Chương 94 : Không Thể Buông Tha
Ngay tại thời điểm nàng đi về phía trước, sau đám cây cối rậm rạp đột nhiên xuất hiện một bàn tay ngăn trở trước mặt, ngón tay thon dài hữu lực với cổ tay áo màu tím thêu họa tiết Long Văn, giống như một đạo cấm phù chặn Vân Khanh lại. Vân Khanh dừng bước, cánh tay kia liền chậm rãi thu hồi, khí thế lại mang vẻ vô cùng tôn quý.
Dưới ánh mặt trời, nam tử đầu hơi hơi ngẩng lên, cẩm bào trên người thêu hoa văn tử kim bằng chỉ bạc nhìn lạnh như băng mà vẫn tôn quý, ánh mặt trời đằng sau hắn, làm ngũ quan của hắn mơ hồ nhìn không rõ, nhưng khí thế toát ra như chém đinh chặt sắt, dù trên mặt là vẻ thản nhiên nhưng vẫn đậm hơi thở đầy mị lực của nam tử thành thục. Không thể không nói, con cháu hoàng tộc đều có gen tốt, trước đó đã gặp qua mỹ nam hiếm thấy là Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Thần Hiên cũng là người tuấn mỹ phi phàm, cả người toát ra khí độ của thần tiên.
Đáng tiếc đẹp nhưng cho nàng cũng không cần,Vân Khanh nhớ rõ ràng, kiếp trước là ai ra một đạo thánh chỉ, rõ ràng biết là sai nhưng lại giúp cho kẻ tiểu nhân đổ oan cho nhà nàng tội mưu phản, toàn bộ gia sản Thẩm gia đều bị tịch thu.Thẩm gia toàn bộ mấy trăm mạng người chỉ vì vài nét bút mà bị giết sạch.
Nàng không thể nói rõ, trong chuyện này là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần sai nhiều hơn hay là vị tứ hoàng tử này sai nhiều hơn, nhưng nàng biết người này, bây giờ nàng không thể chọc vào.
Vân Khanh chỉnh vạt áo hành lễ, thái độ cung kính cúi đầu nói: "Dân nữ thỉnh an Tứ hoàng tử."
Hắn không trả lời nàng mà đổi lại là bắn ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Ngự Thần Hiên nhìn thiếu nữ trước mặt cách mình hai thước, nàng cúi đầu, thái độ cung kính dịu dàng, nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mượt, hai hàng lông mi cong cong, gương mặt trắng nõn, là một cô gái mềm mại như hoa nhưng lại lạnh lùng như băng. Nếu không phải vừa rồi trùng hợp nhìn thấy nàng đối phó với Chương Lạc, ai có thể nghĩ đến, nàng cũng dám giả vờ ngã vào người khác rồi đem rắn thả vào trong vạt áo người ta, dung nhan xinh đẹp nhưng lãnh bạc, thần sắc lạnh lùng còn có sự trào phúng, tuy rằng không để ý nhưng ánh mắt kia vẫn lọt vào tầm mắt hắn.
Một cô gái chưa cập kê nhưng lại tồn tại thần sắc không tương xứng như vậy, đến tột cùng nàng có bao nhiêu biểu tình khác nhau đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Đợi một hồi mà Ngự Thần Hiên còn chưa mở miệng cho phép nàng đứng dậy, Vân Khanh tự nhiên đứng lên, vẫn như trước cung kính ngẩng đầu lên nói: "Giang Nam phong cảnh hữu tình, mời Tứ hoàng tử chậm rãi thưởng thức, dân nữ còn muốn đi tìm người."
Ngự Thần Hiên vốn muốn xem xem nàng có thể ở tư thế khụy gối bao lâu, không ngờ tới chính nàng liền tự đứng lên, còn nghĩ hắn nửa ngày không mở miệng là do cảnh sắc quá mức mê người, ánh mắt hắn đầy sự kinh ngạc cùng cái gì đó khác thường, khóe môi nhẹ nhàng giương lên: "Giang Nam phong cảnh thật là tươi đẹp động lòng người, khí trời trong lành thoải mái nhưng vừa nãy khi ta đi dạo có chứng kiến một màn lấy rắn dạy người vô cùng thú vị, so với cảnh ở đây càng đáng quan tâm hơn.."
Thì ra là thế, xem ra Ngự Thần Hiên đã sớm đứng ở chỗ này, hoàng tử hoàng tộc có tập võ, mặc dù hắn đứng ở phía sau thì Vân Khanh cũng khó phát hiện được thân ảnh của hắn, huống chi khi đó lực chú ý của nàng đều tập trung trên người Chương Lạc, càng không thể chú ý phía sau có người.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch nhẹ, lại cười nói: "Tứ hoàng tử mới vừa rồi nhìn thấy vở diễn thú vị, không biết là của gánh hát nào, có thể được Tứ hoàng tử coi trọng, liền thấy được diễn thật sự động lòng người."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, thái độ dịu dàng, một đôi mắt phượng dịu dàng như nước hồ thu, mày như dương liễu thật mê người nhưng Ngự Thần Hiên có thể cảm giác được, trong đôi mắt đó là đôi con ngươi sáng trong tinh khiết mà ẩn sâu lại là sự chán ghét.
Nàng ngoài mặt thì khen ngợi nhưng trong lòng lại không muốn cùng hắn nói chuyện.
Không biết sao Ngự Thần Hiên bỗng nhiên có loại cảm giác như thế, tầm mắt của hắn quan sát kĩ gương mặt của nàng, lại khó có thể chứng minh cảm giác trong chớp mắt của mình.
Thiếu nữ trước mắt rõ ràng nhu hòa như vậy. Nhưng hắn lại nghĩ tới Chương Lạc bị nàng tát hai cái mà ánh mắt vẫn còn cảm kích nhìn nàng, cảm thấy cảm giác trong chớp mắt kia sẽ không sai.
"Thẩm tiểu thư đây là muốn phủ nhận vừa rồi đã đem rắn nhét vào vạt áo của Chương tiểu thư sao?"
Con ngươi của hắn trầm xuống, khóe môi cũng mím thành một đường,vốn đã có ngũ quan âm trầm mà làm như vậy càng thêm uy nghi, nếu là người bình thường nhìn thấy sẽ cảm giác được một cỗ áp lực ập đến, dù là cựu thần trong triều cũng sẽ có ba phần khiếp đảm, nhưng thiếu nữ trước mặt chỉ nhẹ nhàng cười: "Tứ hoàng tử thấy rõ mọi chuyện sao? Tiểu nữ cảm thấy có lẽ không phải Thẩm gia tiểu thư ta đem rắn nhét vào vạt áo Chương tiểu thư mà chỉ sợ là Chương tiểu thư chính mình ham chơi không cẩn thận để rắn rơi vào bên trong vạt áo, ta chỉ là đứng ở một bên nhìn thấy mà thôi."
Đây thật đúng là trợn mắt nói nói dối, Ngự Thần Hiên đột nhiên cười: "Sự thật ngay tại trước mắt, phủ nhận như thế nào cũng không hữu dụng, có người đứng ở bên ngoài thấy được hết thảy nguyên nhân phát sinh, ngươi có nói như thế nào cũng đều không hữu dụng."
Vân Khanh thản nhiên cười, chốc lát dung nhan diễm lệ giống như có gió xuân thổi qua, như những bông hoa thoáng nở rộ làm người ta cảm thấy hào quang hoa mỹ, nàng nâng tay vén sợi tóc xõa xuống nơi thái dương ra sau tai, sau đó nâng lên ánh mắt, tràn đầy hoang mang giảo hoạt: "Tứ hoàng tử sao lại nói vậy, tiểu nữ nào có làm chuyện gì thì làm sao phải diễn kịch, quan trọng nhất là Chương tiểu thư nghĩ như thế nào, không phải sao?"
Biểu tình thản nhiên như vậy, lơ đãng như vậy nhưng lại có một loại mị hoặc mơ hồ trong đó,Tứ hoàng tử đột nhiên cảm thấy vẻ vân đạm phong khinh này lại diễm lệ khôn tả, thiếu nữ này trời sinh giảo hoạt thông minh, kể từ khi đến Giang Nam đây là lần đầu hắn gặp được điều ngoài ý muốn. Hắn vốn không thích cái gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, lại phát hiện sự ngoài ý muốn này lại không hiểu sao hấp dẫn hắn. Loại tâm tình này thực phức tạp, cũng thực khác thường. Cho nên vị tứ hoàng tử luôn lạnh lùng hôm nay lại hết sức hứng thú cùng Vân Khanh thảo luận vấn đề ‘hí kịch’.
"Nói như thế, ngươi có thể khẳng định suy nghĩ của Chương tiểu thư rồi chăng?"
Con ngươi như mực được gọt giũa bất động nhìn Ngự Thần Hiên, trong lòng Vân Khanh đột nhiên có chút muốn cười, vì thế đáy mắt nàng hiện ra thần sắc cười như không cười.
Tứ hoàng tử đây là muốn cùng nàng đùa giỡn sao? Hay là nhàn rỗi nên kiếm việc?
"Nếu Thẩm tiểu thư dám đem rắn thả vào trong vạt áo của Chương tiểu thư, đương nhiên chắc chắn Chương tiểu thư sẽ không dám nói lung tung, hoa viên đã sớm nhận được thông tri ngày nào ngự giá thân chinh, nên mỗi ngày đều cho người bắt côn trùng, rắn rết, như vậy đã sớm không có rắn ở đây, vậy hai con rắn kia xuất hiện như thế nào với mục đích là gì, nếu cho mọi người biết nguyên nhân thật sự thì nó sẽ đại biểu cho chuyện gì? Mặc kệ thế nào thì bệ hạ hay phụ thân của Chương tiểu thư biết được cũng sẽ chỉ trách mắng Chương tiểu thư, hơn nữa trừ Chương tiểu thư thì có ai có thể chứng minh con rắn kia là do Thẩm tiểu thư nhét vào, mà lại không phải nha hoàn của nàng bỏ vào? Cho nên kết cục vở diễn này cũng chỉ có thể là Chương tiểu thư tự mình chịu khổ mà thôi."
Vân Khanh đã cùng Chương Lạc nói rành mạch, nếu Chương Lạc nói nàng thả rắn, vậy cái bao đựng rắn ở đâu, như thế nào mang tới được, mấy vấn đề này đều liên lụy đến việc Chương Lạc tự tung tự tác trước đó.
Cho nên nàng không sợ, Chương Lạc không nói như vậy việc này nhiều nhất chỉ là nha hoàn bên người nàng cầm túi không cẩn thận, mà nếu như nói Toánh Xuyên hầu sẽ đối đãi như thế nào với kẻ thiếu chút nữa hại Hầu phủ lại đánh mất cả thanh danh của nữ nhi, Chương Lạc nếu không nghĩ ra điểm ấy thì sườn phu nhân của Toánh Xuyên hầu cũng sẽ nghĩ thông mà thôi.
Cho nên nàng chắc chắn Chương Lạc sẽ không nói ra chân tướng sự tình, nếu nàng đoán được thì Tứ hoàng tử cũng không có khả năng không thể đoán được. Người nam nhân này, nếu nói đời trước thành công đăng cơ đế vương, năng lực của hắn hẳn sẽ không đến mức thấp như vậy. Nhìn trên gương mặt chỉ có nụ cười ung dung nhàn nhã của Ngự Thần Hiên, đáp án nàng có thể khẳng định.
Thiếu nữ này thật là thông tuệ, ánh mắt Ngự Thần Hiên có chút thưởng thức, bất quá sau sự thưởng thức này, ánh mắt hắn sắc bén có vẻ gì đó phức tạp, thậm chí có một loại cảm giác gì đó làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
"Ngươi có vẻ thực chán ghét cùng ta nói chuyện?" Ngự Thần Hiên nhìn gương mặt của nàng, vẻ đạm mạc này tuyệt đối không phải là làm bộ mà ánh mắt hoàn toàn đem hắn cùng với người qua đường Giáp Ất Bính nào đó giống nhau, chỉ cho có lệ một câu cũng không muốn nói nhiều.
Ánh mắt hắn dần dần mang theo một chút âm trầm, với thân phận Tứ hoàng tử không một ai có thể coi thường sự có mặt của hắn, dù có chuyện cũng không dám không cho hắn mặt mũi. Vậy mà chỉ là một nữ nhi của thương nhân lại dám xem nhẹ hắn?
Ánh mắt hắn lóe lên suy nghĩ, Vân Khanh đều để ý động tĩnh của hắn liền thấy được, nàng kính cẩn cúi đầu nói: "Dân nữ không dám, hoàng tử thiên nhan(dung nhan trời sinh) uy nghi, dân nữ bị kinh sợ mà thôi."
Vân Khanh thản nhiên nhìn hắn, thần thái ánh mắt cũng không có nửa điểm biến hóa, ánh mắt kia giống như trước, đang nhìn hắn nhưng lại giống như nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong tương lai.
Ở đời trước, nàng căn bản là không có cùng vị đế vương tương lai nói chuyện với nhau như thế này, nàng khi đó đối hắn chỉ có kính sợ, đó là một loại bản năng đối với uy quyền hoàng gia, uy nghiêm kính sợ, nhưng loại kính sợ này cũng không mang lại cho nàng yên bình mà đổi lấy chỉ là ác mộng chốn kinh thành.
Đời này, nàng thầm nghĩ bảo vệ mình khỏi những kẻ ác tâm, dùng thái độ lạnh nhạt tự nhiên đối mặt hết thảy, đối với Ngự Thần Hiên là hoàng tử cũng thế, đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không có Du Long thập bát trụ(18 cây cột trạm rồng) cũng không có an bài thợ thiết kế, xây dựng hoa viên đặc biệt đó, có lẽ sau này còn có nhiều chuyện thay đổi khác nữa.
Lại là bộ dạng không chút để ý, trả lời lại không có sai lầm. Trong đôi mắt như chim ưng của Ngự Thần Hiên hiện lên một cỗ áp lực, càng lúc càng lớn như một dòng sông cuồn cuộn, hắn nhấc khóe môi tiếng nói lạnh lùng: "Ta xem ra ngươi thế nhưng thật có can đảm!"
Vị trí bên trái nơi hai người đang đứng, có một dòng suối nhân tạo, thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống, mặt suối trong vắt, lấp lánh cùng cây cối xung quanh xanh mướt tạo không khí khoan khoái nhẹ nhàng mà thêm phần lịch sự tao nhã.
Một cơn gió thu thổi đến, lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của Vân Khanh, nàng cảm nhận được cảm giác lành lạnh, liền nâng tay che một chút, sau đó ngước mắt chống lại hai tròng mắt tinh nhuệ kia cười nhẹ: "Tứ hoàng tử thân phận tôn quý cùng dân nữ thân phận khác biệt, dân nữ nhìn thấy thiên nhan long tử, nội tâm sợ hãi, nếu Tứ hoàng tử đem sự sợ hãi lại cho rằng là chán ghét, dân nữ cũng không còn cách nào giải thích rồi."
Thật sự là cứng mềm cũng không ăn, ánh mắt Ngự Thần Hiên mang theo lửa giận mãnh liệt, cho đến khi phía xa có một thân ảnh mặc y phục màu trắng, đi nhẹ nhàng từ con đường nhỏ tiến lại, truyền đến âm thanh: "Tứ hoàng tử, hoàng thượng tìm người có việc muốn thương lượng a!"
Gió lạnh trong hoa viên mang theo hương hoa quế còn có vị cực nhẹ kèm theo một chút vui thích của người đang đi tới, theo ống tay áo màu trắng rộng rãi của người nọ truyền đến, một đôi mắt hẹp diễm lệ, yên tĩnh như nước, lặng lẽ lại gần.
Người tới đúng là Ngự Phượng Đàn, khóe môi hắn tươi cười như đóa cúc vàng, dáng người lười biếng lại mang theo một loại phong lưu tự nhiên, đi tới bên người Ngự Thần Hiên sau đó nói: "Đây không phải là Thẩm tiểu thư sao? Như thế nào lại khéo như vậy, sao tiểu thư lại ở nơi này?"
Mắt thấy hắn cao giọng xuất hiện, lại làm bộ như kinh ngạc ngoài ý muốn, Vân Khanh trong lòng liền có một tia quái dị, Ngự Phượng Đàn này cố tình đến khéo như thế sao, xuất hiện đúng thời điểm Ngự Thần Hiên làm khó nàng nên đến giải vây cho nàng.
Câu hỏi của Ngự Thần Hiên bị đứt đoạn, sắc mặt tự nhiên không tốt, thời điểm nhìn thấy Ngự Phượng Đàn thật không nhìn ra sắc mặt u ám vừa rồi của hắn, quay đầu nói: "Phụ hoàng gọi ta đi có chuyện gì?"
"Ta không biết." Ngự Phượng Đàn thực đương nhiên nhún vai, động tác trẻ con như vậy mà hắn làm lại có một hương vị tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết, rất là đẹp mắt.
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt khẽ đánh giá một vòng trên người Vân Khanh, thấy nàng không hề bị tổn thương, thần sắc bình thường, trong lòng mới yên ổn chút, chỉ là trước khi hắn xuất hiện, Ngự Thần Hiên đã cùng Vân Khanh nói không ít chuyện, liền có chút tư vị khó chịu.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Ngự Thần Hiên hiện lên một tia khó chịu, nhưng biết Ngự Phượng Đàn xưa nay vẫn như thế, hơn nữa Minh Đế nếu là thật sự truyền hắn qua, cũng không nhất định sẽ nói ra là chuyện gì, liền thật sâu liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, xoay người hướng chỗ nghỉ chân của Minh Đế rời đi.
Hắn vừa đi, Vân Khanh cảm thấy trong lòng buông lỏng, cho dù nàng thong dong nhưng Ngự Thần Hiên đại biểu cho thân phận nào, một lời nói của hắn, đó là long tử há mồm, quý không thể nói, nàng tuy rằng có thể ứng đối, nhưng chung quy bởi vì quyền lợi cùng thân phận khác nhau mà có chút khó khăn. Phải biết tâm thần bị hao tổn so với hao tổn thể lực càng mệt mỏi hơn.
"Sao Cẩn Vương thế tử lại không đi cùng Tứ hoàng tử." Đi một người, trước mặt còn một người, bất quá đối với Ngự Phượng Đàn, bởi vì thời gian hai người quen biết khá dài nên nàng không có cảm giác áp bách kia.
"Chờ nàng đi trước." Ngự Phượng Đàn nở nụ cười nhẹ, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch như bươm bướm vỗ cánh làm dung nhan kia thêm phần đẹp đẽ chói mắt. (chả hiểu tác giả miêu tả kiểu gì ca là đàn ông mà =.
Nghe vậy, Vân Khanh hơi sửng sốt tiếp đó khẽ cười muốn quay người bước đi, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Tiểu thư, tiểu thư."
Lưu Thúy cầm trên tay chuỗi ngọc hoa treo bên hông đi tới từ phía sau Vân Khanh, chợt nhìn thấy đứng ở trước mặt Vân Khanh là Ngự Phượng Đàn thì trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, thấy Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nhìn nàng cười thì cảm thấy trời rung đất chuyển, mà còn trong khung cảnh xa hoa diễm lệ thì lại một lần nữa nàng thấy hoa mắt, nhất thời hai gò má nàng ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Phu tử, người như thế nào lại ở đây?"
Phu tử?
Vân Khanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền xoay người lại nói với Lưu Thúy: "Còn không mau hành lễ với Cẩn Vương thế tử?"
Nếu đã có gặp gỡ như người qua đường thì lễ tiết là không thể thiếu, ngày sau có chuyện gì thì cũng không ai có thể chê trách dù là việc nhỏ này, vì Vân Khanh luôn suy nghĩ và làm như thế, nên những người bên cạnh nàng tự nhiên cũng sẽ không thất lễ.
Sau một cái chớp mắt ngẩn ngơ, Lưu Thúy bỗng nhiên hiểu rõ thân phận nam tử cùng các nàng chơi đùa ở bờ sông kia. Lúc trước nàng luôn nghi hoặc y phục của một vị phu tử lại có thể tốt như vậy, lại có được dung nhan tuyệt sắc, khí chất bất phàm, quả thực đến hôm nay có thể chứng minh hoài nghi của nàng là chính xác.
Nàng lập tức chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Nô tỳ thỉnh an Cẩn Vương thế tử."
Có Lưu Thúy ở đây, không khí mờ ám vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh vỡ, phảng phất lại thoải mái hơn, Ngự Phượng Đàn cười nhạt: "Đứng lên đi, yến hội sắp bắt đầu, các ngươi cũng nên chuẩn bị đi thôi."
Vân Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt tìm tòi, thấy hắn không có hành động gì khác mới thi lễ rồi được Lưu Thúy giúp đỡ lập tức xoay người theo một phương hướng khác rời đi.
Mà Ngự Phượng Đàn nhìn cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất, tươi cười bên môi càng lúc càng lớn,Tứ hoàng tử coi như đối Vân Khanh đặc biệt cảm thấy hứng thú, đây là vì sao?
Vân Khanh trời sinh xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt Tứ hoàng tử cũng là bình thường, nhưng đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân Tứ hoàng tử cùng Vân Khanh nói chuyện.
Trong kinh mỹ nhân vô số, nếu nói Tứ hoàng tử, người đã từng nhìn qua vô số mỹ nhân bởi vì bị dung mạo của Vân Khanh mà đối với nàng khác thường, thì không chỉ người khác cảm thấy buồn cười mà hắn - Ngự Phượng Đàn cũng không thể không nở nụ cười.
Ánh mắt Tứ hoàng tử nhìn Vân Khanh có chút đặc biệt, dường như nó có hàm ý gì đó sâu xa, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy thực phiền chán.
Hắn xoay người, trong nháy mắt hàn ý vừa xuất hiện đã hóa thành vẻ mặt tươi cười tùy ý, bước chân hướng chỗ nghỉ chân của Minh Đế mà đi đến.
Vân Khanh cùng Lưu Thúy đi đến một chỗ yên lặng, Lưu Thúy đem chuỗi ngọc hoa thắt vào bên hông của Vân Khanh, muốn mở miệng nói chuyện hỏi một chút về Ngự Phượng Đàn, lại thấy phía xa thân ảnh An Tuyết Oánh đang đi về phía bên này, thức thời khép miệng lại không hề nói nhiều.
Thời gian nàng đi khá lâu, Tuyết Oánh quả nhiên bắt đầu lo lắng đi tới, Vân Khanh hướng Lưu Thúy cười, thần sắc trong đáy mắt rõ ràng đang nói cho Lưu Thúy không cần đem chuyện vừa rồi gặp Ngự Phượng Đàn nói ra.
Lưu Thúy hiểu rõ gật đầu, đứng ở bên cạnh Vân Khanh.
"Sao ngươi lại qua đây?" Vân Khanh nghênh đón, kéo lại áo choàng cho An Tuyết Oánh, trong giọng nói mang theo chút ý tứ trách cứ.
An Tuyết Oánh trên mặt hơi chút lo lắng, nhìn thấy bên hông nàng đeo ngọc bội hoa thì mới thôi nhíu mày nói: "Ta ở đằng kia đợi ngươi thật lâu mà không thấy ngươi qua, nghĩ đến ngươi không tìm được ngọc bội muốn tới tìm giúp."
"Tiểu thư của nhà nô tỳ ở đó đứng ngồi không yên, nghĩ muốn qua xem." Đại Hàn cười nói cùng Vân Khanh.
Vân Khanh mỉm cười gật đầu khẽ nói: "Không phải là tìm được rồi sao? Ngươi không cần lo lắng, cẩn thận gió lớn."
"Có thể nào không lo lắng, vừa rồi ta lại gần đây, nghe có người nói rằng Chương Lạc bị rắn chui vào trong quần áo liền ở trong vườn cởi quần áo, ta nhớ ngươi cũng đi hướng này, sợ tới mức ta phải chạy nhanh tới." An Tuyết Oánh sờ sờ ngực, hít vào một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói: "Cũng may ngươi không có việc gì."
"Ừ, yến hội sắp bắt đầu, ngươi đã tới đây vậy chúng ta liền cùng đi đi." Vân Khanh không nghĩ nói nhiều làm cho nàng ấy lo lắng, nếu để cho An Tuyết Oánh biết là nàng đem rắn bỏ vào, chỉ sợ sẽ nhịn không được mà sợ hãi.
"Tốt, cũng nên đi qua thôi sắp muộn rồi." An Tuyết Oánh gật đầu, cùng Vân Khanh sóng vai đi tới đại sảnh tổ chức yến hội: "Vốn hôm nay là ngày tốt, Chương Lạc thật không may, thế mà cũng có thể gặp rắn, nàng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi."
Nàng ấy khẽ thở dài, Vân Khanh quay đầu liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: "Ngươi không cần lo cho nàng ta, hoa viên làm sao có thể có rắn, nói không chừng là nàng ta mang đến để chơi, chẳng qua không giữ cẩn thận, ngược lại làm hại bản thân thôi."
An Tuyết Oánh nghe như thế, cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, có ai không có việc gì mà lại đi thích rắn, mà hoa viên là nơi thánh giá dừng chân, khẳng định sớm đã chuẩn bị tốt nên sẽ không thể có rắn xuất hiện, chớ nói gì đến rắn đột nhiên chui vào trong quần áo, xem ra vẫn là vận khí Chương Lạc rất không tốt rồi.
Buổi tiệc này vẫn giống như ở hoa viên phía đông trước đây, mọi người được chỉ dẫn chỗ ngồi theo thứ tự, không ai châu đầu ghé tai, có lẽ là sau khi Vi Ngưng Tử bị răn dạy, mỗi người đều có vẻ cẩn thận hơn, lẳng lặng uống trà cùng đợi hoàng hậu - người đứng đầu hậu cung đến.
Vân Khanh quét mắt một vòng, phát hiện Chương Lạc cùng sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu không có ở yến hội. Một lát sau, nghe cung nhân báo lại với hoàng hậu sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu cùng Chương tiểu thư thân thể đột nhiên bị bệnh, xin cáo lỗi.
Hoàng hậu nghe vậy, cũng không có ngạc nhiên gì mấy, bất quá vẫn chậm rãi cười, gật đầu đáp ứng cho phép. Vừa rồi chuyện xảy ra ở hoa viên, các vị tiểu thư phu nhân đang ngồi đây đều biết, ngay cả thị vệ đều biết như vậy hoàng hậu khẳng định cũng biết, cho nên chuyện đã phát sinh sẽ bị gièm pha, nếu đầu óc nàng ta không có vấn đề gì mà vẫn còn có mặt ở buổi tiệc, đó mới là chuyện kỳ quái.
Mà lúc này, sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu ngồi ở trên xe ngựa, chăm chú nhìn Chương Lạc, sắc mặt vội vàng, lo lắng hỏi: "Lạc nhi, nói cho nương, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trên người con làm sao có thể có rắn?"
Rắn trên người Chương Lạc đã bị bắt đi, cũng bị cắn hai cái, may mắn con rắn kia không có độc nên không nguy hiểm tính mạng, chỉ là hiện tại Chương Lạc bị dọa, thần sắc có chút ngơ ngác, cái cảm giác thân hình dài nhỏ, lạnh như băng trườn trên da thịt nàng ta vẫn lưu lại rõ ràng.
Nàng ta nhìn chằm chằm lên nóc xe ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm:"Nương, trên người con có rắn, có rắn!"
Trong mắt sườn phu nhân của Toánh Xuyên hầu chỉ có biểu tình hoảng sợ của Chương Lạc, làm cho bà ta lòng như dao cắt, ôm chặt Chương Lạc trấn an nói: "Lạc nhi, đã không còn, đã không còn, con rắn kia đã bị bắt đi chém chết rồi! Hiện tại trên người con không có rắn rồi!"
Thanh âm quen thuộc của mẫu thân lặp đi lặp lại bên tai làm cho Chương Lạc dần an tâm, ngẩng đầu lên nhìn sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu, nước mắt lại chảy ra: "Nương, con rất sợ, con rắn kia thật đáng sợ......"
Thân thể của nàng ta run nhẹ, trong lòng vẫn kinh hoàng thật sâu, sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu một mặt vỗ lưng của nàng ta, một mặt hỏi: "Lạc nhi, con nói cho nương,hoa viên êm đẹp làm sao có thể có rắn?"
Nghe được bà ta hỏi như vậy, Chương Lạc suýt thốt ra là do Vân Khanh thả vào người nàng ta, nhưng sau khi nàng ta nói ra, khẳng định nương sẽ hỏi vì sao Vân Khanh lại muốn thả rắn vào người nàng, con rắn kia lại là…, nàng ta có thể nói dối làm cho nương hận Thẩm Vân Khanh, nhưng Thẩm Vân Khanh có thể hay không đem sự tình hôm nay kể ra cho tất cả mọi người biết, đến lúc đó nàng ta sẽ không chỉ là mất mặt ở trước mọi người, hơn nữa đó là tội danh mưu hại bệ hạ, nếu để cho phụ thân biết chẳng phải là sẽ đánh chết nàng ta sao. Phụ thân tuy rằng sủng ái nàng ta, đó cũng là từ nhỏ nàng ta so với Chương Huỳnh nhu thuận hơn, nếu điểm ưu thế này đã không còn, nàng ta cũng không còn ưu điểm gì rồi.
Hơn nữa Toánh Xuyên Hầu phủ đã trải qua ba đời, thời điểm lúc trước người có công được phong tước, sau đó là ba đời thừa kế cấp bậc giảm dần. Đến thế hệ này, liền giảm xuống thành Toánh Xuyên bá rồi. Nếu là lại xuất hiện loại chuyện này, về sau còn không biết sẽ biến thành gì nữa, Hầu phủ nếu suy bại, vậy thì sau khi mẹ Chương Huỳnh chết, đến lúc đó nương được thăng làm chính thất phu nhân thì có hữu dụng gì nữa.
Nghĩ đến đây, Chương Lạc âm thầm cắn răng, chuyện Thẩm Vân khanh có thể lần sau lại trả thù, nhưng lần này nàng ta tuyệt đối không thể nói ra, nghĩ kĩ, Chương Lạc nói: "Là tiểu Lam, nó bắt hai con rắn mang theo bên người chơi, thời điểm ở hoa viên, hai con rắn kia trốn thoát, liền chui vào được trên người của con...... Làm con sợ muốn chết......"
Hôm nay theo bên người Chương Lạc là nha hoàn Tiểu Lam, bởi vì có một lần bắt được một con rắn trong viện của Chương Lạc, lập công lớn mà lại hay làm cho Chương Lạc vui vẻ, nên thường ngày rất được cưng chìu, bất quá sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu vẫn không thích nha hoàn này, cảm thấy nha hoàn bên người có thể tay không bắt rắn quá mức tà đạo, nhưng không chịu nổi Chương Lạc năn nỉ nên cho giữ ở bên người.
Lần này phạm sai lầm như vậy, sườn phu nhân Toánh Xuyên Hầu bắt được cơ hội, hồi phủ sẽ cho người đập chết Tiểu Lam kia.
Mọi chuyện giống như Vân Khanh đoán, cuối cùng Toánh Xuyên Hầu phủ đem nha hoàn bắt rắn kia dùng thuốc mà chết, Chương Lạc cũng không có nói ra Vân Khanh, nhưng trong lòng Chương Lạc khẳng định sẽ càng thêm oán hận Vân Khanh, Chương Lạc đã sớm xem nàng không vừa mắt, thêm một chút cũng không sao. Bất quá trong khoảng thời gian này, Vân Khanh không cần lo lắng, chuyện thoát y ồn ào huyên náo, Toánh Xuyên hầu chắc chắn sẽ không cho phép Chương Lạc ra ngoài mà tự tìm xấu hổ mất mặt.
Ngồi ở Qui Nhạn các, Vân Khanh một tay cầm sách thuốc, tựa vào chăn đệm màu tím bằng gấm trên ghế mĩ nhân, tâm tư vẫn đang suy nghĩ một việc khác.
Minh Đế lần này dừng chân ở Giang Nam kế hoạch là sáu ngày, nay đã qua ba ngày, ngày đầu tiên là ở hoa viên tổ chức tiệc, Minh Đế và hoàng hậu tách ra tiếp đãi quan viên các cấp cùng người nhà bọn họ, ngày hôm sau, Minh Đế cùng các quan viên bàn chính sự, như vậy hôm nay, Minh Đế muốn xem xét xung quanh, nhìn xem cuộc sống của dân chúng Giang Nam, đặc biệt là Dương Châu phồn hoa.
Vì đây là vấn đề mặt mũi, An Tri phủ đã sớm biết được Minh Đế muốn đến Dương Châu liền tu chỉnh đường xá, quầy hàng tiểu thương sắp xếp chỉnh tề, mỗi ngày đều có người đặc biệt vệ sinh đường phố, gắng đạt tới diện mạo Dương Châu sạch sẽ mà có trật tự, dân chúng văn minh mà hữu lễ một cách hiệu quả.
Một ngày này cùng Thẩm phủ không có vấn đề gì, cùng Vân Khanh cũng không có quan hệ, qua hôm nay, ngày mai chính là ngày thứ tư, tiếp theo ngày thứ năm, ngày thứ sáu là thu dọn đồ đạc, rời khỏi Thẩm phủ rồi.
Nghĩ đến đời này có thể an ổn vượt qua chuyện bệ hạ Nam tuần, biểu tình trên mặt Vân Khanh liền nhu hòa rất nhiều, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ bầu trời mùa thu khô mát, cùng vài đám mây trắng trôi lơ lửng, đáy mắt nàng mang đầy sự chờ đợi đối với cuộc sống về sau.
Nàng nhớ tới đời trước không có xuất hiện song bào thai đệ đệ, liền khẩn cấp muốn đi xem bọn họ, ngoài quan hệ huyết thống thân cận, đáy lòng Vân Khanh còn có vui sướng, đời trước không có xuất hiện sinh mệnh này, đời này lại xuất hiện, đối với nàng mà nói, so với việc làm di nương rồi chết đi thì thật có ý nghĩa rất nhiều.
Đến viện của Tạ thị, sau khi cho người vào thông báo,Vân Khanh lập tức đi vào, tiểu nha hoàn xốc lên rèm cửa, Vân Khanh liền nhìn thấy Tạ thị ngồi trên giường la hán trải lớp đệm dày chuyên chú thêu một đôi hài nhỏ hình đầu hổ.
Tạ thị cúi đầu, búi tóc đơn giản, cắm hai trâm ngọc, khuôn mặt nhu hòa như tỏa sáng, hai tròng mắt toát ra hào quang tình thương của người mẹ làm cho người ta cảm thấy vô cùng thần thánh.
Vân Khanh cười đi qua, ngồi bên cạnh Tạ thị hỏi: "Nương, người đang thêu cái gì?"
Tạ thị ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, trên tay vẫn không ngừng, nói: "Làm cho đệ đệ của con giày đầu hổ a."
Giày đầu hổ là giày của trẻ con, nhưng có hình đầu hổ ở trên. Giày đầu hổ của trẻ con có ngụ ý có thể lớn lên được khoẻ mạnh kháu khỉnh, hơn nữa đầu hổ còn có thể xua đuổi tà ma, nhưng là hài đầu hổ phức tạp, trên đầu hổ đều phải thêu và dùng nhiều loại châm pháp.
Thời điểm Tạ thị mới mang thai thân mình không tốt, Vân Khanh không cho bà làm nên nay mới làm.
Vân Khanh hai tay cầm lấy cánh tay Tạ thị làm nũng nói: "Nương, người trước đây cũng không thêu cho con hài đầu hổ đâu!"
Tạ thị bị nàng cầm lấy tay, có chút bất đắc dĩ bỏ kim xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hờn trách của Vân Khanh, buồn cười nói: "Đã là đại cô nương còn ăn dấm chua của đệ đệ, nhưng là nương sẽ không thêu cho con hài đầu hổ."
Vân Khanh nghe xong, làm bộ mất hứng cong khóe miệng: "Nương chỉ biết đệ đệ không thương con nữa rồi."
Lý ma ma đứng một bên nghe,cười nói: "Tiểu thư, người là nữ nhi, trước đây đều là dùng hài đầu mèo, thời điểm người ở trong bụng, phu nhân cũng bắt đầu làm y phục nhỏ cho người, khi đó lão gia nói phu nhân đừng làm, cẩn thận làm hỏng mắt, phu nhân lại không chịu, đến khi sinh người, đồ lót đều là do phu nhân làm."
Vân Khanh vốn là làm bộ, vừa nghe lời nói của Lý ma ma liền dựa vào Tạ thị cọ nói: "Con biết nương đối với con là tốt nhất."
"Con bé này, càng lớn càng nghịch, đến đây chắc là vì muốn nhìn đệ đệ đi, nương cho người đi gọi vú nuôi ôm đến." Tạ thị cười đem vật cầm trong tay để sang một bên, Hổ Phách mang kim chỉ cùng chiếc giày thêu dở cẩn thận cất đi.
Một lát sau, nhóm vú nuôi bế Mặc ca nhi và Hiên ca nhi tiến vào, hai đứa đều lớn hơn lại trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy Vân Khanh liền ngây ngô cười, tròng mắt đen lúng liếng sáng ngời, mặc xiêm y đỏ thẫm giống phúc oa nhi béo tròn.
Vân Khanh vừa nhìn đã cảm thấy đáng yêu, một tay sờ khắp mặt bánh bao của Mặc ca nhi, một tay lại nhéo nhéo mũi của Hiên ca nhi, trong lòng mềm nhũn. "Nương, đệ đệ như thế nào còn chưa biết nói?" Nàng thật mong nghe bọn chúng kêu tỷ tỷ.
Nhóm vú nuôi nghe lời này liền nở nụ cười: "Đại tiểu thư, tiểu hài tử ít nhất cũng phải một tuổi mới có thể nói, hiện tại mới có mấy tháng, người cũng quá sốt ruột rồi."
Vân Khanh nhẹ nhàng cười, nàng đây không phải là rất sốt ruột sao? Xem hai tiểu tử kia miệng chỉ có thể a a, cảm giác đáng yêu không bằng có thể nói a.
Nhìn nữ nhi sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia, đáy mắt Tạ thị là một mảnh từ ái, nữ nhân chỉ cần như vậy là hạnh phúc nhất.
Không khí trong phòng trong vô cùng tốt, Lý ma ma cùng Phỉ Thúy, còn có vú nuôi cũng thường thường nói chuyện thú vị, có thể nghe được tiếng cười truyền đến, Vân Khanh ngồi một hồi lâu, thấy Mặc ca nhi và Hiên ca nhi buồn ngủ, mới xoay người chuẩn bị trở về Qui Nhạn các.
Trước khi xoay người liền nhìn thấy một nha hoàn trong viện của Tạ thị tên Chu Sa từ bên ngoài tiến vào, hành lễ rồi nói: "Phu nhân, Mộc tổng quản cầu kiến."
Mộc tổng quản chính là Mộc Sâm, hắn là đại quản gia Thẩm phủ, cùng khu vực quản lý với Lý Tư, là người trông nom bên ngoài cũng là trợ thủ đắc lực của Thẩm Mậu.
Lúc này hắn cầu kiến, hiển nhiên là có chuyện quan trọng hoặc là Thẩm mậu có chuyện trọng yếu muốn nhắn, Tạ thị tất nhiên là cho người cho vào, Lý ma ma cho nha hoàn ma ma khác đi ra ngoài, cho vú nuôi mang hai vị thiếu gia đi xuống.
Mộc tổng quản tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Tạ thị cùng Vân Khanh, Tạ thị cười nói: "Mộc tổng quản đứng lên đi."
Mộc tổng quản lúc này mới đứng thẳng người, thần sắc có chút trang trọng, nói: "Vừa rồi Tứ hoàng tử muốn đi thăm Thẩm phủ, lão gia dẫn theo ngài ấy dạo qua một vòng bên trong phủ."
Tạ thị vừa nghe, cũng cảm thấy kỳ quái, nếu đã ở trong hoa viên, tứ hoàng tử muốn tới Thẩm phủ nhìn xem coi như là bình thường, bà nghĩ có phải muốn chuẩn bị cái gì không, liền hỏi: "Lão gia là có chuyện gì muốn chuẩn bị sao?"
Mộc tổng quản lắc đầu, ánh mắt lóe ra tinh quang, trầm trọng đáp: "Không phải, là lão gia muốn bảo với ngài, Tứ hoàng tử vừa rồi phát hiện Từ đường Thẩm phủ là do ngân gạch xây thành rồi." Lão nói chuyện mà ánh mắt cũng là dừng ở trên người Vân Khanh.
Thực hiển nhiên, những lời này là Thẩm Mậu muốn lão đến báo cho Vân Khanh, nhưng là bởi vì Vân Khanh ở trong viện của Tạ thị, lão liền cùng báo tin.
Nghe tin này, khuôn mặt Tạ thị hơi biến hóa, mà trong lòng Vân Khanh như có tảng đá đè nặng, một màn này trong kiếp này vẫn diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro