
chương 2
3 tháng, đủ để ta trở nên thân thiết, bỏ qua ân oán ngày xưa mà cùng nhau làm lại. Đó là ai chứ không phải Inui Seishu này đâu. đang chờ đợi, anh chờ đợi ngày mà hắn hoang đường tin tưởng anh mà hạ xích, đến lúc đấy anh sẽ có đc tự do và trở về để thực hiện kế hoạch. Hôm nay chính là ngày anh thực hiện kế hoạch trốn thoát.
"Chào buổi tối Inupe!" vẫn là giọng nói đó, mái tóc bạc và gương mặt đó, trong suốt 3 tháng qua anh chỉ nghe đc và thấy được mỗi cậu, anh mệt mỏi lắm rồi, anh muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
"xem nè Inupee, hôm nay xếp hàng hơi lâu nhưng đc nhiều món ngon lắm, có Takoyaki, canh Muso,... mày muốn ăn cái nào trước?"koko
"tao thấy mày giống má tao lắm rồi đó Koko, mà nè"inui
"ơi? sao thế? có chuyện j à?"koko
" mày có thể tháo mấy cái còng tay, chân này ra được không? nó vướng víu, làm tao khó chịu quá."inui
"tao có thể nói không được ko?"koko
"ý mày là sao?"inui
"chuyện mày tháo hay không là quyền quyết định ở mày, sao mày lại hỏi tao?"inui
" tao sợ mày khó chịu nhưng tao cũng không muốn thả mày ra, lỡ mày rời đi thì sao?"koko
" tao với mày ở chung bao lâu rồi, mày tin tao đi"inui
".. được rồi.. nhưng mày hứa là đừng rời bỏ tao nhé?"koko
"được rồi tao hứa, lẹ lên mở ra đi" inui
...
"xong rồi đó nha, mày thấy thoải mái hơn chưa?"koko
"ừ, thoải mái hơn rồi. Mà bây giờ cũng 12 giờ rồi đó, tao buồn ngủ rồi, mày về phòng đi hôm nay tao không muốn chơi"inui
"được thôi, nhưng mà trước đó, mày ôm tao một cái được không?" koko
" mày phiền quá Koko, mày lớn rồi, còn con nít nữa đâu mà đòi ôm?"inui
" mày không muốn cũng được, vậy thôi, ngủ ngon nhé, yêu mày nhiều."koko nói rồi cũng đóng cửa lại và về phòng
Đợi đến khi chiếc cửa sắt đóng khóa lại, thì cũng là lúc anh ngồi bật dậy khỏi giường chạy đến chỗ những món đồ chơi, anh đang tìm kiếm một thứ gì đó. Sau một lúc tìm kiếm trong bóng tối thì anh tìm thấy một cái tu- vít và một cây búa trong hộp đồ dùng anh giả vờ mượn lần trước để sửa bóng đèn bị hư. Anh sử dụng nó như hai đòn bẩy nhỏ để phá ổ khóa đang khóa cái cửa chưa bao giờ được mở kia./ CẠCH/ ổ khóa bị đòn bẩy tạo áp lực mà vỡ ra, rơi xuống đất. Dùng hết sức lực để mở toang cánh cửa sắt bị rỉ sét kia. cánh cửa mở ra, một luồng gió đêm thổi trực tiếp vào người khiến anh lạnh sống lưng, nhưng cũng khiến anh dễ chịu, cũng phải thôi, 3 tháng bị giam cầm trong một căn phòng không chút ánh sáng còn gì. Không đứng lại quá lâu, anh nhìn xuống dưới để xem chiều cao căn phòng anh đang ở là nằm ở độ cao nào......20 mét, một độ cao không hề nhỏ, nhưng anh ko do dự mà xé chiếc mền ra để tạo thành một sợi dây, rồi nối với chiếc ống thoát nước bằng sắt ở cạnh ban công và cứ thế trượt dần xuống và tiếp đất an toàn.
"thành công rồi.. mình cuối cùng cũng thoát được cái nơi này rồi" Inui
Anh cứ thế chạy mà không nhận ra ở căn phòng anh vừa rời đi, trên ban công, có một bóng người đang đứng ở đó nhìn theo anh đang xa dần. Cánh hoa cẩm tú trắng rơi xung quanh bị gió cuốn đi lên cao rồi rơi xuống đất, giống như lòng cậu bây giờ vậy, cảm giác như được bay lên 9 tầng mây của hạnh phúc, cảm giác tưởng chừng như sẽ mãi mãi thì lại bị sự thật đớn đau kéo chân rơi mạnh xuống đất.
.
.
.
Hoa cẩm tú thật đẹp, nhưng cũng thật buồn.
Đứng trên ban công của tầng năm- nơi Inui từng bị giam. Kokonoi nhìn theo bóng lưng chàng thiếu niên trẻ với mái tóc vàng cát đang chạy ra xa khỏi căn nhà của mình như đang chạy khỏi một con quái vật vậy./khụ/ /khụ/.../khụ/.. tiếng ho dai dẳng cứ thế phát ra liên tục không ngừng nghỉ từ cổ họng khô khốc, cậu ho nhiều đến nỗi có thể tưởng chừng như sẽ ho ra máu vậy. Cậu ho nhưng không phải ho thường, cậu ho ra rất nhiều cánh cẩm tú. Căn bệnh của cậu lại lần nữa trở mặt hành hạ cậu rồi.'thật khó chịu' Cậu quay mặt đi rời khỏi căn phòng nhỏ mà cậu cho là cả thế giới, nhưng thế giới ấy rời đi rồi... Thật thảm hại. Ngày trước anh là người đâm đầu vào tình yêu không có điểm đến, còn bây giờ thì sao? Chính cậu lại là người đâm đầu vào thứ tình yêu mà mình đánh rơi, một tình yêu không thể hàn gắn lại được nữa.
/rengg/ /rengg/ /rengg/..../reng/-
"alo..?"Koko
"giọng mày bị gì vậy, khó nghe quá"
"Ra là mày hả..... Mikey.." Koko
" đừng nói là bệnh lại tái phát nhé"Mikey
"quả không hổ danh Mikey có khác nhỉ, mày đoán đúng rồi đó" Koko
"nó chạy rồi à? sao mày không bắt nó lại?!"Mikey
"Kệ đi, có gì đâu, tao không cần nó nữa, nó không muốn ở lại với tao thì thôi, tao thả "Koko
"Mày điên à Koko? nếu vậy thì mày hết bệnh chưa?"Mikey
"bộ cái này tự hết được sao?"Koko
"Mày ở yên đó đi tao sẽ kêu bác sĩ tư qua khám cho mày"Mikey
"nghe mày hết Boss"Koko
.
.
.
.
"căn bệnh của cậu ta có vẻ đang tệ hơn rồi, cộng thêm với việc có biểu hiện tâm lý bất ổn định khi ở nhà, hai cậu nên để mắt tới cậu ta nhiều một chút bởi vì có lẽ cậu ta đang có cảm hứng thích thú với lửa và đồ vật nóng dễ gây hại. Cậu ta cần phải được điều trị vài tháng" bác sĩ
"Vâng cảm ơn ông nhiều lắm"Draken[ đừng ai hỏi tại sao Draken lại ở đây, các bạn sẽ biết sớm thôi=>]
"mày nghe được bệnh của mày chưa?"Mikey
"hả? à nghe rõ mà, tao có điếc đâu"Koko
"nhưng rõ là mày chỉ có mỗi cái bệnh kia thôi mà, tại sao bây giờ lại đâu ra thêm 1 cái bệnh tâm thần gì nữa vậy?"Mikey
"mày hỏi chắc tao biết á! nhưng thật sự thì mỗi lần tao thấy lửa thì tao lại không làm chủ được cơ thể mà tiến lại gần nó, mọi thứ mơ hồ lắm mày ạ, nhưng nó cho tao cảm thấy tốt hơn mặc dù nó nguy hiểm, mà tao cũng ko biết tại sao nữa"Koko
"..."
"Bây giờ tạm thời thì mày nên ở yên trong phòng mà khóa trái cửa lại và đừng ra ngoài, tao và Mikey sẽ đi tìm Inui rồi báo với nó về tình trạng của mày"Draken
"...tao thấy không cần thiết phải báo nó chả tin đâu, bệnh tao tao tự lo được, bây cứ về đi"Koko
"Haizz.. tao kệ mày, ngày mai mày có thể làm ở nhà, tao và mọi người sẽ thay phiên nhau đến canh chừng mày"Mikey
" được làm tại nhà sao? cảm ơn nhé. tao sẽ sớm khỏe thôi"Koko
.
.
.
.
lên đây để hỏi mọi người 1 chút thôi, mọi người thấy thành văn của mình nó như thế nào ạ? mình viết mấy câu truyện này là 1 phần vì đam mê, một phần là để rèn văn và khả năng đánh máy thôi, mọi người thấy sao cho mình xin ý kiến với(;; '^')
mà các bạn muốn SE hay HE? nếu SE thì tập sau có lun nhé, còn nếu HE thì sẽ có nhiều phần ngoại ngọt mình viết về Cp này ('v'o)=3 để mình biết để có gì tối viết luôn, rồi ôn nữa nhưng làm biếng quá:Đ
(Đã chỉnh sửa lần thứ N)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro