Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 _ Tốt đẹp

"Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta trước kia biểu hiện như vậy, ta là đang gạt ngươi thôi. Ta thực sự không tốt. Ta gặp một người ăn xin trên đường. Ta không tốt bụng để gửi cái này cho cái kia. Ta đưa là vì có ngươi ở đó."

Lục Minh Sơn sửng sốt, lỗ tai có chút nóng lên, cười rộ lên _"Vậy ngươi cũng là vì ta."

"Nhưng bây giờ ta sẽ không vì ngươi mà miễn cưỡng nữa."_Lưu Linh bình tĩnh nói _"Ta không ngại cơm canh đạm bạc, ta không ngại xe ngựa gồ ghề va chạm, thật ra ta nhiều thứ không ngại, ngươi cũng không biết. Lục công tử, ta đã từng cho ngươi thấy mặt tốt nhất của ta, ngươi không muốn, liền sẽ không có nữa, sẽ không bao giờ có."

Lục Minh Sơn sắc mặt tái nhợt khi nghe nàng nói, trái tim hắn trống rỗng một phần tư giờ như không còn nhịp tim. Một số thứ vẫn nằm trong tay hắn, nhưng nàng đã buông tay rồi, có nhiều thứ mất mát nhưng hắn lại không biết đó là gì.

Hắn chợt thấy hối hận.

Lưu Linh đứng dậy rời bàn, lại bị Lục Minh Sơn gọi lại nói _"Giữ lại mấy thứ này dùng đi, ta về trước hết lần này tới lần khác mua cho ngươi, ngươi cái nào cũng không cần và những người khác cũng không dùng nổi."_Những bộ trang phục bằng gấm, ngọc chạm khắc răng, thảm cung điện thêu Bắc Kinh, đồ trang trí bằng bạc và gạo béo... Tất cả đều là đồ tinh xảo, thực sự chỉ có Lưu Linh mới xứng đáng.

Lưu Linh nhìn cũng không thèm nhìn_"Ta không cần."

Lục Minh Sơn gật đầu, chậm rãi nói _"Đúng vậy, tình cảm của chúng ta, những thứ thô tục này, không thể đo lường được."

"..." _Lưu Linh chớp mắt, tựa hồ nhìn thấy Thẩm Yến sắc mặt cứng đờ.

Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, đáp lại Lục Minh Sơn _"Không phải, ngươi sai rồi. Ta nói không cần, là chê ngươi cho ta quá ít. Đương nhiên là làm chuyện có lỗi với ta... Tình cảm nhiều năm như vậy đều bị lật úp, những thứ đồ vô dụng kia làm sao có thể bồi thường? Chúng ta vẫn là nên triệt để giải quyết tất cả đi."

Lời nói của nàng thành công khiến Lục Minh Sơn một mặt khó coi, làm cho Cẩm Y Vệ đều nở nụ cười, nhưng lại không khiến Thẩm mỹ nhân ngước mắt nhìn nàng.

Hắn đang trách nàng sao?

Lưu Linh thờ ơ suy nghĩ một hồi, nhất thời lại cảm thấy buồn bực. Nàng tự phỉ nhổ: Bản thân mình thấp kém như vậy không xứng với Thẩm Yến.

Đêm hôm đó, Lưu Linh cùng thị nữ cầm đèn đi tìm Thẩm Yến, Cẩm Y vệ nói rằng Thẩm đại nhân đang tra hỏi Vân Dịch, không có thời gian quan tâm nàng.

Lưu Linh nghĩ rằng hắn không có tâm trạng quan tâm mình, nàng rất hiểu chuyện, cũng không náo loạn, Thẩm Yến không gặp nàng, nàng sẽ đợi.

Lưu Linh sờ hai gò má lành lạnh của mình, thầm hận bây giờ không phải là lúc vạn dặm tuyết bay, mình không thể bị đông cứng mà ngất đi được. Phải gặp được hắn, giải quyết hiểu lầm.

Thật là buồn phiền.

Lưu Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hờ hững không nói chuyện.

Kẹt.
Cánh cửa mở ra.

Lưu Linh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến đang lấy khăn lau tay đẩy cửa ra, nhướng mi liền nhìn thấy Lưu Linh đang đợi ngoài cửa.

Lưu Linh nhìn thấy hắn vừa định làm ra vẻ kinh ngạc vui vẻ, ánh mắt của Thẩm Yến rời khỏi khuôn mặt của nàng, xem nàng như không khí vậy.

Thẩm Yến phân phó việc cho Cẩm Y Vệ.

Vẻ mặt Lưu Linh cứng đờ, nếu không phải lỗi của nàng, nàng thật sự muốn khoét một miếng thịt của hắn ăn.

Thẩm Yến bàn giao nhiệm vụ cho thuộc hạ. Lưu Linh đợi sang một bên cũng không xen vào, mọi người nói xong nàng mới lên tiếng.

Thẩm Yến liền nói với nàng _"Lục Minh Sơn có chuyện muốn bàn bạc, ta không có thời gian. Ngươi nên về đi thì hơn."

Về? Nàng đợi ở đây cả đêm chỉ để đợi được câu nói này sao?

Hắn thà nói chuyện với Lục Minh Sơn cũng không để ý đến nàng?

Người chung quanh nhượng bộ lui binh, có thể cảm nhận được cảm xúc của Quận chúa Trường Nhạc, sau một lời của Thẩm đại nhân, gần như không nhịn được nữa, người sắp bộc phát.

Thẩm Yến không có phản ứng gì, sau khi nói xong. Hắn mới nhận ra vấn đề, nhìn phương hướng rồi bước đi.

Lưu Linh ném cây đèn trong tay cho thị nữ bên cạnh rồi đi theo.

Cẩm Y vệ cùng những người thị nữ vội vàng cúi đầu làm bộ bận rộn, không dám tiến lên quấy rầy hai người sắp cãi vã.

"Thẩm Yến, ta có chuyện muốn nói."

"Nói."

"..."

Đừng đi nhanh như vậy được không? Ngươi đi nhanh như vậy sao một nữ tử yếu đuối như nàng có thể đuổi kịp? Nàng đi đua với hắn sao? Có thể thắng được hắn sao?

Lưu Linh lập tức dừng lại, khoanh tay đứng, lạnh giọng nói _"Thẩm Yến, ngươi định đoạn tuyệt với ta sao?"

Hắn đột ngột dừng lại, nhìn nàng xuyên qua đêm đen, ánh mắt lãnh ý.

Đương nhiên Lưu Linh nhìn không ra được ý tứ hắn. Lưu Linh chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng Thẩm Yến không nói. Chờ đợi mãi, Lưu Linh khẩu khí kia nghẹn không được, một khi cảm xúc chờ đợi biến mất, bắt đầu suy nghĩ về nó.

Nàng si ngốc nhìn Thẩm Yến: Lông mày của Thẩm đại nhân áp sát mắt, đôi mắt sâu và đen, sống mũi cao và đôi môi lạnh lùng, lông mi của hắn thật dài và cong vút, không biết là có bao nhiêu sợi...
Sắc mặt hắn làm sao khó coi như vậy?

Lưu Linh định thần lại, nghe được Thẩm Yến khó dò được cảm xúc hỏi _"Ngươi muốn nói cái gì? "

"Thẩm Yến, đừng giận ta."_Lưu Linh cúi đầu lẩm bẩm một mình _"Ta rất khó chịu, trái tim ta khó chịu như bị bóp chặt. Ta đã khiến ngươi bị cười nhạo, xin lỗi. Nhưng ta không còn sức lực để an ủi ngươi, vì ta cũng đang khó chịu, bị tổn thương và ai cũng nhìn vào ta cả. Ta nhắm mắt lại và ta có thể thấy những câu chuyện lặp đi lặp lại trong nhiều năm nay. Điều này càng khiến ta không thể chịu đựng được. Ngươi giận ta, nhưng đừng không để ý tới ta, ta đã vô cùng..."

Thân thể gầy yếu run lên trong gió, giọng nói đều đều, cảm xúc ổn định, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức, run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng nàng không biết.

"Ngươi muốn cái gì?"_Thẩm Yến ngắt lời nàng.

"Ta nghĩ... "_ gió lạnh dâng trào, Lưu Linh nâng lên đôi mắt đẫm nước sững sờ kia, gió làm nàng nghẹn ngào ho khan, nhưng nàng vẫn nói cho xong hoàn chỉnh, có chút rung động _"Ta, ta muốn mọi việc sẽ tốt đẹp."

Thẩm Yến gật đầu nói _"Ta biết rồi, ngươi trở về đi."

"...!" _ Lưu Linh có chút sững sờ, nhìn kỹ sắc mặt của Thẩm Yến. Cảm thấy hình như hắn không còn giận nữa, lúc này mới nữa tin nữa ngờ quay lưng.

"Chờ đã, ta đưa ngươi về."_Thẩm Yến lại nói.

Lưu Linh ngây người xác định: Thẩm mỹ nhân dường như không còn khó chịu về nàng nữa.

Không ai nói chuyện trên đường đi.

Lưu Linh đang lo lắng phủ nhận bản thân, Thẩm Yến cũng đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy với Lục Minh Sơn.

Vị công tử kia cười nói _"Thẩm đại nhân, ngươi cho rằng A Linh thật sự thích ngươi sao? Ngươi không nhận ra ngươi rất giống với ta sao? Vết sẹo dưới mắt của ngươi giống với vị trí nốt ruồi này của ta. Thẩm đại nhân, ngươi nghĩ A Linh mỗi lần nhìn ngươi thì trong lòng đang nghĩ đến ai? "

Thẩm Yến sắc mặt tái nhợt, bóng dáng ẩn ẩn trong bóng tối khiến người đối diện không thấy được biểu hiện của hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn thấp giọng nói _"Ngươi nói cho ta chuyện này là có ý gì? "

" Thẩm đại nhân, ngươi và A Linh quen nhau không lâu. Ngươi không biết đôi khi nàng ấy rất cứng đầu. Nàng là một tiểu cô nương tính tình cố chấp, tìm vui một chút rồi thôi.
Nàng và ngươi là mối quan hệ như thế nào, ta và nàng ấy là mối quan hệ gì gì? A Linh yêu ta sâu đậm nên mới tìm đến ngươi. Ta và ngươi đều biết chuyện này."

Thẩm Yến khó chịu _"Ngươi đến cùng là định nói gì? "

"Thẩm đại nhân, ngươi cũng không thích A Linh nhà ta như vậy, không bằng tránh ra thì tốt hơn. Ngươi nên buông A Linh ra đúng không? "

Thẩm Yến im lặng hồi lâu.

Khi đối phương cho là có thể, Thẩm Yến ngẩng đầu, mỉm cười, tỏ vẻ lãnh đạm, giọng điệu rất kiên định _"Ta thật sự sẽ không buông tay."

"Ngươi!"

* * *

Bây giờ, Thẩm Yến đang suy nghĩ xem mình với Lục Minh Sơn giống nhau đến mức nào, khiến Lưu Linh phải động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn lần thứ hai liền cuống quýt quấn chặt lấy?

Lưu Linh tâm trạng trầm xuống.

Những cảm xúc đen tối đang nuốt chửng nàng, và những thứ tốt đẹp kia, nàng không thể nhìn thấy. Thật khó khăn.

Trước khi vào phòng, vừa vào cửa, nàng không có tâm trạng nói lời từ biệt với Thẩm Yến.
Vai của nàng bỗng dưng bị người phía sau lưng đè lại, nào ngờ cả người bị lật nghiêng dựa vào thành cửa.

Thẩm Yến vẫn im lặng, chỉ là nghiêng người ôm nàng vào lòng, trong quầng sáng mờ mịt, hắn hướng khóe miệng nàng.

Nàng ngả người ra sau, thân thể dựa vào tường, đầu bị ép sát không báo trước. Ánh trăng lạnh lẽo gợn sóng trong mắt Thẩm Yến, hắn vẫn quyến rũ như vậy.

Lưu Linh thấp giọng thở hổn hển, đầu lưỡi bị cuốn lấy.

- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn thứ gì đó tốt đẹp.
- Ta biết.

Cho nên hắn đã hôn nàng.

Cơ thể của họ gần nhau, họ cảm nhận được sự run rẩy và chịu đựng của đối phương.
Phần môi nóng bỏng, lưu luyến, bị ánh nến che khuất... Bị ép vào trên tường thiếu nữ tóc đen tản mát, vành mắt đỏ, vươn tay leo lên vai chàng trai, dần dần siết chặt - cảm nhận điều tốt đẹp này...

* * *

Cẩm Y Vệ thu dọn hành trang, người ra vào đều thấy được Trường Nhạc quận chúa đi theo sau Thẩm đại nhân.

Thẩm Yến bận nghe người báo cáo các tình huống tuần tra, thậm chí là cùng với bên Lục Minh Sơn giao tiếp. Vẫn là quận chúa không có việc gì, chậm rãi từ từ đi cùng Thẩm đại nhân ở phía sau.

Thỉnh thoảng, khi Thẩm Yến đang suy nghĩ hay nói chuyện, bên cạnh nhàn nhạt thốt ra một tiếng _"Thẩm đại nhân, có khát không? Có muốn uống nước không? Đây là trà Linh Bích ủ pha từ sương núi. Rất mát và thanh giọng."

Thẩm Yến quay đầu, cảnh cáo liếc nhìn nàng một cái.

Lưu Linh ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng chỉ một lúc sau, khi Thẩm Yến đang tiếp tục công việc của mình, Lưu Linh lại nổi lên như Quỷ Hồn, nói _"Thẩm đại nhân, ngươi có mệt không? Ta thấy ngươi đang đổ mồ hôi, có nóng hay không? Phải nói ta một tiếng a."

"..."

Thẩm Yến nghiến răng. Hắn rất nhiều việc, không có thời gian cùng Lưu Linh lộn xộn, nàng là nữ nhân quá nhiều chuyện, càng nói chuyện với nàng càng không rõ ràng.
Nhưng cho dù Thẩm Yến mặc kệ, Lưu Linh vẫn là càng ngày càng hăng hái _"Thẩm đại nhân, ngươi muốn ăn cơm sao? Ta buổi sáng không thấy ngươi ăn cơm..."

"Ngươi..."_Thẩm Yến bị nàng làm cho da đầu tê dại, ánh mắt trầm xuống, kéo nàng qua _"Đi với ta."

Lúc đó Lục Minh Sơn và Nhạc Linh trên đường tình cờ nhìn thấy Thẩm Yến đang kéo cánh tay của Quận chúa Trường Nhạc đi.

Thẩm Yến nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng Thẩm Yến lại lười nhường một bước.

Đoán là Lưu Linh bị kéo đi đến bước chân còn không vững căn bản không nhìn thấy hai ngươi kia.

Nhạc Linh không khỏi ngây người thở dài _"Thì ra quan hệ giữa công chúa và Thẩm đại nhân tốt như vậy, chẳng trách nàng..."

Lục Minh Sơn nắm chặt lấy tay nàng, siết chặt. Trong ánh mắt hối lỗi và vòng tay an ủi của đối phương, Nhạc Linh chớp chớp giọt lệ trên lông mi, ôn nhu cười khẽ _"Minh Ca, đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định sẽ giúp ngươi và công chúa hòa giải."

"Linh muội muội... Đa tạ ngươi... Ta đã từng đối với ngươi như vậy, ngươi còn nguyện ý..."

"Minh Ca, ngươi nói bậy bạ gì đó? Kỳ vọng lớn nhất đời ta chính là Minh Ca ngươi được vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta thấy đều đáng giá."_ Nhạc Linh khẽ thì thào, đóng vai Tiểu Bạch liên hoa.

Nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu như ngươi hạnh phúc, mà hạnh phúc không liên quan gì đến ta, ta tại sao phải đáp ứng ngươi? Nằm mơ! Ta cả đời không hạnh phúc, Lục Minh Sơn ngươi cũng phải như vậy.
Ai bảo ngươi là người yêu ta, ai bảo ngươi cũng yêu ta, lại làm chuyện có lỗi với ta chứ.

Lúc này Thẩm Yến đang kéo Lưu Linh vào một phòng xá, đóng cửa lại, lạnh giọng hỏi _"Ngươi làm sao vậy? Ta mượn ngươi làm việc sao?"

"Ngươi không có gọi ta."_Lưu Linh nhẹ giọng nói _"Là tự ta chính mình buồn chán, kiếm chuyện chơi với ngươi."

"..."

Thẩm Yến hiểu ra sự mỉa mai không che giấu của nàng, trực tiếp cau mày, rất không kiên nhẫn _"Nếu có gì cứ nói thẳng, đừng chơi trò mập mờ với ta, ta không có thời gian đùa với ngươi."

Thẩm Yến giống như một thanh kiếm trong bóng tối, cảm xúc của hắn chính là lưỡi kiếm. Khi hắn chỉ thẳng vào ngươi, chính là sát khí bức người khiến cho người ta sợ hãi, mà hiện tại lưỡi kiếm này đang chỉa vào phía Lưu Linh.

Hắn đặt tay ngang bên đầu nàng, giống như nếu nàng trả lời không đàng hoàng có thể động tay động chân bất cứ lúc nào.
Thẩm Yến nhìn có vẻ nguy hiểm, ai biết hắn sẽ có hay không ra tay đánh nữ nhân.

Lưu Linh cũng không sợ hắn, khí tức lạnh lùng của hắn có thể dọa người khác đến hai chân run rẩy, nhưng lại không thể khiến tiểu tình nhân nhỏ của hắn nhấc mi. Lưu Linh từ đầu đến cuối đều giống như tùy tiện, bị hắn án vào trên cửa khéo ngã.

Trên cửa, búi tóc cuộn lại có chút xõa ra, tóc vụn áp vào gò má tuyết, nàng cười _"Bây giờ thẳng thắn như vậy, sao tối hôm qua không thấy ngươi một đao đi thẳng vào?"

Một lúc lâu, nàng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp trên đầu.

Không cam lòng ngước mắt, tóc trán bị Thẩm Yến chèn ép. Nàng nghe thấy lời nói của Thẩm Yến bình thản mà lạnh lùng _"Tối hôm qua ta một đao thẳng tiến vào, nào có ngươi hôm nay thẳng thắn như vậy sao?"

"..." _Lưu Linh bị lời nói của hắn làm cho nghẹn ngào, nàng từ cuối mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Yến, bắt gặp nụ cười khó giải thích được của Thẩm Yến.

Nàng bình tĩnh mắng _"Muốn sao."

"Ồ, ai cho phép ngươi trêu đùa ta, lại không cho ta đánh trả?"_Thẩm Yến thì thào nói.

"Ý của ta là, ngươi luôn nói về những cái gì đó, hãy thực hiện một số hành động thiết thực."

Thẩm Yến thâm tình nhìn thiếu nữ dũng cảm không sợ hãi gì này, sắc mặt tĩnh lặng. Trong lòng có chút lạnh lẽo, hiểu được ý của Lưu Linh.
Nàng muốn cùng hắn quên hết tất cả, chỉ có tình yêu điên cuồng bất chấp, phá hủy trí mạng. Nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn vui vẻ một trận.
Nàng bây giờ muốn ngủ cùng hắn. Không quan tâm hắn có thể cưới nàng hay không. Nói cách khác, nếu hắn không cưới nàng, nàng ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái, nàng chán ghét cùng người dây dưa không rõ.

Thẩm Yến nghĩ: Người con gái mà hắn thích, tận trong xương tủy đã thối nát đến như vậy, có đáng để hắn làm Thánh phụ mà mang nàng ra ngoài hay không?

Cùng với Lưu Linh dây dưa thật nhàm chán, Thẩm Yến không muốn quan tâm đến nữa nên xoay người rời đi.

Có tiếng người bên cạnh đột nhiên vang lên, theo bản năng hắn vươn tay ôm lấy nàng.

Thẩm Yến lẳng lặng nhìn cô gái trong tay, nghe Lưu Linh bình tĩnh nói _"Vừa rồi ta suýt chút nữa đã ngã xuống rồi, cám ơn Thẩm đại nhân."

Thẩm Yến nhìn không có gì để nói, hắn còn chưa bước một bước, nàng vẫn đứng vững vàng, sao có thể phát ra tiếng kêu kinh hoàng như vậy?

Thẩm Yến khẽ cười, trong lòng Lưu Linh còn bối rối, hắn nâng cằm nàng lên, ra lệnh _"Cười lên đi."

"..." _Lưu Linh sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân.

Nhưng trong đôi mắt đẹp trong veo kia, lại ẩn chứa một linh hồn quấn lấy chính mình, thỉnh thoảng lộ ra mềm mại lúc thì nóng nảy. Hai phong cách trái ngược này lại nằm trong cùng một người, không những không thấy nó quái dị mà ngược lại càng thấy nó có mị lực hấp dẫn, khiến con người ta sa đọa.

Thẩm Yến lòng mềm như kẹo bông, cũng không trách cứ nàng.

Lưu Linh đối với hắn sẵn lòng cười còn với những người khác thì không, liền vì nàng mà cười. Vì nàng nghe lời ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng muốn cố gắng.

Hắn chắc chắn rằng mình cũng rất thích Lưu Linh. Nàng cứng miệng lại ngoan cố, da mặt dày nhưng cũng yếu ớt.

Coi như nàng thích làm trời làm đất thì hắn cũng thử nguyện theo ý nàng mà đi xuống. _"Thẩm đại nhân, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."_Lưu Linh phản ứng đẩy đẩy hắn _"Tại sao lần nào cũng không làm tới cùng?"

Mỗi lần! Tình sâu nghĩa nặng, hợp tình hợp lý.

Thẩm Yến cũng chỉ vừa hôn vừa ôm, cũng không có bước tiếp theo. Lần thứ nhất còn tưởng Thẩm đại nhân ngại ngùng, thôi được rồi, thông cảm cho hắn. Lần thứ hai Thẩm đại nhân là không có vị hôn phu, cho nên hẳn là không có kỹ năng, sợ mất mặt, tốt thôi lại thông cảm lần nữa. Lần thứ ba, hắn đưa tay sờ sờ quần áo của nàng, vẫn là không có bước tiếp theo...

Thông cảm cái quỷ a!

Lưu Linh không thể hiểu được vẻ kiêu ngạo của Thẩm Yến - nam nhân không nên nóng lòng sao? Không cần hôn nhân liền có thể bên trên, không phải là ước muốn của tất cả nam nhân trong thiên hạ sao.

Thẩm Yến đưa tay ôm trán, Lưu Linh thật sự rất cố chấp, cãi cọ lâu như vậy, đề tài kéo đi xa như vậy, nàng vẫn nhất định phải kéo trở về như vậy.

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau, trong đôi mắt sáng ngời của Lưu Linh, chậm rãi lên tiếng _"Ngươi muốn nghe nguyên lai hay có thay đổi?"

"..." _Có khác biệt gì không?_"Có thay đổi thì sao?"

"Ta trong lòng yêu thích ngươi, bất đắc dĩ ngủ cùng ngươi, sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi."

"Ta không quan tâm chuyện đó! Ah Thẩm đại nhân, đừng nhìn ta chằm chằm như thế ta sai rồi... Còn nguyên lai thì sao?"

"Ta sợ ngươi chịu không nổi."

"..."

Lưu Linh nhất thời ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu. Nàng rốt cục hoàn hồn, lãnh đạm nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, lạnh giọng nói _ "Hạ lưu."

Nàng lại nghe thấy nụ cười trầm thấp của Thẩm Yến sau lưng.

Lưu Linh nhìn lại hắn, vẻ mặt Thẩm Yến cứ như vậy nhàn nhạt, nhất thời không thể biết được lời hắn nói vừa rồi có phải là thật hay không, là đang trêu chọc nàng, hay là nói thật?
Lưu Linh nóng từ tận gốc tai, hiện tại không muốn lấy câu hỏi này làm phiền Thẩm đại nhân nữa, cũng không dám làm phiền người khác khi bọn họ đang xử lý công việc.

Quận chúa hiện tại biết điều ngoan ngoãn như vậy, các cung nữ thở dài: Chắc chắn chỉ có Thẩm đại nhân mới trị được! Thẩm đại nhân không xuất hiện nữa, liền nói vài câu với quận chúa, quận chúa cũng không gây chuyện náo loạn gì nữa.

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Nhạc Linh chủ động tìm tới cửa, muốn công khai xin lỗi, nói thực có lỗi với quận chúa.

Lưu Linh làm phiền nhiều như vậy, khó hiểu là Lục Minh Sơn đã tới rồi, tại sao Nhạc Linh
còn quấy rầy mình?

Nàng căn bản không để ý đến Nhạc Linh chút nào, vì Nhạc Linh cảm thấy có lỗi với nàng, muốn chạy đi tìm nàng chịu hành hạ. Lưu Linh liền phân phó thị nữ mang Nhạc cô nương đến tiếp tục làm hạ nhân, miễn là không đung đưa trước mặt nàng là được.

Mới đầu nhìn thấy Nhạc Linh chịu khổ, Lục Minh Sơn không đành lòng, muốn nói chuyện với Lưu Linh, nhưng bị Nhạc Linh thuyết phục.

Nhạc Linh đáng thương _"Minh Ca, thực có lỗi với quận chúa chính là ngươi và ta. Nếu như ta chịu chút ủy khuất, quận chúa có thể tha thứ cho ngươi, ta sẽ làm tất cả."

Lục Minh Sơn thật ra rất cảm động, nhìn tình yêu lúc cao lúc thấp. Về phương diện này chỉ số IQ của hắn hạ thấp vô hạn. Hắn không nghĩ tới, hắn đối xử với Nhạc Linh tốt hơn mỗi ngày, cũng là trong quá trình lấy lòng lại Lưu Linh, phát hiện Lưu Linh đã đi quá xa, gần như trở tay không kịp.
Nhưng nàng là vị hôn thê do Lục gia chỉ định, hắn không nỡ để nàng đi. Nhất là Lưu Linh mỗi lần không cần mặt mũi đuổi theo phía sau Thẩm đại nhân, làm cho Lục Minh Sơn trong nháy mắt khó chịu.
Lục Minh Sơn chưa từng biết Lưu Linh theo đuổi một người, lại là chuyện cố chấp như vậy, có lẽ hắn không nên nóng lòng.

Lưu Linh bản chất là một người ương bướng, càng thuyết phục thì càng đẩy nàng về phía Thẩm Yến. Ngược lại hắn thờ ơ, thì Lưu Linh có thể thấy nhàm chán, trong lòng sẽ nguội lạnh.
Lục Minh Sơn hi vọng Lưu Linh chỉ là quan tâm nhất thời, dù sao hắn có chuyện cầu Thẩm Yến. Trước khi chính thức nói, hắn không muốn đắc tội Thẩm Yến.

Đám sát thủ kia, người khác đoán chừng là Lục gia của hắn, mặc dù Lục Minh Sơn luôn miệng "chắc chắn là hiểu lầm rồi", nhưng trong thâm tâm biết rõ, võ công như vậy, ngoại trừ Lục gia, không còn ai khác.

Rồi có chuyện xảy ra. Để lấy lòng Lục Minh Sơn, Nhạc Linh suốt ngày làm việc hầu hạ dưới công chúa, đóng vai tiểu Khả Liên bị ức hiếp. Có lẽ nàng ta thực sự nhập vai quá sâu, đang cố gắng làm việc liền xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Chạng vạng tối lúc đi theo thị nữ cùng đi giã gạo, thần trí hoảng hốt, nhất thời chân nhũn ra, rớt xuống sông. Khi Lục Minh Sơn ôm cô nương mặt mày tái nhợt ướt sũng trở về khiến mọi người sửng sốt.

Rốt cuộc là chuyện xảy ra với thị nữ của Lưu Linh, khi thị nữ trở về sẽ đáp lời quận chúa. Vẻ mặt cũng không căng thẳng lắm, bọn họ biết chỉ cần không quá đáng, quận chúa sẽ vô điều kiện bảo vệ bọn họ.

Không nói đến tai nạn này, bọn họ còn không có đụng tới Nhạc cô nương, đối với Nhạc cô nương cũng không nói một lời, quận chúa nhất định cũng sẽ không để tâm.

_7/6/2022_

Mỗi lần hai vị giận dỗi nhau là y như rằng lính lác hưởng phần nhiều thôi! Bình thường thì ăn cơm chó, lúc có biến thì dính đạn lạc. Khổ thân các vị tùy tùng! Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết là vậy đó.

Thẩm Yến có lẽ cũng không hẳn là giận Lưu Linh, chỉ là khó chịu khi nàng thay đổi thái độ với mình từ lúc Lục Minh Sơn đến. Chàng không rõ liệu nàng đã quên Lục Minh Sơn chưa, có phải xem mình như kẻ thay thế giống Lục Minh Sơn nói hay không, chàng cảm thấy tự tôn bị xúc phạm.

Việc Lưu Linh tìm đến Thẩm Yến để giải thích vừa để trấn an chính nàng và thể hiện lập trường rõ ràng với Thẩm Yến. Thẩm Yến có một vị trí quan trọng trong lòng nàng, nàng cũng khó chịu khi chàng vì mình mà chịu thiệt.
Và Lưu Linh cũng mặc cảm về mình nữa, về quá khứ xấu hổ đáng quên, về những mối quan hệ rối rắm phức tạp quanh nàng, về tương lai không rõ ràng... Nhiều lúc tự tin, diễu võ giương oai là thế nhưng ai mà biết có khi quận chúa lại tự ti biết bao nhiêu!

Nàng thấy mình không xứng với chàng!

Trong phim, hai vị đã có một màn chứng tỏ bản thân độc lạ vô cùng!
Lưu Linh trong lúc nói chuyện với Tiểu Cẩm về tương lai với Thẩm Yến lại bị chàng nghe thấy. Nàng mặc cảm với quá khứ hại mẹ, muốn giết cha, không dám chắc chắn với điều gì, không biết tương lai có thể có được một mái ấm riêng mình hay không.
Thẩm Yến nghe được cho rằng nàng không thật lòng, chỉ muốn trêu đùa mình nên hai người không ai gặp ai.

Thẩm Yến không đến tìm Lưu Linh, Lưu Linh ngày ngày gửi thức ăn và thuốc đến chỗ Thẩm Yến. Mấy ngày trôi qua như thế, Thẩm Yến nghe được việc Lưu Linh mua thật nhiều rượu về uống từ miệng Thẩm Dục thì tối đó trèo cửa sổ vào tìm.
Nàng say rồi, nhìn chàng mà cứ tưởng nằm mơ. Cứ ôm lấy chàng rồi thỏ thẻ thật nhiều...

Hôm sau là Thất tịch, hai người gặp nhau ở chợ. Thẩm Yến muốn nói chuyện, Lưu Linh thì tránh né, nàng nói mình không xứng với chàng.

Thẩm Yến xách nàng "thăm thú" cho biết công việc của "Cẩm Y dạ hành". Thuộc hạ báo có phạm nhân vượt ngục, Thẩm đại nhân mang người yêu thả trên mái nhà ngó mình hành sự.
Giết hết đám người vượt ngục, Thẩm đại nhân hỏi quận chúa sợ không. Nàng bảo không.
Thẩm đại nhân hỏi nàng, công việc của chàng tay dính đầy máu, nàng còn thấy mình không xứng? Rồi bảo nàng đi đi. Trong khi đó ổng thả con gái người ta trên mái nhà, rồi ổng kêu đi!!! Đi kiểu gì đây ba???

Lưu Linh nói rằng nếu chàng bảo nàng đợi ở đây, thì nàng sẽ đợi, hổng đi đâu hết. Rồi nàng đưa tay lau đo vết máu dính trên mặt chàng, hai người hôn nhau say đắm muốn trẹo cổ, trẹo sống lưng...

Túm cái quần lại là có khúc mắc thì phải giải thích mới hiểu cái nỗi lòng của nhau, chứ nếu hai bên đều im lặng đoán già đoán non, không ai tích cực nỗ lực thì kết quả sẽ dẫn đến hiểu lầm rồi tan vỡ thôi!

Cực thích tư duy tình cảm của Thẩm Yến và Lưu Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro