Chương 10_ Động tâm
"Nếu người đã nói như vậy, vậy thì ta chỉ có một yêu cầu mà thôi."
"Chỉ cần Thẩm đại nhân vui vẻ, cái gì ta cũng đồng ý hết."
"Quận chúa đừng bao giờ tự tìm đường chết trước mặt ta nữa."
Tìm đường chết. Nàng là quả thật đang tìm "chết".
Khi hắn đang giao đấu với kẻ địch, hay khi sắp bị thương, nàng đột nhiên đứng ra và chặn mọi thứ cho hắn.
Khi hắn bình phục vết thương, nàng lại nhầm tưởng hắn bị rắn độc cắn, không ngần ngại hút máu cho hắn.
Loại thâm tình này của nàng, lòng Thẩm Yến lạnh như băng.
Không hài lòng.
Hắn tâm tình khó tả, như có lửa đốt, lại như có nước đá đổ vào. Loại cảnh giới băng hỏa hai chiều này khiến hắn khi nhìn thấy Lưu Linh, trong lòng lại nảy sinh tức giận.
Nàng chắn kiếm cho hắn, hút độc cho hắn, Thẩm Yến cảm kích tâm tư, cũng không quá đỗi tức giận. Thẩm Yến tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của nàng hỏi_ "Quận chúa, ngươi khi nào mới thôi làm những điều như vậy?"
Lưu Linh trên mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hừng hực của thanh niên nở nụ cười nông cạn_"Ngươi đoán."
"..."
"Thẩm đại nhân nghĩ nhiều quá!"_ Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nói với giọng điệu khẳng định chân thành như vậy_"Ta làm vậy chỉ vì quá vui vẻ với Thẩm đại nhân, không kìm lòng được"
Thẩm Yến không ngờ Lưu Linh lại nói lời này, trong lòng sửng sốt, thừa dịp Thẩm đại nhân đang suy tư, Lưu Linh liền điều chỉnh thế đứng, để cho thân trên tựa vào Thẩm Yến.
"..."
Trong ánh mắt không nói nên lời, nàng dày dạn nói_ "Chuyện tình cảm vốn không có dấu hiệu gì cả, chính ta cũng rất kinh ngạc. Thẩm đại nhân như thể không tin tấm chân tình của ta, khiến ta thực khổ tâm. Phải như thế nào thì mới chứng minh được tâm ý của ta đây..."_ Nàng đột nhiên ngừng một chút, ánh mắt rất quỷ dị _"Thẩm đại nhân, chẳng lẽ ngươi chưa từng yêu đương, chưa từng trãi qua loại cảm giác này sao?"
Rất không có khả năng này nha?
Ở triều đại này nương gia cập kê đính hôn, nam nhân cũng là bàn chuyện kết hôn, Thẩm Yến cũng là một thanh niên lớn tuổi chưa thành gia lập thất , liền bị coi là cổ hủ.
Thậm chí là bởi vì thân phận đăc biệt Cẩm Vệ, Thẩm Yến chưa từng cưới một người vợ. Nhưng cũng lớn tuổi như thế này rồi nói là chưa từng ái muội với một cô gái nào thực sự khó tin.
Chẳng lẽ hắn có bệnh gì sao?
Lưu Linh bất giác muốn cúi người, ánh mắt nhìn xuống.
Thẩm Yến không ngăn cản ánh mắt nàng đang nhìn xuống dưới, giọng nói chậm rãi_"Công chúa biết rõ là ta đã thành thân hay chưa à?"
"Ta không tin ngươi đã thành thân."
Thẩm Yến cười như không, nhìn nàng một cái rồi quay lưng lại.
Lưu Linh trước phản ứng kỳ lạ của hắn, dần dần không tự tin vào phán đoán của chính mình. Nàng tin vào nhân phẩm của Thẩm Yến, nhưng lại không tin vẻ mặt của hắn. Thẩm Yến quá đẹp trai, lại có khí chất kiêu ngạo, đứng trong đám đông sẽ nổi bần bật, Lưu Linh từng chút từng chút nhìn thấy hắn, hẳn là bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của hắn.
Và trên thế giới này có biết bao nhiêu nữ nhân, chỉ bằng vẻ ngoài của Thẩm Yến. Thậm chí nếu hắn là một tên ngu đần vô tích sự cũng có rất nhiều nữ nhân muốn nuôi hắn, huống chi Thẩm Yến không phải bao cỏ, nữ nhân muốn gả cho hắn nhất định phải nhiều như ong bướm điên cuồng.
"Thẩm Yến, rốt cuộc thì ngươi có hay không đã thành thân?"_ Lưu Linh hướng phía sau trở nên có chút khó chịu.
"Ngươi đoán."
"..."
Trước kia chế nhạo Thẩm Yến, nay nguyên văn trả lại nàng!
Hắn thực sự là quá đáng ghét!
Vậy... cuối cùng là hắn đã thành thân hay chưa? Trước đây hắn có từng trãi qua mối tình nào không? Hắn đối với nàng thực sự có thích hay không? Hắn...
Lưu Linh có hàng trăm câu hỏi trong lòng, thực tế loạn nhiễu, Trường Nhạc quận chúa quả thật rối rắm. Lưu Linh dùng việc hắn đang bị thương chăm sóc hắn, chiếu cố hắn, đợi Thẩm Yến khỏe lại rồi lại lên đường.
"Thẩm đại nhân là một người chính trực như vậy. Nếu không phải bị thương nặng, tại sao phải dừng lại nghỉ ngơi? Ngươi chắc chắn không muốn nói dối ta, người hẳn là biết đến thân thể của ngươi nhất."_ Lưu Linh vừa mở miệng liền chặn đối thoại trực tiếp Thẩm Yến khó có thể trả lời.
Thẩm Yến không bị thương nặng, hắn dừng lại là vì tâm trạng lúc đó đang rất tồi tệ. Hắn cứ nghĩ đến "Nàng lao vào liều mạng", "Nàng là muốn tìm chết" liền tự mình lao tới, nàng không hề nghĩ vì hắn mà hành động như vậy, hắn sẽ có loại cảm xúc như thế nào.
Mà những sự tình liên quan đến nàng, quá khứ của nàng, Thẩm Yến cũng không muốn ngồi xuống cùng Lưu Linh thảo luận một phen. Một cuộc trò chuyện như thế đòi hỏi tâm hồn hai người phải có quan hệ thân thiết đến mức nào chứ. Rõ ràng Lưu Linh chỉ là nhìn trúng hắn vẻ bề ngoài.
Bản thân hắn cũng bài xích cùng Lưu Linh tiếp xúc gần. Vì vậy, trước sự kiên trì của Lưu Linh, sau khi ra khỏi núi họ đã tìm được một ngôi nhà tá túc để ở tiện chữa trị cho Thẩm Yến. Thẩm Yến chỉ bị chém hai nhát vào đùi, vết thương cũng không nghiêm trọng.
Đối phương lại làm quá, không chỉ cấm hắn ra khỏi giường, mà còn giúp đỡ hắn những việc nhỏ nhặt như ăn uống.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của gia chủ, còn Thẩm Yến thì hiểu được cảm giác dày vò là như thế nào.
"Ta sẽ tự làm."_Bị ép nằm trên giường, nam thanh niên muốn lấy bát canh và thìa trên tay cô gái, nhưng bị nàng giật ngang.
Lưu Linh ánh mắt vô cùng quan tâm, nghiêm túc_"Ngươi bị thương, ta giúp ngươi."
"Công chúa, ta đau chân, không phải tay."_Thẩm Yến ôm trán, cơ hồ cười khổ.
"Không quan trọng, ngươi bị thương, ta đau lòng."_ Lưu Linh nhìn hắn chằm chằm_ "Ta phải tự mình chăm sóc ngươi.".
Nàng xúc từng thìa cháo đưa tới miệng hắn, loại vai trò quan tâm chăm sóc này, hai người đều là người mới, cũng không hòa hợp cho lắm, một thìa vừa đưa tới đã đổ, Thẩm Yến đang chuẩn bị tìm khăn lau, lại bắt gặp Lưu Linh bàn tay còn lại duỗi tới.
"Để ta..." đồng thanh.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, nóng lạnh. Lưu Linh nhướng mi, thiếu chút bỏ lỡ nhìn thấy trong mắt Thẩm Yến nữa xẹt qua một tia ngượng ngùng cùng xấu hổ.
Tay nàng khẽ rung động một chút, chạm tay hắn đặt ở trên giường, cúi xuống kề tai hắn thì thầm_ "Thẩm đại nhân, ngươi như thế không quen, là bởi vì ta là người đầu tiên chăm sóc ngươi như thế này sao?"
Hắn ngừng lại một chút.
Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, Lưu Linh đôi môi thẳng tắp nhếch lên, nhẹ giọng nói_ "Ta đoán đúng rồi?"
Nàng nghiêm chỉnh ngồi_ "Ngươi là lần đầu tiên, ta cũng là lần đầu tiên. Số phận của chúng ta như vậy là định mệnh rồi, Thẩm đại nhân, ngươi không nên trốn tránh."
Thẩm Yến nhìn trời, khóe miệng giật giật_"Ngươi cái gì cũng có thể liên quan tới chuyện tình yêu?"_ Hắn dừng lại_ "Quận chúa, trong đầu ngươi chỉ có những thứ này thôi sao?"
Lưu Linh suy nghĩ một chút_" Không. Nhưng chỉ có những cái này là tốt đẹp nhất, ta nguyện ý nghĩ tới."
Khi nói ra lời này, ngoài mặt là thành khẩn, nhưng trong lòng nàng lại có chút cáu kỉnh, khó chịu, những thứ này ở trong mắt người như Thẩm Yến, hẳn là rất nực cười, đúng không?
" Vậy sao? "_Thẩm Yến đặt tay lên vai nàng, suy nghĩ một chút_" Công chúa là nên tìm thêm loại hình kịch bản khác để xem thêm chút nữa."
Lưu Linh phút chốc nhìn về phía hắn, con ngươi ướt át lại toả ánh sáng, trong vẻ mặt mờ mịt, chỉ có đôi mắt lộ ra cảm xúc.
Thẩm Yến kinh ngạc nhìn theo, nhìn ra ngoài cửa sổ_" Lại làm sao rồi? "
" Không có chuyện gì. "_Lưu Linh thở dài_"Ta chỉ nghĩ, tại sao ta có tầm nhìn tốt như vậy, nhìn trúng một nhân vật như Thẩm đại nhân? Nếu ta gặp ngươi sớm, có lẽ..."_Giọng nàng trầm xuống, cũng không muốn nói tiếp.
Có lẽ cái gì?
Thẩm Yến trong lòng thay Lưu Linh nói: Có lẽ nàng sẽ không gả cho Lục Minh Sơn.
Thẩm Yến và Trường Nhạc Quận chúa trước đây không quen, nhưng đối với Lục Minh Sơn lại khá quen thuộc. Nghĩ vậy, Thẩm Yến mất hứng tiếp tục nói chuyện với Lưu Linh.
Đơn giản Thẩm Yến không bị thương nặng, sau khi dưỡng hai ngày, hai người bàn bạc lên đường.
Dọc theo đường đi, Lưu Linh liên tục xác nhận với Thẩm Yến_" Những tên sát thủ áo đen kia chống lại ngươi? Ngươi làm sao lại khiêu khích những người này? "
Thẩm Yến tư mình băng bó cho cánh tay bị thương_" Là do người đối đầu với Cẩm Y vệ cử tới. Thường ngày không thể bắt được ta, nhưng cuối cùng cũng có cơ hội nhận lệnh, cho nên đương nhiên muốn giết ta."
Lúc hai người đang ngồi dưới bóng cây nghỉ chân nói chuyện, muốn Lưu Linh đưa cho mình uống chút nước, nhưng Lưu Linh không nhúc nhích, quay đầu lại một cách kỳ lạ. Đối mặt với Lưu Linh là người đang ôm đầy mộng tưởng, ánh mắt dạt dào cảm xúc.
"Ngươi uống nhầm thuốc rồi? "_Thẩm Yến bình tĩnh hỏi.
" Thẩm đại nhân."_Lưu Linh đặt ở trên cánh tay vạm vỡ của hắn_" Ta không biết, ngươi lại quan tâm ta nhiều như vậy."
" Ồ, công chúa đang bịa chuyện gì vậy?"_Thẩm Yến bình tĩnh hỏi.
"Ta không phải suy nghĩ nhiều."_Lưu Linh nhìn hắn thanh bạch_"Thì ra Thẩm đại nhân không chịu đi cùng ta mục đích chính là muốn bảo vệ ta. Thẩm đại nhân nguyên lai lại là một người ôn nhu như vậy."
"Ngươi nghĩ nhiều quá."_Thẩm Yến lười nhìn lên, hắn luôn cảm thấy kỳ quái, sao mặt nàng lại có thể bình thản nói ra được những lời này.
" Tuy nhiên, ta đối với ngươi cũng rất tốt."_Lưu Linh nói._" Tối hôm đó, ta thấy những người đó đều tránh né ta, bọn họ có phần kiêng kỵ thân phận của ta. Thẩm đại nhân ở bên cạnh ta, ngươi sẽ bình an vô sự."
"Ah..."
" Ngươi cười cái gì?"_Lưu Linh hỏi.
Thẩm Yến ra hiệu cho Lưu Linh đứng yên đó, tự mình đứng dậy đi ra ngoài tìm nước. Nhưng Lưu Linh cứ theo sau lưng hắn, kiên trì hỏi đi hỏi lại_" Ngươi cười cái gì? "
Thẩm Yến đột nhiên xoay người, cúi người nâng cằm Lưu Linh lên, đưa tay ra vuốt mái tóc bù xù trên mặt nàng, chạm vào mũi, nhàn nhạt nói_" Bọn hắn vì cái gì mà nể nang ngươi? "
" Bởi vì ta là Trường Nhạc Quận chúa."
" Đối với người ngay cả Cẩm Y vệ cũng muốn giết, vì cái gì mà cho Trường Nhạc quận chúa chút mặt mũi? "
"Thực không thể che giấu điều gì trước ánh mắt của Thẩm đại nhân. Có thể chính là ta tự mình sắp xếp màn kịch 'Anh hùng cứu mỹ nhân' này, Thẩm đại nhân có cảm động hay không?"
Cái nhìn cuối cùng mà Thẩm Yến dành cho nàng thật là mỉa mai, và hắn thậm chí còn không có hứng thú đi cùng nàng.
Lưu Linh yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lạnh lùng.
* * *
Mấy năm nay mặc dù thường xuyên tới lui giữa Nghiệp Kinh và Giang Châu, nhưng trên thực tế, Trường Nhạc quận chúa không có mối quan hệ bạn bè rộng rãi.
Người có thể nhận ra thân phận nàng, không dám đả động tổn thương đến nàng chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quá ít và trong số rất ít người này, có người bất mãn với Cẩm Y Vệ mà muốn ra tay ám sát Thẩm Yến.
Khi những người này có xung đột lợi ích với Thẩm Yến, Lưu Linh phải giúp ai?
Lưu Linh lựa chọn không giúp đỡ ai cả. Với lý do không giúp đỡ ai, nhưng nàng ấy thực ra thích Thẩm Yến hơn, nếu không tại sao lại quyết tâm không rời đi để đảm bảo an toàn cho Thẩm Yến?
Có lẽ Lưu Linh thường không thích công khai những gì mình đã làm để mọi người trong thiên hạ biết nhưng với Thẩm Yến, nhất định phải để Thẩm Yến thấy những gì nàng đã làm cho hắn.
"Thẩm đại nhân, có ta bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì. Ngươi nhìn ta đối xử với ngươi thật tốt nha."
Thẩm Yến không có phản ứng gì, nhưng đáng tiếc là sau đó hắn ta không đụng phải bất kỳ sát thủ nào, khiến Lưu Linh tiếc nuối vì đánh mất cơ hội "cứu mỹ nhân" lần nữa.
Thẩm Yến cho rằng đây cũng là chuyện bình thường. Lần thứ nhất mà không giết được hắn thì những lần tiếp cũng sẽ không, về sau cũng chỉ vô ích mà thôi, càng ngày càng gần tới phạm vi Cẩm Y vệ bọn họ tất nhiên không dám làm càng nữa.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Yến và Lưu Linh đã đuổi kịp đội trước và gia nhập với người của mình. Người Quảng Bình Vương phủ bên này, Linh Tê Linh Bích, Dương Diệp cùng các thị vệ... nhìn thấy Quận chúa Trường Nhạc lại bị kích động đến mức bật khóc_"Công chúa, là thuộc hạ bảo vệ không tốt, khiến công chúa chịu ủy khuất. Công chúa, ngươi muốn đi sao không mang theo tùy tùng bên cạnh!"
Lưu Linh đỡ trán: Xung quanh nàng có quá nhiều người, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng muốn rời đi. Nếu không cho mình có cơ hội được ở riêng với Thẩm Yến, thì làm sao có thể tìm được cách làm tan chảy tảng băng Thẩm mỹ nhân kia?
Về phía Cẩm Y vệ, La Phàm và những người khác biết chuyện "công chúa đã có hôn phu", biểu cảm phức tạp mà quay lại thì thấy hai con ngựa đi song song nhau, bọt tuyết bắn tung toé. Thẩm đại nhân xuống ngựa trước, công chúa đưa tay nhờ giúp đỡ.
Mặc dù Thẩm đại nhân không vừa lòng nhưng hình ảnh hai người đi cùng nhau thật bắt mắt, Thẩm đại nhân đã đổ sao? Điều này là quá tệ.
"Thẩm đại nhân!"_Vây quanh Lưu Linh là bọn thuộc hạ, với đôi mắt sắc bén nhìn thấy Cẩm Y Vệ đang nói gì đó ở phía bên kia.
Thẩm Yến đang chuẩn bị rời đi, nàng cao giọng gọi lại mà vốn dĩ ngữ điệu bình thường của nàng cũng không thấp cùng với sự nhiệt tình dành cho Thẩm Yến, điều này khác biệt hẳn với mọi người, xung quanh trở nên yên lặng, nhường không gian cho công chúa và Thẩm đại nhân.
Lưu Linh thấy Thẩm Yến không đi nữa, đầu hơi cúi xuống, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nửa đường quay đầu lại, liền thấy hai mắt Thẩm Yến tối đen vô tận.
Lưu Linh không nghĩ lời nói của mình kại gây chú ý đến vậy, lần này nàng nói với giọng điệu cao quý, thẳng thắn, trực tiếp_"Ngươi thừa dịp ta không chú ý muốn trốn đi nơi nào?"
Chạy trốn?
Nàng từ đâu mà rút ra được kết luận này?
Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Yến quả thực đối với nàng không còn gì để nói. Hắn không muốn tranh cãi với nàng, đành phải bước lại lần nữa. Khi lại gần, hắn nhìn thấy chiếc cổ thon gọn và trắng nõn của Lưu Linh, nhỏ gọn chỉ như một nắm tay, thật là hấp dẫn.
Nàng ngước nhìn hắn, hắn nhìn xuống nàng, vẻ mặt nhàn nhạt_ "Ngươi lại muốn làm trò gì đây?"
Mở ra đám người cản trở, Lưu Linh tiến lại gần vài bước, tao nhã thanh cao. Nàng muốn đứng ở bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến vẫn lạnh như vậy, Lưu Linh bị hắn uy hiếp cho nên nhượng bộ đành phải dừng lại vài bước.
Đợi sự kiêu ngạo của Lưu Linh giảm bớt vài phần _ "Ta không có làm gì, ta tới đây là để cảm ơn Thẩm đại nhân đã đích thân đi tìm ta, bảo hộ ta bình an. Rất cảm tạ Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân có chịu nể mặt hay không..."
"Không cần."_Thẩm Yến từ chối, nhưng giọng điệu không cứng rắn, rất khách sáo, hắn nhìn qua ánh mắt của nàng, ý cười dừng lại_ "Quận chúa bộn bề nhiều việc như vậy, ta không quấy rầy."
"..."
Lưu Linh bị nụ cười của hắn làm cho lóe lên.
Ý vị không rõ, nhưng nụ cười phát sáng, trông thật đẹp.
Lưu Linh lúc đầu cảm thấy mình tâm lặng như nước, nhưng nàng hiện tại nhìn chằm chằm Thẩm Yến, hồi lâu không nói ra lời.
Thẩm Yến nhìn nàng như vậy, lộ ra ánh mắt trong veo, có thể có chút kiêu ngạo, hắn biết mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với đối phương.
Thẩm Yến không còn chuyện gì để nói với Lưu Linh, liền cùng Cẩm Y vệ đám người bàn bạc công việc.
Sau khi Lưu Linh bình tĩnh lại: Thẩm Yến cười nàng cái gì, dựa vào cái gì nói nàng công việc bộn bề?
"Công chúa, cái đó..."_ Linh Bích thì thào,
"Nhạc cô nương đến rồi."_ Sau khi trở về nghỉ ngơi, đắn đo một hồi mới dám bẩm báo.
"Ai?"_ Lưu Linh nghe không rõ.
"Là vị hôn thê trước kia của Nghi Tân đại nhân!"
Bụi cây xào xạc xẹt qua góc váy dưới, Lưu Linh dừng lại nhìn mấy người thị nữ, mặt không chút biểu cảm, các nàng tái mặt quỳ xuống nhận tội, cho rằng mình đã lỡ tay đụng phải bức thư của quận chúa, nguyện ý chịu phạt.
"Bị phạt úp mặt vào tường trong ba ngày, cộng với một phần tư tiền hàng tháng."
Trong lúc trừng phạt, Lưu Linh liếc mắt một cái, hướng mặt trời lặn, nhìn về phía góc tường lúc chạng vạng, bóng hoa nghiêng ngang, nhẹ nhàng mà thơm.
Nhạc cô nương? Đó là Nhạc Linh.Ánh trăng sáng trong lòng Lục Minh Sơn, nữ nhân khiến hắn không còn tỉnh táo.
Nếu không phải vì Linh Bích đột nhiên nhắc tới người này, sau khi dồn hết tâm tư cho Thẩm Yến, Lưu Linh gần như quên mất sự tồn tại của Nhạc Linh, cũng quên mất lý do nàng tìm đến Thẩm Yến là để chữa lành vết thương cho mình. Thật bất ngờ khi nàng suýt nữa buông bỏ người này ra thì nay lại tự động xuất hiện trước mặt nàng.
"Công chúa, Nhạc cô nương đã ở đây nhiều ngày."_Linh Tê tiến lên, cẩn thận nâng chiếc váy phức tạp của công chúa.
"Công chúa có muốn gặp nàng ta một chút không?"
Vẻ mặt Lưu Linh khô khốc: Cuối cùng cũng hiểu nụ cười của Thẩm Yến là có ý gì, nàng sẽ trở nên bận rộn, nguyên lai là như vậy. Xem ra hắn cũng biết một chút chuyện hỗn độn của mình.
Nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Yến nhìn xuống mình, Lưu Linh trong lòng hơi buồn bực. Cảm thấy mình đang bị cười nhạo, nàng giống như một tờ giấy trắng vậy, Thẩm Yến liếc một cái là có thể thấy được sự bối rối của nàng. Nàng thực sự không muốn điều này. Trước mặt thị nữ, Lưu Linh nghĩ đến Thẩm Yến, cắn răng nghiêm giọng lấy lại tôn nghiêm của bản thân, lớn tiếng nói_ "Tại sao ta phải gặp nàng ta? Nàng là ai? Dựa vào cái gì đến gặp ta?"
Đây là câu trả lời của Lưu Linh.
Tất cả mọi người đều bị chặn lại, cũng không có gì để nói: Khi Nhạc Linh xuất hiện trước mặt mọi người trong tư thế của một kẻ chiến thắng đáng thương, không ai ngờ rằng nàng sẽ không được gặp công chúa, công chúa và Nghi Tân đại nhân có quan hệ sâu đậm.
Khi xảy ra biến cố lớn như vậy, công chúa bốc đồng, cáu kỉnh, hẳn nhất định sẽ không tha cho Nhạc Linh, mọi người chỉ lo công chúa quá tàn nhẫn mà hành hạ Nhạc cô nương một phen, tự tay hủy hoại đoạn tình cảm của nàng với Nghi Tân đại nhân.
Dù sao không phải là không có tiền lệ, khi chính đệ đệ của nàng còn nằm thoi thóp ở Quảng Bình Vương phủ hôn mê.
Nhưng Lưu Linh căn bản không muốn gặp Nhạc Linh.
"Công chúa không muốn gặp ta sao?"_Đêm hôm đó, nàng thay một bộ váy mới hơi lộng lẫy, Nhạc Linh hai tay buông thõng chờ đợi trong hành lang rực rỡ ánh đèn, lẩm bẩm.
"Làm sao nàng ấy không muốn gặp ta? Rốt cuộc..."_Nàng cưỡng ép nắm lấy tay người thị nữ, nhanh chóng nói_"Cô nương, có thể giúp ta hỏi lí do không, công chúa sao có thể không muốn gặp ta?"
"Ngươi làm gì vậy? Buông ra!"_Người thị nữ đang bị nắm tay tức giận khiển trách, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, lộ ra ánh mắt khinh thường
Nhạc Linh kích động, sắc mặt tái nhợt, buông lỏng tay ra, lui về phía sau. Thân phận người thị nữ bên cạnh Trường Nhạc quận chúa cũng không để nàng vào mắt, nhưng ngay từ đầu, nếu không phải nàng..
Bây giờ, có thể không được đối xử công bằng như Quận chúa Trường Nhạc.
"Này này này! Gọi ngươi cả nửa ngày sao không thấy trả lời? Các người của Vương phủ cũng thật không biết quy củ? Ai cho phép ngươi tới đây?"_ Đang thất thần đi trên đường quay về, đằng sau có người giọng điệu thiếu kiên nhẫn gọi đến Nhạc Linh.
Nàng quay đầu lại, rụt rè nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đẫm lệ sương mù.
La Phàm bị vẻ mặt của nàng làm cho sửng sốt, sờ sờ đầu_ "Ngươi, đừng khóc, ta cũng không có nói gì."_ Hắn nhỏ giọng nói_"Cẩm Y Vệ bên này vốn không được tùy tiện xông vào."
"Xin lỗi, ta không biết."_ Nhạc Linh cúi đầu, lại thì thào nói_"Nhưng ta không phải người của Vương phủ."
"Vậy ngươi là?"
"Ta?"_ Nhạc Linh sững sờ, nhìn chằm chằm vầng trăng màu cam mênh mông trên bầu trời, "Ta và công chúa, tính là... nhìn thấy nhau liền sinh ra chán ghét."
La Phàm vểnh tai nghe: Xem ra, Trường Nhạc Quận chúa, hình như có bát quái lạ thường! Nhất định phải đưa cô gái này cho Thẩm đại nhân, để Thẩm đại nhân có thể nhìn thấy bộ mặt thật của công chúa!
* * *
Lưu Linh đang bị vu oan, hiện tại ngồi trên giường đang băn khoăn không biết nên kiếm cớ gì để tìm gặp Thẩm Yến.
Nàng không muốn nghĩ đến những chuyện khác, Thẩm Yến đã trở thành phương thuốc duy nhất của nàng.
Nàng phái thị nữ đến mời Thẩm Yến đến tâm sự. Một canh giờ trôi qua, lại một nhóm người nữa được phái đi nhưng Thẩm Yến vẫn chưa chịu xuất hiện.
Lưu Linh không thể ngồi yên.
"Tại sao không mời được người tới? Nói là ta chán ăn, gặp ác mộng, bệnh nặng... Tùy tiện chọn một cái cớ, vì sao vẫn không thấy Thẩm Yến tới?"_ Lưu Linh vỗ bàn.
"Tỳ nữ có nói."_ Thị nữ nàng cũng rất đau khổ, mắt nàng lóe lên trả lời _"Tỳ nữ có nói rằng công chúa không quen khí hậu, nôn mửa và tiêu chảy, và không thể rời khỏi giường, mời Thẩm đại nhân đến xem. Nhưng Thẩm đại nhân đang bận, nghe xong liền cười nói 'Ồ' và không nói gì thêm."
Lưu Linh quả thực có thể tưởng tượng ra ý tứ của Thẩm Yến_"Cười cái rắm! Ý của hắn là? Không coi trọng ta? Vậy ta cũng sẽ không coi trọng hắn!
_25/05/2022_
Nhạc Linh xuất hiện rồi, rắc rối sớm muộn cũng có thôi!
Nhạc Linh của Chúc Khanh Hảo vốn là người hầu của Lục gia, hầu hạ thân cận Lục Minh Sơn rồi nảy sinh quan hệ bất chính trước khi hắn có ý định cưới Lưu Linh vì mưu đồ chính trị.
Trên phim, sau khi Thẩm Yến tìm được Lưu Linh về đến cổng điểm dừng chân của Cẩm Y Vệ thì không khí vui vẻ giữa hai người bị sự xuất hiện của Lục Minh Sơn phá hỏng.
Lục Minh Sơn mang hôn thư đến tìm Lưu Linh, nàng thẳng tay xé bỏ trước mặt hắn và Thẩm Yến còn ngang nhiên bày tỏ rõ thái độ của mình với Thẩm Yến.
Tuy nhiên, Thẩm đại nhân trọng danh dự, tiết tháo nên cũng tỏ thái độ lạnh nhạt với Lưu Linh. Y không muốn cả mình và Lưu Linh bị đồn thổi nhiều điều không hay nên cật lực né tránh Lưu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro