Chương 100: Minh Đế Phong Thưởng
Ngự Phượng Đàn trong lòng nảy sinh nghi ngờ, dọc theo đường đi luôn nghĩ về chuyện miếng ngọc, bởi vì chuyến Nam Tuần của Minh Đế ở Dương Châu, hắn cũng chưa có cơ hội đến chỗ Thẩm Mậu lấy miếng ngọc kia ra xem xét kĩ, muốn tìm chút thời gian đi xem thử, món đồ kia rốt cuộc có ở Thẩm gia hay không.
"Bệ hạ, Cẩn Vương thế tử cầu kiến." Bên ngoài có cung nhân tiến vào truyền lời, Minh Đế đang ngồi ở trước bàn đọc sách bằng cây tử đàn lật xem tấu chương, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Truyền."
Những đồ vật trong phòng đều là tốt nhất, bình phong được ghép bằng 24 phiến cây tử đàn, chính giữa khảm ngọc thạch thượng hạng, điêu khắc thành một bức tranh sơn thủy, hoa văn thân lá rõ ràng, đường nét trông rất sống động, vừa thấy liền biết là vật tuyệt phẩm trong đêm ‘thưởng đăng yến’.
Ngự Phượng Đàn vòng qua bình phong, bước lên hành lễ với Minh Đế, trước mặt đặt một cái lư đồng hình hình thú đứng canh giữ, từ miệng thú nhả ra khói trắng lượn lờ, toàn bộ màn vải trong phòng như được tẩm trong mùi Long Tiên Hương.
"Hiện tại sức khỏe của Thẩm tiểu thư thế nào?" Minh Đế cầm một quyển tấu chương nhìn thoáng qua, thuận tay để sang một bên, lại cầm lấy một quyển khác, xem chăm chú, như không chút để ý hỏi.
Ngự Phượng Đàn lại biết, Minh Đế tuy rằng hỏi như vô tâm, nếu thật sự không thèm để ý, ngài ấy sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện này, huống chi lúc đầu còn với với hắn, sau khi thăm Vân Khanh về, phải báo cáo lại cho ngài ấy: "Thần vừa tới Thẩm gia, thấy Thẩm tiểu thư vẫn còn nằm bất động trên giường không thể cử động, nhưng thần sắc thì tốt hơn một chút so với ngày đó, trên mặt không còn xanh xao nữa, chỉ là sắc mặt còn có chút tái nhợt."
"Ân." Minh Đế từ trong yết hầu phát ra một thanh rung, mới đem tấu chương quăng đến một bên, nhíu mày: "Bọn phế vật này, một tên thích khách cũng tra không ra! Để cho bọn họ bảo hộ trẫm, trẫm đã sớm chết rồi!
Nghe ra tâm tình của Minh Đế dường như đang rất xấu, Ngụy Ninh cũng có chút khẩn trương, lời này, Cẩn Vương thế tử không biết sẽ đối đáp ra sao, sẽ không liên lụy đến tứ hoàng tử chứ, Ngụy Ninh liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn một cái, hắn vẫn mang dáng vẻ thong dong không sợ hãi, nhợt nhạt cười: "Bệ hạ phúc lớn mệnh lớn, ở chỗ bọn thị vệ không thấy được, trời cao cũng sẽ an bài một người khác xả thân ngăn cản mũi tên."
"Tên tiểu tử khanh a!" Minh Đế cười nhẹ một tiếng, mày vẫn nhăn lại: "Thẩm tiểu thư này xả thân thay trẫm cản độc tiễn, một tiểu cô nương có thể làm được chuyện ấy, thật sự là hiếm thấy. Trẫm muốn ban thưởng cho nàng, Phượng Đàn, khanh đối với các tiểu cô nương hiện tại có vẻ hiểu biết, nói thử xem trẫm nên thưởng nàng cái gì mới tốt?"
Minh Đế nâng lên đôi mắt thâm thúy, nhìn Ngự Phượng Đàn, đang đợi ý kiến của hắn, kỳ thật chuyện ban thưởng, bên Lễ bộ cũng có người xử lý, chỉ cần Minh Đế nói là được, nay Minh Đế tự mình hỏi đến, hiển nhiên là rất xem trọng Vân Khanh.
Ngự Phượng Đàn trong lòng nhíu mày, Tiểu Hồ Ly này thật là giỏi tính kế, nếu lúc trước nàng sớm thông báo, nay kết quả sẽ không có chuyện khiến Minh Đế rung động vì nàng liều mạng ở vào giây phút ấy thay ngài cản độc tiễn.
Hắn ngẩng đầu làm bộ như nhìn bài trí chung quanh một chút, trong mắt hẹp lộ ra một tia trêu chọc: "Bệ hạ, ngài hỏi thần nên thưởng cái gì, thần cũng nghĩ không ra Thẩm tiểu thư thật sự thích cái gì, nhưng nếu là thần, thì thần đương nhiên hi vọng bệ hạ thưởng thứ mà thần không có nhưng lại có thể có chút tác dụng đặc biệt gì đó."
Ngự Phượng Đàn cười đến sáng lạn, khóe mắt như bay, có một loại cảm giác hăng hái, Minh Đế cũng bị nụ cười kia ảnh hưởng, cũng học theo động tác của hắn lúc đầu đưa mắt nhìn xung quanh phòng vài vòng.
Thẩm gia phú quý, nếu như thưởng kim ngân bảo thạch, chỉ sợ nữ nhi duy nhất của Thẩm gia, cái gì cũng không thiếu, những thứ này, từ cách bài trí trong Lệ viên cũng nhìn ra được, ngoài những thứ không thể chế tạo ra, Thẩm gia thật sự có thể nói là tráng lệ.
Nếu như nói không có thứ có tính thực dụng, Minh Đế nghĩ nghĩ, Thẩm gia là một thương hộ, khả năng muốn có nhất chính là một chức quan.
Thứ này, chính là thứ mà thương hộ thiếu, hắn ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn: "Khanh muốn trẫm ban thưởng chức vị cho Thẩm gia sao?"
"Thần không dám, thần chỉ nói thứ mà thần cần, nếu muốn phong thưởng, đương nhiên là thưởng thứ họ thiếu, bệ hạ ban thưởng cho Thẩm gia, cũng không thể nói là do ý của thần." Ngự Phượng Đàn hí mắt cười nói, trên mặt hiện ra nét nghiêm trang mà phủ nhận.
"Kỳ thật khanh nói cũng không sai, Thẩm tiểu thư không thể tùy tiện ban thưởng." Minh Đế gật đầu nói.
"Thần cảm thấy bệ hạ cũng không cần ban thưởng sớm, chuyện góp bạc của Thẩm Mậu vẫn còn chưa xong, đợi đến lúc khoản tiền cứu trợ phương Bắc được gom đủ, lại cùng phong thưởng một lần cũng không muộn." Ngự Phượng Đàn thản nhiên đề nghị, Minh Đế đang bị chuyện thích khách mà phiền lòng, cũng hiểu được đến lúc Thẩm Mậu gom góp đủ khoản tiền cứu trợ thiên tai xong, nhất định lại phải phong thưởng, không bằng làm một lần, nói cách khác, Thẩm phủ liên tục được ban thưởng hai lần, thứ nhất sẽ phiền toái, thứ hai cũng có vẻ thánh ân quá mức xem trọng.
Nhưng Minh Đế thật không ngờ, sau khi Thẩm Mậu thu vào các khoản quyên góp cho thiên tai xong, phần thưởng của Thẩm gia chồng chất lên nhau, có vẻ công lao quá lớn, mà làm cho hắn không thể không ban thưởng cho Thẩm gia một phần thưởng hậu hĩnh.
Nhưng đây là nói sau này, lúc này trong đầu Minh Đế lo lắng vẫn là chuyện thích khách, chuyện này liên lụy tới tánh mạng của hắn, hắn không thể không để trong lòng, đặc biệt chuyện thích khách lần này, độc trên mũi tên còn có liên quan tới Ngũ hoàng tử.
Hơn năm ngày nay đều là vì chuyện thích khác mà phải lưu lại, kỳ thật trong lòng Minh Đế vẫn không yên tâm, sớm đã muốn trở lại kinh thành, để tránh thời gian lưu lại quá lâu, đêm dài lắm mộng, sẽ gặp thích khách lần nữa.
Vì thế ngày hôm sau, cung nhân trong Lệ viên liền bắt đầu thu dọn đồ đạc quy mô lớn, hai ngày sau, đoàn người Nam tuần của Minh Đế chậm rãi rời khỏi Dương Châu, bởi vì chuyện quyên góp cứu trợ Phương Bắc vẫn chưa chuẩn bị xong, nên Minh Đế đặc biệt để lại Tứ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn ở Dương Châu tiếp tục đốc thúc cùng với giám sát việc này.
Lúc Minh Đế di giá(rời khỏi) ra khỏi Lệ viên, Vân Khanh như thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết rằng ở kiếp này trừ chuyện hành thích, cũng không còn biến cố khác, trong lòng thả lỏng rất nhiều.
Buổi chiều hôm đó, An Tri phủ cùng phu nhân, mang theo An Sơ Dương và với An Tuyết Oánh đến cửa nói lời cảm tạ.
An Tri phủ thì có Thẩm Mậu ở đại sảnh chiêu đãi, mà An phu nhân và An Tuyết Oánh thì ở chỗ Tạ thị nói chuyện một lúc, liền muốn tới thăm Vân Khanh, từ khi nghe được An Tuyết Oánh đến đây, Vân Khanh đã luôn chờ đợi nàng tiến vào.
"Vân Khanh." Sau một tiếng gọi nhu hòa, An Tuyết Oánh bước qua thềm tiến vào, trên người khoác áo khoác lông màu vàng ánh trắng, mặc áo mỏng màu lá sen, sự lo lắng cùng vui vẻ cùng đọng lại trong mi mắt, lập tức đi về phía chỗ Vân Khanh đang ngồi.
"Oánh Nhi, sao lại không quy củ như vậy." An phu nhân ở phía sau nhẹ hô một câu, nhưng cũng biết Vân Khanh và An Tuyết Oánh xưa nay quan hệ rất tốt, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở, để tránh thất lễ thôi.
Tạ thị cười nói: "An tiểu thư có thể tới thăm là tốt rồi, Vân Khanh vẫn luôn nói ở nhà thực buồn chán đó."
"Vân Khanh, sức khỏe tốt hơn nhiều rồi sao?" An Tuyết Oánh đứng ở đầu giường của Vân Khanh, ánh mắt dừng lại trên vai trái vẫn còn chút cứng ngắc của nàng, cau mày hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Vân Khanh vươn tay phải kéo nàng ngồi xuống, cười tủm tỉm nói.
"Tốt hơn rồi sao? Sao đến này vẫn không thể cử động?" An Tuyết Oánh thuận thế ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo tay trái của nàng, cảm giác tay trái của nàng không có khí lực.
"Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày trước, chính là vừa động cũng không thể động đó, vừa động liền đau." Vân Khanh nhớ tới sự đau đớn của vết thương mấy ngày trước, mặt không khỏi nhăn lại. Nàng có thể cản tên, cũng không có nghĩa nàng sẽ không cảm thấy đau, hiện tại, nếu không chú ý mà xoay người một xái, đụng đến tay trái, vẫn là sự thống khổ cực kỳ.
An Tuyết Oánh nhìn mặt nàng nhăn thành nếp, thở dài, ánh mắt dừng lại trên vai trái Vân Khanh, nghĩ đến mũi tên từ chỗ xa như vậy bắn trúng bả vai đơn bạc của Vân Khanh, cả người đã cảm thấy khủng bố: "Ta lúc ấy nghe được đều sợ hãi, ngươi lúc ấy thực dũng cảm cứ như vậy mà lao ra, nhìn thấy tên cũng không sợ hãi sao? Lỡ như bắn trúng chỗ khác, vậy thì làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, không biết tại sao, Vân Khanh bỗng nhiên nghĩ tới Ngự Phượng Đàn cũng từng hỏi qua nàng một câu như vậy, hắn lúc ấy cũng lo lắng như Tuyết Oánh, cũng vì nàng mà lo lắng......
Trong đầu nhớ đi nhớ lại, hiện ra đôi mắt phượng hẹp dài của ngưởi kia, lúc nào cũng phát ra tia sáng không kiêng nể gì......
Không! Ngừng lại!
Vân Khanh ở trong lòng quát, nàng thế nào lại vô duyên vô cớ nghĩ đến Ngự Phượng Đàn chứ, Tuyết Oánh là bằng hữu tốt nhất của nàng, Ngự Phượng Đàn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhiều lắm là một người hợp tác hành động, không thể so sánh với nhau được.
"Lúc ấy cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cứ thế nào nháo người qua cản tên thôi." Mắt thấy sắc mặt An Tuyết Oánh không tốt hơn chút nào, đôi mắt ngấn nước đang nhìn mình tràn đầy trách cứ, Vân Khanh liền nở nụ cười nịnh nọt: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, nếu bệ hạ thật bị thích khách bắn trúng, ta đây cũng sẽ thực phiền toái nha."
Nghe nàng nói như vậy, sự trách cứ trong mắt của An Tuyết Oánh, lại bị che phủ bởi sự đau tiếc cùng cảm kích, trước khi đến đây, nàng đã nghe An phu nhân nói, chuyến Nam Tuần lần này của bệ hạ, vốn dĩ là chuyện rất có lợi cho con đường làm quan của hai cha con, nếu tiếp giá có công, như vậy chuyện cha xin được điều nhiệm đến kinh thành cũng sẽ càng thêm thuận lợi, ai ngờ trong ngày ‘Thưởng đăng’ kia lại xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Thích khách kia xen lẫn trong đám dân thường để ám sát Minh Đế, lúc ấy tất cả thị vệ cũng chưa kịp phản ứng, nếu không phải Vân Khanh lao ra cản, mũi tên này chắc chắn sẽ bắn trúng người Minh Đế, đến lúc đó đừng nói là điều nhiệm kinh thành, chỉ sợ ngay cả việc bảo vệ cái đầu cũng là một vấn đề khó khăn.
Cho nên An Tri phủ mới có thể mang theo cả nhà đến cửa cảm tạ, dù sao Vân Khanh đỡ một mũi tên này, xác thật đã vì An gia ngăn chặn một vấn đề lớn.
"Ai, cũng đúng, nhưng Vân Khanh ngươi cản một mũi tên này, thật sự tương đương với việc đã cứu phụ thân ta một mạng, sau khi ta nghe mẫu thân nói tầm quan trọng của việc này, một mặt lại lo lắng thương thế của ngươi, một mặt lại cảm thấy may mắn khi ngươi cản tên." An Tuyết Oánh nói xong đáy mắt liền mang theo áy náy, cẩn thận hỏi: "Vân Khanh, ta nghĩ như vậy, có phải là rất ích kỷ không?"
Vân Khanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt đi, dáng vẻ bất an cắn môi dưới, cười nói: "Đây không phải là ích kỷ, ngươi lo lắng cho ta, bởi vì ta là bằng hữu của ngươi, mà ngươi lo lắng An Tri phủ, là vì ông ấy là phụ thân ngươi."
Con người nhiều lúc cũng sẽ đối mặt với loại tình huống này, một bên là tình bạn, một bên là tình thân, lựa chọn một bên, đều sẽ làm cho một bên khác rơi vào tình huống bi thảm, cho nên sẽ trở nên phi thường mâu thuẫn. Vân Khanh không cho là An Tuyết Oánh nếu chỉ nghĩ đến việc Vân Khanh không nên đi ngăn cản mũi tên là tốt, nói như vậy, An Tri phủ thân là phụ thân của An Tuyết Oánh, sẽ thấy rất thương tâm, dưới tình huống bình thường, một người ngay cả cha mẹ cũng không hiếu thuận, đối với người khác sao có thể vừa tốt vừa nhiệt tình?
Cho nên nàng không trách An Tuyết Oánh, huống chi đây chỉ là một cách nghĩ trong lòng, nàng có gì phải so đo, nàng làm những chuyện này, vốn cũng không phải vì An Tri phủ mà làm, mà là vì chính nàng, giúp An Tri phủ, cũng chỉ là một hiệu quả phụ mà thôi.
"Vân Khanh, ngươi thật tốt." An Tuyết Oánh cảm động kéo tay Vân Khanh, hơi có chút kích động: "Đúng rồi, phụ thân nói, ngươi cứu tánh mạng bệ hạ, nhất định sẽ có ban thưởng."
"Nếu mà có, đương nhiên sẽ càng tốt rồi." Việc này cũng không cần làm kiêu, Vân Khanh hi vọng nhất đúng là có phong thưởng, tốt nhất là thứ có tính thực dụng một chút, kim ngân châu báu nàng lại không có hứng thú.
"Ngươi yên tâm được rồi đó, khẳng định sẽ có, phụ thân nói, ân cứu mạng, Thiên Tử cần phải báo, dù sao thiên hạ trăm triệu ánh mắt đang nhìn, nếu không ban thưởng cho ngươi, thì về sau có còn ai dám xả thân liều mạng đi cứu Thiên Tử chứ, hơn nữa, phụ thân nói, ông sẽ tận lực ban thưởng cho Thẩm gia nữa." An Tuyết Oánh đáy mắt lóe ra hào quang, xem ra tựa hồ còn hưng phấn hơn so với Vân Khanh.
Vân Khanh biết nàng vẫn đối với những việc triều chính không có hứng thú, nay có thể nói nhiều như vậy, khẳng định không phải là An Tri phủ nói cho nàng nghe, mà tự nàng đi hỏi.
Anh ruột của An Tri phủ chính là Ninh Quốc Công, nếu có thể liên hợp một ít quan viên đem việc này ca ngợi làm lớn một chút, đối Vân Khanh mới thật có lợi, Vân Khanh gật đầu nói: "Ân, vậy ta sẽ chờ mong ngày đó."
"Vết thương này của ngươi có thể để lại sẹo hay không, ta có mang theo năm hộp bạch ngọc cao đến cho ngươi, công dụng tốt nhất để làm mờ sẹo." An Tuyết Oánh nói xong, Đại Hàn liền từ trong túi bên người lấy ra năm cái chai màu trắng cao bằng đầu ngón tay nói: "Tiểu thư nô tì từ ngày đầu tiên nghe được tin tức, liền đi khắp nơi tìm thuốc trị sẹo, nói Thẩm tiểu thư xinh đẹp như hoa, trăm ngàn lần không thể có một tì vết nào, bạch ngọc cao này được mua từ một đại phu ở nông thôn, nghe nói là phương thuốc tổ truyền, có tiếng là rất hữu hiệu."
Lưu Thúy vội vàng nhận lấy, đưa cho Vân Khanh, Vân Khanh cầm trong tay, mở ra ngửi một chút, một mùi thuốc thơm ngát bay vào mũi nàng, nàng gật đầu nói: "Mùi rất thơm."
"Ân, ta nghe nói hoàng hậu cũng có đem thuốc trị sẹo cho ngươi, nếu dùng hết rồi, vậy liền tiếp tục dùng thứ này đi."
"Của ngài ấy là của ngài ấy, của ngươi là của ngươi, ta cũng có thể dùng." Vân Khanh cười nói, đem dược đưa cho Lưu Thúy: "Đặt chung với phương thuốc mà Tây ngự y kê với nhau đi."
Hai người còn nói thêm một chút, bởi vì thương thế của Vân Khanh còn chưa khỏi, An phu nhân ngồi một hồi, liền gọi An Tuyết Oánh trở về, Tạ thị đưa các nàng đi ra ngoài.
Vân Khanh sức khỏe vẫn còn yếu, người cũng có chút mỏi mệt, đang định nghỉ một chút, ai ngờ bên ngoài có nha hoàn truyền lời, nói biểu tiểu thư đến đây, Lưu Thúy đang hầu hạ Vân Khanh để nàng nằm xuống ngủ một chút, nghe thế nhất thời nổi giận, đang muốn từ chối, Vi Ngưng Tử đã vén rèm mà vào.
"Mấy ngày này vẫn đều muốn đến thăm biểu muội, hôm nay thấy An phu nhân các nàng đều đến đây, lường trước biểu muội tinh thần tốt một chút, hiện tại nhìn đến, quả nhiên so với trước kia tốt hơn nhiều." Vi Ngưng Tử sau khi tiến vào, bị Lưu Thúy hung hăng nhìn chằm chằm, nhìn đến Vi Ngưng Tử cũng có chút khó chịu rồi.
Nàng ta nói lời này có thể người khác không biết, nhưng các nha hoàn trong Nhạn các lại hiểu rất rõ, Vân Khanh sau khi bị thương nằm trên giường, Vi Ngưng Từ liền vẫn muốn lại đây biểu đạt sự quan tâm, nhưng Vân Khanh lần nào cũng căn dặn rõ, nói rằng tinh thần nàng không tốt, không muốn gặp nàng ta, hôm nay vừa khéo An phu nhân mới vừa đi ra, nếu nói Vân Khanh tinh thần không tốt không muốn gặp người, cũng không hay lắm, cho nên nha hoàn mới tiến vào thông báo một tiếng.
Ai ngờ, thông báo vẫn còn chưa có sự chấp thuận, Vi Ngưng Tử liền tự mình vào xông được.
"Ân, đã tốt hơn nhiều rồi." Vân Khanh không thể không ngồi dậy, Lưu Thúy cầm miếng nệm thếu chữ Phúc và hoa văn mẫu đan đặt sau lưng của nàng, cẩn thận tránh đụng tới bờ vainàng.
Nhìn Vân Khanh động tác có chút cứng ngắc, Vi Ngưng Tử có chút tiếc nuối, lúc trước mũi tênkia saolại không bắn chết nàng, cho dù không bắn chết, đổi chỗ cũng tốt, bắn trúng vai trái, quần áo che lại cũng nhìn không ra, trên mặt tỏ ý lo lắng nói: "Tên thích khách kia thật sự là lớn mật, may mắn là bắn trúng vai trái của biểu muội, nếu bắn trúng mặt, trên cổ, vậy biết làm thế nào bây giờ nha."
Vân Khanh nghe nàng ta nói lời hư tình giả ý, ngay cả tươi cười cũng không cười với nàng ta, trong mắt mang theo trào phúng nói: "Đúng vậy, ta may mắn như vậy, mũi tên kia chỉ bắn trúng bả vai, hơn nữa hoàng hậu còn ban dược, về sau cũng không sợ để lại sẹo."
Vi Ngưng Tử vừa nghe rằng không chỉ không bị thương thế nặng, ngay cả sẹo cũng sẽ không lưu lại, nội tâm có chút thất vọng, nhưng miệng lại tiếp tục nói: "Khi vừa nghe nói đến việc này, ta đã sợ hãi vô cùng, cũng chỉ có biểu muội có lá gan lớn này, một chút cũng không úy kỵ lao người về phía trước, lại thật may mắn, bệ hạ nhất định sẽ phong thưởng cho muội thật hậu hĩnh?"
Kỳ thật nàng ta đã sớm nghe được, bệ hạ trước khi đi, cũng không ban thưởng gì cho Vân Khanh, ngay cả câu về sau sẽ ban thưởng cũng không nói, hy sinh lớn như vậy, cái gì cũng không nhận được, nàng ta không tin trong lòng Vân Khanh không có hờn giận.
Lúc trước Vân Khanh xả thân thay Minh Đế ngăn cản mũi tên, không phải là vì muốn được ban thưởng sao? Nàng ta vừa biết được việc này, còn hâm mộ ghen tị cả nửa ngày, hận mình không có cơ hội, nếu có, nàng ta khẳng định cũng sẽ nhào người cản tên, chỉ là một mũi tên mà thôi, có thể khiến Minh Đế nợ một ân tình, trao đổi có lợi như vậy Thẩm Vân Khanh dù không tính toán, nàng ta cũng sẽ tính.
Nhưng mà, nghe tới Minh Đế đi rồi, cũng không có ban thưởng cho Vân Khanh, nàng ta lại cao hứng, có lẽ Minh Đế bởi vì chuyện thích khách, còn giận chó đánh mèo với Thẩm gia, thái độ với Vân Khanh cũng không còn tốt như trước.
Thẩm Vân Khanh, thật sự là đáng đời mi, đã trúng tên, lại còn không có kết quả tốt gì.
Nghe được giọng nói của Vi Ngưng Tửmang theo chút hí hửng khi người gặp họa, Vân Khanh liếc nàng ta một cái, có chút không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy a, cho nên tavừa không có tưởng thưởng, lại trúng tên, tâm tình cùng cảm xúc đều rất không tốt, đầu rất đau, biểu tỷ đithong thả."
Nói xong, Lưu Thúy liền thập phần phối hợp lấy cái đệm lớn ra, đỡ Vân Khanh nằm xuống, còn cực kỳ đứng đắn đem chăn đắp kĩ, buông màn che xuống.
Vi Ngưng Tử bị thái độ không bạo lực lại không hợp tác của nàng làm mất hứng, sắc mặt nhất thời lại không nhịn được, âm thầm ảo não, mắt thấy tấm màn Lưu Tô kia đã buông xuống rồi, mình ngồi nữa cũng không còn ý nghĩa, mặt nhăn nhó đứng lên, đi ra ngoài.
Đợi nàng ta đi ra khỏi sân, Lưu Thúy đang muốn gọi tiểu nha hoàn bưng mâm trà trong phòng ra, màn bỗng nhiên động, tiếp theo đó âm thanh của Vân Khanh liền từ bên trong truyền ra: "Lưu Thúy, đi hỏi một chút, vừa rồi là ai cho Vi Ngưng Tử đi vào đây?"
Vi Ngưng Tử không đợi nàng mở miệng lại có thể trực tiếp vào phòng, bên ngoài nhất định có người để nàng ta tiến vào, nàng không cần người của kẻ khác ở trong viện của mình, đặc biệt là nha hoàn tại bên người hầu hạ.
Trừ An Tri phủ đến đây, còn có Tần thị và Vi Trầm Uyên cũng tới cửa hỏi thăm thương tích của Vân Khanh, lúc đến rất vui mừng, thì ra trong thời gian Minh Đế dừng chân tại Dương Châu, đã rút một ngày đi Bạch Lộc Thư Viện nhìn xem những người tương lai có thể là trụ cột của nước nhà, qua sự đề cử của viện trưởng, đã gặp qua những người có thành tích nhất nhì của thư viện.
Mà sau khi Vi Trầm Uyên gặp mặt Minh Đế, hỏi qua mấy câu, lại bị Minh Đế một mình gọi đi vào, hàn huyên đại khái chừng nửa tiếng, sau khi đi ra, Minh Đế liền nóivới Quảng viện trưởng, cho Vi Trầm Uyên sang năm đến Quốc Tử Giám ở kinh thành học. Một câu làm Quảng viện trưởng vui mừng đến nhướng mày, qua chừng nửa tháng, cũng nói với Vi Trầm Uyên rằng lộ phí đến Thiên Việt, cùng với học phí toàn bộ đều do Bạch Lộc Thư Viện chịu trách nhiệm.
Bởi vì Minh Đế có thể mở miệng nói ra những lời này, cũng có nghĩa, chỉ cần Vi Trầm Uyên tham dự kì thi đình, vào bảng vàng 20 người đứng đầu, như vậy hắn rất có khả năng nếu không phải là Trạng Nguyên (đứng nhất),cũng sẽ là Thám Hoa (đứng nhì),hoặc là Bảng Nhãn (đứng thứ 3) rồi.
Quảng viện trưởng tuy rằng luyến tiếc nhân tài, nhưng để học thức có thể tiến bộ mà nói, Quốc Tử Giám mới là nơi tốt nhất cho Vi Trầm Uyên. Quốc Tử Giám ở Thiên Việt quy mô lớn, kiến trúc bên trong trừ xạ khu(sân tập bắn cung), kho hàng, nhà an dưỡng, phòng lưu trữ ra, còn có phòng học, Tàng Thư Lâu(thư viện), ký túc xá các đệ tử, nhà ăn, cho dù là lượng sách vở, hay tư chất của giáo sư, đều là học viện đứng đầu của Đại Ung, hắn không thể bởi vì muốn Vi Trầm Uyên từ Bạch Lộc Thư Viện mà thi được Trạng Nguyên, liền ngăn trở tiền đồ của người trẻ tuổi.
Cho nên, Vi Trầm Uyên năm sau phải lên lên kinh. Vân Khanh nghe được tin tức này, tuy rằng biết được Vi Trầm Uyên ở kiếp trước vĩ đại đến nhường nào, nhưng nay nghe tới, vẫn cảm thấy có chút rung động, Vi Trầm Uyên năm nay 18, nếu không phải gia cảnh không tốt, kỳ thật lấy học thức của hắn xác thực đã sớm có thể tham gia thi đình, Đại Ung sớm đã có vị Trạng Nguyên gia mười hai tuổi rồi.
Hắn lần này có thể được bệ hạ nhìn trúng, cũng là dựa vào bản lãnh thật sự, một người tài hoa, thật khó bị những vật khác che mất ánh hào quang.
Nàng ở trong lòng cũng vui mừng thay Vi Trầm Uyên, chỉ tại thương thế chưa lành, không thể tự mình đi chúc mừng, liền cho người bao hai khối nghiên mực, lại tặng hai hộp đựng bút được đốt ra từ loại trúc thượng hạng mang trúc tiết(họa tiết trên thân) hàm ý bước bước thăng tiến tặng cho Vi Trầm Uyên.
Mà Thẩm Mậu cùng Dương Châu phú thương, cũng không ngừng gom góp cho khoản quyên góp cứu trợ thiên tai ở Bắc Phương, dù sao việc giúp nạn thiên tai không thểkéo dài lâu được, trong một tháng nhất định phải chuẩn bị tốt mọi thứ, đem khoản tiền này gửi đến phương Bắc, cho nên vẫn rất bề bộn nhiều việc.
Cứ như vậy, thương thế của Vân Khanh lại nghỉ ngơi hơn nửa tháng, miệng vết thương đã khép lại đóng thành một tầng vảy dày, tuy rằng còn chưa có khỏe hẳn, nhưng nếu không dùng lực mạnh, cũng sẽ không có vấn đề gì, vả lại, viết chữ đều dùng tay phải là chính, cũng không cần lo lắng.
Ở trong nhà ngây người được chừng một tháng, đã là cuối tháng mười một, bên ngoài thời tiết thay đổi rét lạnh, gió phương bắc thường cuồn cuộn cuốn lên lá rụng, bay lên lại hạ xuống.
Dương Châu thời tiết tương đối ấm, lúc này còn chưa có tuyết rơi, nhưng ở bốn góc phòng của Vân Khanh đã có bốn chậu than nhỏ, nàng sức khỏe còn yếu, chịu không nổi một chút phong hàn.
Lúc này nàng đang ngồi trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, nhìn trời bên ngoài nói: "Ngày hôm nay thời tiết cũng không tệ, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Lưu Thúy cầm một chiếc áo choàng dày phủ thêm cho nàng, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, gật đầu nói: "Đúng a, hiếm khi có hôm nào ánh mặt trời chiếu rọi như hôm nay, bọn tiểu nha hoàn đều bày ghế nhỏ ở trong sân phơi nắng nữa kìa."
Buông sách thuốc trong tay xuống, Vân Khanh xốc chăn đứng lên, Lưu Thúy chạy nhanh sửa sang lại áo choàng thật cẩn thận, sợ nàng chịu một chút khí lạnh, sẽ nhiễm phong hàn.
"Tiểu thư muốn đi dạo cũng được, chúng ta đi vườn Hương Hải đi, nơi đó lúc này còn có hoa đangnở nữa." Lưu Thúy cũng hiểu được Vân Khanh cả ngày nằm trên giường đối với sức khỏe cũng không tốt, liền đề nghị nói.
"Chỗ đó đâu thể tính là đi dạo a, ta là nói ra phố dạo." Vân Khanh buồn cười nhìn Lưu Thúy, nếu ở trong phủ đi dạo, nàng đâu cần phải mượn cớ mà nói a.
"Tiểu thư, thương tích trên vai của người còn chưa khỏi hẳn, đi ra ngoài vạn nhất đụng tới miệng vết thương thì làm sao bây giờ?" Lưu Thúy lo lắng nói, sợ Vân Khanh lại bị thương, từ khi nghe Vân Khanh nói nàng là cố ý đi đỡ mũi tên kia, thì nàng liền đối với hành động tiểu thư nhà mình thập phần lo lắng.
"Em nói là bả vai, nào có người không có việc gì lại tới chạm vào vai ta, thay quần áo cho ta đi." Vân Khanh thản nhiên nói xong, nhưng Lưu Thúy có thể từ trongmắt nàng nhìn ra nàng quyết định rồi, có nói thêm nữa cũng vô ích.
Đợi mang vào đôi giày nhỏ màu vàng có thêu hoa văn màu đỏ, khoác thêm áo choàng lông chim màu đỏ như gấm, toàn thân phủ kín đến một ngọn gió cũng không lọt, Lưu Thúy mới đi theo Vân Khanh ra cửa, đi về phía viện của Tạ thị.
Đến sân Tạ thị, Vân Khanh nhõng nhẽo một hồi, làm nũng đến đủ kiểu, rốt cục cũng khiến Tạ thị đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo, nhưng không cho phép xuống xe ngựa, chỉ ở trên đường chuyển hai vòng liền phải trở về.
Vân Khanh đương nhiên đáp ứng, mang theo Lưu Thúy và Thanh Liên, ra cửa Thuỳ Hoa, ngồi trên xe ngựa chạy ra đường lsown.
Thời tiết rét lạnh, người đi đường cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên nhìn đến cửa hàng trước mặt có vài ba khách hàng đang mua đồ, bởi vì hiện tại thời tiết rất tốt, ngược lại cũng không có vẻ quálạnh lẽo.
Vân Khanh lần này ra ngoài, trừ việc muốn giải sầu, còn muốn mua vài quyển sách trở về xem, trong khoảng thời gian này, ở nhà, trừ đa số những cuốn y dược, còn lại nàng đều đã xem qua, muốn mua vài quyển mới.
Vì thế Lưu Thúy liền cho xa phu chạy xe vào cửa Vô Nhai thư cục, giúp Vân Khanh mang mũ sa đã chuẩn bị sẵn, mới đỡ nàng xuống xe.
Nữ tử Đại Ung tuy rằng chủ yếu ở trong nhà, nhưng cũng không mù quáng bắt các tiểu thư khuê các phải giấu mặt suốt, nên loại mũ sa này, cũng không nhất định phải đội, Vân Khanh bình thường cũng không hay mang, nhưng vì chuyện cứu giá mà nay nàng đã trở thành người nổi tiếng của Dương Châu, vì không muốn rước lấy phiền toái, nàng vẫn nên đeo thì tốt hơn.
Khi vào thư cục, người bên trong cũng không nhiều, từng dãy sách được xếp rất chỉnh tề, phân ra từng loại sách, Vân Khanh dựa theo dấu hiệu trên sách, đi đến dãy sách lịch sử mà mình thích, liền nhìn thấy một quyển 《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí》, trong mắt sáng lên.
Tần Thiên đại lục từng chia thiên hạ làm sáu phần, là Càng Đế khai quốc thống nhất thiên hạ, mới có thể có một Đại Ung cường thịnh như hôm nay, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, sách sử về sáu nước trước kia rất ít, nếu có cũng đều là chính sử, Vân Khanh vẫn luôn muốn nhìn xem dã sử thì nội dung ra sao, hôm nay vừa nhìn thấy liền muốn đi lấy, ai ngờ nàng còn chưa chìa tay ra lấy, ở phía bên kia giá sách, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, đem quyển sách kia rút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro