Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Càng trưởng thành, càng cô đơn

Năm giờ mười hai phút chiều
Dưới biển người, ai nấy đều hớt hải vô cùng vội vàng lo cho công việc của mình. Những cậu thanh niên ngang tàng lượn lách lấn vỉa hè, những ông bố tất tả đón con đi học về, những cô đồng nát thổ cả một xe chất đấy giấy vụn đang mệt mỏi lau mồ hồi trong lúc chờ xe đằng trước nhích lên từng chút một, những cặp tình nhân đang âu yếm trên xe, những cụ già chống gậy mòn mỏi chờ sang được đường.. Không hiểu có ai trong số họ cũng đang muốn giải thoát như tôi không ?
Mèo đã đi. Tôi chẳng còn lý do gì mà chần chừ không nhảy xuống. Tôi hít một hơi dài để lấy can đảm. Ừ, hẳn sẽ rất đau đớn đấy. Nhưng đừng lo, ý thức sẽ nhanh chóng mất đi mà thôi, và tôi sẽ không phải chịu đựng cuộc sống đơn độc vô nghĩa này thêm một khắc nào nữa. Tôi sẽ chấm hết tất cả. Vĩnh biệt.
...
Bỗng nhiên, tôi vô tình thấy một ánh mắt đang nhìn mình dưới dòng người kia, phải, là đôi-mắt-duy-nhất-đang-nhìn-mình. Một cô bé chừng sáu, bảy tuổi, gương mặt đen đúa và lem luốc, đeo chiếc giỏ vánh kẹo trước ngực, quần vài xanh đen cũ mèm, chân đi đôi giày nhựa đã rách toác, há rộng. Cô bé đứng dưới gốc cây bàng trên vỉa hè, ngước đôi mắt duy tư lên nhìn tôi đang trong tư thế một tay ôm Mèo, một tay dang ra, mũi hai bàn chân đã vượt ra ngoài lan can vài ba phân. Tôi cũng nhìn lại em như ngờ vực điều gì. Có lẽ em biết tôi sắp chết. Cô bé xứ im lặng như thế, không hốt hoảng, không sợ hãi hay hoang mang. Không có lấy một biểu cảm nào trên gương mặt của em. Chỉ có đôi mắt đang nhìn tôi trân trân bỗng dưng long lanh ứa nước, nước mắt cô bé lặng lẽ chảy xuống, rồi ướt đẫm trên má nâu rám nắng.
Tôi thoảng thốt rụt chân lại. Hà cớ gì( thế đéo nào ) em lại rơi nước mắt?
Gương mặt em vẫn vô hồn, không có lấy một biểu cảm. Còn những giọt nước mắt thì cứ thế chảy dài từ khóe mắt, giàn giụa, mỗi lúc một nhiều.
5. Chôn cất chính mình.
Dì gọi điện, báo tháng tới phải ở nước ngoài nên không về được. Như mọi khi, bà dặn tôi mấy câu rời rạc và ngán ngẩm đại loại như ra khỏi nhà nhớ chốt cửa cẩn thận, đừng đem đổ thùng rác trong phòng bà vỉ bà lỡ ném sót mấy tài liệu quan trọng vào trong đó... Nói rồi bà ngắt máy trước. Tôi dắt xe xuống cổng, đem Mèo ra bãi giữa dòng sông phía Nam thành phố để chôn cất em. Tôi đảo mắt nhìn quanh, dô bé bán hàng rong ban nãy đã không còn đứng dưới góc cây trên vỉa hè đó nữa. Tôi không hay biết em đã đi đâu.
Bóng chiều nhập nhoạng. Giữa bãi trống bên sông, tôi lờ mờ nôm thấy có một người phụ nữ không còn trẻ đang mải mê nhảy múa hát ca. Cô ta thấy tôi đang bế Mèo nằm im lìm trên tay, liền chạy lại gần và thầm thì gì đó tôi không sao nghe được. Rồi cô lại tiếp tục hát, đôi tay dang ra và cả thân người cứ xoay tròn, xoay tròn mãi.
  " vì hôm qua, hôm nay và ngày mai...
   Tim vẫn còn đập và ta vẫn còn được sống đời ta.
   Buồn làm chi, sầu đời làm gì.
  Cứ sống thôi, cứ sống... "
  Cô ta hẳn là một người điên, tôi tự nhủ. Trong cái mờ mịt của màn đêm mới chớm, dưới mọi trật tự đảo điên của thời gian mịt mùng, có một kẻ đang chôn cất cho chính mình - một cách dũng cảm và thành thực hơn tất thảy.

                                    Hà Nội, 04/07/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro