Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Đây là lần thứ hai tôi thấy em khóc. Lần đầu là khi tôi tạm biệt em ở sân bay để trở về Seoul, em vẫn như trước, vẫn cố gắng nín nhịn nỗi buồn cho dù hai hàng nước mắt vẫn đang chảy dài trên má.

Chưa bao giờ trong đời này tôi có thể nhìn thấy một cô gái đến cả khóc mà vẫn đẹp như em. Mặc dù điều đó khiến lòng tôi đau nhói.

- Đồ ngốc. - tôi với tay lau nước mắt cho em - Em quý giá như vậy, tôi còn sợ giữ không đủ kĩ... chia tay cái gì mà chia tay!

Em ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt có chút ngơ ngác, khi đã kịp định thần lại, em liền vội vàng lấy ống tay áo lau lau chùi chùi nước mắt.

Đáng yêu chết tôi mất!

Tôi lấy khăn trong túi ra giúp em lau lại mặt rồi tranh thủ nhéo mũi em một cái khiến em nhăn nhó đánh vào bả vai tôi.

- Đau em...

Dù bị em đánh nhưng tôi chẳng thấy đau chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất vui. Nhìn em nhỏ bé đáng yêu như thế làm tôi đây cứ vô thức muốn đưa tay ra xoa đầu em thêm mấy cái nữa.

-  À mà, em đến trường bằng gì?

- Em đi xe điện.

- Vậy nhà em ở đâu để tôi đưa em về. - tôi không thể nào dừng cơn nghiện việc chạm vào người em, hết vuốt tóc tay tôi lại chuyển xuống chạm vào bên gò má đỏ hây hây.

Em thật đúng là một liều thuốc phiện.

- Em ở Myeongil... có tiện đường không ạ?

Đối với em thì dù không tiện cũng thành tiện.

- Hay quá, tôi cũng ở Myeongil này. Nhà em ở khúc nào? Em có muốn đi ăn chút gì rồi về không?

Nhưng bất ngờ hơn nữa là nhà em lại chung một toà chung cư với tôi.

- Gì cơ?

- Cô có muốn em về nhà nấu cho cô ăn không?

Tôi lại chả gật đầu ngay.

Giờ thì tôi và em phải đi siêu thị mua đồ về nhà nấu vì cái tủ lạnh trống trơn của tôi không có gì ngoài mấy hộp sữa, trứng và đống thuốc vitamin.

Tôi đẩy xe mua hàng đi theo sau em. Nhìn thấy bóng dáng em loay hoay chọn mua từng món đồ rồi lại so sánh giá từng món, lại còn tìm xem có món nào giảm giá hay không, thật giống hệt mẹ tôi ở nhà. Nếu không nhờ bộ đồng phục em đang mặc chẳng ai có thể nghĩ em vẫn còn đang ở độ tuổi đi học đâu.

Được rồi, tôi vẫn đang cố tìm lý do để biện minh cho việc mình không hề để ý đến chuyện em vẫn chưa mười tám tuổi.

- Em đã báo với bố mẹ chưa?

Cố gắng chối bỏ thế là đủ rồi, tôi phải quay về hiện thực rằng em vẫn chỉ là một cô bé vị thành niên và tôi là giáo viên chủ nhiệm của cô bé đó.

- Em nhắn rồi. Cô muốn ăn thịt gà hay thịt heo?

- Thịt heo đi. Em nhắn thế nào?

Em vẫn lấy túi thịt gà ra bỏ vào xe.

- Em bảo là ngày đâu tiên đi học được lọt mắt xanh của cô chủ nhiệm nên bị cô bắt về nhà hầu hạ. - em tinh nghịch cười - Cô muốn ăn gà chiên có sốt hay gà chiên xù?

- Này này, ai là người nằng nặc đòi về nhà nấu hả? Hay lấy thêm bánh gạo đi, em có muốn ăn không?

Hai mắt em sáng rực lên khi nghe thấy "bánh gạo", tôi thừa biết em thích bánh gạo giống như tôi thích món gà đến mức nào mà.

- Lấy chả cá với thịt bò nữa đi. Em đâu ăn được gà đâu.

Không biết là may hay không may mà một người cuồng thịt gà như tôi là yêu phải một người dị ứng thịt gà như em. May là em sẽ không giành ăn với tôi nhưng không may là tôi sẽ không bao giờ có thể dắt em đến quán gà yêu thích của mình nữa, ở đó chỉ có gà, gà và gà.

- Cô không muốn ăn món gà em làm sao? - gương mặt em xụ xuống phụng phịu, nếu muốn thì em chỉ cần nói, đâu cần làm tôi tổn thọ như vậy.

- T-tất nhiên là tôi muốn rồi.

Em thích thú cười rồi đặt tay lên môi thổi một nụ hôn gió đến tôi. Xin Chúa hãy thứ lỗi cho con vì đã lén chấp nhận nụ hôn ấy.

Đi một vòng siêu thị, em đã mua đầy cả một xe. Khi tôi bảo rằng ăn một bữa đâu cần phải mua nhiều đến thế thì em lại nói:

- Không lẽ cô chỉ muốn ăn một bữa thôi sao?

Não tôi bùng nổ để phải xử lý lượng thông tin khổng lồ mà em đưa ra, rằng em muốn nấu cho tôi ăn nữa hay em lo cho tôi không đủ ăn.

Khi tôi còn đang hỗn độn trong mớ ảo tưởng thì em đã rút thẻ ra tính tiền.

Đúng rồi, em vẫn thường hay giành trả tiền với tôi trong những lần đi chơi nhưng không lần nào em thành công cả.

Tôi rút thẻ của mình ra vỗ nhẹ vào trán em.

- Để tiền đó tiêu vặt đi.

Đương nhiên giữa một người trưởng thành và một học sinh thì nhân viên siêu thị sẽ lấy thẻ của tôi.

Tôi chở em về toà chung cư và thay vì về căn hộ của tôi ngay thì tôi bắt em phải về nhà xin phép phụ huynh hẳn hòi. Nhưng đúng như em nói, bố mẹ em đều không có nhà.

- Ba mẹ em thường đi công tác nên ít khi nào ở nhà lắm.

Em nói khi đang đeo tạp dề của tôi vào, mà từ khi nào trong nhà tôi lại có tạp dề nhỉ.

- Vậy là em ở nhà một mình rồi.

Tôi giúp em cột dây tạp dề ở phía sau lưng.

- Đúng vậy.

Em lôi nồi chảo của tôi ra chuẩn bị quen thuộc như thể nhà em vậy.

- Em có cần tôi giúp gì không?

- Không cần đâu... - em đẩy tôi ra khỏi căn bếp của mình.

- Hai người sẽ làm nhanh hơn chứ, tôi cũng đói rồi.

Tôi theo thói quen cúi người tựa cằm lên vai em, điều tôi không ngờ là em lại quay sang hôn lên má tôi một cái rõ kêu.

Chỉ một cái hôn má thôi mà có thể khiến tim tôi đập mạnh hơn cả hết thảy những lần trước tôi hôn em. Phải chăng vì lần này em chủ động hay vì cảm giác tội lỗi đang nhen nhóm trong tôi.

Từ khi gặp lại em đến giờ tôi thậm chí chẳng dám ôm em như trước đây nữa nói chi là hôn em.

- Ở nhà một mình em có sợ không? - tôi đáng lảng sang chuyện khác.

- Sợ chứ sao lại không...

- Haha, tối ngủ nếu thấy sợ thì cứ gọi cho tôi.

- Vậy cô có ngủ chung với em không?

Tôi đánh rơi cả cái nồi vào chân.

—————————

Gần Valentine ngồi tự viết cẩu lương tự ăn rồi tự tủi thưn qué

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro