Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25_ Cố nhân

Luôn trông chờ vào một tình yêu mãi không buông xuôi, không có đấu tranh cố gắng, thực là đáng thương.

Thẩm Yến trầm mặc không nói, yên lặng nghe nàng nói chuyện, có lúc nàng bị vấp trên đường, hắn vươn tay đỡ nàng.
Tuy nhiên nàng chỉ cần hắn đưa tay đỡ nàng một phen, nàng không cần hắn phải cầm tay mình đi, chỉ mình nên đi thế nào.

Thẩm Yến đôi lúc nghĩ, Lưu Linh nên là một người thực sự tự tin, nàng đối với nhân sinh luôn ngập tràn hy vọng, vốn nên khí phách hăng hái nhiệt tình.
Nhưng trên thực tế nàng lại là một dạng người luôn u sầu xám xịt, thân run run, một thân vướng đầy sương gió cùng bụi bặm.

Hắn muốn nghe nàng nói nhiều hơn, nhưng đã đến ngã rẽ tiếp theo, Lưu Linh im lặng nghe Thẩm Yến nói.

Thẩm Yến suy nghĩ một chút _"Quan điểm tình cảm sao? Ta cho rằng khi hai người ở bên nhau, không nên lúc nào cũng cho. Luôn luôn cho đi, cái này không bằng."

Lưu Linh sửng sốt_"Lúc nào cũng cho đi không tốt sao? Ta thích hắn, nguyện ý làm mọi thứ cho hắn, giúp hắn gánh vác mọi thứ, lại cho không chút phàn nàn. Sao lại bất bình đẳng? Không tốt sao? "

"Khi ở độ tuổi của ngươi, ta cũng nghĩ như vậy. Tận tụy, hy sinh dường như là những đức tính đáng khen ngợi. Nhưng hiện tại ta cảm thấy chỉ có một bên như thế này, bất quá chính là cố chấp. Đối với tình cảm, đây là cái hại lớn nhất."

Thẩm Yến thần sắc nhàn nhạt.

Lưu Linh đã lần đầu tiên khám phá ra đỉnh của tảng băng trong thế giới của hắn.

"Ngươi từng yêu ai?"_Nàng hỏi.

Thẩm Yến cười cười _"Không có."

"Có ai đã từng yêu ngươi? "

" Không."

"Vậy thì ngươi vì ai mà cho đi như vậy mà khiến người ta thương hại."_Lưu Linh trầm ngâm.

Thẩm Yến không phủ nhận, nhưng ngăn Lưu Linh lại trước khi nàng hỏi tiếp _"Chúng ta thảo luận về lịch sử tình trường nhé? "

Lưu Linh liền không nói gì nữa.

Hắn không cùng nàng thảo luận quá khứ của nàng và Lục Minh Sơn, nàng cũng không cùng hắn thảo luận về quá khứ của hắn. Đây là tôn trọng lẫn nhau, có nhiều chuyện không cần trực tiếp nói ra và điều đó khiến mình thật khó xử.

Lưu Linh có chút hiểu ra, nàng vốn muốn cho Thẩm Yến mọi thứ. Thẩm Yến nhìn ra điều này nên muốn nói ra rõ ràng với nàng.
Thật tốt.

Tình yêu là vấn đề của hai người, và họ nên trung thực và cởi mở.

Như Thẩm Yến đã nói, nàng và Thẩm Yến không giống nhau, thế giới của hai người dường như không có điểm chung. Thẩm Yến dường như dự định phát triển lâu dài ở Cẩm Y vệ. Trong trường hợp này, mối quan hệ của hắn cần đơn giản và rõ ràng, có thể nhìn thấy tận đáy, tốt nhất là không có chút vướng mắc gì. Hắn không cần phải nhúng tay vào.

Còn vấn đề của Lưu Linh thì rất phức tạp và nhiều khúc mắc. Tương lai phía trước như chìm vào bóng tối, Lưu Linh căng da đầu bước đi xuống, nàng không nhìn thấy cái gì gọi là hy vọng.

Nhưng nhìn Thẩm Yến bên cạnh, nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn, Lưu Linh lại nghĩ: Quên đi, được ở bên cạnh hắn đã là hy vọng xa vời rồi, ta không có hy vọng nhiều hơn nữa. Cho dù là ở trong bóng tối, vẫn tiếp tục đi. Sẽ có khoảnh khắc khi đỉnh cao đang đến gần, và sẽ luôn có khoảnh khắc khi mặt trời ló dạng.

Thẩm Yến và Lưu Linh đang đứng ở chỗ cao nhất của ngọn núi. Tiến lên một bước, biển mây cuồn cuộn, sương bay tràn ngập, cuồn cuộn mà đến, giống như thủy triều thời gian nhìn không có đáy.

Mặt trời đỏ đang chìm trên rìa biển mây. Nó được đẩy lên bởi năng lượng khổng lồ, và bầu trời dần dần bị nhuộm đỏ bởi mặt trời.
Màu đỏ rực, ngọn lửa đỏ và đỏ rực bao trùm mặt trời đỏ, vỡ ra từ những đám mây.

Lưu Linh nhìn chằm chằm phương hướng mặt trời mọc _"Thẩm Yến, gặp gỡ là duyên phận, nhưng tình yêu thì không. Là ta nỗ lực."

Những đám mây đang dâng tràn dưới chân, và không có gì để nhìn thấy bên dưới, nhưng nàng không thể chịu được sự cám dỗ và muốn tiến về phía trước.

Thẩm Yến hỏi _"Loại này dưới chân không có mị lực nào làm ngươi mê muội sao? "

Lưu Linh không nói chuyện, bọn họ đều biết đáp án.

Nàng chờ Thẩm Yến phê phán mình, giống như những người khác. Nhưng Thẩm Yến lại thu hút nàng, không giống như những bình thường khác, nói năng hoa mỹ lộn xộn.

Thẩm Yến nắm lấy cổ tay nàng, dẫn nàng đi về phía trước _"Đi với ta."

"Thẩm Yến? "

" Theo ta."

Trước mặt hắn là vực thẳm, hắn dẫn nàng đi về phía trước, hắn nắm tay nàng để khiến nàng quên đi sự mê hoặc của cái chết, hắn dường như muốn cùng nàng sa đọa vào cái chết, nhưng nàng lại vô điều kiện mà tin tưởng hắn.
Hắn đưa nàng từ vực thẳm đến một thế giới vô định, nơi có mây bay, mặt trời mọc, và mọi thứ nàng thích. Ngay cả sự trống rỗng không đáy dưới chân, hắn cũng đưa nàng đi qua.

Hai người ngồi cạnh nhau trên mép vực, nơi có gió rất mạnh. Nàng ấm áp bởi những đầu ngón tay hắn đang nắm chặt, lồng ngực bất giác đập thình thịch. Họ ngồi nhìn về phía trước, ngắm mây bay trỗi dậy, để chân họ lủng lẳng ở trên miệng vách đá.

Mặt trời tách ra khỏi đám mây hoàn toàn, lộng lẫy. Trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng chói lọi thế gian, toàn bộ mây núi bao phủ trong mênh mông, uy nghiêm không nói nên lời.

Sáng sớm, chim bay khỏi sóng thông, vỗ cánh bay về phía mặt trời.

Lưu Linh quay đầu nhìn về phía đôi lông mày óng ánh sắc hoàng kim của Thẩm Yến _"Từ nay về sau, hễ có chim bay cao hơn đầu của chúng ta, ta sẽ hôn ngươi."

Con chim đầu tiên bay ngang qua.

Nàng rướn người hôn lên khóe miệng hắn.

Mắt thấy con thứ hai bay về phía ánh sáng vàng. Sau đó lùi lại một chút, và tiến lên hôn một lần nữa.

Một tiếng chim hót vang trời đã đánh thức cả núi rừng, tiếng vỗ cánh dồn dập, vô số loài chim bay lên chào đón. Bầy chim theo ngày tháng, thế giới trầm luân.

Lưu Linh và Thẩm Yến quấn quít lấy môi, tuy hai mà một không phân biệt. Một tay hắn chống đất, tay kia ôm eo nàng. Nàng nghiêng người về phía trước, dùng tay nâng cằm hắn lên, thâm tình mà hôn môi hắn.

Dưới chân có vực thẳm, mặt trời đỏ đang ló dạng trên đầu, bọn họ thì đang thân mật triền miên.

Mà lúc này, Lục Minh Sơn đang chờ hẹn quận chúa. Dưới ánh mắt mọi người, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

* * *

Lúc Lưu Linh và Thẩm Yến trở về, không nói đến mặt trời mọc, mà là mặt trời lặn cũng đã đi qua.

Bởi vì hai người này không chỉ ngắm bình minh, còn tiện đường đi dạo trước khi trở về. Nếu không phải do trời chạng vạng tối bắt đầu mưa, mưa nhẹ dần dần chuyển sang mưa xối xả, hai người mới đành miễn cưỡng trở về.

Chờ Trường Nhạc quận chúa và Thẩm đại nhân đến khi đêm lên đèn đuốc sáng quắc, Lục Minh Sơn tiếp tục hạ áp trong đại sảnh đầy ánh sáng, chờ Lưu Linh cho hắn một lời giải thích.

Nhưng mà không có!

Hắn đôi mắt không có mù, thấy đuôi váy của Lưu Linh bị nước bùn kéo dài. Không những không xin lỗi hắn mà ngay cả khi Thẩm đại nhân cáo lui, nàng còn bày ra vẻ mặt muốn theo đuôi Thẩm Yến, kéo kéo tay áo đi theo.

Nếu không phải Lục Minh Sơn bên này ho khan âm thanh có chút khó nghe, nếu không phải do Thẩm Yến dùng ánh mắt từ chối thẳng thừng Lưu Linh, thì Trường Nhạc Quận chúa căn bản không muốn quay người lại.

Thẩm Yến rời đi, quay đầu lại đối mặt với Lục Minh Sơn, Lưu Linh sắc mặt như băng, vô cùng qua loa nói _"Không phải muốn đi leo núi sao? Đi thôi?"

Lúc này, ánh sáng từ trên trời đổ xuống, mưa như trút nước, bầu trời tối đen như một cái hố. Leo cái gì mà núi?

Lục Minh Sơn nở nụ cười gượng gạo _"Đã muộn rồi, A Linh đã mệt mỏi một ngày, thời tiết xấu như vậy, ta thật sự không dám làm mệt nhọc quận chúa. Hay là..."_Hắn muốn nói "Hôm khác đi" nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng không thèm để ý tới lời hắn nói của Lưu Linh, hắn lửa giận trong ngực không thể kiềm chế, không thể bình tĩnh nói tiếp.

Lục Minh Sơn hai tay trong tay áo đã lên gân xanh, tức đến phát run.

Lưu Linh đối xử với hắn như vậy! Nàng thật là lòng dạ sắt đá! Lục Minh Sơn không nói lời nào, không khách sáo với Lưu Linh nữa, nói chuyện được nửa đường liền xoay người rời đi.

Đám người phía sau Lưu Linh đều bối rối _"Lục công tử đây là đột nhiên có việc quan trọng gì sao?"

Trên hành lang ngoằn ngoèo, mưa gió dữ dội, ngọn đèn trong tay rung lắc có chút đáng sợ.
Nhạc Linh đi trên hành lang dẫn đến đại sảnh. Sau khi sảy thai, thân thể yếu ớt cuối cùng cũng ngừng đóng vai tiểu Khả Liên ủy khuất.
Bên người rốt cuộc cũng bố trí có thị nữ bên cạnh.
Nàng trong lòng rối bời.

Lúc thì đối mặt Lục Minh Sơn, lúc thì cười cùng Từ cô nương, rồi lúc thì dưới đôi mắt sâu thẳm của quận chúa...

Cuối cùng, nó được dán chặt vào máu thịt rơi khỏi người nàng. Hổ dữ không ăn thịt con. Có phụ thân tàn ác với con cái, nhưng thiên hạ có mấy ai mẫu thân lại độc ác vô tình như nàng?

Nàng nên xuống địa ngục.
Nên chết không có chỗ chôn thân.
Nhưng nếu không làm như thế, nàng làm sao có thể trở về bên Lục Minh Sơn?

Lúc còn nhỏ đọc "Mười năm sinh tử vô biên", khi đó cũng không hiểu được như thế nào. Lúc này Nhạc Linh có thể cũng không biết quá sâu rộng, nhưng lại cảm nhận được sự tàn nhẫn, lãnh đạm trong nhiều năm trôi qua.
Mười năm không đợi được Lục Minh Sơn, lưu ly trằn trọc, nghèo túng bị ép gả cho một lão già xấu tính, chưa được hai ngày, nàng trở thành góa phụ.

Lại bị một nhóm người không có quan hệ máu mủ gì với nàng, so với nàng tuổi tác cũng lớn hơn tranh giành hết di sản của người chồng quá cố nàng để lại.

Khi về nhà đẻ, bị phụ mẫu chửi mắng, đánh đập. Đi thêm bước nữa, người chồng lại thành một người mù.

Thời niên thiếu vô tư bao nhiêu thì sau này càng căm ghét sự nghiệt ngã của số phận bấy nhiêu.

Có lẽ nàng không cam lòng, một mực thống hận, nàng không bằng lòng với hiện trạng như cách nàng thể hiện.

Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ của mấy vị trên kia, chân bước lên ngựa hoa, tay bước xuống có thị nữ hầu hạ. Trong lòng dâng lên một nhiệt huyết sôi sục, cảm thấy mình có thể thay đổi vận mệnh một lần nữa.

Không chỉ là tình yêu, nàng còn muốn cơm áo không lo, cuộc sống quý tộc khiến mọi người ngưỡng mộ

Lục Minh Sơn có thể cho nàng.

Những thứ nàng đang hy sinh, tất thảy đều xứng đáng. Người chồng mù đó, nàng chưa từng chân chính để trong lòng. Đứa trẻ kia nàng cũng chính tay hại chết nó, cũng không thương xót bao nhiêu.

Từ cô nương đã nói, đập nồi chìm thuyền, nằm gai nếm mật, vì bản thân mình, trời ắt không phụ lòng người. Đứa trẻ này nhất định phải đi... Nếu vẫn giữ đứa bé này, nàng lấy cớ gì vào cổng Lục gia? Là khách quý của Lục Minh Sơn sao? Nhạc Linh không có thèm.
Nàng Nhạc Linh tất nhiên muốn lấy lại tất cả mọi thứ.

Vừa nghĩ tới đây, trong bóng tối không thể nhìn rõ phía trước, đột nhiên có người mang theo mưa vội vàng đi tới, va chạm vào người nàng.

Nhạc Linh thân thể gầy yếu đến mức bị hất lệch sang một bên, được người thị nữ đỡ lại.

Quay đầu nhìn lên nhận ra đó là bóng lưng của Lục Minh Sơn, liền ngăn lại lời trách cứ của thị nữ kế bên.

Nhạc Linh khom người chỉnh lý lại quần áo, hai tay phất lạnh, ánh mắt lãnh đạm: Lục Minh Sơn nhìn cũng không thèm nhìn, đụng trúng nàng rồi liền bỏ đi, có lẽ hắn cũng không nhận ra nàng.

Nội tâm có chút chua xót, càng cảm thấy rõ ràng là Lục Minh Sơn không yêu nàng, hắn yêu nhất chính là đoạn ký ức xưa kia.

Vừa vặn trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với nàng, cho nên hắn mới áp đặt hết vào trên người nàng, tưởng chừng như đó chính là tình yêu. Nhưng Lục Minh Sơn cũng đối với quận chúa nhớ mãi không quên!

Những vị công tử nhà giàu đều như thế sao?

"Nhạc cô nương, mưa tới rồi, chúng ta mau đi thôi."_Nhìn thấy Nhạc Linh đứng ngẩn người ở đó, thị nữ thấp giọng nhắc nhở.

Sau khi Nhạc Linh hoàn hồn, cười lắc đầu _"Không cần, chúng ta trở về đi."_Lục Minh Sơn đi rồi, nàng đến chỗ quận chúa diễn trò gì nữa đây?
Nàng thật sự không dám làm gì quận chúa. Dù sao thì Từ cô nương cũng ẩn mình trong bóng tối, nàng nhìn không ra Từ cô nương xuất thân danh gia vọng tộc kia đang toan tính điều gì.

Nhạc Linh lo ngại, nàng đối với Lưu Linh không dám làm gì, nhưng Lục Minh Sơn thì có.

Thẩm Yến có thể khiến Lưu Linh mê muội, vậy thì sao? Biết hết những gút mắc trong quá khứ của Lưu Linh, người duy nhất có thể đẩy Lưu Linh đến cổng Địa Ngục Thâm Uyên, cũng chỉ có hắn - Lục Minh Sơn. Thẩm Yến trên phương diện này đều là thua hắn.

Sau khi bị mưa to kéo dài một ngày trời vẫn chưa sáng hẳn, Lục Minh Sơn đã điều chỉnh lại tâm trạng, lại mời Lưu Linh đến để nói chuyện về hai người họ.

Lưu Linh không từ chối, thuận miệng hỏi hắn _"Vẫn là đi leo núi?"

Câu hỏi này hơi chút châm chọc.

Lục Minh Sơn giả bộ nghe như không hiểu, vẫn nở nụ cười _ "Ta trước đưa ngươi đi gặp người, sau đó mới leo núi."

"Có vẻ như lịch trình của ta rất kín."_Lưu Linh không chút ủy khuất mà nói_ "Thẩm đại nhân muốn trước khi ta với ngươi cùng đi, nói với hắn một tiếng."

"A Linh, ngươi nghe lời người khác nói như vậy từ khi nào?"_Lục Minh Sơn trong lòng cảm thấy khó chịu.

Lưu Linh luôn luôn nói nàng đối với hắn trước đây nàng hoàn mỹ nhất, là nàng ngụy trang thôi. Nhưng cho dù là ngụy trang, nàng cũng không có đột nhiên thay đổi tính tình, nàng vẫn là như vậy đơn độc quái gỡ, không nghe theo lời của bất kỳ ai.
Nàng bây giờ lại vì Thẩm Yến mà thay đổi rồi sao?

"Ta cũng sẽ nghe theo người ta nói, ta cũng rất biết điều, nhưng ngươi không cho ta cơ hội này."_Lưu Linh cảm xúc bình tĩnh_"Nhưng không thành vấn đề, ta đã tìm được cái tốt hơn."

Lục Minh Sơn không nói thêm gì nữa. Chỉ là Thẩm Yến không thích nhìn thấy hắn, hắn cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Yến, Lưu Linh lại một mực muốn tới Cẩm Y vệ báo cáo chuẩn bị cho Thẩm Yến. Lục Minh Sơn biết Thẩm Yến nghĩ gì: Sợ hắn tổn thương A Linh.

Nhưng Thẩm Yến không biết rằng điểm trí mạng của Lưu Linh không phải là nỗi đau có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lười nhát gây sự với Thẩm Yến, Lục Minh Sơn trực tiếp nói rằng chỉ hẹn Lưu Linh bàn bạc chuyện. Trừ hắn ra, tất cả thị vệ xung quanh đều có thể giao cho Cẩm Y vệ sắp xếp. Lưu Linh cũng tùy ý mang theo thị nữ bên cạnh, Thẩm đại nhân, nếu còn lo lắng, có thể cho một ít Cẩm Y vệ đi theo.

Lục Minh Sơn cùng ngày với Thẩm Yến bị thương nặng, không nên có khí lực để đối phó với Lưu Linh, có người hầu đi theo. Thẩm Yến nhìn chung rất yên tâm và không cần phái thêm Cẩm Y Vệ riêng đi theo.

"Trời tối, ta đi đón ngươi."_Thẩm Yến nói với Lưu Linh.

Lưu Linh gật đầu.

"Vậy thì Thẩm đại nhân, ta và A Linh đi trước, cáo lui"_Lục Minh Sơn tiến lên một bước, kéo khoảng cách giữa Lưu Linh và Thẩm Yến ra.

Hắn đưa Lưu Linh và thị nữ lên xe ngựa, những người còn lại không sao. Linh Bích khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Minh Sơn liền chột dạ né tránh: Nàng đã hại Nhạc Linh mất con.

Lưu Linh chặn ánh mắt của Lục Minh Sơn nhìn Linh Bích_"Ngươi dẫn ta đi đâu? Gặp ai?"

"Đến nơi rồi sẽ biết."_ Lục Minh Sơn dừng lại, cảm thán nói tiếp_ "Mấy năm trước, có một lão gia nhân vì nói quá nhiều bị đại gia tộc đuổi ra ngoài. Ta may mắn gặp dịp cứu được hắn, A Linh... Nói tới người này, ngươi hẳn là cũng quen biết."

Trái tim Lưu Linh nhảy dựng, mơ hồ đoán được là ai. Một trận chán nãn mệt nhọc tràn lên, khiến nàng không muốn nói thêm lời nào.

Sắp tới. Lại đến.

Không biết xe ngựa đã đi bao lâu, cỗ xe kéo rèm che đầy Tử Đằng Hoa, trang trí tinh xảo. Nhưng trong xe ngựa chúng thị nữ nhìn thấy quận chúa ngồi dựa vào thành xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Quan sát ánh sáng bên trong xe lúc sáng lúc tối, cũng không dám nói nhiều.

Mà Lục Minh Sơn Lục công tử ngồi ở bên kia xe ngựa cũng nhướng mày, như có điều gì suy nghĩ, cũng không cùng quận chúa nói chuyện.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Lục Minh Sơn dường như đột nhiên tỉnh lại, mời kêu Lưu Linh cùng mình xuống xe.

Hai người đứng trước một ngôi nhà bình thường, có hàng rào bao quanh. Thấy hai vị chủ tử chỉ đứng yên ở đó, Linh Tê Linh Bích đưa mắt nhìn nhau, tiến lên gõ cửa.

Một hồi lâu sau phía sau cánh cửa mới truyền đến bước chân chậm chạp, di chuyển chậm rãi đi tới và mở cửa từ bên trong.

"Lão nhân gia, chúng ta là..."_Nhìn thấy người kia tóc bạc, Linh Tê cùng tỷ muội nở nụ cười thân thiết, nghĩ muốn bày tỏ sự thiện ý của mình. Nhưng khi bọn họ vừa mở miệng nói, trên cửa gỗ liền mở hé ra một chút, đám người sau cửa toàn bộ nhìn vào, nụ cười của hai người lập tức cứng đờ, sửng sốt _"Tôn lão đầu? Tôn gia gia, làm sao có thể là ngươi?"

"Hai người các người... là hai nha đầu Linh Tê Linh Bích! À, còn có..."_ Lão đầu tử còng lưng, ăn mặc giản dị nhưng khá sạch sẽ, dụi dụi đôi mắt vần đục, nhìn rõ mỹ mạo hai cô nương. Về sau mở ra nụ cười cũng chợt dừng lại, hờ hững liếc nhìn nữ tử phía sau bọn họ _ "Thì ra quận chúa cũng đã tới, lão nô cung kính chào quận chúa. Chủ tử Vương gia Vương phi vẫn khỏe chứ?"

"Lục Minh Sơn!"_Lưu Linh lẳng lặng nhìn vẻ mặt chán ghét của lão nhân gia khi nhìn thấy nàng. Nàng không nói nên lời, quay đầu nhìn Lục Minh Sơn, lửa giận khó nén _"Tôn gia gia đã lớn tuổi như vậy, ngươi còn cố ý tìm đến hắn? Rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?"

"Ta không có ý gì, ta chỉ cảm thấy đau lòng cho A Linh ngươi đã nhiều năm không gặp người hầu trung thành cùng ngươi lớn lên này, ta đặc biệt cho ngươi một bất ngờ."_Lục Minh Sơn cười cười _ "Thế nào, A Linh ngươi không cảm thấy bất ngờ sao?Điều này thật phụ lòng tốt của ta biết bao."

"Hắn nên được an hưởng tuổi già! Ngươi không nên liên lụy đến hắn ta!"_Lời nói của A Linh thật tàn nhẫn.

"Tôn lão đầu đã trung thành với Vương phủ ngươi cả đời, về già Vương phủ người cũng không chứa chấp, đuổi hắn ra ngoài.
Đáng thương con cháu của hắn còn đi sớm hơn hắn, rời Quảng Bình Vương phủ còn có thể đi đâu? Ta là vị hôn phu của ngươi.
Hắn đúng là người làm hỏng thanh danh của ngươi khắp nơi, đương nhiên không thể lưu lại nhân gian. A Linh, ngươi không quan tâm, nhưng ta là muốn tốt cho ngươi."

Lục Minh Sơn giải thích từng cái, tựa hồ là thật nghĩ cho nàng, vẫn là cười cười _"Ban đầu ta cũng không nhớ tới Tôn lão đầu, dù sao hắn cũng không sống ở chỗ này, ngươi cũng không gặp được. Nhưng ngươi lại cùng đi leo núi với Thẩm đại nhân... Điều này đã cho ta đủ thời gian để mời người qua rồi.
A Linh, ngươi không vui khi nhìn thấy người hầu trung thành đã bên ngươi từ thuở nhỏ sao? "

Khi hắn đang nói chuyện, Tôn trưởng lão và các cung nữ cũng kết thúc chào hỏi, tình cờ nghe được câu nói cuối cùng của Lục Minh Sơn, ánh mắt Tôn lão đầu nhìn về phía Lưu Linh.

Lưu Linh không nhìn vào Tôn trưởng lão, thì thào nói _" Không đâu, ta rất vui khi được gặp Tôn gia gia."

"Hừ! Nhưng là lão già ta lại không vui khi gặp ngươi! "_Tôn lão đầu đóng sầm cửa đi vào.

" Quận chúa..."_ Hầu gái lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch đến dị thường của công chúa _" Tôn gia gia tính khí rất khó chịu, chi bằng chúng ta trở về đi?"

Lưu Linh trầm mặc. Khi nàng im lặng quay người lại, Lục Minh Sơn lẩm bẩm sau lưng cô _" Hắn cả đời hầu hạ mẫu thân ngươi, nuôi nấng ngươi nhiều năm như vậy. Kết quả sau khi ngươi lớn lên, bất quá hắn chỉ nói thêm vài câu, liền bị Quảng Bình Vương phủ đuổi ra khỏi cửa, lưu lại bên ngoài. A Linh ngươi không thấy thẹn với hắn sao? "

"Lục công tử ngươi nói như vậy là có ý gì?"_Không nói tới những người thị nữ khác, Linh Bích tuy có chút sợ hãi Lục Minh Sơn cũng không nhịn được. _"Chính là Vương gia đuổi Tôn gia gia đi! Lúc đó quận chúa ta đang ở Nghiệp Kinh, không hề hay biết chuyện này. Lúc trở về Giang Châu thì mọi chuyện sớm cũng đã rồi, công chúa không tìm thấy Tôn gia gia, còn gây sự với Vương gia một trận, bị Vương gia cầm roi chỉ vào suýt chút nữa bị đánh... Ngươi dựa vào cái gì mà nói quận chúa ta như vậy? "

Tất cả cung nữ đều vô cùng phẫn nộ: Lúc trước Lục công tử đối với quận chúa rất tốt, đều cho rằng sau khi quận chúa gả cho Lục công tử, có thể tránh xa những xung đột với Vương phủ và sống hạnh phúc hơn.

Được biết Lục công tử có cảm tình với Nhạc Linh, quận chúa đã sớm từ bỏ để theo đuổi Thẩm đại nhân. Mọi người còn cảm thấy tiếc hồi lâu. Không ngờ Lục công tử lại là người như vậy! Thật đáng thất vọng.

Lục Minh Sơn chế nhạo, mặc kệ đám thị nữ nói gì, hắn chỉ nhìn Lưu Linh.

Lưu Linh nói _"Tôn gia gia vì ta mà bị đuổi ra ngoài, ta thực thấy thẹn với hắn."

"Quận chúa..."_Thị nữ muốn thuyết phục.

"Vào đi."_Lưu Linh đã quyết định, không cần người cho mình ý kiến nữa.

Căn nhà này là do Tôn lão đầu chuyển đến ở tạm thời, Lưu Linh cũng không biết trước hắn từng ở đâu.
Khi bước vào sân, thấy mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng nên cũng yên tâm một chút. Chí ít cũng tin tưởng Lục Minh Sơn không có ngược đãi Tôn lão đầu.

_11/6/2022_

Trong Chúc Khanh Hảo, tình tiết "bầy chim" và "nụ hôn" này cũng được tái hiện lại ở một tình huống khác.

Khi đó Thẩm Yến và Lưu Linh té núi, Thẩm Yến trọng thương. Tình cảm mãnh liệt của Lưu Linh lại khó lòng kìm nén vì chính mắt thấy Thẩm Yến vì mình mà quì gối, muốn dùng mạng đổi mạng cho mình...
Một bên ý tứ tràn ngập "ta yêu chàng, ta muốn lấy thân báo đáp", một bên miện chối đây đẩy nhưng thân thể lúc nào cũng thành thật.

Hai người cứ đẩy đưa như vậy cho đến lúc gặp sát thủ, Lưu Linh lao ra chắn cho Thẩm Yến sau đó vì cứu Thẩm Yến mà ra tay giết người. Lúc này Thẩm Yến mới vứt hết tất cả mà ôm lấy Lưu Linh đang hoảng loạn trấn an nàng.

Sau đó, Thẩm đại nhân không còn bài xích mỗi lần quận chúa nắm tay hay sáp sáp lại gần nữa. Thẩm Yến chính thức thừa nhận tình cảm của mình khi đưa Lưu Linh lên cầu treo... vi diệu bắt ngang hai ngọn núi cao.
Quang cảnh xung quanh đẹp nao lòng nhưng bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Lời Thẩm Yến muốn nói là chỉ cần hai người đồng tâm thì có thể cùng nhau ngắm cảnh đẹp, nếu không tin tưởng thì cả hai sẽ tan xương.

Lưu Linh chờ giây phút này đã bao lâu rồi chứ, Thẩm đại nhân lần đầu chủ động hôn nàng ở nơi mây bay gió lộng.

Tuy vậy phim cũng bị cắt một phần ở cảnh này. Có đoạn Lưu Linh nói: " Ta muốn mỗi lần có một con chim bay qua thì chàng hãy hôn ta một cái." Thẩm đại nhân uy vũ liền chưởng một phát vào dây xích, thế là một bầy chim lũ lượt bay ra. Chàng cứ thế mà... khai tiệc thôi ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro