Chương 12
Kỳ nghỉ hè năm 3 đại học, Cẩn Bồi bởi vì phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp mà không về nhà nghỉ hè, mà tôi dứt khoát lấy cớ thực tập đến trường học của bọn họ, ở chung với hắn, nơi đó không ai biết chúng tôi, đều cho rằng chúng tôi là bạn trai bạn gái thập phần có tướng vợ chồng. Tôi không biết mối quan hệ của chúng tôi có thể che giấu được bao lâu, bởi vậy tôi vẫn rất cẩn thận, đại bộ phận người quen Cẩn Bồi cũng không biết tên thật của tôi, mỗi ngày Tiểu Vi Tiểu Vi mà gọi, có người còn trêu ghẹo gọi tôi là "Phong phu nhân".
Đối với bố mẹ, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới phải thẳng thắn với họ, bởi vì không có cha mẹ nào chấp nhận quan hệ giữa tôi và Cẩn Bồi, cho dù bọn họ có thể chấp nhận Cẩn Bồi là gay cũng không thể chấp nhận hắn và tôi ở bên nhau.
Nếu nói tôi chưa từng nghĩ tới tương lai là không có khả năng, tôi cơ hồ mỗi ngày đều suy nghĩ, làm sao kết hôn? Làm sao để không bị phát hiện? Tôi vẫn chưa đủ dũng cảm, tuy rằng tôi đã quyết định ở bên cạnh Tiểu Bồi, nhưng tôi đối với tương lai của chúng tôi vẫn rất mờ mịt. Cẩn Bồi muốn thi nghiên cứu sinh, vì thế tôi cũng muốn tham gia, như vậy ít nhất có thể ở bên ngoài hai năm, có thể ở bên cạnh hắn hai năm nữa. Nhưng mà, cũng thật ngắn ngủi.
Nếu như nói nếu có chuyện gì có thể khiến tôi kiên định không thôi đối với tình yêu của mình, mà rốt cục cũng dũng cảm phản kháng bất khuất với luân lý thế tục, đó chính là... sự phản bội của Tiểu Mạc.
Trong học kỳ đầu tiên của năm 4, Cẩn Bồi không chút trì hoãn được nhận vào làm nghiên cứu sinh đại học Z. Năm nay chúng tôi có 5 bằng đạt tiêu chuẩn nghiên cứu sinh, tôi vốn dĩ đã đủ tiêu chuẩn để tham gia kỳ thi, nhưng sau đó tôi được người ta thông báo bị loại, Tiểu Mạc- người xếp loại sau tôi rất xa, lại có đủ tiêu chuẩn tham gia nghiên cứu. Lúc ấy tôi cảm thấy kỳ quái, nếu không đủ tiêu chuẩn tham gia nghiên cứu thì cùng lắm thôi tự mình đi thi, chỉ là vì sao lại là Tiểu Mạc? Nhớ tới Tiểu Mạc sau khi khai giảng hình như đang cố ý xa lánh tôi, tôi tưởng là cậu ta bận tìm việc làm hoặc là chuẩn bị thi cử bận rộn, nên không nghĩ gì nhiều. Chẳng lẽ có gì đó mờ ám?
Không lâu sau khi Tiểu Mặc đạt được tiêu chuẩn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh, bạn trai Tiểu Mạc đến trường chúng tôi làm ầm ỹ với cậu ta một hồi, thậm chí ở trước mặt chúng tôi mắng cậu ta không biết xấu hổ, sau đó phẩy tay áo bỏ đi. Tiểu Mạc lạnh lùng, chúng tôi không biết an ủi cậu ta như thế nào, tôi lén hỏi Tiểu Mạc, cậu ta lộ ra nụ cười rất lạnh với tôi, chế giễu. Chuyện này trôi qua không lâu, liền có tin đồn truyền đến, nói Tiểu Mạc vì đạt được tiêu chuẩn tham gia nghiên cứu sinh, đã cùng một giáo viên nào đó ở văn phòng nghiên cứu sinh xảy ra giao dịch tình ái. Tôi nghe xong thì hoảng hốt, vội vàng chạy đi tìm Tiểu Mạc hỏi cho rõ ràng, nếu như là hiểu lầm, bảo cậu ta nhất định hướng mọi người giải thích rõ ràng.
Ai ngờ, cậu ta cười hừ hai tiếng, liếc mắt nhìn tôi: "Nếu đúng thì sao? "
Thầy giáo hướng dẫn làm nghiên cứu sinh kia đã hơn 50 tuổi, vừa lùn vừa xấu, hình tượng ông chú tiêu chuẩn, tôi không biết Tiểu Mạc làm sao có thể chịu đựng được người như thế chạm vào mình. Tôi nhớ rõ lúc ấy chính mình dâng lên một cỗ hỏa khí lên đến tận ót, hướng Tiểu Mạc lớn tiếng nói: " "Tại sao cậu lại làm chuyện như vậy?! Cậu không thấy hành vi này rất dơ bẩn sao?!"
" Dơ bẩn? Cậu nói tôi dơ bẩn? "Tiểu Mạc khoanh tay, dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ liếc tôi, "Cậu cũng xứng đáng sao?"
" Tôi... tôi làm sao? " Tôi bối rối, ngơ ngác nhìn cậu ta.
"Hành vi của cậu so với tôi ghê tởm hơn gấp vạn lần, cậu còn không biết xấu hổ nói tôi ghê tởm?" Cậu ta nghiêm nghị, giọng nói rất sắc bén, " Cậu và em trai cậu rốt cuộc có quan hệ gì, người khác có thể không biết, nhưng tôi...... đã biết."
Tôi cảm thấy một bức tường nặng nề đập về phía mình, run rẩy, "Sao cậu... sao cậu biết?"
"Thật không khéo, một người bạn học cấp ba của tôi cũng học đại học Z, cùng khoa với em trai cậu, cậu ấy ở buổi họp lớp hè năm nay nhìn thấy bức ảnh chúng ta cùng nhau chụp, nói với tôi ''Thì ra cậu quen bạn gái của Phong Cẩn Bồi'." Cậu có biết lúc đó tôi ngạc nhiên thế nào không? Tôi hỏi cậu ấy, Phong Cẩn Bồi thật sự có quan hệ bạn trai bạn gái với cậu sao? Cậu ấy nói đương nhiên là phải, nói Cẩn Bồi và bạn gái hắn nghỉ hè còn ở chung một chỗ, tình cảm vô cùng tốt. Tiểu Vi, sao cậu lại là người như vậy? Hắn là em trai cậu, phải không? Các người bộ dạng như vậy, đừng nói cho tôi biết các người không có quan hệ huyết thống..."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, trán túa ra mồ hôi lạnh.
" Biết hành vi này của các người là gì không? Loạn luân, thật đáng sợ...Bên cạnh tôi lại có chuyện như vậy xảy ra! Thảo nào cậu không tìm bạn trai, em trai cậu cũng không tìm bạn gái, một tháng còn đến thăm cậu mấy lần. Lẽ ra tôi nên đoán được tình cảm của hai người không bình thường...Các người từ nhỏ đã như vậy sao? Là ai trong các người bắt đầu trước? Tiểu Vi, tôi cảm thấy cậu mới bẩn, ngay cả em trai mình cậu cũng không buông tha, vì sao, chỉ bởi vì hắn đẹp trai sao? So với cậu, tôi đã tính là cái gì? Tôi bất quá chỉ hy sinh thân thể của mình một chút, khẽ cắn môi một buổi tối liền trôi qua. Còn cậu? Đại nghịch bất đạo, cùng em trai ruột của mình loạn luân! "
"Chính cậu mới là người dơ bẩn..." Tôi siết chặt nắm đấm, cố ngăn nước mắt không rơi. Không phải vì người bạn thân nhất của tôi ở đại học Tiểu Mạc mắng tôi như vậy, mà tôi buồn vì hành vi của cậu ta, cậu ta căn bản không hiểu gì về tình yêu và lợi ích, cũng không biết quý trọng tình yêu không cần giấu diếm giữa cậu ta và bạn trai! " Cùng em trai mình ở bên nhau là dơ bẩn sao? Chúng tôi chỉ là thích nhau thôi, ở bên nhau như thế là sai sao? Chẳng lẽ tôi cùng một người đàn ông mình không thích ở bên nhau, như vậy mới gọi là sạch sẽ? Tại sao cậu lại phản bội bạn trai mình chỉ vì để được tham gia bảo vệ nghiên cứu sinh? Cậu có biết tôi ngưỡng mộ những cặp tình nhân có thể quang minh chính đại nắm tay nhau trên đường phố đến mức nào không? Tôi rất hy vọng có một ngày chúng tôi cũng có thể thân mật đi ra đường như vậy, mà không cần lén lút nắm tay nhau ở nơi không ai biết chúng tôi......Cậu khinh bỉ tôi cũng được, chán ghét tôi cũng được, tôi không sai. So với những người có được tình yêu, được chúc phúc mà không biết quý trọng giống như các người, tôi sạch sẽ hơn các người rất nhiều!"
Nói xong những lời này, tôi liền quay đầu rời đi, Vẻ mặt của Tiểu Mạc như nào tôi không quan tâm. Sau đó cậu ta vẫn không để ý đến tôi, hoàn toàn phân rõ giới hạn với tôi, ánh mắt nhìn tôi cũng vẫn khinh bỉ như cũ, chỉ may là cậu ta không nhắc tới chuyện của tôi và Cẩn Bồi với người khác.
Tôi sạch sẽ hơn nhiều so với những người không trân trọng tình yêu!!!
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm về mọi thứ, tôi và Cẩn Bồi chỉ là yêu nhau, chúng tôi không hại bất cứ người nào, càng không bán đứng tình yêu của chúng tôi để đạt được lợi ích. Nếu không có gì sai, tại sao tôi phải sợ hãi, tại sao phải do dự, tại sao lại lo lắng không thể kết hôn? Kết hôn? Cùng lắm thì không kết hôn, bạn cho rằng một tờ giấy chứng nhận kết hôn chính là sự bảo đảm cho tình yêu sao? Có bao nhiêu phụ nữ trải qua những đêm dài cô đơn chỉ để bảo vệ tờ giấy chứng nhận kết hôn của họ, và có biết bao nhiêu vị phu nhân xé nát giấy chứng nhận kết hôn để đi tìm Tiểu Bạch Kiểm? Sinh con? Cùng lắm thì không sinh, đứa con không phải do chúng tôi sinh ra mới được gọi là đứa con? Sinh con đau như vậy, người khác giúp tôi sinh một đứa không phải tốt hơn sao?
Kỳ nghỉ đông qua đi, thành tích thi nghiên cứu sinh đã có, tôi vừa vặn thi đậu.
Ông trời thật sự chiếu cố chúng tôi, tôi và Cẩn Bồi lại bắt đầu sự nghiệp đi học, lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp với tư cách là nghiên cứu sinh, chúng tôi cùng nhau chúc mừng sinh nhật 25 tuổi của mình.
Tuy nhiên, những chuyện sắp xảy đến tiếp theo, làm tôi trở tay không kịp.
★★★★★★★★★★★★★★
Ngày hôm đó trời rất nóng, mẹ bỗng nhiên nói muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm, bảo tôi ăn mặc đẹp một chút đến nhà hàng Tây nào đó chờ bà. Tôi không nghi ngờ gì, sau khi đến nơi phát hiện ở chỗ mẹ đặt có một đôi mẹ con đang ngồi, sau đó mẹ tới, nói cho tôi biết dì kia là bạn học cũ của bà năm xưa, người đàn ông hào hoa phong nhã ngồi bên cạnh dì tên là Vu Tranh, là công chức viên, lớn hơn tôi hai tuổi.
Xem mắt.....
Lúc tôi hiểu ra, hai vị trưởng bối đã lấy cớ không quen ăn cơm Tây mà rời đi, để lại tôi và Vu Tranh. Anh ta cùng tôi trò chuyện qua lại mấy câu, tôi biết anh ta tốt nghiệp tại một trường học không tồi, lại thi đậu công chức nhà nước, từng có một người bạn gái, không hút thuốc nhưng có lúc xã giao sẽ uống rượu. Cùng với việc anh ta đã xem qua ảnh chụp của tôi, biết một số kinh nghiệm và sở thích của tôi, vốn không muốn đi xem mắt, sau đó bởi vì có chút ấn tượng với tôi mà tới, anh ta còn nói tôi thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu hơn trong ảnh rất nhiều, trêu ghẹo hỏi tôi có phải lúc chụp ảnh không thích cười giả bộ lạnh lùng hay không.
Tôi không muốn có mối quan hệ thân thiết với Vu Tranh, bởi vì tôi biết như vậy sẽ không tốt cho cả tôi cũng như anh ta. Chỉ sợ mẹ không nói cho Cẩn Bồi biết hôm nay tôi ra ngoài xem mắt, bởi vậy lúc ở trong phòng chơi game hắn còn làm bộ không công bằng trong lòng , nói mẹ mời tôi không mời hắn ăn cơm. Tôi nghĩ, Cẩn Bồi 25 tuổi còn rất trẻ, vẫn chưa đến lúc phải tìm đối tượng để làm quen, qua vài năm nữa, mẹ cũng sẽ tìm con gái của một người bạn học nào đó rồi cùng hắn ăn cơm.
Đồ ăn của nhà hàng Tây này rất ngon, tôi muốn ăn hết đồ mình gọi rồi mới đi, sau đó lại uyển chuyển cự tuyệt Vu Tranh. Thế nhưng, bữa cơm kia của tôi cuối cùng vẫn chưa ăn xong.
Vu Tranh kể chuyện cười, tôi nhịn không được nở nụ cười, khóe mắt nhìn thấy một bóng người đứng bên ngoài cửa sổ sát đất, quay đầu nhìn, chính là Cẩn Bồi. Hắn ăn mặc rất thoải mái, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại rất âm u, nhiều năm không thấy vẻ mặt đó của hắn, vừa xa lạ vừa khủng bố. Hắn chỉ thản nhiên nhìn tôi, một tay chậm rãi ấn lên cửa kính.
Tôi đứng lên, hắn nắm tay hung hăng đập cửa thủy tinh một đấm, quay đầu bước đi. Tôi vội vàng cầm túi, muốn đuổi theo, Vu Tranh gọi tôi lại, kinh ngạc hỏi: " Có chuyện gì vậy? Đó là ai vậy?" Khi đó tôi cực kỳ kinh hoảng, có thể tưởng tượng Cẩn Bồi sau khi biết tôi đến xem mắt đã oán giận như thế nào, hai năm nay tình cảm của chúng tôi luôn rất ổn định, chưa từng cãi nhau, đôi lúc chỉ có một vài vấn đề nhỏ, nhưng không quá một ngày đã xóa bỏ, hắn cho tới bây giờ chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy với tôi.
" Tiểu Bồi! " Tôi mang giày cao gót, mặc dù dùng sức chạy, nhưng hắn đi rất nhanh, tôi đuổi không kịp hắn.
Hắn rất thông minh, không có đi đâu khác, trực tiếp về nhà. Hắn biết tôi khi vừa bước vào nhà không dám liếc nhìn hắn nhiều, cho nên trước khi vào cửa còn quay đầu khiêu khích liếc tôi một cái. Tôi thở dốc lấy hơi, đứng ở cửa thật lâu mới mở cửa. Mẹ chưa về, bố ở nhà, thấy tôi liền hỏi: "Thế nào, người đó?"
Tôi không còn gì để nói, trong đầu đều là Cẩn Bồi, hắn đóng cửa, yên yên tĩnh tĩnh, càng yên tĩnh tôi lại càng sợ.
Lúc mẹ trở về, hỏi tôi sao lại về sớm như vậy, tôi quanh co không biết nên nói như thế nào, Cẩn Bồi mở cửa đi ra, làm như không có việc gì ngồi trên sô pha xem tin tức, còn làm bộ như vừa mới biết: "Hôm nay chị đi xem mắt?"
Mẹ đặc biệt kích động, vẻ mặt tươi cười, " Chàng trai kia rất tốt..." v.v.v, bà nói nhiều lắm, khen cậu ta mà so với con ruột của bà còn thấy ưu tú hơn, liên tục hỏi tôi có hài lòng hay không.
Cẩn Bồi rũ mắt, hắn không vui chuyển kênh liên tiếp, sắc mặt càng thêm âm trầm, âm trầm đến mức ngay cả bố mẹ cũng phát hiện hắn không vui. Bố lay lay cánh tay mẹ, dùng cằm chỉ chỉ Cẩn Bồi, mẹ lộ ra ánh mắt nghi hoặc cùng không thể tưởng tượng nổi.
" Tiểu Bồi. " Bố thăm dò gọi Cẩn Bồi một tiếng.
Cẩn Bồi chậm rãi quay mặt, mang theo vẻ mặt bí hiểm, mỉm cười, nhưng trong nụ cười mang theo một tia tàn nhẫn quyết tuyệt, giống như muốn cáo biệt cái gì, lại muốn đoạn tuyệt với cái gì.
"Bố, mẹ, cho tới tận bây giờ, cảm ơn hai người nhiều năm nuôi nấng cùng bồi dưỡng..."
Móng tay tôi cắm sâu vào da thịt, hô hấp đình trệ, thống khổ mà cầu xin nhìn về phía Cẩn Bồi đang nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng lại sắp nghiêng trời lệch đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro