Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Cẩn Bồi và tôi uống chút đồ uống nóng rồi bước ra khỏi McDonald's, Cẩn Bồi còn chưa kịp mở miệng hỏi tôi có muốn lập tức trở về trường học hay không, tôi đã hỏi hắn có mang chứng minh thư không. Hắn nói chứng minh thư của hắn kẹp trong ví, luôn mang theo bên người, tôi gật đầu nói: "Bên kia có khách sạn, tối nay chị không về."

Cẩn Bồi nghe xong, lẩm bẩm một câu, ôm chặt lấy tôi.

Lúc chúng tôi đứng ở đại sảnh thuê phòng, nhân viên lễ tân nhìn chứng minh thư của chúng tôi, vẻ mặt ái muội ban đầu biến mất, mà đôi nam nữ bên cạnh thuê phòng hiển nhiên không bình thản như chúng tôi, người đàn ông kia lớn hơn người phụ nữ rất nhiều tuổi, mập mập mờ mờ. Ngay sau khi chúng tôi bước vào phòng, Cẩn Bồi nói bệnh cảm lạnh của hắn trở nên nặng hơn rồi, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi. Tôi bảo hắn nhanh chóng cởi quần áo ướt ra rồi đi tắm rửa, hắn liền làm ra vẻ mặt xấu xa yêu cầu tôi giúp hắn tắm, tôi lập tức ném cho hắn một ánh mắt xem thường.

Chờ tôi tắm rửa xong đi ra đã mười hai giờ, Cẩn Bồi ngủ ở trên giường phía bên trái, nhắm mắt lại, phủ kín chăn, xem ra là quá mệt mỏi. Tôi trèo lên giường phía bên phải, tiện tay mở TV, chỉnh âm lượng nhỏ nhất, ngẫu nhiên xem một kênh, không biết đang chiếu thể loại phim cổ trang nào, cứ như vậy lơ đãng mà xem.

Một cơn mưa mang lại sự ấm áp, ấm áp cho mối quan hệ giữa con người với nhau. Trước đây tôi đã làm một bài kiểm tra trên mạng -- "Vị trí quan trọng nhất trong tim bạn là dành cho ai", kết quả kiểm tra là "gia đình", nhìn vào kết quả kiểm tra tổng thể, "người yêu sâu sắc" chiếm tỷ lệ cao nhất.

Bỗng nhiên nghe thấy Cẩn Bồi ho khan hai tiếng, tôi biết hắn không ngủ, vì thế hỏi hắn: " Tiểu Bồi, em có khó chịu không? Có muốn chị đi mua thuốc cho em không? "

" Em khó chịu. "Tiểu Bồi đưa lưng về phía tôi," Chị lại gần đây...."

Tôi vội vàng nhảy xuống giường, chạy tới sờ trán hắn, lại sờ trán mình, may mắn hắn không có phát sốt, bằng không tôi nhất định càng thêm đau lòng cùng tự trách. "Em khó chịu chỗ nào, có phải hơi khó thở không?" Cẩn Bồi lại gần, nhỏ giọng nói một câu bên tai tôi, tôi kinh hãi, mặt lập tức đỏ đến tận cổ, nói chuyện cũng lắp bắp: " Em...... em làm sao lại...... em lại trêu chọc chị......"

"Không tin thì tự mình sờ thử xem." Cẩn Bồi bỗng nhiên xốc chăn lên, tôi trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy thân thể hắn chỉ mặc một cái quần lót, vội vàng xoay người đi.

" Tiểu Vi, lần đầu tiên cùng chị ngủ chung một căn phòng, vừa nghĩ tới chị đang ở bên cạnh em, chị khiến em chịu đựng không nổi." Hắn ngược lại còn làm ra vẻ ủy khuất, ngồi dậy, bộ dáng không biết phải làm sao bây giờ, nhìn hạ thân của mình, cũng mặc kệ bộ dáng khó xử của tôi, tự mình nói, " Từ lúc tắm rửa xong vẫn luôn như vậy, lại không dám nhìn chị, vội vàng đi ngủ.... tại sao em lại bị cảm lạnh...."

Tôi giống như kẻ trộm, chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đây là đang làm nũng sao? Với tôi?

" Trở về giường ngủ đi, đừng để em nhìn thấy chị. " Cẩn Bồi bắt đầu đuổi tôi đi, che mắt mình lại.

Tôi đỏ mặt làm theo, quay lại giường nằm xuống, ngay cả TV cũng không dám xem, tắt đèn, trùm chăn lên đầu. Một lúc sau, nghe thấy Cẩn Bồi rời giường, ngay cả quần áo cũng không mặc liền chạy vào phòng tắm. Tôi ngồi dậy theo, nghi hoặc nhìn ánh đèn mờ ảo hắt ra trong phòng tắm, có chút lo lắng. Như thế nghĩ, tôi khoác áo khoác lên người, đi tới trước phòng tắm, thử xoay chốt cửa, hắn cư nhiên không khóa, lập tức bị tôi mở ra. Tôi nhìn thấy hắn ngồi trên mép bồn tắm, bởi vì tôi đột nhiên xông vào thậm chí không dừng được động tác trong tay, hắn đang....."Tiểu Bồi....." Tôi quẫn bách tiến lùi không được, cắn cắn môi dưới, đi qua. Thân thể tôi run rẩy, run rẩy vì quyết định mà mình sắp đưa ra. Đã đến lúc phải đối mặt, đã đến lúc phải giải phóng, kỳ thật đã sớm có thể xảy ra, chỉ là bản thân tôi không muốn. Khi tôi phát hiện thật ra chúng tôi yêu nhau, đã muộn quá muộn, hắn đã sớm chiếm được trái tim tôi, chỉ chờ tôi tự mình phát hiện. Trải qua một kiếp ngày hôm nay, tôi bỗng nhiên phát hiện trên thế giới cơ hồ không có ai có thể tin cậy, ngoại trừ người nhà, ngoại trừ Cẩn Bồi, những người gần gũi thân thiết thế nhưng lại không vươn tay giúp đỡ mình khi cần thì làm sao để cho tôi tin tưởng? Tại sao tôi lại vì ánh mắt của bọn họ mà hết lần này đến lần khác cự tuyệt một người em trai yêu tôi vô cùng? Tôi suy cho cùng cũng là vì chính mình mà sống, không phải vì những người khác, tôi không thể ích kỷ? Tôi không thể tùy ý sao? Từ nay về sau tôi mặc kệ người khác, nói tôi yêu em trai cũng được, loạn luân cũng được, vô sỉ cũng được, các người thích nói như thế nào thì nói như thế đó, tôi chỉ cần Cẩn Bồi. Tôi nâng mặt hắn lên, muốn hôn hắn. Nếu tôi nhớ không lầm, đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi chủ động hôn hắn, trong điều kiện không bị hắn uy hiếp. Hắn hổn hển quay mặt đi, mắng tôi: " Không phải đã nói với chị em bị cảm sao?! Nếu không phải sợ lây bệnh cho chị, em đã sớm...... Chị con nhóc chết tiệt này, tại sao lại không hiểu ý người khác như thế, mau ra ngoài cho em!"

" Nhưng mà, nhưng mà em......" Tôi đỏ mặt chỉ vào nơi hắn lấy tay che lại.

" Em làm sao? Thừa dịp em còn chút lý trí, chị con tiểu bạch thỏ còn không mau chạy đi " Sói xám Cẩn Bồi quay mặt đi.

"Tiểu Bồi..." Tôi treo áo khoác sang một bên, đưa tay ra phía sau cởi nút áo ngực, đứng trước mặt hắn, kéo tay hắn, đặt lên ngực mình. Hắn trừng mắt vì ngạc nhiên, tôi vuốt ve mặt hắn, nói: " Chị không sợ cảm lạnh, chúng ta sinh ra cùng nhau, sau này sẽ mãi mãi bên nhau." Nói xong, tôi cúi người xuống, hôn lên môi hắn. Hắn không nhúc nhích, tôi tiếp tục hôn, môi tôi di chuyển dần sang gò má, rồi xuống cổ, đầu lưỡi của tôi liếm qua xương quai xanh của hắn, rồi dừng lại trên ngực hắn. Cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa, bế tôi lên, ba bước thành hai đi đến bên giường, ném tôi xuống, vội vàng mà cẩn thận cởi quần áo của tôi ra.

Ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết, chỉ là không vượt qua được rào cản của mình.Những câu nói đứt quãng hỗn độn xuất hiện trong đầu tôi, một khắc kia tôi chân chính vứt bỏ đạo đức và luân lý, cũng vứt bỏ rụt rè, nhìn thẳng vào dòng máu phản nghịch đang chảy trong cơ thể mình, tìm kiếm thân thể Cẩn Bồi giống như một lữ khách lang thang trên sa mạc nhiều ngày chợt thấy ốc đảo. Khi hắn dùng hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi, tôi tham lam vuốt ve cơ bắp săn chắc nổi cộm trên cánh tay hắn, hôn lên ngực hắn, giống như hắn, tôi liếm khắp ngực hắn như hắn đã làm cho tôi, hành vi thật phóng đãng, tôi không còn là tôi của ngày thường nữa, mà chỉ là người phụ nữ vì tình yêu và dục vọng thiêu đến mất hết lý trí.

Tôi phủ người giữa hai chân hắn để làm hài lòng hắn, không ai dạy tôi phải làm gì, tôi nghĩ đó là ma quỷ đang dẫn dắt tôi. Tôi nhìn chính mình trong tấm gương lớn sát đất bên cạnh, trông thật xa lạ nhưng đồng thời lại mê người như vậy, lấy một loại yêu diễm mà chính tôi cũng không nghĩ tới liếm láp dương vật ngỏng cao đầu của hắn, làn da trắng nõn ở dưới ánh đèn mờ ảo trông thật mịn màng, dâm đãng và gợi cảm. Tôi giương mắt nhìn thấy đôi mắt hắn ý loạn tình mê giống như tôi, nhìn hắn bỗng nhiên híp mắt nhíu chặt mày phun ra thứ chất lỏng nóng bỏng trắng đục đặc sệt trong miệng tôi, sau đó nuốt xuống, trong miệng tôi tràn ngập hương vị thuộc về hắn.

Hắn sướng như điên mà hôn tôi, chúng tôi quấn lấy nhau mãnh liệt, lý trí của tôi hoàn toàn không còn, còn hắn tồn tại không nhiều lắm, nhưng khi sắp sửa hòa làm một thể với tôi hắn vẫn còn bận tâm, bởi vì không áp dụng biện pháp tránh thai nào. " Chị an toàn rồi. " Tôi ghé vào người hắn, nói cho hắn biết.

Cơn đau đớn vì bị xé rách khiến tôi rên rỉ thành tiếng, có cảm giác được lấp đầy nhưng cũng không có một chút khoái cảm nào, nhưng mà tôi lại mê đắm với cảm giác đau đớn này, cảm giác đau đớn trên xúc giác của tôi chính là một loại khoái cảm tối thượng. Đây chính là nguyên nhân vì sao có một số người thích xem bi kịch như vậy, bởi vì trong cảm giác đau đớn mà bi kịch mang đến, bọn họ lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác khoái cảm, tôi cũng vậy. Chúng tôi hoàn toàn loạn luân, đối với gia đình chúng tôi, cha mẹ chúng tôi mà nói thật có thể nói là một bi kịch hoàn toàn, bi kịch mang tính hủy diệt, đối với hai chúng tôi mà nói lại là một hài kịch tràn ngập giãy dụa, càng đau, càng làm cho tôi cảm thấy đáng lý phải làm.

Tôi đau, hắn cũng không thoải mái, tôi có thể cảm thấy toàn thân hắn đều hơi run rẩy, lần đầu tiên của tôi chặt chẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu bội phần, cảm giác bị co bóp siết chặt, tôi nghĩ cả đời này hắn cũng không bao giờ quên được. Hắn không phải là một tay chơi giàu kinh nghiệm, chúng tôi đối với nhau đều là lần đầu tiên, tuy rất đau, nhưng nội tâm lại có loại ngọt ngào kinh thiên động địa.

Đó là đêm điên cuồng đầu tiên trong cuộc đời tôi, ở một góc nào đó của thành phố đang ngủ say, hai người vốn không nên yêu nhau lại mãnh liệt giải phóng tình yêu của họ, nỉ non ca ngợi đối phương, thổ lộ tình yêu say đắm triền miên lẫn nhau. Chúng tôi rơi vào địa ngục, nhưng giống như đang ở trên thiên đường.

★★★★★★★★★★★★★★

Cẩn Bồi đưa tôi trở về trường học, có lẽ là bầu không khí mập mờ đặc biệt giữa hai người sau khi quan hệ xác thịt, khiến bạn cùng phòng của tôi đều ngửi được hơi thở không bình thường, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hai chúng tôi, sau đó ngạc nhiên hỏi: " Cái gì?! Em trai cậu từ xa chạy đến đưa ô cho cậu?! " Lúc ấy tôi là cứng rắn lôi kéo Cẩn Bồi, hắn mới miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận.

" Em trai cậu đối với cậu quá tốt rồi đấy." Lúc Cẩn Bồi rời đi, Tiểu Trịnh mới dám hỏi tôi như vậy, " Lúc trước nếu Tiểu Mạc không nói cho chúng tôi biết quan hệ của hai người, tôi thật sự cho rằng hai người là người yêu. Nói thật, hai người tuyệt không giống chị em bình thường, tuyệt không."

Tất cả mọi người ai cũng cho rằng chị em ruột sẽ không trở thành tình nhân, cho nên đối với chúng tôi mặc dù hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng quy về tình thân. Đạo đức mà mọi người tuân thủ vừa vặn trở thành ô dù của chúng tôi, chúng tôi an toàn đứng dưới ô làm chuyện mà họ khinh thường nhất, mà họ thậm trí còn không biết.

Tôi biết, cấm kỵ qua đi chính là hoàn toàn trầm luân, trầm luân ngược lại làm cho người ta có dũng khí lớn hơn nữa.

Chúng tôi không kiêng nể gì thuê một gian phòng nhỏ bên cạnh trường học, Cẩn Bồi mỗi cuối tuần đều tới, mà tôi mỗi cuối tuần suốt đêm không về ngủ, bạn cùng phòng đều biết tôi và Cẩn Bồi ở cùng một chỗ, có lẽ cũng nghĩ tới phương diện kia, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, Chúng tôi dính nhau như keo như sơn, vừa rảnh rỗi liền nhắn tin cho nhau, mặc dù đều là những chuyện rất nhàm chán cùng với những lời ngon tiếng ngọt rất tục kia, nhưng chúng tôi vẫn rất thích thú.

Có đôi khi tôi cũng sợ, sợ hắn ở trong trường học sẽ gặp gỡ tình yêu lãng mạn gì đó, bỗng nhiên vừa thấy đã nhất kiến chung tình với cô gái nào, sau đó ảnh chụp bạn gái giả trong ví tiền sẽ đổi thành bạn gái thật. Càng quan tâm đến đối phương, lại càng sợ loại chuyện này,biết rằng trong khoa của họ có rất ít nữ sinh, nhưng cũng không đủ để xua tan lo lắng của tôi. Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, tôi lấy cớ bị bệnh xin nghỉ hai ngày, bắt xe đến đại học Z. Đây là lần đầu tiên tôi đến trường của hắn sau ba năm, hỏi một vài sinh viên, và sau đó tìm thấy ký túc xá của hắn.

Lúc gõ cửa tôi rất căng thẳng, rất sợ nhìn thấy cái gì nghe thấy cái đó. Một nam sinh thấp bé đi ra mở cửa, thấy tôi, kinh ngạc nhìn đi nhìn lại thêm mấy lần, kêu lên: " Cô là bạn gái Cẩn Bồi phải không! Sao tới đây không nói với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi còn quét dọn qua ký túc xá..."

" Tiểu Bồi không có ở đây sao? " Tôi nhìn thoáng qua vào bên trong, kỳ thật ký túc xá của bọn họ rất sạch sẽ, chỗ chúng tôi có mấy ký túc xá nữ so ra còn kém hơn. Vốn Cẩn Bồi là người không thích bừa bộn, phòng của hắn từ nhỏ đã luôn gọn gàng ngăn nắp.

" Cậu ấy đang thi đấu ở sân thể dục, cô có muốn đi không? " Chàng trai kia rất nhiệt tình, thay giày xong liền dẫn tôi đi. Tôi trò chuyện với cậu ta mấy câu, và tôi phát hiện ra cậu ta không biết Cẩn Bồi có một người chị sinh đôi, ngay từ đầu Cẩn Bồi luôn gọi tôi là "Bạn gái"

" Hai người thật sự có tướng phu thê, giống như anh em, nghe nói là thanh mai trúc mã?"

Đi tới sân bóng, xa xa tôi đã trông thấy một đám đông nhốn nháo người là người, nữ sinh chiếm đa số, giống như đãi ngộ của Lưu Xuyên Phong trong "Slam Dunk". Khi tiến đến gần hơn, tôi nghe thấy những nữ sinh kia đang hò hét " Học trưởng Phong Cẩn Bồi cố lên", trong lòng tôi vừa chua vừa ngọt. Lúc tôi đi qua vừa vặn đang giờ nghỉ ngơi giữa hiệp, các nữ sinh đều vây quanh, tôi chen không vào được, đứng ngay bên sân, xa xa nhìn Cẩn Bồi ngẩng đầu uống nước. Bạn cùng phòng của hắn dường như chen vào được, nói gì đó với hắn, trên mặt hắn hiện lên một trận vui sướng, lập tức nhìn quanh tìm kiếm tôi.

" Tiểu Bồi... "Tôi vẫy vẫy tay, hắn nhanh chóng đẩy đám đông sang một bên rồi chạy tới.

Chúng tôi chưa nói được mấy câu, Cẩn Bồi đã bị huấn luyện viên của bọn họ gọi đi, bạn cùng phòng của hắn dẫn tôi ra sân, mấy đồng đội khác của hắn đều rất thân thiện, nhưng vẫn không ai biết quan hệ thân thích của chúng tôi.

Tên ngốc Cẩn Bồi, chính hắn cho tới bây giờ vẫn không coi tôi là chị gái của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro