Chương 134 : Oan Gia Ngỏ Hẹp
Khi Cảnh Hựu Thần nhìn sang bên kia, người trong đình cũng đã nhìn thấy hắn, cầm đầu là một nam tử mặt vàng mắt lồi nở nụ cười, sau đó cao giọng tiếp đón: "A, đây không phải là Cảnh đại nhân sao? Như thế nào lúc này còn rảnh rỗi lên núi chơi, không ở Hộ Bộ xử lý công vụ à?"
Lời của hắn ta nghe qua thì nhiệt tình, kì thực hàm chứa nồng đậm ý tứ châm chọc, đuôi lông mày cao gầy, bên trong đều là trêu ghẹo ác ý.
Cảnh Hựu Thần trong mắt xẹt qua một chút chán ghét, Thu Thủy cảm giác được tay hắn ôm mình hơi dùng sức, mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt, thế nhưng trên mặt lại không thể không mang theo tươi cười, thân thiết nói: "Đúng vậy, thì ra là Lê Phò mã, Phương Tiểu Hầu gia, Cẩn Vương thế tử cũng ở đây, thật sự là khéo a."
Nam tử vừa nói chuyện chính là Lê Phò mã, mà hai nam tử ngồi đối diện hắn là Ngự Phượng Đàn cùng Phương Tiểu Hầu gia, từ xa nhìn về phía Cảnh Hựu Thần mỉm cười, xem như chào hỏi.
Lê Phò mã uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Hựu Thần, tiếp tục khinh thường nói: "Cảnh đại nhân a, đã rảnh rỗi đến đây, vậy thì lại đây ngồi một chút, vừa vặn ta cũng dẫn theo nữ nhân, nào nào, lại đây cùng nhau!"
Bên cạnh Lê Phò mã là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc lõa lồ, xem cử chỉ và vẻ mặt cũng biết là nữ tử thanh lâu, trong mắt Cảnh Hựu Thần mang theo oán hận và chán ghét, hắn tuy rằng dẫn theo Thu Thủy, nhưng cũng lấy lễ cưới vào làm quý thiếp, so sánh thiếp của hắn với nữ tử thanh lâu, đây không phải là trắng trợn đánh vào mặt hắn sao!
Vị Lê Phò mã này, nếu không phải nể mặt hắn ta là Phò mã, thì mình đã đi lên đá hắn hai cái, nhất sự không thành, thế vô tấc dùng, nhìn thấy ai thất thế liền cho người đó thêm một cước!
"Ta còn có việc, không quấy rầy nhã hứng của ba vị!" Tâm tình không tốt, Cảnh Hựu Thần đã tận lực giữ khẩu khí ôn hòa, nhưng cũng che dấu không được sự buồn bã, sau khi nói xong, liền dẫn theo Thu Thủy xoay người chọn một con đường khác rời đi.
Loại người như Lê Phò mã không biết cái gì gọi là chừng mực, nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Hựu Thần tức giận xoay người bỏ đi lại xua tay hô to: "Cảnh đại nhân, chớ đi vội, đến đây uống chén rượu a......"
Ngự Phượng Đàn híp con ngươi hẹp dài nhìn Thu Thủy bên cạnh Cảnh Hựu Thần, nghĩ đến đôi phượng mâu giảo hoạt của người nào đó, chu môi nhấp nhấp, đột nhiên nổi lên một cỗ ý cười, dung nhan như ngọc phơi phới như gió xuân, nhất thời nở rộ ra ánh sáng chói mắt, ngón tay thon dài xinh đẹp bao bọc lấy chiếc ly bằng ngọc, dịch rượu cam thuần bị động tác nhẹ nhàng khuấy đảo tạo nên những gợn sóng li ti, trong mảnh gương bằng rượu kia, đôi mắt hắn sặc sỡ như cầu vồng.
Phương Tiểu Hầu gia tà mị liếc Ngự Phượng Đàn, lấy khủy tay huých nhẹ hắn một chút, ánh mắt rơi xuống bóng lưng của Thu Thủy, trêu ghẹo nói: "Đàn Đàn, chẳng lẽ ngươi thích loại này, chậc chậc, khẩu vị của ngươi thật nặng nha, thế nhưng lại coi trọng tiểu thiếp của người khác......"
Ngự Phượng Đàn nheo mắt nhìn Phương Tiểu Hầu gia kia đang cười hề hề một cách đê tiện, không thèm để ý đến xưng hô làm người khác rợn tóc gáy kia, hất khủy tay của hắn ra, cánh tay áo rộng thùng thình trong cảnh sắc núi rừng tươi mát giống như một áng mây tùy gió phiêu dật, hắn đứng lên: "Gió này thổi đến nhức đầu, ta xuống núi trước đây."
"Ôi chao, ôi chao, như thế nào đã muốn xuống núi a, không phải ngươi nói muốn tới đây uống rượu à?" Lê Phò mã vẫn còn chưa tận hứng, thấy Ngự Phượng Đàn muốn đi, liền nhanh chóng níu kéo.
"Ban đầu muốn, nhưng hiện tại không muốn." Ngự Phượng Đàn híp lại hẹp mâu, hơi hơi nghiêng đầu, dáng người rất tuấn tú, biểu tình trên mặt lại vô lại mang theo một loại ý tứ như 'ta chính là không muốn uống, làm sao bây giờ', làm cho người ta không thể níu kéo.
Hắn muốn đi, Phương Tiểu Hầu gia tự nhiên cũng đứng lên, đuổi kịp tốc độ của Ngự Phượng Đàn, vừa đi vừa xoay người vẫy tay với Lê Phò mã: "Lần sau, lần sau lại uống a!"
Về phần Cảnh Hựu Thần, trước khi lên núi tâm tình hắn đã ủ rủ lúc này càng trở nên tồi tệ, trong đầu đều là giọng nói đầy châm biếm và cười nhạo của Lê Phò mãi, trên mặt tràn đầy phẫn ý.
Thu Thủy bị hắn ôm trong ngực, nhưng lại không thể không phối hợp với bước chân vừa nhanh vừa dài của hắn, nhất thời chân mỏi vô cùng, âm thầm quan sát sắc mặt Cảnh Hựu Thần, e dè hỏi: "Bát thiếu gia, chàng làm sao vậy?"
Bị Thu Thủy hỏi, phẫn ý trong lòng Cảnh Hựu Thần đối với Lê Phò mã có cớ xuất khẩu, nhìn đường xuống núi phía trước, hừ nói: "Cái tên Lê Chí kia dựa vào cái gì mà giễu cợt ta, hắn tài hoa tầm thường, trí tuệ cũng tầm thường, căn bản chính là một gã tài trí bình thường, ỷ vào thế lực của Thất công chúa, mới có cuộc sống như hôm nay, hắn có tư cách gì mà châm chọc ta chứ!"
Thu Thủy đương nhiên có thể nghe ra sự không cam lòng trong lời của hắn, có ý lấy lòng nói: "Cái đó là đương nhiên, tuy rằng tì thiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tên Lê Phò mã kia, nhưng dựa vào bề ngoài và ngôn từ của hắn mà nói, liền biết ngay hắn không bằng một nửa của Bát thiếu gia, nếu không phải hắn ỷ vào mối hôn sự với Thất công chúa, chỉ sợ bây giờ hắn chính là một công tử kinh thành quần áo lụa là vô tích sự, sao có thể giống Bát thiếu gia chàng, hết thảy đều là dựa vào bản lãnh của mình mà tranh đến."
Một phen kiều thanh nhuyễn ngữ làm cho tâm tình Cảnh Hựu Thần tốt hơn một chút, nhưng đôi mày lại nhíu chặt hơn nữa.
Lê Phò mã bản thân tài hoa ít ỏi, đức hạnh thiếu thốn, lại có thể ngồi lên chức quan béo bở, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, ở thanh lâu luôn có thân ảnh của hắn, lại càng chưa nói đến mỹ thiếp trong nhà nhiều vô số kể, tất cả những thứ này đều dựa vào mối hôn sự với Thất công chúa.
Cảnh Hựu Thần không khỏi nghĩ đến Nhị công chúa, trong khoảng thời gian này, hắn cũng không cẩn thận 'xảo ngộ' Nhị công chúa vài lần, cảm giác của Nhị công chúa đối với hắn có thể nói là si mê, bị một công chúa cao cao tại thượng ái mộ, theo đuổi, việc này cực kỳ có thể thỏa mãn tâm lý tự đại của nam nhân.
Nếu hắn có thể cưới Nhị công chúa, như vậy cuộc sống của hắn cũng sẽ giống như Lê Phò mã, không, nhất định sẽ so với Lê Phò mã còn xuất sắc hơn, bởi vì năng lực của hắn so với Lê Phò mã cũng được coi là không tệ, mà mẫu thân của Nhị công chúa còn là Hoàng hậu, so với mẫu phi sớm qua đời của Thất công chúa kia, tuyệt đối nhiều lợi thế hơn nhiều.
Cảnh Hựu Thần mừng như điên, chỉ cảm thấy cái tên Quang Minh Đỉnh này đúng là danh phù kỳ thực(rất hiệu nghiệm), vào lúc cuộc đời hắn u ám đã thắp một ngọn đuốc soi đường cho hắn, để hắn có thể hướng tới một tương lai huy hoàng hơn.
"Thu thủy, nàng chính là phúc tinh của gia a!" Cảnh Hựu Thần đột nhiên quay đầu, sắc mặt vui mừng nói với Thu Thủy, hắn ôm Thu Thủy còn ngơ ngác không biết sao lại thế này vào trong ngực, nói: "Đi, chúng ta xuống núi."
Thu Thủy tuy rằng không biết Cảnh Hựu Thần đang vui mừng vì cái gì, nhưng nghe được Cảnh Hựu Thần khen nàng ta là phúc tinh, cũng vui đến lông mi bay thẳng, càng thêm thẹn thùng rúc vào trong lòng Cảnh Hựu Thần: "Gia, chàng lại trêu ghẹo Thu Thủy."
"Không có, đây cũng không phải là trêu ghẹo." Cảnh Hựu Thần cười ha ha, đi về phía chân núi, lúc lên núi là vẻ mặt buồn bực cùng tích tụ, nay đều theo gió vô ảnh vô tung mà biến mất, thay vào đó là vẻ mặt phong quang cùng đắc ý.
Hắn chỉ biết, cuộc đời của Cảnh Hựu Thần hắn sẽ không thể chỉ dừng ở đây.
Sau khi Vi Ngưng Tử về đến Vĩnh nghị Hầu phủ, trước hết đi đến chỗ Lý lão thái quân thỉnh an, sau đó trở về trong viện, nàng ta vẫn chờ tin tức của Cảnh Hựu Thần và Thu Thủy, mãi cho đến khi bầu trời xanh nhiễm màu quất, sắc trời hơi tối mới nghe được tiểu nha hoàn bên ngoài báo lại.
"Bát thiếu phu nhân, Thu di nương đã trở lại."
Vi Ngưng Tử nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại: "Bát thiếu gia đâu?"
"Nghe gã sai vặt ở tiền viện nói, Bát thiếu gia sau khi trở về, liền đi thư phòng, hình như có chuyện quan trọng." Tiểu nha hoàn cúi đầu trả lời.Vi Ngưng Tử gật gật đầu: "Vậy ngươi đi mời Thu di nương qua đây."
Tiểu nha hoàn nhận lệnh, lui ra ngoài, đến tiểu viện Thu Thủy ở, nơi này là nơi Lý lão thái quân sắp xếp cho Thu Thủy, tuy rằng không lớn, nhưng bởi vì Cảnh Hựu Thần nay chỉ có một mình nàng ta là thiếp thất, hơn nữa trong vườn cảnh sắc thanh lịch tao nhã, Thu Thủy phi thường vừa lòng.
"Thu di nương, Bát thiếu phu nhân mời người đi qua một chuyến."
Thu Thủy vừa thay quần áo, trở về phòng đã biết được Vi Ngưng Tử đã được đón về, nàng ta còn tưởng rằng Vi Ngưng Tử có thể nán lại ở Uy Vũ Tướng Quân phủ một thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như thế đã trở lại.
Mình chân trước vừa vào nhà, nàng ta chân sau cho người đến mời, chỉ sợ là đã đợi một ngày, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận rồi, Thu Thủy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nhớ tới Cảnh Hựu Thần xế chiều hôm nay đối với mình đủ loại ôn nhu triền miên, nếu như Vi Ngưng Tử muốn mắng mình, mình cũng không ngại đả kích nàng ta một chút.
Đến viện của Vi Ngưng Tử, Thu Thủy lại không có như ý muốn mà trông thấy dáng vẻ tức giận, đôi mắt như phun lửa của Vi Ngưng Tử, ngược lại chỉ thấy nàng ta mặc cả bộ đồ màu đỏ, đế giày vải bồi, chiếc váy mặt ngựa màu đỏ tươi thêu lá sen và bích liên, trên mặt tươi cười đoan chính lại ônhòa.
Này cùng với người động tay động chân đánh mình ở khách sạn như hai người khác nhau, trở nên trầm ổn như thế, Thu Thủy âm thầm đắc ý, xem ra Vi Ngưng Tử cũng biết nàng ta ở trước mặt Cảnh Hựu Thần được sủng ái, nên không dám kiêu ngạo rồi.
Thu Thủy liền đi lên phía trước, hành lễ với Vi Ngưng Tử: "Tì thiếp gặp qua phu nhân."
Vi Ngưng Tử thấy hai bên má nàng ta hồng nhuận, hai mắt long lanh, thoạt nhìn hôm nay đi chơi có vẻ vô cùng vui vẻ, cái cằm vươn cao kia hiển nhiên là không có đem chính thất là mình đặt vào mắt, răng ngứa đến muốn cắn người, không nghĩ tới mình sẽ lại thất thế đến nỗi bị một ả thiếp thất khi dễ, bất quá tuy trong lòng khó thở, Vi Ngưng Tử cũng không có biểu hiện ra ngoài, nàng vừa trở về, không thể lại làm ra chuyện để cho Lý lão thái quân bắt lỗi, bàn tay bên trong tay áo siết chặt, ở mặt ngoài thì vẫn tươi cười thân thiện: "Đứng lên đi."
"Tạ phu nhân." Thu thủy không có thành ý mà đứng lên, rất lớn mật mà nhìn thẳng Vi Ngưng Tử, thấy trên mặt nàng ta còn có màu xanh tím, khóe miệng lộ ra vài phần tươi cười đắc ý.
Vi Ngưng Tử làm như không nhìn thấy sự khiêu khích kia, chỉ trưng ra vẻ mặt đại nghĩa nói: "Ngươi sau khi vào cửa, ta có việc phải trở về nhà mẹ đẻ, chưa kịp uống trà ngươi kính, điều này cũng coi như cho qua, nghe nói nhà ngươi trước kia là ở một trấn nhỏ của Dương Châu, một ít quy củ ngươi có thể không hiểu, nhưng nay ngươi đã vào Vĩnh nghị Hầu phủ, đại biểu chính là thể diện của Hầu phủ, có chút quy củ vẫn là phải lập. Thiếp thất mỗi ngày phải tới trước mặt chủ mẫu hầu hạ, chủ mẫu ăn cơm ngươi đứng bên cạnh phục vụ, chủ mẫu uống trà ngươi bưng trà rót nước, chủ mẫu nói chuyện thì ngươi nghe, những điều này, chắc là tỷ tỷ ngươi cũng biết, mấy ngày hôm trước trì hoãn thì thôi, từ giờ trở đi, ngươi liền ngay bây giờ ở đây bắt đầu hầu hạ đi."
Nghe xong lời nàng ta vừa nói, Thu Thủy ảo não cực kỳ, chính thất và thiếp thất của nhà giàu khác biệt rất lớn, Vi Ngưng Tử vừa rồi biểu hiện như vậy, cũng không phải là thật tâm rộng lượng, mà là thay đổi biện pháp chèn ép nàng ta.
Nhưng tỷ tỷ có nói qua, trước khi nàng ta đứng vững ở đây thì không nên để người khác bắt được lỗi lầm.
Vì thế, Thu Thủy nhịn xuống một bụng oán hận, đối với Vi Ngưng Tử đáp: "Vâng, phu nhân."
Câu trả lời này cũng làm cho Vi Ngưng Tử có chút bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng Thu Thủy vừa nghe những lời này, nhất định sẽ phản biện lại, thiếp thất đến trước mặt chính thất thực hiện quy củ, đây là điều hiển nhiên, bắt buộc phải làm, dù náo loạn đến thế nào, Vi Ngưng Tử cũng chiếm lợi thế, không nghĩ tới Thu Thủy thế nhưng đáp ứng, bất quá Vi Ngưng Tử nào có phải là người đơn giản, nếu Thu Thủy đã đáp ứng rồi, nàng ta vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận mà chỉnh ả.
"Tốt, quả nhiên là người hiểu chuyện." Vi Ngưng Tử cười, quay đầu phân phó Phấn Lam: "Bưng bữa tối lên."
Bữa tối đã sớm chuẩn bị tốt lập tức được bưng lên, cả một bàn đầy món ngon mỹ vị, tản ra mũi vị thơm nồng đậm, Thu Thủy mới từ Quang Minh đỉnh trở về, còn chưa kịp ăn cái gì, trong bụng đã sớm đói meo, nhưng lại không thể ngồi xuống, còn phải gắp thức ăn cho Vi Ngưng Tử, một lòng buồn bực là điều tất nhiên.
Nàng gắp cá hấp, Vi Ngưng Tử ngại tanh.
Nàng gắp bách hợp chiên Vi Ngưng Tử chê nhạt.
Nàng gắp chân giò hun khói, Vi Ngưng Tử ngại ngấy.
Một bữa cơm cứ thế tiếp tục, Thu Thủy cả người tràn ngập lửa giận, sau khi Vi Ngưng Tử ăn no, cho người dọn thức ăn xuống, ngồi ở trên giườn La Hán, nhìn Thu Thủy mặt mày xanh lét, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy nhược, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
"Phu nhân, uống trà." Phấn Ngọc bưng một tách trà tiêu thực qua, Vi Ngưng Tử lấy qua, đáy mắt xẹt qua một tia ác ý, uống được nửa ngụm, liền nhìn Thu Thủy.
Thu Thủy đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, Phấn Ngọc liền quát: "Còn không mau đem ống nhổ lại đây cho phu nhân?"
Thu Thủy đang ngơ ngác liền trừng mắt liếc Phấn Ngọc, thầm nghĩ ả Tiểu Đề Tử(ý chỉ hạ nhân) này cũng dám ra lệnh cho mình, trong đầu vừa chuyển, liền đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh bưng một cái ống nhổ bằng đồng đúc hình hoa đi ra, đứng ở trước mặt Vi Ngưng Tử.
Vi Ngưng Tử liếc liếc mắt Thu Thủy một cái, hướng ống nhổ mà phun ra, một miệng nước trà vừa vặn phun đầy lên tay Thu Thủy, khóe miệng nhếch lên cười: "Thu Thủy, cầm ống nhổ vẫn cần phải luyện tập nhiều rồi, thế nhưng lại để không đúng vị trí."
Tuy rằng Thu Thủy không phải xuất thân từ gia đình đại phú đại quý gì, nhưng được người ở trong nhà sủng ái, làm sao từng chịu qua việc này, nhìn thấy trên tay mình ướt sũng đều là nước trà Vi Ngưng Tử nhổ, bên trong còn dính bã trà, trong bụng nổi lên một cỗ ghê tởm muốn buồn nôn. Thấy Vi Ngưng Tử còn muốn châm chọc, nhất thời tức giận xông lên não, giơ lên ống nhổ, hướng về phía Vi Ngưng Tử mà đập xuống.
"Bưng ngươi đi chết đi!"
Ống nhổ đánh trúng đầu Vi Ngưng Tử, ống nhổ bằng đồng cho dù dùng lực không nặng, nhưng khi nện xuống cũng đủ để cho nàng ta lảo đảo thân mình, bụng vừa vặn đụng phải góc bàn.
Thu Thủy buông ống nhổ xuống, cầm khăn lau tay mình, lau xong, còn cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đang muốn tìm cái khăn khác đến lau, liền nghe được tiếng thét chói tai của Phấn Ngọc: "Phu nhân, phu nhân, máu, máu......"
Chỉ thấy trên chiếc váy mặt ngựa đỏ tươi của Vi Ngưng Tử chậm rãi thấm ra từng mảng máu đỏ thẫm......
An Bá phủ.
Ngày hè vừa đến, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trong viện Tạ thị những đóa hoa nhỏ nhắn đón ánh sáng mặt trời buổi sớm mà lẳng lặng nở rộ, tuy rằng không thể xinh đẹp hoa lệ như Thẩm phủ ở Dương Châu, nhưng cũng mang một loại phong vị riêng.
Tạ thị vui mừng cảm thán: "Thu Thủy cuối cùng cũng được như ý nguyện mà làm thiếp thất của Cảnh Hựu Thần, không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng lại chấp nhất như vậy."
Vân Khanh cúi đầu cười, cầm khăn tay lau lau tay: "Đúng vậy a, còn làm tỷ muội với Vi Ngưng Tử, việc này đúng thật là làm người ta không ngờ được."
Tạ thị nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, nhìn ra sự chế nhạo trong đáy mắt nàng, biết nữ nhi đối với Vi Ngưng Tử hay Thu Thủy đều không có hảo cảm: "Cũng không biết nói như thế nào, hai người bọn họ từ trước khi vào cửa liền đánh đến người người đều biết, sau khi vào cửa, lại còn khoa trương hơn, Thu Thủy thế nhưng dùng ống nhổ đập Vi Ngưng Tử, khiến nàng ta đẻ non, hiện tại bị Lý lão thái quân cấm túc, cần gì phải như vậy chứ."
Cũng trách số mạng Thu Thủy không tốt, khi Vi Ngưng Tử ở khách điếm cùng nàng ta đánh nhau cũng không có việc gì, bị Cảnh Hựu Thần đánh hai bạt tay vẫn không có việc gì, kết quả bị nàng ta vừa đập một cái, liền sanh non rồi......
So với lời của Tạ thị hơi có sự bất đắc dĩ, Vân Khanh thế nhưng lại lạnh nhạt, Vi Ngưng Tử nếu không đi chỉnh Thu Thủy như vậy, Thu Thủy sao có thể bị cơn tức chèn ép mà động thủ chứ?
"Đúng rồi, người chưởng quỹ muốn kết thân với Thu Thủy, hiện tại như thế nào rồi ạ?" Vân Khanh thấy Tạ thị có chút cảm thán, liền dời đề tài sang chỗ khác.
Nói đến chuyện này, khuôn mặt trắng nõn của Tạ thị liền mang theo ý cười, nghiêng đầu nói: "Việc này cần phải hỏi Phỉ Thúy mới biết được rồi."
Vân Khanh lộ ra một chút sắc thái kinh ngạc, liếc mắt nhìn Phỉ Thúy, thấy mặt nàng bỗng trở nên đỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, người đừng cười nô tỳ nữa mà."
Lý ma ma ở một bên giải thích cho Vân Khanh: "Ngày ấy vị Chưởng quỹ kia lại đây chờ gặp mặt Thu Thủy cô nương, không đợi được người, kết quả vừa vặn phu nhân trở về, không biết như thế nào, hắn liền coi trọng Phỉ Thúy của chúng ta, hôm qua đã đến cửa đề thân với phu nhân rồi đó."
Nha hoàn bên người của những gia đình nhà giàu, bình thường sẽ giữ đến mười mấy tuổi liền sắp xếp chuyện tương lai, hoặc là gả cho quản sự trong phủ, về sau làm ma ma quản sự, hoặc là giải khế ước cho trở về.
Phỉ Thúy năm nay đã mười tám tuổi, cũng đến lúc nên bàn hôn sự, chẳng qua Vân Khanh nhớ rõ ở kiếp trước, Phỉ Thúy hình như là gả cho một quản sự. Như thế xem ra, kiếp này của nàng, không chỉ vận mệnh của bản thân bị thay đổi, còn gián tiếp thay đổi vận mệnh của những người khác.
"Thì ra là như vậy, bản thân ta lại không biết cuộc gặp gỡ này, vậy thì phải chúc mừng Phỉ Thúy tỷ tỷ rồi." Vân Khanh cười trêu ghẹo, khiến Phỉ Thúy mặt càng hồng, giẫm chân lớn tiếng: "Phu nhân, đại tiểu thư, Lý ma ma, các người đều trêu chọc nô tỳ." Sau đó liền chạy ra ngoài, nàng ấy như vậy, khiến người trong phòng đều cười rộ lên.
Sau khi cười xong, Tạ thị uống một ngụm trà hoa, thấm môi, nhìn sang nữ nhi mình, sau khi con gái cập kê, cũng đến lúc phải bàn hôn sự, lần trước hỏi nàng cảm giác đối với Vi Trầm Uyên như thế nào, nàng nói hai người chỉ là huynh muội, cũng không biết trong lòng nữ nhi đã có người hay chưa, tuy nói nhân duyên của nữ nhi là do cha mẹ làm chủ, nhưng Tạ thị cảm thấy vẫn là người nữ nhi thích là tốt nhất.
Nữ nhi của bà vốn chưa từng khiến bà lo lắng bao giờ, thân làm nương, bà cũng chỉ có thể lo lắng chuyện này thôi.
Bất quá, Tạ thị nhíu lại mày nói: "Vi Trầm Uyên, a không, Cảnh Vũ Thần nghe nói đã mang theo Tần thị trở về Dương Châu?"
Từ sau khi Lý lão thái quân mang Vi Trầm Uyên trở về nhận tổ quy tông, Vi Trầm Uyên liền đổi họ, dựa theo gia phả mà cũng đổi lại tên, nay tên là 'Cảnh Vũ Thần'. Sau khi nhận tổ quy tông, Cảnh Vũ Thần đã nói phải về Dương Châu, đi từ đường Vi gia gạch tên, sau đó tìm một người thật thà đến làm con thừa tự dưới danh nghĩa dưỡng phụ, để tránh dưỡng phụ ở dưới cửu tuyền trở thành cô hồn không con nối dõi.
Tạ thị sau khi nghe Vân Khanh nói, trên mặt lộ ra vui mừng, khen ngợi: "Đứa nhỏ này không tệ, phú quý cũng không quên nguồn gốc a."
Vân Khanh gật đầu, hành động lần này của Vi Trầm Uyên quả thật làm cực kỳ tốt, nhất thời bên ngoài đối với hành động của hắn tán thành không dứt, luôn ca ngợi hắn tâm hiếu tính thẳng, so với lời đồn Cảnh Hựu Thần chướng khí mù mịt mà nói thì khác biệt cả trăm lần.
Hai người Cảnh Hựu Thần cùng Cảnh Vũ Thần, thực lực cùng tâm kế khác nhau xa, nay đã dần dần bắt đầu phân tách.
Sau khi ở chỗ Tạ thị dùng bữa tối xong, Vân Khanh trở lại viện của mình, vừa vào cửa, nàng liền nhìn thấy một nhóm tiểu nha hoàn ghé vào góc tường trong viện, qua khe hở hẹp, các nàng ấy dường như đang tìm thứ gì đó.
Lưu Thúy tiến vào nhìn thấy tình cảnh này, hơi khụ nhẹ, bọn tiểu nha hoàn nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên váy, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Vân Khanh.
"Các ngươi đang tìm cái gì?" Nhìn nét lúng túng trên mặt các nàng, Vân Khanh cũng có hứng thú muốn biết, là thứ gì có thể di chuyển trong cái khe hẹp như vậy, còn làm cho bọn họ cẩn thận tìm thế kia, chẳng lẽ là thứ rất có giá trị?
Các tiểu nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhấp nháy miệng nhưng không dám nói, Lưu Thúy nhìn các nàng liếc mắt một cái, thầm nghĩ chuyện này chả có gì hay ho, ban ngày ban mặt liền nháo nhào cả lên, vì thế tự mình nói với Vân Khanh: "Tiểu thư, ngày mai là Thất Tịch, các nàng là đang ở góc tường tìm nhện."
Vân Khanh thế này mới bừng tỉnh, nàng vẫn luôn lo nghĩ nhiều việc, lại quên mất đêm Thất Tịch sắp tới rồi, mùng bảy tháng bảy, ở Đại Ung cũng được gọi là ngày lễ của nữ nhi, vào ngày này, nữ tử sẽ dùng hộp nhỏ đựng nhền nhện vào trong đó, đến sáng sớm ngày hôm sau, lại nhìn vào mạng nhện trong hộp, nếu mạng nhện kết càng chặt, liền đại biểu nữ tử này càng khéo léo, được coi là một điềm tốt.
Những tiểu nha hoàn này tuổi không lớn lắm, tất nhiên có hứng thú với những hoạt động như vậy, đều hi vọng chính mình có thể bắt được con nhện dệt được tấm lưới tốt nhất, nên tới chỗ nhện hay ở để tìm kiếm.Nàng cười mỉm, khoát tay nói: "Thì ra là như thế, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, là có thể đi tìm nhện, ngày mai cho ta xem, nhện của ai kết lưới dày đặc nhất tiểu thư ta đây sẽ có trọng thưởng."
Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng, ai ngờ tiểu thư không chỉ không mắng, lại còn muốn ban phần thưởng cho các nàng, nỗi bất an trên mặt nay bị thay bằng nụ cười thật tươi, các nàng hành lễ với Vân Khanh: "Cám ơn đại tiểu thư."
Vân Khanh gật đầu, sau khi vào phòng, thay quần áo xong, nàng thấy Lưu Thúy nhìn ra ngoài phòng, đáy mắt toát ra tia hâm mộ, lắc đầu nói: "Ta ở đây đọc sách, có việc sẽ gọi các em."
Lưu Thúy làm sao nghe không ra ý của Vân Khanh lập tức cười hì hì đáp lời: "Tiểu thư, nô tỳ cùng Thanh Liên không quấy rầy người xem sách." Nói xong, lôi kéo Thanh Liên liền chạy ra bên ngoài, dáng vẻ kia như sợ nhền nhện bị người ta bắt hết không bằng.
Nàng cầm cuốn sách thuốc ra, giở từng trang nhìn, đến kinh thành lâu như vậy, cũng chưa nhìn thấy Vấn lão thái gia, hỏi Ngự Phượng Đàn mới biết được, Vấn lão thái gia ngại ở trong phủ buồn đến hoảng, lại đi ra ngoài du ngoạn rồi.
Nàng nay đều là dựa vào sách thuốc mà củng cố tri thức, thuận tiện nghiên cứu thật tốt thuật châm cứu mà Vấn lão thái gia chỉ nàng, nàng cảm thấy thuật châm cứu này, cũng không nhất định chỉ có thể dùng để cứu người, vào một số thời điểm còn có thể dùng để tự bảo vệ mình.
Trong phòng cũng không đốt nhang thơm, mùi hoa tự nhiên trong viện bay bổng trong không khí, ngửi vào khiến tâm thần vui vẻ sảng khoái, Vân Khanh không biết đã xem sách bao lâu, cho đến khi Lưu Thúy tiến vào, mới buông sách ra mà nhìn nàng.
"Như thế nào, bắt được nhện không?"
Lưu Thúy cầm trong tay hai cái hộp, đem một cái trong đó đưa cho Vân Khanh: "Tiểu thư, nô tỳ cũng bắt cho người một con, là ở trên cây phía đông sân bắt được, nó kết võng rất giỏi, nói không chừng ngày mai không khéo người thắng là tiểu thư đó."
Nhìn cái hộp vuông nhỏ trên bàn, Vân Khanh nghĩ đến động vật tám chân bên trong, trên cánh tay liền lộ ra một cảm giác ớn lạnh, vội vàng nói: "Không cần, các em chơi là được rồi, ta chính là muốn thưởng cho các em, làm sao có thể tự mình đoạt đi chứ, nếu để cho mấy tiểu nha hoàn biết, còn nói tiểu thư ta đây gạt người đó."
Vân Khanh tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng ở mặt ngoài lại không lộ ra vẻ mặt gì, Lưu Thúy cũng chưa từng nghĩ đến nàng là do sợ hãi mới không muốn chơi, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng đã bắt rất nhiều con, rồi mới chọn cho Vân Khanh con tốt nhất đó.
"Vậy được rồi, nhưng mà nô tỳ cảm thấy, phần thưởng ngày mai không phải là người khác đâu." Lưu Thúy nói xong, còn có chút đắc ý mà nheo mắt, bộ dáng thực ngây thơ.
Đến ngày Thất Tịch, thời tiết vô cùng tốt, mặt trời vàng rực trên bầu trời xanh thẫm, đem ánh sáng ngọc rải khắp đất trời.
Sáng sớm tinh mơ hầu hạ Vân Khanh rời giường, thay trang phục, dùng đồ ăn sáng xong, Lưu Thúy, Thanh Liên, Phi Đan, Vấn Nhi, cùng tiểu nha hoàn trong viện, đều đem hộp đựng nhện của mình đi ra, để Vân Khanh giám định, nhện của ai kết võng tốt nhất.
Cánh tay đang bưng trà của Vân Khanh hơi ngừng lại, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua những cái hộp trên tay các nàng, hơi khụ nhẹ một tiếng, hỏi: "Các ngươi đã tự mình mở hộp xem qua chưa?"
Vấn Nhi gật đầu thật nhanh, thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng thập phần dễ nghe: "Tiểu thư, sáng sớm bọn nô tỳ đều mở ra nhìn, nhưng ai cũng cảm thấy của mình là tốt nhất, nô tỳ cảm thấy nếu để tiểu thư đánh giá là công bằng nhất, cho nên mới mời tiểu thư xem đó."
Vân Khanh vừa nghe, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sáng sớm các nàng đều mở ra nhìn, con nhện kia khẳng định sẽ không còn ở lại bên trong, nàng sợ là nhện, mạng nhện thì không sợ, vì thế tươi cười càng thêm tự nhiên, phân phó: "Tất cả ngươi đều mở hộp ra đi, để ở trước mặt, ta giúp các ngươi nhìn xem năm nay ai khéo nhất."
Bọn nha hoàn vội vàng bày biện một đống hộp chỉnh tề ở trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh vì đảm bảo công bằng, còn tránh không nhìn trình tự sắp xếp, tỏ vẻ mình không biết hòm nào là của ai, sẽ không bất công.
Trải qua sự đánh giá cẩn thận của Vân Khanh, nàng chỉ vào ba chiếc hộp trong đó nói: "Mạng nhện kết được lớn, khít, tròn, là tốt nhất."
"Ha ha, nô tỳ đã nói mà, hôm nay nô tỳ khẳng định sẽ là người khéo nhất." Lưu Thúy nháy nháy mắt, vẻ mặt đắc ý.
Phi Đan nhìn Lưu Thúy đắc ý đến nháy nháy lông mi, cười nói: "Tiểu thư, người xem Lưu Thúy khéo tay như vậy, liền đem công việc của một người hậu đậu như nô tỳ cho Lưu Thúy làm đi."
Vân Khanh biết Phi Đan là cố ý trêu ghẹo, nghiêm túc gật đầu: "Phi Đan đưa ra đề nghị này không tệ a, người tài vất vả a."
"Tiểu thư, người cũng không thể như vậy......" Lưu Thúy lập tức phản bác.
Liền tuyển ra ba người đứng đầu, Vân Khanh phân biệt cho các nàng mỗi người một cái vòng tay Tô Ngân Nang Kim(ngoài màu vàng trong màu bạc). Mà những nha hoàn khác tất nhiên cũng không phải tay không mà về, Vân Khanh cũng ban thưởng tương ứng, ai cũng không bị thiệt, bọn nha hoàn đều rất vui vẻ, cùng nhau vui đùa ầm ĩ, cả sân đều là không khí vui mừng hừng hực.
Vân Khanh để các nàng vui vẻ với nhau, còn mình vào thư phòng luyện chữ, đến lúc ánh nắng chiều đầy trời, Lưu Thúy liền tiến vào thư phòng thúc giục Vân Khanh: "Tiểu thư, phải chuẩn bị rồi, đêm nay là đêm Thất Tịch đó."
Nghe được lời của Lưu Thúy, Vân Khanh thế này mới buông sách trong tay, vào nội thất, Thanh Liên cầm xiêm y màu ánh trăng đã sớm chọn lựa tốt thay cho Vân Khanh, phía dưới mặc vào một cái váy dài cùng màu có viền thêu hoa, bên hông thắt một chiếc đai lưng tơ tằm to bằng bàn tay, ở phía trên đính nhiều hạt trân châu nhỏ, như một dài ngọc hà(dải ngân hà bằng ngọc),làm nổi bật thắt lưng mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài của Vân Khanh.
Lưu Thúy lại gọi Phi Đan chải cho Vân Khanh búi tóc phi tinh trục nguyệt, từ trong rương chọn một cây trâm điểm thúy lam bảo thạch, cùng với vô số chùm lông nhung trắng nhỏ làm bằng lông hồ ly cài ở giữa búi tóc, cuối cùng lại ở trên người nàng phủ thêm một tầng áo khoác lụa mỏng màu trắng tuyết sắc, mang đôi khuyên tai bảo thạch cùng màu, mới vừa lòng buông tay.
Lưu Thúy còn đứng ở phía trước đổi góc độ mà nhìn, suy nghĩ có chỗ nào không hợp, Vân Khanh nhìn nàng cười nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa, cần phải đi rồi, bằng không Tuyết Oánh lại sốt ruột chờ cho xem."
Lưu Thúy kỳ thật còn muốn nói nếu thêm chút phấn thì sẽ càng hoàn mỹ, nhưng vừa nghĩ lại, quên đi, tiểu thư không hay trang điểm đã xinh đẹp như vậy, nếu lại thêm chút phấn, đêm nay khiến đường lớn đại loạn vậy cũng không tốt lắm.
Xe ngựa ngoài phủ đã sớm chuẩn bị xong, Vân Khanh đỡ tay Lưu Thúy cùng Thanh Liên lên xe ngựa, xa phu liền thúc ngựa, đi về đường cái phía đông.
Trước đường cái phía đông, có một quảng trường rất lớn, mọi hoạt động hôm nay đều diễn ra trên quảng trường này cho nên xa phu không cần phân phó, cũng biết điều khiển xe ngựa đi đâu.
Xe ngựa đi được một đoạn đường liền ngừng lại, quan phủ vì sự an toàn của đêm Thất Tịch, đã sắp xếp rào chắn, phía trước nghiêm cấm xe ngựa thông qua, Vân Khanh để Lưu Thúy và Thanh Liên đỡ đi xuống.
Bởi vì hôm nay là ngày hội đặc biệt, nhóm tiểu thương sớm đã dựng xong quầy hàng, hét lớn thương phẩm nhà mình, bên trong bày bán các món đồ tinh xảo hấp dẫn du khách đến tham quan.
Mà trên đường, đã có không ít người trang điểm diện y phục mới tinh ra phố, ngày hôm nay, nam nữ trẻ tuổi có thể tự do nói chuyện với nhau, làm quen, chơi đùa, chỉ cần không quá mức quá phận, không ai sẽ lấy quy củ đến áp chế, cho nên những công tử danh môn thế gia, tự nhiên cũng sẽ chen chúc đến đây ngắm những tiểu thư thiên kim ngày thường khó gặp, có lẽ cũng bởi vậy mà có thể tạo thành một đoạn lương duyên giai thoại cũng không chừng.
Vân Khanh dưới sự che chở của Thanh Liên và Lưu Thúy, tránh bị những người khác va phải, vốn đang đầu hạ, gió đêm thoáng lạnh, lúc này bởi vì quá người nhiều tụ tập, ngược lại sinh ra vài phần nóng bức.
Chỗ nàng cùng Tuyết Oánh ước định gặp mặt, là 'Túy Tiên Lâu' trên đường Đông, chờ xuyên qua đám người đông đúc này, Vân Khanh liền nhìn thấy An Tuyết Oánh đang đứng ở cửa sổ lầu hai của 'Túy Tiên lâu'.
An Tuyết Oánh mặc váy dài màu vàng nhạt, phía trên khoác áo màu xanh lam, chải búi tóc tùy vân tô điểm bằng sáu cây trâm bạch ngọc, đôi mắt ôn nhu như nước lúc nhìn thấy Vân Khanh, lập tức dẫn theo Đại Hàn, Tiểu Hàn đi xuống lầu.
"Vân Khanh." An Tuyết Oánh vừa nhìn thấy Vân Khanh, liền bước vội những bước nhỏ lạo xạo tiến lên đón, hai tay khoát lấy cánh tay Vân Khanh, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
"Xem ngươi vội vã như vậy, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta ba năm không gặp mặt đó." Vân Khanh nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, hai tay áp lên tay nàng, dùng độ ấm trong lòng bàn tay của mình thay An Tuyết Oánh ủ ấm.
Tuyết Oánh thuở nhỏ có bệnh tim, vẫn dựa vào uống thuốc mà cầm cự, tính cách cũng bởi vậy mà ôn nhu hòa hoãn, tâm linh cũng thiện lương dịu dàng.
Nàng đến kinh thành một tháng, gặp qua Vân Khanh hai lần, bởi vì ở tại Ninh Quốc Công phủ, ra vào không được tự nhiên như ở Dương Châu như trước kia, mỗi lần nhìn thấy Vân Khanh, nàng đều đặc biệt vui vẻ, trong mi mắt luôn lộ ra nét vui mừng lâu ngày xa cách.
"Ngạn ngữ nói, 'Một ngày không gặp như cách ba thu', ta đã có tám ngày không được gặp Vân Khanh rồi, theo như vậy mà tính, cũng không chỉ hai năm đâu." An Tuyết Oánh giơ tay lên che miệng cười.
Vân Khanh nghe thấy lời nàng nói mà liên tục gật đầu, trêu ghẹo nói: "Tốt lắm, Tuyết Oánh, chỉ mấy tháng không gặp mặt, cái miệng nhỏ của ngươi cũng càng ngày càng lợi hại a."
"Có lợi hại cũng không sánh bằng ngươi, ta cũng nghe không ít người nói về chuyện của ngươi, đáy lòng luôn vì ngươi mà kiêu ngạo đó." An Tuyết Oánh kéo Vân Khanh, vừa đi vừa tán gẫu, Đại Hàn Tiểu Hàn, Lưu Thúy Thanh Liên đi theo phía sau.
"Thôi, đó cũng không phải là chuyện tốt gì." Nghĩ đến sau này Thiên Việt sẽ phát sinh những chuyện gì, Vân Khanh chỉ cười bỏ qua, ngược lại nói với Tuyết Oánh: "Nhưng thật ra thì ngươi đó, vừa tới Thiên Việt liền gặp được ngày hội lớn như vậy, đêm nay chúng ta cần phải chơi đùa thật vui."
Thiên Kim nhà ai cho dù là xuất môn, bình thường cũng chỉ tham gia yến hội, bái phỏng và mua sắm, có thể quang minh chính đại ở trên đường du ngoạn như vậy cũng không nhiều lắm.
"Ừ." An Tuyết Oánh gật gật đầu, hai người liền nhìn về phía nơi náo nhiệt trước mặt.
Đường cái phía đông vào ban đêm so với ban ngày cũng có một loại hiển hách phồn hoa riêng, bóng người dày đặc, ánh đèn trùng trùng điệp điệp, nơi nơi đều là ánh đèn lồng hoan nghênh khách tới tham quan, bên trong sáng rọi ánh sáng ngũ sắc, chiếu sáng cả con đưởng tạo nên một khung cảnh hoa lệ như chốn thần tiên.
Bên tai là tiếng cười, tiếng nói chuyện, lẫn trong những tiếng rao chào hàng của tiểu nhị, tạo ra một loại náo nhiệt khiến người như chìm đắm mà quên mất thời gian.
Những công tử quần áo sang trọng, các thiên kim trang dung xinh đẹp, thỉnh thoảng đi lướt qua bên người, làm không khí thoáng dậy lên từng làn gió thơm, từng đợt tiếng cười thanh xuân.
Đại Ung cường thịnh tạo cho dân chúng những ngày an bình, an bình cùng hạnh phúc kỳ thật chính là gần như vậy.
Bầu trời tối tăm mà yên tĩnh, trăng non như lưỡi liềm nổi bật trên bầu trời đen tuyền, từng ngôi sao sáng lấp lánh ánh vàng được khảm trên bầu trời, trên trời, dưới đất, hòa quyện vào nhau tạo nên một phong cảnh phồn hoa.
Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh xuyên qua đám người trong hoàn cảnh này, cũng sinh ra vài phần háo hức, dần dần gia nhập vào niềm vui hào hứng của mọi người ở đây.
"Vân Khanh, ngươi xem phía trước, hình như đang diễn ra một trận đấu." An Tuyết Oánh chỉ vào một khán đài trải lớp vải đỏ thẫm đang diễn ra hoạt động kia, nói với Vân Khanh.
"Chúng ta đi qua nhìn xem đi." Vân Khanh cười với An Tuyết Oánh, hai người liền đi về phía khán đài lớn kia.
Lúc này trước đài đã tụ tập rất nhiều người, so với với những chỗ khác thì chỗ này như trở nên chật hẹp, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu đài là một bàn dài màu đen, trên bàn là một lồng đèn kéo quân bằng lưu ly hình bát giác, mà trên mỗi mặt đèn là hình một mỹ nữ, nếu đổi một góc độ mà nhìn, hình tám mỹ nữ sẽ biến thành một bộ dáng khác, bởi vì chế tác bằng chất liệu gỗ đặc thù, chỉ cần ban ngày đặt ngọn đèn này ở dưới ánh mặt trời phơi nắng đủ sáu canh giờ, đến ban đêm nó có thể tự động phát ra ánh sáng.
Bởi vì Thẩm Mậu hàng năm đều phải rời bến, cho nên những đồ chơi mới lạ Vân Khanh thấy qua không ít, nhưng cái đèn có thể tự động phát sáng này, nàng thật sự chưa thấy qua, lúc này ngọn đèn kia đang tản ra ánh sáng màu xanh dương, trong khung cảnh ánh đèn ngũ sắc xung quanh thì ánh sáng của nó không bị những ánh sáng khác dung hợp, một mình sừng sững phát ra ánh sáng độc đáo của riêng mình.Vân Khanh trong trong lòng liền sinh ra một cỗ yêu thích, bảo vật bình thường đều có linh hồn của chính mình, nàng tuy rằng không biết chiếc đèn kéo quân này có linh hồn hay không, nhưng nó thực khiến người yêu thích.
An Tuyết Oánh đáy mắt cũng hiện lên sự hâm mộ, nhỏ giọng nói với Vân Khanh: "Cũng không biết như thế nào mới có thể đạt được phần thưởng này, chỉ sợ là không đơn giản đâu."
Bảo bối như vậy được lấy ra, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta lấy đi, Vân Khanh cũng sinh ra một ít hiếu thắng trong lòng, nhìn xem vị chủ đài này sẽ ra câu hỏi khó nào.
Người dưới đài càng tụ lại càng đông, có thể nói là nối gót mà đến thì chủ đài rốt cục cũng đứng dậy, đó là một phụ nhân tầm ba mươi tuổi khí phách hiên ngang, phong cách quần áo cũng bất đồng với mọi người, nàng diện chiếc váy ôm người màu đỏ, đôi mắt thoạt nhìn thập phần linh hoạt, đầu tiên đối với mọi người chắp tay nói: "Xin chào các vị, hôm nay là lễ Thất Tịch, ta ở đây dựng lên đài cao, tổ chức một cuộc thi đấu trí, nếu có người có thể thông qua ba ải của ta đầu tiên là có thể nhận được bảo bối 'Băng Điệp Lam Ngọc đăng' của ta."
Người dưới đài đã sớm đợi không được, lúc này đài chủ vừa dứt lời, lập tức đã có người hỏi: "Là ba ải nào a?"
"Ải thứ nhất, đấu giải đố đèn, mỗi cá nhân tham gia, ở hai bên đài đã treo sẵn câu đố đèn, trong vòng thời gian một nén nhang, ba nữ tử và ba nam tử có thể phá giải nhiều câu đố nhất sẽ có thể tiến vào vòng thứ hai."
"Trò chơi của ngươi có quy tắc thật mới mẻ, còn muốn phân nam nữ?" Một người lớn tiếng nói, hắn cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người ở đây.
Đài chủ sang sảng cười: "Đương nhiên, hôm nay là lễ Thất Tịch, nam nữ thành đôi! Được rồi, câu hỏi của các vị ta chỉ có thể trả lời đến đây, hiện tại, cuộc thi bắt đầu."
Lời của nàng vừa dứt, đám người bắt đầu khởi động, đi chung quanh nơi để giải câu đố đèn.
An Tuyết Oánh nhìn thấy mọi người đi về phía bên kia, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ gấp gáp, quay đầu nói với Vân Khanh: "Chúng ta cũng mau đi thôi."
"Ừm." Trận đấu như vậy Vân Khanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng rất muốn biết, hai ải sau là cái gì, vì thế cùng An Tuyết Oánh đi tới bức tường treo đố đèn.
Đố đèn nơi này khác với những chỗ khác, từng câu đố đèn vừa đặc biệt lại khó, rất nhiều người bắt đầu thì chen chúc, sau khi xem xong câu đố, lại chỉ có thể đứng ở đó nhìn mà bất động.
Bọn họ căn bản là đoán không ra, đáp án đến tột cùng là cái gì, đổi một câu khác, lại phát hiện so với câu trước càng khó hơn, một số người có chút hờn giận, đứng qua một bên cho người khác đoán.
Hai người Vân Khanh và An Tuyết Oánh bởi vì vậy cũng có vị trí, đi theo dòng người, lần lượt giải từng câu đố đèn.
"Cái này, đáp án là chữ 'Sóng'*." An Tuyết Oánh đoán ra một cái, đối Vân Khanh nhỏ giọng nói.
*nguyên văn 波
"Ân, vậy thì gỡ câu đố đèn này xuống đi." Vân Khanh gật đầu, vươn tay muốn lấy câu đố đèn kia, bên cạnh lại có một cánh tay chen ngang giành lấy câu đố đèn trước.
Vân Khanh chuyển tầm mắt nhìn qua, phượng mâu hơi hơi ngưng trọng, chậc chậc, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro