Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59 _ Tai nạn

Lưu Linh trầm tư phán đoán.
Suy nghĩ nhiều khiến nàng cảm thấy bực mình. Những sự việc xảy ra nơi Nghiệp Kinh này quá hỗn loạn, nhiễu nhương, hoàn toàn chẳng thể hấp dẫn nàng bằng Thẩm Yến.

Nhớ đến chàng, Lưu Linh tức tốc nhìn chung quanh, muốn xem xem Thẩm Yến hôm nay có mặt tại đây hay không?

Từ Thời Cẩm đứng bên cạnh biếng nhác nhắc nhở_"Đừng tìm nữa, mấy trò chơi kiểu này, Thẩm đại nhân sẽ không đến tham dự đâu. Chỉ có chúng ta, những con người vô vị, rảnh rỗi mới có thời gian tới đây chơi."

Vô vị à?

Lưu Linh đáp_"Khi cảm thấy vô vị, chỉ cần nhớ đến Thẩm Yến ta lại không thấy vô vị nữa."

"..."_ Từ Thời Cẩm liếc mắt, thấy khuê mật tốt của mình ý nghĩ đã bay tới tận phương trời nào rồi, chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười.

Từ Thời Cẩm không nhận ra, nàng cũng bắt đầu xuất thần, trong lòng thầm nghĩ: Nàng có thể thuận nước đẩy thuyền ra tay tác hợp cho A Linh và Thẩm đại nhân, giúp đôi tình nhân trẻ tu thành chính quả, nhưng còn nàng? Nàng phải làm sao đây? Điện hạ vẫn không có ý định cưới nàng? Chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục mòn mỏi chờ đợi?

Nghĩ đến mà nực cười biết bao, nàng có thể dùng thủ đoạn thoải mái trêu đùa tâm trí người khác trong lòng bàn tay, lại không thể khiến người mình yêu thành thân cùng mình.
Mỗi năm tuổi xuân hao mòn, hi vọng cũng từng chút từng chút chết dần...
_ _ _

Các công tử tiểu thư tham gia chơi ngày càng đông khiến bầu không khí càng náo nhiệt, những người khác tự nhiên cũng muốn làm một ván.
Lưu Linh bị Từ Thời Cẩm đẩy một cái, dứt khoát chọn một con ngựa tham gia cuộc đấu.

Nàng ngồi trên lưng ngựa, tinh thần phấn chấn, cả người toát ra thứ khí chất cao quý, khoa trương, lại có vẻ tùy ý, phóng khoáng.
Trên tay cầm chắc cây cơ, ánh mắt chuyên chú, thủ pháp nhanh nhẹn, mạnh mẽ khiến không ít người thầm ngưỡng mộ.

Lục Minh Sơn đang trò chuyện với vài bằng hữu, tiện thể lôi kéo quan hệ, chợt nghe sau lưng một tràng âm thanh tán dương rầm rộ vang lên, hắn theo phản xạ quay đầu.

Đập vào mắt là hình ảnh thiếu nữ uy vũ, diễm lệ ngồi trên lưng ngựa, thuần thục dẫn cầu.
Vẻ lãnh đạm, kiều diễm kia đánh thẳng vào tim khiến tim hắn như ngừng đập trong khoảnh khắc.

Lục Minh Sơn chăm chú nhìn Lưu Linh không biết đã nhìn bao lâu, Nhạc Linh cùng chăm chăm quan sát hắn bấy lâu.
Cho đến tận lúc Lục Minh Sơn nhận ra bản thân thất thố bối rối thu lại ánh mắt, Nhạc Linh mới cụp mắt lại, làm như không thấy.

Nhạc Linh đi lên phía trước, lôi kéo tay áo Lục Minh Sơn _"Minh Ca, ta cũng muốn cưỡi ngựa."

"Được, ta đi cùng nàng."

"Không cần."_ Nhạc Linh cong môi cười, rất nhu thuận, hiểu chuyện _"Minh Ca bận rộn chính sự, ta không quấy rầy nữa. Ta chỉ muốn xuống cưỡi ngựa thử, có hạ nhân dắt ngựa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lục Minh Sơn có hơi chần chờ, hắn đưa mắt nhìn con ngựa cao lớn, lại nhìn dáng người thướt tha, yếu đuối của Nhạc Linh, cảm thấy không an tâm.
Nhưng tham gia cuộc thi Mã Cầu hôm nay mục đích chính là mở rộng quan hệ, đẩy mạnh giao tế, mà không phải đưa Nhạc Linh đi cưỡi ngựa.

Cho nên dưới sự kiên trì nằn nỉ của Nhạc Linh, Lục Minh Sơn đành bất đắc dĩ đồng ý, sai hai Mã Sư đi theo hướng dẫn nàng, lòng thầm đắc ý: Linh muội muội thật hiểu chuyện.

"Nhạc cô nương, cẩn thận, nắm chặt dây cương, đừng dùng sức, cũng không được tùy ý buông dây cương, giữ thăng bằng, nương theo nhịp độ của ngựa, đừng sợ... Đúng, chính là như thế, không sao đâu..."

Lúc Nhạc Linh xuống sân cưỡi ngựa có hơi mất tự nhiên, lóng ngóng. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Mã Sư, nàng miễn cưỡng cũng chậm rãi đi được hai vòng.

Mã sư nói gì, nàng cũng khiêm tốn gật đầu làm theo, biểu thị mình đã hiểu. Mã Sư rất vui mừng.

Nhạc cô nương tuy không xuất thân danh môn, nhưng tình nết ôn nhu, hiểu chuyện, khiến người khác yên tâm.

"Mấy vị sư phó cứ đi nghỉ đi, ta tự cưỡi được. Không xảy ra vấn đề gì đâu."_ Nhạc Linh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, nhấn mạnh nhiều lần mình có thể tự xử lý.

Nhạc cô nương đã có ý tốt, hơn nữa cảm thấy nàng cũng tương đối nắm được kỹ năng cơ bản điều khiển ngựa. Mấy vị Mã sư do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, lui xuống.

Nhạc Linh cưỡi ngựa, ánh mắt thỉnh thoảng nâng lên, chăm chú nhìn về phía xa xa.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Lưu Linh ung dung ngồi trên lưng ngựa, an nhiên đi dạo.

Không có người bên cạnh, Nhạc Linh rốt cuộc cũng tháo xuống bộ mặt giả dối, thể hiện cảm xúc chân thật tràn đầy oán khí của bản thân.
Tất cả là tại Trường Nhạc quận chúa!
Nếu như nàng ta không xuất hiện Minh Ca sẽ chỉ nhìn nàng, lòng chàng sẽ chỉ có duy nhất nàng mà thôi.

Nhưng hiện tại nàng rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt Minh Ca sự hối hận và tiếc nuối.
Hối hận? Nực cười biết bao!

Năm đó hắn vứt bỏ nàng có từng hối hận?
Không, hắn chưa từng hối hận!
Giờ đây nàng vất vả biết bao đoạt lại trái tim của hắn! Hắn lại hối hận!
Dù Trường Nhạc Quận chúa đã đính hôn cùng người khác! Hắn vẫn có thể nảy sinh sự khao khát, tham lam với nàng ta...

Nếu trên đời này không có Trường Nhạc Quận chúa thì tốt biết bao...

Phút chốc nàng bị oán niệm và ghen ghét nhấn chìm, đáy mắt ngập tràn hận thù, tị nạnh, dây cương trong tay siết chặt lại.

Ngày ngày nàng bị người Lục gia chỉ trích, coi thường.
Nàng phải khúm núm, luồn cúi sống cẩn thận từng li từng tí dưới ánh mắt soi mói, bới móc, lo lắng, bất an mỗi khi nghe tin có người làm mai cho Lục Minh Sơn.

Mỗi lần nhìn nhưng cô nương xuất thân cao quý, danh môn khuê tú lại cảm thấy tự ti, xấu hổ... Nàng đã phải chịu đứng, đè nén biết bao cảm xúc, thận trọng che dấu cảm xúc của mình.
Giờ phút này toàn bộ trong nháy mắt bộc phát, lý trí hoàn toàn bị nuốt chửng.

Nhạc Linh dùng sức đá liên tiếp vào bụng ngựa, con ngựa bị kinh sợ, hí lên một tiếng dài, không quan tâm phương hướng điên cuồng lao đi.

Con ngựa đột nhiên bị hoảng loạn lồng lên, Nhạc Linh ngồi trên yên cũng bị hung hăng quăng quật, lắc lư, lệch qua trái, ngả qua phải, có xu hướng bị té xuống.
Trong tình thế đáng sợ như vậy ánh mắt nàng ta lại chỉ chăm chăm nhìn về Lưu Linh phía trước.

Trong tình huống khó có thể không chế nổi này, nàng ta vẫn có thể tỉnh táo, giả vờ hoảng hốt, đá mạnh tiếp hai lần nữa vào bụng ngựa, đồng thời nắm chặt lấy bờm nó.
Con ngựa bị đau càng trở nên điên loạn.

"Trời ạ, con ngựa kia điên rồi!_ Rốt cuộc cũng có Mã Sư chú ý tới con ngựa của Nhạc cô nương có điểm dị thường, mấy người lập tức lên ngựa gấp rút chạy về phía Nhạc Linh, đồng thời ra sức huýt sáo nhằm hấp dẫn lực chú ý của con ngựa về phía mình.

Nhạc Linh nghiến răng, quyết tâm dùng toàn bộ sức lực đá tiếp vào thân dưới con ngựa lần nữa.

"Linh muội muội!!"_ Trong tiếng gió rít bên tai, nàng nghe được tiếng kêu kinh hoàng của Lục Minh Sơn.

Suy nghĩ bỗng chốc thanh tỉnh.
Nàng ngước nhìn lên, lập tức rơi vào bối rối.
Con ngựa đã hoàn toàn mất khống chế, lao như tên bắn, thẳng về hướng Lưu Linh.

Nàng càng ra sức kéo dây cương, con ngựa càng lồng nên, đến mức cả người Nhạc Linh bị nó hất ra khỏi lưng, nhưng vẫn không thể khống chế được tốc độ của nó.

"Minh ca! Cứu ta!...!Cứu mạng!"_ Nhạc Linh khóc nức nở, sợ hãi hét lên.

Mọi người trong trường đua bắt đầu chú ý đến hỗn loạn bên này.

Con ngựa bị mất khống chế, lao như điên về phía Trường Nhạc quận chúa.
Lưu Linh vẫn đang ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã nhìn nó cúi đầu gặm cỏ, suy nghĩ sớm đã bay đi xa tít tắp, căn bản không chú ý đến có chuyện dị thường sau lưng.

"Quận chúa. Cẩn thận phía sau!"_ Đám Mã Sư cuống cuồng chạy đến, đám công tử, tiểu thư quý tộc mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hồn hét lên.

"A Linh!"_ Từ Thời Cẩm thất thanh la to.

Lúc này nàng mới hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, con ngựa kia vừa vặn hất ngã Nhạc Linh xuống.
Nhạc Linh như con diều đứt cánh chao đảo trên không, may mắn được Lục Minh Sơn đỡ được kịp thời.

Còn con ngựa bị hoảng sợ, vẫn phăm phăm lao về phía Lưu Linh. Tốc độ tựa sét đánh, chớp mắt nó đã nhảy ra hàng rào, đám mã sư cũng không cách nào đuổi kịp.

Còn con ngựa Lưu Linh đang cưỡi, đã bị cột dây thừng vào hàng rào bên cạnh. Đối mặt với nguy hiểm nó chỉ biết đá đá móng, không tài nào chạy thoát thân được. Cũng vì thế con vật tội nghiệp trở nên cuống cuồng, bất an.

Chung quanh tất cả đều sợ hãi, kinh hô.

"A Linh!"_Từ Thời Cầm hét lên lần nữa.

Tình cảnh rơi vào thế cục không thể khống chế.

Nhạc Linh bị thương chẳng đáng quan tâm, nhưng Lưu Linh là quận chúa hàng thật giá thật, hiện tại còn đang gánh trên lưng trách nhiệm hòa thân. Nếu nàng bị thương tại đây, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không thoát được bị điều tra, truy hỏi.

Lưu Linh nhìn thẳng về hướng con ngựa đang lao tới, so với tất cả những kẻ có mặt, nàng bình tĩnh, tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nàng đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ: Nếu mình bị trọng thương có phải sẽ không cần đi hòa thân nữa hay không?

Bàn tay nắm chặt dây cương, chậm rãi buông ra.

Nàng không sợ bị thương, không sợ gặp rủi ro, không sợ cái chết... Con ngựa đang điên cuồng lao về phía nàng kia có thể khiến nàng gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều sợ hãi, chỉ duy nhất nàng vẫn bình thản như không.
Một cảm giác mang tên "hưng phấn" trào lên từ trong cốt tủy, dần dần nuốt chửng lý trí nàng.

Nàng hoàn toàn buông tay, mặc cho từng cơn gió lạnh quất vào da thịt.
Gió thổi mạnh, tiếng người ồn ào, tiếng cỏ xào xạc, trong đầu nàng lại hoàn toàn tĩnh lặng.

Từ nơi tăm tối, tịch mịch ấy một thân hình chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Chàng nhìn Lưu Linh, ánh mắt đen thăm thẳm.

Nàng nghe Thẩm Yến bình tĩnh hỏi mình: "Nàng nhớ ta?"

Những cảm xúc nhộn nhạo trong lòng nàng từ từ lắng xuống.

"Nàng thế này khiến ta cô đơn lắm."

Bên tai là tiếng gió vun vút, Lưu Linh thở sâu, bình tĩnh ngước nhìn lên.
Dung mạo lạnh lùng, bình tĩnh, đáy mắt lãnh đạm, hờ hững.

Con ngựa chỉ còn cách một trượng.

Nàng thầm mắng bản thân một tiếng, ngả người nằm sấp trên yên ngựa. Tay dùng sức, con ngựa dưới thân bị dọa sợ hí một tràng dài, nâng móng chồm lên.

Lưu Linh nghiêng người, tránh qua một bên, con ngựa bên dưới chống cự một chút.
Hơi thở nàng trầm ổn, ánh mắt minh mẫn, hành động mau lẹ, lý trí, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa, bình tĩnh khống chế tọa kỵ dưới thân.

Đây chẳng phải việc gì ghê gớm, khi còn bé học cưỡi ngựa, ai chẳng vài lần rơi vào tình huống bất ngờ? Lưu Linh rất tự tin với kỹ thuật cưỡi ngựa của mình.

Đối diện với con ngựa chuẩn bị nhào đến, cảm nhận rõ hơi thở nóng ẩm phun lên mặt.
Chỉ một khoảnh khắc Lưu Linh quả thực đã khống chế ngựa của mình chồm lên cao, tránh thoát đà phi của thớt ngựa nổi điên kia.

Con ngựa điên chạy thẳng về chuồng, rốt cuộc cũng bị đám Mã Sư xông đến, liên thủ chế phục.

Còn Lưu Linh vẫn khí định thần nhàn ngồi trên lưng ngựa, vỗ vỗ đầu trấn an con vật đang có hơi hoảng loạn dưới thân. Đến khi cảm xúc của tọa kỵ chậm rãi bình ổn nàng mới nhảy xuống.

Người xung quanh trợn mắt, há mồm, tiếp theo là một tràng vỗ tay tán thưởng kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của quận chúa.

"A Linh!"_Từ Thời Cẩm vội vàng chạy tới, trán đầy mồ hôi, hơi thở hỗn loạn, tỉ mỉ quan sát Lưu Linh một lượt từ trên xuống dưới, còn dự định gọi thái y đến xem thử.

Nàng còn nói_"Ra ngoài cùng cô một chuyến, nếu không may cô gặp chuyện gì, Thẩm đại nhân sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất."

Lưu Linh nghiêng đầu hỏi_"Nhạc Linh đâu? Vừa rồi ta thấy hình như ngựa của nàng bị mất khống chế, hất văng nàng ta ngã xuống?"

"Ừ..."_ Ánh mắt Từ Thời Cẩm hơi lạnh, thị nữ tiến lên nói với nàng ấy hai câu, ý cười nhàn nhạt trên môi nàng đậm hơn một chút_"Nhạc cô nương đúng là bị ngã xuống ngựa, Lục công tử lo lắng ôm nàng ta đi khám rồi. Nhưng mà nghe nói ngoại trừ bị đả kích tinh thần thì không xảy ra việc gì ngoài ý muốn."

Lưu Linh "Ừ" một tiếng _"Không có chuyện gì? Vậy thì ta tạo cho nàng ta một chút bất ngờ đi.."

Từ Thời Cẩm nhìn nàng, khuê mật tốt đã thoát khỏi nguy hiểm, còn rất bình tĩnh bày kế chơi người ta, Từ Thời Cẩm nhướng mày tựa tiếu phi tiếu nói _"Xem ra, A Linh cho rằng Nhạc cô nương cố ý hại cô."

Lưu Linh không thèm để ý đến Từ Thời Cẩm, nàng thầm nghĩ trong lòng: Người khác có thể không cố ý, nhưng nếu là Nhạc Linh sao có thể vô tội được? Một kẻ mà ngay cả đứa con máu mủ ruột già cũng có thể xuống tay.
Vì gìn giữ hình tượng thuần khiết, hiền lương trước mặt Lục Minh Sơn, nàng ta có gì không dám hi sinh?

Được thôi.
Vậy nàng muốn thử nhìn xem. Một Nhạc Linh làm tất thảy vì tình yêu, nếu mất đi tình yêu kia, sẽ trở thành con người như thế nào?
_ _ _

Cùng ngày, Lưu Linh tiến cung, xin thánh thượng hạ chỉ, ban cho Lục công tử - Lục Minh Sơn mấy vị cung nữ xinh đẹp như hoa làm thiếp thất.
Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt cứng ngắc, vẹo vọ của Nhạc Linh, Lưu Linh lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái, tâm trạng vui vẻ.

Không dừng lại ở đó nàng còn đặc biệt nghĩ ra một số chuyện kinh hỉ, bất ngờ khác tặng Nhạc Linh...

Không đề cập đến chuyện Nhạc Linh, nhờ tai nạn ngoài ý muốn này nàng còn thu được một phúc lợi khác lớn hơn. Thời điểm trở về phủ đệ, Thẩm Yến đã chờ sẵn trong phòng.

Mặc dù nàng không bị thương, nhưng lại hoàn toàn lấy tâm lý của người bị trọng thương diễn đến nhập vai.
Bình thường Lưu Linh làm nũng đủ trò cũng không sai khiến được Thẩm đại nhân, lúc này ỷ lại mình bị kinh động, cho nên Thẩm Yến cũng cực kỳ nể mặt, ngoan ngoãn chiều theo tất cả yêu cầu của quận chúa.

Lưu Linh được một tấc lại muốn tiến một thước, càng về sau càng đòi hỏi cao hơn.

"Thẩm đại nhân, chân ta đau...."

"Nàng thật sự bị thương ở chân à? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời?"

"Thẩm đại nhân, tay ta đâu, cổ cũng đau..."

"...!Thương nàng băng cơ ngọc cốt, tay của nàng bị nàng nắm mạnh một chút thôi ta cũng thấy đau lòng."

"Thẩm đại nhân, ngực ta cũng đau..."

"Toàn thân nàng có chỗ nào không đau không?"_Thẩm Yến lên tiếng chế nhạo, Lưu Linh lại tỏ vẻ nghe không hiểu.

Sau khi có đầy đủ: trà, nước, hoa quả, gối tựa, đệm để chân, lô hương xung quanh, Lưu Linh lại nhíu nhíu mày, than thở_ "Thẩm đại nhân, ta lạnh."

Thẩm Yến nhìn nàng _"Vừa rồi không phải nàng nói nóng, muốn ta mở cửa sổ đó sao?'

Lưu Linh chơi xấu, bĩu môi_ "Nhưng giờ ta lại lạnh rồi."

Thẩm Yến ngồi xuống, mặt đối mặt với nàng hồi lâu.

Lưu Linh nghiêm túc nhìn chàng, chờ chàng trả lời.

Đến cùng Thẩm Yến vẫn không đành lòng, nghĩ đến nàng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, không muốn tranh luận với nàng, bèn ngoan ngoãn đi đóng cửa sổ lại.

Chàng còn chưa đóng xong, Lưu Linh đã lèo nhèo hạch sách _"Thẩm đại nhân, chàng có cảm thấy nếu đóng cửa sổ lại, trong phòng sẽ rất bí bách không? Hơn nữa đóng vào sẽ cảm thấy như là chúng ta đang chột dạ vì làm việc xấu gì đó?"

Thẩm Yến bật cười, đáp _"Không thấy."

Lưu Linh giương mắt nhìn chàng, thấy chàng không có vẻ giận, liền cứng đầu cãi cùn _"Nhưng ta thấy."

Thẩm Yến quay đầu, nhìn màn đêm đã buông xuống bên ngoài, trong lòng thở dài một hơi: Lưu Linh đúng là biết cách giày vò chàng.

"Thẩm đại nhân? Đóng cửa sổ lại ngột ngạt lắm..." _Lưu Linh ngồi sau lưng chàng nháo sự hồi lâu.

Cuối cùng Thẩm đại nhân quay đầu, tỏ vẻ ngây ngô hỏi _"Vậy phải làm sao giờ?"

Nàng chớp chớp, khẽ ho một tiếng, đang định mở miệng đề xuất phương pháp giải quyết, Thẩm Yến đã ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng cười hỏi _"Không bằng ta ôm nàng cho đỡ lạnh?"

"Thẩm đại nhân, hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông."_ Lưu Linh chẳng chút e lệ, mặc cho Thẩm Yến ôm nàng vào lòng, vui sướng tựa lên lồng ngực chàng, mượn nhiệt độ cơ thể Thẩm Yến sưởi ấm chính mình.

Thật tốt.
Nàng thầm nghĩ, Thẩm đại nhân càng ngày càng đối xử tốt với nàng, nàng rất hạnh phúc.

Lưu Linh không nói cho Thẩm Yến biết việc Nhạc Linh muốn hại nàng, Thẩm Yến cũng không hỏi.
Lưu Linh có cách giải quyết của riêng nàng, nàng không cần Thẩm Yến ra mặt giúp mình.

Nhưng Thẩm Yến không thể không rõ tình hình, chàng lại chàng không thể coi như không biết.
Khi ở bên Lưu Linh chàng chỉ là một tình lang dịu dàng, thích nói lời trêu chọc, nhưng khi rời đi người trong lòng, chàng lại trở lại một Cẩm Y Vệ lạnh lùng, tàn nhẫn.

Từ chỗ Lưu Linh trở về, Thẩm Yến lập tức đến gặp thái tử điện hạ.
Sau một đêm thương nghị cả hai đã đạt đến quyết định chung.

Ngày hôm sau, Lưu Vọng đem kế hoạch đã thống nhất xong với Thẩm Yến báo cho Từ Thời Cẩm, muốn nàng cùng phối hợp.
Từ Thời Cẩm đương nhiên đồng ý, quân cờ nàng chôn tại Lục Gia trước đó vốn là chờ thời cơ thích hợp để dùng đến.
Hiện nay thuận tiện có thể báo thù cho A Linh, cơ sao lại không làm?

Có một tin tức quan trọng từ Lục Gia truyền ra, tin tình báo này không may bị người bên ngoài có được, tại buổi tảo triều sớm một trận long trời lở đất.

Thái Tử điện hạ đứng trước bá quan văn võ đem từng tội, từng tội của Lục Gia, cùng chứng cớ phạm tội của người có chức vụ cao nhất Lục Gia hiện tại - Lại bộ Thượng Thư trình lên bệ hạ.

Đòn tấn công bất ngờ này khiến toàn thể Lục gia luống cuống trở tay không kịp, Lục Thương Thư triệt để bị hạ bệ.
Lục Thượng thư sau khi hồi phủ tức đến muốn hộc máu, tức tốc cho người điều tra, thì phát hiện ra vấn đề xảy ra từ chỗ của Lục Minh Sơn.

Nhạc Linh từ nữ tử thân phận xấu hổ, tồn tại như người dưng trong nhà họ Lục bỗng trở thành một nhân vật quan trọng, được chú ý.

Lúc này Nhạc Linh vẫn đang ngồi trong sân phiền não vì hai ả thiếp thất vừa đến, nàng ta thầm hối hận sao mình lại hành động ngu ngốc như vậy. Không quản được Lục Minh Sơn là lỗi của nàng ta, phát cáu với quận chúa làm chi?
Đáng buồn nhất là, Lưu Linh trước giờ chẳng phải kẻ hiền lành, đã nhanh chóng trả đũa lại.

Người trong cung đưa tới, nàng không thể khiến hai ả đó vô thanh vô tức biến mất. Nếu Minh Ca coi trọng các nàng, có khả năng còn hướng sự nghi ngờ lên nàng, lúc đó phải làm sao?

"Cô nương mặc thêm áo khoác đi."_Thị nữ đứng cạnh thấy cô nương ngẩn người, lẳng lặng giúp nàng choàng thêm áo.

Đúng lúc này Nhạc Linh nhác thấy từ xa thân ảnh của Lục Minh Sơn đang từ cửa tròn bên ngoài tiến vào.

"Minh Ca..."_Nàng vui vẻ reo lên, bước lên hai bước, lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì người đến không chỉ có Lục Minh Sơn mà còn có cả những người Lục gia khác bao gồm: Lục Minh An, phụ thân Lục Minh Sơn cùng một số vị trưởng bối khác.

Sắc mặt Lục Minh Sơn rất khó coi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của Nhạc Linh, hắn ta chỉ khó khăn nhìn đi nơi khác.

Lục Minh An cười lạnh, chỉ huy đám hạ nhân sau lưng_"Lục soát cho ta! Cẩn thận vào! Nhìn xem đến cùng trong viện này ẩn chứa những bí mật gì!!"

Nhạc Linh mở to tròng mắt, sắc mặt thoáng trắng bệch, không dám tin nhìn về phía Lục Minh Sơn.

Lục Minh Sơn ném lại cho nàng thần sắc phức tạp, khóe miệng y mấp máy mấy lần.
Trong mắt Nhạc Linh chỉ có hắn ta, toàn tâm toàn ý dõi theo hắn, hắn không thể làm như không thấy.

Hắn đi qua, nhìn nàng hồi lâu mới cất lời_"Là nàng viết thư cho Từ Thời Cẩm, mật báo tình hình bên trong Lục gia, đúng không? Linh muội muội, ta tin tưởng muội như vậy, một mực đặt lòng tin nơi muội, muội cũng nên tin tưởng ta, nhưng muội... muội khiến ta quá thất vọng."

"Ta..."_ Nhạc Linh cắn môi, lộ ra biểu cảm kỳ quái nửa như khóc, nửa như cười.

Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đang hung hăng lật tung khuê phòng của mình lên. Tim trầm xuống.

Năm đó cũng như thế.
Hiện tại cũng như vậy.
Có một số người, hoàn toàn không đáng...

Nàng cúi đầu, lộ ra ý cười lạnh lùng sắc bén.
Nàng cười nhạt, cay độc nói _"Ta khiến ngươi thất vọng? Ngươi tin tưởng ta? Ngay cả chính người còn chẳng thể tin ban thân mình, ngươi lấy gì bắt ta phải tin?"

Lục Minh Sơn không nói một lời.

Nhạc Linh cảm giác như bản thân bị ném vào hố sâu của sự tuyệt vọng, nàng thuận theo cánh cửa tuột xuống, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn viện của mình bị đám hạ nhân tùy ý ra ra vào vào, xới tung mọi thứ.

Bọn chúng đến tìm chứng cứ chứng minh nàng cấu kết với người ngoài, nhằm danh chính ngôn thuận định tội nàng.
Một chút tôn nghiêm cũng không có.

Nhạc Linh cảm thấy thời gian trôi qua sao mà dài dằng dặc, não bộ mù mịt, đặc quánh, nàng còn chẳng rõ bản thân đã chịu đựng ra sao.

Rất lâu sau nghe thấy trong phòng có người vui mừng reo lên _"Tìm được rồi!"

"Mau đem ra đây!!"_ Đám người Lục gia ngồi chờ bên ngoài mặt mày phấn chấn, Lục Minh Sơn thoáng trù trừ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng.

Nhạc Linh chỉ cười lạnh.

Quần áo, hầu bao đều bị cắt tả tơi, rất nhiều mảnh giấy được giấu cẩn thận theo đó rơi ra, bên trong là vô số ám hiệu.

Hai cha con Lục Minh Sơn nhìn nhau, trong ánh mắt nặng nề thoáng vẻ vui mừng.
Chỉ cần chứng minh Nhạc Linh là nội ứng, chỉ cần có thể định tội Nhạc Linh, như vậy cha con họ có thể dễ dàng vượt qua cánh cửa này rồi.

Lục Minh An phô trương thanh thế, cầm nắm giấy ném vào mặt Nhạc Linh, hung ác nói _"Chứng cứ vô cùng xác thực, Nhạc Linh ngươi còn lời gì để nói không?"

Hắn tỏ vẻ đau lòng, nhưng người Nhạc Linh phản bội là hắn, có trời mới biết bọn họ hoàn toàn là ngươi dưng nước lã_"Không ngờ ngươi lại là người như thế! Huynh trưởng ta ra sức bảo vệ, che chở ngươi, bỏ ngoài tai lời khuyên của trưởng bối, huynh đệ. Vì ngươi huynh ấy sẵn sàng cự tuyệt hôn sự với Trường Nhạc quận chúa. Kết quả nhận lại là gì, ngươi lòng dạ nham hiểm, vô ân bạc nghĩa dám cắn ngược lại Lục gia ta, hãm hại huynh ấy! Ngươi có lương tâm không!?"

Phụ thân Lục Minh Sơn cũng cay nghiệt trách mắng_ "Đúng là nuôi ong tay áo!"

Nhạc Linh vẫn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, khinh khi, ngẩng đầu lên nói_"Chứng cứ? Lấy đâu ra chứng cứ? Sao ta không thấy nhỉ?"

Mấy vị trưởng bối Lục gia thoáng ngây người một lát, không ngờ việc đã đến nước này mà Nhạc Linh vẫn cứng đầu không nhận tội.

Lục Minh Sơn dù trong lòng thất vọng, nhưng cũng không thèm để ý đến nàng ta, chỉ lạnh lùng phân phó đám hạ nhân_"Đưa nàng ta đi, chờ buổi tối..."

"Chờ chút."_ Một trong số những trưởng bối ngang hàng với phụ thân Lục Minh Sơn, cùng theo đoàn người đến điều tra, đột nhiên đứng lên, ra hiệu đám hạ nhân đem đống chứng cứ đến nhìn lại cho kỹ.

"Bá phụ, nhân chứng, vật chứng đều đã đầy đủ, còn xem lại làm chi."_ Vì phòng ngừa xảy ra biến cố, Lục Minh An, nhanh chóng đến trước mặt người kia, giả lả cười nói.

Vị trưởng bối khẽ nhíu mày _"Qua đây nhìn đi."_ Ông ta hất cằm ra hiệu với phụ thân Lục Minh Sơn _ "Những nội dung này... có vẻ không đúng lắm."

_ 19/7/2022 _

Dù là trên phim hay trong truyện, Nhạc Linh này đều đáng thương.
Những kẻ toan tính cho mình mà tìm cách hại người khác thì mong gì được hạnh phúc!

Thân phận mỗi người được sinh ra làm sao được lựa chọn. Nhạc Linh không may mắn sinh ra nơi nghèo khổ, thân phận thấp hèn bị dòng đời xô đẩy.

Nguyên do cũng bởi sự xuất hiện rồi biến mất đột ngột của Lục Minh Sơn làm cuộc đời nàng khốn khổ.

Nhưng nếu nàng chịu buông bỏ, chấp nhận thực tại thì có lẽ nàng đã yên ổn bên người chồng mù cùng đứa con của họ.

Nhạc Linh không cam lòng. Nhạc Linh muốn thay đổi số phận. Liệu số phận có là thứ dễ dàng xoay trong tay nàng ta như một món đồ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro