Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tối hôm qua ngày tôi sinh non, Cẩn Bồi xin nghỉ, bế tôi từ dưới lầu lên trên lầu. Đây là lần đầu tiên mười ngón tay không dính nước dương xuân của hắn xuống bếp nấu cơm, leng keng loảng xoảng một hồi lâu, hắn bưng ra một chén cháo nhìn không được ngon lắm cùng với mấy món ăn phụ đi kèm, tràn ngập áy náy nhìn tôi.

Bên cạnh có chiếc gương, tôi nhìn mình trong gương một chút, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy không thôi. Cẩn Bồi lấy khăn ướt lau mặt cho tôi, mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không, để anh thắt ống..."

" Đừng anh! " Tôi dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, sau đó thở dốc không dứt. Cẩn Bồi vuốt lưng tôi giúp tôi ổn định lại hơi thở, đau lòng nhìn tôi, hướng tôi xin lỗi: " Là anh ích kỷ, chúng ta không cần con nữa... Con của hai chúng ta không thể bình thường được, đối với bản thân đứa bé mà nói cũng là một nỗi thống khổ. Anh..."

"Tiểu Bồi... cho em một đứa con, em muốn một đứa con..." Nước mắt tôi chảy dài trên khuôn mặt, tôi rất cần một lý do để sống. Tôi muốn có một đứa con của riêng mình, chỉ cần không quá dị dạng, cho dù là thiểu năng cũng được, như vậy tôi mới có niềm tin để sống và sống thật tốt. Vừa rồi nằm ở trên bàn phẫu thuật, thực hiện một cuộc phá thai không đau đớn, tôi cơ hồ không có cảm giác đau, chỉ cảm thấy một thứ lạnh lẽo quấy nhiễu ở hạ thân của tôi, kèm theo tiếng khóc không tiếng động.

"Ding dong." Chuông cửa vào lúc này vang lên. Người chúng tôi quen biết không nhiều lắm, không biết ai sẽ tới tìm chúng tôi, có thể là thu tiền điện tiền nước, Cẩn Bồi đắp chăn cho tôi, đi ra ngoài mở cửa.

Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách, tôi chỉ cần hơi nâng người lên, là có thể nhìn thấy cửa. Chỉ thấy Cẩn Bồi sau khi mở cửa liền cứng đờ ở nơi đó, lòng tôi căng thẳng, vội vàng xốc chăn xuống giường. Chân tôi vẫn còn tê tê nhưng vẫn cố gắng gượng bước ra ngoài, thấy Cẩn Bồi cùng người đứng phía trước, không khỏi hít sâu một hơi: "Mẹ! "

Mẹ nhìn qua rất tiều tụy, hai mắt vô thần, tóc rối bù. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, bà ấy lộ ra một nụ cười thảm thiết, Cẩn Bồi lui về phía sau vài bước ôm lấy tôi, giương mắt nhìn mẹ, cùng bà làm kháng nghị không tiếng động. Ánh mắt mẹ nhìn chúng tôi không còn nghiêm khắc như ba tháng trước, ngược lại là một loại hiền lành của người lớn tuổi. Tôi chột dạ một chút, nắm chặt cổ tay Cẩn Bồi.

" Tiểu Bồi, Tiểu Vi... " Mẹ mỉm cười, " Là bố mẹ không tốt, đuổi các con ra ngoài. Đừng tức giận với bố mẹ, là người ai cũng có thể phạm sai lầm."

" Chúng con không sai. " Cẩn Bồi lạnh lùng.

" Đúng, đúng, các con không sai......" Nghe mẹ nói như vậy, trong lòng tôi "lộp bộp" một chút, chẳng lẽ bố mẹ nghĩ thông suốt, bọn họ không trách chúng tôi? Tôi thấy mẹ vuốt mái tóc bù xù bên tai, mỉm cười nói: " Các con nếu muốn ở bên nhau, vậy thì hãy cứ ở bên nhau, chỉ cần hứa với bố mẹ, đừng để cho người khác phát hiện là tốt rồi. Suy cho cùng, các con cũng là một phần máu thịt trong lòng bố mẹ, chúng ta sao có thể không cần các con được. Lần trước những gì bố mẹ nói là vì đang trong cơn tức giận, bởi lúc ấy quá khiếp sợ."

Tôi và Cẩn Bồi không thể tưởng tượng nổi nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía mẹ, mẹ tha thiết nhìn chúng tôi, nói: "Các con mau cùng mẹ về nhà đi, bố bị bệnh, rất hy vọng gặp lại các con."

" Bố, ông ấy xảy ra chuyện gì? " Tôi vừa kinh ngạc vừa sốc, muốn tiến lên hỏi rõ ràng, Cẩn Bồi bỗng nhiên kéo tôi lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn mẹ một cái. "Tiểu Bồi, bố bị bệnh..." Tôi lo lắng đến mức hai tay run rẩy, Cẩn Bồi bình tĩnh hơn tôi tưởng rất nhiều, kéo tôi về bên cạnh hắn, nói với mẹ: " Mẹ, hiện tại thân thể Tiểu Vi cũng không tốt, mẹ để cô ấy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về thăm bố."

" Tiểu Vi làm sao vậy? " Mẹ rất lo lắng đi tới, thậm chí còn không cởi giày, nắm tay tôi, sờ trán tôi, thấy bộ dáng lo lắng như vậy của mẹ, nước mắt của tôi nhịn không được rơi xuống, lắc đầu nói: "Mẹ, con không sao...... Con về thăm bố ngay bây giờ."

" Ừ! Con gái ngoan! " Mẹ nắm chặt tay tôi, tay kia cũng kéo tay Cẩn Bồi, tay ba người nắm cùng một chỗ, tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, giống như nhìn thấy trời xanh chờ mong đã lâu trong mùa mưa dầm liên miên. Có lẽ là do tâm tình bỗng nhiên tốt lên, lo lắng trong lòng tôi thoáng cái giảm bớt không ít, nếu không phải toàn thân không có sức lực gì, tôi sẽ giống như một đứa trẻ 3 tuổi nhẩy cẫng lên vui sướng.

" Tiểu Bồi...... Bố mẹ tha thứ cho chúng ta, sau này chúng ta có thể thuận lợi sống cùng nhau!" Tôi nhào vào trong lòng Cẩn Bồi, nhưng phát hiện hắn cũng không cao hứng như tôi dự đoán, hắn thấy tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng lộ ra một nụ cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười kia thật giả dối, hắn đối với loại hạnh phúc đến đột ngột này dường như tràn ngập nghi vấn.

Tôi thay quần áo đơn giản, Cẩn Bồi đỡ tôi xuống lầu. Mẹ nhìn thấy bộ dáng thân mật của chúng tôi như thế, cũng không tỏ ra phản cảm, tôi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không tự giác hiện lên vẻ tươi cười.

" Mẹ, làm sao mẹ tìm được chúng con? "Cẩn Bồi hỏi mẹ đang đi phía trước.

" Ở trên đường tình cờ nhìn thấy hai con, liền đi theo. Gõ cửa mấy nhà, mới gặp được đúng người." Mẹ dường như rất vui mừng, bước đi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chỉ là Cẩn Bồi tâm sự nặng nề nhìn đôi dép lê dưới chân mẹ, vẫn không vui như cũ.

"Bệnh của bố có nghiêm trọng không?" chúng tôi đến bên đường, nhân lúc đang đợi xe, tôi hỏi mẹ.

" Nghiêm trọng. " Mẹ trở nên rất kích động, " Sau khi các con rời đi, ông ấy thần trí không rõ, ngay cả mẹ cũng không nhận ra......" Bà nói xong, nức nở khóc lên, tôi không biết phải làm sao kéo kéo Cẩn Bồi, nhưng hắn lại thờ ơ. Tôi có chút bực mình, dùng ánh mắt trách cứ hắn, cho dù lúc trước bố mẹ có nói ra những lời tàn nhẫn, nhưng không phải vẫn tha thứ cho chúng tôi đấy sao, sao hắn vẫn còn lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nhưng rồi nghĩ lại, Cẩn Bồi cùng tôi chuyển ra ngoài sống mấy tháng nay, đã phải chịu rất nhiều cực khổ, cùng với những nỗ lực và nhẫn nại của bản thân hắn trong nhiều năm như vậy, vẫn sẽ oán trách bố mẹ, cũng là điều dễ hiểu.

" Nhưng mà, nếu các con trở về một chuyến, ông ấy sẽ khỏe lại thôi. " Mẹ bỗng nhiên ngừng khóc, tươi cười rạng rỡ, thân thiết kéo tay Cẩn Bồi.

Mặt Cẩn Bồi không chút thay đổi, nhìn phía trước nói: "Xe buýt tới rồi."

" Không được không được! " Mẹ xua xua tay, ôm tôi nói: "Trên xe buýt có rất nhiều người, không khí không tốt. Tiểu Vi không phải thân thể không khỏe sao? Chúng ta đi taxi tốt hơn, tuy có hơi đắt nhưng thân thể vẫn quan trọng nhất."

" Cũng được." Cẩn Bồi nhìn thoáng qua xe buýt chật chội, đưa tay vẫy taxi, đỡ tôi ngồi vào ghế sau, vốn định bảo mẹ vào ngồi cùng, nhưng thấy mẹ rất lưu loát ngồi vào ghế lái phụ, hắn không nói gì nữa, ngồi cùng tôi. Sau khi xe khởi động, Cẩn Bồi bảo tôi tựa vào người hắn ngủ một lát, tôi nghe lời nhắm mắt lại.

Tài xế lái xe rất ổn, nhưng tôi không tài nào ngủ được, tâm trạng lo âu khi biết bố bị bệnh cùng với niềm vui khi được bố mẹ tha thứ bóp chặt lấy trái tim tôi, vừa kích động vừa khổ sở. Không biết đi được bao xa, lúc chờ đèn đỏ, tài xế nói chuyện với mẹ tôi: " Dì cùng con trai con dâu đi dạo phố à, con trai và con dâu gì trông thật có tướng vợ chồng, cả hai người đẹp quá...."

"Không phải sao? Chúng tôi à, là hôn nhân cận huyết (câu gốc thân càng thêm thân*)!" mẹ tự hào nói.

* 親上加親: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ hôn nhân cận huyết

Sắc mặt Cẩn Bồi thay đổi, tôi cũng cảm thấy khó chịu, không phải mẹ nói không nên để cho người khác biết sao? Haizz, quên đi, dù sao tài xế cũng không biết chúng tôi, anh ta nào biết chuyện của tôi và Cẩn Bồi.

" Bây giờ thời hiện đại chứ không phải cổ đại, lấy đâu ra hôn nhân cận huyết. Dì, dì thật biết nói đùa." Tài xế cười ha hả, vừa vặn đèn chuyển sang màu xanh, anh ta đạp ga, xe chạy về phía trước.

Mẹ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên âm dương quái khí nói: " Tại sao không được hôn nhân cận huyết, bọn nó chính là con trai con gái của tôi, hiện tại thành vợ chồng, cậu nói có phải hay không hôn nhân cận huyết?"

Tài xế sững sờ thật lâu, quay đầu nhìn chúng tôi một cái.

"Mẹ!" Tôi gọi mẹ một câu, chỉ thấy mẹ bỗng nhiên quay mặt, cười âm trầm với tôi và Cẩn Bồi, đó là nụ cười kinh khủng nhất mà tôi từng thấy trong đời, tôi sợ đến mức sởn gai ốc, cảm thấy mình bỗng nhiên rơi vào địa ngục, mà người trước mắt này, là ma quỷ giả trang thành mẹ tôi.

" Tao không phải mẹ mày, tao không có con cái như chúng mày! " Mẹ hung ác cười, giống như bị điên cướp tay lái của tài xế, xe bắt đầu lắc lư trái phải, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai cùng tiếng mắng chửi không thể chịu được nữa. Tôi hoảng sợ, hét lên một tiếng, "Mẹ -- mẹ làm gì vậy! Mau dừng tay! Dừng tay a a a! "

Mẹ cười điên dại, miệng hô muốn cùng chúng tôi đồng quy vu tận, tài xế vừa chửi ầm lên mẹ tôi là đồ thần kinh, vừa khống chế tay lái. Chỉ nghe thấy tài xế hét thảm một tiếng, mẹ tôi cắn cánh tay anh ta, tự mình nắm lấy phương hướng lúc thì quẹo trái lúc thì quẹo phải.

Khi một chiếc xe tải lớn màu xanh xuất hiện trước kính chắn gió, tôi nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc... Trong lúc hỗn loạn, Cẩn Bồi mãnh liệt lao đến, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi biết hắn muốn làm cái gì, vì thế liều mạng đẩy hắn, nhưng dù làm thế nào cũng không đẩy ra được. Khi chiếc xe tải đâm vào, mặt tôi văng đầy máu phun ra từ miệng Cẩn Bồi, hắn đè lên người tôi, tay hắn vẫn ôm tôi thật chặt, như thể trên thế gian này không có gì có thể khiến hắn buông tay. Tôi không dám mở mắt, lồng ngực đau dữ dội, chất lỏng ấm áp cứ như vậy thấm ướt quần áo của tôi, mà tôi lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Dường như có thứ gì đó đập vào Cẩn Bồi, hắn rốt cục kêu thảm một tiếng, tôi sợ tới mức vừa mở mắt ra, đập vào mắt là nửa bên mặt của hắn toàn máu là máu, hắn thống khổ híp mắt, cắn chặt hàm răng, dùng hết khí lực bảo vệ tôi trong vòng tay hắn.

"Ah-ah-" Tôi không thể chịu đựng được nữa hét lên, muốn nói cho cả thế giới biết sự thê lương của tôi.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình nằm trên xe cứu thương, trên mu bàn tay cắm ống truyền dịch, mà quần áo trên người tôi toàn bộ đã bị máu thấm ướt, không biết là máu của ai, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương. " Cẩn Bồi." Tôi hét lên, điên cuồng rút kim tiêm trên tay ra, "Các người mau nói cho tôi biết Cẩn Bồi ở đâu!! Nếu anh ấy chết, tôi cũng sẽ chết! Các người ai cũng không được cứu tôi!!"

" Cô gái, xin hãy bình tĩnh..." Hai y tá đè vai tôi, và bác sĩ nói với tôi: " Những người bị thương khác đều sẽ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cô nói cái gì Bồi, là người đàn ông đi cùng xe với cô phải không? Cô yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực cấp cứu."

"Nhảm nhí! Mấy bác sĩ các người toàn nói những lời nhảm nhí! Trả Cẩn Bồi lại cho tôi! Tôi muốn Cẩn Bồi --" Tôi điên cuồng hét gào, cổ họng đã sớm khàn đi, mẹ của chúng tôi cư nhiên dùng phương pháp này đem tôi cùng Cẩn Bồi đẩy xuống địa ngục, bà thế nhưng lại lợi dụng lòng tin của chúng tôi đối với bà để sát hại chúng tôi như vậy! Tôi hận bà ta! Tôi hận bà ta!

" Trên thế giới này chỉ có Cẩn Bồi đối tốt với tôi, chỉ có một mình Cẩn Bồi yêu tôi! Cẩn Bồi là em trai ruột của tôi, anh ấy là em trai ruột của tôi! Tôi yêu anh ấy! Tôi chính là muốn ở bên cạnh anh ấy! Tôi sẽ phản bội tất cả mọi người trên thế giới này, bất cứ ai không cho tôi và Cẩn Bồi ở bên nhau, tôi sẽ giết kẻ đó! Nếu Cẩn Bồi có chuyện gì không hay, tôi sẽ giết sạch cả nhà các người để chôn cùng! Giết các người! Giết chết các người!" Tay tôi đã không khống chế được vung loạn, hai y tá căn bản không giữ được tôi, bác sĩ ra lệnh cho họ tiêm thuốc an thần cho tôi, tôi vẫn la hét chửi bới một hồi lâu mới nặng nề mê man chìm vào giấc ngủ.

Giờ khắc này tôi đã không còn cảm thấy tội lỗi, không còn hèn nhát chúng tôi không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng lại luôn có người đến thương tổn chúng tôi. Chúng tôi tựa vào nhau liếm vết thương của đối phương, tương cứu trong lúc hoạn nạn, lại bị người mắng là nghiệt chủng. Đạo đức là gì, luân lý là gì? Đạo đức và luân lý biến con người thành ma quỷ, biến ma quỷ thành con người. Những con người bị yêu hóa, điên cuồng bức hại và làm trái ngược với đạo đức luân lý, cho dù họ vô tội đến mức nào, đáng thương đến mức nào. Mà tôi, cũng giống Cẩn Bồi, từ nay về sau không bao giờ thỏa hiệp nữa......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro