Càng trưởng thành, Càng cô đơn
Năm giờ mười chín phút chiều.
Tôi có nên để lại một lời nhắn cho dì trước khi chết không? Dù không phải tất cả, nhưng tôi muốn bà phải biết rằng, bà cũng là một phần nguyên do của cái chết này. Tôi sẽ ghi vào đó vài lời trách móc oán thân rồi kết thúc bằng: " dù sao thì cháu vẫn yêu dì ". Tôi muốn bà cảm thấy đau lòng, phải cắn rứt và đau lòng vô cùng vì sự ra đi đột ngột của đứa cháu gái duy nhất.
Nhưng đúng thật là tôi vẫn yêu bà.
4. Sự ra đi của Mèo
Mèo đã chán ăn ba ngày nay. Nom em mệt mỏi và uể oải hơn mấy ngày trước nhiều. Em không khỏe. Em cũng không buồn quẩy đuôi ríu rít lúc tôi vừa tưới giỏ lan vừa lẩm nhẩm hát như mọi khi. Ánh mắt mèo nhìn tôi chẳng còn tinh nhanh, đôi mắt trũng xuống như gắng gượng điều gì. Em là con chó dễ nuôi nhất tôi từng biết. Em biết chạy đến liếm láp an ủi tôi những lúc tôi uống trộm rượu của dì rồi ngồi rơi nước mắt, mắt cám cảnh cho tuổi trẻ bế tắc của chính mình, em tình cảm và hiền lành như cục đất. Hôm qua phải lên giảng đường cả nhày, về đến nhà thì thấy em nằm bẹp một chỗ bên cạnh bãi nôn mửa. Tôi hoảng hốt, cuống quýt đưa em đến bác sĩ thú y gần nhà. Ông già đó nói em bị viêm dạ dày cấp, khả năng cao là không qua khỏi được vì vi khuẩn trong niêm mạc ruột đã gây niêm nhiễm nặng, rất có thể mèo sẽ bị kiệt sức rồi lịm đi mà chết. Vài phút sau đó, chính ông ta đã tóm cổ áo tôi ném ra ngoài cổng khi tôi cố gào thét phản bác trong điên loạn rằng ông ta nhầm to rồi, ông ta thật ngu xuẩn, Mèo sẽ không có cái chết nào cả, không có cái chết nào ở đây hết.
Trên bậu lan can, tôi ôm Mèo vào lòng, em nằm im, em đã gầy đi nhiều, bụng em thoi thóp phập phồng yếu ớt. Chúng tôi thẫn thờ trong lên bầu trời nhìn những giọt nắng cuối hoàng hôn đang chực tắt dần, nom xuống dưới những đường sá tắc nghẽn những còi xe, những chửi rủa bạc bẽo, những đầu người lổn nhổn như đang chực trương phồng lên trên biển người xe lợn cợn.
Buổi chiều cứ như vậy...
... Cho tới khi mèo nhìn tôi tuyệt vọng. Hình như em muốn nói điều gì đó. Em có điều gì muốn nhắn nhủ với tôi! Nhưng tôi lại không dám chắc mình hiểu. Tệ thật. Lòng tôi như có thêm vết cắt sâu vào vết sẹo cũ chưa kịp mờ. Trong một thời khắc, tôi bàng hoàng nhìn vẻ khô héo không thể cứu vãng nổi của chính mình hiển hiện nơi em. Là sao đây? Một " tôi " khác đang dần chết đi ư? Nỗi đau đớn vẫn luôn mưng mủ trong tôi giờ đây phản chiếu rõ ràng ở gương mặt đáng thương của Mèo, em như đang gắng đương chịu đau thay tôi tới tận giây phút cuối cùng! Tôi ôm em, tôi muốn khóc, muốn rơi nước mắt, vì nếu không làm thế thì tôi chẳng còn cách nào giải thoát áp lực cảm xúc dồn nén lúc này. Nhưng tôi không sao khóc được. Cổ họng tôi khô khốc, đôi lông mày xô nhau căng thẳng, tôi không cảm xúc được việc môi cứ rung lên bần bật. Mèo dẫn trở nên lạnh lẽo. Tôi thấy thần trông xuống dòng người dưới kia, sao mà thấy toàn thân bỗng vô lực nhẹ bẫng.
Đăng một phần nữa trước khi đi học. Mấy bạn nhấn bình chọn dùm tôi với T.T
Cơ mà tôi có đăng một tác phẩm mới " Đàn ông cũng có điểm G " của Hoàng Anh Tú, Di Li và Tâm Phan ^^ mọi người ủng hộ nhé =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro