Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112 : Gây Chuyện Sinh Sự

Thu di nương lên xe ngựa, sau khi đợi Vân Khanh ngồi xuống mới dám ngồi, mà Thu Thủy theo nàng đi ra, tự nhiên là ngồi ở cạnh nàng.

Từ khi xe ngựa bắt đầu chạy, ánh mắt của Thu Thủy luôn hướng ra ngoài nhìn ngó, rất muốn xốc màn xe lên để xem cảnh sắc bên ngoài, nhưng lại ngại vì Vân Khanh đang ngồi ở một bên, nàng muốn nhúc nhích, nhưng đều bị Thu di nương đè lại.

Thu di nương đã từng bị Vân Khanh chỉnh qua một lần, biết vị đại tiểu thư này không phải là nữ tử khuê các bình thường, trong lòng tất cả đều có định luận, làm người cũng không quá hà khắc, nhưng quy củ chính là quy củ, Thu Thủy hiện tại chỉ là một đứa nha hoàn, nếu tự tiện xốc lên màn xe, thì đã vượt quá thân phận rồi. 

Khi cánh tay của Thu Thủy lại một lần nữa bị Thu di nương ấn xuống, ánh mắt của Vân Khanh rốt cục rơi xuống trên người của nàng ta, thấy Thu Thủy tuy rằng đã sắp 18, nhưng làm việc không có chừng mực gì, việc này ngược lại có thể lí giải, vì dù sao nàng ta cũng ở trong trấn lớn lên, đối với quy củ của các gia tộc không hiểu biết nhiều, nhưng tính cách cũng rất tệ, vừa rồi ở trên xe quan sát một lúc lâu, Vân Khanh nhìn thấy nàng ta bị Thu di nương đánh vào tay đã sáu lần, lại vẫn không chịu yên phận, còn giương mắt trừng Thu di nương, trong mắt lộ vẻ không cam lòng, rất quật cường, cũng không nghe người khuyên bảo lại không tôn trọng vị tỷ tỷ là Thu di nương.

Thu di nương cảm nhận được trong ánh mắt đánh giá của Vân Khanh có chút không vui, cũng nhận thấy Thu Thủy xác thực có chút phiền phức, bèn lôi tay Thu Thủy thấp giọng mắng: "Ngươi không được lộn xộn nữa, nếu còn lộn xộn, lần sau không cho ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phủ đi."

Sau khi nói xong, quay đầu nói với Vân Khanh: "Đại tiểu thư, Thu Thủy thiếu hiểu biết, đối với mọi thứ trong kinh đều tò mò, xin ngươi đừng trách." 

Nghe được Thu di nương khi nói chuyện với Vân Khanh rất khách khí, Thu Thủy mới quay đầu nhìn Vân Khanh vẫn luôn giữ tư thế ngồi ngay ngắn từ khi lên xe ngựa, nàng ta cho tới nay chỉ mới nhìn lướt qua vị đại tiểu thư này, ngoài việc biết nàng sinh ra dung tư tuyệt lệ, còn thường nghe thấy người trong phủ khen nàng tâm địa tinh khiết thiện lương, bề ngoài ôn hòa, hôm nay được nhìn gần, cũng đúng với hình dung của mọi người, nhưng thấy nụ cười bình thản trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng ấy, một đôi phượng mâu nóng bỏng nhưng không đến mức thịnh khí bức người, nào hung dữ giống tỷ tỷ nói vậy chứ, gì mà không được coi thường chọc ghẹo nàng, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

"Đại tiểu thư, Thu Thủy muốn nhìn phố xá bên ngoài một chút, ngài để cho nô tỳ xốc màn cửa sổ lên nhìn ra có được không?" Thu Thủy làm ra một quyết định lớn mật, nếu Thu di nương không giúp nàng ta nói chuyện, vậy thì nàng ta tự mở miệng nói.

Nghe thế, khóe miệng tươi cười của Vân Khanh không có biến hóa, chỉ là tia sáng trong mắt thoáng lạnh đi vài phần, Thu di nương mới vừa rồi nói chuyện với nàng, nàng vẫn chưa trả lời, vậy mà Thu Thủy này liền giành trước mở miệng, một ả nô tỳ của di nương mà cũng có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu? 

Thu di nương quen nhìn sắc mặt, biến hóa của Vân Khanh tuy rất nhỏ nhưng nàng ta cũng cảm giác được, vội vàng kéo Thu Thủy nói: "Ngươi nghĩ nơi này là trên trấn sao? Nơi này là Thiên Việt, là kinh thành Đại Ung, đại tiểu thư chưa nói gì, một ả nô tỳ như ngươi có tư cách gì đoạt lời nói trước, nhanh xin lỗi đại tiểu thư đi!"

Thu Thủy bị Thu di nương khiển trách, trong lòng không phục, đang yên đang lành tự nhiên lại bị gán cho thân phận nô tỳ, khi nói chuyện cũng không thể nói ‘ta’, còn phải tự xưng là ‘nô tỳ’, điều này khiến nàng ta làm sao có thể chịu được.

Nhưng mà Thu di nương cũng nói, nàng ta chỉ có ở Thẩm phủ mượn thế lực của An Bá, mới có thể gả cho vị công tử trường bào màu lam kia, về sau nếu được làm phu nhân, quy củ cũng là phải học. 

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta tuy không mấy tình nguyện, vẫn đành mở miệng nói với Vân Khanh: "Xin đại tiểu thư tha thứ cho nô tỳ không hiểu chuyện."

Một loạt lời kia của Thu di nương có ý gì, Vân Khanh đương nhiên nghe hiểu được, vì để nàng không trách phạt Thu Thủy, Thu di nương giành mắng Thu Thủy trước, kể từ đó nàng cũng không tiện quở mắng thêm, kỳ thật Thu di nương cũng không cần khẩn trương như thế, nàng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận trách phạt, bất quá từ việc này cũng có thể nhìn ra được, Thu di nương thực khẩn trương với vị muội muội này của mình.

Chỉ là vị muội muội này, tươi cười ôn hòa trong mắt Vân Khanh xẹt qua một tia lãnh ý, lại không đem tỷ tỷ để trong lòng, nếu không dưới tình huống khi biết rõ nàng là đại tiểu thư của phủ An Bá, mà Thu Thủy còn lỗ mãng như vậy, đây không phải rước lấy phiền phức cho Thu di nương sao? 

Thế nhưng, bản thân Thu di nương cũng là người hiểu chuyện, bọn họ đã mặc kệ, Vân Khanh cũng không muốn nhiều lời, mang theo ý cười nhìn Thu di nương nói: "Chớ nói nàng ta tò mò, ta cũng hiếu kỳ muốn nhìn xem một chút, chẳng qua chúng ta vừa vào kinh, làm việc phải luôn cẩn thận, bất quá hiện tại trên xe ngựa đều là người trong phủ, cũng không cần quá mức lo lắng."

Tuy rằng Vân Khanh chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy, trong lời nói không có một tia khói lửa, nhưng không biết sao, Thu di nương lại cảm thấy một cổ áp lực vô hình lan tỏa trong xe, đôi mắt phượng đang mỉm cười kia bất tri bất giác làm cho người ta không thở nổi, nàng ta nghe ra ẩn ý trong giọng nói của đại tiểu thư, người trong phủ nhìn vào, có mất mặt thì chỉ với người trong phủ mà thôi, nếu như đi ra ngoài, mất mặt chính là Phủ An bá, chợt cúi đầu nói: "Đa tạ đại tiểu thư chỉ điểm, tì thiếp nhất định sẽ chú ý, không để An bá phủ ở bên ngoài thất nghi(mất mặt)."

Vân Khanh ngước mắt liếc qua Thu Thủy đang mang vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu ý của nàng, tươi cười liền lạnh xuống, Thu di nương sẽ không làm vậy, nhưng với Thu Thủy này thì khó nói, tất nhiên, nếu có Thu di nương ở một bên trông chừng, ắt hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì. 

Xe ngựa dần dần tiến vào khu phố náo nhiệt, bánh xe lăn với tốc độ chậm dần, sau khi đi thêm một đoạn ngắn nữa, xa phu bên ngoài cất tiếng nói: "Đại tiểu thư, đã đến đường cái phía Đông."

Giống như các thành thị khác, từng thành thị đều có phân chia khu vực, bên trong từng khu vực thì chủng loại thương phẩm cùng với cấp bậc đều được phân chia rõ ràng, trong đó cũng bao gồm những nơi phân cấp dựa theo lượng người thường xuyên đi mua sắm.

Đường cái phía đông Thiên Việt thành chuyên về buôn bán châu báu, tơ lụa, sản vật quý hiếm cùng với các loại vật phẩm giá trị, cho nên người đi trên con phố này, đều là nhắm vào mấy thứ này mà đến, mà người mua được những thứ này, không phú cũng quý, cho nên ở trên đường, phần lớn đều là người có tiền hay có quyền của Thiên Việt. 

Nếu muốn biết Thiên Việt thành hiện nay đang lưu hành cái gì, nhìn những thứ bày trên con đường này ắt biết.

Lưu Thúy sau khi nghe tiếng của xa phu, liền xuống xe ngựa trước, đỡ Vân Khanh xuống xe, mà Thu Thủy sau đó yên phận ngồi yên trên xe ngựa cũng theo đi ra, nhìn thấy Lưu Thúy đỡ Vân Khanh, cũng học bộ dáng đỡ Thu di nương, sau đó lại đem lực chú ý chuyển đến địa phương khác.

Lúc này Thu Thủy chỉ cảm thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, bốn phía đều là cửa hàng trang hoàng xa hoa, cửa tiệm cao lớn rộng rãi với những tấm bảng hiệu khí thế mười phần, đồ vật nạm vàng khảm ngọc, nơi nơi đều là cảnh tượng phú quý. 

Chỉ cần nhìn mặt tiền những cửa tiệm này thì biết đây là con phố của nhà giàu, đồ bên trong thì càng không cần phải nói rồi.

So với vẻ kinh ngạc đầy mặt của Thu Thủy, Vân Khanh bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng xuất thân từ một nhà vinh hoa phú quý, những thứ gặp qua phần lớn đều tráng lệ, lúc ở Dương Châu khi đi mua đồ cũng là đến cửa hàng thượng hạng, huống chi, kiếp trước nàng đã từng đến Thiên Việt, đối với những thứ này, ngay cả cảm giác mới mẻ cũng không có.

Thu di nương cũng bị những thứ chung quanh hấp dẫn, nhưng làm di nương ở Thẩm gia nhiều năm, mắt nhìn cùng tâm tính của nàng ta so với Thu Thủy đương nhiên tốt hơn rất nhiều, nàng ta chỉ là nhìn nhiều thêm vài lần, tuy rằng đáy mắt cũng có rung động, nhưng không ra trên nét mặt, có vẻ đoan trang hơn.

Vân Khanh cười cười, nhìn cửa hiệu quần áo gần xe ngựa phủ mình nhất có tên là " Linh Lung Trai" , liền được Lưu Thủy đỡ đi vào.

Thẩm gia tuy rằng sản xuất vải dệt, nhưng lại không buôn bán may mặc, Vân Khanh vừa bước chân vào cửa tiệm , liền nhìn thấy hàng loạt xiêm y trên quầy, đủ loại kiểu dáng, trang phục nam tử cùng nữ tử trưng bày riêng biệt, dùng màn lụa mỏng ngăn cách, để quan khách dễ xem hàng, lại có thể tránh phát Sinh Chuyện không hay, thật Sự không tệ.

Mà trưởng quầy trong điếm nhìn vị nữ khách vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên liền đánh giá nha hoàng hầu hạ khách nhân cùng trang phục của hai người ( phục trang và cách trang điểm ) , ra mở cửa hàng làm ăn buôn bán đã lâu , bọn họ đương nhiên là biết cách nhìn y phục mà đoán loại người , nhưng thấy vị tiểu thư vừa bước vào này , vải dệt quần áo là loại tơ tằm thượng đẳng , kĩ thuật thêu hạng nhất , lại nhìn dung mạo , sau đó hắn liền ngẩn ra , nội tâm chấn động , thầm nghĩ hắn đã ở kinh thành nhiều năm , nhưng chưa từng nhìn thấy vị một tiểu thư tuyệt lệ như thế , có điều trông rất lạ mắt , tựa hồ trước kia chưa từng thấy qua .

" Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn mua quần áo cho mình hay cho gia quyến?" trưởng quầy một bên đánh giá, hơi khom người bắt đầu hoạt động cơ miệng , huyên thiêm chào hàng giới thiệu sản phẩm.

"Để ta xem trước đã, nếu ta thích sẽ gọi ngươi lại đây lấy." Vân Khanh chậm rãi cười , mở miệng thì thanh âm thanh thúy, đọc nhấn rõ từng chữ nên nghe rất rõ ràng, còn có vẻ nhu hòa của nữ tử Phương Nam ,thái độ lại bình thản, làm cho chủ quầy trong lòng thoải mái, miệng không ngớt nói :"  Vậy xin tiểu thư từ từ xem ,xem thấy thích thì kêu tiểu nhân một tiếng là được."

Trưởng quầy sau khi chiêu đãi Vân Khanh, liền đứng ở một bên nhìn Thu dị nương cùng Thu thủy ,hai vị này cùng bước vào theo vị tiểu thư kia ,nhìn sơ cũng biết, một người chỉ sợ là dị nương trong phủ ,mà một người nữa  nếu nói là tiểu thư ,thì cũng không có khí chất đoan trang cao quý ,nên nói là nha hoàn ,đây ngược lại không giống, đồ trang sức trên đầu không giống là thứ một nha hoàn có thể mang được, nhất thời đem lực chú ý rơi xuống người Thu Thủy ,đang phân tích thân phận của nàng ta.

Mà Thu Thủy sau khi đi vào, nhìn đến từng kiện quần áo ,lòng tràn đầy vui mừng, lôi kéo Thu dị nương nói :" Tỷ  xem kìa, cái bộ màu phấn hồng này cực kỳ xinh đẹp  . . . . . . . .  nha ,bộ màu lá sen bên kia cũng thật khác biệt, còn có cái này ,cái này . . . . . . . . ."

Thu dị ương khác nàng ta ,thấy những vật liệu may áo đều là thượng phẩm, bên trên không chỉ có dùng nguyên liệu trân quý như tơ vàng chỉ bàc, còn có đính Châu báu như trân châu, châu phiến, vải đồi mồi ,giá khẳng định rất cao.

Lúc này đi ra chọn mua đồ, không phải là theo thông lệ trong phủ ,mà phải tự mình bỏ tiền, Thu dị nương mấy năm nay cũng đã dành được một ít tiền riêng ,nhưng Rốt cuộc cũng không thể so với đại tiểu thư như Vân Khanh ,xem Thu Thủy lấy quần áo kiện trước so với kiện cũ càng tốt hơn.

"Thu Thủy, muội nhìn chúng được kiện nào rồi ?" Bởi vì đang ở bên ngoài ,bên cạnh còn có chưởng quầy cùng người làm ,nên Thu dị nương đứng bên cạnh Thu Thủy nhỏ giọng hỏi.

Tầm mắt của Thu Thủy không rời khỏi kiện xiêm y xinh đẹp kia ,sờ sờ cái này, lại sờ sờ kiện kia ,lại chỉ vào một kiện khác nói:" Ta thích ba cái này."

Thu dị nương vừa thấy ba kiện quần áo kia ,liền biết nếu mình mua cả ba kiện, đến lúc Thu Thủy lập gia đình, sẽ không còn nhiều tiền mua cho nàng thêm trang sức, liền cười nói :" Muội chọn ra một kiện vừa ý nhất, tỷ tỷ mua cho muội."

Vừa nghe chỉ có thể chọn lấy một cái, miệng Thu Thủy liền chu lên ,ánh mắt lưu luyến trên máy bộ quần áo ,cảm thấy kiện nào cũng là tốt nhất ,cũng không có cách dứt bỏ ,vì thế nhăn  mặc chu mũi nói :" Tỷ liền mua cho muội cả ba kiện đi ,đến lúc đó mũi gặp Cảnh Công tử ,nhất định phải có mấy bộ quần áo thay đổi ,cũng không thể suốt ngày mặc một bộ a."

Thu dị nương thấy nàng không nghe khuyên bảo ,người làm bên cạnh thấy các nàng xì xào bàn tán liền nhìn về hướng này, nàng ta liền đè thấp thanh âm nói:" Muội mua một kiện trước, những bộ xiêm y kiểu mới cho mùa xuân còn chưa treo lên hết, đến lúc đó tỷ tỷ lại mua cho muội."

Vừa nghe nói như vậy ,Thu Thủy nghĩ nghĩ cảm thấy có lý ,trước mua một cái, lần sau lại cùng tỷ tỷ đi ra mua, còn có cơ hội dạo phố ,sau khi vào thẩm phủ nàng ta mới biết được, nhà giàu người ta là không thể tùy tiện ra ngoài, để dành lâu sau tìm cơ hội lại ra ngoài cũng tốt . Bất quá nàng ta vẫn rất thích hai kiện kia .

Nàng ta giơ quần áo ,phẫn nộ mà để lại chỗ cũ ,ánh mắt ở trên quần áo lưu luyến một hồi ,thật vất vả mới thu hồi ánh mắt quay người lại ,lại phát hiện chưởng quầy kia đang nhìn mình ,nội tâm vừa giận vừa vui ,giận là ánh mắt nam nhân này quá trực tiếp mà nhìn mình, vui là sau khi mình tiến vào, chưởng quầy đối với đại tiểu thư nhìn cũng chưa đến vài lần, nhưng vẫn luôn lén liếc về phía này , đây không phải chứng minh rằng bản thân mình còn có mị lực hơn cả đại tiểu thư sao?

Vì thế nàng ta liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái ,nhìn hắn cũng đã già, bụng cũng đã lồi, ra liền hừ một tiếng, người kia như vậy cũng dám mơ tưởng đến nàng ta liền khinh thường mở miệng nói :" Nhìn cái gì vậy chưa từng thấy mỹ nữ à ?"

Trưởng quầy vốn vòng đang nghĩ, nàng ta rốt cuộc là nha hoàn hay tiểu thư là tiểu thư nhà ai lại không có lể nghĩa như vậy ,đột nhiên nghe nàng ta cất tiếng ,đầu tiên là ngạc nhiên ,sau đó lời liền nở nụ cười ,trong mắt hàm chứa trong chọc, tiểu thư trong kinh thành hắn đã gặp qua không ít đẹp mắt hơn so với nàng ta không nói 100 người, cũng có 300 người , chỉ cậy mình sinh ra có chút yhanh tú Liền cuồng vọng như vậy, hắn ngược lại đúng là ít gặp qua.

Bất quá là người làm ăn, chú ý hòa khí sinh tài ,chuyện làm cho người khó chịu hơn hắn cũng đã trải qua ,tự nhiên trên mặt vẫn thực khách khí đối với Thu Thủy :" Ta cũng không có ý mạo phạm, tiểu thư nếu như để ý, Ta xin được tạ lỗi."

Thu Thủy không nhìn ra sự châm chọc trong đáy mắt chưởng quầy, chỉ thấy hắn khách khí, liền không khỏi có chút thừa cơ bức người, lên trước từng bước nói:"  Ôi chao , ai ,ôi người lấy ánh mắt như vậy nhìn một khuê nữ chưa lấy chồng như ta ,lại tự mình tự thấy mình có lễ phép à ,Dựa vào cái việc đó ,ta có thể trừng trị ngươi các tội rình coi, nhưng thấy người thành thật như thế, ta liền tha thứ cho ngươi ,ngươi đền cho ta một bộ váy thì ta sẽ không truy cứu nữa ."

Nàng ta vẫn còn luyến tiếc bộ váy kia, hai kiện y phục tuy rằng không mua được , nhưng nếu có thể không cần dùng để tiền để mua mà có thì tốt nhất rồi . Nghĩ đến đây, Thu Thủy không khỏi vì phản ứng của mình mà thần ca ngợi bản thân ,nâng cao cằm chờ chuẩn hoài trả lời.

Chưởng quầy nghe lời của Thu Thủy, đáy mắt liền hàm chứa vẻ khinh thường ,vốn lúc mình nhìn nàng ta vài lần cũng chẳng qua là để đánh giá, không có ý xấu gì ,nàng ta già mồm ác lẻ phải ,hắn cũng đã nhân nhượng, nhưng chưa từng gặp qua người nào như thế, mượn chuyện này để ra yêu cầu quá đáng như vậy.

" Linh Lung Trai "có thể mở cửa buôn bán ở kinh thành ,tự nhiên không đơn giản là như dựa vào hòa khí ,trưởng quầy cũng không khách khí nữa, sắc mặt mang theo châm chọc ,cự tuyệt nói:" Yêu cầu như thế tiểu thư không cần nghĩ tới nữa ,ta chưa từng nghe nói qua nhìn người ta vài lần là sẽ bị gán cho cái tội rình coi."

Thu dị nương vừa đem cái váy Thu Thủy chọn cho người làm bọc lại, nghe thấy lời nói của Thu thủy, nội tâm căng thẳng lập tức đi tới lôi kéo Thu Thủy :"  Muội nói bậy bạ gì đó"

"Muội sao lại nói bậy, hắn vừa rồi đang nhìn lén muội ,muội muốn hắn đền bộ váy thì có là gì?"  Thu Thủy bị Thu dị nương lôi kéo, trong miệng còn không ngừng nói với trưởng quầy:" Ngươi có biết chúng ta là người của phủ nào không ? Chúng ta là người của phủ An Bá, ngươi nhanh đền váy cho ta, ta sẽ không cáo trạng ngươi nữa!"

Lưu Thúy cùng Vân Khanh ở hàng thứ hai đang chọn áo mặc thường ngày, khi nghe được hai người đang đấu khẩu liền đi đến đây, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói sau cùng này, đáy mắt Vân Khanh đã ẩn ẩn hàm chứa băng lãnh."

Lưu Thúy hướng Thu Thủy quát lớn:"  Ngươi đang ầm ĩ cái gì?"

Nhưng vào lúc này, từ một gian bên trong Linh Lung trai bước ra một nữ tử dung mạo kiều diễm, mặc váy áo sắc đỏ tươi ,trên đầu chải búi tóc Truy Vân cài, trâm Ngọc Lưu Ly trân châu ,ở trên búi tóc phượng phản chiếu ánh sáng ngọc lấp lánh ,một đôi mắt nhu hòa bên trong mang theo ý cười, đảo qua mọi người một lượt ,ánh mắt dừng ở trên người Vân Khanh ,bước sang hớn hở mà đi tới chỗ Vân Khanh

"Đã lâu không gặp , Thẩm tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro