Một vài điều về việc nuôi con
https://xinjinjumin598524923654.lofter.com/post/76a95d95_2bcb0fd74
* Văn học nuôi dạy con cái/Cẩn thận tránh sét/Cảnh báo ooc
Khi Hà Dữ đưa con trai đi ăn KFC lần thứ 108 và bị Hầu Minh Hạo bắt gặp, Hầu Minh Hạo đã túm lấy tai Hà Dữ, yêu cầu anh úp mặt vào tường mà suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Hầu Minh Hạo bình thường tính tình ôn hòa, ít khi tức giận, Thế nhưng, một khi đã nổi nóng thì lại như cơn bão tố, bắt đầu từ những chuyện nhỏ đến chuyện lớn, trong khoảng thời gian này, sau đó tức giận đến mức ném cái ván giặt đi. Hà Dữ quỳ xuống nghe, Hà Dữ nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ, giơ bốn ngón tay lên và thề rằng nếu lần sau hắn còn mang con trai làm trái với quy định của gia đình nữa, anh sẽ tình nguyện làm việc nhà trong ba tháng và gửi con trai đi học mẫu giáo trong một học kỳ.
Hầu Minh Hạo nhìn ánh mắt chân thành nhiệt huyết của anh, giơ ngón tay thẳng lên, nhẹ nhàng thở dài. Hà Dữ biết Hầu Minh Hạo đã mềm lòng, lúc này con trai Bảo Bảo rất sáng suốt tiến lên ôm lấy chân Hầu Minh Hạo, nói với giọng ngọt ngào: "Cha ơi, đừng trừng phạt ba... bọn con biết mình sai rồi mà..."
"Được rồi, tha cho con lần này." Hầu Minh Hạo vẫn là cảm thấy đồng tình, nhưng cậu vẫn là không hiểu được trong lòng hận ý. Cậu bắt Hà Dữ làm việc nhà ba tháng mới có thể tha thứ cho anh.
Lão Hà rưng rưng nước mắt nói rằng chỉ cần vợ tha thứ thì anh sẽ làm bất cứ điều gì.
Hầu Minh Hạo không chịu nổi hành vi nịnh nọt của anh, trợn mắt bảo anh tiếp tục quỳ, còn cậu thì quay người xách túi đi vào phòng. Bảo Bảo làm mặt xấu trêu chọc ba mình, Hà Dữ cho rằng con sói mắt trắng này thực sự không được nuôi dạy tốt. Lần nào Bảo Bảo lén lút làm trái quy định, mỗi lần bị phạt lại biết nũng nịu với cha.
Hà Dữ chán nản quỳ xuống chậu giặt, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Hầu Minh Hạo:"Vợ à, Bảo Bảo lớn như vậy rồi, để bé con tự ngủ một mình đi. Tối nay chúng ta ngủ chung nhé ^_^".
Hầu Minh Hạo mất một lúc mới trả lời anh: Em hỏi Bảo Bảo rồi, thằng bé nói muốn ngủ chung với chúng ta. Để hôm khác nhé."
Trời ơi, Hà Dữ tức điên lên. Thằng nhóc này thật là thất hứa, lúc chiều đi ăn KFC còn hứa tối nay sẽ tự ngủ một mình mà.
Hà Dữ đã không ít lần mua chuộc Bảo Bảo, không ngờ đứa bé này lại lén lút học theo người lớn, nói một đằng làm một nẻo.
Hà Dữ quyết định sẽ tìm cơ hội để dạy cho Bảo Bảo một bài học. Một người đàn ông mà, hứa hẹn thì phải giữ lời, làm sao có thể nhận quà rồi lại thất hứa được.
Chín giờ tối, Hà Dữ lẻn vào phòng lúc Hầu Minh Hạo đang tắm. Bảo Bảo nhìn thấy cha mình, muốn bỏ chạy nhưng Hà Dữ đã nhanh tay giữ chặt, bịt miệng con lại.
"Con đúng là một cậu bé hư. Chẳng phải bố đã hứa với con mọi điều khi đón con đi học hôm nay sao? Tại sao con lại nuốt lời giữa chừng?"
Bảo Bảo bị ba kẹp trong vòng tay, giãy giụa hồi lâu mới thốt ra: "Con... ba ban đêm ức hiếp cha! Ba không phải... người tốt..."
Hà Dữ sửng sốt, buông tay ra khỏi miệng bé con, vẻ mặt vô tội: "Ba bắt nạt cha con ở chỗ nào? Ba lúc nào cũng chiều cha con mà."
"Có đó!" Bảo Bảo xông tới đánh vào người hắn, "Nửa đêm hôm qua... con đi vệ sinh... nghe thấy cha khóc... nói muốn... muốn... ba bắt nạt cha! Xấu xa!!!"
...
Hà Dữ bị Bảo Bảo đấm mấy đấm, nắm đấm thịt không đau, nhưng sắc mặt Hà Dữ lại muốn vỡ vụn: "Phòng này không cách âm sao?"
Bảo Bảo nghe ba nói vậy càng tức giận hơn. Nếu phòng cách âm tốt thì ba sẽ làm gì cũng được ư? Thế là, Bảo Bảo ra sức tấn công, bắt đầu túm tóc ba.
Hầu Minh Hạo vừa bước vào đã thấy Bảo Bảo đang đè ba ra mà đánh. Hà Dữ thì la lớn kêu cứu.
Hầu Minh Hạo bế Bảo Bảo lên, xoa xoa mặt con bé và hỏi: "Sao thế này? Ba bắt nạt con à?"
Bảo Bảo mặt đỏ bừng bừng, ôm cổ Hầu Minh Hạo nũng nịu: "Cha à, con không muốn ba này nữa, con muốn đổi ba khác..."
Hà Dữ vội vàng đứng dậy: "Này này, Bảo Bảo, con quá đáng rồi đấy! Lúc ba đưa con đi chơi, mua đồ ăn ngon cho con, con còn nói sẽ yêu ba nhất cơ mà!"
Hà Bảo Bảo trợn mắt nhìn ba: "Xấu xa! Nham hiểm!"
Hà Dữ tức đến mức không biết làm sao. Hắn cũng nắm lấy tay Hầu Minh Hạo nũng nịu: "Vợ à, chúng ta đổi con đi. Anh không muốn đứa con này nữa, chúng mình sinh thêm hai, ba, bốn, năm đứa nữa đi, rồi bán đứa này đi!"
Bảo Bảo nghe thấy vậy thì hoảng hốt, hai ba con bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, nào là chuyện cũ, chuyện mới đều bị lôi ra. Hầu Minh Hạo bị ồn ào đến nhức cả đầu, bèn nhét Bảo Bảo vào lòng Hà Dữ, nói một câu: "Hai ba con ngủ đi, tôi ra ngoài."
Hà Dữ và Bảo Bảo nhìn nhau, từ trong đôi mắt trong veo nhưng lại hơi ngốc nghếch của nhau, cả hai đều hiểu một điều: Vợ/Cha đang giận rồi.
"Làm sao bây giờ?" Bảo Bảo hỏi ba. "Cha sẽ không bỏ rơi chúng ta chứ?"
"Cũng tại con..." Hà Dữ lẩm bẩm, "Cứ phải nhắc đến chuyện ba mua chuộc con."
"Đó là lỗi của ba!!!" Bảo Bảo lại bắt đầu kéo tóc ba mình.
Hà Dữ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con: "Ba không có ức hiếp cha non! Đừng nói nữa!"
Hà Bảo Bảo nghiến răng nghiến lợi: "Vậy sao cổ của cha lại đỏ thế này! Đôi khi cánh tay của cha cũng đỏ!"
Hà Dữ: "Đó không phải là vì con muốn có em gái à! Ngày nào cũng kêu ca không có ai ở bên cạnh chơi cùng. Ba con chỉ là muốn con có em gái càng sớm càng tốt mà thôi!"
Hà Bảo Bảo bối rối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của ba mình, bé lại do dự: "Nếu con không làm phiền hai người nữa... liệu con có em gái không?"
"Ừ." Hà Dữ nghiêm túc gật đầu, "Vậy Hà Bảo Bảo, con biết phải làm sao rồi chứ?"
Hà Bảo Bảo cũng nghiêm túc gật đầu: "Con biết rồi, hôm nay con sẽ ngủ cùng gấu nhỏ."
Hà Dữ mừng rỡ: "Con trai của ba đúng là thông minh!"
Anh véo mũi Hà Bảo Bảo, sau đó ôm Hà Bảo Bảo trong tay đi tìm Hầu Minh Hạo.
Hầu Minh Hạo đang hờn dỗi ngồi trong phòng khách, trên TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ nhàm chán, Hà Dữ và Hà Bảo Bảo đến gần, một lớn một nhỏ xoa bóp chân, xoa vai cho cậu, đưa trái cây và nói những lời ngon ngọt.
"Cha, tối nay con ngủ với gấu nhỏ, ba ngủ với cha, cha đừng giận nhé!"
"Vợ ơi, từ giờ anh nhất định sẽ làm ba tốt, không còn dẫn Hà Bảo Bảo làm điều xấu nữa, em rộng lượng mà tha thứ cho anh nhé!"
Hai người giống như hai chú chó một lớn một nhỏ bám chặt lấy Hầu Minh Hạo không chịu rời ra, Hầu Minh Hạo bị hai chú chó bám chặt lấy làm khó chịu, đành phải tha thứ cho chọ.
Hà Dữ và Bảo Bảo đập tay nhau ăn mừng. Hầu Minh Hạo liếc nhìn họ, cả hai đều cúi đầu xuống, cảm thấy tội lỗi.
Hà Bảo Bảo rất nghe lời, một mình đi vào phòng nhỏ ngủ, còn Hà dữ thì ôm lấy Hầu Minh Hạo, bàn bạc chuyện lắp tấm cách âm cho phòng.
"Sao vậy? Ngủ không ngon sao?" Hầu Minh Hào hỏi anh.
Hà Dữ cảm thấy có chút xấu hổ, cuối cùng đứng ra trách móc: "Hà Bảo Bảo ngủ không ngon."
"Sao Bảo Bảo ngủ không ngon?" Hầu Minh Hạo thắc mắc, "Không phải nó ngủ như một con lợn con, gọi mã cũng không dậy được à?"
"Ồ, hôm nay nó đã đích thân nói với anh." Hà Dữ ôm cậu, làm bộ điệu bộ, "Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, cứ lắp một cái đi~"
"Được rồi." Hầu Minh Hạo cũng không có phản đối gì, Hà Dữ lại làm phiền anh: "Em yêu, hôm nay chúng ta tập thể dục trước khi đi ngủ nhé?"
"Không muốn." Hầu Minh Hạo ngáp một cái, "Hôm nay hai người ồn ào khiến em đau đầu, muốn đi ngủ sớm."
Hà Dữ lại một lần nữa đẩy trách nhiệm cho người khác: "Nhưng mà hôm nay Hà Bảo lại làm nũng muốn có em bé..."
"..."
Hầu Minh Hạo suy nghĩ một lúc, "Vậy cũng không được, mỗi lần anh làm lâu quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ của em."
"Ôi." Hà Dữ giơ bốn ngón tay lên thề rất nghiêm túc: "Lần này anh đảm bảo, chỉ làm một lần thôi."
Hầu Minh Hạo nhìn vào đôi mắt chân thành và nóng bỏng của anh, một lần nữa tin vào những lời nói dối của anh.
Hà Bảo Bảo lúc nửa đêm đi vệ sinh, lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cha mình.
Sáng sớm hôm sau, Hà Dữ phát hiện giày của mình bị dẫm lên mấy lần, vết chân nhỏ đến mức dường như là do Hà Bảo Bảo làm.
"Hà Bảo Bảo!" Hà Dữ tới bắt con lại, "Sao con giẫm giày của ta? Ba đã làm gì con?"
Hà Bảo Bảo trốn ở Hầu Minh Hạo phía sau, lè lưỡi với Hà Dữ: "Đồ xấu! Đại ác nhân!"
Hà Dữ cầm giày định dọa Hà Bảo Bảo nhưng bị Hầu Minh Hạo ngăn lại giữa chừng.
Hầu Minh Hạo ngủ không ngon, lười nhìn hai người cãi nhau, Hà Dữ cảm thấy có chút áy náy, đề nghị sáng mai đưa Hà Bảo Bảo đi nhà trẻ, bảo cậu về phòng ngủ một lát.
Hầu Minh Hạo gật đầu, Hà Dữ liền ôm Hà Bảo Bảo đi học trong vòng năm phút, nhét một cái bánh bao vào miệng, túm gáy thằng bé ném vào trong xe.
Hà Bảo Bảo bất mãn: "Con không muốn ba đưa con đi nhà trẻ! Con muốn cha đưa con đi!"
"Đi học còn phải kén chọn! Khi vào tiểu học, con có thể tự mình đi bộ đến trường, tốt nhất là không nên làm phiền cha."
Hà Bảo Bảo hét lên rằng Hà Dữ là kẻ xấu, nhưng Hà Dữ phớt lờ bé con bằng cách véo tai bé. Anh thả Hà Bảo Bảo ở cổng trường mẫu giáo và lái xe đi.
Khi anh quay lại, Hầu Minh Hạo đã ngủ say rồi, anh bò lên giường, ôm cậu từ phía sau.
"Hà Bảo Bảo đã đi nhà trẻ rồi." Hà Dữ vuốt ve lưng cậu, sau đó lại đưa tay xuống ấn vào eo cậu, "Còn đau không?"
Hầu Minh Hạo hừ một tiếng, Hạ Dữ ôm chặt Hầu Minh Hạo, cúi đầu hôn lên lông mi cậu.
"Hà Dữ."
"Ừm?"
"Đừng mua đồ ăn vặt cho Bảo Bảo nữa, không tốt cho sức khỏe."
"Được rồi. Anh sẽ không mua cho nó nữ."
"Đừng hối lộ thằng bé nữa. Sẽ phải mất một thời gian nữa con mới tự ngủ được."
"..."
Hà Dữ cảm thấy có chút ủy khuất, "Em không nhớ anh à? Mỗi lần em ngủ, anh đều không thể ôm em."
"Bây giờ em vẫn ôm anh mà." Hầu Minh Hạo chủ động vòng tay qua eo Hà Dữ bị sự ấm áp mê hoặc, vô thức đồng ý.
Anh nếm được chút ngọt ngào, cúi người hôn cậu lần nữa. Hầu Minh Hạo nhắm mắt ngủ mơ màng, hai người dây dưa một lúc lâu, đột nhiên điện thoại của Hà Dữ vang lên.
Hà Dữ nhìn lên và thấy đó là cuộc gọi từ giáo viên của Hà Bảo Bảo.
Hầu Minh Hạo dựa lại gần, hỏi Hà Dữ: "Anh thật sự đã đưa Bảo Bảo Hà đi nhà trẻ chưa?"
"Thật sự, anh vẫn nhớ rõ địa chỉ." Hà Dữ trả lời điện thoại, lời nói ân cần của cô giáo Hà Bảo Bảo truyền đến: "Xin chào, phụ huynh Hà Bảo Bảo, tôi là cô Dâu Dâu. sáng nay khi anh đưa con đến đây có thể đã không để ý ngày, hôm nay là cuối tuần..."
Trong điện thoại vang lên tiếng lộn xộn, sau đó Hà Dữ và Hầu Minh Hạo nghe thấy tiếng gào to của Hà Bảo Bảo: "Đồ xấu! Đại ác nhân! Hai người chỉ muốn bỏ rơi con ở đây và phớt lờ con!! Con muốn thay đổi ba khác! " !"
.........
.........
Hầu Minh Hạo liếc nhìn Hà Dữ, không thể phản bác: "Anh thực sự không có ý đó! Anh không biết hôm nay là ngày gì!"
Hà Bảo Bảo càng khóc to hơn, Hà Dữ đành phải rời khỏi giường, nghĩ rằng mình phải đưa tiểu tổ tông về trước khi nó khóc to hơn, nếu không thì không biết sẽ xảy ra náo loạn gì.
Hầu Minh Hạo tựa hồ đã quen với những tình huống như vậy, mặt không biểu tình đứng lên đưa đồ, lấy quần áo cho Hà Dữ, nhưng sau khi Hà Dữ rời đi, hắn lại bất lực dựa vào cửa thở dài.
Cậu thực sự rất lo lắng sự ngốc nghếch của Hà Dữ sẽ truyền sang Hà Bảo Bảo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro