Chương 13
Mọi thứ xung quanh trở nên an tĩnh lại, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch thình thịch từng nhịp, dần dần tăng tốc một cách yếu ớt.
Cẩn Bồi chậm rãi từ trên sô pha đứng lên, bỗng nhiên nhướng mày: " Con đã tìm được việc làm, sau này sẽ dọn ra ngoài ở. Bố, mẹ, con trai của bố mẹ rốt cục có thể sống tự lập rồi."
Trái tim đang đập loạn của tôi bỗng nhiên hạ xuống, gần như đứng không vững, nhưng Cẩn Bồi thản nhiên nhìn tôi một cái, thất vọng mà trào phúng. Đúng vậy, thất vọng, tôi ghét nhất nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, chúng tôi đã cùng nhau cố gắng, nhưng tôi thủy chung không vượt qua được rào cản là bố mẹ. Tôi biết mình đã phản bội họ từ lâu, nhưng muốn thẳng thắn với họ, thật khó.
Cả một buổi tối, tôi cũng không tìm được cơ hội nói rõ ràng với Cẩn Bồi, hỏi hắn có muốn ăn khuya hay không, hắn cũng cự tuyệt, lại quay trở về phòng để lại tôi với cánh cửa đóng kín, âm thanh hắn đóng cửa vừa truyền đến lỗ tai tôi, nước mắt tôi liền chảy ra. Tôi cũng không biết rằng nước mắt của mình có thể chảy nhanh đến thế, lộp bộp rơi trên mặt đất.
Tôi trở về phòng mình, không ngừng rơi lệ, làm thế nào cũng không ngăn được. Tình yêu của tôi không chịu được những trắc trở, tưởng chừng như kiên cố nhưng thực ra lại rất mong manh, tôi sợ hơn bao giờ hết Cẩn Bồi đột nhiên nói muốn từ bỏ, dọn ra bên ngoài, trải qua cuộc sống của riêng mình. Tôi ngây ngốc, ngồi đến rạng sáng, mắt cay đến đau nhức, mới nhìn đồng hồ, đã ba giờ rồi.
Mấy lần tôi muốn chạy đến phòng ngủ của Cẩn Bồi, mặc kệ hắn có nghe hay không, giải thích trước rồi nói sau, nhưng...Tôi giống như bị một sợi xích sắt trói chặt, sợi xích sắt kia chính là cha mẹ của chúng tôi, dù sao, bọn họ là người tôi không muốn làm tổn thương nhất.
Lúc bốn giờ, tôi nôn nóng bất an, hung hăng nhéo chân của mình mấy cái, nhìn làn da từ đỏ chuyển sang tím, đau thấu tim. Bây giờ bố mẹ tôi chắc đã ngủ say rồi...Tôi rón rén mở cửa, giống như kẻ trộm đi đến phòng Cẩn Bồi, vặn khóa cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, hít sâu vài hơi để ổn định lại nhịp tim của mình. Trong phòng tối om, tôi lặng lẽ đi về phía giường Cẩn Bồi, hắn có lẽ cũng đã ngủ, thật không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn, nhưng tôi nhất định phải hắn biết mình không tự nguyện.
"Tiểu Bồi..." Tôi hạ giọng, đang định đưa tay đẩy người nằm trên giường, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Lá gan của chị lớn thật rồi..."
Nói thật lúc đó tôi vui mừng hơn là ngạc nhiên, vội mở miệng nói rất nhiều lời: " Tiểu Bồi, em bị chị đánh thức à? Chị xin lỗi, chị không cố ý....nhưng chị chỉ muốn giải thích với em , em đừng nói chuyện, nghe chị nói hết được không? Hôm nay lúc mẹ bảo chị ra ngoài chị không biết là đi xem mắt, cho đến khi tới nhà hàng mới nhìn thấy đối tượng xem mắt kia. Chị không có ý muốn kết hôn với người khác, em...em...." Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của hắn hôm nay, cảm giác bi thương của tôi lại dâng lên, khổ sở không nói nên lời.
"Chị, chúng ta sinh con đi..." Cẩn Bồi đặt một tay lên đầu tôi, " Thiểu năng cũng được, tàn tật cũng được, chúng ta sinh một đứa con, em sẽ nuôi hai người..."
" Tiểu Bồi! " Tôi ôm lấy cổ hắn, khóc nức nở.
Cẩn Bồi vỗ vỗ lưng tôi an ủi, nhưng sau đó nhiệt độ lòng bàn tay hắn tăng lên rất nhiều, bỗng nhiên chui vào vạt áo ngủ của tôi, vuốt ve da thịt sau lưng tôi, với cường độ càng lúc càng tăng. Tôi giật mình, không từ chối, nhưng khi hắn tỏ rõ ý đồ, tôi từ chối nói: "Đừng... đừng ở đây..."
Cẩn Bồi ngừng lại, bật đèn ngủ đầu giường lên, lúc ánh đèn sáng lên, tôi nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của hắn, rất quen thuộc, tựa như lần trên tàu mấy năm trước, hắn không để ý đến sự sợ hãi của tôi mà xâm phạm tôi. Hắn vén chiếc chăn mỏng lên, tựa như trút giận, bất ngờ cầm một vật trang trí trên tủ đầu giường hất xuống đất, tuy rằng không có vỡ, nhưng âm thanh đã đủ lớn để đánh thức người đang ngủ say. Tôi bỗng nhiên hiểu được chuyện hắn muốn làm, không có lựa chọn chạy trốn, nhưng lại có một loại áp lực hít thở không thông. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi: " Tiểu Vi, em nhìn thấy chị cười với người đàn ông khác, em thật muốn giết chị trước rồi tự sát!"
Tôi đưa bàn tay lạnh lẽo của mình qua, cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của hắn qua nắm đấm siết chặt của hắn. Hắn rốt cục cảm nhận được, áp lực đến từ cha mẹ, cho dù hắn có phản loạn thế nào cũng không có cách nào thoát khỏi tội lỗi...Chúng tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, rốt cục cũng đã qua cái thời niên thiếu khinh cuồng, càng ngày càng bị trói buộc bởi vô vàn tình cảm, bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu ớt.
Tôi cũng không muốn hắn giống như tôi cảm thụ tình thế bất đắc dĩ như vậy.
Cẩn Bồi kéo tôi ngồi lên đùi hắn, chúng tôi ôm nhau, chúng tôi thậm chí không tắt đèn, nụ hôn dần dần sâu hơn. Hắn giống như trước kia ghé vào tai tôi nói hắn yêu tôi đến nhường nào, muốn chiếm hữu tôi đến nhường nào, từ lúc tôi và hắn chia phòng ngủ hắn đã bắt đầu nhớ nhung tôi, lần đầu tiên mộng tinh đối tượng chính là tôi, lúc tỉnh dậy hạ thể đã dính ướt một mảng lớn, sau đó liên tiếp cùng tôi ở trong mộng vui vẻ, thế cho nên nửa đêm hồi cấp 2 đi vào trong phòng ngủ của tôi, ngây thơ cùng đói khát hôn môi tôi, không chỉ trên môi, mà còn sâu hơn tôi nghĩ. Tất cả tuổi thanh xuân của một thiếu niên đều dùng để chờ đợi được đến gần tôi, tôi chiếm cứ toàn bộ trái tim tuổi trẻ của hắn.
Tiếng bước chân bên ngoài đến gần hơn, tôi nhắm mắt lại, lại dùng tay bịt kín mắt mình, chỉ còn lỗ tai nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng thét chói tai của mẹ, tiếng gầm rít của bố. Tôi nhẹ nhàng mở ngón tay, nhìn thấy khóe miệng Cẩn Bồi phía trên tôi hiện ra ý cười ấm áp, hắn đang cảm thụ hạnh phúc vì cuối cùng tôi cũng phản bội bố mẹ sao?
Bộ dạng này của chúng tôi để cho bố mẹ nhìn thấy, lại tuyệt không cảm thấy xấu hổ. Bố mẹ đóng sầm cửa lại, phòng khách truyền đến tiếng khóc thét chói tai đau khổ của mẹ và tiếng va chạm hất quăng đồ vật của bố. Cẩn Bồi nhắm mắt lại, tiếp tục hôn tôi.
Bố mẹ đã biết, hắn giống như vừa trút bỏ được gánh nặng nào đó, đẩy ngã tôi xuống giường, tiến vào cơ thể tôi, cơ thể nóng bỏng dán chặt vào cơ thể tôi, điên cuồng đẩy đưa. Không bao lâu sau, hắn phát ra một tiếng rên rỉ khó kìm nén, tôi ôm hắn thật chặt, lần đầu tiên tôi tiếp nhận tất cả hạt giống nóng bỏng của hắn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Tôi có thể vì hắn sinh con sao? Thật sự có thể sao? Tôi ngồi bên giường và mặc quần áo vào. Cẩn Bồi đưa tay ra, tôi nắm chặt lấy tay hắn, cùng hắn đối mặt với bố mẹ đang kinh hãi và tuyệt vọng.
Cuối cùng chúng tôi đã đi đến được bước này, chỉ mất chưa đầy 24 giờ.
Khi chúng tôi bước ra ngoài, trong phòng khách không có một tiếng động nào, bố mẹ giống như hai pho tượng ngồi trên ghế sô pha, trên mặt mẹ vẫn còn nước mắt, trong mắt bố cũng rưng rưng nước mắt. Tôi cắn cắn môi dưới, nhìn Cẩn Bồi, hắn rũ mắt, trong mắt cũng là nước mắt trong suốt. Ở chung với hắn nhiều năm như vậy, tôi rất ít khi thấy hắn khóc, trong ấn tượng của tôi, hắn thậm chí còn không biết khóc. Hắn chớp mắt mấy cái, một giọt nước mắt rơi xuống, lưu lại một vết ẩm ướt trên mặt.
Nhưng mà, tôi lại không khóc.
Khi chuyện sợ hãi nhất xảy ra, vật cực tất phản*, cư nhiên không còn sợ hãi nữa. Có đôi khi, sợ hãi cũng là một loại chờ đợi, một loại kỳ vọng.
*sự vật đi tới giới hạn cực cảnh, đi tới ranh giới cuối cùng, chỉ có thể diễn biến là phản lại hoặc mất luôn. trong tiếng Việt có câu tức nước vỡ bờ, con giun xéo mãi cũng quằng... cũng mang ý nghĩa gần giống như câu này. Khi tới giới hạn chịu đựng cuối cùng thì sẽ phản lại, phản lại có thể lại thành công, hoặc không nhưng luôn có sự phản lại khi đến cùng cực
" Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! " Nắm tay của bố đánh vào bàn trà, phát ra tiếng vang thật lớn, mẹ giống như bừng tỉnh, liếc nhìn chúng tôi một cái, rồi lại gào khóc lên, quả thực đã đến bờ vực sụp đổ phát điên.
Cẩn Bồi nắm tay tôi, tôi cảm giác tay hắn đang run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cuối cùng, hắn giơ tay lau chúng đi, "Bố mẹ, con yêu Tiểu Vi.
" Con cũng yêu Tiểu Bồi. " Tôi tiếp lời ngay sau đó
Mẹ khóc lóc ngã xuống sô pha như phát điên, bố mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến kẽo kẹt kẽo kẹt, hai vai run rẩy, giận dữ trừng mắt nhìn Cẩn Bồi, giống như giây tiếp theo sẽ xông lên bóp chết hắn.
Hạnh phúc gia đình mà tôi muốn bảo vệ nhất, lại bị chính tay tôi hủy hoại.
Cẩn Bồi hơi ngẩng mặt, biểu tình trên mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm trước sau như một: " Bố mẹ, khi còn bé hai người công việc bận rộn, mỗi khi đi làm liền đem chúng con khóa ở trong nhà, trong nhà cũng chỉ có con và chị hai người, con thời thơ ấu không có bạn bè, chỉ có một người chị gầy yếu, chị từ khi còn bé đến lúc trưởng thành xinh đẹp như vậy, trong lớp không có bất kỳ cô gái nào có thể so sánh với chị, mỗi ngày con với chị ở bên cạnh nhau, cùng nhau tắm rửa cùng nhau ngủ, con luôn luôn có cảm giác khác lạ. Con đã từng nghi ngờ cảm xúc của mình, cũng cảm thấy tội lỗi sâu sắc, nhưng hành vi của con căn bản không chịu nằm trong tầm kiểm soát của chính mình. Sau khi hiểu chuyện, chỉ vừa nghĩ tới việc chị sau này được một người đàn ông khác cưới hỏi về nhà, không bao giờ được sống chung cùng chị nữa, con đây thống khổ vạn phần. Điều duy nhất con có thể làm là giữ cô ấy bên cạnh mình. Con không sai, tình yêu, cũng không phải vì mối quan hệ yêu nhau giữa hai bên sai, hai người cùng giới tính cũng có thể sinh ra tình yêu, chứ đừng nói chi là con. "
Bố căn bản không nghe lọt lời Cẩn Bồi, chỉ dùng ánh mắt thống hận trừng hắn, trừng tôi, đối với tôi, ông lại càng cảm thấy thất bại cùng thất vọng. " Súc sinh! Nếu sớm biết sẽ nuôi dưỡng được một thằng con biến thái như vậy, ngay từ lúc mày vừa sinh ra, tao liền bóp chết mày rồi! Một mình mày tạo nghiệt là được, tại sao lại kéo cả Tiểu Vi vào......Tiểu Vi, tại sao con lại cùng nó làm ra loại chuyện như này, còn giấu diếm chúng ta lâu như vậy! Tôi đây đã tạo ra cái nghiệt gì, lại sinh ra hai nghiệt chủng chúng mày!"
Cẩn Bồi im lặng nghe xong, kéo tôi về phòng, kéo vali ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tôi dựa vào tường, nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt, sau khi chúng tôi đi rồi, ngôi nhà này sẽ không còn thuộc về chúng tôi nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể trở về...." Tiểu Bồi---Tiểu Vi----" Mẹ lảo đảo bước vào, trên mặt đều là nước mắt, vừa bước vào cửa, mẹ đã quỳ xuống trước mặt chúng tôi, chống tay xuống sàn, khóc nói: " Cầu xin các con....Mẹ quỳ xuống cầu xin các con - xin các con đừng tiếp tục như vậy nữa, chị em ruột thịt làm gì có tình yêu, các con bị trúng tà rồi sao ..... Người khác sẽ nhìn các con như thế nào, nhìn bố mẹ như thế nào, các con bảo bố mẹ về sau gặp mặt người thế nào đây...ô ô...."
Từ trước đến nay chỉ có con cái quỳ lạy cha mẹ, con cái làm sao dám tiếp nhận cha mẹ quỳ lạy! Tôi và Cẩn Bồi cũng quỳ xuống tại chỗ, nhìn mẹ quỳ ở phía trước cầu xin chúng tôi đừng làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, lòng tôi đau như muốn nứt ra, ngay cả hô hấp cũng đau. Sớm biết sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn, nhưng khi nó đến lại đáng sợ đến mức đã phá vỡ luân lý.
Mẹ nhìn thấy vali, càng thêm kích động, " Mẹ van cầu các con đừng đi, bố mẹ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì...... Mẹ dập đầu với các con còn không được sao, mẹ dập đầu với các con......" Nói xong, liền thật sự dập đầu mấy cái.
"Mẹ ơi, xin mẹ đừng làm vậy..." Tôi nhào tới, quỳ gối trước mặt mẹ, khóc không thành tiếng.
Mẹ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, " Tiểu Vi con từ nhỏ luôn là đứa trẻ ngoan nhất, hứa với mẹ đừng làm bậy với em trai nữa được không... Mẹ cái gì cũng hứa với con, chỉ cần con không làm bậy với Tiểu Bồi nữa..."
Tôi quay đầu nhìn Cẩn Bồi đang quỳ gối phía sau, hắn cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền , có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu đối diện với tôi, hai tròng mắt trầm tĩnh ngoài mặt lại không che giấu được bi thương trong lòng. Hắn quỳ bò tới, kéo tôi ra, đứng lên, mang theo hành lý chưa sửa soạn được bao nhiêu, lại kéo tôi lên, đi vòng qua mẹ gần như muốn quỳ rạp trên mặt đất, đi ra ngoài.
" Nghiệt tử " Lúc đi ngang qua phòng khách, bố cho hắn hai bạt tai, trên mặt hắn lưu lại dấu đỏ rõ ràng. Tôi ngăn cản bố, ngăn cản bố giơ tay lên, nhưng cũng bị ông tát một bạt tai. " Hai đứa nghiệt chủng chúng mày! Mẹ chúng mày đã cầu xin chúng mày như vậy, chúng mày vẫn khăng khăng một mực!"
Tai tôi ù đi, Cẩn Bồi ôm chặt vai tôi, đưa tay sờ nửa bên mặt sưng tấy của tôi. "Bố ..." Tôi cố nén những giọt nước mắt đang trực trào, "Chúng con đã... không có cách nào tách ra nữa..."
" Cút " Bố hét lên, cầm lấy bình hoa đắt tiền ông mang về từ Cảnh Đức trấn trên tủ TV ném về phía chúng tôi, Cẩn Bồi che chở tôi vào trong ngực, tôi cảm nhận được một cú đập mạnh vào lưng hắn, bình hoa rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn tuyệt vọng. "Tao coi như chưa từng sinh ra hai đứa nghiệt chủng chúng mày! Chúng mày đừng bao giờ nói là con của tao, tao không chịu nổi sỉ nhục của người khác! Cút khỏi đây ngay! Cút đi rồi cũng đừng trở về cho tao, chết cũng chết ở bên ngoài!"
Cẩn Bồi nhìn bố lần cuối cùng, dắt tôi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro