Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Càng trưởng thành, càng cô đơn

2. Một lần nữa bị - bỏ rơi.
Trong những năm tháng của tuổi hai mươi, tôi nhận ra thế giới này ai cũng ích kỉ cả, chẳng ai không. Ít nhất thì ở góc nhìn của một hai đứa hai mươi tuổi như tôi đây, tôi thấy kẻ nào cũng chỉ chăm chăm lo cho nỗi cô độc của riêng mình, không quan tâm tới nỗi cô độc của người khác, hoặc thậm chí, chẳng biết từ bao giờ họ đã vội mặc định rằng: chỉ có mình mới cảm thấy lạc lõng giữa dòng chảy của vạn vật không ngừng biến đổi này.
Tới đây, tôi cũng thấy mình ích kỉ, khéo là gấp đôi họ cũng chừng.
Tuy vậy tôi cũng không cô độc lắm đâu, vì tôi có Mèo. Mèo là tất cả những gì tôi có. Em là một con chó ngoan, biết điều, theo một cách nào đó, em rất giống tôi. Mèo như là một " tôi " đang phập phồng hơi thở dưới một hình hài khác vậy. Chúng tôi đều rất khó khăn trong việc giao tiếp với người xa lạ. Trước giờ chỉ có tôi làm em cảm thấy cần gũi được. À, thực ra là cả anh ta nữa, dĩ nhiên rồi, vì anh ta là chủ trước của mèo mà.
Anh ta ấy hả, là mối tình đầu của tôi. Đã là chuyện của hai năm trước.
Ngày xưa, tôi từng quả quyết rằng yêu đương qua mạng là kiểu yêu đương ấu trĩ nhất trên đời. Đất nước tôi là một đất nước đang phát triển, hồ hởi bước vào thời kỳ hội nhập của toàn cầu hóa. Kinh tế thì trên đà tăng trưởng còn khoa học công nghệ thì như một làn sóng mới xô nhào vào chúng tôi, vậy nên những người trẻ bị cuốn theo mà " chẳng kịp suy nghĩ ". Người ta hẳn dự đoán đúng, thế hệ của chúng tôi quả là một thế hệ sống ảo. Đa phần những người trẻ như tôi bị lệch quá nhiều vào mạng xã hội. Có những người chỉ bằng vài đoạn chat qua mạng mà có thể yêu nhau miết mải, lại có những người chỉ bằng một dòng status mà phẫn nộ thù hằn nhau tới thừa sống thiếu chết.
Làm người trẻ của thế hệ chúng tôi khó lắm mà cũng dễ dàng lắm. Chúng tôi có thể ế ẩm cả năm trời nếu không chịu cập nhật trang cá nhân, vậy mà có khi chỉ chụp ảnh selfie một bức ảnh rồi chỉnh chỉnh sửa sửa, đẽo đẽo gọt gọt và đặt ảnh đại diện mới, đã có mấy người nhảy vào in bốc, mê mệt xin làm quen! Trong mớ in bốc ấy, bới đâu ra người thật lòng chân tình.
Đã từng cương quyết phản bâc thế giới ảo như vậy, cuối cùng lại bởi mạng xã hội mà tôi và anh ta yêu nhau. Cuộc đời vẫn thường hay trêu người thế ư ?
Mèo vốn là thú cưng của anh ta, ngày chúng tôi tròn một tháng bên nhau anh ta đem Mèo tặng cho tôi, nhẹ nhàng mà rằng :
" Hy vọng cuộc sống của em sẽ bớt cô đơn hơn nếu có một con vật nào đó bên cạnh "
  Hồi em ấy mới bé tí tẹo, Ban đầu, Mèo không thể gần gũi với người lạ. Phải mất vài ngày, tôi mới có thể vuốt ve đầu và mõm em khi em nằm phơi mình bốn chân ra một cách khoan khoái. Anh ta bảo tôi hãy đặt cho con chó một cái tên. Tôi gọi em là Mèo. " Mèo ơi, lại đây với chị nào! Ngoan... " Anh ta tròn mắt, trời ơi, sao em có thee gọi một con chó tên Mèo, em điên rồi.
" Em nghĩ mọi thứ trên đời đều không thực sự giống với vẻ ngoài của nó. Everything is not what it seems mà. Vả lại biết đâu đấy, đâu đó dưới hình hài của chó thì Mèo lại ước mình được là một con mèo cũng nên, hoặc, nó chính là một con mèo "
Anh ta nhún vai im lặng, từ đó không hỏi thêm gì nữa, Sau rồi, Mèo cũng chie thân thiết và trìu mến với tôi, thỉnh thoảng thì thêm cả anh ta.
Yêu nhau được thêm vài tháng thì tới một đêm, tôi nhận được tin nhắn như thế này:
  " anh phải đi xa em "
  Tôi khó hiểu nhắn lại:
  " anh đi đâu? Du học à ?"
  Một giờ đồng hồ, đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời lại, đúng khi tôi định cầm điện thoại gọi thẳng cho anh ta thì chuông tin nhắn reo:
   " anh vẫn ở thành phố này, nhưng, anh-sẽ-đi-xa-em "
Một ngày sau đó, chúng tôi có gặp nhau trực tiếp. Tôi muốn hỏi anh ta cho rõ ngọn ngành lí do của chuyện chia tay, tôi đâu làm gì có lỗi, vả lại, anh ta đã rất chìu chuộng và nâng niu tôi cơ mà. Chắc chắn anh ta chỉ đang hiểu lầm điều gì thôi.
- Anh xin lỗi, nhưng anh đã sai ngay từ khi ta bắt đầu. Có lẽ anh không yêu em... nhiều như anh tưởng.
- ...
- Không, phải nói là, có lẽ anh không yêu em. Tình cảm anh dành cho em chỉ là một sự ảo tưởng. Tới giờ anh mới nhận ra điều đó, tình yêu thì chỉ có một nhưng những cái na ná tình yêu thì có rất nhiều.
- Ra là vậy. Em đang tự hỏi, điều gì ở phút ban đầu đã khiên anh tưởng mình yêu em mê mệt đến thế đây ?
- Thực ra em ạ, anh phải nói thế này. Hồi chúng mình mới quen nhau qua mạng, anh thấy cách em nói chuyện rất bản lĩnh, và trong một thời khắc nào đó, anh đã nghĩ em là một cô gái có bản lĩnh, cá tính và ước mơ hoài bão của riêng mình. Đối với anh những cô gái như thế là típ anh thích nhất.
- Và giờ thì anh vỡ mộng ?
- Ở bên em khiến anh sợ hãi và hoang mang. Em toàn tự cuốn mình vào những gì bế tắc chán chường nhất rồi sống như một vật thể vô phương hướng. Mỗi khi bên em, anh thấy mình cũng bị cuốn theo cái sự sầu đời ảo não đấy của em. Anh đã cố hết sức kéo em ra nhưng.. Trời ơi, chúng ta còn trẻ mà. anh có đam mê của riêng mình và ngày ngày vẫn đang phấn đấu sống chết vì nó đây, còn em thì quấn quanh trong ấu trĩ, từng ngày, từng ngày! 

 - Đam mê và hy vọng rốt cuộc là cái gì mà ai cũng phải có thế ? Anh đã bao giờ thử đặt mình vào tôi chưa mà có thể hiểu được tôi sống một cách cô độc, tuyệt vọng đến thế nào?! Hóa ra anh cũng chẳng hơn gì đám người nhầy nhụa ngoài kia, chẳng hiểu nỗi sự đơn độc của tôi là gì!

 - Thôi dẹp đi! Cô làm ơn đừng ngoan cố tỏ ra mình là kẻ hiểu đời cuối cùng trên đời nữa, ấu trĩ và ngưa mắt lắm ! 

   Sau đó, tôi văng ra câu gì tục tĩu đáp lại, anh ta đá cái ghế ngã chỏng chơ rồi bỏ đi, và chúng tôi không còn nhìn mặt nhau thêm một lần nào nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro