Chương 01
Bên khung cửa sổ kính trong suốt và sạch sẽ, tôi thất thần dùng ống hút khuấy hồng trà nóng trong cốc, lát chanh mỏng xoay tròn lúc nổi lúc chìm. Một lúc sau, phía sau tôi vang lên tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, Hướng Dương mỉm cười ngồi xuống trước mặt tôi, nói đông nói tây trò chuyện một lúc, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhung nhỏ màu lam, trịnh trọng đặt trước mặt tôi, kiên định nhìn tôi: " Cẩn Vi, xin em gả cho anh."
Ngay lúc ấy, tôi đã có chút do dự và bàng hoàng, nhưng ngay sau đó, tôi nở một nụ cười bình thản trước sau như một, rồi nói lời cự tuyệt.
" Cẩn Vi, anh biết em không bỏ được em trai, em yên tâm đi, sau khi kết hôn, anh sẽ cùng em chăm sóc cậu ấy." Hướng Dương vươn tay qua, lòng bàn tay ấm áp của anh đặt lên bàn tay hơi lạnh của tôi, " Em là một cô gái tốt, tuy rằng em nhiều lần từ chối lời cầu hôn của anh, nhưng anh nhận định em, xin em cho anh một cơ hội."
"Em là một cô gái tốt..." Tôi lẩm bẩm lặp đi lặp lại lời nói của anh, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, "Anh thật sự cho là như vậy?"
Hướng Dương do dự hồi lâu, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm rất lớn, nói: " Anh đã biết hoàn cảnh gia đình của em, từ sau khi em trai em xảy ra tai nạn xe cộ, bố mẹ em liền ruồng bỏ cậu ấy, nhưng em thì không. Chỉ dựa vào điểm này, anh đã biết em là một cô gái lương thiện trọng tình cảm, em chắc chắn là một người vợ tốt."
" Mong em hãy gả cho anh...." Vừa nói, anh vừa lấy chiếc nhẫn ra, chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương dưới ánh đèn chiếu rọi trông thật xa hoa lấp lánh, khiến cho bất kỳ cô gái nào nhìn vào cũng khó có thể dời mắt được.
Tuy nhiên, con người ai cũng đều mang trong mình một bí mật dơ bẩn.
*******************************
Tôi không phải là con gái duy nhất trong nhà, mẹ nói tôi và em trai Cẩn Bồi là cặp song sinh khác trứng, tôi được sinh ra sớm hơn hắn 20p, nhưng lại nhẹ cân hơn hắn. Từ nhỏ tôi đã gầy yếu hơn những đứa trẻ khác, ngược lại Cẩn Bồi lại to khỏe hơn bọn chúng, mẹ thường nói, Cẩn Bồi ở trong bụng mẹ cướp mất dinh dưỡng của tôi, sau khi sinh ra cũng không nhường tôi. Xét về mặt thể chất mà nói, Cẩn Bồi đã được định sẵn là anh trai, chẳng qua bởi vì chui ra muộn mấy phút, bất hạnh trở thành em trai.
Tuy rằng bố mẹ luôn yêu thương tôi vì tôi gầy yếu, có đồ ăn ngon cũng đều cho tôi phần hơn, nhưng chính tôi lại không biết cố gắng, mọi thứ đều không bằng được Cẩn Bồi, thể thao không cần phải nói, học tập cũng không được tốt lắm, trong trí nhớ của tôi, suốt những năm tiểu học, trung học tôi đều vượt qua dưới sự phụ đạo của Cẩn Bồi.
Chúng tôi ngủ chung phòng với nhau từ nhỏ, tôi ngủ giường dưới, hắn ngủ giường trên. Khi lên lớp 6, một ngày nọ, nửa đêm tôi bị đau bụng dữ dội, tiếng khóc đánh thức Cẩn Bồi đang ngủ, hắn bật đèn rồi bước xuống nhìn tôi, xốc chăn của tôi lên, phát hiện trên ga trải giường có vết máu đỏ tươi, gương mặt Cẩn Bồi lúc ấy cũng tái mét vì sợ hãi giống tôi, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt tôi vào trong ngực, hỏi: " Tiểu Vi, có phải chị sắp chết rồi không..."
Tôi vốn đã sợ hãi, nghe hắn nói như thế, liền gào khóc, vừa khóc vừa mắng hắn: " Đều là em không tốt, mẹ nói em ở trong bụng đoạt mất dinh dưỡng của chị, những thứ tốt cũng bị em cướp mất, hiện tại chị sắp chết, cũng là em gây nên."
Khi ấy, Cẩn Bồi cắn môi dưới, sợ hãi nhìn tôi, cẩn thận đưa tay sờ vết máu đã chuyển sang màu đỏ sậm kia. Vừa chạm vào, tựa như bị điện giật vội rụt tay lại, hoảng loạn lại khổ sở nói xin lỗi.
Tiếng khóc của tôi đã khiến bố mẹ chú ý, hai người vội vã chạy sang phòng chúng tôi, mẹ nhìn thấy hai chị em ôm nhau khóc, mỉm cười kéo chúng tôi ra, đem một mình tôi mang đi. Lúc tôi trở về, nhìn thấy Cẩn Bồi ngơ ngác ngồi trên giường của tôi, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn. Khi đó khuôn mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cũng không mười phần đẹp mắt, chỉ có đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập lo lắng, đem sự xấu hổ của tôi phản chiếu thật rõ.
Kể từ đó, tôi có phòng riêng.
Vì học không giỏi nên tôi không thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, bố phải dùng tiền đưa tôi vào một trường nội trú cách xa nội thành, nghe nói có rất nhiều học sinh không thi đậu vào trường trọng điểm cũng vào đó, tiếp nhận nền giáo dục nghiêm khắc, hầu hết họ đều có thể theo học tại một trường đại học bình thường. Cẩn Bồi thì khác, hắn có thành tích điểm thi cao nhất trường Nhất Trung, trực tiếp vào lớp trọng điểm.
Khi đó chúng tôi đều đã hiểu chuyện, đôi khi nhớ lại đêm đầu tiên có kinh nguyệt ấy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, không lâu sau khi bắt đầu cấp 3, cuộc sống bình yên không sóng gió của tôi bắt đầu thay đổi.
Bởi vì tôi ở tại trường học, bản thân lại lười biếng nên cuối tuần tôi không về nhà. Mấy bạn cùng lớp trong ký túc xá đều là những người rất biết cách ăn mặc, khi tôi mới chuyển đến, ai cũng cười tôi ăn mặc quê mùa, họ dạy cho tôi biết cách làm thế nào để phối đồ hợp mới màu sắc, cũng như cách mua quần áo vừa rẻ, vừa đẹp. Ở bên họ khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ và mới lạ. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tôi đã nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời, là một người tên là Cổ Lộ viết cho tôi.
Ngày Giáng sinh, mẹ gọi điện thoại tới, nói mua cho tôi một cái bánh ngọt hoa quả, nhờ Cẩn Bồi đưa tới, để tôi cùng mấy người trong ký túc xá chia nhau ăn, tôi còn làm nũng, nói một mình tôi ăn hết có được không, mẹ đả kích tôi nói: " Biết ngay con thích ăn loại đồ ngọt này, càng lớn càng béo. Mẹ dặn Tiểu Bồi, con dám ăn một mình, liền....liền...."
" Liền thế nào ạ? " Tôi bĩu môi hỏi.
" Mẹ sẽ không bao giờ cho con ăn nữa! " Mẹ tự biết trời cao hoàng đế ở xa, không quản được tôi ở nơi này, dứt khoát không nói gì nữa.
Đang nói chuyện, quản lý tòa nhà liền cầm loa phóng thanh ở dưới lầu hô: " Lớp 11 ban 3 - Phong Cẩn Vi - có người tìm! "
" Đến đây đến đây!" Tôi vui mừng hớn hở đi xuống, còn đang ở đầu cầu thang đã nóng lòng hô to: " Tiểu Bồi ~~ bánh ngọt của chị ~~" Chạy vội tới cửa, mới phát hiện nhận sai người, người tới không phải là Cẩn Bồi, mà là Cổ Lộ- người đã viết thư tình cho tôi. Mặt của tôi lấp tức đỏ lên, cúi đầu cuống quít trở về.
"Cẩn Vi!" Cổ Lộ tiến lên một bước ngăn cản tôi, mặt tôi càng thêm nóng rực, tiến không được lùi cũng không được, càng không dám ngẩng đầu. Chỉ nghe hắn dùng giọng nói hơi khàn khàn của thiếu niên đang trong giai đoạn vỡ giọng nói: " Em....buổi tối em có rảnh không, anh muốn, anh muốn mời em ăn một bữa cơm..."
" Tôi....tôi...." Tôi nói không thành câu, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà toát ra mồ hôi ướt đẫm, trong lòng hỗn loạn, chỉ cảm thấy mình hiện tại giống như một con chuột xấu xí bỗng nhiên bại lộ trước mặt mọi người, không kịp đề phòng.
"Buông cô ấy ra." Thanh âm lạnh lùng cứng rắn bỗng nhiên xen vào, tiếp theo bóng đen trước mắt lại bị một bóng đen khác chặn lại. Cảnh tượng này, trông giống như là anh hùng cứu mỹ nhân, đã xảy ra trong cuộc sống của tôi, hôm nay, và rất nhiều năm về sau, trong kí ức của tôi vẫn còn nhớ rõ về cảnh tượng ấy. Chợt ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là khuôn mặt quen thuộc có vẻ lạnh lùng mà tôi thấy xa lạ. " Tiểu Bồi..." Lúc ấy, ánh mắt đầu tiên tôi nhìn đến là tay hắn, một cái hộp tinh xảo được hắn cầm trong tay, không có dấu hiệu méo mó. Gần bốn tháng không gặp, hắn tựa như cao hơn một chút, người cũng gầy đi, đường nét trên khuôn mặt ngày càng nam tính, khoảnh khắc đó, hình dáng mập mạp của hắn khi còn nhỏ đã hoàn toàn biến mất trong lòng tôi.
" Cậu là ai? " Trên mặt Cổ Lộ hiện lên sự thất vọng cùng ghen tuông không che giấu được, thừa dịp này tôi dũng cảm ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái, một chàng trai cao gầy, đập vào mắt tôi là một làn da màu đồng cổ, cùng với thần tượng Cổ Thiên Lạc của tôi chồng chéo lên nhau, khiến trái tim tôi trong nháy mắt rung động.
Cẩn Bồi chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, nắm lấy tay tôi, tôi cảm thấy một lực đạo rất lớn kéo tôi vào ký túc xá. Trong lúc hoảng loạn cùng xấu hổ, ánh mắt tôi nhìn thấy Cổ Lộ nhíu chặt mày.
Quản lý tòa nhà ngăn Cẩn Bồi và tôi lại, nghiêm khắc nói: "Ký túc xá nữ, nam sinh không được vào."
Cẩn Bồi liếc mắt nhìn qua, khi đó hắn cao gần 1m8, tuy rằng hơi gầy nhưng cảm giác áp bách vẫn rất mạnh, trải qua thời kỳ phản nghịch, hắn không còn hiền lành đơn thuần giống như lúc mới lên cấp 2 nữa, bộ dáng cãi nhau giữa hắn và bố hồi lớp 9 tôi vẫn nhớ rõ, hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tôi vẫn không biết vì lý do gì mà hắn lại cãi nhau với bố, mẹ tôi khóc, còn tôi ngây ngốc ở một bên không biết phải làm sao, bố hung ác mắng hắn, còn đuổi hắn cút ra ngoài, hắn cũng không sợ hãi chống trả, bố tức giận giơ ghế lên muốn đập vào người hắn, lúc này tôi mới sợ hãi khóc rống lên cùng mẹ, tiến lên một bước trước mẹ ngăn cản bố. Sau đó, tôi vô luận hỏi bố hay hỏi Cẩn Bồi, bọn họ đều không nói cho tôi biết nguyên nhân cãi nhau lần đó.
Nhưng tổng thể, tôi vẫn là người bị mắng tương đối nhiều, ai bảo tôi học tập không tốt, mỗi lần có kết quả thi cuối kỳ, Cẩn Bồi nhàn nhã lên mạng xem ti vi, còn tôi cúi đầu tiếp nhận lời quở trách của bố mẹ.
Quản lý tòa nhà bị hắn trừng mắt, lại nhìn diện mạo có chút giống nhau của hai chúng tôi, ngượng ngùng cầm một quyển sổ, nói: "Đăng ký cho tôi. "
Tôi đứng ở một bên, thấy trong cột " Mối quan hệ với người gặp mặt ", hắn không ngần ngại viết hai chữ "Anh em", tôi bĩu môi muốn sửa lại, hắn liền ném bút đi, lôi kéo tôi lên lầu.
" Cái gì cái gì, sao em lại viết lung tung, rõ ràng em chính là... " Tôi còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu kéo ra nụ cười giống như lưu manh, nhướng mày," Cho tới bây giờ đều là chị làm nũng với em. "
Tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, nghĩ thầm cho dù nhóc có phủ nhận thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật là trái đất quay quanh mặt trời, cũng không phủ nhận được sự thật chị đây ra ngoài sớm hơn nhóc 20 phút.
Bạn cùng phòng của tôi lần đầu tiên gặp Cẩn Bồi, 5 người đều sửng sốt rất lâu, giật mình hỏi: "Tiểu Vi, đây là... Em trai cậu?! "
" Đúng vậy." Tôi chỉ chăm chăm việc mở hộp bánh ngọt, cho đến khi một người bạn cùng phòng chọc chọc vào eo tôi, nhỏ giọng nói với tôi: " Trông thật đẹp trai, cậu cũng không nói cho chúng tôi biết cậu có một người em trai đẹp trai như vậy...... Có thật là em trai không? Nhìn qua giống anh trai cậu hơn. "
" Đương nhiên đẹp trai, cũng không nhìn xem là em trai của ai." Đó là lần đầu tiên tôi thừa nhận Cẩn Bồi đẹp trai, khi còn bé hắn tuyệt không đẹp, tất cả mọi người ai cũng đều khen tôi giống thiên thần nhỏ, hắn bởi vì mập mạp, người ta chỉ khen hắn khỏe mạnh. Sau khi lên cấp 2, vóc dáng của hắn bắt đầu cao lên nhanh chóng, người cũng gầy đi rất nhiều, mọi người nhìn thấy hắn đều khen hắn đẹp trai, còn tôi bị lờ đi một cách tàn nhẫn. Tôi từng thấy trong sách có một câu " Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài ", liền dùng nó để chế nhạo hắn, cho đến khi chị họ trong lúc vô tình nói một câu " Đây là đang hình dung chính em hả ", tôi bị đả kích, đột nhiên giật mình nhận ra đây đúng là đang nói chính tôi, vừa khóc vừa chạy về nhà, mẹ cười ôm tôi vào trong lòng, Cẩn Bồi nghe xong ủy khuất của tôi chỉ nói một câu "Em không cảm thấy chị xấu xí".
Mấy người bạn cùng phòng thích thú ăn bánh ngọt, câu được câu không cùng em trai tôi nói chuyện phiếm, sau khi biết hắn học ở lớp trọng điểm trường Nhất Trung đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. Cẩn Bồi dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, không coi ai ra gì giúp tôi sửa sang lại mặt bàn, lật xem sách vở và sách bài tập của tôi. Tôi lấy miếng bánh vốn thuộc về Cẩn Bồi chiếm làm của riêng, ăn không chút để ý hình tượng.
" Tiểu Vi... " Một người bạn cùng phòng nháy mắt với tôi, tôi cho rằng cô ấy muốn tôi giới thiệu Cẩn Bồi làm bạn trai cô ấy, vì thế không để ý đến cô ấy, cô ấy càng thêm khoa trương nháy mắt làm mặt quỷ ra hiệu mới khiến tôi miễn cưỡng nhìn thoáng qua Cẩn Bồi một cái. Hắn một tay cầm quyển sổ đang mở, tay kia cầm một lá thư màu xanh lam -- đó là bức thư tình Cổ Lộ viết cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro