dần lộ ra 1 nụ cười thần bí, kéo nàng vào văn phòng.
"Em xem đây là gì?" Dụ Ngôn nhận tập văn kiện đó, trên đó có 3 loại ngôn ngữ Trung, Anh, Pháp, nhưng nội dung đều giống nhau, chính là phòng nhân sự của tổng công ty bên Pháp ra chỉ thị: bổ nhiệm Dụ Ngôn đi Pháp đảm nhiệm chức trợ lý thiết kế!
"Đây là..." Dụ Ngôn gần như không tin vào mắt mình, tại sao những chuyện này lại đến cùng 1 lúc chứ? Chẳng lẽ là sự an bài của số phận sao?
"Vui không? Không phải em muốn chị xin giùm em sao? Nếu như chị đem những thiết kế mùa trước của em gửi đi, bọn họ nhất định sẽ rất thích,hi vọng rằng em hãy qua đó đảm nhiệm chức trợ lý, nhưng yên tâm, đó chỉ là hình thức bắt buộc thôi, chưa đến nửa năm có thể lên chức thành nhà thiết kế độc lập rồi." Khả Dần rất hưng phấn, thật ra cô cũng mừng thay cho Dụ Ngôn.
"Cám ơn..." Dụ Ngôn nhẹ nhàng nói.
"Nhưng... chồng em sẽ để em đi chứ? Bởi vì chỉ có 1 người được đi thôi!"
Dụ Ngôn ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Khả Dần, "Khả Dần, chị phải hứa đừng đem việc này kể cho ai hết, được không?"
"Tại sao?" Khả Dần dường như cảm nhận được điều gì đó là lạ.
"Em có lý do, sau này em sẽ giải thích với chị, thật cám ơn chị vì đã giúp em, nếu như chị là bạn tốt của em thì hãy giữ bí mật giùm em được không?"
Khả Dần thấy mặt Dụ Ngôn thành thật, đành gật đầu nói: "Được rồi!"
"Cám ơn..." Môi Dụ Ngôn run run.
"Em có muốn nghỉ ngơi 1 chút không? Chị thấy mặt em trắng bệt." Khả Dần đỡ Dụ Ngôn ngồi xuống ghế.
"Em ngồi 1 chút sẽ đỡ thôi."
"Vậy chị đi trước, có chuyện gì nhớ tìm chị thương lượng."
"Vâng! Cũng nên... nói 1 tiếng cảm ơn chị..."
"Thi ân bất cầu báo, bye!"Sau khi Khả Dần đi, Dụ Ngôn ngây ngốc nhìn tập văn kiện đó, nàng có nên đi Pháp không? Có nên rời xa chỗ này hay không? Có nên đi tìm câu đáp án của riêng nàng không? Những đáp án này vẫn im lìm lặng lẽ. Mở cửa nhà, bắt đầu từ gara Dụ Ngôn lặng lẽ đến phòng khách, nhà bếp, phòng tập thể dục, để đôi tay chạm vào cạnh của từng vật dụng trong nhà, dù chỉ có duyên phận 2 tháng nhưng nàng đã thích ngôi nhà này rồi. Đi lên lầu, đến phòng ngủ và phòng đọc sách, càng có nhiều hồi ức ùa về, cơ hồ làm cho nàng đứng không vững. Sự âm u lạnh lẽo chỉ có thể đến thế này thôi!Thu dọn những thứ cần mang đi cũng đầy 1 cái túi nhỏ, suy cho cùng những thứ muốn mang đi cũng không nỡ mang.Cuối cùng, nàng nhấc điện thoại gọi cho Đới Manh, "Alô, em là Dụ Ngôn."
"Tiểu Dụ, Manh đang rất bận! Có chuyện gì không?" Giọng nói Đới Manh dường như rất gấp gáp.
"Hôm nay không cần đến đón em, buổi tối em có tiệc."
"Uhm! Manh hiểu rồi."
"Còn nữa, đừng bận quá."
"Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"
"Không có gì, em chỉ sợ Manh quá bận thôi."
"Yên tâm! Sự nghiệp là tình yêu lớn nhất của Manh, chết vì bận cũng đáng." Đới Manh không thể thấy được nụ cười khổ của Dụ Ngôn, nàng đang cười nhưng cười rất đau khổ
"Vậy, tạm biệt." Dụ Ngôn đặt lên bàn 1 túi văn kiện, trong đó là câu nói cuối cùng mà nàng muốn nói với Đới Manh. Sau đó, nàng bước ra khỏi nhà, không hề quay đầu lại.
10 giờ tối, Đới Manh mở cửa, trên tay cầm 1 bó hoa bách hợp.
"Tiểu Dụ?" Đới Manh kêu lên 1 tiếng, nhưng trong phòng tối đen, rõ ràng là không có ai ở nhà.Tại sao vẫn chưa về nữa? Đới Manh hơi mơ hồ, thầm nghĩ chắc nàng vẫn còn ở công ty, vì vậy cũng không để ý đi thẳng lên lầu 2.
"Hoa... đặt ở đây vậy!" Đới Manh tìm được 1 lọ hoa, đặt lên bàn trong phòng sách, như vậy Dụ Ngôn sẽ lập tức chú ý đến. Đới Manh ngồi xuống sôpha, ngây người ngắm nhìn hoa. Hôm qua Dụ Ngôn có vẻ không vui lắm, suy cho cùng cũng là cô lừa nàng ,chẳng trách nàng lại giận như vậy, mong rằng bó hoa này sẽ làm nàng nguôi giận. Hơn nữa cô cũng cần phải nói cho nàng biết, cô rất thích nàng, con gái luôn thích nghe những lời đường mật đúng không? Dù muốn cô nói yêu nàng, vậy cũng không khó lắm.
"Manh yêu... Manh yêu em..." Đới Manh bắt đầu thực tập, thực ra cảm giác khi nói câu này... rất tốt.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai về, vì vậy Đới Manh đứng dậy đi đến bên điện thoại, định gọi đến công ty Dụ Ngôn, nhưng xô liền phát hiện trên mặt bàn có 1 túi văn kiện, ký tên là muốn gửi cho cô.
"Đây là gì vậy?" Đới Manh mở ra xem, có 1 tờ giấy và 1 tập văn kiện. Trên giấy chỉ viết có 5 từ..."Chúng ta ly hôn đi!" Công văn đính kèm là giấy chứng nhận ly hôn, trên đó đã có chữ ký và đóng dấu sẵn rồi. Đới Manh nhìn trừng trừng hết mọi thứ, không biết qua bao lâu, đôi tay run run của cô cuối cùng cũng vo tờ giấy thành 1 nắm, lấy bật lửa từ trong ngăn kéo ra đốt tờ giấy đó."Không! Manh tuyệt đối không ly hôn." Đới Manh trừng mắt nhìn đống tro tàn trước mặt hét lớn. Đới Manh vung mạnh tay làm bình hoa rơi xuống, "Xoảng!" 1 tiếng, hoa bách hợp thơm thoang thoảng rơi xuống đất, bình hoa thì vỡ vụn, nước chảy lênh láng, giống như 1 cơn ác mộng.
--------------------

Dụ Ngôn, mừng cậu xuất đạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro