Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Càng trưởng thành, Càng cô đơn

           

      ... 

  Dì là kiểu phụ nữ của xã hội, bà là một người nổi tiếng trong nên văn học nước nhà, lúc nào cũng tất bật với hàng chục dự án lớn nhỏ, những công trình nghiên cứu đồ sộ chẳng khi nào ngơi ngớt. Người ta ngưỡng mộ và trầm trồ , công chúng nín lặng và cảm động, nuốt lấy từng lời văn của bà. Năm này qua năm khác , ho chưa khi nào ngừng ca tụng, những người trẻ tuổi lấy từng câu từ thổn thức mà bà viết ra làm lé sống cuộc đời họ. Người đòi mặc định rằng bà nhà văn ấy hẳng là một người sâu sắc, nhạy cảm, tâm lý và hiểu đời hơn tất thảy. Tôi thì không thấy thế và nghĩ như thế. Quay lại chuyện sống độc thân, tôi hồ nghi mình chỉ là một cái cớ để hợp thức hóa việc bà thoái thác nghĩa vụ kết hôn. Đâu đó trong tâm tưởng, tôi cho rằng cả cuộc đời bà chỉ sống cho thử gọi là ánh hào quan phù phiếm của công chúng. Dì đi công tâc triền miên, số ngày dì về nhà trong 1 tháng chỉ đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay. Nhưng lúc nào dì về, cuộc đối thoại giữa chúng tôi cũng chẳng bao giờ tới được câu thứ tư. Ví dụ như hai tuần trước.
Đêm đó tôi đang chuẩn bị lên giường ngủ thì nghe tiếng dì mở cửa cổng dưới nhà. Tôi xuống xem dì có cần giúp gì không, định bụng hỏi lấy lệ vài câu, tỉ dụ dì đã ăn tối chưa, cháu có thể hâm lại thức ăn cho nóng. Dì bước vào nhà mệt mỏi, chỉ uống cốc nước tôi đưa rồi vội đi vào phòng làm việc . Nhưng khi tới mép cửa, bước chân dì đột nhiên khựng lại, trung giây lát như nhớ ra điều gì đó. Dì quay đầu lại, không nhìn vào mắt tôi mà lơ đãng ngó vào khoảng không hoang hoải nào đấy:
- Việc thi cử trên trường đại học của cháu thế nào ?
- Vân ổn ạ.
Tôi đáp gọn lỏn. " Vẫn ổn " hay " chẳng có gì thay đổi " hay " bình thường như mọi khi " là những câu trả lời luôn chực sẵn trong miệng, chỉ chờ mỗi khi dì hỏi tới thì bật trong vô thức. Có khi tôi tự hỏi, có phải mình là một đứa cháu vô tâm và lãnh cảm quá mức không, khi bản thân chẳng cảm nhận được chút quan tâm thực sự nào bên trong những lời hỏi han được - cho - là quan tâm đó của dì. Cái liếm chân của Mèo còn khiến tôi động lòng hơn. Hoặc cũng có thể là do tôi quá nhạy cảm. Thiết nghĩ, theo một cách nào đấy, những câu hỏi chỉ là.. cho có lệ thì xứng đáng nhận lại những câu trả lời cũng.. chỉ có lệ.
- Ừ.
Như mọi khi, dì lại gật đầu lia lịa rồi vội vã xách cặp vào phòng làm việc. Tôi đảm bảo, nếu như một ngày tôi bỗng nổi hứng đám " Không ổn " hay cho " Vẫn ổn " như mọi khi thì dì cũng gật đầu " Ừ " một cái và thái độ vẫn y nguyên như vậy. Và cũng lại như mọi khi, ánh sáng từ chiếc đèn bàn le lói hắt ra khỏi cánh cửa gỗ khép hờ và tiếng gõ bàn phím lạch cạch tiếp tục vọng ra từ căn phòng ủ rũ. Dì có thói quen giáng mạng những ngọn tay xuống bàn phím như đang hằn học hay bực dọc điều gì. Mỗi lần đứng ngoài nhìn vào thấy dáng ngồi khom lưng của dì, đôi mắt kính trễ xuống và tách cà phê tạnh vơi dần, chẳng hiểu sao tôi luôn thấy trong lòng mình dồn nén nỗi bực bội khó tả. Tôi muốn chạy ra ngoài và đem lòng nói với người hâm mộ bà rằng, thực ra bà ấy khác xa với những gì họ ảo tưởng. Đừng đem lòng hâm mộ vớ vẩn nữa vô nghĩa nữa! Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy cũng nhanh chóng vụt tắt đi trong tôi. Những công trình nghiên cứu, những barb thảo xuất sắc tiếp tục được viết ra như thế. Và dì tiếp tục trở thành một trong những tượng đài để công chúng ngưỡng mộ, họ vẫn không ngừng quả quyết rằng bà là một người tâm lý và hiểu đời, hiểu lòng người hơn ai hết. Tôi thì chỉ thấy bà lãnh cảm và lạnh lùng thôi, đến mức tàn nhẫn. Khó mà phủ nhận rằng văn chương và cuộc sống vẫn luôn xa cách nhau vài bậc.
Tôi luôn rất tò mò, liệu tới ngày bà vội vã trở về nhà khi bớt cháu gái mình chẳng còn nữa, bà có ôm lấy thân xác tôi mà than khóc bi thương không ? Tôi ước gì mình được thấy gương mặt sắc đá ấy rơi nước mắt một lần trong đời, thật hiếu kì quá. Nhưng mà cũng có thể, bà sẽ chỉ lãnh cảm liếc nhìn tôi một cái trước khi họ chuyển tôi vào nhà lạnh, rồi tiếp tục trở về và tất bật với những chuyến công tác cũng nên...

Taaaadaaaa, mình trở lại rồi đây ^^ dạo này bận việc với mê đọc fic quá nên lười các cậu ơi =)))))) từ nay mình sẽ chăm ra chap hơn nhé ^^
Các bạn có thể cho mình biết các bạn có thích câu chuyện này không ạ ? Để mình biết mình viết tiếp ^^ xie xiee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro