Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04

Những ngày sau đó, tôi cố gắng tránh mặt Cẩn Bồi khi bố mẹ không có ở nhà, nhưng hắn lại như không có việc gì mỗi ngày ra ngoài chơi bóng, về nhà liền chơi game, tôi không nói chuyện với hắn, hắn cũng sẽ không chủ động tìm tôi nói chuyện. Tình trạng này làm cho tôi cảm thấy có chút yên tâm, nhưng căn bản không kéo dài được bao lâu, giữa trưa thứ 7, nhân viên chuyển phát nhanh giao tới một lá thư thông báo trúng tuyển, phá vỡ sự bình yên hiếm có trong nhà tôi.

Đang ăn cơm trưa, tôi thấy khuôn mặt lúc bố lúc nhận được thư thông báo, trong lòng "lộp bộp" một chút, có dự cảm không tốt, sắc mặt bố xanh mét ngay tại chỗ, vài bước đi lên, hung hăng ném phong thư trước mặt Cẩn Bồi, rống to: " Nói! Chuyện này là sao? " Tôi và mẹ đều đặt bát đũa xuống, mẹ nhìn thoáng qua tên trường học ghi trên phong thư, ngẩn người không nói gì.

Cẩn Bồi chỉ nhìn thoáng qua, tiếp tục ăn cơm, gắp thức ăn, trả lời một câu: "Lúc trước con đăng ký chính là trường này."

Tôi nhanh chóng nhìn thoáng qua phong thư, quả nhiên không phải Thanh Hoa hay Phục Đán gửi tới, mà là đại học Z. Đại học Z tuyệt đối không thua kém hai trường đại học trọng điểm toàn quốc kia, nói ra thì cũng rất nổi tiếng, điểm số của Cẩn Bồi ở đại học Z tuyệt đối không đáng lo ngại. Bố bởi vì Cẩn Bồi không đi Bắc Kinh Thượng Hải mà tức giận sao? Tức giận hắn không nói với mọi người một tiếng, tự ý thay đổi nguyện vọng? Tôi chợt nhớ ra, từ ngày công bố điểm số cho tới hôm nay, Cẩn Bồi chưa bao giờ nói muốn đi Bắc Kinh hay Thượng Hải, chỉ là mọi người cho rằng, với điểm số như vậy của hắn, không phải báo Thanh Hoa thì cũng là Phục Đán.

Tay bố run rẩy, mẹ vội vàng đứng lên đỡ lấy bố, nói: " Đại học Z không phải cũng rất tốt sao? Chuyên ngành này là ngành Tiểu Bồi vẫn luôn muốn học, anh tức giận cái gì chứ?" Bố khó nói thành lời, nháy mắt với mẹ, tôi tình cờ nhìn thấy đối tượng của cái nháy mắt kia - chính là tôi.

Tại sao lại là tôi? Tôi len lén nhìn thoáng qua Cẩn Bồi, phát hiện hắn đang chống cằm, liếc xéo tôi. Tôi giác ngộ, đại học Z không có vấn đề gì, vấn đề có lẽ là...Đại học Z cách đại học S mà tôi có thể nhập học ba giờ đi xe, mà nếu Cẩn Bồi đi Bắc Kinh Thượng Hải, vậy cách trường học của tôi rất xa. Nhưng, bố làm sao có thể biết được...Bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy tôi khi tôi tìm ra được manh mối, có lẽ tôi là người cuối cùng biết bí mật này ở trong nhà, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, bố vẫn luôn tách tôi và Cẩn Bồi ra, không cho tôi và Cẩn Bồi quá thân mật, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ khoảng cách giữa tôi và Cẩn Bồi lại không cho tôi phát hiện...... Bọn họ, đã sớm biết rồi sao?

Trong ấn tượng của tôi, điều duy nhất Cẩn Bồi làm vượt quá mối quan hệ chị em ruột đối với tôi chỉ có chuyện lần trước, trước đó cũng không làm ra hành vi gì đủ để làm cho bố mẹ tức giận. 

Người nhà và bạn bè biết Cẩn Bồi học đại học Z, họ đều khen ngợi cùng hâm mộ, có người còn mang theo con cái sắp lên cấp ba đến nhà chúng tôi, hướng bố mẹ cùng Cẩn Bồi "Học hỏi kinh nghiệm", dù sao ở trong tỉnh tôi, người có thể học đại học Z cơ hồ cũng ít, tương tự như người có thể lên đại học Thanh Hoa Bắc Kinh. Cẩn Bồi nói, vô luận như thế nào, trước tiên đem thành tích thi ra, đến lúc đó, chính là hắn đang chọn trường học, mà không phải trường học đang chọn hắn. Các bậc phụ huynh được lợi không nhỏ, đem những lời này của hắn tôn sùng là danh ngôn chí lý, nhưng từ trong đó tôi lại phát hiện, hắn sau khi thông minh thanh cao, hắn không thích người khác khống chế hắn, mà hắn thích khống chế cảm xúc của người khác.

Hắn từng bước từng bước thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ.

Hơn nửa tháng sau, đợt tuyển sinh thứ hai kết thúc, tôi thuận lợi được nhận vào chuyên ngành Khoa học thư viện ( thư viện học ) đại học S, tháng 9 tôi sẽ rời khỏi nhà, nơi tôi đã sống 18 năm, đến thành phố S của tỉnh khác để học tập. Tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi thậm chí có ý định học lại thêm một năm nữa, thi lại một lần nữa, bất kể điểm số có cao hơn năm nay hay không, chỉ cần có thể đỗ vào một trường cách xa đại học Z là tốt rồi. Tôi đã nói với bố mẹ và giáo viên chủ nhiệm cấp 3 về ý định này, bố mẹ nói nếu tôi muốn, học thêm một năm nữa cũng không sao. Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói với tôi rằng, khóa học sau của tôi là tài liệu giảng dạy mới, đặc biệt là tiếng Anh, cho nên nếu đã thi đậu đại học, cũng không nên mạo hiểm học lại, nếu không sang năm có thể ngay cả đại học cũng không với tới. Bố tìm người quen hỏi thăm một lượt, những gì chủ nhiệm lớp tôi nói đúng là sự thật, năm nay người học lại ít hơn năm ngoái rất nhiều, rất nhiều giáo viên cũng không khuyến khích học lại. Bố trở về bất đắc dĩ nói, vẫn là đi đại học S đi, tiền đồ quan trọng hơn.

Tương lai là quan trọng, tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy tương lai của mình.

Cuối tháng tám, trong nhà đã bắt đầu giúp tôi và Cẩn Bồi chuẩn bị đồ đạc đi học, vali, chăn, quần áo, gọn gàng ngăn nắp, nhưng trong lúc bộn bề bận rộn, trong nhà vẫn luôn đắm chìm trong một loại áp lực cổ quái. Một buổi tối, tôi vừa lau sàn nhà xong, đang ngồi xổm dưới cửa sổ sát đất trong phòng khách lau kính, bố mẹ tan tầm trở về, bởi vì bị ghế sofa chắn, không nhìn thấy tôi phía sau rèm cửa sổ. 

" Tiểu Vi và Tiểu Bồi còn chưa về? " Mẹ bước vào trong phòng nhìn một vòng, thuận miệng nói một câu. Tôi vừa định bò ra chào hỏi, liền nghe bố nói: "Nhân lúc hai chúng nó không có ở đây, chúng ta nói chuyện của Tiểu Bồi." 

Tôi ngay lập tức nín thở, tiếp tục ngồi xổm sau rèm cửa nghe lén.

Mẹ nói: "Khi đó Tiểu Bồi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ trưởng thành rồi, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Anh không nên canh cánh trong lòng nữa, để Tiểu Vi biết được sẽ không tốt. "

"Em cũng không phải không nhìn thấy, ánh mắt Tiểu Bồi nhìn Tiểu Vi không tầm thường, anh hỏi em, đó là ánh mắt nhìn chị gái hoặc em gái sao?!" Bố tính tình nóng nảy, nói chuyện cũng nhanh.

"Là anh quá nhạy cảm, không để hai đứa nó một mình ở chung, Tiểu Vi nhiều lần hỏi em, em cũng không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ em phải nói cho con bé biết, bố con biết Tiểu Bồi đối với con có tình cảm không tầm thường, cho nên vẫn luôn không cho nó cùng con quá thân thiết? Haizz, em nói chồng nghe, anh không thể chỉ vì nhìn thấy chút chuyện nhỏ, đã vội kết luận Tiểu Bồi đối với Tiểu Vi có loại tình cảm này..."

" Chuyện nhỏ?!" Bố có vẻ rất kích động, " Hơn nửa đêm nó thừa dịp chúng ta ngủ, đi hôn Tiểu Vi, em có biết không?! Một nam sinh lớp 9 đã dám làm ra loại chuyện này, đối tượng còn là chị gái sinh đôi của nó! Nếu không phải anh rời giường đi đắp chăn cho Tiểu Vi, còn không biết Tiểu Vi sẽ bị thằng nhóc chết tiết kia làm hại bao nhiêu lần!"

" Này, này, anh nhỏ giọng một chút, hàng xóm nghe thấy bây giờ!" Mẹ gấp đến độ vội ngăn bố lại.

Nghe thấy bí mật khiến người ta khếp sợ này, tôi sợ đến choáng váng, lớp 9... Khi đó tôi và Cẩn Bồi đã sớm có phòng riêng, chỉ là thói quen sinh hoạt của tôi tương đối tùy ý, lúc ngủ không bao giờ khóa cửa, bởi vì đều là người một nhà, ra ra vào vào cũng sẽ không làm hại tôi. Tôi một chút cảm giác cũng không có, lúc nào Tiểu Bồi tiến vào hôn tôi.... Tôi mím môi, cảm thấy lạnh lẽo và nhớp nháp, giống như dính vào một thứ gì đó bẩn thỉu, chỉ muốn lấy khăn lau một lần lại một lần, cho đến khi sạch sẽ mới thôi.

" Bây giờ anh cũng không biết phải làm sao mới được... " Chưa từng nghe bố nói chuyện với giọng điệu tuyệt vọng như vậy, thất hồn lạc phách, " Nếu lúc đó chỉ sinh ra một đứa thì tốt rồi, nhưng bây giờ muốn anh từ bỏ bất cứ đứa nào trong hai đứa, anh đều luyến tiếc. Tất cả đều là con của chúng ta, đều là máu mủ của chúng ta.... Em nói anh không tốt với Tiểu Bồi, luôn cưng chiều Tiểu Vi, anh không phải là vì muốn tốt cho chúng nó sao, nhất là Tiểu Bồi, anh so với bất kỳ người nào cũng hi vọng nó sống tốt..."

Bố.... tôi cuối cùng cũng hiểu được sự đau khổ của bố mẹ, tình yêu thương dưới sự quan tâm chăm sóc nghiêm khắc, nỗi tuyệt vọng đằng sau tình yêu thương ấy, giống như một đôi cánh ra sức sải rộng nhưng không thể chống chọi được sự xâm lấn, đến cuối cùng vẫn không thể đánh bại những kẻ nổi loạn ngày càng mạnh mẽ từ bên trong gia đình.

Giọng nói bất đắc dĩ của bố lại vang lên: "Tại sao Tiểu Bồi lại thi vào đại học Z, anh nghĩ em cũng nên rõ ràng đi..."

Giọng nói của mẹ xen lẫn sự lo lắng rất lớn: "Nó thật sự định rời bỏ chúng ta..."

Bố trả lời: " Có một chuyện anh vẫn chưa nói với em, lúc anh bắt gặp Tiểu Bồi hôn Tiểu Vi, anh kéo nó ra khỏi phòng, lại không nỡ đánh nó, nghĩ đến ngày hôm sau hai đứa còn phải đi học, mắng nó vài câu liền bảo nó trở về phòng. Cuối tuần khi anh định chính thức giáo huấn nó một trận, nó lại nói với anh --- bố, bố có thể quản con được bao lâu? Một ngày nào đó con và Tiểu Vi sẽ rời khỏi hai người, đến lúc đó, hai người ai cũng đừng nghĩ ngăn cản con."

Tôi nghe thấy tiếng mẹ thở hổn hển cùng với nhịp tim đập thình thịch của mình, không thể tin được Cẩn Bồi khi đó đã dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, chẳng lẽ năm lớp 9 hắn và bố cãi nhau lại là vì chuyện này?

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Giọng nói của mẹ mang theo một chút nức nở: "Tiểu Vi con bé cái gì cũng không biết, sẽ hù chết nó..."

" Suy nghĩ của tôi là, mỗi tháng chỉ cho Tiểu Bồi những chi phí sinh hoạt cơ bản nhất, để nó không có tiền dư ngồi xe đi tìm Tiểu Vi."

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, tuy nói quãng đường không dài, nhưng đi qua đi lại cũng phải tốn gần 200 tệ, Cẩn Bồi không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, sẽ không tới tìm tôi.

Đại học Z khai giảng sớm hơn chúng tôi mấy ngày, Cẩn Bồi phải đi sớm. Hắn không muốn bố mẹ đưa hắn đến trường, nói đã đến lúc phải tự lập, chuyện gì cũng sẽ tự mình hoàn thành. Bố mẹ nghe xong rất phấn khởi, cảm thấy trước kia quá cưng chiều tôi, lần này cũng nên để cho tôi một mình đến trường học, vì thế nhờ người đi mua vé giường nằm cho chúng tôi. Tuy nhiên, do chỗ chúng tôi không phải là ga khởi hành, hiện tại lại đang là khoảng thời gian cao điểm sinh viên quay lại trường, nên vé giường nằm đã bán hết, vì vậy chỉ có thể mua vé ghế ngồi trước, sau khi lên tàu sẽ đổi sang giường nằm sau.

Sau khi mua vé tàu về, Cẩn Bồi cầm lấy xem hồi lâu, mặc dù là cùng một chuyến, nhưng chuyến tàu kia của hắn sớm hơn so với tôi bốn ngày. Hắn nhét vé của tôi vào tay tôi, bảo tôi cất kỹ, không đến lúc đến nhà ga lại phát hiện không thấy vé đâu. Thấy tôi không trả lời, hắn liền một mình trở về phòng lướt mạng, cho đến khi hắn lên tàu rời đi, tôi cũng không nói với hắn được mấy câu.

Lúc tôi lên tàu là 8 giờ tối, 10 giờ sáng hôm sau đến thành phố S, mẹ đau lòng ôm tôi, nói lên tàu nhanh chóng tìm người soát vé để thay vé giường nằm, bằng không ngồi cả một đêm vừa mệt vừa nhàm chán. Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng kỳ thật rất bất an. Tôi chưa bao giờ đi tàu một mình, trước kia lúc về quê mẹ luôn có người đi cùng.

Sau khi tàu khởi hành, tôi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi, và tìm kiếm người soát vé. Tuy vậy, tôi lại không xác định được ai là nhân viên tàu, ai là nhân viên bảo vệ tàu, hỏi một nhân viên tàu, cô ấy nói với tôi phải đi tìm người soát vé, mua vé bổ sung, toa ăn nằm ở toa số 7. Tôi ngẩng đầu nhìn hai kiện hành lý mình đặt trên giá để hành lý, còn có một cái chăn nhét ở dưới ghế, cảm thấy rất không yên lòng. Trên tàu đều là người tôi không quen biết, không biết có lấy trộm đồ của tôi hay không..... Do dự hồi lâu, tôi khẽ cắn môi đi đến toa ăn uống, người mua vé bổ sung không nhiều lắm, một lát là sẽ đến lượt tôi, người soát vé lại nói giường nằm không còn trống, bảo tôi mấy tiếng nữa lại đến.

Tôi thở dài, yên lặng trở về, cũng may hành lý của tôi một kiện cũng không mất. 

Gần mười giờ rưỡi, tàu dừng lại ở một trạm, sau đó lại khởi hành. Qua vài phút, một người từ phía sau vỗ vỗ vai tôi, vừa quay đầu lại nhìn, là một nhân viên tàu hỏa. Tôi lập tức hỏi: "Có thể bổ sung giường nằm phải không?"

Cô nhân viên mặt không biểu tình nói: " Là  Phong Cẩn Vi đúng không? Đi giường mềm, bên kia có một cái giường là của cô."

" Giường mềm?" Tôi kinh ngạc, tôi không nói muốn bổ sung giường mềm. Nhưng nhân viên tàu sẽ không đùa giỡn tôi, vì thế tôi cố sức kéo hai kiện hành lý cùng một cái túi lớn đựng chăn đi giường mềm.

"Ở đây." Nhân viên tàu chỉ vào một khoang trong đó, tôi nói lời cảm ơn, cánh cửa đột nhiên mở ra, một người không có khả năng xuất hiện đang đứng ở trước mặt tôi.

Phong Cẩn Bồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro