Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Kế hoạch trả thù hoàn hảo.

- Nhi à? Chị đây, em đến công ty ngay bây giờ được không?

- Lại gì nữa đây? Hôm qua hành xác em chưa đủ hay sao mà bây giờ lại kêu em đến công ty gấp? Chân em đang sưng vù đây này! - Nó cáu kỉnh nhăn nhó.

- Công ty đang tuyển nhân sự phòng máy tính, em là người điều hành trực tiếp thì phải có mặt chứ, năn nỉ đấy, đến ngay đi được không? Em cũng thừa biết về chuyên môn thì trong tập đoàn này không ai giỏi bằng em còn gì?- Biết em mình đang giận dỗi, Hân Hân bèn dịu giọng van nài.

- Thôi được rồi,khoảng 30 phút nữa em có mặt, em cúp máy đây.

Nói rồi Tiểu Mẫn vội vàng tắt máy, thả người xuống chiếc giường êm ái, cơn buồn ngủ lại một lần nữa ập đến khiến mí mắt của nó trĩu xuống nhưng chút lí trí cuối cùng không cho phép nó thiếp đi lúc này, huy động tất cả sự tỉnh táo còn sót lại, nó ngậm ngùi ngồi thẳng dậy lững thững bước vào buồng tắm.

*********

Chiếc xe BMW của nó dừng trước cửa chính của một tòa nhà to lớn, nó vội đẩy chiếc cửa kính xoay tròn rồi lao nhanh về văn phòng làm việc của cô chị gái thân yêu, bỏ ngoài tai những lời chào hỏi của đám nhân viên dưới quyền.

- Chân em sao rồi?- Nhác thấy bóng dáng của Tiểu Mẫn, Hân Hân nhanh chóng tiến về phía cô em, ân cần hỏi.

- Không sao cả, chỉ bị sưng tấy chút ít thôi, chị không cần lo đâu. Danh sách mấy người đến dự tuyển đâu rồi, đưa em?

- Đây!! Có tất cả 10 người tham dự nhưng chỉ được phép chọn 2 người thôi.- Nói rồi Ngọc Hân chuyển tập tài liệu dày cộp đang cầm trên tay sang cho Mẫn Nhi cùng với bản danh sách họ tên những người đó.

- Bây giờ đi luôn chứ chị.?-Mẫn Nhi khẽ liếc xuống danh sách 10 người mà chị nó vừa đem,thành tích của họ rất khá, trong đám người đó, nó để ý đến thành tích của một người có lẽ là nổi trội hơn tất cả.

- Xem ra tên Hoàng Thiên Vương 18 tuổi này không tồi chị nhỉ.? -Nó liếc mắt xuống nhìn bản danh sách rồi hỏi chị với vẻ trầm ngâm.

- Uhm, người này có thành tích học tập tốt nhất trong tất cả, chỉ mới 18 tuổi mà đã tốt nghiệp trường Hardvard thì chắc hẳn không phải là loại tầm thường đâu.

- Chắc thế.

*********

Cánh cửa phòng chợt mở ra, cả khán phòng đang rôm rả tiếng cười bỗng chốc im lặng hẳn, Tiểu Mẫn đảo mắt nhìn khắp phòng, những người có mặt tại đây chủ yếu là nam giới, số lượng nữ giới là rất ít chỉ khoảng có hai người. Sao chỉ có 9 người nhỉ? Một người còn lại ở đâu rồi?- Vừa nghĩ đến đây thì cánh cửa văn phòng bỗng chốc lại mở toang lần nữa, theo sau đó là một chàng trai khá trẻ chạc tuổi chị gái nó, đôi mắt màu đen, làn da trắng ngần, sống mũi cao, hàng lông mày rậm đầy nam tính nhưng lại toát ra vẻ gì đó rất khó gần, không những vậy, body lại siêu chuẩn cho nên anh đã khiến phái nữ trong phòng phải ngây ngất ( đương nhiên là trừ hai chị em nhà này rồi.^^). Anh nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý xin lỗi với mọi người trong phòng vì đã đến muộn rồi nhanh chóng tiến lại gần Mẫn Nhi.

- Xin lỗi, sợi dây chuyền này có phải của cô không?- Chàng trai chìa ra trước mặt Tiểu Mẫn một sợi dây chuyền bạch kim có mặt là bông hoa bồ công anh quen thuộc.

Khuôn mặt Mẫn Nhi chuyển dần sang tái nhợt, mò mẫm trong túi xách lần nữa, thì sợi dây chuyền đã không cánh mà bay. Nó kinh ngạc nhìn người đối diện với ánh mắt đầy vẻ hoài nghi:

- Sao anh lại có cái này?

- Tôi đi phía sau thấy cô đánh rơi nên nhặt thôi! - Hắn thản nhiên trả lời.

- Cảm ơn, đây là một ít anh...- Nó vừa nói vừa đưa ví ra thì bị chàng trai ngăn lại.

- Tôi trả lại sợi dây không phải vì tiền.- Chàng trai đanh mặt lại, vẻ khó chịu vì hành động Mẫn Nhi vừa làm.

- Xin lỗi,vậy tên anh là...

- Hoàng Thiên Vương...

************

Sau khi cuộc nói chuyện của Tiểu Mẫn và chàng trai lạ mặt kết thúc, Ngọc Hân nhẹ nhàng bước lên bục, điều chỉnh micro rồi dõng dạc nói:

- Hoan nghênh các bạn hôm nay đã bớt chút thời gian quý báu của mình để đến đây tham dự đợt phỏng vấn cuối cùng của công ty trước khi chọn ra 2 trong số 10 người các bạn vào làm ở văn phòng máy tính. Các bạn đã vượt qua được hơn 100 người đăng ký để bước vào vòng tuyển chọn cuối cùng thì tài năng của các bạn không còn gì đáng bàn cãi nữa. Hôm nay, người mà các bạn sẽ trực tiếp làm việc sẽ là cô Hạ Mẫn Nhi - Trưởng phòng máy tính đồng thời là phó tổng giám đốc của tập đoàn NEW CENTURY.

Những tràng vỗ tay yếu ớt được vang lên, Mẫn Nhi từ tốn bước lên mặc cho những tia nhìn đầy nghi hoặc của những người xung quanh. Đảo mắt khắp phòng một lượt, nó giật mình khi thấy chàng trai Hoàng Thiên Vương cứ chăm chú nhìn nó, ánh mắt đen tĩnh lặng nhưng sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can của nó. Nó đằng hắng một tiếng rồi đưa chiếc micro tiến gần về phía mình.

- Theo yêu cầu của công ty, tôi sẽ là người đảm nhận trách nhiệm lựa chọn 2 trong số 10 người các bạn đang ngồi ở đây vào văn phòng máy tính để làm việc...

- Cô mà đủ khả năng ư? - Một giọng nữ vang lên từ góc bên trái căn phòng, ngay lập tức căn phòng trở nên nhốn nháo, không khí dần trở nên căng thẳng, ai cũng lo ngại cho cô gái vừa phát ngôn câu nói đó. Quả thật khi trúng tuyển ai nấy đều vui vẻ, để có thể làm việc dưới quyền của tập đoàn New Century là ước mong của không ít người, không những vì tiền lương được trả rất hậu hĩnh mà còn vì NEW CENTURY là một môi trường làm việc tốt nhất trong các tập đoàn lớn hiện nay, nhưng khi họ nhìn thấy người tuyển chọn cuối cùng lại là một cô nhóc 16 tuổi, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

- Sao mấy người biết tôi không đủ khả năng? - Nó hỏi lại. Vẻ thản nhiên, điềm tĩnh của Mẫn Nhi khiến mọi người trong phòng thoáng ngạc nhiên, không khí dần trở nên trầm lắng, căng thẳng và ngột ngạt.- Những người nào thấy hối hận, muốn rút lui thì xin mời.- Nó đanh mặt, ánh mắt lạnh lùng quét lên khắp căn phòng, một cơn gió lạnh thoáng qua khiến tất cả rùng mình ớn lạnh vã mồ hôi - Không ai có ý kiến gì nữa thì việc tuyển chọn bắt đầu

*********

2 tiếng tuyển chọn được trôi qua, nó tiến thẳng đến phòng làm việc của chị gái, trong lòng không khỏi rối bời, ánh mắt lúc này tên Thiên Vương gì gì đó nhìn nó có vẻ không bình thường cho lắm.

- Em xong việc rồi, em đi được chưa?

- Chọn xong rồi à,là ai thế??- Dứt mắt ra tập hồ sơ đang để trên bàn, Hân Hân ngước mắt lên nhìn em , ánh mắt đầy vẻ trìu mến, nụ cười trên môi như tỏa nắng.

- Hoàng Thiên Vương và một tên họ Dương, tên là gì ý nhỉ? À đúng rồi Dương Hạo Trường. - Nó căng óc cố nặn ra hai cái tên xuất sắc nhất trong top 10 người hồi nãy.

- Uhm, à Nhi này, sợi dây chuyền hồi nãy là...- Hân Hân buột miệng.

- Sợi nào cơ?- Nó khẽ nhíu mày- À, ý chị nói là sợi này hả?? - Nói rồi nó đưa ra giơ lủng lẳng trước mặt chị gái.

- Ừ, em mới mua à?

- Dạ, thôi em về đây.

Nó bước đi nhưng vừa mới đẩy cửa ra thì cũng đúng lúc đó một người khác từ bên ngoài đẩy mạnh cửa vào kết quả là nó ngã lăn ra nền nhà, sợi dây chuyền nó cầm trên tay văng ra.

- Cô à quên em không sao chứ ??- Người đó vội vàng lại đỡ Tiểu Mẫn dậy rồi tiến lại gần chậu cây cảnh gần đó nhặt sợi dây chuyền đem trả nó.

- Mắt anh mọc cho đẹp à, đẩy thì đẩy từ từ chứ, như đi ăn cướp thế?- Tiểu Mẫn cáu gắt giật phắt sợi dây trên tay người đối diện, tay còn lại thì phủi những vết bẩn bám trên quần, Hân Hân cũng lo lắng chạy đến.

- Em không sao chứ?

- Chị nhìn thế này mà không sao à? Đau chết đi được, tối qua thì bị sưng chân, bây giờ thì lại sưng.... Đúng là xúi quẩy hết chỗ nói- Nó hằn học nói, ánh mắt nhìn Mạnh Quân hình viên đạn như muốn nói anh mà không cút khỏi mắt tôi thì đừng hòng tôi tha cho anh - Mà sao hắn lại ở đây?

- Chị gọi Mạnh Quân đến.- Hân Hân tỉnh bơ trả lời.

- Đến làm gì? Ám sát em à?- Mẫn Nhi hỏi dồn như không thể tin vào tai mình nữa. Chẳng lẽ bà chị của mình yêu hắn ta đến mức, ở nhà và trên lớp gặp nhau chưa đủ nên bây giờ lôi hắn đến cả công ty nữa. (Hix. Nam mô a di đà phật)

Dường như quá quen với cách ăn nói chua chát của Mẫn Nhi, Tiểu Mạnh lúc này chỉ biết lắc đầu cười ngán ngẩm.

- Từ nay, Mạnh Quân sẽ là nhân viên tập sự trong phòng marketting.- Chị nó tiếp tục trong khi nó đứng đờ người vì sững sờ.

- Xin phó tổng giám đốc giúp đỡ nhiều.

- Anh ăn nói cho tử tế nha, sợ tôi chưa giúp được anh thì anh làm tôi tức mà chết rồi cũng nên, xê ra.- Nó cáu kỉnh, đẩy mạnh người Tiểu Mạnh sang một bên rồi hậm hực bỏ đi.

*********

Tối hôm đó:

- Thiên Hoàng,cháu giỏi lắm, vượt qua hơn trăm người để vào được tập đoàn đó, bước khởi đầu như thế là quá hoàn hảo rồi.

- Nhưng tớ vẫn không hiểu?- Ở góc khuất của căn phòng, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.( đoán xem, người này là ai nào...hjhj)

- Không hiểu gì cơ?- Thiên Hoàng ngạc nhiên, hỏi lại.

- Tại sao cậu không lấy tên thật là Vương Thiên Hoàng mà lại lấy tên là Hoàng Thiên Vương.- Tên kia tiếp tục

- Tớ không muốn Hạ Quốc Phong chú ý đến tên của tớ quá nhiều, dù sao trước đây ông ta cũng đã biết tên tớ, như thế sẽ ít nhiều làm ảnh hưởng đến kế hoạch.- Thiên Hoàng nhún vai trả lời.

- Uhm.

- Tốt rồi! Cả Mạnh Quân cũng vào được nhà họ Hạ, bây giờ việc hai đứa cần làm là lấy được lòng tin của hai tiểu thư nhà đó.Đồng thời điều tra ra, ai là Thiên Thần Máy Tính cho ta. Theo như thông tin ban đầu ta thu thập được thì Thiên Thần Máy Tính là người rất rất nổi tiếng trong giới công nghệ thông tin, tuy nhiên lại vô cùng bí ẩn và rất ít người biết được người này là ai. Hình như chỉ có mấy người trong nhà họ Hạ mới biết đó là ai thì phải.- Giọng nói trầm đục quen thuộc vang lên trong căn phòng khá tồi tàn sau một lúc im lặng, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người bạn trẻ kia.

( P/s: Thiên thần máy tính là một chuyên viên máy tính giỏi nhất ở châu Á, là một người rất bí ẩn, không ai có thể nắm được chính xác hành tung của cô ấy, hiện tại đang đầu quân cho tập đoàn New Century)

- Chú muốn cháu tiếp cận họ để khai thác thông tin ư? - Thiên Hoàng khẽ nhíu mày nhìn người đối diện.

- Chính xác, Thiên Hoàng à, cháu phải nhớ rằng chính Hạ Quốc Phong là người đẩy gia đình ta vào bước đường cùng, hắn là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta do vậy cháu không được phép mủi lòng, hiểu không?- Người đàn ông béo kia khẽ gật đầu, chậm rãi nhả từng đợt khói trắng từ điếu xì gà vào không khí.

- Tiếp cận Hạ Ngọc Hân thì có thể nhưng Hạ Mẫn Nhi lại là điều rất rất khó, cháu ở chung nhà được một thời gian rồi nhưng mặt cô ta lúc nào cũng lạnh như tiền.- Mạnh Quân trầm tư nói.

- Ta biết là rất khó nhưng không thử sao biết được, đúng không? Mạnh Quân này, chú rất cảm ơn vì cháu đã không ngại khó khăn để giúp đỡ Thiên Hoàng trong kế hoạch lần này, nhưng nếu cháu muốn rút lui thì chú sẽ không có ý kiến đâu.

- Cháu không có ý đó, cháu đã hứa giúp thì sẽ giúp đến cùng mà, chú yên tâm đi.

- Vậy theo chú thì Thiên Thần Máy Tính là ai?- Thiên Hoàng khẽ lên tiếng

- Chú chưa khẳng định được nhưng cháu phải nhớ kỹ điều này, khi nào chúng ta chưa tiêu diệt được người này thì không thể đột nhập vào mạng lưới bảo mật tuyệt đối của tập đoàn NEWCENTURY.

- Vâng, cháu hiểu.- Anh gật đầu một cách máy móc. Đôi bàn tay xiết chặt vào nhau khiến từng ngón tay của anh trở nên trắng bệch, từng đường gân xanh hiện lên rõ mồn một.

- Uhm, thôi được rồi, hai đưa về đi. Có gì ta sẽ liên lạc sau.

Thiên Hoàng và Mạnh Quân nhanh chóng rời khỏi căn phòng tối tăm kia.Cảm giác lạnh lẽo ùa về khiến con tim Thiên Hoàng đau đớn, tê dại. Hạ Mẫn Nhi chính là cô bé đó, sợi dây chuyền bạch kim 8 năm trước anh tặng Mẫn Nhi đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ, thà rằng cô ấy quên anh đi, thà rằng cô ấy ném chiếc dây chuyền nối liền định mệnh của hai người đi thì anh còn có can đảm để có thể trả thù, thế nhưng.... " Tại sao em vẫn giữ lại cơ chứ? Tại sao em lại khó chịu khi anh cầm sợi dây chuyền đó? Ông trời ơi, con đã làm gì sai trái mà ông đối xử với con tàn nhẫn thế này. Con đã mất tất cả.Không lẽ ngay cả người con gái con yêu thương ông cũng muốn cướp đi hay sao????????"

Ngước nhìn bầu trời đêm, anh khẽ thở dài, một làn gió thổi qua khiến vạt áo sơ mi khẽ bay bay. Lạnh giá..!!! Đôi mắt đen tối sầm lại, u ám, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh cuối cùng cũng đã bị dập tắt....

Mạnh Quân lặng nhìn gương mặt thất thần của người bạn thân, hơn ai hết anh biết trong lòng Thiên Hoàng đang nghĩ gì,đến anh cũng không thể ngờ được, Hạ Mẫn Nhi lại là người con gái đó. Hèn gì , ngay lúc đầu tiên anh gặp nó đã có cảm giác vô cùng quen thuộc. Mạnh Quân nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên Hoàng, giọng chắc nịch:

- Cậu phải gắng lên, hãy vì người cha quá cố của cậu. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, quên cô ấy đi.

*********

Cuộc sống vốn dĩ là một vở kịch, mà bất cứ ai cũng là một diễn viên chính thực thụ...............

Đứng trên ban công nhìn xuống, thành phố đêm thật đẹp, hàng ngàn ánh đèn với đủ màu sắc hiện lên trước mắt anh, thật lung linh, huyền ảo. Thế nhưng, tại sao lúc này Thiên Hoàng lại thấy trống trải cô đơn đến vậy? Hình ảnh Mẫn Nhi lúc sáng lại hiện về trước mặt anh, cô đã không còn là bé Mẫn bé bỏng đáng yêu ngày nào nữa. Bây giờ cô đã lớn trưởng thành lên rất nhiều, từ phong cách ăn mặc cho đến cách ứng xử với người khác đã không còn gần gũi thân thiện như trước, thậm chí là rất lạnh lùng. Chuông điện thoại khẽ reo khiến Thiên Hoàng không khỏi giật mình.

- Mạnh Quân , mình nghe đây.

- Thiên Hoàng à, ngủ chưa?

- Chưa, sao vậy?

- Thông tin cậu nhờ tìm, tớ đã tìm ra rồi.

- Thế à? Cậu điều tra được đến đâu rồi?

- TÌnh hình tài chính của tập đoàng New Century trong 10 năm qua là rất đáng nể phục, mỗi năm, tập đoàn này thu lời trên mấy trăm triệu USD trên các lĩnh vực như công nghệ thông tin, kinh doanh bất động sản, các ngành giải trí, du lịch, khu nghỉ mát, trung tâm thương mại, không những vậy, Hạ Quốc Phong còn là một nhà đầu tư cổ phiếu chứng khoán cỡ bự, số tiền ông ta kiếm được nhờ cổ phiếu, chứng khoán là không hề nhỏ. Chỉ trong 8 năm mà tập đoàn New Century từ một công ty nhỏ đã vươn lên phát triển vượt bậc với 300 công ty con vừa và nhỏ trong nước và hơn 100 chi nhánh ở nước ngoài. Là bạn đối tác của rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng ở ngoài nước. Tớ mới làm nhân viện tập sự trong công ty nên tạm thời chỉ có thể điều tra chút ít thế thôi.

- Ông ta có làm điều gì phi pháp để kiếm lời không, như trốn thuế, hối lộ, làm chứng từ giả, đầu cơ .....

- Không hề, điều đặc biệt ở con người này là luôn làm ăn một cách quang minh chính đại. Trước đây đã có một số thanh tra đến kiểm tra sổ sách, giấy tờ, họ kê khai đủ cả, không thiếu sót bất kỳ chỗ nào. Đồng thời, mỗi khi nhu cầu tiêu dùng trong nước tăng đột biến, người dân cần mua các nhu yếu phẩm cần thiết thì ông ta hạ lệnh cho tất cả các trung tâm mua sắm lớn không được phép nâng giá và bán cho người dân với giá thấp hơn giá thị trường là 10%. Chính điều này đã khiến cho công việc kinh doanh ngày càng phát đạt

- Lĩnh vực chính trị thì sao?

- Ông ta là doanh nhân duy nhất có ảnh hưởng lớn nhất đến bộ máy chính trị nhà nước . Bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào đứng trước ông cũng phải nể nang phần nào.

- Nói vậy chứng tỏ Hạ Quốc Phong rất có thế lực?

- Đúng vậy.Không những thế, chắc cậu biết về Lâm Đại Ngọc, Lý Uyển Nhã, Dương Tuyết Hàn, Phạm Gia Bảo chứ?

- Uhm, trước đây chú cũng đã đưa một số thông tin về họ cho tớ xem qua.

- Vậy nên cậu phải cẩn thận. Gia Bảo là người rất giỏi thám thính, người của hắn ta hoạt động ở khắp nơi. Chỉ cần cậu làm lộ thông tin gì sẽ bị phát giác ngay.

- Nhưng, một con người dù có hoàn hảo đến mấy chắc chắn sẽ phải có khuyết điểm, mình không tin, Hạ Quốc Phong không có sai sót nào. Cậu gắng tìm hiểu giúp tớ nha.

- Ok, Trình Mạnh Quân mà đã ra tay thì cậu cứ yên tâm đi.

- Thế về Thiên Thần Máy Tính thì sao? Cậu có thông tin gì không?

- À, về cái người này thì chắc hẳn cậu phải tự tìm hiểu rồi, người đó rất lợi hại không một tài liệu nào cho biết danh tính thật của người ấy.

- Uhm, cảm ơn cậu...

Nói rồi, Thiên Hoàng gác máy, trong lòng nặng trĩu, con đường phía trước đang gặp nhiều khó khăn, nhưng vì người bố của mình, anh phải nỗ lực, anh phải hạ gục được người đó, dù rằng đó lại là bố ruột của người anh yêu thương............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: