Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 06

Tôi nhìn thấy trước mắt là một sơn động tối tăm không có điểm cuối, Cẩn Bồi tự mình đi vào, sợi dây thừng trên tay hắn buộc chặt tay tôi, tôi cũng bị ép cùng đi vào....Nghe xong câu nói kia của hắn, tôi gần như muốn tông cửa mà chạy, hoặc trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn lại bình tĩnh và nhàn nhã, đoán chừng tôi trốn không thoát cũng sẽ không có người tới cứu tôi, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi sự thỏa hiệp cuối cùng của tôi. Tôi không nói, hắn không nói, sẽ không ai biết... Tôi tựa hồ biết hàm nghĩa trong lời nói này của hắn.

Tôi biết rõ đây là sai! Tôi biết rõ tôi không thể mắc mưu hắn! Nhưng tại sao......Tại sao lúc ấy tôi không khống chế được bản thân dù chỉ một chút thôi, chỉ nghĩ đến những video tôi đã từng xem trên máy tính, chỉ nghĩ đến câu hắn nói " Chị không nói, em không nói, sẽ không ai biết". Tôi vốn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới có thể quyến rũ đàn ông, nhưng không nghĩ tới đàn ông cũng sẽ quyến rũ phụ nữ. Tôi chậm rãi vươn tay ra, vén áo T - shirt của hắn lên, mò mẫm khóa thắt lưng của hắn, nhưng làm thế nào cũng không cởi ra được. Tôi hoảng hốt liếc nhìn hắn, hắn vẫn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, chỉ là nụ cười như có như không ở khóe miệng hắn nhắc nhở tôi sự thanh tỉnh của hắn. Đến lúc thật vất vả cởi nó ra, trán của tôi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Hắn là một chàng trai rất đẹp trai, tuy rằng khi còn bé hắn chỉ là một thằng nhóc mập mạp bình thường, nhưng sau khi lớn lên, ngày càng có nhiều các cô gái dùng ánh mắt nhìn mối tình đầu mà liếc trộm hắn. Những điều này tôi đều biết, lúc đi ra ngoài cùng hắn, những cô gái kia trước là thay đổi sắc mặc, sau đó lại thoải mái, tiếp theo đi lên lôi kéo làm quen với tôi, câu nói đầu tiên luôn là: " Em là em gái của anh ấy phải không.... " v.v.v. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ nghe hắn nói hắn thích một cô gái nào, ngay cả một người bạn là nữ cũng không có. Nhưng thật sự là có rất nhiều người thích hắn... Có lẽ với người khác họ làm rất đơn giản, họ ước gì được phục vụ Cẩn Bồi như vậy, nhưng tôi không được, tôi thật sự không được......Tôi thủy chung vẫn luôn mâu tuẫn, một bên bị tình dục lôi đi, một bên muốn trốn về hòn đảo an toàn của luân lý. Tôi suy sụp ngồi, ngơ ngác nhìn Cẩn Bồi. Hắn không đáp lại tôi, hắn dùng sự im lặng của mình để ép buộc tôi.

Tôi một lần nữa lại đưa tay qua, đặt ở trên vật nhô lên rất rõ ràng kia, dọc theo hình dạng của nó, cách một tầng vải vóc, cẩn thận vuốt ve. Chân mày của Cẩn Bồi nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra, giống như khôi phục lại trạng thái bình tĩnh trước sau như một, thế nhưng tôi lại nhìn thấy vành tai không bị tóc che khuất của hắn đỏ lên.

Bỗng nhiên, vật kia ở dưới tay tôi khẽ nảy lên một cái, tôi sợ thiếu chút nữa mất não, " Hay là... hay là từ bỏ..." thanh âm của tôi rất nhỏ rất nhỏ, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác ẩm ướt lại tới nữa, lúc tôi phát giác, ngoại trừ khiếp sợ còn có chính là muốn tự tát mình một cái.

" Lá gan của chị nhỏ thật. " Hắn cười khẽ một tiếng.

Tôi ủy khuất bĩu môi, thu tay lại, hắn bỗng nhiên mở mắt, bắt được tay tôi, tay kia ôm đầu tôi, ấn vào eo hắn, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một vật thể bỗng nhiên xuất hiện trước mắt làm cho cả kinh, tôi hét lên, hắn bóp mặt tôi, nâng người lên, miệng tôi chưa kịp khép lại đã bị dị vật xâm nhập, dọa tôi muốn ngất xỉu.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại, hắn một tay đỡ đầu tôi, tay kia không biết đặt ở chỗ nào. Nước bọt của tôi theo khóe miệng chảy xuống, dị vật kia thỉnh thoảng đẩy sâu vào cuống họng khiến tôi vô cùng khó chịu, mấy lần nôn khan, hắn lui ra ngoài, tôi ổn định được một chú hắn lại tiếp tục động tác vừa rồi.

Cuối cùng hắn đưa đẩy vài cái rồi lui ra ngoài, tôi ho khan, trên mặt bị phun lên chất lỏng nóng rực. Tôi rốt cuộc không kìm nén được nữa, khóc thành tiếng, lau bừa bãi, tôi giống như nổi điên đánh Cẩn Bồi đang lấy khăn giấy tới lau cho tôi, dùng lời lẽ thô tục khó nghe nhất mắng hắn, dùng lời lẽ ác độc nhất nguyền rủa hắn. Hắn không chống cự khi tôi đánh, không cãi lại khi tôi mắng, nhìn thấy cánh tay hắn bị móng tay tôi cào rách chảy ra loang lổ vết máu, tôi vừa đau lòng vừa phẫn hận, người em trai cùng tôi chung sống và trưởng thành suốt 18 năm cư nhiên cùng tôi.... Tôi khóc thật lâu, hắn ngồi đối diện nhìn tôi, không nhúc nhích.

" Sẽ không gặp báo ứng sao... " Tôi oán hận ngước mắt nhìn hắn.

" .....Có " Hắn gật đầu, cụp mắt xuống, hàng lông mi dài dưới mí mắt hắn tạo thành một cái bóng hình quạt, " Một mình em gặp báo ứng là được rồi..."

★★★★★★★★★★★★★★★★

Sự bất an cùng sợ hãi trong lòng đối với Cẩn Bồi làm tôi không thể ngủ ngon, đến khi ánh mắt trời bắt đầu lóe ta những tia sáng đầu tiên, lúc ấy tôi mới chợp mắt được, ngủ không bao lâu, Cẩn Bồi liền đánh thức tôi, nói sắp đến nơi rồi, chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu. Tôi rầu rĩ không vui làm theo, dứt khoát cái gì cũng giao cho hắn, giống như trả thù hắn, nhìn hắn giúp tôi xách hành lý nặng nề, giúp tôi hỏi đường, cuối cùng khi đưa tôi tới trước mặt chiếc xe trường phái tới đón tân sinh viên, tôi cầm ô che đi ánh nắng sớm mai trong lành sảng khoái, sau lưng quần áo hắn đã sớm bị mồ hôi thấm ướt.

" Phong Cẩn Vi! " Xa xa nghe thấy có người gọi tên tôi, tôi tìm kiếm khắp nơi, phát hiện Cổ Lộ từ phía xa chạy tới, còn chưa tới trước mặt tôi đã mặt mày hớn hở nói: " Thật sự là cậu! Tôi ở đại học C bên cạnh trường cậu, khi nào có thời rảnh tôi đến thăm cậu nhé." Cậu ta không che giấu được vẻ hưng phấn của mình, tôi ngược lại rất xấu hổ, từ lần trước sau khi gặp Cẩn Bồi, cậu ta dường như cho rằng Cẩn Bồi là bạn trai tôi, thẳng đến khi học thêm năm lớp 12 tình cờ gặp lại, cậu ta từ trong miệng bạn học tôi biết Cẩn Bồi thật ra là em trai tôi, lại trở nên nhiệt tình với tôi.

Không biết Cẩn Bồi đứng sau lưng tôi từ lúc nào, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, Cổ Lộ còn cười hì hì chào hỏi hắn: " Xin chào, cậu cũng đăng kí vào đây à? Học cùng trường với chị cậu sao? Bố mẹ các cậu không đến sao?"

Tôi không biết hiện tại trên mặt Cẩn Bồi không có biểu tình gì, trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng tôi không muốn người khác bị liên lụy, Cẩn Bồi đã không nằm trong dự liệu của tôi.

" Tôi không học ở đây, sau này..." Tay Cẩn Bồi khoác lên vai tôi, khóe môi hắn nhếch lên như đang cười, nhưng trong mắt rõ ràng không có ý cười, "Chị tôi phiền cậu chăm sóc ..."

" Đó là đương nhiên, tôi nghe nói Cẩn Vi vào đại học S, mới nộp đơn nguyện vọng vào đại học C. Đại học C là trường trọng điểm của tỉnh, tôi đã rất mạo hiểm, cư nhiên lại trúng tuyển, thật sự là may mắn......Chẳng lẽ đây là duyên phận giữa tôi và Cẩn Vi? Ha ha......" Cổ Lộ thao thao bất tuyệt nói, cậu ta so với trước kia hay nói và bạo dạn hơn nhiều, cậu ta thích tôi cũng không phải bí mật, che che giấu giấu ngược lại quá nữ tính. Chỉ là miệng lưỡi khi cậu ta khoe khoang bản thân được trúng tuyển vào đại học C khiếm tôi có chút không thoải mái, hơn nữa, không biết cậu ta là nói đùa hay là có ý gì khác, cư nhiên nói với Cẩn Bồi: " Cậu về sau phải giúp tôi ở trước mắt chị cậu nói mấy lời hay ý đẹp, ngầm xác định vị trí " anh rể " của tôi...."

"Cậu muốn làm anh rể của tôi? Chị, sao chị chưa từng đề cập đến ứng cử viên anh rể này với em?" Ánh mắt ngây thơ giả dối kia của Cẩn Bồi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, lúc này tài xế nói muốn khởi hành, tôi như trút được gánh nặng, kéo Cẩn Bồi lên xe, không cho hắn nói chuyện với Cổ Lộ nữa. Cổ Lộ cố tình đuổi theo tôi, chào tạm biệt, còn coi Cẩn Bồi như em trai mình, nói muốn mời hắn ăn cơm, hỏi hắn học ở đâu, còn kể liên tiếp mấy tên trường đại học gần đó, thậm chí cả trường cao đẳng nghề. 

" Không phải. " Cẩn Bồi quay đầu lại cười cười," Tôi ở đại học Z."

Trên mặt Cổ Lộ xấu hổ vì múa rìu qua mắt thợ, cười làm lành đưa chúng tôi lên xe, còn đứng ở ngoài xe vẫy tay tạm biệt.

Cẩn Bồi cười gượng hai tiếng, "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em nghe thấy thuật ngữ " anh rể ". Chị.... " Hắn liếc xéo tôi, nheo mắt, "Em nên biểu thị niềm vui sướng khi học được từ vựng mới như thế nào đây..."

Tôi nhìn hắn một cách đề phòng.

 " Tiểu Vi... " Cẩn Bồi khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế nhìn Cổ Lộ ngoài cửa sổ, mang theo một tia cười nhạo lưu manh," Em muốn hôn chị."

" Em đừng xằng bậy! "Tôi thất sắc, theo bản năng che miệng mình.

"Chị thật đáng yêu..." Hắn cười sờ sờ đầu tôi, lại liếc Cổ Lộ một cái, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất không dấu vết, tâm tình của hắn bất định làm cho lòng tôi sinh ra khủng hoảng cực lớn.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Tôi thừa nhận rằng tuổi tâm hồn của tôi không thể theo kịp với tuổi thực của mình, tới ký túc xá đại học, còn tưởng rằng có thể giống như ký túc xá thời cấp 3, mọi người hòa thuận, cuộc sống yên bình, thế nhưng mới ngày đầu tiên tôi đã nhìn thấy chênh lệch. Ký túc xá chúng tôi tổng cộng có bốn người, chỉ có một mình tôi là người ngoại tỉnh, đôi khi trong lúc nói chuyện các cô ấy nói tiếng địa phương, có lúc nói nhanh tôi chỉ hiểu được một vài câu, chỉ có Tiểu Mạc đối giường nguyện ý giải thích với tôi, đối với tôi cũng rất hòa khí. Ngược lại hai người bạn cùng phòng khác hình như không thích tôi lắm, Tiểu Mạc nói các cô ấy sau khi nhìn thấy Cẩn Bồi đưa tôi vào ký túc xá tâm lý không công bằng, cho rằng tôi kiêu ngạo khi vừa khai giảng đã đưa bạn trai vào ký túc xá khoe khoang. Tôi nhớ tới lúc Cẩn Bồi đến đây, tôi không đề cập tới sự thật hắn là em trai tôi, người khác hiểu lầm, hắn cũng không giải thích, tôi không muốn tranh cãi với hắn nữa, lúc hắn không giải thích tôi cũng tuyệt đối không nhiều lời, để tránh hắn bỗng nhiên làm ra chuyện gì đó kinh thế hãi tục.

Hai người bạn cùng phòng Tiểu Trịnh và Tiểu Trương đều rất xinh đẹp, hình như điều kiện gia đình cũng không tệ, lúc thay quần áo thường xuyên so sánh giá cả quần áo với nhau, khi hai cô ấy hỏi giá quần áo của tôi và Tiểu Mạc, mấy lần đầu chúng tôi thành thật trả lời, bị hai cô ấy cười, nói không có bộ quần áo nào vượt quá 300 tệ làm sao mặc ra ngoài được. Đôi khi hai cô ấy còn hỏi tôi Cẩn Bồi học ở đâu, sao đến một lần lại không đến nữa, tôi nói đó là em trai tôi, bộ dáng các cô ấy có vẻ không tin tôi.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, yêu cầu mỗi ngày mặc đồng phục, tôi hai ngày giặt một lần,còn Tiểu Trịnh một tuần giặt một lần. Có một buổi sáng tôi thức dậy hơi muộn, Tiểu Mặc giục tôi nhanh lên, lúc tôi ra ban công lấy đồng phục mới giặt, lại phát hiện đồng phục của tôi không thấy, còn bộ đồng phục Tiểu Trịnh mặc một tuần vẫn ngâm trong chậu chưa giặt. Tiểu Mặc chán ghét nói trên đời này sao lại có thể loại người như vậy, bảo tôi xin giáo viên hướng dẫn cho nghỉ.

Buổi trưa lúc Tiểu Trịnh trở về, tôi có chút tức giận hỏi cô ta vì sao lấy đồng phục của tôi mặc, trên mặt cô ta ra vẻ kinh ngạc giả dối đến không thể tả, nói: " Ồ? Đó là của cậu sao? Tôi còn tưởng là tối hôm qua tôi phơi rồi...... Thì ra tôi còn chưa giặt, tôi xin lỗi." 

" Quần áo của mình còn không phân biệt được sao? " Tôi nổi giận, chỉ vào đồng phục của tôi trên người cô ta, " Cậu có từng nghĩ tới tôi không có đồng phục làm sao đi tham gia huấn luyện quân sự?! "

"Tôi đã nói xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì ở tôi nữa? Quỳ xuống cầu xin cậu bỏ qua cho tôi?" Cô ta khinh thường trả lời tôi vài câu, sau đó nói một đống tiếng địa phương tôi nghe không hiểu, Tiểu Trương ở bên cạnh vừa nghe vừa cười trộm, Tiểu Mạc cau mày, bảo tôi đừng so đo với hai người đó, bị họ dùng tiếng địa phương mắng còn không có biện pháp cãi lại.

Đêm đó, lúc tôi gọi điện thoại về nhà nhịn không được mà khóc, mẹ hỏi tôi vì sao khóc, tôi lại nói không nên lời, chỉ nói nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Khổ mà không nói nên lời, nước mắt mặn mặn nếm vào lại mang theo chút vị đắng, khi đó tôi cảm thấy tôi rất vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể khóc.

Tôi cúp điện thoại một lúc, điện thoại lại vang lên, là số của Cẩn Bồi. Tôi nhận máy, nói vài ba câu, hắn hỏi giọng tôi vì sao khàn khàn như vậy, tôi nói huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, bị cảm mạo, hắn không hỏi nữa, bảo tôi nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi trở lại ký túc xá, Tiểu Trịnh liền nhét đồng phục của tôi vào tay tôi, sau đó đi ngủ. Tôi vừa nhìn, cô ta chưa giặt đã trả lại cho tôi, mà của cô ta đã giặt xong phơi ở ban công. Tôi đè nén lửa giận trong lòng, ra ban công giặt đồng phục.

Gió đêm thổi vào tai tôi bởi vì tức giận mà nóng lên, tôi không hiểu vì sao trên thế giới này lại có loại người hãm hại người khác mà còn có thể đúng lý hợp tình, trong lòng bọn họ chẳng lẽ không cảm thấy bất an cùng áy náy sao? Đột nhiên tôi nhớ đến những lời nhận xét của Cẩn Bồi về đạo đức và luân lý, tựa hồ có chút đạo lý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro