Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CANH BA - Chương 4


Điện Cần Chánh. Nơi chánh điện, lụa đỏ treo khắp nơi báo hỉ… Ngai vàng trên cao, phía sau là họa tiết chim hạc cổ, được đúc bằng vàng ròng.

Một đạo chiếu chỉ ban xuống, sắc phong nam hậu. Tiểu A Tử đứng giữa điện tay run rẩy cầm thánh chỉ, cất giọng lắp bắp đọc từng dòng thánh ý của đế vương.

Cả điện lặng ngắt như tờ. Tiếng xì xầm to nhỏ vang lên. Triều thần người nhìn ta ta nhìn người, nét kinh hoàng hiện rõ nơi đáy mắt, không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về nơi ngai cao.

Ngai vàng cửu ngũ chí tôn chỉ dành cho đế vương, chưa từng có tiền lệ hoàng hậu được phép ngồi ngang hàng với nhà vua. Càng chưa từng có tiền lệ hoàng hậu được phép thiết triều, chiêu cáo quần thần, can thiệp triều chính. Huống hồ… đây còn là Nam hậu. Mà Nam hậu, lại là một xác chết!

Hoàng thượng của Nam Quốc.. điên rồi?!!!

Bàn tiệc lớn trải đầy hoa, lư hương nghi ngút khói đặt bên trái, bên phải là ngọn đèn dầu, ánh lửa mập mờ chiếu tỏa, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của nam tử sam y tuyệt sắc. Người nọ mắt nhắm nghiền, trán điểm chu sa hình đóa sen yêu mị đỏ rực như máu.  Mái tóc bạch kim gọn ghẽ sau gáy. Một tay y đặt trên bàn, một tay buộc cố định vào nẹp gỗ, cung nữ sau lưng cúi đầu giữ vững giá đỡ. Bên cạnh y, nam nhân một thân lụa đỏ tôn quý, gương mặt tuấn tú dù mệt mỏi nhưng đầy ý cười, khóe môi cong lên thành hình trăng khuyết.

Ngự quan tiến lên dâng rượu, hai tay bê mâm vàng tựa như nặng nghìn cân, toàn thân run rẩy kịch liệt, hắn trộm liếc mắt nhìn người ngồi cạnh đế vương, mắt thoáng hiện nét kinh hoàng, mồ hôi lạnh toát ra từng đợt. Hắn vô ý vấp chân, làm đổ cả bình rượu quý, rượu phút chốc văng tung tóe khắp sàn.

Quân Đế tức giận đứng phắt dậy, giọng điệu trầm thấp đến lạnh lẽo.

“To gan! Một viên quan nho nhỏ như ngươi lại dám khi quân phạm thượng, làm kinh động đến Nam hậu? Ngươi chán sống rồi phải không?”

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ. Cả triều thần sợ hãi quỳ rạp xuống. Ngự quan xấu số phủ phục trên sàn, toàn thân run rẩy, không ngừng lẩm bẩm xin tha mạng.

Quân Đế xoay người, cầm bội kiếm lên. Khoảnh khắc hắn rút kiếm ra, bên tai lại vang lên thanh âm đứt gãy của nẹp gỗ bên tay người nọ. Hắn hốt hoảng vứt kiếm, vội nhoài người tới, ôm lấy thân thể người. Một tay đỡ gáy y, một tay nâng khuôn mặt tái nhợt, tỉ mỉ cẩn trọng kiểm tra… Mắt phượng dán chặt vào dung nhan người trong lòng, đáy mắt vừa lo lắng vừa mờ mịt, thủ thỉ. “Liên nhi…”

“Liên nhi… Ngươi không muốn ta giết hắn sao?”

“Hắn ta thật đáng ghét, thật quá phận… dám làm kinh động đến ngươi.”

“Nhưng nếu ngươi không muốn, ta liền không giết hắn nữa, nhé? Đừng giận.. đừng giận ta…”

Dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, nam tử trong lòng đế vương tựa còn đang say giấc. Lồng ngực phẳng lặng, bình yên không một nhịp đập. Không khí trong điện căng thẳng tột cùng, khoảnh khắc lại như chìm xuống đáy vực sâu lạnh lẽo, chung quanh chỉ văng vẳng tiếng hít thở thật khẽ…

Thật lâu sau, giọng điệu nam tử trầm thấp vang lên khiến quần thần như được đại xá.

“Bãi triều.”

.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp nhân gian.

Điện Càn Thành. Nơi chính điện là một bàn tiệc thịnh soạn đầy đủ mỹ vị nhân gian. Ngọn đèn dầu yếu ớt thắp lên tia sáng soi rọi cả phòng. Bạch Liên ngồi nơi ấy, sau lưng là giá gỗ đỡ lấy thân người, một thân xiêm y xanh ngọc họa tiết tinh xảo.

Quân Đế nâng cằm người lên, mày kiếm nhíu chặt, mắt phượng ánh lên tia sáng thảng thốt, lo lắng cùng sợ hãi lan tràn khắp đáy mắt. Gò má trắng bệch của người nọ xuất hiện dấu vết mục rửa như ẩn như hiện. Hắn cẩn trọng dùng cọ phớt nhẹ gò má người thương, phủ lên phấn lụa thượng hạng của hoàng cung.

Mờ mịt. Hoang mang. Một lớp rồi lại một lớp... Hắn lắc đầu, ngăn đi nỗi sợ hãi ngày một lớn dần. “Liên nhi… kiên nhẫn một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Từng động tác cử chỉ đều thật nhẹ nhàng, ôn nhu như sợ thương tổn đến người. Đến khi dấu vết ấy biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng mới được đặt xuống.

Si tình như vậy, thế gian tồn tại mấy ai?... Người trong thiên hạ nếu biết được cũng phải kinh ngạc thảng thốt. Chỉ tiếc.. mệnh trời khó cãi.

Hắn ngồi xuống đối diện với y, thuận tay dùng đũa vàng gấp một khối bánh ngọt cho vào chén y, ôn như cất lời.

“Bảo bối, ngươi nhìn xem. Đây toàn là những món mà ngươi thích, ta đặc biệt căn dặn người làm cho ngươi. Nhớ ăn nhiều một chút. Dạo này ngươi gầy quá khiến ta rất đau lòng..”

Tự tay rót rượu đầy ly, hắn giơ cao ly kính người. Ngửa đầu uống cạn, không tự chủ được một ly lại thêm một ly. Ngắm người thưởng rượu, cơn sầu liệu có vơi đi? Hay rượu vào sầu càng thêm sầu?

Người đi rồi, người rời bỏ ta, rời khỏi chốn phồn hoa. Yêu tựa biển thương tựa đất trời... vẫn là một mình ta tự ôm lấy thương đau.

Ngươi thật độc ác, thật ích kỉ, thật xấu xa. Ta yêu ngươi như vậy... Ta yêu ngươi như vậy... Bạch Liên, ngươi bảo ta phải làm thế nào để buông tay đây?

“Ta nhớ ngươi... rất nhớ ngươi...”

Quân Đế nghĩ rằng hắn là một người lãnh khốc vô tình, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ rơi vào ái tình, lại càng không nghĩ đến hắn lại vì một người mà hoang hoang đường đường đến mức này... Chỉ vì một đóa hoa yêu mang tên Bạch Liên...

Khi hiện thực hòa men say cũng là lúc hắn nhìn thấy một bóng hình ngỡ xa lạ mà rất thân quen. Hắn bàng hoàng nhìn người đối diện mình...

In trọn nơi đáy võng mạc là bóng hình Bạch Liên ngồi đối diện hắn, trong bộ xiêm y xưa, mị hoặc kéo đàn nhị. Ánh mắt người nọ chứa đầy nhu tình mật ngọt, hiện rõ như hình ảnh đã sớm in tạc vào nơi tâm trí... Hắn kinh ngạc, mặt đầy hoan hỉ, mê man cất tiếng gọi. “Liên nhi... ”

“A Quân, ngươi có thích tấu khúc này của ta không?”

“Thích. Ta rất thích.”

“A Quân...”

Quân Đế vội vàng lao tới, nhưng chỉ ôm lấy  người của thực tại.. đúng hơn là một thi thể Bạch Liên đã lạnh toát, lạnh đến thấu tâm can...

“Liên nhi...”

Từng mảnh vỡ ký ức như mũi kiếm sắc bén, khoét từng vết cắt thật sâu vào tim hắn.

.

"Nào, để trẫm chải tóc cho ngươi"

“Thích không?" Quân Đế choàng tay ôm lấy cổ y, khẽ hôn nhẹ lên má, thân mật cọ cọ mũi.

"Thích." Bạch Liên đỏ mặt trả lời.

.

Chỉ mới hôm qua thôi, mọi việc chỉ mới diễn ra hôm qua thôi. Người vẫn còn đây. Y vẫn còn bên hắn, chưa từng rời đi...

Quân Đế ôm lấy người vào lòng, toàn thân run rẩy, mắt phượng nhắm nghiền. Thanh âm thật khẽ thật trầm, đầy sợ sệt lại bi ai.

“Liên nhi... Hứa với ta sẽ không rời đi. Không được rời đi. Ta không cho phép."

Hai bóng hình in nơi vách chiếc. Một run rẩy, một bất động. Tang thương hòa vào màn đêm tịch mịch...

Ái tình... đến tột cùng là gì?
Tại sao lại đau đớn, chua xót đến vậy? Ngươi đã từng hứa, cả đời này sẽ bên ta, đàn những tấu khúc mà ta yêu thích nhất.
Tại sao lại bội tín?

Ngươi dạy ta học đàn, dạy ta cách yêu thương một người...

Nhưng ngươi chưa từng dạy ta làm thế nào để quên đi một người? Một người khiến bản thân khắc cốt ghi tâm...

...

Truyện thuộc Fanpage: Thượng Liên-Vùng trời đầy Bông Sen nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro