Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65 _ Châm ngòi

Mọi người lại trở lại vấn đề buôn bán nô lệ.
Có Cẩm Y Vệ đích thân tham gia, Di Cổ Quốc không thể không nhịn xuống cơn tức, ra hiệu cho người trên thảo nguyên thả toàn bộ người Đại Nguy về nước vô điều kiện.

Nhưng vừa trở về lều của mình, hoàng tử Di Cổ lập tức bùng nổ cơn phẫn nộ, bực đến mức ném vỡ toàn bộ đồ sứ trong trướng, toàn bộ lễ vật hoàng đế Đại Ngụy ban cho hắn đều đem ra trút giận.
Thớt lụa còn sót lại ngày trước chưa bị Mục tướng quân đốt sạch, giờ đều bị hắn xé tan.

Mục tướng quân tìm đến, giọng điệu nặng nề _"Hoàng tử, Đại Ngụy căn bản không để chúng ta vào mắt. Rõ ràng là hòa thân, nhưng người xem cả một đường đồng hành, thái độ, cách cư xử của chúng khinh người, lỗ mãng thế nào. Hoàn toàn là bộ dạng xem thường chúng ta. Di Cổ Quốc chúng ta là đại bàng của thảo nguyên, quen tung hoành ngang dọc, thống trị bầu trời, chúa tể của vạn vật chi linh. Đại Ngụy kiêu ngạo, hống hách muốn mượn cơ hội này để mỉa mai chúng ta. Bọn họ sai! Ta đã sớm nói với người, chuyện hòa thân này không nên tiến hành."

Sắc mặt hoàng tử cũng đã đen kịt, gã nhìn Mục tướng quân, cắn răng nói _"Theo ý tướng quân nên làm thế nào?"

Mục tướng quân cười lạnh một tiếng _"Xem ra mấy năm không đánh một trận, đám quân Ngụy yếu ớt kia coi chúng ta là lũ bò, dê dễ dàng coi thường. Ở trong mắt chúng ta, chúng mới là lũ dê con! Hoàng tử, chúng ta hãy từ đội ngũ hòa thân này, kéo quân một đường quay lại đánh thẳng vào quốc thổ Đại Ngụy, khiến chúng trở tay không kịp."

Hoàng tử vẫn còn chút lý trí, biết việc này không thực tế. Hắn thoáng do dự.

Lưu Linh xinh đẹp như vậy, vốn là một lễ vật hòa thân nhiều kẻ thèm muốn, nếu giữa chừng đổi ý...

Mục tướng quân cười nhạo một tiếng, nói tiếp _"Công chúa là một mỹ nhân thế gian hiếm gặp, nhưng nàng ta đã đến thảo nguyên, vậy đương nhiên thuộc về chúng ta! Nào có đạo lý trả lại cho bọn họ? Chúng ta không những muốn đánh trận này, mà còn muốn công chúa của Đại Ngụy... chỉ cần hoàng tử ra lệnh, thần tự khắc sẽ sắp xếp chu toàn!"

"Tướng quân bình tĩnh!"_Hoàng tử Di Cổ Quốc vẫn trầm ngâm, trong lòng còn đắn đo, cân nhắc, chậm rãi nói _"Chúng ta không nên gấp gáp. Hiện tại trong đội ngũ hòa thân, quân Đại Ngụy đang chiếm thế thượng phong, bất hòa với chúng, bên ta sẽ bất lợi. Để ta suy nghĩ kỹ càng lại đã..."

Nhìn hoàng tử còn chần chờ chưa quyết, Mục tướng quân tức giận "Xì" một tiếng, quay đầu bước thẳng ra khỏi lều.
_ _ _

Nhưng mấy ngày sau đó, quan hệ giữa binh sĩ Di Cổ và Đại Ngụy ngày một căng thẳng.

Dấu hiệu rõ ràng nhất là hoàng tử Di Cổ thường ngày bám lấy Lưu Linh như hình với bóng nói chuyện yêu đương, giờ có vẻ như sợ bị Thẩm đại nhân bên cạnh công chúa nhìn mình không thuận mắt, trực tiếp cho gã một đao kết thúc tính mạng.

Nhớ đến thủ pháp giết người lưu loát, bình tĩnh, thản nhiên như ăn cơm của Thẩm đại nhân, hắn đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Bọn họ mặc dù là dân tộc du mục trên thảo nguyên, tác phong dũng mãnh, thân thủ hung bạo nhưng cũng không có được tác phong giết người nhẹ nhàng, thoải mái như ăn cơm, uống nước tựa Thẩm Yến.

Đây là kết quả của việc giết người thành quen tạo thành. Chỉ có tắm mình trong máu tươi nhiều năm mới sinh ra được khí chất tà ác đặc biệt như thế.

Lưu Linh hoàn toàn không phát hiện ra điều gì lạ thường, bởi vì Thẩm Yến trước đó đã nói với nàng _"Mấy ngày nay phải theo sát ta, không được chạy lung tung."

Hai người ngồi trong lều vải, trên bàn chất đầy thư tịch, hồ sơ, quyển trục, toàn bộ là tài liệu của Thẩm Yến, không liên quan gì đến Lưu Linh.

Bởi vì bị Lưu Linh quấn lấy không buông, mà tình hình hiện tại không thể để nàng rời khỏi tầm mắt cho nên Thẩm Yến dứt khoát bê toàn bộ chính vụ đến lều của Lưu Linh giải quyết.

Những thư tịch của Cẩm Y Vệ đều được viết bằng ám hiệu, người bình thường xem cũng không hiểu.
Huống hồ Lưu Linh chẳng may mảy quan tâm đến chuyện triều chính.

Thẩm Yến ban đầu còn không cho phép nàng động vào đồ của mình, hiện tại đã hoàn toàn yên tâm, thoải mái.

Vì vậy dưới ngọn đèn đồng lớn, Thẩm đại nhân ngồi bên bàn vừa chăm chú đọc hồ sơ, vừa dùng những ký tự chằng chịt, khó hiểu, phóng khoáng vung bút.
Thần sắc chàng chăm chú, dung mạo tuấn lãng, điềm tĩnh, quả là cảnh đẹp ý vui.

Lưu Linh ngồi bên cạnh chàng, nửa quỳ, nửa ngồi, gối cằm lên vai chàng, chăm chú nhìn Thẩm Yến viết chữ.
Khó có lúc hai người có một khoảng không bình yên, ấm áp như thế.

Nghe thấy tiếng Thẩm Yến dặn dò, Lưu Linh "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu hỏi chàng _"Chàng nói cho ta biết đi. Mục tướng quân kia có phải người của chàng cài vào không? Ta luôn cảm thấy hắn có gì đó rất kỳ quặc.
Thoạt nhìn sẽ nghĩ hắn hành động vì Di Cổ quốc, nhưng suy xét kỹ sẽ thấy hắn đang tạo thóp cho Đại Ngụy ta nắm được."

Thẩm Yến cười không đáp.

Lưu Linh cúi đầu nhìn chữ viết phóng khoáng, vuông vắn trên trang giấy, hồi lâu sau lại ghé tai chàng nói nhỏ _"Chàng thật to gan... Giết Mục tướng quân thật, sau đó để Cẩm Y Vệ giả trang thành hắn. Chàng không sợ nếu để lộ sơ hở sẽ bị bọn chúng phát hiện sao? To gan hơn chính là, những lời như vậy còn dám quang minh chính đại viết ra."

Nàng tựa đầu vào vai Thẩm Yến, vừa dứt lời, đã cảm thấy cơ bắp toàn thân chàng cứng đờ, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía nàng.
Cổ tay nàng cũng bị chàng nắm chặt.

Ánh mắt người đối diện băng lãnh, đen đặc, thâm thúy, sâu thẳm tựa màn đêm đen, vừa dụ hoặc lại nguy hiểm.

Lưu Linh không khỏi rùng mình một cái. Nàng đã từng thấy ánh mắt này, nó xuất hiện mỗi lần chàng định động thủ giết người. Khi ấy ánh mắt chàng lãnh đi, tĩnh lặng, vô cảm không mảy may một chút cảm xúc.
Nhưng Thẩm Yến sao có thể nỡ giết nàng?

Lưu Linh không e ngại, mặc cho chàng khống chế, đôi mắt hạnh khẽ chớp.

Quả nhiên Thẩm đại nhân chỉ nắm chặt cổ tay nàng một lát, không lâu sau khí tức đột ngột thay đổi. Nhưng trong sự chuyển mình lặng lẽ, nhanh chóng ấy, chàng không hề mảy may làm đau nàng dù chỉ một chút, chỉ vẻn vẹn nắm lấy cổ tay Lưu Linh.

Chàng rũ mắt, nhìn giai nhân trong ngực chốc lát, hàn khí dần dần rút đi. Thẩm Yến nhàn nhạt hỏi _"Lá gan của nàng càng ngày càng lớn, dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong lòng ta. Không sợ ta động thủ với nàng sao?"

Lưu Linh hơi giãy dụa, chàng lập tức buông tay. Nàng vươn người ôm cổ Thẩm Yến, nhướng mày bình tĩnh đáp trả _"Tin tình báo bị đọc được, bản năng thủ tiêu đối phương là phản ứng bình thường, cho nên chàng lập tức bắt ta lại, nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương ta. Ta chắc chắn."

Nàng dụi đầu vào lồng ngực chàng, dịu dàng chậm rãi nói _"Vui thật. Địa vị của ta trong lòng chàng cuối cùng cũng quan trọng sánh ngang với công vụ rồi."

Lưu Linh vô cùng thỏa mãn: Từ lúc ở bên nhau đến nay, Thẩm Yến không có quá nhiều yêu cầu với nàng, chỉ có công việc, sự vụ của Cẩm Y Vệ chàng không bao giờ nhắc tới trước mặt Lưu Linh.

Nàng có thể hiểu, chàng sợ xảy ra chuyện, rồi vô tình kéo nàng liên lụy theo.
Nhưng điều này cũng khiến nàng cảm thấy phiền muộn.

Đâu có tình nhân nào giống chàng, toàn bộ mọi thứ thứ của Thẩm Yến tại Cẩm Y Vệ nàng đều hoàn toàn không biết.
Ngay cả việc Thẩm đại nhân nhà nàng được thăng chức lên Trấn Phủ Sứ, nàng cũng không hay.

Còn nhớ lần đầu tiên thấy Thẩm Yến mặc quan phục lụa đỏ thẫm cùng bách quan thượng triều, Lưu Linh đứng trên hàng lang cao ngàn thước nhìn về phía chàng, không nén được kinh ngạc quay sang hỏi Từ Thời Cẩm _"Thẩm đại nhân sao lại mặc quan phục màu đỏ, thế này là vi phạm..."

Từ Thời Cẩm bật cười nhìn nàng _ "A Linh, Cô đã bao lâu rồi không quan tâm đến Thẩm đại nhân vậy? Y đã lên chức rồi."

Lưu Linh xấu hổ không thôi.
Chỉ trách Thẩm Yến không cho phép nàng tìm hiểu chuyện của chàng.

Đổi lại là lúc trước, nếu nàng dám dò xét chuyện của Thẩm Yến, chàng chắc chắn sẽ giáo huấn nàng một trận.
Nhưng hiện tại... Lưu Linh không sợ, đắc ý ngồi trong lòng chàng, nàng không tin Thẩm yến dám ra tay đánh mình.

Thẩm Yến thấp giọng hỏi _"Làm sao nàng biết ta đang viết gì?"

Lưu Linh vươn tay, kéo xuống một đoạn ký tự loằng ngoằng khó hiểu bên dưới _"Chính chàng viết xuống còn gì, chàng nhìn đi..."

Khi đọc ra, nàng không đọc liền một mạch, mà chọn những ký tự có giấu thông tin giải thích tường tận, cứ thế toàn bộ đống mật mã khó hiểu đều bị nàng phá giải.

Thẩm Yến trầm mặc nhìn nàng, nửa ngày không nói lời nào.

Lưu Linh chăm chú nhìn chàng, lo lắng khuyên _"Thẩm Yến, ta đưa trân trọng thông báo cho chàng biết, đống ám hiệu của chàng quá dễ phá giải. Nếu thư của chàng bị kẻ địch chặn lại được vậy thì phải làm sao? Hay là chàng thiết kế một bộ mật mã phức tạp hơn đi. Ta thấy tình hình này không ổn chút nào?"

Thẩm Yến kỳ quái nhìn nàng, đợi đến khi nàng nói xong một lúc, chàng mới giật giật khóe miệng, ngữ điệu kỳ quái đáp _"Ám hiệu này ngoại trừ Cẩm Y Vệ cấp cao, còn đám thuộc hạ đều không đọc hiểu được. Tại sao ta phải thiết kế một bộ mật mã phức tạp hơn?"

"Nhưng mà ta đọc hiểu..."_ Lưu Linh vội vàng la lên, cảm thấy chàng không quá bận tâm việc này.

"Đúng nhỉ. Nàng đọc hiểu."_ Thẩm Yến cúi đầu, chóp mũi chống lên chóp mũi nàng. Hàng mi dài, rậm rủ xuống, khiến cô nương trong ngực thoáng đỏ mặt.

Chàng thấp giọng _"Nàng nói xem tại sao lại thế?"

Lưu Linh nghĩ tới một đáp án, khóe miệng cong lên, ý cười rạng rỡ.
Nàng nâng đôi mắt to tròn, liếc nhìn Thẩm Yến, ánh mắt xinh đẹp, lại có vẻ tự đắc, kiêu căng.

Thẩm Yến bật cười _"Ta cũng không biết nên làm thế nào với nàng nữa... Có thể đọc hiểu được bí mật của ta, cho đến nay cũng chỉ có nàng."

"Đó là nhờ Thẩm đại nhân cho ta cơ hội."_Lưu Linh hôn lên khóe miệng chàng, dương dương đắc ý _"Ai bảo ta là người thân cận với chàng nhất cơ chứ?"

Thẩm Yến cúi người, đang trong lúc tình nồng ý mật dạt dào, bên ngoài truyền đến tiếng thông tri _ "Đại nhân, có tin hồi báo từ đội điều tra: một số lượng lớn binh mã trên thảo nguyên đang di chuyển về phía chúng ta. Hiện tại bọn chúng đang cách chúng ta hơn trăm dặm. Nhìn phục sức có vẻ là người Di Cổ Quốc."

Sắc mặt Thẩm Yến thoáng biến hóa, chàng không để ý đến việc đang nói chuyện với Lưu Linh, lập tức đứng dậy.

"..."_ Lưu Linh may mắn không bị té xuống từ trong ngực Thẩm Yến, cũng vì chàng phản ứng kịp thời đỡ được nàng.

Lưu Linh đứng lên, nhìn Thẩm Yến nhanh chóng rời khỏi doanh trướng nhập đoàn cùng nhóm thuộc hạ đã chờ sẵn bên ngoài, thương lượng công việc. Để lại một đống công văn bày bừa tứ tung trên bàn của nàng.

Lưu Linh mặt không cảm xúc, thầm trách chàng sao mà vô tình, lạnh lùng, nhưng vẫn cúi đầu giúp chàng chỉnh lý lại hồ sơ.
Nàng xem hiểu hay không không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác đọc được, vì vậy cần sắp xếp lại cho thỏa đáng.
_ _ _

Lúc này tại kinh thành, tin tức cũng đã được truyền đến. Từng phong thư hỏa tốc lần lượt đến tay Từ Thời Cẩm.

Nàng đã ước định với Thẩm Yến từ trước, cho đến hiện tại kế hoạch đang triển khai không quá sai biệt với dự tính ban đầu của hai người, hiệu quả cũng đã thấy ngay trước mắt.

Chiến sự hết sức căng thẳng.

Từ Thời Cẩm đứng trước cửa sổ, hờ hững nhìn những khóm hoa trong viện, có vẻ không mấy hào hứng.

Noãn Hương bưng tới một ly trà, lại đem một phong thư khác trình lên _"Cô nương, đây là thư Nhạc cô nương gửi tới."

Từ Thời Cẩm giật mình, hạ mày, cảm thấy tương đối thú vị _"Thật hiếm có. Nàng ta đã bại lộ thân phận còn có thể truyền thư ra. Không tệ."

Từ Thời Cẩm chẳng buồn mở thư, bởi vì chuyện của Nhạc Linh xưa nay đối với nàng không quan trọng.
Vì thế Từ Thời Cẩm cho phép Noãn Hương đọc thử, rồi báo lại tình hình.

Noãn Hương bước lại gần, cẩn thận mở thư.

Bên trong ngoại trừ mấy tin tức về sinh hoạt hằng ngày của Lục Gia, phần nhiều Nhạc cô nương tha thiết cầu xin: Nhạc Linh kể lại cuộc sống của mình ở Lục Gia chẳng dễ dàng, mấy thị thiếp trong cung ban đến kia ngày ngày khi dễ, chèn ép nàng ta.

Lục Gia còn mới tuyển vị hôn thê mới cho Lục Minh Sơn, người kia còn đặc biệt không vừa mắt nàng ấy.
Nhạc Linh hiện giờ sống rất khổ sở, khẩn cầu Từ cô nương trợ giúp.

Trong thư Nhạc Linh còn dứt ruột đứt gan thề thốt: "Chỉ cần Từ cô nương giúp nàng cải thiện tình trạng hiện tại. Nàng ta nguyện sẽ làm mọi chuyện theo sự sắp đặt của cô nương."

Từ Thời Cẩm cười nhạt một tiếng, lạnh lùng bỏ qua _"Ngay cả việc của mình ta còn không giải quyết được, sao lại phải giúp nàng ta cơ chứ? Đốt tư đi, cái khác không cần quản."

"Vâng ạ."_Noãn Hương cúi đầu lui ra ngoài.
Đến khi nàng xử lý tốt mọi việc quay về, phát hiện cô nương đang đứng ở dưới hiên.
Bàn tay bạch ngọc đặt trên cây xương rồng đầy gai góc, từng chiếc gai cứ thế bị cô nương từ tốn nhỏ đi.

Tay cô nương dính đầy máu tươi, nhưng nàng lại như thể không cảm thấy đau, khóe môi treo một nụ cười nhạt, dửng dưng.

"Cô nương! Người đang làm gì vậy?"_ Noãn Hương khẩn trương chạy tới, sợ hãi nắm lấy tay cô nương.

Từ Thời Cẩm rũ mắt, cười vẩy vẩy máu dính trên tay, không nói tiếng nào.

Một thị nữ khác đi tới, đứng bên ngoài, khom người báo cáo với nàng _ "Cô nương, sáng nay lúc đại cô nương ra cửa không cẩn thận bị té gãy chân. Đại lão gia giận dữ, cho người đánh chết thị nữ thiếp thân của đại cô nương ngay tại chỗ."

Từ Thời Cẩm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đảo mắt nhìn Noãn Hương, dịu dàng mỉm cười _"Nhìn đi, là thế đó. Ai không ưa ta, ta sẽ nhổ hết gai trên người kẻ đó. Đại tỷ cho rằng ta không ra khỏi cửa, cho ta không biết mấy trò đấu đá chốn hậu trạch, còn định dùng mấy thứ thủ đoạn trẻ con với ta, đòi giành nam nhân với ta. Đây chỉ là một bài học nhỏ, hy vọng tỷ ấy sẽ nhớ kỹ."

Thân thể Noãn Hương thoáng run lên, nếu không phải chính miệng Từ Thời Cẩm thừa nhận, ai có thể ngờ được chuyện xảy ra với đại cô nương lại có liên quan đến vị Từ cô nương cả ngày không ra khỏi cửa - Từ Thời Cẩm?
Noãn Hương vừa băng bó vết thương cho cô nương, vừa chần chừ lên tiếng _"Cô nương, đêm đó khi cô nương từ bên ngoài trở về, có vẻ không vui, tiểu tỳ có thể bạo gan hỏi một chút, cô nương đang buồn phiền chuyện gì sao? Dù có xảy ra chuyện đại sự nào chăng nữa, em chỉ mong cô nương đừng làm tổn thương bản thân."

Từ Thời Cẩm híp mắt.
Xảy ra chuyện đại sự gì ư?
Đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Kẻ phóng hỏa, tên thích khách cầm đao muốn giết chết nàng. Trong một giây chạm mắt, nàng lập tức nhận gia, đó là tử sĩ của Từ Gia.
Nàng có thể nhận ra, bởi vì nàng từng có thời gian giúp Từ gia huấn luyện tử sĩ, cho nên rất quen thuộc.

Sau khi Thẩm Dục rời đi, người cũng đã giao lại cho Kinh Triệu Doãn.
Nàng bởi vì Thẩm Dục mà thoáng rối loạn, đến khi hoàn hồn lập tức đến Kinh Triệu Doãn xác nhận. Nhưng kẻ kia khi đó đã chết.

Trong đại lao tối đen, Từ Thời Cẩm ung dung bật cười, hỏi lại lần nữa _"Uống thuốc độc tự vẫn?"

"Vâng, thưa Từ cô nương."_ Kinh Triệu Doãn tỏ vẻ có lỗi _"Là chúng ta xử lý thiếu cẩn trọng. Xin cô nương thứ lỗi."

Từ Thời cẩm híp mắt nhìn đám người Kinh Triệu Doãn, cảm thấy vô cùng thú vị: Trước khi rời đi, Thẩm Dục đã cẩn thận bóp nát khớp hàm của kẻ kia, tên kia ngay cả miệng cũng không thể động đậy sao có thể cắn thuốc độc tự tử?

Từ cô nương cười _"Kinh Triệu Doãn làm việc quả nhiên không dứt khoát bằng Cẩm Y Vệ. Được rồi, tình hình đã thành như vậy, không thể trách các người."_ Nàng thở dài, dường như hối hận vì lúc trước đã đem người giao vào tay Kinh Triệu Doãn.

Kinh Triệu Doãn lau mồ hôi, nghĩ thầm: May thay người bọn hắn đụng phải là Thẩm Dục.

Người Nghiệp Kinh đều biết trong ba vị chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, người dễ nói chuyện nhất là Thẩm công tử.
Kinh Triệu Doãn ở trước mặt hắn hiên ngang cướp người, Thẩm công tử cũng chẳng thèm để tâm, chỉ muốn mau mau về nhà đi ngủ, hoàn toàn không cân nhắc xem có nên đưa tên tội phạm kia về Trấn phủ Ty để thẩm vấn hay không.

Đám người Kinh Triệu Doãn càng nghĩ càng cảm thấy may mắn.

Đang thẩm thở phào trong lòng, đột nhiên quay đầu, thấy Từ cô nương không mặn không nhạt nhìn bọn họ nở nụ cười.

Từ Thời Cẩm tựa tiếu phi tiếu chăm chú quan sát họ, khiến đám người Kinh Triệu Doãn mồ hôi đầy đầu.
Nhưng vị cô nương kia cũng không tiếp tục ở lại lý luận hơn thua gì, mà quay thản nhiên quay đầu rời đi.

Kinh Triệu Doãn nhẹ nhàng thở ra, coi như Từ cô nương cuối cùng cũng chịu buông tha bọn họ.

Phát sinh nhiều chuyện như thế, Noãn Hương đột nhiên hỏi, Từ Thời Cẩm cũng không biết nên nói từ đâu.

Nàng ôm cánh tay, nhỏ giọng lẩm bẩm _"Ta đã gặp Thẩm Dục."

"A...."_Noãn Hương không biết nên nói gì.

Nàng đi theo cô nương nhiều năm như thế, ân oán giữa Thẩm công tử và cô nương, nàng là người rõ hơn ai hết.

Noãn Hương nhỏ giọng hỏi _"Cô nương cãi nhau với Thẩm công tử sao?"

Từ Thời Cẩm lắc đầu, trong lòng cảm xúc vô cùng nhạt.
Nàng nghĩ đến Thẩm Dục, tâm tình hơi rối bời.

Thẩm công tử vẫn dửng dưng như thế, hời hợt tặng nàng một sự ám chỉ.
Nàng không hiểu tâm tư Thẩm Dục... Là Cẩm Y Vệ muốn quy hàng điện hạ, hay vẫn là Thẩm Dục đơn thuần xưa kia? Rốt cuộc chàng dùng thân phận gì, vai trò gì nhắc nhở nàng?
Sự tồn tại của người này luôn dễ dàng đẩy nàng vào tình thế khó xử.

Noãn Hương nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô nương, trong lòng hiểu rõ, thấp giọng nói _"Thẩm công tử đưa cho cô nương tin tức quan trọng sao? Đó... cô nương không muốn nói với điện hạ?"

Đây chính là điều khiến nàng do dự.

Bất kỳ kẻ nào nàng đều có thể không chút suy nghĩ triệt để lợi dụng. Ngay cả A Linh, nàng cũng có thể lợi dụng.
A Linh... nàng cũng nhẫn tâm biến thành cây đao trong tay mình.

Chỉ có Thẩm Dục.

Dù chàng ta có đứng ở đó, chẳng phòng bị, nàng cũng không muốn, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc đụng chạm tới chàng.
Không chỉ không muốn đụng, mà nàng còn sẵn sàng đi đường vòng, chỉ sợ đao kiếm không có mắt, đả thương người đó.

Thẩm Dục không giống bất kỳ người nào, đó là người duy nhất nàng không đành lòng làm tổn thương.
Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc Thẩm Dục cũng chịu nói chuyện với nàng, cuối cùng còn cho nàng một ám thị quan trọng.

Từ Thời Cẩm tự trách bản thân quá thông minh. Chàng ta nói "Cô đoán xem.", nàng lập tức đoán ra.
Nếu nàng vừa quay đầu đã lập tức báo tin này cho điện hạ... Thẩm Dục sẽ nghĩ nàng thế nào?

Hai người họ có thể nào sẽ lại thêm hơn 1 năm không gặp mặt, nhiều năm không nói với nhau một lời?
Để mình lại hối hận thêm một lần nữa sao?

Thế nhưng vì sao lại muốn giấu diếm?

Nàng là người của điện hạ, điện hạ là người nàng yêu, nàng sao có thể hết lần này đến lần khác tính toán người?

Từ Thời Cẩm rầu rĩ, tình thế này khiến nàng quá mức khó xử.
Nàng đã suy nghĩ nhiều ngày, vẫn không nghĩ ra nên làm thế nào.

Nhưng chớp mắt tưởng tượng điện hạ cùng Từ gia hợp sức lén lút sau lưng mình, nàng lại cảm thấy nực cười: Mặc kệ đi! Bọn họ lợi dụng nàng, vứt bỏ nàng, nàng việc gì phải vì đám người ấy hao tâm tổn trí? Cứ chờ thời cơ đến đã.

Từ Thời Cẩm muốn xem thử: Điện hạ đến cùng nghĩ thế nào? Tình cảm nhiều năm giữa hai người họ rốt cuộc là chân tình thực cảm hay chẳng có ý nghĩa gì.
_ _ _

Tại Đông Cung.

Thái tử Lưu Vọng đang tiếp Từ gia đại lão gia, nghe Từ gia đại lão gia bẩm báo những việc phát sinh gần đây.

Lưu Vọng hỏi _"Cô không muốn nghe tình hình của các ngươi, ta chỉ muốn biết Tiểu Cẩm thế nào rồi?"

"Tiểu Cẩm, con bé... Vẫn giống như trước."_Đại lão gia cười khan một tiếng, biểu cảm không được tự nhiên cho lắm.

Lưu Vọng nhìn ông ta, từ tốn hỏi tiếp _"Thế nào là sao? Tiểu Cẩm của cô tức giận rồi? Nàng làm sao?"_Y thong dong nở nụ cười dịu dàng, nghĩ đến tiểu cô nương thủ đoạn thâm trầm kia, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Từ gia đại lão gia khẽ cắn môi _"Tiểu Cẩm không làm sao cả. Chỉ là hơi kỳ quái... Sau chuyện lần trước thần đề cập với điện hạ, nữ nhi của thần đột nhiên té gãy chân. Thần thực sự không có cách nào. Vì không nén nổi giận đã đánh chết đại nha đầu của con bé. Nhưng sau đó thần nữ khóc thút thít kể với thần, nói việc con bé ngã gãy chân có liên quan đến Tiểu Cẩm. Thần nữ nói con bé thấy người của Tiểu Cẩm có mặt tại đó! Nhưng không có chứng cứ... Thần một mực không tin, nhưng thần nữ khẳng định chắc chắn, vì thế thần..."_ Hoài nghi việc này có liên quan đến Từ Thời Cẩm.

Lưu Vọng mỉm cười, nghe thủ đoạn quỷ dị này, đoán được ngay là tác phong của người nào đó.
Y trầm ngâm một lát, từ tốn hỏi _ "Tiểu Cẩm tính tình dịu dàng, sẽ không vô duyên vô cớ chơi loại thủ đoạn này với các người. Nàng khinh thường việc đó. Rốt cuộc các ngươi đã làm gì trêu nàng tức giận?"

"Không làm gì cả..."_ Bị ánh mắt băng lãnh của thái tử nhìn chòng chọc, đại lão gia rùng mình một cái, bối rối đáp _ "Là thần nữ tùy hứng, mấy ngày trước đã sai tử sĩ đối phó với Tiểu Cẩm. Bởi vì điện hạ và Tiểu Cẩm, nên... Con bé tính tình trẻ con không hiểu chuyện..."_ Đại lão gia lắp bắp đáp, cố gắng đổi trắng thay đen, tìm lý do chối tội cho con gái.

Lưu Vọng lạnh lùng nhìn hắn _"Cô hiểu lý do các người đắc tội Tiểu Cẩm, thật sự chưa từng thấy qua dạng người như các ngươi. Giết người thất bại, ngay cả đường lui cũng không tính toán cho đàng hoàng, Tiểu Cẩm phát hiện ra, ta mới cảm thấy kỳ quái."

"Tiểu Cẩm chưa hẳn..."

"Cô hiểu rõ nàng ấy!!!"_Lưu Vọng cả giận nói _"Nếu như các người có thể thông minh tài giỏi được bằng một phần của nàng, vì lý do gì cô dùng nàng chứ không dùng các ngươi?! Các ngươi cho rằng nàng là kẻ ngớ ngẩn hay sao?"

Lưu Vọng giận dữ đá người đang quỳ trên mặt đất một cước _ "Giết người cũng không xong, còn muốn cô giúp đám ngu ngốc các người bổ cứu."

_ 25/7/2022 _

Trên phim, Tiểu Cẩm, Thẩm Dục, Thẩm Yến bàn bạc với nhau đối sách kích động Di Cổ gây ra chiến tranh, ngăn cản hoà thân.

Họ tìm ra được tung tích số vàng trong vụ án cướp ngân khố năm xưa được giấu ở đất Di Cổ nên mượn cớ đưa dâu, Cẩm Y Vệ sẵn đường tìm kiếm số vàng kia chuyển về Đại Ngụy.
Đến khi tìm được thì ngay lập tức đem Quận chúa trở về nước.

Kế hoạch của Tiểu Cẩm hoàn toàn bí mật với Lưu Vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro