Chap 4
Tin 2 người sắp kết hôn vừa truyền ra, cả nhà họ Dụ và họ Đới đều vui mừng, bọn họ không ngờ sự tình lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy,cả 2 đều là những nhân vật khiến người nhà lo lắng nhất, đột nhiên nên duyên kết hôn, làm họ thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tổ chức việc hỷ này càng khẩn trương hơn.Nhưng mà không ai lo lắng bằng Đới Manh, cô như là sợ Dụ Ngôn sẽ chạy trốn vậy, trong vòng 1 tuần đều chuẩn bị xong mọi thứ.
Ngày thứ 2 phát thiệp mời, ngày thứ 3 lễ phục cưới đã được mang lại. Ngày thứ 4 ảnh cưới đã rửa xong, ngày thứ 5 tân gia đã bố trí xong.,ngày thứ 6 bánh cưới đã được đem lại, ngày thứ 7 phù dâu, phù rể, người làm chứng, người chủ trì, ban nhạc v..v... đều đã xếp đặt xong hết rồi,chỉ còn chờ đến tối chủ nhật thì có thể kết hôn rồi.Mà kể từ tuần này thì cũng không đúng lúc lúc lắm, vì công việc của Dụ Ngôn cũng cực kỳ bận, bởi vì những mẫu thiết kế của nàng nhận được khen ngợi của tổng công ty bên Pháp, yêu cầu nàng trong quý sau phải cho ra lò bộ sưu tập của mình, vì vậy nàng nhất định tăng tốc trong tuần này phải hoàn thành xong báo cáo và tác phẩm của mình.Bận quá! Bận quá! Bận đến mức trời đất tối sầm.Trưa thứ 7, tất cả mọi người đều xuống ca, Dụ Ngôn vẫn phải hăng hái chiến đấu trong công ty quần áo GG.
Giám đốc Tạ Khả Dần sắp đi về, thấy Dụ Ngôn như vậy, tuy không đồng tình nhưng lại cười nói: "Cho xin, ngày mai em phải kết hôn rồi, từ trước đến giờ chưa thấy qua cô dâu nào trước lễ cưới 1 ngày mà lại đi lo công việc đến như vậy!"
Dụ Ngôn gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt, "Ơ... dù sao thì mọi việc cũng do cô ta chuẩn bị mà."
"Cô ta? Em muốn nói chồng em?"
"Chồng?" Từ này nhất tời làm nàng khó mà tiếp nhận được, nhưng không thể không thừa nhận, "Đúng vậy, chính là chồng của em!"
Khuôn mặt Tạ Khả Dần lộ ra sự ngưỡng mộ, "Woa! Chồng em hàng ngày đều tặng hoa, như vậy đã đủ lãng mạn rồi, lại còn có tinh thần trách nhiệm như vậy, em đã túm được 1 người chồng rất tốt nha!"
"Hì hì... có lẽ vậy!" Dụ Ngôn ngu ngơ cười vài tiếng.
"Bó hoa này có thể tặng chị không?" Khả Dàn rất thích cúc Ba Tư.
"Đương nhiên rồi! Mấy bó hoa này của em ai thích thì cứ lấy." Dụ Ngôn đối với những thứ không thực tế thường không có cảm giác gì.
Khả Dần nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa, không nhịn được phân vân," Ngôn à! Câu hỏi này của chị có thế có chút kỳ quái, nhưng em... cũng rất yêu chồng em đúng không?"
Hỏi cô dâu sắp cưới vấn đề này thật cũng không hay lắm, nhưng không hiểu tại sao Khả Dần lại có 1 chút nghi ngờ, bởi vì thái độ của Dụ Ngôn thấy không mấy quan tâm lắm!
"Yêu?" Dụ Ngôn càng không biết nên trả lời thế nào, "Rất quan trọng sao?"
Khuôn mặt Khả Dần lập tức trở nên kinh hãi, "Quan trọng không ư? Nói thừa! Em không yêu cô ta, cô ta không yêu em, vậy 2 người còn định kết hôn sao? Kết hôn là bởi vì tình yêu của 2 người dành cho nhau,muốn vĩnh viễn ở bên cạnh đối phương đó!"
"Ơ... nói cũng đúng." Dụ Ngôn đương nhiên hiểu điều này, "Nhưng trênthế giới này... có rất nhiều loại hôn nhân không giống nhau, em và cô ta... có thể là loại khác chăng!"
"Hả?" Khả Dần lắc đầu không biết làm sao, "Những người trẻ tuổi bây giờ thật không hiểu nổi đang nghĩ cái gì? Dù sao thì chị cũng chúc phúc cho tụi em hạnh phúc dài lâu cho đến răng long đầu bạc."
"Cám ơn..." Dụ Ngôn nói có chút chột dạ, bởi vì đó không phải là chuyện không có thể.
"Chị phải về nhà với chồng chị, bye bye!" Vừa nhắc đến chồng, Khả Dần liền cười dịu dàng không thể tả, cả khuôn mặt đều bừng sáng.Kết hôn cuối cùng là như thế nào? Cả 2 người ở cùng với nhau thì có ý nghĩa gì? Nàng thật sự không hiểu.Nghĩ được vài phút tầm mắt của nàng trở lại bản phác thảo trên bàn, "Bỏ đi! Mau làm việc thôi!"
Có gì cần suy nghĩ thì cứ đợi kết hôn xong rồi tính tiếp.Hỗn loạn, ầm ĩ, vội vã, đông đúc, đau đầu, đây chính là cảm nhận của Dụ Ngôn về hôn lễ của mình khi bị dựng đầu dậy vào sáng sớm ngày chủ nhật. Nàng giống như con búp bê, để mặc mọi người lo, giúp nàng trang điểm trở thành 1 cô dâu xinh đẹp, nhận được sự ngưỡng mộ và thỏa mãn của mọi người.Sau đó có người nhìn nàng cười, cũng có người nhìn cô lại khóc. Mẹ nàng là khóc thảm nhất, cứ như là nhà có tang vậy, bố nàng cũng khóc luôn,nhưng lại trốn sau lưng vợ mình len lén rơi lệ.
"Bố mẹ, nếu bố mẹ khóc nữa, con cũng khóc luôn."Lời nói đe dọa của Dụ Ngôn cuối cùng cũng làm 2 người già ngừng khóc, miễn con gái đừng khóc là được, nếu không lớp phấn trên mặt sẽ hư hết.2 chị và 2 chị dâu cứ dặn đi dặn lại những việc cần phải chú ý, muốn nàng phải chăm sóc tốt bản thân, làm 1 người vợ tốt, ngoài ra nghiêm khắc cảnh cáo nàng nói: "Dù thế nào cũng không được vài bữa lại chạy về nhà mẹ đẻ."
"Tại sao lại vậy?"
"Gia đình tất nhiên luôn luôn chào đón em về nhà, nhưng nếu em thậtsự bị oan ức ở nhà chồng, các chị tuyệt đối sẽ bảo bọc em. Nhưng chị nói như vậy vì muốn em mọi việc đều thuận lợi, không có cơ hội phải về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc."
"Vâng... em hiểu rồi! Cám ơn các chị."Nhìn bộ dạng Dụ Ngôn vừa khờ khạo vừa ngoan ngoãn, khiến cả 4 người lớn đã kết hôn cũng muốn khóc. Đới Manh đến rước dâu rồi, phía sau có 6 phù rể, còn lái 6 chiếc xe đến làm chật chỗ.
"Ngôn đừng lấy chồng nữa!" Ông Dụ đầu tiên làm khó.
"Con gái, mẹ không nỡ xa con." Bà Dụ cũng tiếp bước.
"Em gái, hay em ở nhà đi."
"Cô à, cô phải đi sao? Không được?" Nhóc con hét lớn.
Nơi ở nhà họ Dụ có vở kịch "không nỡ xa nhau", cũng diễn được hơnnửa tiếng đồng hồ, tình tiết cảm động động lòng người, càng diễn càng hăng, tưởng như là không thể xa cách nổi.Cuối cùng Đới Manh quỳ xuống, nói trời nói đất, thề sống thề chết, thiếu điều dập đầu lạy, cuối cùng nắm tay Dụ Ngôn kéo ra chiếc xe cưới hào hoa ở ngoài, nếu không như thế Đới Manh sợ rằng hôm nay sẽ khôngcưới được vợ mất.Mỗi người nhà họ Dụ đều khóc đỏ cả mắt, mọi người yên lặng lên xe cưới, lái thẳng đến nơi tổ chức lễ cưới.Trong xe, Dụ Ngôn hỏi Đới Manh: "Ông của Manh sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa?"
Đới Manh nhất thời lặng người, liền ngay lập tức cười nói: "ông vì tham gia hôn lễ của chúng ta mà tranh chấp rất lâu với bác sĩ,bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý để ông ra ngoài 1 đêm, nhưng sau khi lễ cưới kết thúc ông phải lập tức quay trở về bệnh viện.
"Vậy à?" Dụ Ngôn gật gật đầu
"Cơ thể ông có chịu nổi không?"
"Đây là nguyện vọng của ông, chúng ta không nên ngăn cản ông, cứ để ông nhìn thấy mong ước cuối cùng của mình, như vậy ông mới an tâm."
Dụ Ngôn "Ừ" 1 tiếng, trong lòng nghĩ ít nhất thì hôn lễ này có thể khiến 1 người già vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Nàng vỗ vỗ tay Đới Manh, cười thật ấm áp, "Manh thật là 1 người tốt."
Trong lòng Đới Manh nổi lên 1 hồi chuông cảnh tỉnh, cô... cô đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an.
"Đừng tâng bốc Manh như vậy, em mới là người tốt, em chịu lấy Manh là phúc của Manh mới đúng." Đới Manh nắm chặt vai Dụ Ngôn, kéo nàng ôm chặt vào lòng.
Sắp đến nhà hàng rồi, có nghĩa là sắp kết hôn thật rồi, Dụ Ngôn có chút căng thẳng, ngẩng đầu nói: "Manh hôn em 1 cái được không? Em hơi sợ."
"Manh rất sẵn lòng." Đới Manh phủ lên đôi môi anh đào của Dụ Ngôn,thấy nàng đang run rẩy, a! Thật là 1 cô nhóc vừa dễ thương vừa tội nghiệp, cứ ngoan ngoãn trở thành cô dâu của cô! cô sẽ làm cho nàng hạnh phúc.
Nụ hôn vừa kết thúc, xe cũng liền dừng lại, Đới Manh bước xuống xe trước, tiếp tục mở cửa cho Dụ Ngôn, cả 2 nắm tay nhau cùng đi vào nghênh đón mọi người, nghênh đón hôn nhân. Đới gia và Dụ gia vì ngày trọng đại này mà đã bao trọn nhà hàng,người ra kẻ vào đều là khách tới chúc mừng, khắp nơi đều tràn đầy không khí náo nhiệt.Dưới sự chứng kiến của mọi người, tiến hành nghi thức long trọng,yến tiệc sắp bắt đầu, đây là 1 đêm hoa lệ mà rối rắm, không ai có thể phủ nhận điểm này.
"Ông của Manh đâu?" Dụ Ngôn kéo tay Đới Manh hỏi.
"Ở đằng kia, chúng ta đi gặp ông." Đới Manh rất vui, hạnh phúc, bởi vì cuối cùng cô cũng theo đúng kế hoạch mà cưới được vợ, mà chỉ cần tốn khoảng 3 tháng, đây chính là "Hôn nhân hiệu quả cao" mà cô muốn.
Đới Manh dắt Dụ Ngôn đến trước ông, bà, cả 2 đều cười toe toét, cứ liên tục khen cháu dâu đẹp thế nào, đáng yêu thế nào, ngoan thế nào.
"Ông à, ông vẫn khỏe chứ?" Dụ Ngôn lo lắng ông sẽ chịu không nổi trạng thái hưng phấn này.
"Rất khỏe!" Ông sảng khoái nói.
Sau khi hàn huyên, Dụ Ngôm len lén hỏi Đới Manh: "Xem ra ông rất khỏe."
"Haiz!" Đới Manh thở dài, "Ông miễn cưỡng vui vẻ như vậy để chúng ta không phải lo lắng."
Dụ Ngôn "Uhm" 1 tiếng, không biết nên nói thế nào mới được.
"Đừng như vậy, cười 1 cái đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta,chúng ta cũng phải làm mọi người thấy vui nữa chứ." Đới Manh động viên Dụ Ngôn.
"Em sẽ cố gắng." Dụ Ngôn nỗ lực cười với bản thân.
Chết thật... nàng hình như càng ngày càng dễ mến, Đới Manh phát hiện bản thân thật khó để không yêu Dụ Ngôn, nhưng việc yêu vợ mình, lại không nằm trong kế hoạch của cô.Cả 2 người ai cũng mang tâm sự của riêng mình, nhưng biểu hiện trên mặt lại cực kỳ hạnh phúc, nói chung chỉ cần qua được đêm nay là mọi việc OK rồi!Thế nhưng sau từng ly từng ly rượu mừng, Dụ Ngôn không nhịn đượclại hỏi chồng mình: "Ông của Manh... xem ra rất khỏe mạnh, Manh xem tinh thần của ông rất tốt! Cứ 1 mạch kính rượu người khác kìa!"
"Em chưa từng nghe qua hồi tưởng về quá khứ oai hùng ư?" Đới Manh lắc lắc đầu, làm khuôn mặt không tưởng tượng nổi.
"A..." Dụ Ngôn không dám nói thêm điều gì nữa, sợ lại đụng chạm đến nỗi đau của cô.
"Đến đây! Chúng ta phải tiễn khách rồi, để đêm nay lưu lại 1 hồi ứctốt đẹp." Đới Manh không muốn Dụ Ngôn có thêm thời gian để suy nghĩ, kéo tay nàng đến cửa lớn.Đúng vậy, bữa tiệc cũng đến lúc kết thúc rồi, cũng có thêm nhiều niềm vui, âm nhạc, rượu ngon, khách khứa lần lượt về từng người một. Đới Manh và Dụ Ngôn đứng ở cửa, gật đầu chào, cười, thăm hỏi từng vị khách một, vở diễn này cuối cùng cũng diễn đến màn cuối, mà còn phải liền mạch với màn đầu, như thế mới được coi là vở diễn xuất sắc.
"Sớm sanh quý tử! Tăng sản báo quốc!"
" 1 đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó! Cố lên!"
Lời chúc của khách không ngừng vang lên, càng nghe lại làm cho Dụ Ngôn cảm thấy không rõ ràng.Gió đêm thổi lành lạnh, tim nàng đang lơ lửng không biết nên dừng tại đâu, đây là lễ cưới của nàng sao? Nàng thật sự đã trở thành bà Đới ư? Sau này trở đi nàng không còn 1 mình ư?Những câu hỏi không có lời đáp này vẫn đang bay trong gió...Xe cưới màu đen chở Đới Manh và Dụ Ngôn đến nhà mới của bọn họ, đây là ngôi nhà ở 2 lầu đơn độc, xem ra rất có không khí ấm áp của gia đình.
"Đến nhà rồi." Đới Manh như thường lệ giúp Dụ Ngôn mở cửa xe, đã vậy còn cúi người ẵm cô lên.
"Ê..." Dụ Ngôn bị dọa sợ liền ôm chặt cổ cô.
"Người ta nói phải ẵm cô dâu vào nhà mới may mắn." Đới Manh miệng thật mà lòng không thật giải thích, thật ra việc này cô đã muốn làm từ lâu rồi.
"Thật không?" Nàng chỉ biết ôm chặt Đới Manh, chẳng biết phải suy nghĩ những gì.Cứ như vậy Đới Manh ôm nàng tiến vào nhà, cho nàng xem phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tập của lầu 1, lại leo lầu 2, xem qua phòng ngủ chính của 2 người, phòng ngủ dành cho khách, nhưng nơi lôi cuốn nhất lại là phòng đọc sách cực kỳ to, có 2 cái máy tính, 2 giá sách 2 tầng, giống như là phòng làm việc chuyên dụng vậy
."Đây là nơi Manh đặc biệt thiết kế, chúng ta thường phải làm thêm giờ, sau này có thể ở phòng sách này mà làm việc, thế nào, thích không?"
Còn hơn cả thích, mắt Dụ Ngôn sáng lên, ngay cả ở nhà mình mà nàng còn chưa có được không gian tự do như vậy nha!
"Cám ơn!" Dụ Ngôn thực vui vẻ, kéo mặt Đới Manh lại hôn say sưa.Hơi thở Đới Manh có chút không đều, cố trấn tĩnh nói: "Manh hy vọng cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ cực kỳ hòa hợp, cực kỳ vui vẻ, giống như lúc trước chúng ta vẫn ở bên nhau vậy."
"Tất nhiên rồi!" Dụ Ngôn cuối cùng cũng có 1 chút tự tin với cuộc hôn nhân này.
"Bây giờ chúng ta... ơ... nên lên giường nghỉ ngơi ..." Đới Manh liên tục nuốt nước miếng.
"Uhm, em cũng mệt quá!" Dụ Ngôn rất tán thành đề nghị này. Đới Manh đem đặt lên chiếc giường rộng lớn, Dụ Ngôn vẫn còn mặc bộ váy trắng rối rắm đó, hình dáng ngồi trên giường như 1 thiên sứ, có sự ngây thơ và mê người không thể tưởng tượng nổi.
"Bộ lễ phục này là do người khác mặc giúp em, em không biết phải cởi như thế nào!" Khuôn mặt Dụ Ngôn đau khổ.Căn phòng này ngoài Đới Manh ra còn ai có thể làm thay chứ?
Trong lòng Đới Manh phát ra tiếng than vừa không biết làm sao vừa thỏa mãn.Bước tới bên giường quỳ xuống, từng bước từng bước giúp Dụ Ngôn bỏ đi những thứ vướng víu trên người.Tháo đôi giày cao gót màu trắng ra chính là đôi chân nhỏ bé dễ thương của nàng; kéo dây kéo phía sau xuống, dần dần lộ ra da thịt trắng nõn của nàng, từ từ cởi bỏ bộ lễ phục trắng, cuối cùng nhìn thấy nội y quyến rũ bên trong, Dụ Ngôn hiếu kỳ nhìn bộ nội y được thiết kế phức tạp trên người
"Đây là do chị dâu lớn của em tặng, 2 chị nói đêm tân hôn phải mặc đặc biệt 1 chút!"
"Thật... thật đặc biệt..." Đới Manh khó có thế dời mắt khỏi.Dưới bộ lễ phục màu trắng là 1 bộ nội y màu đen, từ dây vai, áo,quần đến vớ da đều là thiết kế viền hoa lụa che đi những bộ phận quantrọng, chất liệu mỏng làm lộ ra cảnh xuân thấp thoáng, làm người khác chịu không nổi muốn ngắm nghía kỹ hơn."Ngôn, Manh có chuyện muốn nói với em..." Đới Manh khó khăn nói.
----(Này thì nóng, này thì hot)-----
"Đợi tí đi! Em muốn đi tắm." Dụ Ngôn mở tủ đồ, lấy ra bộ đồ ngủ màu đen
"Đây là chị dâu nhỏ tặng em nè! 2 chị dâu giống như là chị của em vậy,đối xử rất tốt với em." Không cần nói, bộ đồ ngủ màu đen đó nhất định là loại làm "tăng cảm xúc" rồi!
Đới Manh liền tưởng tượng hình dáng Dụ Ngôn mặc bộ đồ ngủ đó, do đó đành phải đè nén cảm xúc, mà còn hối thúc: "Em mau đi tắm đi! Manh... Manh sang phòng dành cho khách tắm."
"Uhm!" Bóng dáng Dụ Ngôn biến mất sau cánh cửa phòng tắm.Sau 20 phút, Đới Manh thay bộ đồ ngủ sọc đen, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường.Đợi lát nữa rồi Đới Manh nên bày tỏ với vợ mình như thế nào? Cô thật sự đã rất thích nàng rồi. đã vậy cô còn nghĩ cùng con, cùng nàng bên nhau sống trọn đời. Dụ Ngôn nghe những lời này sẽ bị dọa cho sợ chứ?
10 phút sau, Dụ Ngôn mặc bộ đồ ngủ mỏng chết người uể oài bước ra khỏi phòng tắm. Đới Manh thấy cổ họng mình khô không khốc, cô phải hạ nhiệt độ máy lạnh mới thấy nhiệt độ cơ thể hạ đi đôi chút.
Dụ Ngôn đến trước mặt Đới Manh, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực Đới Manh "Woa! Manh thật ra rất đô nha! Cơ thể rất đẹp."
"Ơ?" Đới Manh lặng đi.
"Nhưng Manh yên tâm đi! Em sẽ không quấy nhiễu Manh nữa đâu. Tối nay em chỉ uống toàn nước lọc thôi, không đụng đến 1 giọt rượu nào, sẽ không xảy ra chuyện như lần trước nữa đâu."
"Việc này..." Đới Manh định mở miện giải thích rõ ràng. Dụ Ngôn lại thao thao bất tuyệt nói
"Em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là hữu danh vô thực, suy cho cùng cả 2 chúng ta đều rất bận, cũng không muốn có quan hệ mật thiết gì, càng không muốn có trẻ con, đúng không?Cho nên chúng ta cứ hòa bình mà chia sẻ cái giường này, 1 giấc đến sáng mai, ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta."
Nói xong, Dụ Ngôn liền nhảy lên giường, lấy chăn che đi thân thể mềm mại của mình
"Ngủ ngon."
Không, không được! Đây không phải là đêm tân hôn mà Đới Manh muốn, việc cô muốn làm còn nhiều nhiều hơn thế này nữa!Nhưng xem ra mà nói, nếu có thể nói được 3 ngày 3 đêm, kết quả sợ sẽ chẳng làm ăn được gì, cô đành phải tiên hạ thủ vi cường vậy!Vì thế, cô lấy từ trong tủ ra 1 hộp sôcôla, trên mặt mang 1 vẻ cực kỳ thân thiện, ngồi xuống giường nói: " Ngôn, Manh có 1 hộp sôcôla,của ông bà cho, ông bà nói em nhất định phải ăn 1 miếng."
"Ờ..." Dụ Ngôn nâng khuôn mặt ngái ngủ của mình lên, hít hà mùi thơm của sôcôla
"Được đó! Em thích nhất là ăn sôcôla." Dụ Ngôn không cảnh giác tự mình từng bước từng bước sa vào bẫy, còn lựa tới lựa lui 1 hồi mới cầm viên sôcôla hình sao lên, 1 phát lủm vào miệng.
"Uhm...ngon." Dụ Ngôn nhai vài cái mới nuốt, nhưng lại nghiêng đầu
"Hình như phía trong có gì đó, ngọt ngọt..."
"Đó là vị trái cây, rất đặc biệt đúng không?" Đới Manh không chút khó khăn nói dối.
"Ăn thêm 1 miếng là được." Dụ Ngôn lại bốc lấy 1 miếng hình con cá bỏ vào miệng.
"Thích không?" Đới Manh ân cần hỏi. Dụ Ngôn gật gật đầu, nhưng lại nhướng mắt lên
"Kỳ lạ! Đầu em nhức quá..."
"Chắc em rất mệt rồi, mau ngủ đi!" Thực ra đây là sôcôla vị rượu, mà còn là Brandy nguyên chất nữa! Đới Manh chính là phòng xa nên từ sớm đã chuẩn bị nước cờ này. Dụ Ngôn nhắm chặt mắt, chẳng còn nghe tiếng động nữa.Vạn tuế! Thành công rồi! Đới Manh vứt sôcôla qua 1 bên, đứng dậy cởi bỏ hết đồ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác. Cô gái nằm trên giường giống như 1 con mèo nhỏ, ngây thơ, yếu ớt,nhưng con sói lại không do dự mà phủ lên người nàng, trong mắt chỉ muốn từng miếng từng miếng mà ăn sạch con mèo nhỏ này.
...Nóng... nóng quá...1 vòng ôm ấp áp làm Dụ Ngôn tỉnh dậy, bốn bề mờ tối, nàng không biết bản thân đang ở đâu, cũng không phân biệt được đây là mơ hay thực?Chỉ có điều, có 1 đôi tay đang làm những việc xấu xa với nàng, có 1 thân hình nóng như lửa đang dán chặt vào nàng, làm cho nàng vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, mở miệng định nói nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ.
"Uhm... ai vậy?" Dụ Ngôn cuối cùng cũng có thể hỏi.
"Đừng hỏi... chỉ cần cảm nhận là được..." Đây là giọng nói của ai? Khàn như vậy, mê hoặc như vậy, hình như cô đã nghe qua giọng nói này rồi? Chẳng lẽ Đới Manh ư? Không phải đâu. Giọng của cô ấy thường ấm áp gần gũi, làm sao đột nhiên lại khàn khàn quyến rũ như vậy được?Thực ra chỉ cần nàng mở mắt xem cho rõ, thì có thể biết rằng Đới Manh đang ôm nàng, nhưng hiện giờ xung quanh chỉ là 1 mảnh đen u ám, đầu nàng lại đau muốn chết, căn bản không thể suy nghĩ được, chỉ còn có thể dựa vào cảm giác mà thôi...
"Tiểu Dụ... Manh muốn em... muốn đến điên đi được..."Vào lúc này Đới Manh đã lột sạch Dụ Ngôn rồi, đôi tay mặc ý mà vỗ về nàng, hưởng thụ từng nơi mềm mại trên cơ thể nàng, khơi gợi lên từng đợt từng đợt rên rỉ đáng yêu của nàng, tim đập không theo nhịp bình thường nữa.
"Đừng mà... đừng..." Nếu là mơ sao có thể thật đến như vậy? Từng đợt lửa tình làm nàng thấy choáng váng.
"Đừng gì? Nói Manh nghe." Hơi thở của Đới Manh ngay bên tai, liếm láp nơi mẫn cảm phía sau tai nàng, hít lấy mùi hương thân thể nàng."Đừng..." Dụ Ngôn khẽ ngân nga, lại tiếp: "Dừng lại..."
"Đừng" cùng với "dừng lại" là 2 câu, nhưng cùng 1 ý nghĩa là cự tuyệt.Nhưng đến tai Đới Manh lại biến thành lời cầu xin như làm nũng, "Đừng dừng lại."
Đới Manh lập tức khích lệ, bảo đảm với Dụ Ngôn: "Không đâu, Manh sẽ không dừng lại, Manh sẽ làm cho em nguyên ngày mai không thể xuống giường nổi."
"Hở?" Dụ Ngôn không nghe rõ Đới Manh nói những gì? Chỉ cảm giác được đôi môi, đôi tay Đới Manh đang quyết liệt yêu thương nàng, làm cả người nàng đều run rẩy
"Nhột quá..." Dụ Ngôn thở gấp, sao cô ta lại thích liếm người khác như vậy? Nàng bị liếm đến mức nóng nực, choáng váng.
"Em rất thơm... Manh muốn liếm từng miếng thịt trên người em... Manh muốn nếm mùi vị trên khắp người em!" Đới Manh không bỏ sót nơi nàotrên da thịt mềm mại của Dụ Ngôn , lấy môi và tay tạo ra những giày vò ngọt ngào nhất cho nàng
"Chỗ đó... đừng chạm vào chỗ đó mà..."
"Tại sao?" Đới Manh có thể cảm nhận được sự tan chảy của Dụ Ngôn, cô không nghĩ nàng lại không thích. Dụ Ngôn thở gấp đến nỗi không nói nên lời, nhưng cô lại đoán ra được nguyên nhân, ngón tay lại di chuyển nhanh hơn
"Tại vì quá mẫn cảm phải không? Vậy thì Manh phải tiếp tục thôi."
"Uhm... người ta chịu không nổi..." Dụ Ngôn mở miệng xin tha.
"Chính là vì muốn em chịu không nổi!" Đới Manh nở nụ cười đắc ý.
"Người Manh nóng quá..." Đới Manh đổ rất nhiều mồ hôi nha! Bàn tay bé nhỏ của Dụ Ngôn vừa sờ vào lưng nàng liền thấy toàn là mồ hôi ấm nóng, như là nước đang sôi vậy, làm nàng có cảm giác choáng váng cuồng nhiệt.
"Lúc Manh phấn khích thường đổ mồ hôi, là em làm cho Manh quá phấn khích rồi." Mồ hôi Đới Manh nhỏ từng giọt xuống người Dụ Ngôn làm cho sự quấn quít da thịt của 2 người càng thêm nhiệt liệt.
"Uhm..." Bàn tay nhỏ bé của Dụ Ngôn xoa xoa mái tóc Đới Manh, do Đới Manh đang ở nơi mềm mại nhất trên da thịt của nàng mà liếm láp trêu đùa.
"Trời ạ! Manh muốn, Manh muốn ngay bây giờ!" Đới Manh bỗng ngẩng đầu lên,tách đôi chân trắng như tuyết của Dụ Ngôn ra, cuối cùng, cả 2 người một thì hưng phấn, một thì mê man... cùng nhau làm chuyện thân mật nhất đó.Uhm... kỳ quái... tại sao lại như vậy? Dụ Ngôn nhẹ nhàng xua vài cọng tóc đẹp, lẩm bẩm nói: "Em yêu Manh, em nghĩ em thật sự yêu Manh rồi..."
1 lần rồi lại 1 lần vỗ vào, giống như đợt sóng càng lúc càng mạnh,làm Dụ Ngôn rơi vào thế giới giác quan tuyệt đối, nàng chẳng thể nghe thấy gì nữa...
Sáng sớm, cũng không hẳn là sớm, hơn 11 giờ rồi. Dụ Ngôn trong trạng thái mệt mỏi cực độ tỉnh lại, chớp chớp mắt,thấy đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ, xíu nữa làm tim nàng rớt ra ngoài.
"Đi làm! Mình sắp trễ giờ làm rồi!" Dụ Ngôn la to, nghĩ muốn xuống giường, nhưng cảm thấy khó có thể chuyển động , thì ra... thì ra trên người mình còn có thêm 1 người nữa.
"Đừng lo, Manh đã gọi điện xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay cả 2 chúng ta không cần phải đi làm..." Đới Manh từ trong mái tóc dài của cô ngẩng đầu lên , giọng nói hơi mơ hồ.
"Manh... Manh tại sao lại ở trên người em? Hơn nữa tại sao cả 2 chúng ta lại không mặc đồ? Tối qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?" Dụ Ngôn trừngto mắt nhìn Đới Manh.
"Em... em không nhớ sao?" Đới Manh lộ ra nụ cười cân nhắc "Hôm qua em thật nhiệt tình nha!"
"Nhiệt tình?" Não Dụ Ngôn toàn 1 màu trắng, nàng mơ màng nhớ bản thân đã mơ 1 giấc mộng xuân nóng bỏng, nhưng lại không dám khẳng định đó là sự thật.
Đới Manh gật gật đầu "Sau khi Manh cho em ăn sôcôla , em liền trở nên lạ lạ, Manh lập tức lấy hộp lại xem, thì ra đó không phải vị trái cây mà là rượu brandy."
"Brandy..." Tiêu, tiêu rồi!
"Sau đó em liền cởi đồ ngủ của mình ra, vừa nói nóng quá nóng quá vừa động tay động chân với Manh..."
"Cái này... có thể sao?" Dụ Ngôn sắp xỉu rồi.
"Sau đó Manh không chịu nổi sự quyến rũ của em, nên nhịn không được đáp ứng em... cùng em làm..."
"Làm rồi?" Mà làm gì chứ?
"Làm 3 lần." Đới Manh thừa nhận 1 cách khó khăn, thực ra cô đã kìm chế đủ lâu rồi, kể từ lần đầu thấy Dụ Ngôn, Đới Manh đã không ngừng mơ tưởng về việc này.
3 lần? Dụ Ngôn điên rồi, khó có thể tin nàng đột nhiên lại dụ dỗ cô đến 3 lần? Há chẳng phải đã đem con người ta ép cạn sao?
Dụ Ngôn há hốc miệng, "A a...." vài tiếng, nhưng không thể nào phát ra âm thanh . Đới Manh thở dài, "Thật ra... Manh cũng có lỗi, chỉ cần Manh quyết tâm là được, nhưng em quá... quá quyến rũ đi, Manh chỉ là 1 người bình thường... căn bản cũng không thể kháng cự được."
"Manh... bây giờ Manh vẫn ổn chứ?" Dụ Ngôn ngắm nhìn sắc mặt Đới Manh, xem ra cô ấy vẫn bình thường.
"Sau khi nghỉ ngơi tinh thần rất tốt." Đới Manh cười nói, nếu như thời gian cho phép, cô còn muốn làm thêm vài lần nữa nha!
Dụ Ngôn xấu hổ đến chết được, vò đầu nói: "Chết thật... em không ngờ lại làm việc này với Manh... xin lỗi, sau này chúng ta ngủ riêng đi, quyếtđịnh vậy đi... em đến phòng của khách ngủ, chiếc giường to này để cho Manh đó!"
"Không! " Đới Manh lập tức gạt bỏ đề nghị này . "Manh muốn ở cùng với em."
"Manh nói gì?" Dụ Ngôn mắc cười nhưng không biểu lộ ra.
"Manh..." Đới Manh tạo ra hình dáng ngại ngùng, "Đều do em cả! Manh đã thích cùng em làm sự việc đó rồi! Kỹ thuật của em rất tuyệt, Manh vừa nghĩ đến đã thấy hưng phấn rồi nè!"
"Thật ... thật không? Cám ơn Manh đã khen ngợi." Dụ Ngôn chưa bao giờ nghĩ mình lại có năng khiếu bẩm sinh "đặc biệt" như vậy.
Đới Manh chớp mắt, lộ ra ánh mắt mong chờ, "Cho nên... cho nên đừng ngủ riêng được không? Manh mong... mỗi ngày đều có thể ôm em, mỗi ngày để em mê hoặc Manh..."
"Nhưng... chẳng phải giữa chúng ta không nên có loại quan hệ này sao?" Dụ Ngôn nhanh chóng làm rõ sự mơ hồ này
."Làm 1 lần cũng là làm, làm 100 lần cũng là làm, những việc không nên làm cũng đã làm rồi, chúng ta hãy để nó chấm dứt ở đây đi!"
"Như vậy cũng được sao?" Dụ Ngôn thật không biết phải làm sao.
"Đương nhiên rồi, bây giờ bên ngoài bệnh sinh dục, AIDS phổ biến như vậy,chúng ta ngoan ngoãn ở nhà làm sẽ không dính phải những bệnh như vậy, mà cũng không phạm pháp nữa!"
"Lý do này hình như..." Hơi hơi cổ quái 1 chút.
"Kệ!" Đới Manh ôm chặt lấy Dụ Ngôn, "Em phải chịu trách nhiệm, là do em làm cho Manh không thể thiếu em được! Nếu như sau này nói không thể làm được, vậy Manh phải đi tìm ai đây?"
"Tốn 1 chút tiền là được mà?"
"Manh không muốn! Manh không thích những cố gái mặt dày cộm phấn đó, Manh cũng không muốn mắc phải những căn bệnh đáng ghét, Manh chỉ cần 1 mình em là đủ rồi." Đới Manh đột nhiên giống như 1 đứa trẻ, quấn chặt lấy Dụ Ngôn không rời, giống như 1 đứa con nít la hét đòi đồ chơi, nếu không đưa sẽ làm ồn cả ngàytrời.
"Ơ... em... em cũng không biết nữa." Dụ Ngôn bắt đầu có chút dao động.
"Hãy cho Manh 1 cơ hội đi! Bây giờ em cũng tỉnh táo rồi, Manh sẽ làm cho em thấy, nếu như em thích, sau này hứa với Manh cũng được." Đới Manh đề ra "kế hoạch dùng thử".
"Như vậy thì hơi khoa trương..." Dụ Ngôn chưa kịp nói xong, Đới Manh liền cúi đầu chiếm giữ đôi môi nàng, đôi tay lại bắt đầu không đứng đắn, trêu chọc những nơi nhạy cảm của nàng, trải qua 1 đêm hăng hái chiến đấu Đới Manh đã nắm rõ nhược điểm của Dụ Ngôn, cũng dễ dàng làm cho nàng quên đi những suy nghĩ...
Trời ơi! Đây là chuyện gì vậy? Dụ Ngôn quả thật không biết phải làm sao, bên ngoài còn bị chấn động vạn phần.Bất kể thế nào, lời nói cũng trở nên thừa rồi, nếu như ngọn lửa tình dục đã được khơi không dập tắt nổi, vậy nàng... nên ngậm miệng lại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro