Chương 70 _ Tin vui?
Thẩm Yến đứng dậy, lập tức chạy thẳng ra ngoài.
Lưu Linh gấp gáp gọi chàng lại _“Chàng đi đâu thế?”
“Tìm đại phu.”_ Thẩm Yến đáp _ “Lưu Linh, giờ chúng ta cần 1 đại phu.”
Nàng ngầm thừa nhận, chàng nói không sai.
Hiện giờ dù có bại lộ thân phận hay không, cũng rất cần một đại phu.
Nếu như nàng thật sự có thai... Lưu Linh rơi vào bối rối.
Nhưng _“Trời tối rồi, mai hãy đi.”
Thẩm Yến quay đầu, nhìn ánh mắt hoang mang nơi nàng.
Bành tẩu cũng cảm thấy Huyền An Quan đang vào thời kỳ chiến trận căng thẳng, trời đã tối, đi lại ban đêm không an toàn, vội vàng gật đầu _“Đúng đó, chờ sáng sớm mai hãy đi tìm đại phu. Thẩm phu nhân chỉ mới vừa mang thai, ta có thể chăm sóc nàng ấy.”
Mang thai, đây là điều xa xôi đến mức Lưu Linh chưa từng nghĩ đến.
Nàng chưa một lần nghĩ tới…
Gả cho Thẩm Yến, sinh con dưỡng cái cho chàng, làm một hiền thê lương mẫu.
Đó là ý điều nàng đã suy nghĩ từ lâu, nhưng đột nhiên một ngày những thứ tưởng chừng xa vời ấy có thể thực hiện, so với hạnh phúc tột độ nàng lại cảm thấy hoang mang.
Sau khi Bành tẩu rời đi, Lưu Linh ngồi trên giường, Thẩm Yến đứng cạnh cửa, hai người nhìn nhau, không nói một lời.
Lưu Linh chủ động lên tiếng _ “Phải làm sao đây?”
Thẩm Yến hỏi lại _“Nàng thấy chúng ta nên làm gì?”
Lưu Linh đáp _“Ta muốn sinh đứa bé, còn chàng?”
“Hiện tại đang chiến tranh, Huyền An Quan không an toàn.”_ Thẩm Yến bình tĩnh phân tích _“Nơi này cách Nghiệp Kinh quá xa, nếu nàng thực sự mang thai, chúng ta nhất định phải ở lại đây hai tháng. Hai tháng có quá nhiều thứ phát sinh. Không trở về Nghiệp Kinh, hôn sự của hai ta không tiến hành được, chỉ có thể ở bên ngoài ứng phó, chờ chúng ta trở lại Nghiệp Kinh, sẽ có rất nhiều tin đồn…”
Nàng nhìn Thẩm Yến, lại nhìn bụng nhỏ bằng phẳng. Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bụng, cúi đầu không đáp, vành mắt đỏ lên.
Nàng biết những điều Thẩm Yến nói đều là sự thật, nhưng chàng lạnh lùng, lý trí như thế khiến nàng cảm thấy, cảm thấy…
Thẩm Yến đi đến bên giường, cúi đầu, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Lưu Linh một nụ hôn.
Chàng cười _“Nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, và con của chúng ta nữa.”
Lưu Linh ngước mắt nhìn chàng _“Ý chàng là sao?”
“Ý nàng chính là ý ta, nàng muốn sinh đứa bé, ta đồng ý.”
“Thẩm đại nhân!”_ Lưu Linh nhoẻn miệng cười, nhào tới ôm chàng _“Chàng thật tốt!”
Con người Thẩm Yến lạnh lùng, lý trí như thế khiến nàng cảm thấy, cảm thấy… chàng thật sự là một người đàn ông tốt nhất thế gian.
_ _ _
Sắp xếp xong cho Lưu Linh nghỉ ngơi, Thẩm Yến mới đi qua gian phòng sát vách, bắt đầu viết thư.
Chàng và thuộc hạ tách ra, để đồng hành cùng Lưu Linh, tuy vậy nhưng công việc của Cẩm Y Vệ chàng đương nhiên không thể lơ là.
Mấy ngày nay Thẩm Yến vẫn quay cuồng trong đống sự vụ bề bộn.
Nhưng hôm nay, bức thư chàng đang cẩn thận viết xuống này, lại không phải công văn giải quyết công việc.
Chàng trầm ngâm thật lâu, cẩn thận đắn đo câu chữ, viết một bức thư cho mẫu thân.
Thẩm Yến ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bởi vì công việc của chàng đặc thù, cho nên chưa từng liên hệ với người nhà.
Thẩm phu nhân thường cảm thán, mỗi lần nhi tử ra ngoài, liền biệt tăm biệt tích 2, 3 tháng chẳng một lời hỏi han phụ mẫu.
Lần này, Thẩm Yến không sợ tiết lộ hành tung, viết cho mẫu thân một bức thư tay, hy vọng người tiến cung nói với bệ hạ, để bệ hạ hạ thánh chỉ ban hôn.
Mặc dù chàng và Lưu Linh không thể quay về, nhưng cửa hôn sự này không thể kéo dài thêm nữa.
Đang cẩn thận cân nhắc lời lẽ, thì có tiếng cửa sột soạt vang lên. Chàng ho khan một cái, tiếng động kia đột ngột ngừng lại, một lúc sau cánh cửa bị đẩy ra.
Bên trong phòng ánh đèn ấm áp, Thẩm Yến ngẩng đầu, thấy Lưu Linh đang đứng ngoài cửa, thò đầu thấp thỏm nhìn chàng.
Nàng có chút xấu hổ, vội vàng chỉnh lý lại quần áo, tóc tai mới tỏ vẻ không có việc gì bước vào.
Thẩm Yến phát hiện nàng đã đổi bộ đồ khác. Đêm hôm khuya khoắt, ăn mặc yêu kiều lóa mắt, híp mắt, nở nụ cười cực kỳ… nịnh nọt với chàng.
Chắc chắn có việc muốn xin xỏ.
Không chỉ thế, trên tay nàng còn bưng theo một đĩa bánh ngọt. Thái độ nàng cực kỳ tự nhiên, thong dong bước về phía chàng _“Thẩm đại nhân, buổi tối chàng còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa rồi ta đột nhiên nhớ ra, cho nên đã đặc biệt vào phòng bếp làm ít bánh ngọt cho chàng. Chàng muốn ăn chút không?”
“...”_ Thẩm Yến nhíu mày, không phải nàng bị bệnh à?
Có thể khiến cho An Hòa công chúa của hắn đang bệnh phải bò xuống giường, ân cần chuẩn bị bánh trái, Thẩm Yến đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân có tài đức gì.
Chàng đặt cây bút xuống, tựa vào thành ghế, ánh mắt sáng tỏ, tựa tiếu phi tiếu hỏi _“Nói đi, cần ta giúp việc gì?”
Lưu Linh đặt đĩa bánh ngọt lên bàn, tùy ý liếc nhìn lá thư đang viết dở trên bàn. Thẩm Yến vừa vặn đặt tay lên vì thế nàng không thấy được nội dung.
Nhưng cái này không quan trọng, mục đích nàng qua đây không phải để xem Thẩm yến đang viết gì.
Lưu Linh liếc nhìn căn phòng một lượt.
Ở đây ngoài chiếc ghế Thẩm Yến đang ngồi thì không còn cái ghế nào khác.
Nàng đứng đối diện cái bàn, nhìn chàng cười một tiếng.
“...! Nàng lại đây ngồi đi, đứng xa như thế làm gì?”_ Thẩm Yến đứng lên, chàng cảm thấy mình ngồi để người yêu đứng không thích hợp cho lắm.
“Không không không, Thẩm đại nhân chàng cứ ngồi đi, ta đứng là được rồi. Ta ngủ mấy ngày liền, cả người dời dạc, không muốn ngồi cho lắm.”_ Lưu Linh vội vàng nói.
“...”_ Thẩm Yến lần nữa ngồi xuống, nheo mắt nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy nàng chắc chắn đang âm thầm tính toán gì đó.
“Có thể mượn chàng ít giấy được không?”_Lưu Linh ồn tồn hỏi.
“Tùy nàng.”_ Thẩm Yến cong khóe miệng, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Lưu Linh cầm bút, phác họa qua loa trên giấy, thấy Thẩm Yến vẫn thờ ơ không quan tâm, nàng bèn kéo tay chàng, bắt chàng chú ý vào nội dung nàng đang viết xuống _“Thẩm đại nhân, chúng ta sắp có con rồi, ta nghĩ chúng ta nên sớm cân nhắc đến tương lai của đứa bé. Người làm cha mẹ vốn nên tính xa một chút. Thẩm đại nhân, chàng cảm thấy hai ta có nên cùng ngồi xuống thương lượng một số việc không?”
“Nàng nói đi.”
“Ta nghĩ thế này, không lâu sau chúng ta phải giáo dục con cái rồi, vì thế lời nói, hành động nên bàn bạc lên kế hoạch trước.”_Lưu Linh giương mắt, nhìn sắc mặt lạnh tanh của người yêu _“Như chàng biết đó, thời thơ ấu của ta hơi phức tạp, ngày nhỏ đã trải qua vô số chuyện điên cuồng, dân đến tâm tình ta sau khi trưởng thành lúc nóng, lúc lạnh, âm dương quái khí, nhiều lúc suy nghĩ và hành động không hợp thường tình, thậm chí sai đường. Có đôi khi để tình cảm lấn át lý trí, làm ra những việc không thể vãn hồi.
Nhưng như chàng đã từng nói, ta là một cô gái tốt…”
“Lưu Linh, rốt cuộc nàng muốn nói gì?”_Thẩm Yến hoảng hốt, có hơi bồn chồn_ “Nàng dùng chính mình ra để thuyết phục ta, cũng lấy những tổn thương của mình chặn lời ta… Nàng đang làm ta lo lắng đó.”
“Thẩm đại nhân, đừng hoảng. Kỳ thực đây chính là chuyện ta muốn thương lượng với chàng. Ta muốn sau này khi giáo dục con cái, dù là hành động lời nói, chúng ta cũng nên bàn bạc với nhau từ sớm, để không xảy ra sai lầm đáng tiếc trong tương lai. Chàng biết không? Ta muốn làm một người mẹ tốt.
Nhưng ta cần chàng giúp ta. Như thế không phải là việc quá phận chứ?”
“Nói tiếp đi.”_Thẩm Yến lạnh nhạt _“Quá giới hạn hay không nàng phải nói ta mới biết được.”
“Ta nghĩ là thế này nhé, mẫu thân là nhân vật quan trọng trong cuộc đời của đứa trẻ.
Ta nghĩ khi còn vừa khóc có thể ngay lập tức đến tìm ta. Nếu nó bị bắt nạt, bị tủi thân, cũng sẽ nói cho ta đầu tiên. Con có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt và sự bao dung vô bờ từ ta, như vậy mới có thể coi ta là người quan trọng nhất đời. Chỉ cần ta toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nó, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nhưng vai trò của phụ thân thì không quan trọng đến thế…”
Thẩm Yến vẫn bảo trì vẻ vô cảm _“Nói thẳng vào trọng tâm xem nào.”
“Khụ khụ...”_ Dùng tình cảm đả kích không được trái tim sắt đá của Thẩm đại nhân, thấy chàng nhăn mày đề phòng, Lưu Linh chỉ có thể giản lược câu chữ, nói đơn giản hơn chút _“Thì là, liên quan đến việc của con, cái gì tốt đẹp cũng là công lao của ta, những gì xấu xa, độc ác, đều thuộc phạm vi phụ trách của chàng.”
“...”_Thẩm đại nhân cạn lời.
Lưu Linh quan sát sắc mặt của Thẩm Yến, lui về sau, lại lùi tiếp về sau. Tuy lòng bồn chồn nhưng vẫn kiên trì thuyết phục _“Người xưa đã nói Nghiêm Phụ Từ Mẫu, đây là câu nói được đúc kết từ ngàn xưa. Chúng ta cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong muôn vạn chúng sinh trên thế gian.
Thẩm đại nhân, chàng cũng giống ta luôn tin tưởng vận mệnh, tôn trọng cổ nhân đúng không?”
Thẩm Yến đứng lên.
Lưu Linh lớn tiếng nhấn mạnh _“Nghiêm Phụ Từ Mẫu! Nghiêm Phụ Từ Mẫu! Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân thùy mị, điềm đạm! Muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc điều này rất quan trọng!”
Thẩm Yến đáp _“Nàng qua đây, để ta cho nàng cảm nhận một chút cái gọi là nghiêm khắc của ta.”_Thẩm Yến vươn tay, dễ dàng ôm lấy nàng.
Lưu Linh giãy dụa định trốn, trong khoảnh khắc cả người bay lên không, vòng eo bị chàng siết chặt, một đỡ hông, một tay ôm lấy lưng, cả người nàng rơi vào lồng ngực chàng.
Sắc mặt Lưu Linh cứng ngắc, khóe miệng hơn mím, thể hiện rõ tư thái bất khuất thà chết không chịu đầu hàng.
Nàng thờ ơ nghĩ: Chàng có thể làm gì nàng chứ? Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm rồi.
Thẩm Yến không đồng ý, cũng phải đồng ý.
Hừ…
Trong lúc nàng kiên định giữ vững quan điểm, cả người bị bế bổng lên, vạt áo bị hất tung, cảm nhận được phía sau hơi lạnh, Lưu Linh lập tức luống cuống.
Nàng nằm trong ngực Thẩm Yến, tay chân đập loạn xạ, giãy dụa kịch liệt. Cho đến khi một bàn tay ấm áp đập mạnh xuống, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Mặt Lưu Linh đỏ hồng.
Thẩm Yến lại tét mông nàng! Mà lần này so với lần trước…
Lưu Linh gào lớn _“Thẩm Yến! Chàng dám đánh ta!”
“Đừng nóng!”_ Thẩm Yến nói _“Không phải nàng muốn làm mẫu thân nhân từ, nền nã sao? Nàng có biết hiền từ, dịu dàng là thế nào không? Tức cái gì mà tức.”
“....”_Lưu Linh thực sự muốn khóc.
* * *
Nhi tử (*) của một vị quan lớn trong triều thành thân, danh sách những người đến tham gia gần như cố định, đều là các quan lại, quý tộc của Nghiệp Kinh.
Yến hội thế này, từ trước đến giờ đều là cơ hội tốt để Từ Thời Cẩm và Lưu Vọng liên lạc, cho nên nàng cũng tham gia.
(*) Nhi tử: Con trai, Nữ nhi: Con gái
Nàng và mấy vị cô nương Từ gia tiếp các phu nhân ngồi xuống trò chuyện, cắn ít hạt dưa.
Vài vị quý nữ khác đóng vai tiểu thư nhu thuận, im lặng lắng nghe lời dạy bảo của trưởng bối.
Từ Thời Cẩm ngồi một chỗ thất thần nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài quan khách tới lui, đám nam nhân túm tụm bàn việc triều đường, mở rộng quan hệ. Những mối quan hệ lợi ích chằng chịt đất kinh kỳ này nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thái tử xuất hiện, đám người vội vàng chạy đến nghênh đón.
Mấy quan lại, quý tộc tìm mọi cái cớ trò chuyện với Thái tử.
Từ Thời Cẩm nhàn nhàn nhã nhã, thong dong quan sát, nhìn thấy trong đám người đông nghịt vây quanh Thái tử.
Cách đó không xa, cũng có một người đang chú ý động tĩnh bên này.
Mắt vừa thấy Thái tử ông ta lập tức đứng dậy, chấn chỉnh lại vạt áo, phẩy phẩy tay áo như chuẩn bị rời đi.
Chính là Tam lão gia của Lục phủ.
Lục gia và Thái tử?
Nàng nheo mắt, đứng lên, trong phòng các cô nương đang vào thời điểm nói chuyện vui vẻ say sưa.
Nàng lặng lẽ đi qua cửa hông rời khỏi phòng, vội vã bước đến sảnh chính.
Nửa đường nàng gọi một thị nữ hầu hạ trong phủ dừng lại, ôn tồn phân phó _ “Tam lão gia của Lục phủ si mê nhất trà Long Tỉnh Minh Tiền, ngươi bưng một ấm Minh Tiền Trà đến cho Tam gia.”
Thị nữ nghi hoặc gật đầu, quy củ đáp một tiếng, sau đó rời đi.
Từ Thời Cẩm đi xuyên qua mộc đình, tiến thẳng về phía hành lang.
Bước chân nàng vội vàng, thần sắc hoang mang, cúi đầu lo lắng, đúng chỗ rẽ của hành lang “không cẩn thận” đụng trúng Tam lão gia.
Từ Thời Cẩm áy náy nói _“Bá phụ, xin lỗi người.”
Thấy Từ Thời Cẩm, Lục Tam gia nhíu nhíu mày.
Nhà họ với Từ gia quan hệ chưa từng gọi là tốt đẹp, mà nữ nhân rắn rết như Từ Thời Cẩm lại càng đáng ghét hơn. Ông căn bản không muốn tiếp chuyện với người này, chỉ “hừ” một tiếng, muốn vòng qua nàng rời đi.
Nhưng Từ cô nương là người trước nay cực kỳ chu toàn cấp bậc, lễ nghĩa, lập tức tiến lên ngăn lại, còn muốn nói lời xin lỗi. _“Do ta đang vội vì thế không để ý đường."
"Từ cô nương không cần áy náy.”_ Lục Tam gia miễn cưỡng mở miệng.
Đúng lúc này có thị nữ đi tới, mời trà Lục Tam gia.
Thị nữ kia đang định mở miệng, Từ cô nương đã chân thành mỉm cười, hòa nhã nói _“Trà Long Tỉnh Minh Tiền? Cố đại nhân đúng là có lòng.”_ Cố đại nhân chính là phụ thân của tân lang hôm nay.
Nàng cười _“Tiểu nữ xinh lấy trà thay rượu bồi tội với bá phụ. Nhưng nhìn bá phụ hình như có chuyện quan trọng. Trà này chẳng bằng trước cứ đặt ở đây, chút nữa nói tiếp?”
“...!Được.”_Lục Tam Gia kỳ quái nhìn nàng một cái, sau đó vội vã rời đi.
Nhìn bóng Lục Tam Gia rời đi, Từ Thời Cầm đặt chén trà lại lên khay, thần sắc đạm mạc _“Đây là loại trà Lục Tam Gia thích nhất, ngươi trông chừng một chút, chớ để trà nguội mất.”
Chờ đến lúc Từ Thời Cẩm trở lại trong các, qua khung cửa sổ, lặng lẽ quan sát thị nữ đang bưng chén trà, cẩn thận chờ đợi.
Vị thái tử cao cao tại thượng, được người người bao quanh như chúng tinh phủng nguyệt trong sảnh đã không còn thấy bóng.
Từ Thời Cẩm như có điều suy xét.
Một lát sau, nàng giống như vô tình đi ngang qua tỳ nữ kia, nhàn nhạt phân phó _“Xem ra Lục Tam Gia không trở về nữa. Trà đã lạnh, người đổ đi thôi.”
Thị nữ không hiểu cho lắm, tại sao vị cô nương này cứ lặp đi lặp lại một ý tứ. Vậy nghĩa là sao?
Kỳ thực Từ Thời Cẩm chỉ phỏng đoán, đoán rằng Lục gia đã lên thuyền của Thái tử.
Nhưng hợp tác nông hay sâu nàng vẫn chưa chắc chắn.
Vì thế nàng dùng một chén trà vừa vặn có thể thăm dò chuyện này.
Hiện tại tối thiểu nàng đã nắm được, mặc dù Lục gia liên hệ với thái tử không được bao lâu, nhưng song phương đã kết đồng minh, hơn nữa tuyệt đối không phải thứ quan hệ hời hợt.
Từ Thời Cẩm rũ đôi mắt phượng, lạnh lùng nghĩ: Lục gia? Thái tử hiện giờ quyền thế như mặt trời ban trưa, Lúc gia đánh giá thời thế, toàn tộc nhất trí phò tá Thái tử, tìm kiếm một thế lực che chở là điều dễ hiểu.
Thứ khiến nàng lạnh lòng chính là Thái tử biết rõ trước đây nàng bày mưu tính kế đối phó Lục Gia, biết rõ giao tình giữa hai nhà Từ, Lục vô cùng tệ, nhưng vẫn chấp nhận để nhà họ Lục gia nhập.
Nàng xuất thần một lúc: So với nàng, Thái tử có tư chất làm chính trị hơn rất nhiều.
Cho dù là ai chỉ cần có lợi cho y, y sẵn sàng gác lại toàn bộ tư thù, chẳng ngại ngần hợp tác.
Nhưng Từ Thời Cẩm không làm được như thế, một khi nàng đã ghét một người, thì sẽ ghét đến tận cùng, tuyệt đối không bao giờ miễn cưỡng bản thân chung đường với kẻ đó.
Nàng ngồi giữa căn phòng oanh oanh yến yến, náo nhiệt đông vui, nhưng trong lòng lại lạc lõng, hoảng sợ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Nàng nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không nên tới đây.
Đợi đến lúc Noãn Hương vào phòng, thì thầm vài câu với nàng. Từ Thời Cẩm mới đứng dậy rời đi cùng thị nữ thân cận.
Là Thái tử sai người liên hệ, nói muốn gặp nàng một lần, cùng nhau đàm luận một số chuyện.
Khi nàng bước vào trong phòng, đã thấy Lưu Vọng hai mắt sáng ngời, thần thái ung dung, một tay đỡ trán, nhìn nàng mỉm cười.
Từ Thời Cẩm quét mắt nhìn bốn phía, thị nữ đang thu thập bàn trà uống dở.
Nàng giống như chẳng biết gì, vô ý cười hỏi _“Thì ra địa vị của ta trong lòng điện hạ chỉ đến thế, mời ta tới, trước đó còn tiếp người khách khác."
Thái tử cười to đứng dậy _“Bọn họ làm sao có thể so sánh được với Tiểu Cẩm? Đêm nay Cô xuất cung chỉ vì muốn gặp nàng.”_ Hắn không nhắc một lời nào đến vị khách trước đó, hiểu theo ý khác chính là không muốn cho nàng biết.
Trong lòng Từ Thời Cẩm hiểu rõ, vị khách hắn không muốn cho nàng biết, vậy thì chỉ có thể là Tam gia của Lục gia.
Lòng nàng trầm xuống, tim như bị ướp trong băng đá.
Thái tử khoác một tay lên bả vai nàng, dịu dàng thì thầm _“Tiểu Cẩm không có gì muốn nói với Cô sao? Nàng không muốn nói về chuyện Thái tử phi à?”
Từ Thời Cẩm cúi đầu, lẩm bẩm _“Có gì đáng để nói.”
“Vậy chuyện trên triều thì sao?”
Thần sắc nàng càng lúc càng lạnh nhạt _“Việc đó càng không có gì để nói.”
“...”_ Hai người nhất thời im lặng.
Thái tử lặng lẽ quan sát nàng, mặt mày trầm xuống, như băng tuyết tích tụ trên đỉnh băng sơn ngàn năm lạnh lẽo.
Nhưng một hồi lâu trôi qua y vẫn không thốt ra lời trách cứ nào, chỉ từ tốn nói _“Xem ra tâm tình Tiểu Cẩm không được tốt. Không sao, vậy để Cô ở bên giải khuây cùng nàng.
Không cần nói gì cũng được. Tiểu Cẩm, nàng phải tin tưởng Cô, chuyện nàng không muốn làm, Cô sẽ không ép buộc nàng.”
Từ Thời Cẩm đưa mắt nhìn về phía rèm cửa sổ nhẹ đong đưa, trầm mặc không đáp.
Lưu Vọng đứng sau lưng nàng, nhìn dáng hình mảnh mai, kiên cường của giai nhân, cũng im lặng không nói.
Từ Thời Cẩm nghĩ: Yến tiệc đêm nay, nàng vốn định nói ra suy đoán của mình về Thẩm Dục báo cho điện hạ, nhưng hiện tại nàng không muốn nói nữa.
Nàng phải giữ lại cho mình một con Át chủ bài, nàng không thể ngốc nghếch tự tuyệt đường lui của bản thân.
Nàng cảm thấy mình ích kỷ, cảm thấy được tình yêu của bản thân đang dần dần thoi thóp.
Có lẽ tình yêu và quyền lực vốn không thể song hành cùng nhau, chúng quá phức tạp, không thể dung hòa, cũng chẳng thể cùng tồn tại.
Ngay từ lúc bắt đầu nàng không nên yêu cầu đối phương một tình cảm thuần túy, chân thành.
Cùng lúc đó, Lưu Vọng đang suy nghĩ: Lục Gia đồng ý phò tá hắn, nhưng không yên tâm về Từ Gia, đặc biệt là Từ Thời Cẩm.
Bọn họ cũng không yên tâm về y.
Sợ lòng y đặt nặng chữ tình.
Lục Gia có yêu cầu song phương cùng hợp tác, cũng bày tỏ rất rõ ràng thành ý của mình, chấp nhận tự tổn thương gân mạch, vì y nhổ đi chiếc gai lớn nhất.
Nhưng Thái tử đồng thời cũng phải báo đáp lại tấm lòng thành của họ, tỷ như bỏ rơi Từ Thời Cẩm.
Lục Gia biết trong lòng y Từ Thời Cẩm có địa vị vô cùng quan trọng, hai bên kết đồng minh, đương nhiên trước hết phải thể hiện lòng thành.
Y chưa đáp ứng cũng không muốn mất đi Tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm không chỉ là quân sư mà còn là người con gái trong lòng y.
Y muốn có một người đồng hành cùng y, cùng y bước đến đỉnh cao quyền lực, đứng trên vạn người.
Từ Thời Cẩm quá thông tuệ, nàng khiến y ái mộ, khiến y thưởng thức, khiến y tôn trọng, nhưng cũng khiến y cảm thấy không yên lòng.
Đến một ngày, y phát hiện ra tình cảm giữa nàng và y càng ngày càng không còn thuần túy như ban đầu nữa.
Từ cô nương không tín nhiệm y, rất nhiều chuyện y cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng.
Mọi người nói rất đúng, ngay từ đầu, đáng lẽ y không nên cho Từ Gia - Từ cô nương nhiều quyền hạn đến vậy.
Nếu là người yêu, vậy chỉ nên làm người yêu.
Nếu là thủ hạ, chỉ cần lợi dụng triệt để, hết giá trị thì vứt bỏ.
Với Từ Thời Cẩm, Lưu Vọng cũng không rõ tình cảm của y đối với nàng là gì.
Nàng là một nữ tử tham vọng, thực dụng, đam mê quyền lực, dã tâm bừng bừng.
Một nữ nhân như thế ngươi có thể yêu nàng, có thể thưởng thức nàng, có thể hợp tác với nàng.
Nhưng vị trí Thái tử phi… y hoàn toàn không muốn trao cho nàng.
Hai người rõ ràng đứng chung một thuyền nhưng lại ôm tâm tư riêng.
Dù sóng bước bên nhau, nhưng không cùng chí hướng.
Tình yêu giữa họ cũng vì thế mà dần héo úa, lụi tàn.
Điều này chính bản thân cả hai đều biết rõ.
Nhưng trên đời này, trong những cặp tình nhân đáng thương giãy dụa trong thứ tình yêu chết dần chết mòn, vẫn có những người thật sự tâm đầu ý hợp giống họ.
Đứng trước đầu sóng ngọn gió, đứng trước khó khăn, giông bão, nguy hiểm kề thân, bọn họ vẫn có thể ăn ý sóng vai cùng nhau chống đỡ, dìu nhau vượt qua chông gai, kề vai sát cánh tiến về phía trước.
* * *
Tại Huyền An Quan, từ sớm Thẩm Yến đã đi ra ngoài, cho đến tận trước giờ ăn trưa mới mời được một đại phu từ trong quận đội về.
Thẩm đại nhân cảm thấy việc mang thai này thật ra rất đơn giản.
Mời đại phu đến khám, nếu nàng thật sự có thai, có thể dặn dò đại phu kê mấy đơn thuốc bồi bổ, bọn họ chiếu theo lời đại phu chăm sóc nàng là được.
Nhìn xem, bao nhiêu chuyện vô cùng đơn giản, không cần quá phức tạp hóa lên.
Nhưng sau khi trở về viện, chờ đợi chàng là sắc mặt lúng túng của Bành tẩu, mà ‘Thai phụ’ Lưu Linh cũng không có ở nhà.
Bành tẩu cố ý giả ngốc, nhưng dưới sự uy hiếp của Thẩm Yến, nàng không mở miệng không được _“Thẩm phu nhân nói tâm tình tốt, muốn ra ngoài mua vài món đồ cho đứa bé trong bụng. Thẩm phu nhân còn nói Thẩm đại nhân không cần lo lắng, nàng có người đi theo bảo vệ.”_Ý Lưu Linh chính là thân vệ Dương Diệp.
“...”_ Thẩm Yến cảm thấy thật là mệt mỏi.
Đại phu thấy tình hình lập tức muốn chuồn _“Thẩm đại nhân ngài xem phu nhân đã không có nhà, vậy ta….”
Thẩm Yến cảnh cáo nhìn ông lão.
Đại phu chân tay run rẩy, kém chút nữa quỳ xuống _“Tiểu nhân không đi! Tiểu nhân không dám đi, Thẩm đại nhân ngài đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tiểu nhân nữa... Tiểu nhân nhát gan…”
“....”_ Thẩm đại nhân bất lực đỡ trán, cảm thấy càng mệt mỏi hơn.
Chàng chờ 2 canh giờ, đến tận khi trời chạng vạng tối, tình nhân nhỏ của chàng mới mua sắm vui chơi hả hê trở về.
Lưu Linh vừa vào phòng phòng đã thấy Thẩm đại nhân mặt nặng mày nhẹ ngồi tại vị trí Cao Đường, có vẻ chàng đã hoàn toàn mất hết cả kiên nhẫn chờ đợi cho nên còn đem cả công vụ lấy ra phê, duyệt.
_ 30/7/2022 _
Trong phim, vì để phù hợp xét duyệt nên nội dung phải sửa đổi vô cùng nhiều, có nhiều tình tiết đã được quay xong phải cắt bỏ, lời thoại không đạt cũng phải sửa đổi thu âm lại... Phim mới được chiếu.
Thẩm Yến và Lưu Linh trong phim sau khi thoát đại nạn ở Di Cổ ngay lập tức hồi kinh diện thánh, được ban thưởng, ban hôn. Lưu Linh còn được xây hẳn phủ Công chúa ở trong cung, xuất giá từ đây chứ không phải Định Bắc Hầu phủ hay Quảng Bình vương phủ.
Mạch phim nhanh hơn, nội dung ngắn gọn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro