Chương 13_ Uỷ khuất
Lưu Linh khinh thường nói_" Ngươi nên cảm ơn Thẩm đại nhân. Bởi vì hắn đến, ta quyết định tha cho ngươi. Nhưng ngươi lại là chưa từ bỏ ý định, vừa vặn là ta cũng chưa muốn bỏ qua ngươi."
"Ngươi, công chúa muốn đối ta như thế này?_ "Nhạc Linh run lên_" Minh Ca hắn..."
"Nếu như Lục Minh Sơn có ở trước mắt, ta vẫn là làm thế này! "_Nói đến người đó, tính khí của Lưu Linh hiển nhiên đã xấu đi, khí thế bạo ngược hiện lên trong đôi mắt lạnh như băng_" Ngươi không có tư cách cùng ta cầu tình, hắn cũng không đủ tư cách! Ta kêu ngươi quỳ xuống cho ta, ngươi phải quỳ xuống! Ta muốn ngươi gắp thức ăn cho chó, ngươi cũng phải đi! Lục Minh Sơn có lẽ sẽ cứu ngươi... nhưng ta còn có thể khiến cho ngươi sống mà không bằng chết."
Lưu Linh trở nên ủ rũ, thật sự không quan tâm, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má thanh tú của cô gái trẻ_" Ngươi đoán xem, nam nhân mà ngươi không buông tay được, sẽ vì ngươi mà trở mặt với ta – Quảng Bình Vương phủ, đoạn tuyệt với vương gia sao? "_Nhạc Linh tái mặt ngồi bệt xuống đất, xung quanh thì thào bàn tán, nhưng môi run run không thốt nên lời.
Bọn họ đều biết đáp án, Lục Minh Sơn sẽ không. Nếu là nguyện ý... tại sao Nhạc Linh lại biến mất đi nhiều năm như vậy!
Trong ánh mắt khác của mọi người, Nhạc Linh khóc. Sau một lúc lâu đau buồn, trong ánh sáng rực rỡ giữa các ngón tay, nàng nhìn thấy người váy hoa lộng lẫy đã rời đi xa xa, nàng mới để tay xuống.
Nhạc Linh trên mặt vẫn còn nước mắt, cúi đầu, dùng mái tóc dài che đi biểu hiện, đeo lên mặt nạ vẻ mặt điềm đạm rất đáng thương mà cầu xin một tình yêu đích thực. Sau khi cởi bỏ mặt nạ, nàng vẻ mặt không biểu tình.
Trên khuôn mặt đẫm lệ, biểu cảm trong mắt có chút mờ mịt, nhưng cuối cùng lại biến thành lãnh đạm, nàng tự mình lẩm bẩm_" Muốn quay lại bên Lục Minh Sơn, nhất định phải giải quyết được mối họa ngầm Trường Nhạc quận chúa này, dù sao đã nhiều năm trôi qua, cho dù là yêu cũng còn lại bao nhiêu? Nhạc Linh, nếu có được một nữa lòng dạ ác độc như Trường Nhạc quận chúa thì cũng không rơi xuống tình trạng như bây giờ."
Dưới sự khiêu khích cố ý hay vô tình của Nhạc Linh, Lưu Linh đem người về bên mình dùng làm tỳ nữ.
Nhạc Linh đương nhiên không phục, nàng không phải nô tỳ, mà thân phận của Lưu Linh quận chúa, hiện tại bắt nạt người khác?
Lưu Linh muốn dùng Nhạc Linh làm tỳ nừ ai dám đứng ra khuyên ngăn? Ngay cả Thẩm Yến cũng không nói gì, nhưng mọi người có thể cảm giác được Thẩm đại nhân tâm tình không tốt, bọn họ thậm chí không muốn xem Lưu Linh nữa.
" Sao lại thế này? "_Ngồi trên xe ngựa, Linh Bích vì công chúa mà bất bình._"Không phải vừa rồi cho gọi Nhạc Linh sao? Chuyện này liên quan gì đến Thẩm đại nhân? Hắn dựa vào cái gì đối quận chúa hờ hững như thế? "
Khi nàng nói lời này, Nhạc Linh đang quỳ sang một bên, pha trà cho công chúa. Nghe Linh Bích trực tiếp gọi mình là" Nhạc Linh ", ngón tay Nhạc Linh run lên, cuối cùng cúi đầu không nói gì, đem hình ảnh một mặt ủy khuất trưng ra.
Lưu Linh lấy tay chống cằm mở cửa sổ, nàng đếm qua đầu người, quả nhiên thấy Thẩm Yến đang cưỡi một con ngựa cao lớn ở tiền tuyến, bóng lưng thẳng như cây trúc.
Nàng nhìn hắn trong xe, ngay lập tức, hắn quay đầu lại và chuẩn xác tìm được phương hướng của nàng.
Thẩm Yến lãnh đạm nhìn.
Lưu Linh cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Nhưng chính ánh mắt vô cảm như vậy lại khiến Thẩm Yến rời mắt.
Nàng đoán rằng Thẩm Yến chợt có một nhịp tim rung động, chỉ là không để nàng biết mà thôi.
Vẫn nghe bên cạnh người thị nữ vì mình bất bình, Lưu Linh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Yến, có hứng thú nói chuyện_"Thẩm mỹ nhân chúng ta tức giận bởi vì hắn so với các ngươi hiểu rõ ta, hơn nữa hắn nhìn ra mục đích của ta."
"Công chúa có mục đích? "_Các cung nữ sửng sốt: Ngoài việc trả thù Nhạc Linh, công chúa còn có mục đích gì nữa?
Lưu Linh cười cười không trả lời nhận lấy con lợn nhỏ trong tay của thị nữ ôm lấy, hôn một cái_" Hắn đang ghen."
"!"_ Các cung nữ không thể hiểu nổi mạch não của quận chúa và Thẩm đại nhân.
Đang cúi đầu thấp giọng thảo luận chợt "Phanh" một tiếng, chén trà bạch ngọc nặng nề rơi xuống ván gỗ, vỡ thành vài cánh sen, vết trà bắn tung tóe xung quanh.
Cùng với sự tức giận của quận chúa_" Trà nóng quá, ngươi đây là muốn mưu sát bổn quận chúa ta sao? Nhạc Linh, ngươi thật to gan! "
Nhạc Linh dựa dưới chân công chúa, rũ vai đi thu dọn.
Sau khi náo loạn như vậy, tâm trạng hỉ nộ vô thường của quận chúa khiến những tỳ nữ trong xe không dám ra mặt nữa, đổi lấy giây phút tĩnh lặng.
* * *
Bởi vì giữa đường có một đoạn khó đi, buổi tối cũng không vội đến trạm tiếp theo như đã hẹn. Xem xét tình trạng của mọi người trên đường cả ngày, Thẩm Yến quyết định nghỉ ngơi trong miếu đổ nát một đêm, ngày mai lên đường.
Lưu Linh đối với phương diện này từ trước đến nay cũng không thèm để ý.
Thẩm Yến phái người đi truyền tin, nàng hoàn toàn không quan tâm, Cẩm Y vệ cứ cho là vậy nàng đã đồng ý.
Ngôi miếu đổ nát được quét dọn sạch sẽ một chút, Cẩm Y Vệ để lại vài người canh giữ, những người còn lại cùng Thẩm Yến đi ra ngoài thăm dò địa hình xung quanh, nhân tiện đánh bắt chút thịt rừng.
Lưu Linh cười tủm tỉm_" Đánh bắt thịt gì? Nói như Thẩm đại nhân có thể ăn thịt được vậy! "
"E hèm!"_Cẩm Y Vệ ho khan một tiếng.
Lưu Linh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến đứng ở phía sau, nàng _"!"
Hồi lâu, cảm thấy mình được người khác quan tâm còn cười nhạo người thế này, thật là vô đạo đức, vẫn mặt dày nói_" Thẩm đại nhân nhất định là vì ta đi bắt thịt rừng, đúng không? "
" Đúng, vì ngươi."_Thẩm Yến cũng không phản bác, liếc mắt nhìn heo con trong tay nàng, thái độ rất ân cần_" Đừng đói mà nướng heo lên ăn."
"!" _ Lưu Linh há hốc mồm: Nàng đường đường là công chúa tuyệt sắc, sao có thể bị hạ giá thấp như vậy!
Thẩm Yến tiến lên vài bước, sau đó nhìn lại nàng_ "Đừng gây thêm phiền phức cho ta."
"Ta đương nhiên không rồi."_ Lưu Linh đáp _"Nhất định sẽ nghe theo lời ngươi."
Nàng đứng đó, cư xử ngoan ngoãn như vậy.
Thẩm Yến do dự, định vươn tay vỗ vỗ đầu an ủi nàng một chút. Nhưng mọi người đang nhìn, hắn vẫn là không làm gì cả.
* * *
Linh cảm của Thẩm Yến, không phải là viển vông ở một khía cạnh nào đó. Cùng Cẩm Y Vệ trở về và nhìn thấy ánh lửa trong miếu từ xa có chút không bình thường.
Có người vội vàng kêu cứu_" Đại nhân! Quận chúa muốn đốt Nhạc cô nương! Muốn thiêu đốt cái miếu này."
"Quận chúa sao lại thế này!"
"Chắc chắn đã xảy ra chuyện."
"Quận chúa thật sự là không khiến cho người ta bớt lo lắng được..."
Có lẽ đây là điều mà đa số Cẩm Y vệ nghĩ.
Bọn hắn chân đạp cánh cửa, vừa vào đột nhiên nghe thấy Lưu Linh lớn tiếng mắng mỏ và nghiêm nghị.
"Không ai được phép động vào nó! Đó là Thẩm Yến cho ta! Là của ta! Ai đụng vào, ta giết!"
Ánh mắt của tất cả mọi người cùng nhau đổ vào Thẩm đại nhân, Thẩm Yến trên mặt lại biến sắc.
Lưu Linh và Nhạc Linh không thể chung sống hòa bình, Thẩm Yến sớm đã có dự cảm, trước khi đi đã nhắc nhở Cẩm Y vệ để ý tình hình công chúa.
Ngay sau khi Thẩm Yến rời đi, Lưu Linh bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cố ý gọi Nhạc Linh gây phiền toái.
Người như nàng quen bị nói là kẻ xấu, với chiêu thức bắt nạt người rất dễ dàng và kiêu ngạo của nàng, khiến cho Nhạc Linh không thể không nghe.
Dưới sự điều động của Cẩm Y Vệ, Nhạc Linh được phái đi đốt lửa phía sau ngôi miếu nhỏ để nấu cơm. Cẩm Y vệ hy vọng có thể tách Trường Nhạc quận chúa và Nhạc cô nương ra.
Nhưng khi Lưu Linh không làm gì nữa thì thị nữ của nàng tự sẽ 'cáo mượn oai hùm', khiến Nhạc Linh không yên phận mà nấu cơm được.
Để đảm bảo an toàn, mọi người nên ở lại trong miếu, nhưng Nhạc Linh cầu nói_"Các vị đại ca, ta không đi đâu xa, ta chỉ đi tìm một ít rau rừng và những thứ tương tự. Không sao đâu, để ta đi!"
Nàng dùng ánh mắt động lòng người mà nhìn chằm chằm nam nhân, không khó khiến cho nam nhân mềm lòng.
Nhạc cô nương có lỗi gì đâu? Cẩm Y Vệ mọi người chỉ mơ hồ đoán được nàng và quận chúa không có hòa thuận, chính xác là như thế nào cũng không rõ.
Nhưng mà quận chúa vốn dĩ cao quý như vậy sao lại đi bắt nạt một cô nương nhỏ nhoi, thật sự không nên.
Vì vậy, Nhạc Linh muốn né trách sự trách phạt của quận chúa nên mới trốn ra ngoài.
Nàng rất mau quay lại nhưng không trở về một mình mà dẫn theo một đám người quần áo xốc xếch, nói là khu vực quanh Giang Hoài bị lũ lụt, ruộng ngập nước, cả chục người chạy nạn tới đây.
Cẩm Y vệ sắp xếp Nhạc Linh đưa người ra sau miếu tìm chút thức ăn lấp bụng.
Trong phòng bếp nhỏ được dựng tạm ở phía sau, mọi người đang nhốn nháo, chia nhau ăn dưới sự sắp xếp của Cẩm Y Vệ.
Nhạc Linh nhìn heo con trong lồng tre, ánh mắt lóe lên, nhìn hồi lâu.
"Nhiều người như vậy!"_ Một đoàn người đông như ăn mày đi vào, đương nhiên quận chúa cũng thấy, sai người hầu đến hỏi.
Vài cung nữ cau mày đứng ở ngưỡng cửa, thấy bên trong hỗn loạn như vậy nên không muốn vào.
Nhạc Linh nhướng mày, rũ vai đứng ở bên cạnh hai người Cẩm Y vệ, nói nhỏ với Linh Tê Linh Bích.
"Sư tỷ, bọn họ là dân tị nạn, nếu không gặp ta, bọn họ nhất định bị chết đói rồi. Mấy vị Cẩm Y Vệ đã gửi lương khô để cứu người, quận chúa có thể..."
Linh Tê gật đầu_ "Ta sẽ nói với quận chúa một tiếng."_Sau đó cùng đám thị nữ lui ra ngoài.
Một Cẩm Y vệ đứng ở cửa, nhìn qua mặt lạnh ngồi dưới hoàng kim, cong môi_"Không cần hỏi, quận chúa dáng vẻ khó chịu như vậy, làm sao có thể cứu người?"
Nhạc Linh ánh mắt trầm xuống, thì thào nói_"Các vị đừng nói như vậy, quận chúa khác với chúng ta." _Những lời này của nàng thực sự quá tốt bụng.
Nhìn thấy mấy Cẩm Y vệ hài hòa theo ý mình mà đối thái độ không thích Lưu Linh, nàng hài lòng bỏ đi, đỡ lên một vị không giành được thức ăn rồi chỉ vào lồng tre vẻ mặt không hề giả trân_"Đại thúc xem kìa! Nơi đó có một con heo con! Đại thúc ngươi hẳn là đã lâu không ăn thịt..."
Tất cả hậu quả là những gì Thẩm Yến và những người khác nhìn thấy khi họ trở về.
Lưu Linh cầm gậy lửa trong tay, chỉ vào Nhạc Linh đang quỳ trên mặt đất_chỉ biết khóc lóc, chỉ vào đám người ăn thịt heo con của nàng một cái, giọng điệu lạnh lùng.
"Không ai được phép ăn! Là của ta! Là của Thẩm Yến cho ta!"
Từ khóe mắt Nhạc Linh nhìn thấy Thẩm Yến cùng những người khác đi tới từ trong đêm, đột nhiên biến sắc hèn mọn ôm lấy chân Lưu Linh, phất cánh tay Lưu Linh, ngọn lửa suýt nữa bay vào trong mắt Nhạc Linh.
Làm Lưu Linh tái mặt kinh hãi chợt lùi về sau một bước. Nhạc Linh phảng phất như chưa kịp hoàn hồn, khóc lóc nói_"Tất cả là lỗi của ta, ta không biết đó là Thẩm đại nhân... nhưng bọn họ vô tội, họ không biết gì cả. Lợn đã bị nướng, quận chúa người chính là đang cứu mạng họ."
"Không!"_Lưu Linh bất động thanh sắc_"Tất cả đều giao cho ta, ta có thể..."
Nhạc Linh cất tiếng khóc lóc ngắt lời nàng_"Quận chúa, chỉ vì một con heo, ngươi muốn nhiều mạng người như vậy sao?"
Một đám người tị nạn rùng mình dưới sự áp bức của quận chúa, dưới lời nói và biểu hiện của Nhạc Linh khiến họ bất mãn với Lưu Linh và đồng cảm với Nhạc cô nương.
Giọng nói bất mãn rất nhỏ, hỗn tạp và hỗn loạn.
Lưu Linh nhìn vào mắt Nhạc Linh, chế nhạo lạnh lùng.
Lưu Linh biết hết thủ đoạn, tâm tư của nàng nhưng không thèm đếm xỉa đến. Nhiều người trách móc nàng như vậy, nàng vẫn không buông que lửa trong tay, lập trường không lung lay. Lưu Linh lạnh lùng nói:
"Nhạc Linh, ta có thể tha thứ cho người khác. Nhưng nếu là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha."
Ngọn lửa trong tay nàng thiêu đốt đến khuôn mặt Nhạc Linh, trước vẻ mặt tuyệt vọng cùng vẻ ngưng trọng kia, ánh mắt không đáy khiến Nhạc Linh kinh hãi.
"A! Cứu mạng! Thẩm đại nhân cứu mạng..."_Trước mặt sinh tử, Nhạc Linh rùng mình, sợ hãi cầu xin.
Ngọn lửa cuốn lên mái tóc của Nhạc Linh, một tấc nữa sẽ làm bỏng gò má cô nương đang run rẩy.
Một bàn tay mảnh khảnh và mạnh mẽ vươn ra, bắt lấy tay Lưu Linh, ngăn lại hành động nàng.
Khi gặp gió, Nhạc Linh ngã xuống đất không thể kiểm soát, lăn lộn trong bụi bẩn, vật vã dập tắt ngọn lửa trên tóc.
Ngẩng đầu, đầu đầy bụi đất, thống khổ không dám nhìn Lưu Linh nữa.
Sau sự tình biến cố, những người tị nạn trong miếu cũng sửng sốt. Nghĩ cũng không dám nghĩ, rằng vị quận chúa này nói muốn giết là có thể giết người ngay lập tức.
"Buông ta ra..."_Lưu Linh quay lại nhìn Thẩm Yến. Khi tay bị nắm chặt, nàng biết đó là Thẩm Yến, không ai dám động vào nàng, ngoại trừ hắn.
Khuôn mặt nàng vì phẩn nộ mà hai mắt nóng rực, toàn thân kích động có chút phát run, nhìn lại với vẻ tức giận và thất vọng.
"Ta nhất định phải."_ Thẩm Yến đáp. Dùng một lực mạnh tay, đoạt lấy cây gậy lửa trên tay nàng.
Lưu Linh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hắn phát lệnh phân phát đồ ăn cho đám người tị nạn, sai người đưa Nhạc Linh đi xuống. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, hắn quay đầu nhìn nàng_"Nhạc cô nương đã được dạy dỗ, về sau ngươi vẫn có thể tiếp tục giáo huấn nàng. Nhưng hiện tại, ngươi không giữ được bình tĩnh sẽ dễ làm những chuyện sai trái. Đừng tiếp tục nữa."
"Nàng lấy đi đồ của ta!"_ Lưu Linh hai mắt đỏ hoe_ "Ngươi tại sao lại giúp nàng ta?" Giọng căm giận_"Ngươi làm sao có thể giúp nàng ta?"
"Ta không giúp nàng, người ta giúp chính là ngươi... Ngươi... Ta sẽ cho ngươi thứ tốt hơn."
* * *
Ngày hôm sau, Thẩm Yến sửa đổi lộ trình vì những người tị nạn.
Lưu Linh cả một ngày không nói chuyện với ai.
Thẩm Yến nhìn qua nàng vài lần, thấy nàng cảm xúc bình tĩnh lại một chút, không còn tức giận nữa, nhưng vẫn là không muốn nói chuyện với hắn.
Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng tâm trạng thoải mái không bị kích động nữa, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng nói.
Hắn sợ nàng nghĩ quẩn.
Khi ấy La Phàm đi cứu nàng, Thẩm Yến vẫn chưa từng quên bí mật mà mình đã phát hiện được.
Buổi tối hạ trại, dừng chân. Lưu Linh vẫn không mở miệng, nàng ngồi một chỗ nhìn mọi người bận rộn, hạ nhân bên cạnh hỏi ý kiến nhưng nàng cũng không đáp. Chúng thị nữ lại tỏ ra khá quen thuộc, bởi vì công chúa của họ vốn tùy hứng, tính tình lập dị, thường xuyên như thế này. Sau hai ngày nàng liền tự mình nghĩ thoáng, nhưng lúc này mà đi trêu chọc nàng, ngược lại sẽ đem đến phiền phức lớn cho bản thân.
Đêm càng tối, mọi người về trại đi ngủ.
Thẩm Yến thấy ngọn lửa trong lều Lưu Linh đã tắt, mới cùng thuộc hạ rời đi tuần tra những nơi khác, an bài tốt nhiệm vụ gác đêm cho mọi người. Hắn chọn ngay nơi có thể hướng đến lều trại Lưu Linh nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Thẩm Yến nghe được động tĩnh, nhìn thấy căn lều của Lưu Linh mở ra. Một lúc sau, tiểu cô nương áo trắng cúi người từ đó đi ra.
Nàng đứng trên mảnh đất trống rộng lớn, đảo mắt nhìn quanh. Không thấy ai, điềm nhiên ngồi xuống tựa vào lều vải, không còn là dáng vẻ tiêu chuẩn quý nữ ngồi nữa mà là hai tay ôm đầu gối, chống cằm.
Mái tóc như đám mây đen hòa quyện với màn đêm dài bao bọc nàng, chiếc váy trắng mỏng manh nhẹ nhàng bao bọc lấy dáng người mảnh mai của nàng. Như có một tia sáng trắng mờ ảo vây quanh, trong khung cảnh yên tĩnh, lông mày và đôi mắt của nàng uyển chuyển một chút nhưng vẫn lạnh lùng _ cái loại lạnh lùng như thấu xương, chỉ trong màn đêm như vậy, mới có thể nhìn thấu tận tâm can.
Thẩm Yến lặng lẽ nhìn Lưu Linh trong lòng hỗn loạn, thấy được sự cô độc của nàng, nàng đang tự bảo vệ mình, chỉ có đêm dài mới có thể tự chữa lành một chút.
Nàng cao giọng nói:" Thẩm Yến cho ta! Là của ta! "
Nàng hỏi hắn:" Ngưới dám cản ta! "
Nàng rất ủy khuất:" Ngươi làm sao lại giúp nàng ta? "
Thẩm Yến nhắm mắt lại, khí tức có chút hỗn độn, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên ngọn lửa như thiêu đốt, lại nhìn Lưu Linh.
Lưu Linh đang bình tĩnh tự mình gặm nhấm sự cô độc, nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy gió đêm thổi qua, Thẩm Yến đi về phía nàng.
" Thẩm Yến! "_Trong lòng kinh ngạc, nàng bị kéo lên theo bước chân của hắn_" Ngươi làm gì?
"Ta sẽ cho ngươi tốt hơn."_ Hắn chê nàng quá chậm, dứt khoát ôm lấy nàng, mang theo gió và bỏ lại mọi thứ phía sau.
"Cái gì tốt hơn chứ?"_Hắn đến rất đột ngột, Lưu Linh theo bản năng ôm cổ hít một hơi_"Trái tim của ngươi?"
"Cái tốt hơn đây sao?"
"Rất xứng đáng mà. Ta không thể có nó sao?"_Lưu Linh khinh thường.
"Ngươi nhìn xem."
Bọn họ đang đứng trên một mảnh đất bằng phẳng, Lưu Linh bị đặt xuống. Nàng không biết là ở đâu, chỉ nhìn theo ánh mắt Thẩm Yến nhìn lại, trước mắt một bước là vực sâu, đỉnh đầu là ngàn vạn ánh sao.
Gió thổi tay áo, hắn nhìn lên, đưa tay ra giữa không trung, vững vàng và mạnh mẽ.
Ngón tay hắn chỉ vào vạn dặm tinh hỏa, di chuyển một chút.
Dưới bàn tay của hắn, từng chút một, từng ngôi sao mờ ảo dần dần sáng lên, hợp thành hải dương.
Những ngôi sao đó, sáng lên trong tay hắn, giống như cả một thế giới, tất cả trên bầu trời đều hướng theo hắn.
Ngón tay của hắn như có mị lực, hắn mang cho nàng cả bầu trời đầy sao, cũng giống như đem cả thế giới đến cho nàng.
Lưu Linh nín thở nhìn chằm chằm Thẩm Yến.
Nàng không thể tìm thấy ai đẹp hơn hắn.
Khẳng định là vậy.
Những vì sao lần lượt sáng lên trong tay hắn, giống như sinh mệnh hắn đã ban tặng.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, thất thần một hồi. Nàng nghe được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, lồng ngực nóng ran, toàn thân tê dại, mềm nhũn, tim như muốn nhảy ra ngoài, không khống chế nổi, cảm giác thực không tệ.
Lưu quang chi tử, tỏa sáng rực rỡ.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ liền biết, hắn nhất định sẽ thu hút được nàng.
Nàng đã từng nói gì với Thẩm Yến?
"Ta sẽ không hôn ngươi, Thẩm đại nhân. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hôn ta trước."
Lưu Linh mỉm cười. Nàng hướng về phía Thẩm Yến.
Nghe thấy sau lưng có tiếng gió nhẹ, Thẩm Yến quay đầu lại.
Nàng nhào vào trong vòng tay của hắn.
Thẩm Yến sững sờ, cổ bị ôm, đầu bị kéo xuống, đôi môi mềm mại ngọt ngào rơi xuống khóe miệng.
Nửa người hắn cứng đờ, nhíu mày, ánh mắt như điện nhìn nàng, đưa tay đẩy vai Lưu Linh.
Bàn tay Lưu Linh giơ lên nắm chặt.
Sự trùng hợp vừa vặn, các ngón tay đan vào nhau.
Để Thẩm Yến dừng một chút.
Khoảnh khắc hắn giật mình lo lắng, khóe môi bị nhẹ nhàng liếm... Như có lửa đốt, khiến đôi mắt hắn trong phút chốc tối sầm lại... Nhìn trong vòng tay mình, một cô nương mười lăm tuổi, dáng người cao, đang đứng tại trước mặt hắn, vừa vặn thấp hơn hắn một cái đầu. Y phục trắng và mái tóc đen đan xen vào nhau, làm nổi bật lên lông mày đẹp như tranh vẽ và đôi mắt như sao sáng kia của nàng.
Hắn nên cự tuyệt... Nhưng hắn lại thích nó.
Trong vòng tay Thẩm Yến, cô gái nhỏ với nước da trắng ngần, lông mi dài và rậm nhẹ nhàng lướt qua vùng da dưới mắt hắn và đôi môi ngọt như anh đào.
Sao sáng và tối, gió thổi đung đưa, tóc tung bay... Mùi gió, màn đêm, mắt người...
Nhịp tim của nàng như có điều kiện lây nhiễm. Thẩm Yến chớp mắt hai lần, lồng ngực càng thêm bùng cháy, cơ bắp căng thẳng lại thả lỏng. Hắn cụp mắt xuống, dùng một tay siết chặt mười ngón tay của nàng, dùng tay kia ôm lấy sau đầu Lưu Linh.
Dạy cho nàng thế nào là "hôn" chân chính, không phải như nàng ấy nghĩ, dán môi chạm vào nhau là được rồi.
Trong lòng hắn luôn có một ngọn lửa, thỉnh thoảng bị Lưu Linh châm chọc một chút. Nguyên bản âm ỉ đốt, nhưng dưới sự khiêu khích của nàng đã bùng lên khỏi cổ họng, Thẩm Yến không muốn kìm nén nữa.
Răng môi chân chính chạm vào nhau.
Lưu Linh khẽ run lên, có ý định lui về phía sau nhưng sức lực bị thanh niên nắm giữ. Nàng không thể lùi, nàng nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của hắn.
Hai người sắc mặt đều có chút đỏ, sương nước trong mắt nàng, lửa nhảy trong mắt hắn.
Thanh tỉnh một cái chớp mắt, lại một lần nữa thiêu đốt.
Ánh mắt kia cuồng nhiệt, nàng sớm đã bốc hỏa.
Dưới màu sắc khác nhau, các bàn tay siết chặt bị uốn cong.
Răng môi rong đuổi, nóng bừng cả mặt, lại giống như món ăn hấp dẫn nhất, sau khi nếm thử, không muốn bỏ lỡ lần nữa.
Tại sao phải bỏ lỡ nó?
Nàng luôn trêu chọc hắn.
Hắn thực đã làm...
Thẩm Yến mỉm cười, đến khi Lưu Linh không kịp thở gấp mới chịu buông nàng ra, tay vẫn đặt ở sau đầu nàng, ôm vào lòng, lắng nghe tiếng thở thì thào của nàng.
Thẩm Yến rơi ánh mắt vào đôi môi sáng và ẩm như cánh hoa hồng, thanh âm mất tiếng_"Ngươi sẽ không hôn ta trước? Là ta sẽ hôn nàng trước? Quận chúa, ai mới là người không chịu nổi trước đây?"
"Thẩm đại nhân xinh đẹp như hoa như thế, ta sức chống cự không đủ, cũng là bình thường."_ Lưu Linh nhẹ giọng.
Nàng nghe thấy Thẩm Yến cười cũng nhếch môi, tâm tình rất tốt.
Trò chơi này nàng chịu thua, nhưng có thể lấy được trái tim của Thẩm mỹ nhân, nàng thua cũng không tệ chút nào.
_28/05/2022_
Ở "Chúc Khanh Hảo", bé lợn được Thẩm Yến và Lưu Linh cứu trong lần nàng giận dỗi bỏ đi. Nàng đặt tên là Thẩm Ngao Ngao, con trai của Thẩm đại nhân và nàng 😄
Thẩm Ngao Ngao được may cho y phục Cẩm Y Vệ trông y như một Thẩm đại nhân phiên bản...lợn vô cùng đáng yêu. Lưu Linh rất cưng chú heo này vì đó là món quà của Thẩm Yến cho nàng.
Sau khi giành chiến thắng cuộc thi bắn tên, nàng hủy hôn với Lục Minh Sơn rồi vạch trần mối quan hệ của Nhạc Linh và Lục Minh Sơn. Nàng cầu xin Lục Tiên cho mình đến Bắc Định Hầu phủ hầu hạ Lưu Linh để gây tai tiếng, sau đó chỉ mong được bên cạnh Lục Minh Sơn.
Lục Tiên đưa Nhạc Linh đến làm nha hoàn trong phủ ông ngoại của Lưu Linh. Nàng ta ra sức lấy lòng người hầu trong phủ, tỏ vẻ đáng thương để người người trách móc Lưu Linh ác độc.
Nàng ta mang Thẩm Ngao Ngao cho dân tị nạn làm thịt, Lưu Linh tức giận tát Nhạc Linh trước sự chứng kiến của nhiều người. Trước đó nàng ta đã uống thuốc phá thai, lợi dụng sự kích động của Lưu Linh để giá hoạ Lưu Linh hại mình sảy thai.
Trước tình huống người người chỉ trỏ nàng vì súc sinh mà hại chết mạng người, Thẩm Yến xuất hiện (cực kỳ ngầu!!!😍) an ủi nàng, mang nàng đi khỏi...
Thật sự rất thích phân cảnh này! Khi bạn đang đau đớn, cô đơn, tuyệt vọng, đơn độc... thì có một vòng tay ấm áp ôm bạn vào lòng, cho bạn hơi ấm, thấu hiểu bạn, dỗ dành bạn... Nỗi đau nào rồi cũng qua, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro