Chương 07
Kể từ sau sự kiện đồng phục đó, tôi và Tiểu Trịnh hình thành mối thù không lớn không nhỏ, bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng kỳ thật chúng tôi không hòa hợp với nhau. Bạn cùng phòng muốn ở cùng nhau bốn năm, nhưng chưa đến một tháng, đã làm cho quan hệ căng thẳng, thật là bất đắc dĩ. Tôi không nghĩ mình sẽ chủ động làm tổn thương người khác, nhưng tôi cảm giác Tiểu Trịnh có đôi khi sẽ nói những điều tôi không thích nghe lắm, dường như đặc biệt nhằm vào tôi, có lúc tôi không cam lòng yếu thế đáp trả hai câu, có lúc tai nghe như điếc. Sau đó tôi mới biết được, lúc tôi và Cẩn Bồi cùng đến ký túc xá, Tiểu Trịnh vừa hay chia tay với bạn trai cấp ba, thấy Cẩn Bồi và tôi "ân ái", tâm lý bị kích thích không nhỏ. Tôi có chút thương hại cô ta, nghĩ rằng về sau đối với cô ta cũng nên bao dung hơn, rốt cục cũng có chút bình tĩnh.
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, mấy người họ có thể về nhà, nhà của tôi lại quá xa, đi đi về về bất tiện, lại mệt mỏi, chỉ có thể ở lại trường học. Giữa trưa một ngày trước kỳ nghỉ, mấy người họ thu dọn hành lý, buổi chiều sẽ tự ngồi ô tô về nhà. Tôi nằm ở trên giường, nghe các mấy người họ bàn tán sau khi về nhà muốn đi nơi nào chơi, bảo mẹ nấu mấy món ăn ngon, trong lòng vô cùng hối hận chính mình thời cấp 3 một tuần có thể về nhà một lần, nhưng luôn luôn không thích trở về. Khi bạn thực sự đi đến một nơi xa xôi, muốn về nhà nhưng không thể về, bạn hiểu được sự ấm áp của gia đình. Con người, chính là như vậy, những gì có thể dễ dàng đạt được luôn không biết trân trọng, và không nhìn thấy quan tài không đổ lệ.
Đang ở nơi đất khách quê người mới biết được, con người hy vọng đi đến những nơi xa xôi, vì thế càng đi càng xa, đột nhiên quay đầu lại, nhận ra rằng nơi có thể đến được là phương xa, nhưng nơi không thể quay về chính là quê hương.
Lớp trưởng đến ký túc xá thu phiếu rời trường, tôi nhớ ra phiếu rời trường tối qua vẫn còn trên bàn của tôi, tôi quên nói với họ, vì vậy tôi nhanh chóng xuống tìm họ để ký. Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ bởi vì sự bất cẩn của tôi mà bị trì hoãn, nhưng Tiểu Trịnh bỗng nhiên lầm bầm một câu: " Bản thân không về được, nên là cố ý không muốn cho chúng ta ký đơn rời trường." làm sự buồn bực trong lòng tôi bùng nổ thành cơn thịnh nộ không cách nào đè nén. Tôi cắn môi nhịn xuống, giải thích: "Lúc lớp trưởng mang đến các cậu không có ở đây, trước khi ngủ tớ quên nói cho các cậu biết..."
" Không sao, không phải đã ký rồi sao. "Tiểu Mạc an ủi tôi.
"Ai biết có phải thật sự quên hay không." Tiểu Trịnh nhún nhún vai, "Tôi phải kiểm tra vé xe, có thể cũng bị người nào đó lấy trộm giấu đi..."
" Có thể về nhà thì ghê gớm lắm sao?" Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, " Nếu ghê gớm vậy thì thi vào đại học Bắc Kinh đi." Nói xong, tôi cũng không có cảm giác hả giận, thật ra khi nói những lời không hay với người khác, lòng tôi cũng không khá hơn so với người khác.
" Cậu đang nói cái gì vậy hả cô em ngoại lai này? Bản thân cậu không phải cũng thi không tốt đấy sao?! " Tiểu Trịnh cao hơn tôi gần 10cm, chống nạnh từng bước đứng trước mặt tôi, đưa tay đẩy tôi một cái, tôi lui về phía sau một bước, đầu đập vào ngăn tủ, rầm một tiếng, tuy rằng không đau, nhưng lại làm cho tôi thất thần mất vài giây, nước mắt dần dần nổi lên trong hốc mắt.
" Cậu không sao chứ? " Tiểu Mạc và Tiểu Trương đều tới hỏi tôi, Tiểu Trương kéo Tiểu Trịnh lại, nói với cậu ta: " Cậu có chút quá đáng rồi đấy " Lúc này Tiểu Trịnh mới bĩu môi nói xin lỗi với tôi. Tôi trầm mặc một lúc, ngồi ở trên ghế, Tiểu Mạc xoa đầu tôi, hỏi tôi có đau hay không.
Có người gõ cửa, mọi người cho rằng lớp trưởng lại có chuyện gì, Tiểu Trương chạy ra mở cửa, sửng sốt ở cửa một chút, gọi tôi: "Tiểu Vi, người nhà cậu đến thăm cậu."
Tiểu Trịnh so với tôi còn khẩn trương hơn, ngơ ngác nhìn tôi, cắn môi dưới, giống như rất sợ tôi vì trả thù cậu ta, đem chuyện vừa rồi nói cho Cẩn Bồi. Thực ra tôi không có ý định đó, một lòng đang nghĩ hắn lấy đâu ra tiền tiêu vặt ngồi xe tới đây.
Có lẽ cũng vì huấn luyện quân sự, màu da Cẩn Bồi đã biến thành màu lúa mì khỏe mạnh. Mái tóc của hắn cũng ngắn hơn, rõ ràng đã cắt qua, áo phông thể thao và quần jean đơn giản, sau lưng đeo một cái ba lô Nike, cả người trông năng động và thoải mái. Hắn vốn đang cúi đầu cất tai nghe MP4, lơ đãng giương mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt thay đổi, đem ba người bạn cùng phòng của tôi nhìn qua một lượt, đi tới hỏi tôi: "Sao lại khóc?"
Tôi lau nước mắt, len lén liếc Tiểu Trịnh, cậu ta sợ hãi lui ra phía sau, cúi đầu. Lúc đó tôi có chút ác độc muốn nói cho Cẩn Bồi biết chuyện cậu ta đẩy tôi, để cậu ta ít nhất bị Cẩn Bồi trừng mắt một cái, hoặc dọa cô ấy cũng được. Đáng tiếc, ý nghĩ này thoáng qua, trong lòng có một thanh âm thiện ý nói với tôi, dù sao còn phải ở chung với nhau bốn năm, nếu quả thật nói với Cẩn Bồi, ai biết Cẩn Bồi sẽ làm cái gì. Lúc tôi học lớp mẫu giáo, bị một bạn gái cao lớn hơn trong lớp làm vấp ngã, Cẩn Bồi cùng lớp lúc ấy liền xông lên, dùng dáng người mập mạp đô con của mình hẩy ngã cô bé, đè trên mặt đất dùng nắm đấm nhỏ hung hăng đánh. Kết quả là bị giáo viên kéo đi, lấy tội danh " Bắt nạt bạn học nữ" bị gọi phụ huynh, về nhà bị giáo huấn. Sau đó, hắn đem cái mông bị bố đánh sưng phù cho tôi xem, giọng trẻ con nói với tôi: "Ai dám đánh chị, em sẽ đi đánh người đó, không quan tâm nam hay nữ. " Lúc này nhớ lại, thật đúng là ấm áp......"Không sao, chị chỉ muốn về nhà..." Sau khi nói ra những lời này, tôi nhìn thấy Tiểu Trịnh thở phào nhẹ nhõm.
Không biết Cẩn Bồi là thật sự tin tôi hay giả vờ tin, hài hước mà trêu chọc: " Chị bao nhiêu tuổi rồi, nhớ nhà còn khóc, không ngại mất mặt......" Trước mặt người ngoài, mọi thứ đều rất bình thường, hắn cười nói tự nhiên, ra vẻ thân thiện, sau đó ám chỉ rất mạnh mẽ nói với tôi: " Mấy ngày nay bố mẹ dường như rất quan tâm đến hành tung của em, mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi về kế hoạch trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh của em."
" Em nói gì với bọn họ. " Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, tim tôi đập loạn.
Cẩn Bồi ngồi xuống bàn của tôi và nhìn tôi một cách xảo quyệt. " Ăn ngay nói thật."
Tôi quá sợ hãi, "Sao em có thể......"
"Lừa chị đấy." Cẩn Bồi trợn tròn mắt.
" Này, hai người đang bí mật yêu đương đấy. "Tiểu Trương ở một bên chua xót nói.
" Các cậu đừng nói bậy, bọn họ là chị em sinh đôi. " Tiểu Mạc giúp tôi giải thích," Ánh mắt các cậu sao vậy, bọn họ trông rất giống nhau..."
Tiểu Trịnh và Tiểu Trương lập tức vây quanh nhìn một hồi lâu, mới bừng tỉnh nhận ra, nói: "Chiều cao chênh lệch rất nhiều, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là sẽ không nghĩ đến hai người là song sinh."
" Tình cảm giữa tôi và chị rất tốt... " Cẩn Bồi được tiện nghi liền khoe mẽ, ôm lấy tôi, " Đúng không chị? "
"Em..." Tôi dùng sức nhéo eo hắn, mới để cho hắn buông tay, còn tặng hắn một cái trừng mắt cảnh cáo.
Ba người bạn cùng phòng nói cái gì mà có em trai thật tốt, rồi lại tiếp tục thu dọn hành lý, lần lượt rời đi. 6 giờ, bố của Tiểu Trương lái xe đỗ ở dưới lầu, đón cậu ta về nhà. Tiểu Trương rời đi cuối cùng, vừa đóng cửa lại, nụ cười luôn thường trực trên mặt Cẩn Bồi liền biến mất, điều tôi sợ nhất bây giờ chính là hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt như thế này, đại họa lâm đầu ngồi ở trên ghế, giống như phạm nhân chờ xử lý.
" Vừa rồi là đứa con gái nào bắt nạt chị? " Cẩn Bồi tựa vào ngăn tủ của tôi, hai tay đút vào túi quần.
" Không ai bắt nạt chị, em không nên nghĩ lung tung."
" Như vậy mà muốn lừa em sao? " Cẩn Bồi hừ một tiếng, xoay người đối mặt với tôi, " Lần trước em đã nghe ra, giọng nói kia của chị chỉ có sau khi khóc, giọng nói sau khi bị cảm không phải như vậy.
Hắn hiểu tôi hơn tôi tưởng, tôi không nói gì, nhìn xuống những ngón tay của mình.
Hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nở một nụ cười, cúi người ghé sát vào mặt tôi, "Có phải quá nhớ em không?"
Tôi đưa tay đẩy mặt hắn ra, tránh thật xa, "Chị nhớ nhà không được sao?
" Để em tính xem nào..." Hắn đưa tay ra, nghiêm túc đếm ngón tay, " Nhà là gì? Một ngôi nhà, hai bố mẹ, cộng thêm em. Chị nhớ nhà chẳng khác nào có một phần tư là nhớ em, đúng không? "
Tôi quay đầu đi, mặt lại vô tình đỏ lên.
Cẩn Bồi không tiếp tục trêu chọc tôi, hắn vĩnh viễn biết đùa giỡn có chừng mực, "Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là câu nói kia của em, ai dám bắt nạt chị, mặc kệ nam nữ già trẻ, em đánh không oan."
"Vậy thì tự đánh mình đi."
" Bản thân em là ngoại lệ. " Hắn tự cho mình là đúng, giống như đang khoe khoang điều gì đó.
" Khi nào em trở về? " Tôi cảm thấy mình không hoan nghênh hắn, hắn vừa rồi nói sai, tôi nhớ nhà, cũng không nhớ hắn, về sau cũng sẽ không nhớ hắn nữa.
" Em tới thăm chị... " Ánh mắt hắn ảm đạm, tựa như bị câu nói của tôi làm hắn mất hứng thú, dập tắt tâm trạng tốt, cô đơn nói," Đợi lát nữa sẽ đi."
Tim tôi giống như bị kim đâm một cái, hắn ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ đến thăm tôi, và ngay lập tức bị một câu nói của tôi đuổi đi? Tôi... có phải đối với hắn quá... tình cảm chị em 18 năm của chúng tôi, thật sự không tìm lại được nữa sao? Nhưng, nhưng trên tàu hắn... hắn đối với tôi... chúng tôi thật sự còn có thể quay lại quá khứ không? Tôi có nên hy vọng như vậy không?
" Tiểu Bồi...... Sinh hoạt phí của em có đủ không? "Tôi hỏi.
" Đủ dùng. " Hắn nhanh chóng trả lời, cười nhạt: " Chị cũng biết bố mẹ vì phòng ngừa em đến thăm chị, cho nên hạn chế sinh hoạt phí của em? Chị cũng biết rất nhiều chuyện mà......"
Tôi ngượng ngùng cười theo hắn, sau đó ấp úng nói: "Em... tiền của em thật sự đủ dùng sao... Thật ra, thật ra em chỉ cần có thể cam đoan với bố mẹ em không đến thăm chị, bọn họ sẽ cho em nhiều hơn..."
"Tiểu Vi..." Cẩn Bồi ngắt lời tôi, "Chị có biết sau Thế chiến II Tây Âu và Nhật Bản đã thoát khỏi sự khống chế của Mỹ như thế nào không, tại sao họ lại thoát khỏi sự khống chế của Mỹ không?"
Hắn đột nhiên hỏi tôi một câu không liên quan này, là đang nói sang chuyện khác sao? Thân là sinh viên khoa văn tôi đương nhiên biết đáp án của câu hỏi, chỉ là tôi không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán này của hắn. Hắn thấy tôi không trả lời, liền nói: "Kinh tế đều bị người khác khống chế, thì còn gì là tự do? Muốn đạt được tự do, phải phấn đấu giành độc lập về kinh tế. Điểm này, chị hẳn là hiểu rõ hơn so với sinh viên khoa tự nhiên như em. "
Hắn lại dạy cho tôi một bài học, nếu như hắn không phải em trai tôi, tôi có thể sẽ nghiêm nghị kính nể hắn, nhưng vì sao tôi cảm thấy sởn tóc gáy? Hắn trong lúc khí định thần nhàn*, chậm rãi dệt một tấm lưới, càng lúc càng rộng, từ lúc nào đã đem tôi vây khốn chặt chẽ ở bên trong, chính tôi cũng không biết.
*Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Khi đó tôi cũng không biết, kỳ thật từ cấp 3 hắn đã bắt đầu giúp các công ty game lập trình và thử nghiệm trò chơi, đã sớm kiếm đủ tiền học phí đại học của mình, đừng nói mấy trăm đồng tiền xe kia, cho dù một mình hắn gánh vác chi phí học đại học của hai chúng tôi, hắn cũng có thể bảo đảm chúng tôi vừa có thể học, mà không chết đói. Chơi game máy tính mà có thể chơi được đến loại thành tựu như này của hắn, chỉ sợ không nhiều lắm. Chẳng lẽ hắn là thiên tài? Bởi vì chỉ có loại người có chỉ số IQ cao như này mới có tư tưởng và lý luận khác với người thường, mới dám công khai đối kháng với luân lý thế tục.
" Em đi đây. " Hắn kéo dây lưng ba lô, đi về phía cửa. Tôi nhìn thoáng qua bóng lưng hắn, trong lòng thủy chung có chút thương tiếc, bước chân hắn đi xa, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ, hắn trở lại trường học chắc đã gần 11 giờ rồi nhỉ? Hơn nữa vé xe ngày 11 cũng không dễ mua như vậy, hắn... "Tiểu Bồi!" Tôi đuổi theo, gọi hắn sắp xuống lầu lại, "Ngày mai em hãy về !"
Hắn xoay người, đối với tôi nở ra một nụ cười giống như một tên cờ bạc thắng cược lớn nhất trong ván cược. Ván cược mấu chốt này, hắn đúng là người thắng lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro