Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đích trưởng tử


"Phúc tấn, xin ngài cố lên! Đứa bé sắp ra đời rồi, ngài cố gắng một chút nữa thôi."

Tiếng gọi khẩn thiết của bà mụ từ trong phòng vọng ra, kèm theo những tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ. Hoằng Lịch đứng ngoài phòng, lòng nóng như lửa đốt, bước đi không yên. Mọi người xung quanh thấy tình cảnh này, liền tiến tới khuyên nhủ.

Tô Lục Quân nói: "Vương gia, ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Phúc tấn hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an sinh nở."

Hoằng Lịch thở dài, không nói gì. Tâm trạng của hắn lúc này thật vô cùng phức tạp.

Dù rằng Phú Sát Lang Hoa chính là Phú Sát Hoàng Hậu của đời này, nhưng trong lòng Hoằng Lịch vẫn luôn ái mộ Hiếu Hiền Hoàng Hậu của kiếp trước.

Kiếp trước, Hiếu Hiền Hoàng Hậu sinh hai trai hai gái, nhưng cuối cùng chỉ có Hòa Kính công chúa sống đến tuổi trưởng thành. Sau khi Hoàng tử Vĩnh Tông qua đời vì bệnh, Hiếu Hiền Hoàng Hậu cũng mất ba tháng sau đó. Hoằng Lịch lúc ấy cực kỳ đau buồn, thậm chí muốn đi cùng nàng.

Kiếp trước đã trải qua quá nhiều đau thương, Hoằng Lịch không bao giờ muốn nếm trải lần nữa. Dù Lang Hoa không phải là Hiếu Hiền Hoàng Hậu, người mà hắn luôn khắc sâu trong tim.

Hoằng Lịch buông nắm tay ra, phát hiện lòng bàn tay đã bị siết chặt đến rỉ máu. Hắn ngẩn ngơ nhìn, trong khoảnh khắc không thể nói nên lời.

Bất ngờ, tiếng khóc non nớt vang lên, theo sau là giọng nói vui mừng của bà mụ: "Sinh rồi, chúc mừng phúc tấn, là một bé trai!"

Hoằng Lịch như trút được gánh nặng, lòng dạ bỗng nhẹ nhàng hẳn. Không màng đến quy củ, hắn bước nhanh vào phòng sinh. Bà mụ vui vẻ tiến đến, "Chúc mừng Vương gia, là một bé trai!"

Hoằng Lịch phẩy tay, "Phúc tấn không sao là tốt rồi"

Lang Hoa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ nụ cười mãn nguyện: "Vương gia, chúng ta lại có hài tử rồi."

Cả hai người vẫn còn đau lòng vì trưởng nữ mất sớm vào năm trước, nhưng giờ đây, khi nàng sinh hạ đứa con trai thứ hai, niềm vui đã trở lại với họ.

Hoằng Lịch cũng nở nụ cười vui mừng: "Ngươi đã vất vả rồi."

Lang Hoa xúc động vô cùng, nước mắt tràn mi: "Không vất vả, có thể sinh con cho Vương gia là phúc phận của thiếp."

"Truyền lệnh xuống, hôm nay đỡ đẻ bà mụ cùng các ma ma đều thưởng năm lượng bạc," Hoằng Lịch bảo Lý Ngọc, "Để mọi người cũng hưởng chút niềm vui này."

Mọi người trong viện cũng dần tản đi.

Cao Hi Nguyệt trở về phòng, không kìm được mà phàn nàn với Mạt Tâm: "Phúc tấn đã sinh hai đứa nhỏ, tại sao bụng ta vẫn không có động tĩnh gì chứ?"

Mạt Tâm trấn an: "Chủ tử, ngài mới nhập phủ chưa được ba năm, vẫn còn trẻ, nhất định sẽ có hài tử thôi."

Cao Hi Nguyệt buồn bực vô cùng. Nàng không phải không được sủng ái, trái lại, Hoằng Lịch rất yêu thích tính cách ngây thơ, đáng yêu của nàng, thường xuyên đến phòng nàng. Nhưng nàng không hiểu tại sao phúc tấn có thể sinh hạ hai đứa con, còn nàng thì vẫn chưa có mụn con nào.

Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó và bật cười: "Dù sao thì vị kia cũng không có hài tử, ta cũng không vội."

Trong lời nói của nàng, "vị kia" chính là Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh.

Lúc trước, khi cả hai cùng nhập phủ, Cao Hi Nguyệt nghe nói Thanh Anh là do Vương gia đích thân cầu xin về, tưởng rằng sau này Thanh Anh sẽ vượt mặt mình. Nhưng khi vào phủ, Hoằng Lịch rõ ràng lại thích Cao Hi Nguyệt hơn, điều này khiến nàng rất đắc ý.

—Dù ngươi là do Vương gia đích thân cầu về thì sao? Vương gia vẫn thích ta hơn, ban thưởng cho ta nhiều hơn và đến phòng ta thường xuyên hơn.

Cao Hi Nguyệt nhìn Mạt Tâm, ánh mắt lóe lên vẻ đồng tình: "Ngươi nói đúng, sớm muộn gì ta cũng sẽ có hài tử."

Mạt Tâm cũng cười: "Đúng vậy, chủ tử ngài tài năng, tính tình tốt, Vương gia thích ngài còn không hết. Chuyện này không thể gấp được, biết đâu một ngày ngài lại có tin vui."

Cao Hi Nguyệt cười tươi không giấu nổi niềm vui: "Đúng vậy, chắc chắn là như thế."


Trong những năm qua, Hoằng Lịch đã nạp thêm vài người vào phủ. Tô Lục Quân và Kim Ngọc Nghiên là những người nổi bật, nhưng đặc biệt nhất phải kể đến Kha Lí Diệp Đặc Hải Lan.

Hải Lan vốn là một tú nương trong phủ, một đêm nọ, khi Hoằng Lịch say rượu, không hiểu sao lại dẫn đến việc nàng và hắn ở cùng giường. Khi tỉnh rượu, Hoằng Lịch vô cùng hối hận, nhìn Hải Lan yên lặng rơi lệ, hắn chỉ cảm thấy mình thật đáng trách.

Nhưng sự việc đã xảy ra, còn có thể làm sao bây giờ?

Hoằng Lịch quyết định chịu trách nhiệm cho hành động của mình: Hắn nói với Hải Lan rằng, nếu nàng nguyện ý, hắn có thể cho nàng ra phủ ngay lập tức và tìm một người trong sạch để gả nàng đi. Ngoài ra, hắn còn sẽ hậu đãi gia đình của Hải Lan.

Ai ngờ lúc này, Thanh Anh đột nhiên đến.

"Vương gia, để Hải Lan ra phủ gả người khác, chỉ sợ không ổn."

Hoằng Lịch nhíu mày: "Có gì không ổn?"

"Hải Lan đã là người của Vương gia, nếu cứ như vậy xuất giá, chỉ sợ sẽ bị nhà chồng xem thường."

Hoằng Lịch không thể hiểu: "Người từ Vương phủ ra, ai dám xem thường nàng? Chẳng lẽ nàng muốn trời cao phải gả cho Ngọc Đế mới được?"

Thanh Anh vẫn giữ vẻ nhàn nhạt: "Chỉ sợ nhà chồng sau này sẽ khắt khe với nàng."

Hoằng Lịch suy nghĩ một chút, thấy lời của Thanh Anh cũng có lý. Vì vậy, hắn đề xuất một biện pháp khác: "Vậy để nàng vào miếu làm ni cô. Ta sẽ cho nàng nhiều vàng bạc cũng được."

Thanh Anh lắc đầu: "Vương gia, cách này vẫn không ổn..."

Thanh Anh chưa nói xong đã bị Hoằng Lịch ngắt lời, hắn thật sự không kiên nhẫn: "Vậy ngươi có biện pháp nào hay hơn không?"

"Thiếp thân cho rằng, biện pháp ổn thỏa nhất là cho Hải Lan nhập phủ, làm cách cách của ngài."

Hoằng Lịch dù đã trải qua hai kiếp, cũng chưa từng nghe yêu cầu kỳ lạ như vậy. Gả chồng hay làm ni cô đều không thể so với làm cách cách trong vương phủ.

Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải Thanh Anh có thù oán với Hải Lan không.

"Hải Lan, ngươi nghĩ thế nào?" Hoằng Lịch nhẫn nại hỏi.

Hải Lan vẫn còn khóc nức nở, giọng run rẩy: "Nô tỳ... nô tỳ sẽ nghe theo lời Thanh phúc tấn an bài."

Hoằng Lịch: ...

Không ngờ, tú nương này và Thanh Anh đều chẳng hiểu chuyện!

Hắn nói với giọng không chút dao động: "Nếu ngươi thật sự muốn vậy, thì ngươi ở lại phủ làm cách cách đi."

Hải Lan quỳ xuống tạ ơn: "Tạ vương gia ân điển."

Hoằng Lịch thật sự không muốn nhìn thấy hai người kỳ quặc này thêm nữa, phất tay áo bỏ đi.

"Hải Lan, mau đứng lên," Thanh Anh nâng đỡ Hải Lan đang quỳ trên mặt đất, "Thật là ủy khuất cho ngươi."

Hải Lan chỉ biết khóc thút thít, "Thiếp thân đa tạ Thanh phúc tấn đã cầu tình cho..."

Bên này đang diễn màn tỷ muội tình thâm, Hoằng Lịch đứng trong thư phòng, biểu cảm không lộ rõ vui buồn, nhìn các thái giám và cung nữ đang quỳ dưới đất và nói: "Ta chỉ muốn biết, tại sao trắc phúc tấn lại biết rõ hành tung của ta?"

"Ngay cả việc ta đêm qua ở đâu cũng biết, thì liệu ngày khác, thích khách bên ngoài cũng sẽ biết hành tung của bổn vương sao?!"

Hoằng Lịch cầm chung trà trên bàn và ném xuống đất, chung trà vỡ tan tành, nước trà nóng bắn lên mặt Vương Khâm và Lý Ngọc, nhưng cả hai không dám động đậy.

Hoằng Lịch bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Lý Ngọc đang quỳ dưới đất.

Ngay cả chủ tử của mình là ai cũng không biết sao.

"Lý Ngọc, ngươi đi nhận 50 trượng, nếu sau khi đánh còn có thể nhúc nhích, thì lăn đến Thanh phúc tấn làm việc. Bên cạnh bổn vương, không cho phép có kẻ ăn cây táo, rào cây sung như vậy."

Mặt Lý Ngọc lập tức trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro