Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Có " bạn gái " Mirai Shida làm vỏ bọc,  tôi và Cẩn Bồi bình an vô sự vượt qua kỳ nghỉ đông, hắn luôn thích khi có bố mẹ ở nhà bỗng nhiên hôn tôi một cái rồi bỏ chạy, từ xa nhìn vẻ mặt kinh hồn chưa định của tôi cười trộm. Những tiếp xúc nhỏ tương tự như thế luôn luôn tiếp diễn, cuối cùng đều là tôi chạy trối chết. Lần nguy hiểm nhất là một buổi chiều bố mẹ đều đi làm, sau khi tắm tôi phát hiện ra quên lấy đồ lót, lại không dám nhờ Cẩn Bồi lấy giúp tôi, liền bọc khăn tắm lén lút vào phòng mình lấy, lúc trở lại phòng tắm bị Cẩn Bồi vừa vặn đi ra lấy đồ uống đụng phải, hắn lại biến thành một con sói xám lớn, nếu không phải tôi vừa khóc vừa la hét nắm chặt lấy khăn tắm, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, ngẫm lại mà thấy sợ hãi. Từ đó về sau, tôi không dám trần truồng đi ra ngoài lấy đồ nữa, mỗi lần trước khi đi tắm tôi giống như bị chứng OCD ( Rối loạn ám ảnh cưỡng chế ), kiểm tra đi kiểm tra lại quần áo mang vào để thay sau khi tắm.

Sau khi trở về trường học, chúng tôi vẫn gặp nhau một tháng một lần, cho tới bây giờ, cứ đến thứ bảy là hắn ngồi xe tới đây, ngày hôm sau rời đi. Tôi hỏi hắn ngồi xe như vậy có mệt không, hắn nói nếu không phải sợ tôi bị làm phiền, mỗi tuần hắn đều đến đây một chuyến. Quan hệ giữa tôi và hắn vẫn duy trì tương đối mập mờ  trong một khoảng thời gian rất dài, hắn biết tâm lý tôi vẫn có mâu thuẫn và giãy dụa, vì thế cũng náo loạn vài lần, nhưng sau đó đều không giải quyết được gì.

Tôi rất trạch ( trạch nữ ), từ sau khi mua laptop vào học kỳ 1 năm hai đại học, tôi dành phần lớn thời gian cho máy tính, lướt dạo trên Taobao mua đồ, chơi một số trò chơi nhỏ do Cẩn Bồi làm, cùng với một số trò chơi có quy mô lớn do Cẩn Bồi thử nghiệm chưa đưa ra thị trường, nói chung cuộc sống cũng thoải mái. Thỉnh thoảng tôi tham gia một vài hoạt động, cũng làm quen được một vài chàng trai, nhận được một số lời thổ lộ mang tính ám chỉ, nhưng luôn cảm thấy bọn họ không tốt bằng Cẩn Bồi, vô luận là chiều cao, tướng mạo hay là chỉ số thông minh gì đó. Không biết tôi so sánh như vậy có đúng hay không, nhưng nếu bọn họ không có cách nào giỏi hơn Cẩn Bồi, bảo tôi làm sao tiếp nhận?

Ba người bạn cùng phòng trước khi kết thúc năm thứ hai đại học đều có bạn trai, toàn bộ ký túc xá chỉ còn lại một mình tôi là "độc thân", Tiểu Mạc rất khó hiểu, nói Tiểu Vi, trông cậu không tệ, cũng không phải không ai theo đuổi, sao lại không có một nam sinh nào có thể lọt vào mắt cậu chứ? Chẳng lẽ cậu muốn làm "Băng sơn mỹ nhân" như Tiểu Long Nữ? Mỗi khi bị hỏi về vấn đề này, tôi đều trả lời qua loa, có một lần Tiểu Trịnh bỗng nhiên xen miệng vào, nói tôi có "tình cảm luyến đệ", làm cho tôi nhất thời cảm thấy chột dạ - cũng may là nói tôi "luyến đệ", không có nói thẳng tôi thích em trai.

Rõ ràng về mặt tâm lý tôi vẫn không thể chấp nhận loạn luân, nhưng vẫn duy trì loại quan hệ này với Cẩn Bồi. Đối với hành vi mỗi tháng hắn đến thăm tôi một lần, ban đầu còn xấu hổ, chậm rãi quen dần, hiện tại biến thành chờ mong, tuần hắn muốn tới tâm tình tôi đều tốt hơn bình thường. 

Thừa nhận thích một người, so với thích một người khó hơn rất nhiều. Nếu không phải vì một tai nạn ngoài ý muốn không thể tưởng tượng được, mối quan hệ của chúng tôi sẽ không bao giờ tiến triển.

★★★★★★★★★★★★★★★★

Hôm đó là thứ bảy, một mình tôi ra ngoài dạo phố, vừa ra ngoài không bao lâu đã cảm thấy bầu trời âm u, tiếc là tôi đã lên xe buýt rồi. Dự báo thời tiết ngày hôm qua chỉ nói hôm nay nhiệt độ sẽ hạ, không nói sẽ mưa, vì vậy tôi liền ôm tâm lý may mắn, không trở về lấy ô. Tôi mua mấy bộ quần áo giảm giá, số tiền còn lại cũng không nhiều, buổi trưa tôi tùy tiện ăn ở McDonald's, lúc chuẩn bị trở về trường học phát hiện trời vẫn đang mưa.

Trạm xe bus cách nơi này hai trạm dừng, nếu đi bộ chỉ mất đi hai mươi phút đã đến, nhưng bây giờ...Tôi ngồi đó cả tiếng đồng hồ, mưa vẫn rơi, mỗi lúc một nặng hạt hơn, không có xu thế ngừng lại. Tôi do dự có nên gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, nhờ họ ra ngoài đưa ô cho tôi hay không. Nhưng vừa nghĩ từ trường học đến đây phải đi mất 40 phút, trời lại lạnh, bọn họ sẽ ra ngoài sao? Tôi lại tiếp tục đợi thật lâu, những vị khách bên cạnh đến rồi đi, ánh mắt nhân viên phục vụ bàn càng lúc càng nhìn vào tôi nhiều hơn, khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Tôi lấy điện thoại di động ra xem thời gian, phát hiện điện thoại chỉ còn một cục pin, cục pin cuối cùng trên điện thoại Nokia cực kỳ bền, mà Motorola thì ngược lại, cục pin cuối cùng vô cùng yếu. Tôi thở dài, gọi điện thoại cho Tiểu Mạc, sau khi cô ấy biết tôi không mang ô, cô ấy ậm ừ nói mình đang đi cùng với bạn trai. Tôi lập tức hiểu ý, bạn trai cô ấy ở trường khác, hai người bọn họ cũng một tháng gặp mặt một lần, tuần này là Tiểu Mạc đi qua thăm cậu ta.

Trời ơi, Tiểu Mạc không tới được, cơ hội nhờ Tiểu Trịnh và Tiểu Trương càng thêm xa vời. Rơi vào đường cùng tôi vẫn gọi cho họ, quả nhiên không ngoài dự liệu, họ đều bảo tôi ở lại McDonald 's thêm một lúc nữa, khi nào tạnh mưa thì về, nếu không thì trực tiếp gọi taxi hoặc là chạy ra bên ngoài mua một chiếc ô. Tôi nói với họ rằng tiền trên người tôi không còn nhiều, không đủ để ngồi taxi, gần đấy cũng không có ai bán ô, họ vẫn bảo tôi đợi ở McDonald's cho đến khi tạnh mưa, còn chất vấn tôi tại sao lại bảo họ ra ngoài đưa ô cho tôi trong ngày trời lạnh này chỉ vì tôi quên mang theo.

Đúng vậy, mấy ngày nay trời thật sự rất lạnh, hôm qua Cẩn Bồi còn nói cho tôi biết hắn đi chơi bóng rổ, kết quả bị cảm. Coi như chỉ mất 5 phút đi bộ, để cho hai người kia đi ra ngoài đưa một cái ô, bọn họ không có khả năng đồng ý, chứ đừng nói đến việc đi từ trường học đến đây.

Sau khi tôi gọi điện, điện thoại của tôi hết pin và những lời nhắc nhở pin yếu bắt đầu xuất hiện. Bất đắc dĩ, tôi gọi điện thoại cho Cổ Lộ, hỏi cậu ta có thể đưa ô tới đây được không, lúc đầu cậu ta cho rằng tôi ở cách đó không xa, nên đồng ý đưa ô tới, khi tôi nói với cậu ta tôi đang ở McDonald 's, cậu ta rất kinh ngạc, nói một lúc nữa cậu ta có một cuộc họp, không đi được rồi. 

Tắt điện thoại đi, tôi nghiêng đầu nhìn màn mưa bên ngoài, bầu trời xám xịt, người đi đường vội vã, những chiếc lá khô bị mưa lạnh gió buốt thổi bay. Ở phương nam không thấy được ngày mưa khắc nghiệt như vậy, nhiều lá cây chết héo vẫn còn đậu trên cành, nhưng không cảm nhận được cái lạnh thấu tận tim gan giống như tôi.

McDonald's mở cửa 24/24, cùng lắm thì tôi ở đây cả đêm, cũng không sao cả. Điện thoại sắp hết pin, tôi nhắn tin cho Cẩn Bồi, oán giận nói: " Thật xui xẻo, trời mưa bị kẹt ở McDonald 's, không ai đưa ô cho chị, chị thật tội nghiệp." Vừa mới gửi đi chưa được mấy giây, Cẩn Bồi đã gọi điện thoại tới, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi liền nói như trong tin nhắn, điện thoại di động sắp hết pin rồi. Hắn hỏi tôi đang ở cửa hàng McDonald nào, tôi nói vị trí đại khái, hắn bảo tôi chờ ở đấy, hắn tới đón tôi. Tôi nói hắn đừng tới, quá xa, hơn nữa không phải hắn còn bị cảm sao, nhưng chưa kịp nói xong, điện thoại di động hoàn toàn hết pin, tự động tắt máy.

Trên người tôi chỉ còn lại 12 tệ, bỏ ra 10 tệ mua một cái bánh hamburger ăn xong, lại ngồi tại chỗ chờ. Ở McDonald's có một chiếc TV, tôi không biết là kênh nào, đang phát sóng bộ phim truyền hình Nhật Bản " Partners of Justice", một trong những nữ chính là Shida Mirai. Nhớ tới kỳ nghỉ đông năm nhất Cẩn Bồi lấy ảnh chụp của cô giả mạo bạn gái, tôi liền cảm thấy buồn cười cùng thân thiết. Cô gái này nhỏ hơn chúng tôi rất nhiều tuổi, diễn xuất rất đa dạng, nội dung vở kịch rất mới mẻ độc đáo, trong đó có một nam chính tôi biết, Hongo Kanata, trước đây đã từng đóng phiên bản live-action của "The Prince of Tennis", người đứng đầu Shota mới nhất của Nhật Bản, rất dễ thương.

Tôi đợi đến 10 giờ, Cẩn Bồi vẫn không xuất hiện. Tôi hy vọng hắn đừng tới, kỳ thật tôi ngồi cả đêm cũng không sao, ngày hôm sau chờ mưa nhỏ một chút hoặc là mưa tạnh tôi sẽ trở về. Nhưng điện thoại của tôi hết pin, không liên lạc được với hắn, không biết hắn đã tới chưa, có tìm được nơi này hay không.

Đời người cũng giống như một vở kịch, chúng ta thường xuyên nói tình tiết của một cuốn tiểu thuyết hoặc phim truyền hình nào đó rất lôi cuốn, nhất là tiểu thuyết của bậc thầy ngôn tình Quỳnh Dao, rất nhiều lời thoại và tình tiết lôi cuốn đều bị mọi người lấy ra nhại lại. Tôi cảm thấy mọi người làm như vậy thật sự là đang cô phụ lòng tốt của Quỳnh Dao, cô ấy cực lực đắp nặn cho chúng tôi một thế giới đơn thuần tốt đẹp, nơi tình yêu là trên hết, người tốt có kết cục tốt, người xấu có quả báo xấu, mang theo tuổi thanh xuân chúng ta rời xa trần thế ngươi lừa ta gạt, rời xa bản chất đa diện của lòng người, ban cho chúng ta cái đẹp, cho chúng ta tình yêu sinh tử tương hứa ( được hứa hẹn bởi sự sống và cái chết), lại bị chúng ta xuyên tạc. Chẳng lẽ bạn không hy vọng tình yêu như vậy xảy ra với mình? Bạn không muốn có được một vòng tay ấm áp trong lúc bạn bất lực nhất sao?

Tôi nhớ trong một bài hát có câu hát: " Nếu mỗi người đều là một đoạn kịch hí, đem phần rực rỡ nhất của đời mình lưu lại trong sinh mệnh của người khác, nếu như nhân gian mất đi vẻ mĩ lệ của son phấn, phần suy diễn này liệu có còn khiến người động lòng, nếu mỗi người đều là một đoạn kịch hí, trong vở kịch thỏa thích thể hiện sự ưu tư và vui vẻ chính mình, nếu thế gian mất đi chiếc mặt nạ đầy sắc màu, liệu sẽ có người thương tiếc và lưu luyến hay chăng." ( Chiết tử hí, tác giả: Mao Tuệ ) Dù không muốn Cẩn Bồi đến đón nhưng trong lòng tôi vẫn có một sự chờ mong ấm áp. Ở bên Cẩn Bồi khiến tôi thường xuyên rơi vào giãy dụa, thường bên trái là ngọt ngào mà bên phải là vực sâu, sự quan tâm và chăm sóc của hắn đối với tôi giống như những giọt nước chảy vào trái tim tôi, mỗi lần đều dập dờn nổi lên những gợn sóng nho nhỏ, lần lượt làm mờ đi ranh giới giữa em trai ruột và người đàn ông.

Người ở McDonald's càng ngày càng ít, gần mười một giờ đã chỉ còn lại một mình tôi, khách ra vào phần lớn là đóng gói mang đi, không một ai ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đối với tôi có chút hoài nghi, ra vẻ thân thiết đi lên hỏi tôi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tôi cảm thấy rất mất mặt, liền nói cho cô ấy biết tôi đang đợi người, cô ấy bán tín bán nghi rời đi.

Khi tôi lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, trong màn mưa mờ mịt và tối tăm, một bóng người vội vã xuất hiện, mặc áo khoác dạ màu đen, cầm ô kẻ sọc màu xanh đậm, cùng với một đôi mắt vội vàng tìm kiếm tôi. Cơ hồ là một giây sau, nước mắt ngập tràn trong hốc mắt, tràn ra rơi xuống mu bàn tay của tôi, nóng bỏng.

Cho dù bạn nói đây chỉ là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết cũng được, hay là Thần vận mệnh cố ý thử thách cũng được, nó xuất hiện trước mặt tôi một cách chân thực như vậy, nó khiến tôi tin tưởng những tình tiết được gọi là lôi nhân trong tiểu thuyết và phim truyền hình mà mình từng xem qua, chỉ cần xuất phát từ tình yêu, kỳ thật ai cũng làm được, người rơi vào tình yêu vốn chính là lôi nhân.

"Tiểu Vi!" Cẩn Bồi ở ngoài cửa sổ liếc mắt một cái phát hiện ra tôi, trên mặt hiện lên một nụ cười yên tâm, hắn chạy vào, kéo tay tôi, tôi cảm giác được tay hắn lạnh cứng tựa như một khối băng, nửa người đều là nước, quần từ đùi trở xuống đều đã ướt sũng. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, ai ngờ hắn sờ độ dày quần áo trên người tôi, lo lắng hỏi: "Chị có lạnh không?"

Tôi muốn nói với hắn, nơi này hệ thống sưởi ấm đầy đủ như vậy, làm sao có thể lạnh, ngược lại là hắn, sao lại thật sự ngu ngốc ngồi xe tới đây chỉ để đưa cho tôi một cái ô, còn khiến mình chật vật như vậy, câu đầu tiên còn hỏi tôi có lạnh hay không...Nhưng tôi làm thế nào cũng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, cắn môi dưới mặc cho nước mắt rơi lộp bộp

Trong cuốn tiểu thuyết " Săn lùng mỹ nam" của Stein tuy rằng tràn ngập tiếng cười, nhưng trong đó có một câu chuyện nhỏ vẫn làm cho tôi cảm động không thôi: Một gã ngốc đi mua giày cho vợ, dùng khoảng cách giữa hai bàn tay để đo kích thước bàn chân của vợ rồi đi một mạch đến hiệu giày trong chợ, tay anh đã đau nhức và tê dại. Có bao nhiêu người đã từng làm kẻ ngốc giống như vậy, ngốc nghếch chịu rất nhiều đau khổ chỉ vì một chút việc nhỏ của đối phương, lại mang đến cảm động vô tận. Cẩn Bồi lần này ngốc thật ngốc, tôi không nói rõ vị trí cụ thể, điện thoại di động lại hết pin, hắn lại đi tìm tôi khắp nơi trên con phố này, từ số 1 đến số 4, tổng cộng có bốn cửa hàng McDonald's, hắn vừa hỏi đường vừa tìm, cuối cùng mới tìm được tôi ở chỗ này.

Lúc tôi bị hắn ôm vào trong ngực, vừa khóc vừa nghĩ, trước kia đều là lỗi của tôi, là tôi nhu nhược, không dám vi phạm cái gọi là luân lý, cho dù nhiều lần chạm vào ranh giới luân lý, nhưng chung quy, tôi không có gan vượt qua nó, nắm chặt lấy tay hắn vươn ra với tôi. Đời này chị không muốn làm chị em với em nữa, kiếp sau cũng không muốn, nhưng kiếp sau chúng ta còn có thể gặp lại sao? Liệu em có còn yêu chị như đã từng trong cuộc đời này không? Nếu có kiếp sau, chúng ta cũng không cần làm người, làm người thật mệt mỏi thật dối trá, rõ ràng phần lớn thời gian bị dục vọng chi phối, lại còn phải làm bộ thề sống chết bảo vệ đạo đức luân lý. Nhưng tất cả đều là giả thiết, đời này chúng ta phải đối mặt với bố mẹ như thế nào, đối mặt với những người bảo vệ đạo đức tự cho là đúng như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro