Chương 81 : Bức Tới Cửa
"Mang về đây." Trên mặt Dịch Kính Thương lộ ra một tia khó xử: "Nhưng mà....."
"Nhưng mà cái gì?" Ngự Phượng Đàn rất không thích sau tin tốt còn có tin khác, sắc mặt tương đối lãnh đạm hỏi.
"Người này cũng không phải Thẩm Mậu, mà là một thương gia lúc trước cùng rơi xuống." Dịch Kính Thương khi mới biết được chút tin tức, liền nhanh phái người đi đón, nhưng kết quả truyền đến lại là tin tức người nọ không phải Thẩm Mậu.
"Đây là tin tức ngươi mang về cho ta?"
Dịch Kính Thương thấy Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi hơi nheo lại, toàn thân cũng đột nhiên tỏa ra hàn khí, cả người căng thẳng, nói tiếp: "Bọn họ là cùng thời gian, cùng địa điểm rơi xuống, cho nên thuộc hạ suy đoán Thẩm Mậu tám chín phần mười cũng sẽ ở vùng phụ cận." Không biết tại sao, hắn cảm thấy từ sau khi Cẩn Vương thế tử đánh lui đại quân Tây Nhung, cả người khí thế càng ngày càng mạnh, ngẫu nhiên phát ra một loại uy nghiêm vô hình, không thể kém hơn so với các hoàng tử trong cung.
Nghe tin tức này, sắc mặt Ngự Phượng Đàn mới từ từ hài hòa lại, thanh âm hơi lạnh chậm rì rì nói: "Tin tức của những người khác ta không cần."
"Vâng” theo sau đó là một trận gió nhẹ, thân ảnh của Dịch Kính Thương biến mất ở trong phòng.
Một lát sau, bên ngoài lại thổi vào một trận gió, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng: "Chủ tử."
Ngự Phượng Đàn lãnh mâu đảo qua, chu môi gợi lên một nụ cười: "Tra được sao?"
"Tra được, Minh Đế trừ việc cho thế tử ngài đi về phía nam, mặt khác còn phái một người, cũng đi trước một bước." Thân hình bóng người màu đen đang quỳ xuống thẳng tắp, mặc dù là quỳ, cũng nhìn ra đã từng được huấn luyện tốt.
"Ai?"
"Tứ hoàng tử."
"Hắn quả nhiên cũng tới rồi." Ngự Phượng Đàn từ trên giường đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn đỏ như máu, đem nửa bầu trời nhuộm thành dải lụa hồng dài miên man, khóe miệng tươi cười cũng nhiễm lên vài phần thị huyết.
Minh Đế tuy rằng bên ngoài phong hắn làm "Trấn Tây Đại Tướng Quân", thoạt nhìn được thịnh sủng không hết, lại không biết, kỳ thật chiến tranh với Tây Nhung vừa chấm dứt, còn chưa ổn định, Minh Đế đã hạ chiếu chỉ muốn hắn quay về kinh, bí mật phái biên cảnh Chỉ Huy Sứ đưa tiễn, kì thực sợ hắn ở trong quân thành lập uy tín, sau khi trở thành Cẩn Vương, lại là một Đại Tướng đương thời.
Việc đến Dương Châu này cũng thế, ở mặt ngoài là muốn hắn đến phụ trách việc an toàn trước khi ngự giá đến phía Nam, kì thực ngầm đem Tứ hoàng tử phái tới giám thị, sợ hắn có hành động kì lạ gì.
Nên làm hắn đều đã làm, không nên làm, nhìn tâm tình hắn, mới quyết định nên làm hay không làm.
Ngự Phượng Đàn nghĩ như thế, mà ở một góc của Dương Châu, cũng có một đám người có tâm tư mưu tính khác.
"Ngươi xem, nay chuyện buôn bán của Thẩm gia không có chút dấu hiệu sụp đổ, ngược lại để nha đầu kia tận dụng được nhiều thời gian hơn, nay khoản nợ của Tiết Hữu Tài bọn họ cũng đã thanh toán xong, những thương gia muốn náo loạn cũng dần dần không có, chúng ta chẳng lẽ liền như vậy mà nhìn gia sản Thẩm gia bị nha đầu kia đoạt hết hay sao, ngươi cam tâm sao?" Mạc thị vẻ mặt chán nản, trong mắt vừa đau lòng, vừa rối rắm.
Từ lần trước bị Vân Khanh rút kiếm đuổi bọn họ, bọn họ vẫn luôn chờ cơ hội Vân Khanh gặp trở ngại trong việc buôn bán, lại nhân cơ hội tới cửa yêu cầu hỗ trợ, nhưng Vân Khanh chẳng những không có luống cuống tay chân, mà chuyện làm ăn ở Dương Châu lại dần dần đi vào quỹ đạo, dựa theo tình hình này, chừng nửa năm, Vân Khanh đã có thể đem Thẩm phủ quay trở lại hình dáng lúc Thẩm Mậu còn, đến lúc đó, thì bọn họ liền hoàn toàn không có cơ hội rồi.
Thẩm Bình ngồi ở một bên, đáy mắt bắn ra tia sáng âm lãnh, hắn từ lúc còn nhỏ, liền đối Thẩm Mậu luôn không phục, Thẩm Mậu tuy rằng vai vế nhỏ hơn so với hắn, nhưng tuổi tác của hai người không cách nhau nhiều lắm, thuở nhỏ thường xuyên bị lấy ra so sánh.
Hắn tự hỏi mình thông minh không thua Thẩm Mậu, chỉ là gia cảnh không giàu có như Thẩm gia, cho nên những người khác đối với Thẩm Mậu đều là nịnh bợ đón chào, nếu hắn có thể có được của cái tốt như Thẩm Mậu, trở thành thủ phủ của Dương Châu thì nhất định cũng có thể như hắn.
Qua thời gian, hắn liền nổi lên tâm địa âm độc, tuy rằng vừa thi đỗ cử nhân, nhưng không cách nào mua quan chức, đắm chìm ở thanh lâu liền quen biết Đường Sinh, hai người giống nhau căm giận sự bất bình của cuộc đời, thường xuyên qua lại liền thành bạn tốt, vô tình biết được Bạch di nương bên người Thẩm Mậu là thanh mai trúc mã của Đường Sinh, hắn liền đề ra ý kiến, làm cho Thẩm Mậu từ nay về sau không có con, cứ như vậy, chỉ cần Thẩm Mậu xảy ra chuyện, như vậy tất cả sản nghiệp của Thẩm gia đều sẽ do người trong tộc tiếp nhận rồi.
Mà hắn đáp ứng đem một phần tài sản của Thẩm gia chia cho Đường Sinh, một phần tài sản Thẩm gia đã đủ cho Đường Sinh dùng tiền đả thông các mấu chốt, đi lên con đường làm quan, cho dù là không làm quan, cũng có thể sống mấy đời thoải mái, cho nên khi hắn nói ra yêu cầu này, Đường Sinh lập tức đáp ứng, hơn nữa tìm cơ hội ‘xảo ngộ’ Bạch di nương.
Làm di nương cũng không dễ, mặc dù là dưới trướng Tạ thị, nhưng khi Bạch di nương gặp vị thanh mai trúc mã trước kia, biết được hắn nay đã là cử nhân gia, mà bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước không nên bị tiền tài mê hoặc, gả cho thương hộ làm thiếp, nếu nàng kiên trì đợi thêm hai năm, nay nàng chính là cử nhân phu nhân rồi.
Hối hận một khi bắt đầu, tham dục liền theo nhau mà đến, dưới sự khuyến khích không ngừng của Đường Sinh, Bạch di nương cho rằng mỏi chuyện đều là lỗi của Tạ thị, là do Tạ thị cản trở tiền đồ của nàng, buộc nàng phải làm thiếp cho người ta, mang theo một lòng muốn trả thù, Bạch di nương liền âm thầm hạ độc Thẩm gia.
Chuyện sau đó phát triển cực kỳ thuận lợi, Thẩm Mậu vẫn không có con nối dòng, hắn đang đợi một thời cơ, khiến Thẩm Mậu ‘ngoài ý muốn mà chết’ liền có thể đoạt tài sản của Thẩm gia, đáng tiếc sự việc này vào năm trước lại có sự thay đổi......
Cho tới bây giờ, cuối cùng lại như hắn mong muốn, Thẩm Mậu xảy ra chuyện, mà hai tiểu tử kia sẽ không lo được gì, chỉ là thật không ngờ, Thẩm Vân Khanh thậm chí lại có thủ đoạn như thế, việc này thật vượt ngoài kế hoạch của hắn.
"Hừ, chỉ bằng nha đầu kia, nàng có thể nuốt cả gia sản Thẩm gia sao!" Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường, nhớ tới ngày ấy Thẩm Vân Khanh cầm kiếm chỉ vào lão, lão nay còn có chút chột dạ, một xú nha đầu, làm sao có lá gan như thế!
"Lão đại, ngươi có cái biện pháp gì?" Tộc trưởng quay đầu hỏi Thẩm Bình.
"Các ngươi xem, nay Thẩm gia, cũng chỉ có mình Thẩm Vân khanh chống đỡ, nếu như nàng xảy ra chuyện, không thể tiếp tục chống đỡ, như vậy Thẩm gia sẽ như thế nào?" Thẩm Bình sắc mặt bình thản, chỉ là trong ánh mắt lóe lên vài tia ác độc.
Mạc thị cười khinh thường: "Không có cái nha đầu kia, bà lão Dư thị nay nằm liệt giường không dậy nổi, Tạ thị tuy rằng không suy sụp, nhưng quản lý sự vụ trong phủ thì không tồi, còn sản nghiệp bên ngoài thì chưa chắc, về phần hai tiểu tử kia thì cũng không cần đề cập tới!" Bà ta nói xong, tộc trưởng bỗng nhiên linh quang vừa hiện, quay đầu nói: "Lão đại, ý của ngươi là......?"
Thẩm Bình gật đầu thật mạnh nói: "Đúng như cha nghĩ, nếu đã không có Thẩm Vân Khanh, ta xem Thẩm gia còn làm thế nào để duy trì được!"
"Ngươi có biện pháp gì tốt?" Trong mắt vị tộc trưởng già toát ra vẻ tham lam, vội hỏi.
Thẩm Bình âm hiểm cười: "Nhi tử sớm đã có chuẩn bị, ngày mai cha hãy chờ xem!" Hắn sẽ nhìn xem, Thẩm Vân khanh có thể qua được cửa này của hắn không, nếu là qua không được, vậy thì không thể trách hắn rồi.
Vân Khanh xử lý chuyện trước mắt xong, đang định ra cửa hàng coi một vòng, vừa thay xong quần áo, chuẩn bị ra cửa, chợt nghe Vấn Nhi báo lại: "Tiểu thư, tộc trưởng lại mang người tới nữa."
Vân Khanh hơi hơi nhíu mi, những người này tại sao lại đến đây, cách việc rút kiếm lần trước mới hơn nửa tháng, bọn họ lại ngứa ngáy không chịu nổi mà chạy tới, xem ra miếng thịt béo Thẩm gia này quả nhiên là rất mê người, khiến người ta mà một lại, lại mà tam không nổi giận.
Nàng kéo vạt áo, vừa vặn nàng vừa thay xong quần áo, phải đi gặp bọn họ, xem hôm nay bọn họ còn có chuyện gì muốn ồn ào.
Sảnh trước, Vân Khanh phát hiện, hôm nay người đến rất nhiều, không chỉ có tộc trưởng, trưởng lão đến đây, còn có Thẩm Bình, Mạc thị, nhi tử của bọn họ, cùng với rất nhiều thanh niên trong tộc.
Nàng đi đến, đầu tiên hướng tới mọi người quét mắt một vòng, mới khẽ cười: "Không biết hôm nay ngọn gió nào thổi mà khiến cho tộc trưởng cùng trưởng lão lại đến Thẩm gia rồi."
Tộc trưởng cùng trưởng lão nhìn đến nàng, vẫn là có chút không yên, dù sao ngày ấy tay nàng cầm kiếm sắc bén, toàn thân tràn đầy sát khí thật sự làm cho người ta khó có thể quên, không khỏi cười có chút không được tự nhiên, lại nhìn nàng hôm nay lơ đãng trêu cợt, tộc trưởng liền ổn định tâm thần, khẩu khí hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta hôm nay đến, tự nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, cha ngươi đến nay đã có tin tức chưa?"
"Tạm thời không có, như thế nào, tộc trưởng có tin tức của cha ta sao?" Vân Khanh sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc, bi thương cùng vui sướng đều sẽ không hiện lên trên nét mặt nàng, khiến người ta đoán không ra nàng đang nghĩ gì trong lòng.
"Chúng ta nếu có, đã sớm nói cho ngươi biết, cần phải hỏi ngươi sao!?!" Tộc trưởng không hài lòng thái độ của nàng, hừ một tiếng, sau khi biết Vân Khanh từ việc lần trước, hơn phân nửa là không muốn theo bọn họ, liền nói thẳng: "Ngươi lần trước không phải nói nếu phụ thân ngươi không còn, ngươi liền muốn chiêu tế ở rể, nay cha ngươi một tháng vẫn chưa có tin tức, ngươi cũng nên chuẩn bị rồi!"
"Chuẩn bị cái gì?" Vân Khanh ngước mắt nhìn thoáng qua tộc trưởng, coi như cái gì cũng không biết hỏi ra tiếng.
"Ngươi một nữ tử chưa lấy chồng, mỗi ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, ở phường nhuộm, vườn dâu này đó toàn là những chỗ nam nhân đi tới đi lui, còn ra thể thống gì chứ!" Tộc trưởng khiển trách nói.
"Lời này của Tộc trưởng ta lại không hiểu, mấy ngày này ta ở bên ngoài, mỗi ngày đều mang theo khăn che mặt, cũng không có xuất đầu lộ diện, hơn nữa nay chuyện buôn bán của Thẩm gia không ai quản lý, ta làm gia chủ, chẳng lẽ liền cả ngày chỉ khoanh tay đứng nhìn, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không để ý chỉ ngồi ở hậu trạch! Nếu đây là cách của các người, ta đây cũng không có biện pháp, nhưng là ta, tuyệt đối sẽ không làm như vậy!" Vân Khanh không cho là đúng phản bác nói, nàng cũng không muốn cố sức tranh cãi, những người này nếu là ôm tham vọng mà đến, như vậy nàng có nói nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không bỏ được tham vọng này.
Tộc trưởng liền như Vân Khanh nghĩ, hắn căn bản là không có kiên nhẫn nghe Vân Khanh nói chuyện, đợi nàng vừa dứt lời, cánh tay liền ở giữa không trung vung lên, phi thường quyết đoán nói: "Ngươi nếu đã muốn chiêu tế ở rể, liền sớm tìm một người tới ở rể Thẩm gia, cho hắn ở bên ngoài thay ngươi chuẩn bị mọi thứ, như vậy có thể lưỡng toàn rồi!"
"Đúng vậy a, nữ tử ở bên ngoài bôn ba lâu không tốt lắm, lại không an toàn, không chừng sẽ tạo ra chuyện nữa đấy!" Mạc thị cười thêm vào một câu, trong lời nói ra vẻ tràn đầy quan tâm.
"Nha, phải không? Vậy các người không nhớ rõ lúc trước ta nói như thế nào à? Nếu là phụ thân xảy ra chuyện, ta mới chiêu tế ở rể, nhưng phụ thân đến nay vẫn đang không rõ tung tích, ta sao có thể tự chủ trương được!" Vân Khanh sẽ không bị những lời giả dối này lừa gạt, nhợt nhạt cười nói, nụ cười kia lại nhìn không ra đến rốt cuộc là châm chọc, hay chỉ là một hành động vô ý thức.
Thẩm Bình nhìn nàng, ngón tay ở trên ghế ngồi vuốt ve, Thẩm Vân Khanh này không dễ dàng tức giận, không phải là người dễ đối phó, khó trách có thể trong vòng một tháng khiến chuyện buôn bán ở Dương Châu có thể ổn định lại.
Hắn đứng lên, đi đến trong sảnh: "Thẩm Vân Khanh, phụ thân ngươi gặp chuyện không may đã hơn một tháng, ngươi không tổ chứ tang lễ cho hắn cũng thôi, nay ngươi một cái nữ tử, chiếm lấy tài sản Thẩm gia không chịu buông tay, lại không chịu chiêu tế ở rể, điều này làm cho ta thực hoài nghi ý định của ngươi, ngươi không phải muốn một mình đem toàn bộ gia sản Thẩm gia nuốt trọn, đem Thẩm gia biến thành tài sản của chính ngươi chứ!"
Âm điệu của hắn càng ngày càng cao, đến cuối cùng mang theo âm điệu đắc ý chỉ trích, đem những mũi nhọn đều hướng về phía Vân Khanh.
Vân Khanh từ chỗ ngồi cũng đứng lên, mỉm cười đối với mọi người, đột nhiên cười nhẹ vài tiếng, mở miệng nói: "Cái gì gọi là đem Thẩm gia biến thành tài sản của chính ta! Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, các ngươi cũng biết cha ta là ai, lại biết mẫu thân ta là ai, cũng biết ta là ai! Cha ta kêu Thẩm Mậu, là con trai độc nhất của Thẩm gia, mẹ ta là Tạ Văn Uyên, là chính thê được Thẩm Mậu cưới hỏi đàng hoàng, mà ta, Thẩm Vân khanh, là Thẩm gia con vợ cả, là trưởng nữ! Trên gia phả ta là người của Thẩm gia, trong máu chảy là huyết mạch Thẩm gia, ngươi dựa vào cái gì nói ta muốn đem Thẩm gia biến thành tài sản của chính ta! Ta không cần đem tất cả biến thành tài sản của ta! Bởi vì Thẩm gia chính là nhà ta! Nơi này mỗi người đều tôn xưng ta một tiếng ‘đại tiểu thư’!"(Ish: chị nói thật hay)
"Vô liêm sỉ! Ngươi chỉ là một cái nữ tử, dù gì cũng phải gả đi ra ngoài không phải sao!" Tộc trưởng tức giận đến nhảy cẫng lên!
"Ta nói rồi, chiêu tế ở rể! Chẳng lẽ tộc trưởng thật là lớn tuổi, nghe không hiểu tiếng người sao?!" Vân Khanh lạnh lùng hướng tộc trưởng cười, trên mặt đều là ý khinh miệt.
Thẩm Bình lập tức nói tiếp: "Ngươi đã nói như thế, như vậy liền chiêu tế ở rể! Nếu không, chúng ta thực hoài nghi ý định của ngươi! Đến lúc đó sau khi ngươi nắm được toàn bộ Thẩm gia, lại mang theo sản nghiệp của Thẩm gia đi lập gia đình, ai còn quản được ngươi!"
Tốt!
Vân Khanh rốt cục đã biết mục đích bọn họ hôm nay đến là gì, bọn họ là muốn buộc nàng nhanh chiêu tế ở rể, mà tế, không cần phải nói! Những đám người đứng bên cạnh, là đối tượng mà bọn họ dự định chọn cho nàng rồi!
"Vậy các ngươi muốn như thế nào!"
Đề tài rốt cục chuyển đến việc này, tộc trưởng trong mắt vui vẻ, ánh mắt dừng ở trên người thanh niên đang đứng sau ghế, cười nói: "Hôm nay đến, đều là những thanh niên có phẩm hạnh cao cấp trong tộc, chưa có hôn phối, bọn họ vốn là tộc nhân Thẩm thị, cho dù ở rể, ngươi cũng không cần lo lắng bọn họ có ý đồ xấu, nhất định có thể giúp ngươi rất nhiều việc!"
Vân Khanh ánh mắt nhìn đám thanh niên có phẩm hạnh cao cấp và chưa kết hôn kia, thản nhiên cười, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, chỉ vào một gã nam tử thoạt nhìn lịch sự đoan trang nói: "Vị này......"
"Vị này sao? Được được......" Tộc trưởng không nghĩ tới Vân Khanh nhanh như vậy liền quyết định, mừng đến muốn nhảy lên.
Không ngờ, Vân Khanh lại không để ý tới hắn, tự nhiên nói tiếp: "Vị này, Thẩm Nhân, từ nhỏ bị bệnh bại liệt, chân trái bị què......"
"Vị này...... Thiên tính ham bài bạc, sau khi đem tiền tài trong nhà toàn bộ thua sạch, nay mỗi ngày đều ở nhờ trong miếu thành hoàng, trộm cắp lừa gạt, không có việc xấu nào không làm......"
Nàng nói xong, ngón tay lại chỉ hướng một gã nam tử buồn bã: "Thẩm Lại Cát, yêu thích uống rượu, sau khi say rượu thích nhất đánh vợ, người vợ trước là do bị hắn trong lúc say rượu đánh chết tươi......"
Nàng một câu tiếp một câu, đem chi tiết cuộc đời của mỗi người đều nói rõ ràng, rành mạch, cuối cùng chỉ đến một nam tử đứng ở bên cạnh Mạc Thị: "Tộc trưởng ấu Tôn (cháu nhỏ), từ lúc mười hai tuổi thì đã làm nhục tất cả nha hoàn trong phòng hầu hạ mình, tất cả nha hoàn trong viện, chỉ cần có thể chạm vào toàn bộ đều chạm qua, phàm là hắn coi trọng, một khi không phục tùng, liền đem người cưỡng bức sau đó bán vào nhà chứa....."
Tộc trưởng không ngờ nàng thế nhưng lại nhớ rõ chi tiết của mỗi người, đặc biệt là người cuối cùng, lại là cháu của mình, lập tức hét lớn: "Đủ, cho ngươi chiêu tế ở rể, không phải cho ngươi tại đây bới móc!"
Vân Khanh nhìn tộc trưởng vài lần, lắc lắc đầu, chỉ vào mấy vị nam tử bên cạnh nói: "Ta không phải muốn bới móc, ta là đang nhìn, người mà tộc trưởng kéo đến Thẩm gia, rốt cuộc có ‘phẩm hạnh cao cấp’ cỡ nào, lại làm sao có thể tận tâm tận lực giúp Thẩm gia, giúp ta quản lý chuyện buôn bán!"
Tộc trưởng thật sự là bị tức chết, một đôi mắt già gắt gao trừng Vân Khanh, nữ nhi này của Thẩm Mậu, rốt cuộc là người hay là yêu tinh, làm sao có thể biết rõ những người này như vậy, vậy kế hoạch gài người vào Thẩm gia của hắn hôm nay sẽ lại thất bại rồi sao!
Thẩm Bình nhìn mọi chuyện tước mắt, đáy mắt cũng xẹt qua một đạo tinh quang, mang theo vài phần mờ mịt âm u, tiến lên trước hai bước nói: "Giỏi cho nữ tử ngươi, ngươi thế nhưng trước mặt mọi người, làm tổn hại thanh danh của nam tử trong tộc, người trên đời ai mà không có khuyết điểm, nếu theo yêu cầu của ngươi, vậy ngươi chẳng phải là cả đời đều tìm không được người để gả rồi!"
Vân Khanh lạnh lùng cười: "Vậy ý của ngươi là, muốn buộc ta trong hôm nay phải chiêu tế ở rể sao?"
"Ngươi nếu như không chọn, vậy là có ý đồ mưu đoạt tài sản của Thẩm gia, hôm nay cho dù ngươi rút kiếm, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy! Thẩm gia gia nghiệp như thế nào cũng không thể để ngươi mang ra cho người ngoài!" Thẩm Bình nói như đang làm việc nghĩa liền vỗ cái bàn, lớn tiếng mở miệng.
Những nam tử vây xung quanh cũng nhất thời mở miệng ngươi một lời, ta một câu chửi bới Vân Khanh.
"Ngươi một nữ tử cả ngày ở chỗ đầy nam nhân mà bôn ba, còn muốn như thế nào, người như ta, ngươi về sau muốn tìm cũng tìm không thấy đâu!"
"Ta khinh, không biết là đã sớm lên giường với ai chưa mà lại ở đây giả dạng làm hoàng hoa khuê nữ, bày ra dáng vẻ đó cho ai xem!"
"......"
Một câu so với một câu càng hạ lưu, một câu so với một câu càng khó nghe, Lưu Thúy ở một bên nghe, đứng ra cùng các nha hoàn khác mắng lại, mắng mắng không biết như thế nào, trong đám người mà bắt đầu xô đẩy nhau, vài tộc nhân nam tử cùng đám nha hoàn phía sau Vân Khanh náo loạn thành một đoàn, Vân Khanh bị bọn họ che chở ở phía sau, trong lúc xô xát đã đem ấm trà chén trà trên bàn, còn có những thứ bày biện ở chung quanh đều đánh nát cả rồi!
Tựa hồ cảm thấy náo loạn đã quá mức rồi, Thẩm Bình đột nhiên mở miệng hét lớn: "Dừng tay!"
Những thanh niên đang xô xát bị hắn rống lên một câu, rốt cục cũng ngừng tay, không cam nguyện đứng trở về chỗ cũ, mà Vân Khanh lúc này sắc mặt đã lạnh như băng đến dọa người, nhìn tình huống hỗn độn trước mắt, nàng chăm chú nhìn những người này thật lâu, lành lạnh mở miệng nói: "Chư vị hôm nay đến Thẩm phủ, đều là những người có vấn đề với vợ: bỏ vợ ôm gia nhân, buộc ta ở trong đám bọn họ tuyển tế sao? Nếu là như thế, hôm nay Vân Khanh đem chuyện nói lúc trước, các ngươi có thể nói ta xuất đầu lộ diện, có thể nói ta không để ý thể diện, cũng có thể ở sau lưng mơ ước sản nghiệp Thẩm gia, khích người đến Thẩm gia gây rối làm ra những việc tương tự, các ngươi chớ cho rằng ta không biết, ta chính là nể mặt mũi của tộc nhân Thẩm gia, nên cũng không có nói ra! Nhưng là có câu nói rất đúng, chó bị ép cũng sẽ nhảy tường, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, các ngươi nếu nhất định muốn gây chuyện hết đòi một đến đòi ba như thế, Thẩm Vân Khanh ta cũng không phải là người để người khác tùy tiện ức hiếp, các ngươi đã cảm thấy thanh danh không quan trọng, phải làm đến chuyện bức bách nữ tử, như vậy ta cũng sẽ không khách khí, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta ai cũng đừng mong được tốt!"
Những người khác thật không ngờ Vân Khanh thế nhưng sẽ nói ra loại lời này, nếu như nói nàng lần trước rút kiếm, rốt cuộc vẫn là bởi vì bị người bức đến nóng nảy, muốn bảo vệ tài sản Thẩm gia, nhưng lần này, trong lời nói của nàng rõ ràng chỉ có một ý nghĩa, như vậy chính là, nếu bọn họ còn muốn bức bách, nàng liền mặc kệ hết thảy cùng với Thẩm thị thoát ly quan hệ, cắt đứt sợi dây ràng sợi giữa Thẩm gia cùng Thẩm thị!
Nhiều năm như vậy, Thẩm thị mặc dù ở Dương Châu được coi như là một đại tộc, nhưng nhân tài trong tộc không nhiều lắm, đã muốn dần dần xuống dốc, người có tiền đồ tốt nhất trong tộc là Thẩm Mậu, cũng nhờ dựa vào Thẩm gia, Thẩm thị ở Dương Châu mới tính là có chút địa vị, dù sao Thẩm gia mặc dù là thương nhân, nhưng ở Dương Châu trăm năm, cũng coi như là thâm căn cố đế(nền móng vững chắc), nếu Thẩm gia cùng Thẩm thị phân rõ quan hệ, trong đó có rất nhiều phiền toái sẽ xảy ra, tương đương với việc dỡ xuống trụ cột duy nhất của Thẩm thị!
Nghe vậy, trong sảnh liền yên tĩnh trở lại, tộc trưởng tựa hồ cũng có chút do dự, việc thoát ly tộc tông, người ở thời đại này, là việc cũng không dễ dàng lắm, nhưng mà......
Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Khanh đứng ở đó không chút hoang mang, tính tình của nàng, cứng mềm không ăn, nói không chừng thật sự sẽ làm như thế!
Thẩm Bình tựa hồ cũng bị Vân Khanh dọa, hắn lẳng lặng đứng một hồi, sau đó quay đầu đối với tộc trưởng nói: "Tộc trưởng, có lẽ là chúng ta đã hơi quá khắt khe, việc này nên dời lại một chút, đến lúc đó nếu việc này truyền ra để người ta nghe được, cũng đối với thanh danh của Thẩm thị không tốt, khiến tất cả tộc nhân đều không có lợi."
Tộc trưởng thấy hắn đều đã nói như vậy, liền ngẩn ra, ngẫm nghĩ một hồi, cũng gật gật đầu.
Thẩm Bình thấy vậy, liền tiến lên đối với Vân Khanh chắp tay nói: "Sự việc hôm nay, cũng là do chúng ta nóng vội, chính là gần đây trong Dương Châu đồn đãi quá mức khó nghe, chúng ta mới bức xúc như vậy."
Vân Khanh nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Thẩm Bình không biết xấu hổ, như trước cười nói: "Xem tôn điệt nữ còn đang tức giận, vậy đường cữu ông ta đây cũng chỉ có thể rót một ly trà bồi tội rồi! Các ngươi đi lấy hai chén trà đến!"
Thẩm Bình phân phó, nhưng bọn nha hoàn không một người nhúc nhích, đều đang chờ lệnh của Vân Khanh.
Vân Khanh nhìn dáng vẻ của hắn, trước mặt nhiều người như vậy hắn tự mình bồi tội, nếu nàng không tiếp, truyền ra ngoài đó là nàng không tôn kính trưởng bối, còn cuồng vọng, chuyện này và truyện trước đó là hai chuyện khác nhau.
Nay Thẩm gia vừa qua cơn sóng gió một chút, nếu thật sự muốn cùng người trong tộc trở mặt, tất nhiên sẽ tạo thêm một cơn sóng to thứ hai, giờ này khắc này Thẩm gia không thể trải qua thêm một cơn sóng gió nào nữa.
Mặc dù là trong lòng không vui, Vân Khanh vẫn gật gật đầu, một lát sau, một tiểu nha hoàn bưng một cái khay vuông bằng gỗ son đỏ tiến vào, đem nước trà bưng lên, cho Vân Khanh cùng Thẩm Bình một ly.
Thẩm Bình lập tức đổ nước trà, cười nói: "Uống xong chén trà này, hi vọng Vân Khanh sẽ có thể nguôi giận. Về sau chúng ta sẽ toàn lực duy trì Thẩm gia, không lại bức bách ngươi."
Hắn nói xong, liền lấy trà thay rượu uống, lại đem chén trà còn lại mời Vân Khanh.
Vân Khanh híp mắt, đột nhiên nhẹ nhàng cười, môi đỏ mọng cong lên: "Có sự giúp đỡ duy trì của người trong tộc, ta cũng sẽ càng cao hứng." Nàng nâng tay áo che miệng, cũng một ngụm đem nước trà uống cạn.
Mắt thấy Vân Khanh uống hết ly trà, tộc trưởng muốn nói gì cũng đành ngậm ngùi, hắn đau lòng nhìn cơ ngơi đồ sộ với mái hiên đầy hoa lệ của Thẩm gia, còn có trang sức cũng như gia cụ, lưu luyến nhìn mang theo một đám thanh niên cùng hai vị trưởng lão ra khỏi phủ.
Đợi bọn họ đi khỏi, Lưu Thúy liền mở miệng nói: "Những người này thật là vô sỉ, mang theo một đám người dưa vẹo táo nứt cho tiểu thư chọn lựa, thế nhưng còn nói cái gì là phẩm hạnh cao cấp, cũng không biết mất mặt mà nói ra! Da mặt so với dưa hấu còn dầy hơn, thật là hết thuốc chữa!"
Vân Khanh bị nàng nói chọc cười: "Em đây cũng không phải là oan uổng quả dưa hấu rồi sao, trái dưa chúng ta vừa ăn, lại có da mỏng a."
Lưu Thúy che miệng, nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Tiểu thư, lúc nào rồi mà người còn lòng dạ đùa cợt, người là lòng dạ khoang dung nên không thèm để ý, nhưng người xem bọn họ vừa rồi như vậy, ban đầu liền hùng hổ muốn ép người tuyển chồng, vừa thấy không có biện pháp, lập tức nói muốn uống trà hòa hảo, thật sự là thành quỷ cũng là bọn họ, làm người cũng là bọn họ, là người thay đổi thất thường nhất!"
Lưu Thúy khá khó chịu nói, Vân Khanh nghiêng đầu, nhìn nàng lên tiếng: "Tốt lắm, nếu biết bọn họ là người như vậy, em sao lại tức giận làm gì, tổn hại còn không phải là chính mình, dù sao biết bọn họ là loại người nào thì tốt rồi, về sau bọn họ nếu lại đến, cũng biết như thế nào ứng phó rồi chứ."
"Nhưng tiểu thư a, những lời đồn đãi bên ngoài thực sự rất khó nghe, hạ nhân trong phủ đều đang âm thầm nghị luận, nô tỳ nghe thấy qua hai lần, không biết nay lão gia đang ở đâu, sao còn không sớm một chút trở về!" Lưu Thúy bĩu môi, thay Vân Khanh sốt ruột.
"Tốt lắm, đừng nghĩ nữa, đi chuẩn bị một chút, chúng ta dựa theo kế hoạch, hôm nay cần đi khảo sát cửa hàng." Vân Khanh phân phó xong, liền suy nghĩ một việc khác, hôm nay tộc trưởng bọn họ thế tới rào rạt, mang theo một đám người, thoạt nhìn chắc là sẽ không dễ dàng mà bỏ đi như vậy, nhưng vì sao càng về sau, lại lập tức thu tay, mang người đi trở về chứ.
Nàng sẽ không cho rằng tộc trưởng bọn họ thật sự đột nhiên đến đây liền hiểu được, cảm thấy cần phải quý trọng Thẩm gia, cho nên mới đi.
Nàng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, nếu xuất động nhiều người đến thế, an bài vở diễn lớn như vậy, có lẽ bọn họ đang âm mưu một việc gì đó sau lưng nàng.
Vân Khanh đột nhiên cảm thấy, có một đám người làm tộc nhân như vậy, quả thực là nuôi dưỡng một kẻ ở ngoài sáng tính kế đâm mình một lưỡi đao sắc bén, chờ mình sẩy chân nhảy vào.
Xe ngựa đang nhẹ nhàng chuyển động, những tia sáng bên ngoài từ khe hở của màn xe đang rung động lọt vào, Vân Khanh nhìn ánh mặt trời lộ ra trong bóng tối của cỗ xe, híp mắt tinh tế thầm nghĩ: tộc trưởng bọn họ đến tột cùng là có âm mưu gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro