Chương 105 _ Ánh sáng
Đây là trận tuyết cuối cùng của cuối đông đầu xuân, tuyết rơi đứt quãng, tất cả dơ bẩn đều bị tuyết lớn che mất.
Trời nhanh chóng tạnh tuyết, cỏ cây bị tuyết che lấp cũng mọc ra, vạn vật bắt đầu sống lại vui vẻ.
Sau trận tuyết lớn ấy, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Ấy là ánh sáng trước đêm tối cuối cùng, khi nó đến, tất cả mọi thứ đều có hy vọng.
Bởi vì trời hết lạnh, khí hậu trở nên ấm áp hơn, tuyết cũng chẳng rơi như mưa nữa.
Một đường ra Bắc, chưa bao giờ nhìn thấy trời đầy mây.
Khí trời tốt hơn một chút, lại có Khuất đại phu cả đường tận tâm chăm sóc nên Thẩm Yến bị hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Khuất đại phu nhìn thấy được hy vọng, bắt đầu bắt tay vào giúp chàng giải độc...
Khi ở Ninh Châu, thái y từ trong cung cũng chạm mặt đúng hẹn. Sau buổi lễ ra mắt của thái y và công chúa thì họ cũng tiếp nhận Thẩm Yến từ tay Khuất đại phu để chữa trị.
Khuất đại phu theo trước theo sau, muốn nhìn trộm y thuật của thái y để nâng cao y thuật của mình.
Không biết là vận khí thay đổi hay là y thuật của thái y cao, tóm lại Thẩm Yến một đường bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, sốt cao không ngừng ở dưới tay của thái y thì cơ thể thật sự ngày càng tốt lên.
Chàng có thể mở mắt.
Có thể phối hợp với trị liệu của thái y.
Chàng có thể chống lại nội lực hỗn loạn, chờ thái y mỗi ngày tới châm cứu.
Chàng có thể cười và nói với Lưu Linh vài lời mỗi ngày, nhìn nàng vụng về học cách chăm sóc mình.
Bệ hạ rất hiểu biết, nghe được chuyện Thẩm Yến bị thương nặng hấp hối thì không chỉ cho thái y xuất kinh mà còn đóng gói nhóm thị nữ người hầu của Thẩm phủ đưa tới.
Rốt cuộc Lưu Linh không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng lo lắng mình đụng trúng người bệnh, còn có Linh Tê và Linh Bích thích hợp hầu hạ hơn đang chờ sẵn.
Lưu Linh từ tự sốt ruột lo lắng cũng được giải thoát. Nàng lại trở về cuộc sống được đám thị nữ vây quanh chăm sóc.
Thương thế của Thẩm Yến ngày một tốt lên, chàng bắt đầu xử lý chuyện Giang Châu bên kia. Vừa liên lạc với Cẩm y vệ được giữ lại bên Giang Châu, vừa báo cáo với bên Nghiệp Kinh.
Chẳng qua là Nghiệp Kinh bên kia đang phong tỏa toàn tuyến, thư từ qua lại có hơi bất tiện.
Nhưng mỗi ngày truyền tin xử lý chuyện kế tiếp bên Giang Châu vốn dĩ cũng là chuyện rườm rà bậc nhất.
Thẩm Yến biết được tất cả chuyện Lưu Linh làm, tính toán đưa thê tử ra khỏi chuyện này.
Chàng cũng biết nam đinh duy nhất của Quảng Bình vương phủ Lưu Nhuận Bình được Lưu Linh đưa đến Định Bắc Hầu phủ ở Nghiệp Kinh, chàng suy nghĩ một chút, không hỏi ý kiến Lưu Linh mà quyết định che chở cho Lưu Nhuận Bình.
Dẫu sao đây cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới tám tuổi.
Quảng Bình vương phủ đã không còn, nếu như bệ hạ không yên tâm thì có thể giữ Lưu Nhuận Bình lại Nghiệp Kinh nuôi nấng.
Cuối cùng thì đoán chừng Lưu Linh cũng không bao giờ nguyện ý trở về Giang Châu.
Nàng đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Giang Châu.
Nhưng so với những chuyện này thì ngược lại Thẩm Yến cảm thấy thái độ của Lưu Linh đối với chàng rất kỳ quái.
Dĩ nhiên chàng tin tưởng Lưu Linh yêu chàng, trong lòng toàn là chàng. Chẳng qua biểu hiện tình yêu ra bên ngoài của Lưu Linh, chính là kiểu thái độ nắm chặt lấy...
Lòng chàng hơi trầm xuống, tựa như nhớ về ngày trước Lục Minh Sơn ép Lưu Linh nhảy vực, sau khi Lưu Linh được chàng cứu thì thái độ cực kỳ thân thiện.
Trong lòng Thẩm Yến thương tiếc: Nàng sợ mất đi mình lần nữa, cho nên sợ hãi như vậy?
Thẩm Yến muốn nói chuyện với Lưu Linh một chút. Đáng tiếc là chàng vẫn còn đang trị thương, lần nào nói chuyện cũng rất gắng sức, cơ thể không thoải mái, mỗi ngày đều tra tấn thần kinh của chàng.
Lưu Linh còn chưa thất thường đến nỗi biến thành một con người khác, Thẩm Yến không mở miệng, trước tiên quan sát đã.
Trạng thái thân thể của chàng chỉ chàng rõ ràng nhất, vẫn xem việc trị thương là quan trọng. Cả ngày nay trong phòng, thái y hằng ngày đến chẩn bệnh rời đi, thị nữ cũng cúi người lui ra.
Thẩm Yến dựa vào gối, ngồi trên giường nhìn chăm chú Lưu Linh đang trầm tư.
Trong phòng được đầy mùi thuốc, Lưu Linh ngồi xổm trước án, cầm cái muỗng nhỏ đang đo nhiệt độ của thuốc.
Mỗi ngày Thẩm Yến đều uống nhiều thuốc, chuyện khác Lưu Linh không làm được nhưng chuyện chăm sóc này nàng vẫn có thể làm cho Thẩm Yến.
Đột nhiên cổ họng Thẩm Yến đau, chàng ho khan một tiếng làm Lưu Linh ở cách đó không xa hai vai run lên, cái muỗng trong tay run một cái, hốt hoảng đứng dậy.
Nước thuốc bị vẩy ra vài giọt, văng đến ngực nàng rồi ước một mảng.
Nàng cũng chẳng quan tâm, vội vàng chạy đến đỡ lấy Thẩm Yến, nhìn thấy chàng nằm ở đầu giường ho ra máu.
Đợi đến khi chàng tốt hơn một chút, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi chốc lát.
Gương mặt tái nhợt không màu của chàng nâng lên, cười với nàng một cái. Chàng vừa định mở miệng thì đã bị Lưu Linh che miệng lại.
Lưu Linh bình tĩnh nói _"Không sao, ta nghe thái y nói đây là hiện tượng bình thường. Chàng uống thuốc trước đi."
Lưu Linh quen thuộc nhìn chàng uống thuốc, nàng đứng một bên quan sát Thẩm Yến hồi lâu.
Đột nhiên Thẩm Yến nghe Lưu Linh nói _"Thẩm Yến, chàng có muốn ôm ta một cái không?"
Thẩm Yến cầm chén thuốc trên tay dừng lại một chút. Ánh mắt chàng nâng lên, nhìn thê tử nhỏ kiều mỹ như hoa của mình.
Chàng cười, khẽ gật đầu.
Lưu Linh lập tức đi đến ôm chàng vào trong ngực, nhiệt tình tham lam ôm lấy.
Nàng ôm đến thâm tình như vậy đấy.
Chén thuốc trong tay của Thẩm Yến không biết đặt ở đâu. Thẩm Yến cứng người một chút, bởi vì mặt của chàng đang tựa vào nơi đẫy đà của Lưu Linh.
Cả gương mặt chàng chôn trong đó, Thẩm Yến ho khan một tiếng.
Lưu Linh lập tức khom người hỏi chàng _"Vẫn đau à?"
Thẩm Yến yên lặng uống xong thuốc rồi đặt chén thuốc ra xa. Chàng nâng mắt, nhìn trước ngực hơi ướt của Lưu Linh, áo lót bên trong lộ ra rất rõ ràng.
Chàng hơi nghi ngờ một chút, bất giác lại ngắm thêm vài lần.
Lưu Linh cúi đầu nhìn ngực mình. Trên mặt nàng lộ vẻ sáng tỏ _"Chàng còn muốn ôm ta, đúng không?"
Thẩm Yến chưa nói được gì thì đã được Lưu Linh ôm vào trong ngực một lần nữa.
Một lần nữa chôn mặt vào ngực.
"..."_ Thẩm Yến bị Lưu Linh chọc cười, cười một tiếng rồi lại bắt đầu ho khan.
Lưu Linh hoang mang nhìn chàng _"Ta ôm chàng một cái thì chàng ho khan. Tại sao? Chàng không thích ôm ta à?"_ Trong mắt nàng có ý mất mát.
Thẩm Yến không thể không mở miệng _"Không phải."
"Vậy ôm thêm một chút nữa đi."
"..."_ Bên tai Thẩm Yến đỏ rồi. Lúng túng thấm vào trong không khí.
Chờ đến khi Lưu Linh tìm cớ muốn ôm chàng lần nữa thì chàng đã lùi về phía sau _"Cảm ơn nàng đã an ủi. Được rồi, ta thoải mái nhiều rồi, không cần nữa."_ Chàng dừng một chút, giương mắt nhìn nàng _"Có lẽ nàng cần ta an ủi?"
Lưu Linh suy nghĩ một tí _"Không, ta không cần. Chàng ở nơi này thì ta đã được an ủi rồi."_ Phải không?
Thẩm Yến rũ mắt —Nhưng tại sao, chàng lại cảm thấy nàng thích chàng, thích đến mức không hề bình thường chứ?
Bởi vì Lưu Linh ý thức được bản thân mình không thích hợp để chăm sóc người khác, nên dọc đường hồi kinh nàng từ đầu đến cuối đều không ngủ cùng Thẩm Yến.
Nàng nói với Thẩm Yến _"Ta chàng muốn chăm sóc chàng thì chàng lại bị ta kéo đến thương thế càng nặng. Rốt cuộc ta cũng không hiểu, chàng cũng chẳng nói. Ta không tin tưởng bản thân mình, cũng như không tin tưởng chàng. Cho nên trước khi bệnh của chàng ổn thì chúng ta chia phòng ngủ. Hy vọng chàng có thể hiểu."
"..." _Thẩm Yến chỉ có thể gật đầu.
Nhưng đêm đó, cơ thể yếu ớt lại bị tra tấn đến nỗi không thể ngủ được thì Thẩm Yến nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ.
Chàng nghiêng đầu nhìn lại, trong màn đêm có ánh trăng trong suốt, bóng dáng của Lưu Linh từ sau cửa đi vào.
Nàng giống như bay, bay đến trước giường chàng.
Thẩm Yến nhắm mắt lại, làm như không biết.
Chàng nghi ngờ Lưu Linh muốn làm cái gì đó.
Nhưng Lưu Linh chỉ vô thanh vô tức đứng bên mép giường chàng, không nói chuyện mà cũng chẳng có hành động gì.
Nếu như không có hơi thở rất nhỏ thì Thẩm Yến cũng gần như cho rằng nàng đã rời đi rồi.
Thật lâu sau có giọt nước tí tách rơi, nhỏ liên tục vào mặt Thẩm Yến. Bất chợt chàng mở mắt ra. Chẳng có cách nào giả vờ ngủ nữa.
Chàng đột nhiên ngồi dậy, một tay cầm lấy tay Lưu Linh, một tay sờ lên mắt nàng.
Quả nhiên chàng sờ đến một cái tay ướt lạnh.
Lưu Linh hơi co rúm lại, cơ thể bị việc chàng đột nhiên đứng dậy làm cho cứng đờ.
Trong đêm đen, Thẩm Yến thấp giọng hỏi nàng _"Nàng sao vậy? Không phải là không ngủ cùng ta à?"
Lưu Linh được chàng ôm vào trong ngực không dám giãy giụa. Nàng sợ mình động đậy một cái thì lại làm cho vết thương của Thẩm Yến nặng thêm.
Nàng được chàng ôm trong ngực, đầu dựa vào ngực chàng. Ngực chàng gầy yếu, cả người đầy mùi thuốc. Nước mắt Lưu Linh lại không thể kiềm chế được nữa rồi.
Nàng khẽ hỏi _"Chàng muốn ngủ cùng ta à?"_ Nàng đoán, nhất định chàng sẽ cười nàng, nói không có, hoặc là nói linh tinh nàng đúng là gấp đến không thể đợi được.
Thẩm Yến vẫn luôn cười nàng như vậy.
Chàng trêu nàng một chút, có lẽ nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng rồi Thẩm Yến lại cúi đầu, đối diện với đôi mắt ướt át của nàng trong bóng đêm, chàng nghiêm túc nói _"Cực kỳ muốn."
"..."_ Một giọt lệ từ trên má Lưu Linh trượt xuống.
Thẩm Yến cúi đầu, hàng mi dài quét qua mắt nàng, vừa mềm vừa ngứa. Mặt bắt đầu nóng lên, cảm giác rùng mình từ xương cụt Lưu Linh truyền đến toàn thân.
Nàng đưa tay ra ôm chàng, sờ lên khóe miệng chàng, hỏi _"Tại sao dừng lại? Tại sao không hôn ta? Chàng ghét bỏ ta à?"
"Ta sợ nàng ghét bỏ ta mà..."_ Âm thanh chàng dịu dàng, rõ ràng trong đêm đen _"Trong miệng ta toàn mùi thuốc, nàng không thích đâu."
"Ta thích..."_ Môi của nàng bị lấp kín. Một chiếc hôn ngọt ngào triền miên...
Thẩm Yến kéo chăn gấm ra, bọc Lưu Linh vào _"Ta mời nàng ngủ cùng ta."
Lưu Linh nghiêng đầu nhìn giường chiếu dưới ánh trăng. Nàng cười rồi bò vào trong chăn.
Trong chăn nóng hổi, tất cả đều là hơi thở của Thẩm Yến. Trong lòng của Lưu Linh, sau một đêm suy sụp thì lúc này cửa đã bắt đầu mở ra, đã có một chút ánh sáng.
Nàng lộ ra ý cười, cúi người hôn lên đôi môi tình lang. Lưu Linh chắc chắn rằng Thẩm Yến chẳng biết cái gì, nhưng Thẩm Yến lại thần kỳ như vậy.
Dù chàng không biết tí gì cả nhưng vẫn làm cho tâm trạng nàng tốt lên như cũ.
Chàng cười thì nàng ngay lập tức muốn cười theo. Chàng luôn như vậy.
Đúng vậy, đây chính là duyên phận.
Từ lúc bắt đầu, khi Lưu Linh động tâm với Thẩm Yến chính là vì chàng có thể sờ đúng mạch của nàng một cách không giải thích được.
Chàng khẽ cười, cảm xúc không ổn định lại bắt đầu ho khan. Thẩm Yến nói _"Nàng quả thật muốn mạng của ta, nàng..."_ Chàng bị Lưu Linh cúi người hôn một cái, lời cũng chẳng cất nữa.
Đêm rất dài, Lưu Linh nguyện ý ở trong ngực của Thẩm Yến ẩn náu cả đời.
Nàng rất yêu chàng.
Ngôn ngữ không thể diễn tả được, cũng chẳng có từ ngữ nào để hình dung.
Loại cảm giác này chính là sống chết chẳng màng, bất kể thật giả. Chàng gọi nàng một tiếng, nàng có thể lập tức quay đầu lại.
Khi nàng ở bên trong trời tuyết tán loạn, nặng nề chìm vào hồ nước, nghe được tiếng "Lưu Linh" thì lòng của nàng đã bắt đầu rơi lệ.
Vừa khóc vừa quay đầu...
Nàng muốn nhìn thấy chàng... Chẳng cần nguyên nhân gì cả, nàng ngay lập tức phải nhìn thấy chàng, nhất định phải nhìn thấy chàng!
_ _ _
Trong bóng đêm, Lưu Linh cuộn tròn trong lòng Thẩm Yến dưới tấm chăn. Nàng yên lặng ngắm nhìn ánh trăng đổ xuống trước giường, mái tóc dài xõa trên khuỷu tay Thẩm Yến.
Thẩm Yến nằm sau lưng nàng, ngắm cô nương nằm đưa lưng về phía mình.
Nàng lúc vui lúc buồn, vui đùa cùng chàng xong, sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt, xoay người đi ngắm trăng.
Bầu không khí thay đổi quá đột ngột.
“Chúng ta không nói chuyện nữa.”_ Lưu Linh nói _“Dường như chàng không thể nói chuyện.”
Thẩm Yến nói _“Không sao, ta thích nói chuyện với nàng. Không ảnh hưởng đến vết thương, trong lòng ta tự rõ.”
Lưu Linh yên lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Lưu Linh vẫn nằm quay lưng lại với Thẩm Yến, chậm rãi cất lời _“Trong giấc ngủ vừa rồi ta đã gặp ác mộng, mơ thấy chàng không còn nữa. Ta cảm thấy rất đau buồn nên mới chạy đến thăm chàng. Làm phiền chàng nghỉ ngơi, thật sự có lỗi.”
Thẩm Yến nhẫn nhịn sự khó chịu trong xương cốt, không làm gì, không cho Lưu Linh biết cảm giác khó chịu đang bành trướng của mình.
Hàng mi dài phủ xuống đôi mắt Thẩm Yến, khẽ run run, nhìn vào bóng lưng của Lưu Linh.
Tâm trạng của nàng trở nên tồi tệ nằm ngoài dự liệu của chàng.
Hồi lâu sau, Lưu Linh nghe thấy Thẩm Yến thấp giọng nói _“Nàng xoay người lại.”
“...”_ Lưu Linh không nhúc nhích.
Thẩm Yến nhìn bóng lưng của nàng, giọng nói bình thản _“Ta không thoải mái, nói chuyện, cử động đều rất tốn sức. Nàng muốn ta ngồi dậy, tự mình lật người nàng lại hay sao?”
Lưu Linh xoay người lại, đối mặt với Thẩm Yến. Nàng ngước đôi mắt long lanh nhìn nam nhân xanh xao dưới ánh trăng.
Chàng thấy nàng quay người lại nhưng vẫn không có bất cứ động tác nào. Vậy thì chính là muốn khuyên nàng rồi.
Lưu Linh nghĩ.
Có điều, phổi của chàng vẫn đau, mở miệng nói chuyện đã thấy khó chịu.
Mấy ngày hôm nay, Thẩm Yến chẳng mấy khi nói chuyện nhưng tối nay chàng đã nói khá nhiều với nàng. Lưu Linh rất thương xót, không muốn chàng đau thêm nữa.
Nàng bỗng hối hận vì quyết định đến thăm chàng của mình, nếu như nàng không đến, tối nay Thẩm Yến có thể được nghỉ ngơi tử tế rồi.
Thẩm Yến ho một tiếng, giọng nói hơi khàn _“Ta...”
Lưu Linh vội vàng ngồi dậy, ngắt lời chàng _“Chàng đừng nói gì nữa! Ta biết ý của chàng, nhìn thấy chàng là ta đã vui lắm rồi.
Chút mơ hồ kia tự ta có thể giải tỏa được.”
Nàng thoáng dừng lại, giọng nói có phần yếu đuối hốt hoảng, rõ ràng nàng đang nghĩ đến ký ức của những năm qua.
Thẩm Yến nói _“Ta...”
Lưu Linh lại ngắt lời chàng một lần nữa, dáng vẻ càng thêm gấp gáp, nàng ép mình nở nụ cười có chút tươi tỉnh với Thẩm Yến _“Chàng xem, ta thật sự không sao, ta...”
“Nhưng ta thì có sao.”_ Thẩm Yến cắt ngang lời nàng.
“...”_ Lưu Linh ngẩn người giây lát.
Dạo này Thẩm Yến quá dịu dàng với nàng, khiến nàng quên mất Thẩm Yến không phải là người một mực dung túng nàng.
Cũng giống như nàng tìm an ủi ở chỗ của chàng, chàng sẽ an ủi nàng, nhưng cúi đầu vô điều kiện không phải là chuyện mà Thẩm Yến sẽ làm.
Tim của nàng khẽ nảy lên một nhịp: Người khiến nàng si mê, khiến nàng điên cuồng, chính là một Thẩm Yến như thế này.
Nàng khẽ hỏi _“Chàng có chuyện gì?”
Thẩm Yến nói _“Ta hơi khó chịu...”
“Ta đi tìm thái y...”_ Lưu Linh lập tức đáp lời.
Nàng bị Thẩm Yến ngăn lại.
Nam nhân đang ngồi trên giường, vừa tiều tụy vừa xanh xao. Trong mắt của Lưu Linh, chàng nở nụ cười với nàng cũng thấy rất suy yếu _“Không cần, là cơn đau bình thường...”
“Vậy phải làm sao?”_ Trái tim Lưu Linh thắt lại, nàng ước gì có thể chịu đau cùng chàng, nhưng tiếc là cuối cùng cũng chẳng có cách nào.
“Nàng giúp ta xoa bóp.”_ Thẩm Yến nói _“Nàng biết chứ?”
Lưu Linh lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt u tối của Thẩm Yến, nàng trừng mắt với chàng một cái, sao nàng lại biết được? Những công việc hầu hạ chủ tử của cánh thị nữ, nàng học cái đó có tác dụng gì?
Thẩm Yến nói _“Vậy nàng biết làm gì?”
Nỗi thương xót choán lấy tâm trí, cảm giác áy náy ngập tràn trong tim, tình yêu lấp kín lồng ngực đều bị dáng vẻ chê bai của Thẩm Yến làm cho tan biến hết.
Nàng lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến ở trước mặt, duỗi tay chạm vào cánh tay bị lạnh mà cứng đờ của chàng, hỏi với vẻ bình thản _“Có gì khó đâu nhỉ? Chàng nói đi, ta sẽ làm theo.”
Thẩm Yến cất giọng rất khẽ, Lưu Linh nghiêm túc làm theo cách chàng chỉ, xoa bóp cánh tay, bả vai và thắt lưng của chàng.
Sức nàng yếu, nếu muốn để Thẩm Yến cảm nhận được thì phải dùng rất nhiều sức, khiến nàng mệt rã rời, đầu đầy mồ hôi hột.
Nhưng nàng cam tâm tình nguyện, cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến những chuyện đau buồn nữa.
Đến khi Thẩm Yến nói “Được rồi”, Lưu Linh bủn rủn nằm trong lòng Thẩm Yến, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng lại níu lấy cổ chàng, ngẩng đầu hôn vào yết hầu của chàng _“Cảm ơn chàng, Thẩm Yến.”
Mới đầu Lưu Linh không phát hiện ra nhưng nàng không ngốc. Đợi khi nàng bình tĩnh lại, nàng lập tức đoán được dụng ý của Thẩm Yến.
Có lẽ cơ thể của chàng thật sự không dễ chịu nhưng cũng chưa đến mức phải gọi người đến khám. Phần lớn lí do chàng muốn nàng giúp, đều là vì nàng.
Lưu Linh cảm thấy chán chường, cho rằng mình có lỗi với Thẩm Yến, lần nào đối mặt với Thẩm Yến cũng toàn là sự áy náy.
Còn Thẩm Yến là kiểu người thế nào?
Đao kiếm chém vào lưng chàng, vậy mà chàng chẳng rên lấy một tiếng. Mỗi ngày nội lực đều tung hoành ngang dọc trong người, dường như huyết mạch có thể nổ tung bất cứ lúc nào, vậy mà Thẩm Yến khăng khăng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng cơ thể đau đớn khiến chàng không tài nào chìm vào giấc ngủ, sao chàng có thể chịu đựng được?
Trong tình huống thông thường, một đại nam nhân đứng trước cô nương trong lòng mình, đều nhẫn nhịn chịu đau, không kêu ca nửa lời, nhưng Thẩm Yến không làm thế.
Chàng chỉ nói với Lưu Linh rằng: “Qua đây đi, ta cần nàng.”
Điều mà Lưu Linh cần chính là sự ám chỉ này của chàng.
Điều nàng mong chờ nhất, chính là Thẩm Yến cần bản thân nàng.
Chàng bảo nàng làm gì, nàng đều bằng lòng. Vì thế Lưu Linh mới cảm ơn Thẩm Yến.
Thẩm Yến cười một tiếng, không nói gì nữa.
Lưu Linh cảm thấy ngôn ngữ khó có thể biểu đạt tình yêu mà mình dành cho Thẩm Yến, nàng ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực chàng, chớp mắt, thổ lộ với chàng _“Chàng đối xử với ta tốt như vậy, khiến ta rất muốn gả cho chàng.”
Trong mắt Thẩm Yến có ý cười nhưng vẫn yên lặng. Tình hình hiện tại của chàng, chỉ cần tình huống không cần phải lên tiếng thì chàng đều không nói gì.
Chàng không làm nổi tình thánh, chàng sẽ không lấy mạng ra đùa với Lưu Linh vào lúc này.
Lưu Linh tiếp tục tâng bốc chàng _“Ta rất muốn lấy thân báo đáp chàng.”
Lấy thân báo đáp?
Thẩm Yến nhìn lại trạng thái hiện tại của mình, bình thản nói _“Tối nay nàng muốn lấy thân báo đáp ta, ngày mai thái y có thể nhặt xác của ta rồi.”
“...! Đáng ghét!”_ Lưu Linh bị chàng trêu đùa, khẽ đập vào vai chàng một cái.
Cơn buồn bực đầy ắp trong cõi lòng của nàng, đến lúc này, chí ít là trong đêm nay đã hoàn toàn bị xua tan.
Nàng duỗi tay chạm vào khuôn mặt chàng, vuốt ve, dịu dàng nói _“Ta không nỡ lòng để chàng quá sức mà chết đâu.”
“...”
Lưu Linh nhìn vẻ mặt của Thẩm Yến, nheo mắt lại, nói chậm rì rì _“Ta phải nuôi chàng, nuôi cho tốt, nuôi cho béo trắng, mới có thể để dành đến sang năm, năm nữa, ba năm nữa... Cả đời.”
“Ta muốn dùng cả đời để ở bên chàng.”
Nàng ngủ thiếp đi trong lòng Thẩm Yến, chàng nhắm mắt lại, cũng mệt mỏi giống nàng.
Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe, cả đêm mê man, lúc tỉnh lúc mê, cũng xem như là chịu đựng hết một đêm.
Không chỉ có Lưu Linh cần Thẩm Yến, chàng nghĩ, chàng cũng cần Lưu Linh.
Khi nàng không ngủ cùng chàng vào buổi tối, lồng ngực chàng đầy trống trải, nhưng bản thân chàng cũng không thể hiểu rõ chỗ nào không thoải mái.
Khi nàng sà vào vòng tay chàng, được chàng ôm chầm vào lòng, Thẩm Yến mới nhướng mày, thông suốt vấn đề: chàng cũng thích Lưu Linh kề cận bên mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc mệt mỏi chưa buồn mở mắt ra, Thẩm Yến đã cảm nhận được ánh mắt của người trong lòng mình, đang nhìn chàng chăm chú.
Bàn tay mềm mại sờ vào trán chàng, cầm khăn tay lau mồ hôi cho chàng.
Một lúc sau, người ấy khẽ chạm vào mí mắt của chàng, ghé lại gần hơn, hơi thở dịu nhẹ như sợi lông vũ, lướt trên mặt chàng, càng lúc càng lại gần.
Thẩm Yến mở mắt ra, chạm vào đôi mắt trong trẻo gần trong gang tấc.
Nàng thoáng ngẩn ngơ, như thể nàng không ngờ Thẩm Yến lại tỉnh lại mà không có bất cứ dấu hiệu nào như vậy.
Thẩm Yến nhấc tay đẩy nàng ra, xoay người lại, khẽ hỏi _“Nàng làm gì vậy?”
Lưu Linh ở sau lưng chàng sán lại gần, dựa hờ vào lưng chàng, kề mặt vào hõm vai chàng, nói _“Ta thấy hơi buồn chán, ta đang đếm lông mi của chàng.”
“...”
Lưu Linh thấy chàng nhắm mắt không nói chuyện, bèn đẩy chàng _“Ta không có gì làm.”
Thẩm Yến tỏ ra kinh ngạc _“Sao nàng lại không có gì làm? Chẳng phải nàng đang đếm lông mi của ta sao? Nàng có thể đếm tiếp mà.”
“...”_ Lưu Linh lập tức ngồi dậy, tức tối nói _“Chàng có ý gì?!”
Giọng nàng hơi cao, Thẩm Yến mở bừng mắt ra, liếc về phía nàng, trong mắt không có chút dáng vẻ mơ màng vừa mới ngủ dậy nào, mà là sắc bén tinh tường.
Lưu Linh bị ánh mắt đó của chàng nhìn đến ngây người, cũng cảm thấy mình quá xúc động.
Nàng vội vàng dằn cảm xúc đó xuống, trước khi Thẩm Yến càng hoài nghi hơn, nàng tỏ vẻ buồn bực, xin lỗi _“Xin lỗi chàng, ta quá để ý đến chàng rồi.”
Thẩm Yến không nói không rằng, khom người định ngồi dậy nhưng bị Lưu Linh ngăn lại.
Lưu Linh đặt tay lên mặt chàng, vuốt ve, nói với vẻ nhẹ nhàng _“Hơn nữa, chàng nói như vậy là thế nào, lông mi của chàng có bao nhiêu sợi, ta chả đếm hết từ lâu rồi.”
Thẩm Yến nhìn vào mắt Lưu Linh, trong ánh mắt càng lúc càng mất tự nhiên của nàng, Thẩm Yến không làm khó nàng mà chỉ mỉm cười, thản nhiên nói _“Vậy thì nàng có thể tiếp tục đếm tóc của ta.”
Giọng chàng nhẹ nhàng lướt qua, chính là có ý tạm thời bỏ qua chủ đề này. Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy vui vẻ.
Nàng lại nằm nhoài trong lòng chàng, tâm trạng tốt nên muốn hôn Thẩm Yến, bị chàng cự tuyệt.
Lưu Linh lại ra sức, quấn lấy chàng làm loạn, đến mức vẻ mặt của Thẩm Yến toàn vẻ bất lực, ấn nàng vào trong ngực.
Bầu không khí vào buổi sáng tinh mơ cũng coi như hòa thuận.
Hai người đùa giỡn với nhau một hồi, Lưu Linh ngồi dậy, chuẩn bị lén lút quay về phòng của mình, không để kẻ hầu người hạ phát hiện ra.
Thẩm Yến thấy nàng bò xuống giường, nhìn chăm chú nửa ngày, đột nhiên hỏi _“Nàng có muốn chuyển qua đây, ngủ cùng ta không?”
Động tác xách vạt áo của Lưu Linh khựng lại, nàng im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói _“Không.”
Thẩm Yến lặng thinh.
_ 4/9/2022 _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro