Chương 1 H
Hà Dữ khó khăn nhập mật khẩu vào nhà, Hầu Minh Hạo lại đứng bên cạnh, hơi choáng váng dựa vào tường, cơn say khiến cậu có phần mơ hồ nhưng vẫn không quên trêu chọc người bên cạnh. Cậu khoác tay lên vai Hà Dữ và cười nó.
"Lão Hà, lần này thật sự say rồi, phải không? Say thật rồi đúng không!"
"Đừng... đừng lắc anh!" Hà Dữ vừa mở cửa vừa nói: "Em còn dám nói anh, nhìn lại bộ dáng của mình đi."
"Gì cơ! Anh nói em say á! Em là ai chứ! Bách Lý Đông Quân, tửu tiên đó anh có biết không?"
"Mạnh miệng như thế, không phải vẫn là không thể tự về nhà sao!"
*Tách* Cửa đã mở.
Hầu Minh Hạo say khướt được Hà Dữ đỡ vào trong. Dù đã say, nhưng tính hiếu thắng của cậu vẫn không hề giảm sút, lập tức vùng khỏi tay Hà Dữ để tự mình đi vào. Tuy nhiên, chỉ mới đi được vài bước, cậu đã vấp phải đôi dép và ngã ra sau, đập đầu vào cửa, khiến đầu ong ong cả lên.
Nghe tiếng động, Hà Dữ quay lại, lại thấy Hầu Minh Hạo ôm đầu dựa vào cửa, mặt mày nhăn nhó. Ngay lập tức, anh tiến lại gần, đặt tay lên sau đầu Hầu Minh Hạo, xoa xoa và lo lắng hỏi:
"Không sao chứ?"
"Đau quá!"
"Em..." Hà Dữ chưa kịp nói hết câu thì đã không thể nhịn được mà bật cười. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông tuấn tú, lịch lãm khẽ cong môi, để lộ một nụ cười nơi khóe miệng.
"Anh đang cười em à!" Hầu Minh Hạo tức giận, nắm chặt cổ áo của hắn: "Không được cười!"
Hầu Minh Hạo cảm thấy khó chịu, đẩy hắn ra mơ hồ đi về phía sofa, ngồi xuống: "Nhà anh có bia không, lấy ra đây, hôm nay em phải đòi lại danh dự của mình, còn phải thay các anh em khi nãy trả thù!"
Hà Dữ nghe thấy lời tuyên bố đầy quyết tâm đó, chỉ biết cười và lắc đầu bất lực khi đi qua.
"Đừng có nghịch nữa. Đi... đi tắm trước đã."
"Không chịu! Hôm nay không chết không thôi!"
Hầu Minh Hạo cứ kiên quyết như thế, Hà Dữ hết cách nắm lấy cổ tay Hầu Minh Hạo dự định kéo cậu đứng dậy đá vào phòng tắm, nào ngờ cậu lại hất tay hắn ra, Hà Dữ cũng đã có chút say chân trụ không vững ngã choàng về phía trước, tay chống vào sofa.
Tầm nhìn của hắn trở nên choáng váng, mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Hầu Minh Hạo trước mắt, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhạt.
Khuôn mặt cậu tinh xảo như tranh vẽ, mũi cao thẳng, đôi môi hơi hé mở vì bất ngờ, đôi mắt thì ngập tràn một tầng hơi nước không thể xem nhẹ.
Diễm quang tươi đẹp, khi Hầu Minh Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không thể kiềm chế được mong muốn hôn lên đôi mắt ấy, muốn chiếm lấy vẻ đẹp đẽ này.
Không muốn để mình tiếp tục lún sâu vào những suy nghĩ rối ren, Hà Dữ vừa định đứng dậy thì tay bỗng bị nắm chặt.
Không khí trở nên ngượng ngùng, cả hai đều im lặng, trong lòng dậy sóng, còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi của chính mình.
Dưới ánh đèn, đôi mắt to tròn của Hầu Minh Hạo lúc này mang vẻ u buồn, tối tăm như viên hắc diệu thạch đẹp nhất. Cậu lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, có lẽ do hơi men, mà hai má cậu đã ửng hồng, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
Hà Dữ cảm thấy cổ họng mình khô rát, môi hắn khẽ mấp máy, khi mở miệng, giọng nói trầm khàn, mang theo hơi rượu.
"Có ai từng nói em rất xinh đẹp chưa?"
Hầu Minh Hạo im lặng một lúc, không trả lời câu hỏi của hắn mà lại mơ hồ hỏi lại.
"Có ai từng nói với anh rằng đừng dùng ánh mắt này để nhìn người khác chưa?"
"Tại sao?"
"Vì người khác.... sẽ thích anh."
"Thế còn em... có thích không?"
Tay trái cậu dùng sức, một phen kéo thân thể hắn xuống, tiếp đó tay phải móc lấy, đè cổ hắn xuống hôn lên. Cái hôn này, lưu luyến mà triền miên. Không có sấm chớp mưa rền, chỉ có nhu hòa ấm áp.
Có lẽ là do rượu, bây giờ Hầu Minh Hạo dường như không thể suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì, cậu không muốn tính toán thiệt hơn, hay phải dè chừng thứ gì nữa cả, quá rối ren. Tâm trí cậu từ lâu đã mệt mỏi rồi.
Cái hôn này tới quá mức đột ngột, Hà Dữ kinh ngạc mở to mắt, lại thấy trong gang tấc, thiếu niên nhắm mắt, nghiêm túc hôn. Hàng mi dài như những chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Hà Dữ, mang đến cảm giác dịu dàng và ngứa ngứa.
Một luồng cảm xúc lạ lùng từ dưới thân dâng lên, thẳng hướng vào sâu trong lòng.
Hai tay Hầu Minh Hạo nhẹ nhàng ôm lấy Hà Dữ, Hà Dữ cũng ôm eo cậu, dùng động tác nhẹ nhất hôn thiếu niên mình yêu mến nhất, cũng là vảy ngược không thể đụng vào nhất.
Ngón tay thon dài của Hầu Minh Hạo cắm vào giữa tóc hắn, dốc hết toàn lực mà hôn.
Khi cái hôn này chấm dứt, môi thiếu niên đã sưng đỏ không chịu nổi, cặp mắt trong suốt lóe một tầng ánh nước, loang loáng sáng ngời.
Hầu Minh Hạo thở dốc, trên môi cũng có một lớp nước nhàn nhạt, cậu chỉ biết thở dốc, nhưng không biết, dáng vẻ của mình ở trong mắt hắn, là mê người như thế nào.
Ánh mắt của Hà Dữ trở nên sâu thẳm hơn, hắn khẽ mím môi, ngay sau đó, không thể kiềm chế được nữa, hắn lại hôn lần thứ hai.
Nụ hôn thứ nhất nếu tính là chuồn chuồn lướt trên mặt nước,vậy nụ hôn thứ hai tuyệt đối là mưa rền gió dữ, Hà Dữ điên cuồng mà đoạt lấy hết thảy thuộc về cậu, mười ngón gắt gao chế trụ, giống như muốn ấn đối phương vào trong thân thể.
Ngón tay Hà Dữ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu, động tác trên tay hắn có bao nhiêu dịu dàng, lực mút vào trên môi liền có bấy nhiêu lớn.
Không bao lâu, đôi môi mềm mại của cậu liền sưng đỏ lên, Hầu Minh Hạo rất nhanh liền có chút chống đỡ không được, mũi cậu phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, nhưng mà hai tay lại ôm chặt hắn.
Hà Dữ lại theo sườn mặt hoàn mỹ kia, hôn gò má cậu, hôn chóp mũi, cuối cùng dừng trên vành tai mềm mại tinh xảo của cậu, nhẹ nhàng nhai cắn.
"Hà Dữ..."
Hắn liếm cắn vành tai, khiến cậu phát ra từng tiếng kêu rên khẽ đến không thể nghe thấy.
"Uhm..."
Không biết có phải là mượn rượu làm càn hay không, trong men say, hai người điên cuồng hôn đối phương, đầu lưỡi Hà Dữ linh hoạt tùy ý càn quét trong miệng Hầu Minh Hạo, hôn đến độ da đầu cậu run lên, chậm rãi cảm nhận được một luồng nhiệt độ từ dưới thân truyền lên.
Hô hấp của Hầu Minh Hạo dần dần nặng nề, cậu phát ra từng tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong lỗ mũi, tay trái Hà Dữ đè lại tay phải cậu, một tay khác thì lôi kéo tay trái Hầu Minh Hạo, để cậu ôm lấy eo mình.
Hai người ngồi trên sofa hôn hồi lâu, trong không khí tràn ngập hơi thở kiều diễm lãng mạn mờ ám, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, tiếng nỉ non ngọt ngấy cũng khiến huyền quan vốn đã nhỏ hẹp càng thêm vài phần khô nóng.
Hai tay Hà Dữ nắm thật chặt tay Hầu Minh Hạo, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn thiếu niên dưới thân, ngón tay chậm rãi chặt siết lại, môi cũng mím lên, thật lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn gợi cảm: "Tiểu Hầu...anh nên làm gì bây giờ?"
Quá nhiều cản trở, quá nhiều áp lực như nghiền nát tâm trí hắn, hai cái tôi dường như đang bức ép lấy Hà Dữ buộc chặc lấy và kéo căng hắn ở giữa lằng ranh của sự đánh đổi.
Hắn cảm giác mình sắp không thể trụ thêm được nữa, mối quan hệ này như là độc dược vẫn luôn dịu dàng mà ăn sâu vào tâm trí hắn, nhưng lại là thứ duy nhất khiến hắn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Âm thanh này quả thực là độc dược mê người, Hầu Minh Hạo nâng mắt, ngây thơ nhìn Hà Dữ, dường như không rõ đối phương đang nói cái gì. Nhưng mà nhiệt độ cơ thể cậu lại dần dần bay lên, ngưng mắt nhìn con ngươi sâu thẳm của hắn, hai người đồng thời thở dốc, ai cũng không nói gì thêm.
Cặp mắt trong suốt sáng ngời hơi hơi rung động, trong mắt phản chiếu một người đàn ông thâm trầm nội liễm. Người đàn ông ấy luôn thích che giấu bản thân, mà giờ phút này, người đó lại đang hỏi cậu, rằng hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hầu Minh Hạo không tự chủ được mà nâng khóe môi, thoáng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Hà Dữ.
Hà Dữ lần này lại chủ động cắt đứt nụ hôn, ánh mắt hắn trở nên trầm đục nhìn người dưới thân tay vẫn còn đang đặt trên eo cậu không muốn buông ra giọng nói mang theo áp bức cùng kìm nén.
"Nếu còn tiếp tục...sẽ không ngừng lại được nữa."
Trong lúc nhất thời Hầu Minh Hạo chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn người đàn ông đè ở trên người mình.
"Vậy thì đừng ngừng lại."
Nói rồi kéo mạnh đối phương hung hăng hôn lên.
Sợi dây lý trí vào giờ khắc này đã đứt đoạn, Hà Dữ điên cuồng hôn môi. Đầu gối hắn đẩy mở hai chân thiếu niên ra, một bàn tay giữ chặt gáy cậu, không cho cậu thoát đi, một tay khác theo bản năng bắt đầu vuốt ve xuống. Cách quần áo, hắn thô ráp vỗ về chơi đùa, để người dưới thân lâm vào trầm mê.
Hai con người luôn tính toán từng bước đi giờ khắc này dường như đã buông xuôi tất cả, họ để mặc cho cảm xúc như triều cường cuốn lấy mình, nghiền nát lấy thân thể này.
Đầu lưỡi chơi đùa khiến thân thể hai người đều càng thêm khô nóng, tiếng nước bọt mờ ám cũng quanh quẩn trong huyền quan nhỏ hẹp.
Nhưng dù cậu có đáp lại như thế nào nữa, thì vẫn có chút trúc trắc. Hà Dữ cắn xé đôi môi đỏ tươi, đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc da thịt trong khoang miệng cậu, mút vào liếm cắn, gần như hôn đến da đầu Hầu Minh Hạo run lên, khoái cảm tê dại truyền lên đại não, chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
Hơi thở nhiệt liệt nóng bỏng quẩn quanh giữa mũi Hầu Minh Hạo, cậu cố gắng hôn trả lại người bên trên, nhưng bị đối phương hôn đến choáng đầu hoa mắt, thậm chí không thể hô hấp, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe.
"Hà... hưm..."
Trong mũi đều là hơi thở của rượu, hormone nồng đậm khiến cả người Hầu Minh Hạo dần dần như nhũn ra, nhưng lý trí còn sót lại làm cho cậu miễn cưỡng hô lên một chữ ở khe hở giữa nụ hôn.
Nhưng Hà Dữ vẫn không có chấm dứt, hắn mềm nhẹ liếm cắn môi thiếu niên, lại hôn hồi lâu, tận đến lúc Hầu Minh Hạo sắp chết chìm trong nụ hôn khi thì dịu dàng khi thì cường thế ấy, hắn mới kết thúc nụ hôn.
Bỗng nhiên, Hà Dữ ôm lấy cậu, đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Xuyên qua căn phòng khách nhỏ, liền trực tiếp đến phòng ngủ, chính giữa bày một cái giường lớn thuần trắng.
Hà Dữ trực tiếp đẩy cậu lên giường, Hầu Minh Hạo đầu đụng vào giường chăn mềm mại, trong đầu choáng váng, ngay sau đó, hắn liền nhào lên, đè cậu ở trên giường.
"Hà! Ưm..."
Hà Dữ hôn lên cần cổ mẫn cảm của cậu. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống một cái lại một cái hôn trên đó Hầu Minh Hạo nhột đến hai chân không ngừng run rẩy.
"Đừng cọ....."
Vải vóc thô ráp từng chút một cọ vào điểm đỏ mềm mại nhẵn nhụi, rất nhanh liền càng thêm sung huyết, tê dại truyền đến từ ngực dần dần vượt qua cơn nhột trên cổ, Hầu Minh Hạo khó nhịn lắc người, nói không rõ rốt cuộc là nhột nhiều hơn một chút, hay là thích nhiều hơn một chút.
Mà Hà Dữ rốt cuộc cũng buông tha cần cổ sợ nhột của cậu, cách vải vóc, hôn lên ngực trái cậu, khi đầu lưỡi người đàn ông dùng sức lướt qua điểm đỏ cao thẳng kia, Hầu Minh Hạo nhịn không được rên rỉ ra tiếng, hạ thân cũng triệt để đứng lên.
Hình ảnh này thật sự quá mức tốt đẹp, thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc một cái sơ mi thuần trắng bị ma sát mà xốc xếch lộ ra một mảng vai trắng như ngọc, bị hắn đặt ở dưới thân, dùng sức hôn môi.
Bọn họ say mê với cuộc đua miệng lưỡi này, cảm giác tê dại mềm mại kích thích đại não Hầu Minh Hạo, khiến cậu nhịn không được mà sa vào trong đó.
Hai má Hầu Minh Hạo nổi lên hai rặng hồng, cậu hơi hơi hé môi, nhẹ nhàng thở dốc, tiến hành một loại hấp dẫn đơn thuần nhất.
Tay trái Hà Dữ không ngừng vuốt ve quầng vú non mềm, mà điểm bên trái Hầu Minh Hạo thì bị Hà Dữ triệt để liếm cắn đùa bỡn.
Khoái cảm đáng sợ theo xương sống vọt vào đầu óc cậu, sảng khoái chưa bao giờ trải nghiệm khiến Hầu Minh Hạo nhịn không được cong eo lên, chủ động đưa ngực vào trong miệng hắn.
Tiếng rên rỉ ngọt nị của Hầu Minh Hạo khiến hắn gia tăng tốc độ.
Ngón tay cũng không có trực tiếp vói vào, mà là không ngừng ấn xoa ở huyệt khẩu. Tiểu huyệt chưa từng bị đối đãi như vậy, huyệt khẩu mẫn cảm bị ngón tay thô ráp lần lượt ấn xoa, Hầu Minh Hạo nói không rõ đó là cảm giác gì, chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, khi Hà Dữ cảm thấy huyệt khẩu đã mềm mại gần đủ, hắn đổ ra một ít gel bôi trơn lại luồn vào một ngón tay.
"Anh sao lại có thứ này trong nhà hả ..A ..a..a"
Cảm giác dị vật xâm nhập trong cơ thể khiến Hầu Minh Hạo đột nhiên tỉnh táo. Dường như cậu có chút hiểu rõ Hà Dữ đang làm cái gì, cắn chặt răng, suy tư một khắc, cậu hé môi đang chuẩn bị mở miệng, ai ngờ ngón tay trong thân thể đột nhiên hoạt động.
"Hưm a... Hà Dữ ...Hà Dữ ... em..."
"Thả lỏng."
Loại cảm giác này thật kỳ quái, một ngón tay cắm trong hậu huyệt mình, ma xát qua vách tường chưa bao giờ có người đến. Hà Dữ lần lượt thăm dò mà cong lại, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, mà Hầu Minh Hạo đã sớm mẫn cảm đến mềm nhũn thân thể, thích đến sắp khóc.
Thân thể cậu sao lại nhạy cảm đến vậy? Hầu Minh Hạo vẫn đang mơ màng trong những suy nghĩ rối bời về điều này, chưa kịp tìm ra câu trả lời thì đột nhiên, một cảm giác như dòng điện chạy qua, kích thích thân thể cậu, khiến cả người cậu run lên, ngón chân thích đến độ cuộn mình lại.
"A a a a a a... Không muốn... Hà Dữ ..."
"Tiểu Hầu, là nơi này sao..."
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên. Ngón tay ấy không ngừng xoa ấn một điểm trên vách tường, khoái cảm như thủy triều cũng điên cuồng cắn nuốt Hầu Minh Hạo, khiến cậu lên tiếng rên rỉ.
Điểm kia quả thực muốn mạng của cậu, cả người cậu đều không có sức lực, toàn bộ cảm quan đều tập trung về tiểu huyệt phía sau, cảm nhận khoái cảm chết người bao phủ mình.
Dịch ruột non từng chút một phân bố ra, làm ngón tay Hà Dữ ướt nhẹp. Nương theo dịch ruột non làm trơn, ngón tay thứ hai lập tức nhét vào.
Giờ phút này Hầu Minh Hạo nào còn quản được nhiều như vậy. Đại khái là cảm giác bị ấn tuyến tiền liệt rất thích. Tiểu huyệt bị khuếch trương đầy đủ, ở nơi hai người đều nhìn không tới, huyệt thịt đỏ tươi không ngừng mấp máy, giống như đang kêu gào không đủ.
Ngón tay đồng thời cắm rút trong tiểu huyệt mềm mại, Hầu Minh Hạo bị khoái cảm kích thích đến độ đã sắp không có ý thức, bỗng nhiên thân thể cậu khựng lại, thế mà lại bắn ra.
Bởi vì bắn tinh, hậu huyệt cũng kịch liệt run rẩy, ngay thời cơ này, Hà Dữ bỗng nhiên ôm thiếu niên còn đắm chìm trong cao trào lên, nhìn hai mắt mông lung của đối phương, phút chốc cắm vào!
"A a a a a a..."
Trong khoảnh khắc dương vật tráng kiện đáng sợ kia cắm vào, Hầu Minh Hạo đã bị chặt đứt cao trào. Cậu đau đến thân thể không ngừng run rẩy, ngón tay kéo chặt chăn dưới thân, mà Hà Dữ thì đè ở trên người cậu, cúi người xuống, dịu dàng hôn lên nước mắt sinh lý vì đau đớn mà sinh ra của thiếu niên.
Sau khi côn thịt cắm vào liền bất động, cũng chỉ đâm vào một nửa.
Nhìn nước mắt của cậu, Hà Dữ đau đến tim cũng co rút, thở dài nói: "Anh đã nghĩ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi....."
Giơ tay lên xoa xoa nước mắt sinh lý, Hầu Minh Hạo mím môi: "Vậy hiện tại... rốt cuộc anh có muốn làm hay không?"
Nhìn biểu tình kiên cường của cậu Hà Dữ nắm chặt ngón tay, ngay sau đó, rốt cuộc không nhẫn nại dục vọng sắp bùng nổ kia nữa, bắt đầu nhẹ nhàng cắm rút.
"Hưm..."
Động tác mềm nhẹ của Hà Dữ khiến Hầu Minh Hạo bắt đầu dần dần thích ứng. Hiện giờ, khi côn thịt ma xát vách tường, tràng đạo không tự chủ được mà tràn ra dịch ruột non dính dính, càng thành dịch bôi trơn tốt nhất.
Hầu Minh Hạo vươn hai tay, ôm lấy bả vai người đàn ông, dựa ở bên tai hắn, thấp giọng nói: "Nhanh một chút..."
Động tác đột nhiên thoáng khựng lại, một lát sau, Hà Dữ cong môi, hôn một cái trên môi thiếu niên, sau đó...
"A a a a a...... Hà Dữ hưm..."
"Ưm....Aaa..."
"Em.....em....không được... A a..."
Hầu Minh Hạo đã hoàn toàn thích nghi với cảm giác của côn thịt. Mỗi khi từng tấc mị thịt bị côn thịt thô to rút ra, trong tiểu huyệt lại dâng lên một cảm giác trống rỗng khó chịu, như thể một điều gì đó đang khao khát trở về. Khi côn thịt thẳng tắp đâm sâu vào huyệt đạo, va chạm mạnh mẽ với vách tường, cảm giác hưng phấn ấy lại đạt tới đỉnh điểm, thích đến độ khiến người ta quả thực không thể tự kiềm chế.
Dịch ruột non dinh dính của cậu và dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ đỉnh chóp của hắn dưới động tác cắm rút mãnh liệt, bị ép ra khỏi tiểu huyệt.
Hà Dữ ôm eo Hầu Minh Hạo, lật người cậu lại, côn thịt liền ở trong thân thể Hầu Minh Hạo xoay một vòng.
Hầu Minh Hạo giống như không khống chế được mà bắn ra, mà ngay trong tiểu huyệt qua cơn cao trào đè ép co rút càng thêm lợi hại của cậu, Hà Dữ gia tăng tốc độ đâm vào, điên cuồng cắm rút.
Hầu Minh Hạo chôn mặt trong gối, sau eo hơi hơi nâng lên, bởi vì động tác này, tiểu huyệt ẩn giấu cả một buổi tối rốt cuộc lộ ra.
Chỗ kia đỏ tươi dâm mỹ, xung quanh đều là dịch trong suốt, mang theo một luồng hơi thở phóng đãng.
Ánh mắt Hà Dữ càng thêm thâm trầm, Hầu Minh Hạo kêu rên, khàn khàn giọng: "Sao... lại lớn hơn rồi... A a a..."
Côn thịt hung hăng rút ra, lại dùng hết toàn lực đâm vào. Hà Dữ mở mắt trừng trừng nhìn huyệt thịt diễm sắc theo động tác của mình lật ra khỏi thân thể cậu, sau đó lại bị mình vô tình đâm vào.
Chất lỏng ướt át không ngừng từ trong miệng tiểu huyệt nho nhỏ chảy xuôi ra, khiến gốc đùi lầy lội.
"Tiểu Hầu... tiểu Hầu..." Giọng người đàn ông trầm thấp đè nén tình dục, vang lên bên tai Hầu Minh Hạo.
Côn thịt mãnh liệt từ phía dưới đâm lên trên, tiến vào chiều sâu khó tin.
Trong lòng Hà Dữ động đậy, không kìm lòng nổi đâm về phía trước: "Tiểu Hầu..."
Vách tường mẫn cảm truyền đến cảm giác gân xanh trên côn thịt nhảy lên, Hầu Minh Hạo nắm chặt ngón tay, hạ thể hoàn toàn đứng thẳng. Cậu bỗng nhiên quay đầu, kéo cổ Hà Dữ, điên cuồng hôn môi.
Chờ cái hôn ấy chấm dứt, ánh mắt thiếu niên hấp dẫn mà mê man, thấp giọng cười: "Hà Dữ... làm em..."
Ngay sau đó, côn thịt trực tiếp rút ra, lại hung hăng đâm vào.
"A a a a a a..."
Tình ái thối nát điên cuồng duy trì liên tục từ phòng ngủ đến phòng tắm, cuối cùng khi Hầu Minh Hạo bắn lần thứ ba, vách tường co rút mấp máy rốt cuộc khiến Hà Dữ nhịn không được bắn ra toàn bộ, trực tiếp bắn trong thân thể Hầu Minh Hạo.
Chất lỏng hơi lạnh mãnh liệt bắn vào vách tường nóng bỏng, kích thích Hầu Minh Hạo cả người run lên, trong tiểu huyệt đột nhiên chảy ra một đống lớn dịch dính trong suốt. Cao trào lần này, khiến Hầu Minh Hạo sảng khoái đến triệt để hôn mê bất tỉnh, phía sau còn không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt của người đàn ông, không nỡ để đối phương rời đi, theo bản năng cảm nhận cao trào trước nay chưa từng có.
Bắn xong, Hà Dữ ôm Hầu Minh Hạo trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm rửa giúp thiếu niên nhà mình.
Thật sự muốn dừng lại ở khoảng khắc này, không cần phải đối đầu kịch liệt, cũng không cần tranh đấu thứ gì, cứ như thế ôm lấy tiểu Hầu của hắn trôi qua từng ngày, trôi qua một đời. Viễn cảnh trong ảo mộng quả thật tươi đẹp có thể khiến con người ta trầm mê sa lầy, nhưng giấc mộng có đẹp đến mấy rồi cũng phải tỉnh.
Mỗi sáng tỉnh giấc thứ vẫn luôn chào đón họ vốn luôn không phải là bình minh bừng bừng sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro