Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Chương cuối

Tôi bị thương không nhẹ, gãy mấy cái xương sườn, một động mạch chủ trên đùi bị vỡ, não bị chấn động nhẹ, lúc đưa vào bệnh viện bởi vì mất máu quá nhiều đã gần như tử vong, cần truyền máu gấp. Cũng may tôi thuộc nhóm máu AB, nhóm máu nào cũng có thể truyền được, bác sĩ nói ý chí cầu sinh của tôi rất mãnh liệt, cấp cứu rất thành công. Tất nhiên, điều đầu tiên tôi làm khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê là hỏi về tình trạng của Cẩn Bồi, bác sĩ nói cho tôi biết, Cẩn Bồi bị thương nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, trái tim đã một lần ngưng đập, sau đó may mắn cứu được, nhưng vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, khuyên tôi không nên đi qua làm ồn.

Mẹ cũng bị thương nặng, nhưng không nghiêm trọng bằng tôi và Cẩn Bồi, đáng tiếc là người tài xế kia, anh ta vô tội, chỉ vì chúng tôi mà mất mạng, người nhà anh ta ở bên ngoài phòng bệnh cãi nhau ầm ĩ đòi mẹ tôi đền mạng. Lòng tôi như nước đọng, đối với người mẹ đã sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi hơn 20 năm, tôi hoàn toàn không có cảm giác gì, trong lòng chỉ nghĩ đến thương thế của Cẩn Bồi, về phần người ta muốn chúng tôi đền mạng hay là đền tiền, tôi không quan tâm. Nếu Cẩn Bồi bất hạnh không vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, tôi sẽ bồi thường mạng cho bọn họ.

Bác sĩ đi vào hỏi tôi, nói bố tôi đến rồi, có thể vào trong gặp mặt tôi không. Tôi hờ hững gật đầu, liền thấy bố mang theo rất nhiều thuốc bổ đi vào, nước mắt tôi bắt đầu chảy thành dòng trên khuôn mặt. Mới mấy tháng không gặp, tóc của ông đã bạc trắng, nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn, nhìn qua giống như ông nội của tôi vậy. Tôi cái gì cũng không muốn nói, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn ông, ý tứ là, biến thành như vậy ông hài lòng chưa?

Bố tôi thở dài và nói cho tôi biết sự thật.  Sau khi tôi và Cẩn Bồi đi rồi, mẹ phải chịu đả kích rất lớn, nhân sinh bà chưa từng phải trải qua giông bão, đột nhiên mắc bệnh tâm thần phân liệt, khi đi trên đường nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi liền đánh, bố bất đắc dĩ đưa bà vào viện tâm thần an dưỡng. Mẹ ở đó mấy tháng, tình hình cũng ổn định hơn rất nhiều, bố vốn định qua vài ngày nữa sẽ đón bà về nhà, ai ngờ bà lại tự mình trốn ra. Có lẽ trên đường tình cờ nhìn thấy tôi và Cẩn Bồi, liền một đường đi theo, bịa đặt lời nói dối, muốn cùng chúng tôi đồng quy vu tận.

Nói cho cùng, vẫn là do chúng tôi hại, nhưng mà, tôi đã không còn cảm giác tội lỗi nữa, không ai quan trọng hơn Cẩn Bồi của tôi, không có thế giới của anh ấy, tôi làm sao sống nổi.

Bố không tỏ vẻ tha thứ cho chúng tôi, chỉ nói với tôi, khỏi bệnh thì rời đi, đi càng xa càng tốt. Tôi cảm thấy, bố có thể tâm bình khí hòa để cho tôi và Cẩn Bồi rời đi, đã là thỏa hiệp lớn nhất, đây cơ hồ là tự do mà tôi và Cẩn Bồi dùng sinh mệnh đổi lấy. Sinh mệnh thật đáng quý, nhưng chúng tôi muốn tình yêu, càng muốn tự do.

Bác sĩ điều trị chính của tôi đã sớm đoán được mối quan hệ của chúng tôi, ông ấy là một người rất tốt, luôn luôn tỏ vẻ thấu hiểu chúng tôi, để cho tôi ở trong vạn niệm câu hôi ( mọi ý niệm đều thành tro tàn: Chỉ không còn hy vọng gì.) cảm nhận được một chút ấm áp.

Cẩn Bồi hôn mê ba ngày, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Lúc tôi đến thăm hắn, qua cửa kính phát hiện chân phải của hắn trống rỗng, máu trong người tôi cơ hồ dồn vào đại não, lúc này bác sĩ mới nói cho tôi biết, Cẩn Bồi hôm đó bị kẹt trong xe, chân phải đã hoại tử, không thể không cắt bỏ. Tôi trừng to hai mắt, nhìn Cẩn Bồi cả người chằng chịt những dây dẫn, ống truyền, chân phải đã trống rỗng, hai mắt tôi tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Ngày thứ mười, Cẩn Bồi cuối cùng cũng tỉnh lại. Tin tức Cẩn Bồi tỉnh lại truyền đến tai tôi, tôi vội vàng muốn đến thăm hắn, bác sĩ dặn dò tôi, nói: " Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

" Bác sĩ, đừng nói với tôi là anh ấy mất trí nhớ, tôi không tin đâu." Tôi không tin tình tiết như vậy thật sự sẽ phát sinh trong cuộc sống hiện thực.

"Mất trí nhớ? Cô đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi." Bác sĩ ngay lập tức bác bỏ sự nghi ngờ của tôi. " Đại não của anh ta bị tổn thương, trí tuệ cũng bị suy giảm rất nhiều. Nhưng cô đừng lo lắng, điều này cần một quá trình phục hồi, tuy vậy tôi có trách nhiệm nói cho cô biết, tôi cũng không biết khi nào anh ta mới có thể khôi phục lại trình độ trí tuệ giống như trước kia. "

" Không sao, chỉ cần anh ấy còn sống là tốt rồi, cho dù anh ấy biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Tôi chân thành biểu đạt lòng biết ơn đối với bác sĩ.

Tôi vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh khi tôi đến thăm Cẩn Bồi ngày hôm ấy, hắn ngơ ngác ngồi ở trên giường bệnh, một tay đặt lên cái chân phải không còn tồn tại của mình, khi nhìn thấy tôi, hắn rụt rè kêu một tiếng " Chị. " Nước mắt của tôi lập tức tuôn trào, tựa như đã lâu không gặp hắn, tôi nâng mặt hắn lên nhìn đi nhìn lại. Trên khuôn mặt hắn có rất nhiều vết xước, để lại những vết sẹo trắng hồng, khiến tôi đau lòng nhất vẫn là cái chân kia của hắn, bởi vì vết thương vẫn chưa khép lại, hắn luôn cảm thấy đau đớn.

Cũng may, hắn còn nhớ rõ tôi.

" Chị, chân phải của em đâu?" Hắn vội vàng lôi kéo tôi hỏi, nước mắt từng giọt rơi trên chăn, tôi ôm hắn vào trong lòng, vuốt đầu hắn an ủi, nói chị về sau sẽ chăm sóc em, chị về sau sẽ là chân phải của em. Cẩn Bồi an tĩnh một lúc,  cuối cùng gật đầu, lộ ra ánh mắt tín nhiệm với tôi, hỏi tôi: "Sau này chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Tôi mừng rỡ nhìn hắn, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ tình yêu của chúng tôi, tôi vốn tưởng rằng mình hiện tại đối với hắn mà nói chỉ là chị gái, thế nhưng hắn cư nhiên vẫn còn nhớ rõ!

" Tiểu Bồi, em còn nhớ chuyện trước kia của chúng ta không? " Để xác nhận, tôi lặp lại một lần nữa. 

Cẩn Bồi trì độn sửng sốt thật lâu, lại cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi trả lời: " Em nhớ rõ....Mẹ không bao giờ đi dép lê khi ra ngoài, nhưng hôm đó mẹ lại mang....Em cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy chị vui vẻ như vậy, nên không nói ra...Em..." Hắn lại cố sức suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, "Em muốn nói với chị rất nhiều chuyện, nhưng... Em không thể nói quá nhiều..."

" Chị biết em muốn nói cái gì. " Tôi khẽ mỉm cười, hắn yên tâm gật đầu. Bỗng nhiên, tôi cảm giác được một ánh mắt đang nhìn, quay đầu lại nhìn, bóng lưng của bố bỗng nhiên biến mất trong tầm mắt của tôi.

★★★★★★★★★★★★★★

Quay lại chuyện chính, mở đầu tôi có đề cập đến việc Hướng Dương cầm nhẫn cầu hôn tôi, nhưng tôi cự tuyệt. Đây là lần thứ ba tôi từ chối lời cầu hôn của anh ta, tôi cũng chưa từng hẹn hò với anh ấy.  Sự tình là như thế này, tiền tiết kiệm của Cẩn Bồi trong quá trình chúng tôi nằm viện rất nhanh đã dùng hết, cũng may thân thể hai chúng tôi khôi phục khá tốt. Chân của hắn vẫn thường xuyên bị đau, thuốc điều trị vết cắt không bị nhiễm trùng cũng rất đắt, hắn mua bảo hiểm ở công ty, được bồi thường một lần mười vạn. Cả hai chúng tôi đều không muốn ở lại thành phố này, vì thế tôi mang theo hắn chuyển đến thành phố tỉnh lỵ của chúng tôi, tìm một công việc chính thức, bên cạnh đó còn làm thêm 2 công việc bán thời gian khác để kiếm tiền nuôi gia đình.

Hướng Dương là sếp của tôi, tôi làm công việc quản lý hồ sơ ở công ty anh ta đã 3 năm, một năm trước anh ta bắt gặp tôi đang giao đồ ăn bên ngoài, sau đó từ chỗ đồng nghiệp biết được hoàn cảnh gia đình tôi, tin tưởng Cẩn Bồi bởi vì bị tai nạn xe tàn tật mà bị bố mẹ ruồng bỏ, tôi mang theo em trai cùng nhau sinh sống. Anh ta cảm thấy tôi rất lương thiện,  đối xử tốt với em trai như vậy đã chứng tỏ tôi là một người rất trọng gia đình, có lòng thương người. Anh ta nói anh ta thích tôi, mặc dù tôi đã cự tuyệt anh ta rất nhiều lần, anh ta vẫn cho rằng tôi vì phải chăm sóc em trai nên không kết hôn, cho nên nhiều lần cam đoan với tôi sẽ cùng tôi chăm sóc Cẩn Bồi.

Thậm chí có một lần anh ta còn theo về tận nhà tôi, thấy tôi và Cẩn Bồi ở trong một căn hộ nhỏ 20 mét vuông, hơn nữa chỉ có một cái giường, anh ta chẳng những không suy nghĩ lệch hướng, mà vẫn tiếp tục bị " tình thân " vĩ đại của tôi làm cảm động. Hôm đó Cẩn Bồi luôn tỏ vẻ không vui, tôi dỗ dành hắn thật lâu, nhưng hắn vẫn rầu rĩ không cao hứng.

Vì Cẩn Bồi bị tàn tật, hơn nữa đầu óc không còn tốt như trước kia, cho nên luôn ở nhà, giúp tôi làm việc nhà, dần dần cũng học được cách nấu ăn. Hắn thường xuyên cảm thấy tự ti, mỗi lần nhìn hắn bực tức đấm xe lăn, tôi lại âm thầm rơi nước mắt. Sau đó chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, hắn cảm thấy hắn là một người đàn ông, lại để tôi phải ra ngoài liều mạng làm việc kiếm tiền để nuôi sống hắn, trong lòng tự khinh bỉ chính mình, còn bảo tôi cứ việc kết hôn với Hướng Dương. Trong lòng tôi rất khổ sở, nói thật, tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày Cẩn Bồi sẽ buông tay.

Kỳ thật tôi luôn từ chối Hướng Dương, không muốn cùng anh ta hẹn hò bởi vì còn có một nguyên nhân khác chính là, tôi lại mang thai, con của Cẩn Bồi. Tôi không đi siêu âm B, bởi vì rất sợ kết quả siêu âm B lại là một thai nhi không bình thường, bác sĩ lại khuyên tôi phá bỏ. Tôi đã không nói cho Cẩn Bồi biết cho đến khi bụng tôi dần lớn hơn, hắn mới phát hiện. Hắn đắm chìm trong niềm vui được làm bố, từ đó tuyệt đối không đề cập tới chuyện Hướng Dương nữa.

Chuyện tôi mang thai bị Hướng Dương biết, anh ta rất nghi ngờ không biết con tôi từ đâu đến, nhưng cũng may anh ta không lấy chuyện này làm cái cớ để đuổi việc tôi, nói chung anh ta vẫn là một người đàn ông tốt. Có lẽ là bởi vì quá tốt, cho nên hắn không nghĩ tới là của Cẩn Bồi.

Bụng tôi càng ngày càng to, tôi phải nghỉ thai sản. Dưới yêu cầu của Cẩn Bồi, tôi đi bệnh viện làm siêu âm B, kỳ tích chính là, bác sĩ nói đứa bé tôi mang thai bề ngoài nhìn rất bình thường, không có khuyết tật. Các người không thể tưởng tượng được tâm tình của tôi lúc đó như thế nào đâu, tôi kích động đến bật khóc. Tôi rất muốn được nhìn thấy con của chúng tôi, và tôi chân thành cầu nguyện cho sức khỏe của con.

Hai tháng sau, tôi lâm bồn, ở phòng sinh đau đến chết đi sống lại, Cẩn Bồi chờ ở bên ngoài yêu cầu vào cùng tôi trong lúc sinh, được đồng ý. Thì ra sinh con đau như vậy, tôi có một loại cảm giác muốn ngất đi, sau đó tôi nghĩ đến mẹ tôi, có lẽ vẫn đang nằm trong viện điều dưỡng tâm thần, lúc trước bà đã đau đớn sinh ra tôi và Cẩn Bồi như thế, lại muốn tự tay kết thúc sinh mệnh của tôi và hắn......Tôi thất thanh kêu thảm thiết, cảm thấy mình lúc ấy nhất định là  cực kỳ hung dữ, cực kỳ xấu xí, Cẩn Bồi ở một bên mặc cho tôi nắm chặt cổ tay hắn, nhìn tôi không chớp mắt. Tôi gào khóc ba tiếng đồng hồ, nhưng tôi cũng không còn sức để hét lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dùng chút sức lực cuối cùng trong đời để sinh đứa bé ra, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc chói tai.

" Tiểu Vi... " Trong lúc mê man tôi nghe thấy Cẩn Bồi gọi tôi, dùng giọng nói quen thuộc gọi tôi. Tôi gắng gượng mở mắt nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời vô cùng. Sau tai nạn xe hắn vẫn gọi tôi là chị, hôm nay bỗng nhiên lại gọi tên tôi, chẳng lẽ..... "Tiểu Vi, vất vả cho em rồi, sau này, gia đình này giao cho anh." Cẩn Bồi ôn nhu cười, tôi bỗng nhiên thông suốt nhận ta, hắn khỏe rồi! Hắn đã hồi phục! Tôi kích động vạn phần, nắm chặt tay hắn không dám buông ra, thật sợ đây chỉ là một giấc mộng, là ảo tưởng sau khi tôi quá mệt mỏi. Nhưng cảm giác tay này chân thật như vậy... "Chúc mừng nhé."  Y tá ôm một đứa bé đỏ hỏn, khuôn mặt nhăn nhó đi vào, "Một tiểu công chúa khỏe mạnh 3kg2...."

Cẩn Bồi vịn cây nạng đứng lên, tiếp nhận con gái của chúng tôi, dỗ dành vài cái, quay đầu lộ ra một nụ cười tươi đẹp mắt với tôi. Đứa bé trong tay hắn dường như cảm nhận được được điều gì, dần dần ngừng khóc, chu cái miệng nhỏ nhắn, an an tĩnh tĩnh ngủ ở trong ngực bố.

Một luồng ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu tôi từ trên xuống dưới, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy sự tráng lệ của thiên đường, cánh cửa màu vàng chậm rãi mở ra, đó là hạnh phúc mà tôi mong đợi từ lâu. Quay đầu lại nhìn con đường mình đã đi qua, con đường gập ghềnh và chông chênh đá kia lại nở đầy hoa đủ mọi sắc màu.

                                                        ★★★★  Hoàn văn ★★★★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro