Chương 08
Sau khi quyết định để Cẩn Bồi ở lại trường tôi một đêm, tôi bởi vì sợ hãi mà mấy lần muốn thay đổi quyết định để cho hắn trở về. Cho dù tôi có oán hắn, sợ hắn, nhưng tình thân tích lũy 18 năm kia không phải một sớm một chiều là có thể phá hủy. Hắn muộn như vậy trở về, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, tôi gánh không nổi trách nhiệm, cũng không muốn nghĩ đến kết quả như vậy.
Tôi nói với hắn trường chúng tôi quy định ký túc xá nữ không thể để nam sinh ngủ lại, cho nên bảo hắn đến nhà khách trường học ngủ một đêm, ngày mai mua vé trở về. Hắn không phản đối, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc chúng tôi ăn cơm xong là hơn 8 giờ, hắn nói bây giờ đến nhà khách thì sớm quá, bảo tôi dẫn hắn đi dạo một vòng quanh trường học. Trường chúng tôi rất lớn, tản bộ một chuyến phải mất một giờ, rất tốt để tiêu hóa.
Vừa đi tôi vừa giới thiệu với hắn kiến trúc trường học, đương nhiên không thể so với đại học Z của bọn họ, nhưng ngoại trừ cái này tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Khi chúng tôi bước đi, hắn tiến lại gần, thuận thế nắm tay tôi, rất giống tình cảnh chúng tôi cùng nhau về nhà hồi tiểu học. Bất kể gió hay mưa, chúng tôi nắm tay nhau cùng đi học, cùng tan học, gặp người quen đồng thanh chào hỏi, gọi cô chú rất ngọt ngào. Mãi cho đến năm lên lớp bốn, tôi có bạn thân, không cùng hắn đi học tan học nữa, nhưng thường thường khi vừa ngoảnh đầu lại, đều có thể nhìn thấy bóng dáng mập mạp lặng lẽ đi theo chúng tôi.
Nhiều năm sau một lần nữa nắm tay, tay hắn trở nên rất xa lạ, bàn tay nhỏ nhắn mum múp thịt trở nên lớn hơn, mở ra có thể đem toàn bộ nắm tay của tôi bao lấy, ngón tay dài mà hữu lực, bỗng nhiên đổi thành mười ngón đan vào nhau khiến tôi làm thế nào cũng không thoát ra được.
Sau khi nắm tay tôi không nói gì nữa, quả thực giống như bị hắn kéo đi về phía trước. Trong sân trường có rất nhiều đôi tình nhân, lúc đi đường cũng nắm tay nhau, vai kề vai cũng có, ở chỗ tối thân mật cũng có, chúng tôi bình thường nhất, không thu hút sự chú ý đặc biệt gì, điều này làm cho tôi thấy ổn hơn một chút. Ở một nơi không ai biết đến chúng tôi, dù có thân mật đến đâu, cũng sẽ không bị gắn mác " đồi phong bại tục"?
Thân ở nơi đất khách quê người không tránh khỏi cảm giác cô độc, trong những ngày nghỉ lễ cảm giác càng nhớ người thân gấp bội, chợt có người thân bên cạnh, hơn nữa còn có quan hệ mập mờ tương tự như tình nhân, cảm giác đó giống như là một loại trái cây kỳ dị, mang đủ loại hương vị.
Khi đến cây cầu nhỏ cuối khuôn viên trường, chúng tôi dừng lại, gió mát hiu hiu thổi qua biển mồ hôi trên trán tôi, hắn không muốn buông tay tôi ra, tôi quay đầu nhìn đi chỗ khác, không nhìn hắn. Dưới bóng cây bên bờ sông cũng có không ít cặp tình nhân âu yếm, không coi ai ra gì trêu chọc hôn môi, thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn thấy cũng giả vờ như không nhìn thấy, nhiều nhất ghé mắt nhìn chút liền vội vàng lướt qua. Hắn di chuyển ra phía sau và ôm tôi từ phía sau, tôi theo bản năng kháng cự hai lần rồi cuối cùng bỏ cuộc. Tôi không nói, hắn không nói, không ai ở đây biết về mối quan hệ của chúng tôi, chỉ là trong lòng mình không chịu nổi mà thôi. Mỗi khi hắn vừa có hành vi thân cận như thế, trong lòng tôi liền tránh không được thiên nhân giao chiến, mâu thuẫn cùng giãy dụa, luận tranh đúng sai, lang thang giữa những gì nên và không nên, ranh giới giữa tình thân và tình yêu, và cảm giác tội lỗi cùng niềm vui nhanh chóng ẩn sau cảm giác tội lỗi.
Hắn vén mái tóc dài buông xõa sau lưng của tôi lên, kề môi vào cổ tôi, tôi cảm thấy nhột nhột, tôi nói em đừng làm vậy, hắn đáp lại Tiểu Vi, em nhớ chị, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, chạm đến một góc mềm mại trong nội tâm tôi. Hắn siết chặt vòng tay ôm chặt eo tôi, ngón cái của bàn tay kia bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi, tôi nghiêng đầu né tránh, hắn ngẩng đầu, một nụ hôn nhẹ rơi vào bên môi tôi.
Điện thoại di động của tôi bỗng nhiên vang lên, tôi như trút được gánh nặng đưa tay vào túi áo móc ra, chữ "Mẹ" trên màn hình điện thoại, khiến sau lưng tôi chợt lạnh. Tôi chống lên bàn tay đang ôm eo tôi, nhưng không đẩy ra, nhận điện thoại người nhà trong vòng tay càng thêm chặt chẽ hơn của hắn, tim tôi đập thình thịch.
Mẹ chỉ hỏi tôi ở trường thế nào, Ngày Quốc Khánh không về nhà có cô đơn không, bảo tôi lúc rảnh rỗi có thể đi dạo phố, mua sắm chút đồ đạc. Đổi lại lúc bố nhận máy, bố rất trực tiếp hỏi Cẩn Bồi có nói muốn tới thăm tôi hay không, tôi không ngần ngại nói một cách hoảng hốt, trả lời bố không có, lại hư tình giả ý hỏi bố Cẩn Bồi ở trong trường học thế nào, v.v., bố làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, con trai của bố đang ôm con gái của bố, ngay tại phía sau nghe chúng tôi nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại trong lòng tôi khổ sở muốn chết, nói ra sự thật khiến bố mẹ lo lắng thống khổ, còn nói dối khiến tôi cảm thấy có lỗi với bản thân. Hắn rút điện thoại di động từ trong tay tôi ra, mở xem nội dung bên trong, tôi nhớ tới bên trong có rất nhiều tin nhắn tôi quên xóa, trong đó có Cổ Lộ, hỏi tôi Quốc Khánh có thể cùng nhau đi dạo phố hay không. Không còn nghi ngờ gì, những tin nhắn này không thoát khỏi ánh mắt của Cẩn Bồi, việc đầu tiên khi hắn lấy được điện thoại di động của tôi chính là nhìn vào hộp thư đến, hộp thư đi, sau đó xem nhật ký cuộc gọi của tôi. Sau khi trả lại điện thoại cho tôi, hắn cái gì cũng không hỏi, buông tôi ra rồi tựa người vào một bên.
"Tiểu Bồi..." Tôi kéo góc áo của hắn.
"Thật đáng thương," hắn chế nhạo.
Tôi hỏi: "Ai đáng thương?"
" Tiểu tử tên Cổ Lộ kia." Hắn đặt lên vai tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, " Hắn không biết lý do duy nhất chị cho phép hắn theo đuổi là - hắn không phải là em trai của chị."
Hắn giống như đã phá vỡ một cái cái gì, nguyên nhân duy nhất khiến tôi đối với hắn lo sợ canh cánh trong lòng chính là — hắn là em trai của tôi. Nhưng làm sao tôi cũng không nghĩ ra, giữa người thân cũng tồn tại dục niệm, gia đình sẽ biến thành cái dạng gì. Có rất nhiều điều mà xã hội này không cho phép, ngay cả sự kết hợp giữa hai người nam nữ với sự chênh lệch tuổi tác rất lớn cũng sẽ đưa tới rất nhiều những lời đàm tiếu, lại càng không cần nói đến những đôi nam nữ có mối quan hệ huyết thống hoặc là bối phận quan hệ đặc thù. Rất nhiều người đối với loại chuyện này cảm thấy khinh miệt, kỳ thị, cho dù trong bọn họ có một bộ phận người có thể chấp nhận tình yêu đồng tính, nhưng đối với quan hệ huyết thống, bọn họ lại cảm thấy dơ bẩn. Nhưng từ hàng ngàn năm trước, để đảm bảo sự thuần khiết của huyết thống, vương thất Ai Cập thường kết hôn với người thân, và cuộc hôn nhân giữa anh em, chị em được coi là tuyệt đối thuần khiết.
"Nếu như chị và em không có quan hệ huyết thống..." tôi hít một hơi thật sâu, muốn gạt bỏ thân phận chị em của mình, một lần nữa nhìn kỹ nam nhân trước mắt này, hắn xua tay, xụ mặt nói: " Đừng có ảo tưởng viển vông, chúng ta là chị em ruột thịt, chị phải nhận rõ sự thật này, nếu không chị sẽ càng thêm thống khổ."
Tôi bị lời nói của hắn đánh bại, tâm loạn như ma, hắn một tay ôm tôi, thấp giọng nói bên tai tôi: " Cho dù em ôm chị, hôn chị hay làm điều gì đó thân mật hơn với chị, chị phải thời thời khắc khắc nhớ rằng đây là em trai ruột của mình, chị không cảm thấy điều này rất tuyệt sao?"
"Câm mồm!" tôi bịt tai lại.
"Tiểu Vi..." Hắn lại giống như lần trước đem tôi vây ở giữa hai tay, ánh mắt sáng quắc, cực kỳ giống con rắn dụ dỗ Eva phạm tội trong vườn Địa Đàng, hướng tôi phun kịch độc hồng tin tử, "Thử nghĩ xem, bọn họ đều biết chúng ta là chị em, bố mẹ cách xa ngàn dặm lo lắng chúng ta sẽ làm ra hành động kinh thế hãi tục gì, thế nhưng, hai chúng ta ở chỗ này, ở nơi không ai biết thân phận của chúng ta..." Môi hắn dần dần áp xuống, hôn tôi, tôi như bị mê hoặc, khi tiếp xúc với đôi môi ấm áp mềm mại của hắn, toàn thân tôi run lên vì cảm giác tội lỗi, một cảm giác khoái cảm tội lỗi, và tôi tự nghĩ — Người này là em trai tôi, tôi là chị của hắn, chúng tôi hôn nhau ở nơi không ai biết thân phận của chúng tôi...Khoái cảm dâng trào, từ bị dụ dỗ phạm tội đến chủ động phạm tội, khoái cảm vô danh khó tả dâng lên trong cơ thể, thực ra chúng ta dù sao cũng chảy cùng một dòng máu, đối với cùng một loại tội ác lại cũng có sở thích và cảm thụ giống nhau.
Nụ hôn lay động tâm hồn kéo dài lâu thật lâu, tôi bám vào bả vai hắn, lưng tựa vào đá cẩm thạch lạnh như băng trên cầu, trong lúc môi lưỡi quấn quýt không ngừng trầm luân lại trầm luân.
Phạm tội là một phương thuốc dùng thuốc phiện để chữa bệnh, khó có thể bỏ, càng lún càng sâu...
★★★★★★★★★★★★★
Kỳ diệu thay, từ sau đêm đó, tôi không hề e sợ Cẩn Bồi nữa,nhưng đối với sự thân mật thỉnh thoảng của hắn tôi có thể trốn thì trốn, có thể đẩy thì đẩy. Tôi nghĩ, khi đó tôi, về mặt tâm lý vẫn không thể tiếp nhận tiếp xúc sâu hơn nhanh như vậy. Cẩn Bồi cũng không uy hiếp tôi như lúc ở trên tàu nữa, còn nói với tôi lần đó hắn cố ý dọa tôi, chính là thích nhìn tôi sợ tới mức co rúm lại liều mạng cầu xin hắn, đồng thời cũng biểu lộ thái độ của hắn.
Nếu nói điều duy nhất tôi không chịu nổi có lẽ vẫn là vẻ mặt âm tình bất định của hắn, tôi hứa với hắn sẽ để hắn ở lại đến sau kỳ nghỉ dài hạn xong mới trở về trường học, hắn hài lòng sờ đầu tôi, nhưng giây tiếp theo, bởi vì Cổ Lộ gửi đến một tin nhắn cho tôi mà mặt hắn lập tức biến sắc mặt, so với lật sách còn nhanh hơn.
Sau kỳ nghỉ dài hạn, cuộc sống của tôi lại trở lại bình thường. Đối với Cổ Lộ, tuy rằng Cẩn Bồi cho rằng cậu ta quá bình thường, không đủ khả năng uy hiếp, bảo tôi đừng cự tuyệt nhanh như vậy, giữ cậu ta lại giúp tôi làm chút chuyện cũng tốt, nhưng tôi rất xấu hổ khi vô duyên vô cớ lợi dụng người khác, cuối cùng từ chối sự ân cần theo đuổi của cậu ta. Làm cho tôi phiền não chính là, không biết có phải giọng điệu của tôi quá uyển chuyển hay không, Cổ Lộ không chịu buông tha.
Thái độ của Tiểu Trịnh đối với tôi thu liễm hơn, nhưng có đôi khi vẫn có chút mâu thuẫn nhỏ, tôi cố gắng nhịn xuống, nghe được mấy lời không dễ nghe cũng coi như gió thoảng bên tai, thuyết phục chính mình không nên đi tranh cãi, làm ầm ĩ. Có đôi khi tôi thậm chí còn hoài nghi mối quan hệ giao tiếp giữa người với người đều là nhẫn nhịn có phải hay không, bạn nhẫn tôi, tôi nhẫn bạn, mặt ngoài hòa hợp, nội tâm lạnh lùng vô cùng. Có một lần tôi xem một bộ phim phân tích bản chất con người " Battle Royale" của Nhật Bản, các bạn cùng phòng của tôi cho rằng nó quá đẫm máu, mà tôi cho rằng đó là một bộ phim kinh dị chân chính, nó cho bạn thấy cái gì gọi là bản chất con người — Khi bạn bị mắc kẹt trên một hòn đảo với bạn bè hoặc người lạ, và bạn phải giết tất cả những người khác để được giải cứu, bạn sẽ cầm dao hay ngồi chờ chết? Sau khi xem xong tôi cảm thấy, bất luận kẻ nào cũng không đáng tin, dưới tình huống như vậy, có lẽ chỉ có bố mẹ ruột của bạn mới không đem dao chĩa vào bạn, mà bạn sẽ đem dao chĩa vào bọn họ sao? Cẩn Bồi, người sinh ra cùng với tôi, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Cẩn Bồi một tháng đến thăm tôi một lần, các bạn học đều nói tình cảm chị em chúng tôi thật tốt, mấy người bạn còn nửa đùa nửa thật hỏi tôi có thể giới thiệu em trai cho họ làm quen hay không, phát triển các mối quan hệ? Tôi cùng bọn họ đánh Thái Cực, bọn họ nói tôi keo kiệt.( Mình cũng không hiểu nghĩa của câu này lắm, ai biết thì giúp mk giải thích với nha. Thanks )
Tháng 12 và tháng 1, hai chúng tôi đều phải thi, nên tạm thời không thể gặp mặt, cũng rất ít liên lạc. Nghĩ đến thi xong về nhà đón tết âm lịch, không biết sẽ bị bố mẹ tách ra như thế nào, trong lòng tôi cảm thấy bất lực. Điều tôi hy vọng nhất bây giờ chính là bố mẹ không cần vì tình cảm của Tiểu Bồi đối với tôi mà thống khổ, đặc biệt là ngàn vạn lần đừng bị bọn họ phát hiện tôi và Tiểu Bồi mập mờ. Tôi tận lực giấu diếm, chính là vì không muốn bọn họ bị tổn thương, cảm giác tội lỗi chiếm cứ trong lòng tôi cũng không quá mãnh liệt.
Thi xong môn cuối cùng, ngày mai có thể lên đường về nhà, tôi hưng phấn gọi điện thoại về. Bố mẹ tôi rất vui, tôi thử thăm dò hỏi liệu năm nay gia đình chúng tôi có cùng nhau đón Tết không, bọn họ nói tất nhiên rồi, tôi nghĩ thầm có phải bố mẹ đã lâu không gặp chúng tôi, cho nên phá lệ không đem chúng tôi tách ra.
"Khi nào Tiểu Bồi về nhà?" tôi biết rõ còn cố hỏi, nếu tôi không hỏi, ngược lại có vẻ không bình thường.
"Muộn hơn con hai ba ngày." Giọng mẹ rất nhẹ nhàng, nói với tôi: "Nghe nói nó ở trường học có bạn gái, thi xong ở cùng bạn gái hai ngày mới trở về. Mẹ cùng bố con không phản đối các con ở trong trường học nói chuyện yêu đương, con..."
Nụ cười của tôi trong nháy mắt biến mất, trước kia tôi cũng không biết hóa ra mình cũng có thể thay đổi sắc mặt giống như lật sách, sau đó mẹ nói cái gì, tôi một câu cũng không nghe lọt tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro