Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 : Nguy Cơ Trên Xe Ngựa

Mắt thấy quyển sách thật vất vả mới tìm được bị người khác lấy đi, Vân Khanh liền đi nhanh đến bên kia giá sách, ngẩng đầu lên nói: "Xin chào, sách này có thể nhường cho ta không?"

Tuy rằng sách là nàng thấy trước, nhưng lại bị người khác lấy trước, nàng sẽ không cảm thấy là người ta lấy đồ của mình, nhưng cũng có thể xin họ nhường cho.

Người nọ nghe được bên tai truyền đến giọng nói giòn nhuyễn của thiếu nữ, dừng bước, quay nửa người lại, giữa trán cũng hơi hơiđộng: "Ngươi muốn xem sách này?" 

Tiếng nói lạnh lẽo vào ngày thu lại không mang đến cảm giác đột ngột như mùa hạ, Vân Khanh hơi ngửa đầu nhìn lại, thấy người nọ ngũ quan rõ ràng, mặt như trọng sơn(chắc là ý mặt nghiêm túc), mày rậm mắtđen, tuy chưa cử động nhưng cả người lại tràn ngập lãnh khí, không khỏi cười nói: "Thì ra là An công tử."

"Thẩm tiểu thư?" An Sơ Dương nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện dưới làn sa trắng như tuyết, mũ sa theo hô hấp nhẹ nhàng đong đưa, giống như một ngọn gió mát lướt qua bên người, vóc người so với trước kia cao hơn một chút, bộ ngực phập phồng càng thêm cuốn hút, ở dưới áo choàng, càng tỏa ra sự cuốn hút kinh người, trong lòng hắn vừa động, thoáng cái liền đem ánh mắt chuyển qua giá sách hỏi: "Thương thế của tiểu thư hồi phục rồi sao?"

Lần trước hắn cùng An Tri phủ hai người ở viện trước chưa vào nội viện, cũng chưa gặp được Vân Khanh, sau khi trở về nghe An Tuyết Oánh kể lại tình trạng của Vân Khanh, biết nàng nằm ở trên giường, không thể động. 

Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như trước, thoạt nghe cảm thấy hắn rất lạnh lùng, rất không muốn cùng người nói chuyện với nhau, Vân Khanh biết sự lãnh đạm của hắn cùng Tứ hoàng tử tuyệt đối khác nhau, hắn là mặt lãnh tâm thiện, mà người kia, không cần nói tới cũng được.

"Tốt hơn nhiều rồi, bằng không hôm nay cũng sẽ không thể đi ra ngoài dạo một chút." Vân Khanh còn cố ý giật giật vai trái, lời này nói cho An Sơ Dương, tin rằngAn Tuyết Oánh rất nhanh cũng sẽ biết, miễn cho nàng ấy cả ngày lo lắng lung tung.

"Ân, khỏe rồi thì tốt." Ánh mắt An Sơ Dương đặt bên vai trái của nàng một lúc, mới đưa cuốn《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》ra, giơcao một chút: "Ngươi cũng thích xem loại sách này sao?" 

"Đúng vậy, loại dã sử này cực kỳ ít, ta vẫn luôn tìm nó, thật may hôm nay ở Vô Nhai thư cục thấy được, không nghĩ tới, ngươi cũng thích xem?" Vân Khanh ánh mắt lướt qua quyển sách trên tay hắn, sau đó rời đi, tuy rằng chỉnhìn rất nhanh, nhưng An Sơ Dương có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng dừng trên tay hắn có một loại bức thiết, tâm trạng nôn nóng muốn xem cuốn sách này.

Hắn có chút bất ngờ, có rất ít tiểu thư khuê nữ thích xem loại sách này, như Tuyết Oánh đều là mua các tập thơ ca ở nhà lật xem, loại sách này cơ bản không muốn xem.

Vân Khanh thấyAn Sơ Dương đang trầm mặc, nghĩ rằng hắn không muốn, dù sao sách này rất khó tìm, đoán rằng An Sơ Dương tất nhiên cũngthích, không khỏi có chút thất vọng, nghĩ lại, nếu như đợi sau khi hắn xem xong quyển sách này, mình lại đi mượn về, cũng giống nhau. 

"Ngươi xem xong, lại cho ta mượn xem cũng được."

"Nếu ngươi muốn......"

Một trước một sau, hai người đồng thời mở miệng, An Sơ Dương nghe được lời nói của Vân Khanh, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch(một loại đá đen)liền lóe lên một qia sáng, lời muốn nói lại nuốt xuống. 

Bởi vì hai người đồng thời mở miệng, Vân Khanh không nghe rõ An Sơ Dương nói cái gì, liền ngửa đầu hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

An Sơ Dương chuyển mắt xuống quyển sách trên tay, lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang đội khăn che mặt, trong mắt nổi lên tia kỳ dị: "Ngươi nếu thực thích, ta xem xong lại đưa cho ngươi xem."

Vân Khanh mỉm cười, tươi cười lộ ra bên dưới lụa mỏng, mang theo sự chân thành tha thiết: "Thì rahai chúng ta có cùng suy nghĩ như vậy." 

"Ân." An Sơ Dương từ trong cổ họng lên tiếng, có chút mơ hồ, như có chút không không xác định.

"Hừ!" Không biết như thế nào, bên tai Vân Khanh truyền đến hừ nhẹ của nam tử, giọng điệu như giận dỗi, lại mang vẻ tùy tiện, có chút quen thuộc như đã từng nghe qua.

Nàng không khỏi quay đầu nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của ai cả, thầm nghĩ do mình có lẽ bị bệnh lâu nên lỗ tai nghe nhầm, thu hồi tầm mắt: "Ta lại tiếp tục xem cuốn khác." 

Nếu đã đi ra, sẽ không thể tay không mà về, tuy rằng một quyển bị người đoạt trước, nhưng còn những quyển khác cho nàng chọn.

Vân Khanh ở dãy sách lịch sử dạo một vòng, phát hiện những quyển khác không đủ hấp dẫn nàng, dù sao nhà kệ sách nhà nàng cũng không tính là ít, liền chuyển đến dãy sách thuốc, dãy này sách tuy nhiều, nhưng phần lớn là nói về cơ bản, Vân Khanh nhìn lướt qua, tầng giữa và tẩng dưới vẫn chưa đổi mới, liền ngẩng đầu nhìn tầng trên, trong đó một quyển bìa sách màu vàng nhạt, lần trước ở thư cục nàng hình như chưa xem qua, liền nâng tay chuẩn bị đi lấy.

"Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, ta lấy giúp ngươi." 

Lưu Thúy vốn muốn ngăn cản động tác nâng tay của Vân Khanh, ai ngờ một bàn tay to ở bên cạnh vươn ra đem cuốn y thư có bìa màu vàng cầm xuống, đưa tới trước mặt Vân Khanh.

"Đa tạ rồi." Vân Khanh nhận sách, biểu tình có chút sững sờ, An Sơ Dương tại sao còn chưa đi, mà vẫn đứng ở chỗ cách nàng không xa chứ.

"Không có gì, tay ngươi không tiện, ta cũng nên giúp một chút." An Sơ Dương một chút cũng không có cảm thấy mình đã làm gì sai, chẳng qua là thuận tay giúp bằng hữu của muội muội lấy sách, đương nhiên, trong lòng hắn sau khi ở thư cục bất ngờ gặp Vân Khanh, liền có ý nghĩ không muốn rời đi. 

Trong tay cầm cuốn sách thuốc bìa vàng, Vân Khanh cảm giác có chút là lạ, liền quay đầu gọi Lưu Thúy, cầm sách thuốc đi đến quầy tính tiền.

An Sơ Dương cũng đi theo phía sau, cầm quyển sách trong tay 《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》 đặt bên cạnh sách của Vân Khanh, âm thanh lạnh lùng nói: "Tính chung."

"Không cần, An công tử." Vân Khanh một bên nói, Lưu Thúy ở phía sau nhanh nhẹn lấy ra một nén bạc đặt trên quầy, ông chủ thư cục nhận lấy xong, bỏ sách vào túi đưa cho nha hoàn là Lưu Thúy. 

An Sơ Dương nhìn Vân Khanh lại một lần nữa cự tuyệt tâm ý của hắn, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, lần trước hắn đưa vòng tay cho nàng, nàng cũng cự tuyệt, lúc này đây, hắn muốn tính tiền giùm nàng, nàng vẫn là kiên trì tự mình chi trả.

Chẳng lẽ như lời phụ thân nói, nam tử không có công danh, nữ tử sẽ không có thể an tâm gả cho sao?

Một đôi mắt trong veo như như băng tuyết, lại ẩn chứa cảm giác mát lạnh hơi đọng lại, lấy ra một thỏi bạc nhanh tay đặt trên quầy, cầm sách liền đi theo sau Vân Khanh. 

Hắn chân dài bước rộng, vài bước liền đến bên cạnh Vân Khanh, cái thái độ lạnh lùng này vẫn đầy uy nghiêm bất dịch(không làm thay đổi được), trong con mắt có thêm vài phần kiên định: "Ta sẽ đi giành lấy công danh."

Dứt lời, hai má màu nâu đồng phảng phất có chút ửng đỏ, không chờ Vân Khanh phản ứng gì, lập tức xoay người lại bước đi thật nhanh.

"Ạch, tiểu thư, An công tử đây là có ý gì a?" Lưu Thúy nhìn bóng lưng màu đen kia đang càng chạy càng xa, vô cùng mờ mịt hỏi. 

Giành lấy công danh?

Vân Khanh cũng có chút sững sờ, quan hệ của An Sơ Dương và nàng tuy rằng cũng có quen biết, hai người cũng vì chuyện cướp phỉ lúc trước, mà Vân Khanh cảm thấy hai người như là bằng hữu, nhưng lời nói hôm nay, không giống như là giữa bằng hữu nói với nhau.

Nếu nàng nghĩ sâu xa một chút, lời này giống như là nam tử hứa hẹn với tiểu tình nhân...... 

Chẳng lẽ An Sơ Dương đối với nàng....? Lần trước yêu cầu cưới nàng, không phải là bởi vì nàng lâm vào khốn cảnh sao......

"Đại khái là muốn cố gắng hướng về phía trước thôi." Vân Khanh nhíu nhíu mày, tầng giấy của cánh cửa sổ này cũng chưa có thủng, chính nàng cũng đừng nên đi chọc phải, An Sơ Dương năm nay mới mười bảy, tương lai còn dài, nàng cũng không nghĩ sẽ cùng An Sơ Dương chung sống cả đời, An Tri phủ có một con trai trưởng như vậy, tuy rằng lần trước ở trong sân nhìn thấy phụ tử bọn họ cãi nhau, nhưng rốt cuộc An Tri phủ vẫn rất thương yêu đứa con trai này, nếu biết nhi tử một lòng muốn kết hôn với một nữ nhi thương nhân, trong lòng khẳng định sẽ rất khó chịu.

Nàng còn muốn cùng Tuyết Oánh làm hảo tỷ muội một đời nữa, không nên bởi vì chuyện này mà làm cho An Tri phủ và An phu nhân nảy sinh khúc mắc trong lòng. 

Trong đầu vừa nghĩ đến lời nói bất ngờ của An Sơ Dương và kết quả sau đó, Vân Khanh dựa vào Lưu Thúy, từ cửa thư cục đi ra, bước về phía xe ngựa đang dừng lại.

Mã xa phu(người đánh xe ngựa) đang ru rú dưới một mái hiên tránh gió, nhìn thấy Vân Khanh và Lưu Thúy đi ra, chạy nhanh bước đến bên cạnh xe ngựa, từ trên xe lấy ra một băng ghế nhỏ, Vân Khanh vịn vào tay của Lưu Thúy, dẫm xuống băng ghế bước lên xe ngựa, vén lên màn che thật dày, vừa đi vào, liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, nàng vừa nhấc đầu lên, thân mình liền bị người điểm huyệt, nhất thời bất lực ngã xuống, ngã vào một bộ ngực ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt.

Mà Lưu Thúy đi theo tiến vào, cũng cùng động tác là vén rèm, ngẩng đầu, khiếp sợ, bị điểm huyệt, rồi ngã xuống, chỉ khác ở chỗ Lưu Thúy trực tiếp ngã xuống trên đệm. 

Vân Khanh bị điểm huyệt, không thể động, không thể kêu, một đôi phượng mâu gắt gao trừng trừng nhìn người trước mắt.

Ánh sáng ảm đạm bên trong xe ngựa, le lói vài tia sáng tỏa ra từ kẽ hở của rèm cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ chung quanh, nam tử đeo mặt nạ màu bạc ngồi ở nơi có chút tối tăm này, ngược lại như sáng ngời, đẹp như ngọn đèn to đang tỏa sáng, cuối cùng tất cả tập trung vào trong đôi mắt chưa bị che giấu kia. Ngân quang từ ngoài chiếu vào, phản xạ ra nhiều đóa hoa li ti dưới ánh sáng, khi tầm mắt hai người giao nhau, liền như ngọn gió lướt qua của ngày xuân, có thêm một nhánh cây xanh biếc, mang theo hoa lê trắng như đào phấn, sáng lạn nở rộ, trong chốc lát đặc sắc vô cùng.

Vân Khanh trong mãnh xuân sắc kiều diễm kia, rõ ràng nhìn thấy hình ảnh chính mình, rồi người nọ đột nhiên nổi lên ý cười tà mị trong mắt. 

Chết tiệt, lại là tên nam nhân đeo mặt nạ bạc này!

"Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi!" Nam nhân mặt nạ bạc vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt sáng rỡ, phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, tiếng nói trầm thấp vui vẻ chào hỏi.

Gặp cái đầu ngươi! Nhìn thấy ngươi sẽ không có chuyện tốt! 

"Đừng oán giận a, có thể gặp mặt thì có nghĩa là có duyên phận rồi!" Nam nhân mặt nạ bạc một chút cũng không sợ nàng tức giận, thoải mái trêu đùa.

Nghe giọng hắn nói chuyện, Vân Khanh cảm thấy không thể cãi lại nên rất khó chịu, nhăn mày một chút, đem ánh mắt chuyển tới dưới yết hầu của nam nhân mặt nạ bạc, ý bảo hắn, muốn hắn giải huyệt đạo của nàng, để nàng nói chuyện.

"Ngươi nhìn ta làm cái gì, còn nhìn đến bên gáy nữa, chẳng lẽ ngươi đối với ta có ý đồ gì?" Nam nhân mặt nạ bạc trong mắt giống như lộ ra một chút sắc thái sợ hãi. 

Ý đồ cái quỷ! Để cho ta mở miệng nói chuyện!

Vân Khanh cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình, rốt cục có thể để nam nhân mặt nạ bạc hiểu được ý của nàng: "Ngươi muốn mở miệng nói chuyện?"

Gật đầu. 

"Nhưng nếu ta giải huyệt đạo, ngươi muốn hô to thì làm sao bây giờ?" Nam nhân mặt nạ bạc rất không yên tâm hỏi.

Xa phu ở bên ngoài thấy Vân Khanh cùng Lưu Thúy đi vào xong, liền vung roi quay xe ngựa trở về, màn xe dày cách âm thật tốt, một chút cũng nghe không ra âm thanh bên trong.

Vân Khanh tròng mắt hướng bên ngoài chớp chớp, lại ở trên người mình và nam tử đảo một vòng, sau đó lại không chuyển động, tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn hắn. 

"Ngươi là nói, nếu bị người bên ngoài phát hiện ngươi cùng ta ở chung một chỗ, khuê dự của ngươi sẽ không còn, cho nên ngươi sẽ không kêu, đúng hay không?" Nam nhân mặt nạ bạc rất hứng thú ôm lấy Vân Khanh không thể cử đông, ngón tay vòng quanh một lọn tóc rơi ra của nàng, chơi đến nghiện, ngón tay tựa hồ tuyệt không cảm thấy động tác này quá mức thân mật, chỉ cảm thấy mái tóc mềm mại như tơ lụa, nếu có thể vuốt từ đầu đến đuôi, nhất định sẽ cảm giác thật tốt.

Vô nghĩa!

Võ công của ngươi cao cường như vậy, ta cũng đánh không lại ngươi a! Vân Khanh lúc này không muốn nhìn đến động tác của hắn, mặc dù biết là không còn cách nào, thầm muốn trở mặt xem thường tỏ rõ sự khinh bỉ của mình, còn có Lưu Thúy ở đây, nàng không thể tùy tiện liều mạng, nếu để cho người phát hiện, danh dự của nàng và Lưu Thúy cũng không thể cứu vớt. 

"Ngươi sao không trả lời ta chứ?" Nam nhân mặt nạ bạc thực vô sỉ nói.

Vân Khanh chỉ nghĩ đến nếu có thể dùng tay thì tốt rồi, lập tức có thể đem tên nam nhân ngu ngốc này đánh bay tới mặt khác của địa cầu, nàng muốn động cũng không động được, làm sao trả lời?

Ai ngờ, nam nhân mặt nạ bạc lại tiếp tục nói: "Ngươi không trả lời, chính là chấp nhận." 

Nói xong ngón tay nhanh như chớp ở trên người nàng động một chút, cảm giác được thả lỏng nhất thời truyền đến, Vân Khanh rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, tay vừa cử động được, liền hung hăng đánh vào ngực của nam nhân mặt nạ bạc.

"Ngô." Một tiếng kêu rên, trong đôi mắt nam nhân mặt nạ bạc lộ ra một tia đau đớn, thân thể cũng theo phản xạ gập người lại.

Vân Khanh dịch người ra cách hắn một khoảng, mới phát hiện, trên người hắn là mặc y phục dạ hành màu đen, ở bên hông trái có cảm giác ươn ướt, như là bị chất lỏng thấm vào, còn có một chút dính ngấy. Trong đầu vừa nghĩ, nhớ tới chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi, cùng với phản ứng của hắn khi bị nàng đánh, Vân Khanh cau mày nói: "Ngươi bị thương?"

"Ân, một vết thương nhỏ." Giọng nói của nam nhân mặt nạ bạc như thực nhẹ nhàng, Vân Khanh thậm chí có thể nghĩ lúc hắn nói chuyện, môi hẳn là hơi hơi nhếch lên, sắc mặt hẳn là không tốt lắm.

"Ta có học qua y thuật, có thể giúp ngươi xem một chút." Nếu là vết thương nhẹ, thì không thể sẽ không ngừng đổ máu, thương thế kia tuyệt đối không nhỏ, Vân Khanh đưa mắt nhìn vào hông trái của hắn.

"Thẩm tiểu thư đối với ta thật tốt, thế nhưng lại muốn giúp ta xem thương thế." Nam nhân mặt nạ bạc cười, sâu trong đôi mắt hơi lộ ra tí lãnh ý, nói xong liền lui về phía trong xe ngựa nằm xuống. 

Xe ngựa Thẩm gia đều rộng lớn, thoải mái, hoa lệ là chính, mặc dù là nam nhân mặt nạ bạc là một người nam nhân, hơn nữa bên cạnh còn có Lưu Thúy đang bị hôn mê, Vân Khanh ngồi ở một bên vẫn không có vẻ bị bức ách.

"Vậy ngươi liền nhìn xem đi." Nam nhân mặt nạ bạc nằm xuống, thực tự nhiên nói với Vân Khanh, trong giọng nói pha chút lạnh nhạt cùng cao hứng, làm cho người ta cảm thấy hắn và Vân Khanh không phải là người xa lạ mới gặp qua hai ba lần, mà là bằng hữu tốt đã tương giao nhiều năm.

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến phần da thịt trắng nõn không bị che lấp kia, tuy chỉ là lướt qua, nhưng có thể cảm thấy sự tinh tế non mềm, người này, tuyệt đối không phải là đạo tặc giang hồ, nàng khép hờ đôi mắt, nhấc lên cái nắp phía dưới sàn xe ngựa, từ trong đó lấy ra một cái hòm thuốc, sau khi học y, nàng liền để một hòm thuốc ở bên trong xe ngựa để phòng bị, bên trong đựng ít thuốc thông thường cùng ngân châm. 

Nàng lấy tay nắm mảng quần áo thấm máu, sau đó rút vạt áo của hắn ra, trong đôi mắt nàng là một mảng máu đã khô cứng, ngoài ra cái gì cũng không có.

Nam nhân mặt nạ bạc đôi mắt nhìn phía trước, nửa cúi nhìn động tác của Vân Khanh, thần sắc nơi đáy mắt cũng rất mập mờ, ý cười trong mắt dần dần biến mất, để nàng đem y phục của mình kéo lên trên đem tay hắn cũng bao lại ở trong.

Xốc lên áo khoác, trên áo lót liền có một mảnh huyết sắc, Vân Khanh lấy kéo, cắt phần áo trong dính vào miệng vết thương ra, lộ ra một vết thương dài như một bàn tay, miệng vết thương nửa khép, còn một nửa vẫn đang chảy máu, từ trên da nhỏ xuống rơi lên ngoài áo lót thành một mảnh đỏ tươi. 

Đôi phượng mâu sâu thẳm híp lại, thương thế kia, thực không thể coi là nhẹ, xem tình trạng đóng vảy của miệng vết thương, máu đã chảy được một lúc, nhưng từ khi tiến vào đến bây giờ, nàng cũng chưa thấy phản ứng nhịn đau của tên nam nhân trước mắt này.

Ánh mắt của nàng có chút thương hại, ngẩng đầu nhìn nam tử vẫn còn rất trấn định kia, đau tiếc hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?"

Khuôn mặt của nàng cực đẹp, khi khuôn mặt hình trứng ngỗng của nàng hơi nghiên, đường cong mượt mà, như một khối mỹ ngọc có độ cong hoàn mỹ, sau đó lại ở trên gương mặt tinh xảo mài dũa, từ lông mày cho đến chóp mũi, như lấp lánh ánh sáng, khiến người ta say đắm, sau đó đến đôi môi đầy đặn, như một đóa hoa đào rơi trên đó, cuối cùng ở lại trên dung nhan mỹ ngọc hợp thành một bộ phận, hai tròng mắt ngập nước long lanh, lộ ra sự thương tiếc vô cùng, cùng ánh mắt như xuyên thấu, khiến khuôn mặt dung thuần đến kinh tâm động phách. 

Nam nhân mặt nạ bạc trong đáy mắt phản xạ ngân quang lộ ra một tia kinh diễm, trong lòng lại nhảy dựng, vì cái loại xinh đẹp trong phút chốc này mà tâm trí có chút lâng lâng, chăm chú đến không nỡ rời mắt, khẽ cười nói: "Vòng tay của Thẩm tiểu thư thật đẹp, là ai tặng vậy?"

Một khắc kia, ánh mắt Vân Khanh liền từ sự mê ly mê hoặc biến thành trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ý, bờ môi khẽ nhúc nhích, lấy vòng tay ở trên tay trái ra.

Hắn đã sớm nhìn thấu nàng rồi. 

Mới vừa rồi nàng để lộ ra tia thương hại kia, đó là lợi dụng lúc người bị thương, khi tâm hồn khát vọng có người che chở, mới cố ý nói ra lời nói thương tiếc cùng đau lòng, chỉ chờ nam nhân mặt nạ bạc có một chút lơ là, nàng liền ấn xuống ngân châm trong vòng tay mà Ngự Phượng Đàn đưa, sau khi khiến hắn không thể cử động, nàng sẽ tìm một chỗ đưa hắn ra bên ngoài.

Ai ngờ, nàng còn chưa động thủ, liền bị người xem thấu.

Người này, thật không đơn giản rồi. 

Nếu lúc này chưa động thủ đã bị hắn phát hiện, sau này lại muốn động thủ sẽ càng khó, không nghĩ tới hắn cảnh giác cao độ như vậy.

Vân Khanh cúi đầu, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, ở trên một số đại huyệt thi châm cầm máu, cũng may vết thương này thoạt nhìn rất tệ, như lại không động đến lục phủ ngũ tạng, nếu không cũng khó cứu.

Nam nhân mặt nạ bạc thưởng thức sự thay đổi thái độ của Vân Khanh, hàng lông mi dày rậm như núi dưới lớp mặt nạ hơi nhíu lại, ngầm bật cười, Tiểu Hồ Ly khẳng định đặc biệt có cảm giác thất bại, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng đến, thế nhưng lại không thể mê hoặc hắn. 

Nhưng mà, Tiểu Hồ Ly thật sự rất lợi hại, hôm nay nếu là nam nhân khác xâm nhập vào xe ngựa, hơn phân nửa là sẽ đầu hàng dưới khuôn mặt kiều diễm và cây ngân châm trên tay trái của Tiểu Hồ Ly.

Hắn sở dĩ có thể sớm phát hiện, cũng là có chút lợi thế, phải biết rằng, vòng tay là hắn đưa cho Tiểu Hồ Ly, khi gặp nguy hiểm, Tiểu Hồ Ly đương nhiên sẽ nghĩ tới vòng tay này, cho nên khi tay Vân Khanh vừa động, hắn liền chú ý tới rồi.

Một nguyên nhân khác nữa, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, một thân phận khác của hắn, mê người và tuấn mỹ như vậy, lại đối tốt với Tiểu Hồ Ly như vậy, Tiểu Hồ Ly chưa từng lộ ra sự ôn nhu hay thương tiếc nào với hắn, làm sao có thể khi hắn mang vào chiếc mặt nạ này liền có biểu hiện như thế, lại vì một kẻ nhiều lần đi quấy rối nàng mà có cảm tình chứ, cái này thực rõ ràng là quỷ kế của tiểu hồ ly nha. Cho nên cùng lúc hắn đang thưởng thức phong cảnh, cũng không có thả lỏng, thế này mới miễn cho mình bị gây tê a! 

Bất quá, nam nhân mặt nạ bạc quay đầu tiếp tục hỏi: "Như thế nào, ngươi chưa nói cho ta biết vòng tay này là ai đưa, nếu vậy ta chỉ có thể đoán thôi?"

Vân Khanh một lòng thi châm cầm máu, không muốn để ý đến tên nam nhân rõ ràng bị thương, rõ ràng đang bị người dùng châm đâm, lại nhìn không một tí đau đớn, nàng thầm nghĩ nên nhanh chóng băng bó vêt thương cho hắn, sau đó để vị đại gia nhanh nhanh rời khỏi, không cần ở lại trong xe ngựa của nàng mà gây phiền toái.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh vén mành lên nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã được một thời gian ngắn, chắc chưa làm xong thì đã tới Thẩm phủ, lại vừa thấy qua tiếp ba con phố là sẽ đến Thẩm phủ, chút thời gian ít ỏi ấy nhất định không thể chữa xong, cũng may nàng nghĩ nhanh, lập tức hướng ra bên ngoài phân phó: "Lão Hải, ghé tiệm Mỹ nhân trang một chút, ta muốn đi mua một ít đồ." 

Xa phu Lão Hải nghe xong, có chút nghi hoặc, tại sao tiểu thư không nói sớm một chút, nay đã đi được hơn nửa đường, nhưng hắn chỉ nghĩ như vậy, dù sao các tiểu thư phu nhân đôi khi sẽ đột nhiên nhớ tới thứ gì, rồi đột ngột phân phó đi một nơi khác có rất nhiều.

Bánh xe trên mặt đất ma sát một vòng, xa phu quay đầu xe ngựa đi về một hướng khác.

Vân Khanh mắt thấy cảnh sắc chung quanh thay đổi, mới buông màn xe, nhìn Lưu Thúy bất tỉnh ở một bên, thuận tay cầm cái gối đầu cho nàng đệm ở dưới, cũng không muốn để nam nhân mặt nạ bạc giải huyệt cho nàng quá sớm. Lưu Thúy vẫn khoan hãy tỉnh lại thì tốt hơn, biết càng nhiều, liền càng nguy hiểm, nàng từng nói qua đời này muốn cho Lưu Thúy qua một cuộc sống như ý. 

Làm xong mọi thứ, Vân Khanh lại tiếp tục từ trong rương lấy một ít thuốc bột ra, tiếp theo bận rộn, mặc kệ một đôi mắt liễm diễm đang chằm chặp nhìn nàng, nàng chỉ đem thuốc bột tinh tế rải đều vào trên miệng vết thương.

Người bị bỏ lơ kia có chút không cam lòng: "Ta đoán, vòng tay của ngươi là tình nhân tặng cho ngươi đúng không!"

Nói vừa dứt, người nào đó ngay sau đó lại thấp giọng "Ngô" một tiếng: "Uy, ngươi tại sao lại ấn vết thương của ta, chẳng lẽ ngươi học y vì muốn khi dễ bệnh nhân à?"

Vân Khanh tà liếc hắn một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục ở trên miệng vết thương của hắn ấn xuống một cái nữa, vừa lòng nhìn nam nhân mặt nạ bạc lại kêu rên một tiếng, mới nói: "Ngươi lại nói lung tung, ta liền trực tiếp đem ngân châm xuyên tới nội tạng của ngươi!"

Cái gì tình nhân với chả tình nhân, người này thật là, tuy rằng vòng tay này là người khác đưa, nhưng Ngự Phượng Đàn bắt nàng đeo, nay muốn lấy ra cũng không được, trong lòng nàng đã đủ tức giận, nam nhân mặt nạ bạc này còn nói là tình nhân, bảo sao nàng không đi nhấn vào miệng vết thương của hắn chứ, đánh không lại cũng có thể trút giận, gặp mặt ba lượt, ít nhất nàng biết, tình huống hiện tại, nam nhân mặt nạ bạc chắc là không thể động thủ với nàng!

"Cái gì mà nói lung tung chứ, hỏi ngươi, ngươi lại không nói, ta cảm thấy vòng tay này thực tinh xảo, nghĩ rằng người đưa cho ngươi nhất định là rất tận tâm a, người bình thường ai lại làm loại vòng tay để nữ tử phòng thân, nhìn dáng vẻ vừa rồi của ngươi, thứ bên trong nhất định dùng rất tốt, lại nhìn một cái vòng tay có thể tạo được tác dụng lớn như vậy, nhất định là phí rất nhiều tâm tư, kiểu dáng lại cao quý, hắn thật đúng là một nam nhân cẩn thận a!" 

(mèo tự khen mèo dài đuôi là đây, pó tay anh rồi, xem anh như ấm ức lắm ấy)

Nam nhân mặt nạ bạc nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Khanh, mặt không đỏ tim không đập mạnh rất hưng phấn mà tự khen mình, hết cách rồi, nếu phải ở trước mặt Vân Khanh, dùng thân phận khác biểu đạt đầy đủ sự ái mộ cùng tâm ý của mình, hắn ít nhiều cũng có chút ngượng ngập, đeo mặt nạ như vậy, hắn muốn khen mình cỡ nào thì cứ tận lực khen! Chỉ cần có thể làm cho Vân Khanh hiểu được tâm ý của hắn.

Vân Khanh cúi đầu, tầm mắt dừng ở vòng tay trên cổ tay trái, nhớ tới vẻ mặt ngày ấy của Ngự Phượng Đàn, khuôn mặt kiên định của hắn, cùng với đôi mắt liễm diễm, nội tâm phảng phất như gió thu thổi qua, một cảm xúc xa lạ khác thường từ nội tâm vọt lên. 

Người bình thường sẽ không đưa loại vòng tay này cho nữ tử, hắn đối với nàng thật sự dụng tâm, nhưng, bọn họ không thích hợp, tựa như mặt trời và mặt trăng, không thuộc về cùng một thế giới, ngay cả có thể gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi của hoàng hôn, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ đi trên quỹ đạo khác nhau.

Cẩn Vương thế tử khiến nàng cảm thấy có lẽ không nên lấy là tốt nhất, hắn cảm thấy mới mẻ, cho nên nguyện ý tốn tâm tư đi dỗ nàng, nàng đã tái thế làm người, không nên vì những thứ bề ngoài tốt đẹp mà đánh mất cảnh giác, nàng cần phải bảo vệ tốt lòng của mình, không thể rơi vào vết xe đổ.

Suy nghĩ của Vân Khanh được nam tử thu hết vào tầm mắt, hắn nhìn nàng đáy mắt chậm rãi mang theo một tầng kiều diễm, sau đó biến thành lốc xoáy không ngừng xoay tròn, tiếp theo sắc thái từng tầng được lột tả, chỉ còn lại bề mặt thâm trầm như mặt nước Kính Hồ. 

"Loại vòng tay này, giữa bằng hữu cũng sẽ đưa." Vân Khanh đem vải xoa nhẹ vùng xung quanh miệng vết thương, nhẹ giọng nói, không biết những lời này là nói cho mình nghe, hay là giải thích cho nam nhân mặt nạ bạc nghe.

Nam tử đang nằm mày hơi nhếch lên, bên trong xẹt qua tia sáng mang theo lãnh ý, tiếng nói lại vẫn trêu chọc như cũ: "Ai đưa? Là vị An công tử gì đó vừa rồi sao?"

Vân Khanh ngẩng đầu, thấy ánh mắt người nọ thanh thấu, tựa hồ đang chờ đáp án của nàng, ánh mắt rất nghiêm túc, đồng thời che dấu một loại ham muốn chiếm hữu. 

"Không liên quan đến ngươi." Nàng cúi đầu, tay đặt bên sườn từ trong hòm thuốc lấy ra một cuộn vải băng vết thương, dùng tay phải vòng quanh ở dưới thân hắn, nam nhân mặt nạ bạc phối hợp nâng eo lên, sau khi lau khô vết bẩn, vòng eo đặc biệt trắng trẻo lại săn chắc mạnh mẽ đập vào mắt, Vân Khanh bởi vì tay trái không thể dùng lực, không thể không cúi người dùng tay phải đi đón băng vải từ phía dưới vòng lại, khoảng cách của hai người đột nhiên bị thu ngắn.

Nam tử nâng thắt lưng gầy gò lên, bởi vì dùng sức, cơ bụng từng khối hiện ra, ở trước mặt nàng cách chừng nửa gang tay.

Nàng vốn đang không biết gì, thấy nam nhân mặt nạ bạc bị hơi thở của mình phả qua bên hông, liền cười khẽ nói: "Rất ngứa, ngươi đừng có hít thở gần thắt lưng của ta." 

Nhất thời, mặt Vân Khanh liền ửng hồng, giống như những chùm hồng mai đột ngột nở rộ trong nền tuyết trắng xoá, nhiều đếm không xuể, mây hồng che đầy trời, phủ kín gương mặt tuyết sắc.

Nam nhân đang nằm trước mặt không còn là một bệnh nhân cần xử lý vết thương, mà là một thân thể của nam nhân trưởng thành, Vân Khanh không khỏi giật mình, ngón tay có chút cứng ngắc tiếp tục vòng quanh.

Ánh mắt cũng không như lúc đầu không có cố kỵ, khối thân thể này thực hoàn mỹ, vân da rõ ràng, mặc dù hơi gầy, da thịt tinh tế sờ vào như tơ, tản ra một cỗ ấm áp...... 

Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, mà bên kia có người lại hô một câu, cầu xin tha thứ nói: "Ngươi đừng dùng sức, đau chết ta rồi."

Vân Khanh lại cúi đầu nhìn, không biết lúc nào nàng sử dụng quá sức, miệng vết thương lại muốn rách ra, vội vàng thả lỏng một chút, mà nam nhân mặt nạ bạc cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi sự hô hấp ấm nóng kia phả vào eo hắn, sức lực của hắn nhắm thẳng bụng dưới mà chạy trốn, mắt thấy một loại bộ phận đang không chịu khống chế mà ngẩng đầu, cũng may Vân Khanh dùng sức siết lại, miệng vết thương truyền đến đau đớn sâu sắc làm cho cái ý tưởng kiều diễm kia của hắn đều bay mất.

Thật may a, không có ở trước mặt Vân Khanh mất mặt. Nhưng mà, cũng thật là đau a! 

Miệng vết thương được băng xong, Vân Khanh đem thuốc bột, ngân châm và những thứ khác thu lại xếp vào trong hòm thuốc, nam nhân mặt nạ bạc tự mình ngồi dậy, kéo lại quần áo, lấy một tư thế cực kỳ thoải mái dựa vào cái đệm lớn trong xe, nhìn thiếu nữ nghiêng người, những lọn tóc bị rớt ra, từ sau lưng lướt qua bờ vai, từng sợi từng sợi rơi xuống, hắn nhớ tới cái ôm nàng trước đó và cảm giác thoải mái khi đùa nghịch mái tóc mềm mại của nàng, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.

"Đúng rồi, có phải vị An công tử kia cũng từng đưa vòng tay cho ngươi không?"

Vân Khanh nhíu mi, để hòm thuốc vào sau xe, ngồi vào một bên khác, lãnh đạm nói: "Nói rồi, chuyện không liên quan đến ngươi." 

"Ngươi là tiểu cô nương, không biết vị An công tử này a, lấy cớ cho mượn sách, kỳ thật tâm hoài bất quỹ(bụng dạ đen tối)." Nam nhân mặt nạ bạc khẩu khí sang sảng tang thương giống như người từng trải nói.

"Làm sao ngươi biết ta ở thư cục gặp hắn chứ?" Vân Khanh cảnh giác nhìn hắn, người này không phải là cố ý theo dõi nàng chứ.

"Ta từ trên nóc nhà thư cục bay qua, vừa vặn thấy được." Nam nhân mặt nạ bạc ngữ khí thoáng có chút hờn giận: "Cái tênAn Sơ Dương kia, rõ ràng vốn tính đem sách đưa cho ngươi, ai biết khi nghe được ngươi nói muốn mượn của hắn, hắn liền thay đổi mà sửa miệng! Hừ!" 

Nghe tiếng hừ này, Vân Khanh nhớ tới tiếng động mình nghe được lúc ấy, thực rõ ràng chủ nhân của thanh âm trầm thấp ám ách kia chính là do nam nhân mặt nạ bạc trước mắt này đội nhiên khó chịu.

"Mượn sách cũng làtâm hoài bất quỹ?" Vân Khanh hơi hơi nhăn mày, phượng mâu nhìn phía hắn.

"Ngươi đi mượn sách, lần mượn lần trả, hắn liền có thể mượn cơ hội gặp ngươi hai lần, còn vô tình để ngươi cho rằng hắn là một người học thức uyên thâm, một người hào phóng, một người săn sóc chu đáo......" Nam nhân mặt nạ bạc đang dạy dỗ Tiểu Hồ Ly mà mình nhìn trúng, để tránh bị người bắt cóc cũng không biết, tuy rằng, hắn cảm thấy khả năng không lớn, nhưng cũng muốn để ngừa vạn nhất thôi. 

Vừa lúc đó, xe ngựa lăn vài vòng liền ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Vân Khanh hỏi: "LãoHải, chuyện gì vậy?"

Lão Hải lập tức ở bên ngoài tiếp lời nói: "Tiểu thư, nơi này có người của quan phủ, xây nên rào cản, đang điều tra từng chiếc xe ngựa trên đường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro