Chương 09
Trước khi lên tàu tôi gửi một tin nhắn nói cho Cẩn Bồi tôi sắp về nhà, hắn trả lời tôi rằng hắn còn có việc chưa làm xong, về nhà muộn hơn tôi 2 ngày, chỉ vậy thôi, hắn không hề đề cập đến chuyện bạn gái hắn với tôi. Tôi không trả lời hắn nữa, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, có một loại cảm giác bị người đùa bỡn. Tôi nhớ lại hành vi mấy ngày nay của Cẩn Bồi, bỗng nhiên cảm thấy tôi chẳng qua chỉ là đối tượng phát tiết dục vọng của hắn trong thời kỳ trưởng thành, bởi vì bên cạnh hắn không có cô gái nào khác, đương nhiên đối với người chị gái là tôi nảy sinh tò mò cùng ảo tưởng, nhất là sau khi xem những video kia, hắn rất tự nhiên liên tưởng đến tôi. Sau khi ý thức được điểm này, tâm trạng của tôi trở nên rất tệ, nói khó nghe một chút, nó giống như một người phụ nữ bỗng nhiên nhận ra sự bàng hoàng và thất vọng khi người khác chỉ coi mình như một gái điếm.
Tôi đắm chìm trong cảm xúc u ám của mình, vừa tự trách vừa oán giận, bỗng nhiên chán ghét Cẩn Bồi, chán ghét hắn dùng lý do đường hoàng dụ dỗ tôi chấp nhận hắn, kỳ thật chẳng qua chỉ là muốn phát tiết tính dục lên người tôi. Đến giờ ăn cơm, Cẩn Bồi sẽ gửi tin nhắn tới nhắc nhở tôi phải đi mua cơm ăn, còn dặn dò tôi không được ăn đồ người khác cho, cũng đừng nói chuyện với người lạ. Tôi một tin cũng không trả lời hắn, hắn dường như cũng không so đo.
Rạng sáng tôi về đến nhà, tắm cũng không tắm đã ngã xuống giường ngủ, đến tối muộn tôi mới dậy. Mẹ làm rất nhiều món tôi thích ăn, ông bà nội cũng đến thăm tôi. Buổi tối trước ngày Cẩn Bồi trở về, tôi đến phòng hắn lên mạng, nhìn chăn ga mới thay trên giường hắn, có chút thất thần. Tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng, lên mạng tìm xem có tiểu thuyết nào liên quan đến tình yêu bất luân hay không, tra trên "Baidu Knows", thấy tất cả mọi người đề cử mạng Tấn Giang, tôi liền mở ra xem. Tôi tìm thấy mấy cuốn tiểu thuyết không luân, đọc vài chương đầu tiên, tôi cũng không muốn xem nữa, bởi vì tôi cảm thấy nó giả tạo, có vẻ như nam chính và nữ chính đều loạn luân vì mục đích nào đó, tôi không nhìn thấy bọn họ giãy dụa chút nào, chỉ nhìn thấy bọn họ lấy danh nghĩa tình yêu mà tiến hành cảnh giường chiếu khoa trương, làm cho tôi cảm thấy ghê tởm. Nếu chuyện này thật sự xảy ra với tác giả, bản thân tác giả sẽ vui vẻ như vậy sao?
Khi tôi sắp mất kiên nhẫn, tôi nhìn thấy một quyển tiểu thuyết tên không quá thu hút là Trầm Luân, cùng tên với Trầm Luân của Úc Đạt Phu, tác giả là Mộc Chi Âm. Các bình luận bên dưới tiểu thuyết có khen có chê, có người khen ngợi cách hành văn rất hay, có người chê bai nhàm chán. Tôi tò mò mở ra đọc, cảm thấy rất hay, nữ chính chật vật cùng giãy dụa, nam chính cường ngạnh thậm chí tàn nhẫn, dục vọng cùng luân lý đan xen, lại khiến cho lòng của tôi sinh ra đồng cảm thật lớn. Khi tôi đọc xong chương cuối cùng thế mà đã quá mười hai giờ rồi, mà tôi căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Tôi nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng hồi tưởng tình tiết trong "Trầm luân" , thủy chung cảm thấy kinh tâm động phách. Liệu một tình yêu như vậy có thực sự được phép? Loại tình yêu này có thật sự là tình yêu không? Tôi thủy chung nghĩ không ra đáp án.
Lúc Cẩn Bồi trở về tôi còn đang ngủ, tiếng cười đùa nói chuyện của hắn với bố mẹ đánh thức tôi. Tôi luôn có thói quen tức giận khi rời giường, tôi tức giận, trùm chăn tiếp tục ngủ, còn không quá một phút đã có người mở cửa tiến vào, kéo chăn đang trùm trên đầu tôi ra, nói: " Bà chị heo lười, em đã trở về."
Tôi giật chăn, trùm đầu tiếp tục ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Sau khi rời giường liền nghe thấy bố ở trong phòng khách dạy dỗ Cẩn Bồi, cái gì mà có bạn gái cũng không nên ham chơi, làm chuyện gì phải cân nhắc hậu quả gì đó, Cẩn Bồi miệng liên tục đáp ứng.
Xem ra Cẩn Bồi hẳn là "Tỉnh ngộ", về sau sẽ không quấn quít lấy tôi nữa. Chuyện cũ trước kia ai cũng đừng nhắc tới, cứ để bí mật vĩnh viễn trở thành bí mật.
Lúc Cẩn Bồi đi tắm, mẹ bảo tôi cùng bà ấy giúp Cẩn Bồi sắp xếp lại đồ mang về, tôi lật ví tiền Cẩn Bồi, tiện tay mở ra xem, tôi nhìn thoáng qua, trong ngăn ví thứ hai có ảnh chụp một cô gái, ảnh chụp khá đẹp, nhưng bộ dạng cũng không phải đặc biệt đẹp mắt. Mẹ lại gần, nói cái gì mà là bà ấy hay gì đó.
Hết thảy mọi chuyện hoang đường cứ như vậy mà kết thúc đi......
★★★★★★★★★★★★★★
Liên tiếp mấy ngày, Cẩn Bồi đều đi ra ngoài tụ họp bạn bè thời cấp 3, rất ít khi ở nhà. Thỉnh thoảng tôi giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, ra ngoài sắm sửa chút đồ Tết, cuộc sống của tôi trở nên rất bận rộn. Thỉnh thoảng tôi nghe mẹ nói Cẩn Bồi gọi điện thoại sau lưng bọn họ, có thể là gọi cho bạn gái không muốn cho chúng tôi nghe thấy. Nhìn vẻ mặt của bố mẹ, chỉ cần Cẩn Bồi không tồn tại ý nghĩ với tôi, hẹn hò với bất cứ cô gái nào bọn họ đều vui vẻ. Có một hôm, nửa đêm tôi thức dậy đi WC, nhìn thấy Cẩn Bồi ở trên ban công gọi điện thoại, nói cái gì tôi nghe không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng " Bây giờ tôi đang ở nhà, đợi cho đến khi tôi quay lại, v.v.v " xem ra khá thân thiết.
Mà tôi lại cảm thấy xấu hổ cùng phẫn nộ, có cảm giác như mình đang bị chơi đùa.
Trước đêm giao thừa một ngày, tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi, gần mười một giờ, Cẩn Bồi mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền cởi áo khoác treo ở trên giá áo, nói: "Chị, em đói bụng, có gì ăn không?"
" Không có. " Tôi lạnh lùng trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hắn đi vào bếp dạo một vòng, đi ra nói: "Em muốn ăn cơm rang."
"Muốn ăn thì tự mình rang đi."
" Nếu em biết làm thì tốt, chị, chị giúp em rang đi..." Cẩn Bồi tùy hứng đi lên kéo tôi, thái độ và giọng điệu không giống thường ngày chút nào, nhất định lại có cái gì đó kỳ quái, tôi mới không bị hắn lừa.
" Chị muốn xem TV, em không tự mình rang được thì nhịn đói. " Tôi hất tay hắn ra, ngồi vào một góc kia của sô pha.
" Các con cãi nhau cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn cãi nhau nữa." Bố có lẽ là nghe thấy tiếng động, trong lòng vẫn còn phòng bị, đi ra xem chúng tôi đang làm gì.
Cẩn Bồi ủy khuất nhìn về phía bố, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ vào tôi cáo trạng với bố. " Bố, con đói bụng, chị cũng không giúp con làm đồ ăn khuya."
" Tiểu Vi đi giúp em trai làm bữa khuya đi, mẹ con đã ngủ rồi. " Bố vừa về phòng vừa nói, " Ăn xong rồi nhanh đi ngủ."
Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn mặt dày giả vờ không nhìn thấy, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển tới kênh thể thao, ngồi xuống chờ ăn khuya.
Ăn ăn ăn, ăn xong liền trở nên mập mạp như khi còn bé đi! Tôi buộc tóc rồi bước vào bếp, đeo tạp dề, lấy cơm thừa và trứng gà trong tủ lạnh ra, nhìn thấy còn có một miếng thịt giăm bông nhỏ, cũng lấy ra cùng. Khi tôi đang cắt thịt giăm bông thành từng khối nhỏ, Cẩn Bồi rón rén đi vào, nói ăn cơm rang quá khô, muốn tôi nấu thêm bát canh canh rong biển cho hắn, tôi tức giận đuổi hắn ra ngoài.
" Tiểu Vi, dáng vẻ nấu cơm của chị thật đẹp. " Hắn nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng lộ ra bản tính.
" Nịnh bợ chị cũng vô dụng, khát nước thì tự rót lấy mà uống. " Tôi đổ dầu vào chảo, lấy một cái bát đánh trứng gà. Hắn vẫn tựa vào cạnh cửa nhìn tôi cơm rang, ngoại trừ hỏi hắn có muốn cho ớt vào hay không tôi cũng không để ý tới hắn nữa, nhanh chóng bưng cơm rang nóng hổi cho hắn, cởi tạp dề xuống dặn dò một câu "Ăn xong tự mình rửa bát đi" rồi chuẩn bị đi ngủ.
Lúc đi ngang qua bên cạnh hắn bị hắn kéo lại, tôi nghĩ hắn muốn tôi nấu canh rong biển cho hắn, liền nói: " Nấu em cũng ăn không hết...này... " Đừng trách tôi sợ hãi kêu lên, hắn ôm lấy tôi, khiến tôi hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn ra. " Em lại muốn làm gì? Đây là nhà, bố mẹ đều ở đây."
" Tiểu Vi... " Hắn dùng giọng điệu mập mờ gọi tôi.
Ở nhà một người, ở trường một người, hắn nghĩ như vậy sao? Sao hắn có thể đê tiện như vậy..." Có bạn gái thì đừng tới trêu chọc chị, em nếu không phải em trai chị chị đã sớm đánh em." Tôi hung hăng lườm hắn, thuận tay kéo tạp dề ra ném lên người hắn, thừa dịp hắn đi nhặt, tôi vòng qua bên người hắn, lại bị cánh tay chắn ngang của hắn chặn lại.
" Ghen à? " Hắn liếc xéo tôi, nhếch một bên khóe miệng, nhìn qua thật đáng ghét.
" Chị điên rồi mới ăn dấm chua của em. " Tôi đẩy cánh tay hắn một cái, quả nhiên không đẩy ra được.
Hắn xoay người đóng cửa phòng bếp lại, tôi bị động tác này của hắn dọa đến hai chân mềm nhũn, tôi thực sự sợ bố tôi lại ra nhìn chúng tôi, phát hiện Cẩn Bồi không ở phòng khách, mà là đóng cửa phòng bếp ở cùng một chỗ với tôi. Hắn cười lưu manh nhìn tôi một cái, móc ví tiền ra, rút tấm ảnh kia ra, đưa đến trước mặt tôi như đưa giấy chứng nhận, hỏi: "Là cái này sao?"
Tôi quay đầu đi.
"Nếu em nhớ không lầm thì tên cô ấy là Shida Mirai." Hắn nhướng mày, thu tấm ảnh lại.
Cái tên nghe quen quen nhưng sao lại không giống cái tên mà người Trung Quốc hay gọi?! Chờ một chút...không lẽ....."Cô ấy là người Nhật Bản?!"
" Cũng không phải là một kẻ ngốc, sao ngay cả diễn viên Nhật Bản chị cũng không biết. " Hắn giả vờ tiếc nuối bĩu môi, " Thật vất vả mới ăn dấm chua mà còn ăn nhiều như vậy."
"Chị không ghen đâu!" tôi kêu lên mới phát hiện giọng mình lớn, che miệng hối hận muốn chết, căng thẳng đến mức dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sắp bị bệnh tim mất thôi.
" Đồ ngốc, nếu như em không nói mình có bạn gái, chị còn muốn được cùng em trải qua kỳ nghỉ đông không..." Cẩn Bồi nhìn tôi, duỗi tay ra, giống như an ủi xoa đầu tôi hai cái.
Tôi không phải là người dễ bị hắn lừa gạt như vậy, liền không chút suy nghĩ truy vấn hắn: " Gỉa bộ có bạn gái đến mức nửa đêm thức dậy gọi điện thoại sao? "
Hắn lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ, " Em đang giúp một công ty game làm thí nghiệm trò chơi mới, không thể ban ngày ban mặt cùng bọn họ nói chuyện, không phải vì sợ bố mẹ biết em đang kiếm tiền chỉ để đi gặp chị sao? "
" Vậy em phải nói, em không nói làm sao chị biết được"
" Em đây không phải đang nói sao? " Cẩm Bồi làm ra vẻ bị khi dễ, " Nhìn chị mấy ngày nay sắc mặt không tốt, em nào dám ở nhà nhiều. "
" Chị không có, em đừng nói bậy. " Tôi mạnh miệng, nhưng trong lòng lại giống như có thứ gì đó buông xuống.
" Để bồi thường, chị hôn em một cái đi. " Cẩn Bồi nghiêng đầu, chỉ vào mình.
" Không! Em tránh ra, chị muốn đi ngủ."
" Không cho, vậy một là chị nấu canh rong biển cho em, hai là hôn em một cái." Hắn chống đối lại tôi, chặn ở cửa, kiêu căng ngẩng mặt lên.
" Vô lại! " Tôi nghiến răng nghiến lợi, không tình nguyện đổ nước sôi vào nồi.
Lúc tôi thả rong biển vào nồi, liếc nhìn hắn một cái, hắn mỉm cười nhìn tôi, không có ý tốt. Khi tôi múc canh xong, bưng ra đặt bên cạnh cơm rang, đang định mở cửa rời đi, hắn âm trầm gọi tôi lại: " Chị quên gì rồi?"
" Em đừng nghĩ đến việc bảo chị rửa bát, việc đó là của em! " Tôi cau mày la lên.
" Chị còn chưa hôn em mà. " Hắn lại chỉ vào mình.
" Không phải chị đã nấu canh rồi sao?! " Cư nhiên vô lại như vậy!
Hắn khinh thường cười cười, ánh mắt nhìn lên, "Vậy em phải kêu người."
" Kêu cái gì? "
"Em kêu: Bố mẹ mau mau tới đây, con cùng Tiểu Vi ở phòng bếp còn đóng cửa...". Hắn còn chưa nói xong, tôi đã kiễng chân bịt miệng hắn, tức muốn hộc máu mắng hắn là đồ khốn, đáng tiếc chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng. Cuối cùng, tôi kéo cổ áo hắn, nghiến răng, bĩu môi chạm vào đôi môi cong đắc ý của hắn, rồi lập tức đẩy hắn ra.
Lúc muốn mở cửa, hắn ở phía sau kêu lên: "Tiểu Vi......"
" Lại sao nữa?! " Tôi mặt đỏ tai hồng quay đầu lại, thấy hắn bưng cơm rang ăn một miếng ngon lành, một lúc sau mới nói: " Kỳ thật vừa rồi em chỉ muốn chị hôn mặt em một cái. " Nói xong, còn vươn đầu lưỡi liếm môi dưới một cái.
Đồ âm hiểm! Vô lại! Lưu manh! Tôi mở cửa bước ra ngoài, trả thù hắn bằng cách tắt đèn nhà bếp - mặc dù điều đó không thực sự gây tổn hại gì cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro