chap 11
- Nhi ơi, em dậy ngay cho chị!!! Chị có chuyện muốn nói với em! - Tiếng nói nhẹ nhàng của Hân Hân khiến Tiểu Mẫn cựa quậy, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nó khẽ lên tiếng càu nhàu:
- Trời à, hôm nay là chủ nhật mà!! Để em ngủ thì chị chết à? - Đang say giấc nồng, thì nó bị cô chị gái đáng ghét phá đám, lấy hết sức, nó kéo chiếc chăn đang bị Hân Hân cầm chặt trùm lên người tiếp tục...ngủ.
- Chị bảo em dậy đi mà, 8h rồi chứ có sớm sủa gì đâu.- Chị nó khẽ liếc đồng hồ rồi ra sức lôi bằng được cô em ngủ nướng dậy.
- Nói gì thì nói đi, chị phiền quá đấy !!!- Nó bật dậy nhìn cô chị đầy cau có.
- Sáng nay, đại sứ quán Mỹ vừa đến nhận chức ở Việt Nam mở tiệc chiêu đãi. Em muốn đi cùng không?
- Không.- Nó đáp thẳng thừng.
- Thế em ở nhà với Mạnh Quân nha. Cậu ấy cũng không đi.
- Sao cũng được.!! Em ngủ đây, chị ra ngoài đi, chị mà còn thức em dậy vì mấy cái chuyện không đâu này thêm lần nào nữa thì chết với em. - Lườm chị một cái sắc lẹm, nó thả phịch người xuống giường, tận hưởng tiếp giấc ngủ còn dang dở, còn Hân Hân lúc này chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn cô em gái rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
..............................
- Nhị tiểu thư ơi, mời cô xuống dùng bữa trưa. - Cô hầu gái sợ sệt gõ gõ vào cánh cửa phòng Tiểu Mẫn, khi nào cũng vậy, mỗi lần cô chủ ngủ nướng thì không ai trong gia đình này ngoại trừ tiểu thư Hân Hân dám đánh thức cả.Nhưng thật không may cho cô gái này, hôm nay đại tiểu thư đi khỏi, hix, cô cũng không muốn đem cả tính mạng của mình để đánh thức Mẫn Nhi dậy nhưng vì cô chủ bị đau dạ dày, nếu không dùng bữa đúng lúc thì rất dễ phát bệnh.
- Tôi đã bảo là để yên cho tôi ngủ mà, có mau cút đi không? Tôi đuổi việc mấy người bây giờ!!! - Nó bực mình hét lớn.
- Cô đi làm việc đi, để tôi! - Cùng lúc đó ở phía bên ngoài, Mạnh Quân nhẹ nhàng tiến đến, ra hiệu cho người hầu đang tái xanh mặt rút lui rồi thản nhiên mở cửa phòng nó ra. Từ từ bước gần tới chiếc giường.
- Mẫn Nhi, dậy ăn cơm thôi!
- Tôi đã bảo là không ăn rồi, mấy người bị điếc hết à? - Một lần nữa,nó bực bội hét lên. Khoan đã, giọng nói này nghe quen quen? Nhưng nó nhớ không nhầm thì trong đám giúp việc ở nhà nó, ngoài mấy người bảo vệ và chăm sóc cây cảnh là con trai thì hầu hết là con gái, thế sao lại có giọng nam ở đây, chẳng lẽ mới tuyển thêm nhân viên?
- Làm gì mà trừng mắt lên nhìn ghê thế? Dậy ăn cơm thôi, em biết bây giờ là mấy giờ không?
- Anh làm gì ở trong phòng tôi hả? Có đi ra ngay không? - Nó quát sau một phút sững người, trước mặt nó lúc này là tên con trai có khuôn mặt đẹp như thiên thần, đôi mắt xanh thẫm dịu dàng với nụ cười như ánh nắng ban mai.
- Anh chỉ ra ngoài khi em chịu bước xuống giường để ăn trưa thôi. 12h rồi đấy, ngủ gì mà khiếp thế không biết.
- Kệ tôi, khi tôi còn nói tử tế thì anh đi ra mau! - Nó gằn giọng.
- Anh không ra!
- Anh có ra không?
- Không.
- Anh không ra thì... tôi ra. Đến ngủ mà cũng không cho tôi yên. - Tiểu Mẫn ỉu xìu,biết không làm gì tên này được, nó buộc lòng phải ra khỏi chiếc giường êm ái của mình, nhưng đi được mấy bước bất chợt nó quay lại và.......
- Này thì không ra này, này thì phá đám giấc ngủ của tôi, này thì quát mắng tôi này!!! - Cứ sau mỗi từ này thì của nó, Tiểu Mẫn không quên tặng cho Mạnh Quân một cái đá ngay bụng khiến cậu ta la oai oái, đã thế, nhân cơ hội, nó dùng hết sức đá thêm cho Tiểu Mạnh 2 cái vào chân khiến cậu nhóc lúc này nhảy loạn xạ trong phòng.( rất đúng với phong cách của Mẫn Nhi)
Tiểu Mẫn vui vẻ bước ra ngoài kèm sau đó là tiếng hét thất thanh của Mạnh Quân.
- Mẫn Nhi!!!! Đứng lại ngay cho anh.
" Mơ à, anh là cái gì mà tôi phải nghe lời chứ, đây là hậu quả cho việc đánh thức bản cô nương dậy đấy, ha ha!" - Nó cười thầm trong bụng khi nghĩ đến cảnh Mạnh Quân mặt mày méo xệch vì đau.
Bàn ăn trưa được dọn ra tươm tất. Tuy bụng nó đã kêu réo nhưng không hiểu sao nó lại không hề muốn ăn. Cầm đôi đũa lên, nó khẽ đưa một miếng cơm nhỏ vào miệng, nhai trệu trạo.
- Cơm gì thế này? Ăn mà như đá ấy, không ăn nữa! - Nó quắc mắt nhìn người đầu bếp đang đứng gần đó - Những ai nấu ăn hôm nay về thu dọn hành lý cho tôi, quản gia Lý, thanh toán tiền lương 3 tháng tiếp theo cho họ rồi đuổi hết đi. Nói rồi nó ném thẳng đôi đũa xuống bàn, toan đứng dậy thì bị bàn tay ai đó giữ lại.
- Không ăn sao chịu được, cơm thế này mà em còn chê à? - Mạnh Quân ngạc nhiên, những món ăn này ngon thế cơ mà, trước đây có trong mơ, anh cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình được ở trong giàu sang sung sướng thế này vậy mà Mẫn Nhi lại chê ỏng chê eo nữa, sướng quá hóa điên thì phải.
- Tôi không muốn ăn, lúc nào cũng chỉ từng này thôi, mấy món sơn hào hải vị này tôi ớn đến tận cổ rồi!.- Nó khoát tay chỉ xuống tất cả những món ăn trang trí đẹp mắt ở giữa bàn.
Suy nghĩ một lúc, Mạnh Quân bèn đứng dậy với lấy chiếc áo khoác rồi kéo tay Mẫn Nhi ra ngoài.
- Đi theo anh.
*********
- Mạnh Quân, hứa với mình một việc được không?- Thiên Hoàng đưa tách coffee nhấp một ngụm rồi nhẹ giọng nói.
- Uh, cậu nói đi.- Mạnh Quân ngạc nhiên trước thái độ nghiêm túc của thằng bạn thân.
- Cậu là người ở gần Mẫn hơn tớ, cậu giúp mình chăm sóc cô ấy thật tốt được không?- Thiên Hoàng ôn tồn nói, ánh mắt thoáng buồn.
- Sao vậy? Cậu làm việc với cô ấy thì cũng chăm sóc được mà?
- Dạ dày của Mẫn từ nhỏ đã rất yếu, lại thêm cả bệnh đau dạ dày nữa, nên cô ấy rất hay chán ăn. Hồi Mẫn còn nhỏ thường xuyên kể với mình là cô ấy chán ngấy mấy món ăn ở nhà rồi. Cậu ở chung nhà nên tình trạng sức khỏe của cô ấy cậu rõ hơn mình, ở công ty, quan hệ của mình và Mẫn chỉ là cấp trên và cấp dưới muốn quan tâm cũng không được nên khi nào cậu rảnh thì đưa cô ấy đi ăn cơm cuộn, mì trộn hoặc là đi uống trà sữa giúp mình nha!
- Uhm, mình hứa.
- Cảm ơn cậu!
.*********
- Đi đâu đây? Anh phải nói địa điểm cụ thể thì tôi mới biết đường lái xe chứ?
- Đi ăn chứ đi đâu, hỏi dốt thế?
- Này, anh nói ai dốt đấy? Muốn chết không?
- Không, ai ngu mà muốn chết chứ? Hỏi thừa.
- Thế anh định đưa tôi đi ăn ở đâu? Nếu đi ăn mấy món sơn hào hải vị thì tôi kiếu nha.
Chưa để Mẫn Nhi nói xong thì Mạnh Quân vội vã bảo cô bé dừng xe nhưng nó lúng túng nhìn xung quanh, có thấy quán ăn gì đâu, chỉ thấy xung quanh có vài ba quán cóc, nhỏ xíu lác đác vài nhóm học sinh trạc tuổi nó ngồi ăn .
- Xuống xe đi! Làm gì đó nữa?
- Anh đừng nói là ăn ở đây nha ? Không, tôi không ăn đâu, mất vệ sinh thấy gớm, ăn ở đây thà tôi về nhà gặm cơm còn ngon hơn.
- Đã bảo là xuống xe đi mà. Năn nỉ đó, em nghe anh một lần đi.
Nó ỉu xìu bất đắc dĩ xuống xe, tưởng đi ăn ở quán nào chứ ai ngờ... Tên này ki bo quá, nó lầm bầm đi sau tên kia. Ngoái nhìn về chiếc xe BMW bóng loáng của nó, bất chợt một cảm giác xấu hổ ùa về trong nó, ai đời đi xe bạc tỷ mà lại vào ăn quán cóc ven đường chứ, hix, đúng là cảnh tượng có một không hai, nên ghi vào danh sách kỷ lục những tình huống trớ trêu nhất mọi thời đại mới được.
Tiểu Mẫn cắm đầu cắm cổ bước đi mà không hề biết rằng những nhóm học sinh đang ngồi quanh đó đang nhìn nó bằng cặp mắt ngưỡng mộ không chớp, đặc biệt là đám con trai. Dáng người siêu chuẩn, khuôn mặt lại siêu xinh, làn da trắng hồng, đôi môi hồng tự nhiên tựa như hai cánh hoa anh đào nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo rất khó tiếp cận. Hình như cô gái này họ đã gặp đâu rồi thì phải.........
À chính là nhị tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Mẫn Nhi đây mà. Lần trước trong buổi trao giải Cánh Diều Vàng, sự xuất hiện của cô gái này đã thu hút rất nhiều dư luận và cánh báo chí . Nghĩ đến đây đám học sinh không khỏi rùng mình khiếp sợ, danh tiếng của cô gái này khắp mọi nơi ở trong giới phổ thông ai mà không biết. Nhưng còn chàng trai kia là ai???????????
Trờ về với cô gái của chúng ta:
- Bàn gì mà bé tẹo thế này? - Nó lẩm bẩm.
- Em ăn gì? - Mạnh Quân khẽ cười đưa thực đơn cho nó cầm. Nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu.
- Anh không tìm được cái quán nào hơn thế này à? Anh xem này, bàn gì mà bẩn thế này? - Nó kéo người Mạnh Quân về phía mình, khẽ mấp máy môi, rồi giơ ngón tay trỏ ra. Trong lòng không khỏi khó chịu, trên ngón tay trắng nõn của nó đã nhem nhuốc vết bụi bẩn đen sì. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ nó đi ăn ở cái quán nhỏ lại chật chội như thế này. Hơn nữa ánh mắt lúc nãy của đám khách trong quán cứ dán chặt vào nó khiến nó vô cùng bực bội, chỉ muốn đá tất cả ra ngoài.
Mạnh Quân mỉm cười rồi quay đi, một lát sau hắn quay lại trên tay cầm một khay đựng đồ ăn to đùng.
- Mì trộn, bánh xèo, cơm cuộn, ba món ngon nhất ở đây, em chọn lấy một món mà ăn.- Mạnh Quân đẩy khay thức ăn đến trước mặt Mẫn Nhi, nhưng đáp trả anh chỉ là những cái lắc đầu, tuy nó rất thích ăn cơm cuộn và mì trộn nhưng dạ dày nó rất yếu, nếu ăn uống không hợp vệ sinh thì rất dễ đau bụng.
- Tôi không ăn đâu, anh ăn một mình đi.
- Đi mà, em ăn một miếng thôi, nếu không ngon thì anh sẽ không bắt ép em nữa. Ok?
- Đã bảo không là không mà, sao anh bướng thế?
- Em bướng thì có. Ăn đi, chỉ một miếng thôi, há miệng ra anh đút cho!! - Nói rồi, không chút chần chừ, Mạnh Quân gắp lấy một miếng cơm cuộn cho Mẫn Nhi.
Không còn cách nào khác, nó đành bấm bụng ăn và thật không ngờ món này ngon hơn nó nghĩ rất nhiều và điều đặc biệt là khá giống với hương vị trước đây mà nó đã từng ăn chỉ khác mỗi cách trang trí mà thôi.........
- Bé Mẫn, em thích ăn cơm không?
- Không- Cô bé lắc lắc chiếc đầu nhỏ xinh khiến hai bím tóc được tết gọn gàng cứ lắc qua lắc lại.
- Sao thế?- Thiên Hoàng ngạc nhiên.
- Em không thích ăn cơm.Hôm nào, nhà bếp cũng làm mấy món gì gì ấy, em không nuốt nổi.
- Anh có món này ngon lắm. Nào há miệng ra!! Anh Tiểu Thiên đút cho em.- Vừa nói cậu bé vừa lấy một chiếc hộp thủy tinh, bên trong chứa đầy cơm cuộn với các hình trang trí khác nhau trông rất bắt mắt, gắp lấy một miếng, Thiên Hoàng nhẹ nhàng đưa về phía Mẫn Nhi.
- Thế nào? Ngon không?- Thiên Hoàng nín thở chăm chú quan sát thái độ của cô bé trước mặt.
- Ngon...hì, anh cho em miếng nữa đi!! Thứ này là gì vậy anh??- Tiểu Mẫn vừa nhai nhồm nhoàm vừa chỉ tay xuống hộp thủy tinh hỏi.
- Nó là cơm cuộn, nếu bé Mẫn thích lần sau anh sẽ mua nữa cho, đồng ý chứ??
- Vâng.- Cô bé hét lên đầy sung sướng. Lần nào cũng vậy, chỉ có mỗi anh Tiểu Thiên là biết nó thích ăn gì , uống gì, và chỉ có anh Tiểu Thiên mới có thể làm nó ăn nhiều như vậy thôi. Sự sung sướng khiến nụ cười trong sáng, ngây thơ luôn thường trực trên đôi môi hồng hồng tựa hai cánh hoa anh đào. Nó vui vẻ nói cười không ngớt...............
- Ê, làm gì mà suy nghĩ đăm chiêu thế!- Thấy thái độ của Mẫn Nhi có vẻ bất thường, Mạnh Quân huơ huơ tay loạn xạ trước mặt nó, tay kia lay nhẹ người của Tiểu Mẫn.
- À, không,.
- Thế nào ngon không?
- Uhm, cũng được.- Nó chép miệng, rồi gắp một miếng nữa, nhai nhồm nhoàm.
- Em ăn thử mì trộn với bánh xèo đi.
Và rồi, sau cuộc thử nghiệm ba món đó, Mẫn Nhi đã ăn đến 3 đĩa cơm cuộn, 4 đĩa bánh xèo cộng thêm một đĩa mì trộn...
- Gớm, thế mà ai lúc nãy bảo không muốn ăn- Mạnh Quân trêu nó sau một hồi cứng họng vì quá ngạc nhiên trước tốc độ ăn chóng mặt của Mẫn Nhi.
- Kệ tôi. Hi, công nhận ăn đây ngon thật, chẳng bù cho ở nhà, toàn mấy cái yến xào, vây cá mập, bào ngư... tôi nhìn mà khiếp.-Nó cười vui vẻ nói. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình ăn ngon lành được như thế. Trước đây, nó ăn được rất ít, hầu như trong các bữa cơm gia đình nó chỉ ăn mấy thìa cơm là phải buông đũa vậy mà hôm nay quả thật nó cũng không ngờ mình lại giỏi... ăn đến thế.- Mà sao anh biết quán này hay vậy?
-Trước khi vào học trường Long Nữ. Anh hay đi với mấy thằng bạn đến đây ăn thôi.- Mạnh Quân đưa đũa chọc chọc vào đĩa nhộng trước mặt.
- Sướng nhỉ!! Thế ngoài quán này ra anh biết quán nào bán đồ ngon như thế này không?
- Nhiều lắm, khi nào rảnh anh đưa em đi ăn ốc nè, ăn chè nè,uống trà sữa, ăn kem ,đi ăn xoài dầm này rồi đi ăn bánh gói nè, đủ thứ luôn, đảm bảo ngon tuyệt.
- Anh hứa rồi đó, mà thôi, tôi ăn no rồi, thanh toán rồi về. - Nó lấy xập giấy lau tay, rồi ngoắt tay gọi một chú nhóc bồi bàn lại.
- Nhóc, hết bao tiền?
- Ấy để anh trả cho, em ra xe trước đi!!- Mạnh Quân vội vã nói rồi rút ví ra.
- Để tôi trả cũng được, hôm nay chủ yếu người ăn là tôi chứ anh có ăn gì đâu mà đòi trả.- Nó trợn mắt lườm Mạnh Quân một cái rồi nói tiếp.- Đi ra xe!! Tôi cho đi bộ luôn bây giờ.
Biết không thể cãi lại cô gái này được , Mạnh Quân ngoan ngoãn nghe lời bước ra ngoài để lại Mẫn Nhi đang hả hê vui sướng,
- Hết bao nhiêu hả em?
- Dạ hết 200k ạ- Chú bé lễ phép nói.
- Cái gì?? 200k cơ á? Chị nghe nhầm không??- Nó trố mắt ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ: "Quái, sao rẻ thế nhỉ?"
- Một đĩa cơm cuộn 30k, một đĩa mì trộn 30k, một chiếc bánh xèo 10k. Tổng cộng là...- Cậu bé giải thích trong lòng không khỏi bực bội. Không có tiền thì đi ăn làm gì, nhìn xe thì có vẻ là dân giàu có, đúng là ki hết chỗ nói
- Đây, em cầm đi, tiền thừa nhóc giữ lấy mà tiêu!!- Mở ví ra, nó chỉ còn lại đúng 10 tờ xanh 6 số nữa, còn lại chủ yếu là cả đống thẻ ATM, thẻ tín dụng, thẻ mua sắm,Tiểu Mẫn chìa 10 tờ 500k polime mới cóng cho thằng nhóc rồi với lấy chiếc túi đặt trên ghế, nhẹ nhàng bước đi trước ánh mắt sững sờ của thằng bé. Cậu ngạc nhiên đến rụng rời, nhéo mình một cái thật đau, thằng bé há hốc mồm nhìn xuống 10 tờ 500k đang cầm trên tay.
- Mẹ ơi, con phát tài rồi.- Thằng bé nhảy cẫng lên vui sướng.
Tiếng hét lên vui mừng của cậu nhóc kia khiến Mẫn Nhi khẽ mỉm cười, lúc nào cũng vậy, bất kỳ lúc nào, dù là ở đâu, dù cho người nó gặp chỉ là một nhóc bán báo, đánh giày hay là một bà cụ già nghèo khó, nó đều tìm cách để giúp đỡ họ mà không hiểu vì sao.Chỉ biết rằng, sau mỗi hành động việc làm đó, nó lại thấy hạnh phúc.Lần này cũng vậy, khi thấy cậu nhóc kia mới nhỏ tuổi mà phải phụ giúp mẹ bán hàng, nó không khỏi động lòng. Làn gió mùa hè vẫn thổi, phả hơi nóng từ những tia nắng gay gắt của ông mặt trời lên người nó nhưng tại giờ phút này, nó lại thấy lòng mình thật dễ chịu.
*********
Chiều đến,không hiểu vì sao nó cứ cảm giác mệt mỏi, cơn đau đầu cứ tự do tung hoành, trong đầu nó cứ vang lên những tiếng ong ong vô cùng khó chịu. Đã gần hai tiếng trôi qua, nó cảm thấy dạ dày đang cuộn lên từng đợt, bụng cứ thấy nao nao. Không còn cách nào khác, Mẫn Nhi chỉ biết nằm dài trên chiếc giường, ngủ một giấc thật sâu mong cho mau chóng thoát khỏi tình trạng này, làn không khí mát mẻ do chiếc điều hòa to đùng đặt giữa căn phòng xóa tan cái oi bức của mùa hè nên nó cũng dễ chịu phần nào.Tiểu Mẫn thiếp đi lúc nào không hay.
Bước chân nhẹ nhàng vào phòng, Mạnh Quân ngạc nhiên khi thấy Mẫn Nhi đang say sưa ngủ, anh khẽ liếc đồng hồ, mỉm cười rồi tiến gần đến giường của nó. Hình ảnh của Tiểu Mẫn lúc này khiến Tiểu Mạnh giật mình. Trông nó lúc này chẳng khác nào một thiên thần nhỏ đang ngủ, thật khác xa với vẻ láu cá, lạnh lùng ngày thường. Làn da trắng mịn, chiếc mũi cao xinh xắn, hàng lông mi dài, đen khẽ rung rung. Không thể ghìm lòng được, sau khi đắp chăn cho nó, trong vô thức Mạnh Quân đưa tay khẽ chạm vào gương mặt nó.
Trời sao nóng thế này?
Mạnh Quân hốt hoảng đưa tay lên trán nó. Thôi chết Mẫn Nhi sốt rồi, Mạnh Quân vội vã bỏ ra ngoài, chưa đầy 5 phút thì anh đã xuất hiện trở lại trên ngưỡng cửa trên tay cầm một chậu nước cùng với hai cái khăn sạch. Nhẹ nhàng anh vắt chiếc khăn trắng tinh rồi đắp lên trán cho nó, rồi lấy thêm một chiếc nữa lau sạch khuôn mặt của Tiểu Mẫn.
Đang mơ màng, Tiểu Mẫn cảm thấy được sự mát lạnh đang lan tỏa khắp gương mặt mình, hàng mi cong khẽ động đây, nó dần mở mắt, trong đầu không khỏi choáng váng. Trước mặt nó là một người thanh niên rất tuấn tú........
- Anh làm gì thế?? - Tiểu Mẫn ngạc nhiên nhìn Mạnh Quân khi thấy anh chàng đang đưa khăn chườm lên trán cho nó.
- Em bị ốm rồi, nằm yên đi.- Mạnh Quân nhẹ nhàng đẩy Mẫn Nhi nằm xuống giường khi nó chuẩn bị ngồi dậy.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, nằm xuống đi.
- .....- Không hiểu tại sao Mẫn Nhi lại ngoan ngoãn nghe lời Mạnh Quân răm rắp như vậy, đáng ra với tính cách thường ngày của nó thì nó sẽ không nể nang mà đá tên kia một cái xuống giường cho bõ tức.
- Em bị thế này lâu chưa? Sao không nói với anh.
- Được hơn 2 tiếng rồi, có lết được ra ngoài đâu mà nói. Với lại anh làm gì mà mắng tôi sa sả thế, làm như bố tôi không bằng ý.
- Thôi thôi, được rồi, em nằm yên giúp anh, đang ốm mà...- Mạnh Quân chưa kịp dứt lời thì cảnh tượng tiếp theo khiến cậu hốt hoảng.
Bỗng nhiên, dạ dày của nó co thắt lại, cơn đau bụng cứ dần tăng lên, không thể kìm lại nữa rồi, nó cong người, nôn thốc nôn tháo. Tất cả những gì nó ăn được lúc trưa cứ theo đó mà đi ra ngoài.
- Em làm sao thế?- Hắn vụng về vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Mẫn, hốt hoảng hỏi.
- Hx...hx...tôi không biết, dạ dày tôi...khó chịu lắm ọe...ọe...- Chưa kịp dứt lời thì nó lại tiếp tục gồng mình ...để nôn, thức ăn đã ra ngoài hết lúc này nó chỉ nôn ra thứ chất lỏng màu vàng có lẽ là dịch vị của dạ dày. Cơn đau khiến gương mặt nó trắng bệch, nhợt nhạt hẳn.
- Em ...em bị sao thế?- Mạnh Quân đỡ lấy thân hình đang run rẩy của nó.
- Thuốc...anh...giúp....- Cố gắng nói một cách lưu loát nhất có thể, nhưng cuối cùng nó chỉ có thể thốt lên những tiếng đứt đoạn, cổ họng nó lúc này rát buốt.
Mạnh Quân vội vàng nhìn theo hướng cánh tay Mẫn Nhi chỉ rồi tiến lại gần tủ đựng thuốc gần đó.
- Em đợi một lát.- Sau khi đỡ Mẫn Nhi nằm xuống, Mạnh Quân vội vã đi nhanh ra ngoài.
Nói rồi Mạnh Quân lao nhanh xuống bếp, vội vã pha cho nó một ly nước mật ong.
- Em uống đi, để anh đi dọn.
Đón ly nước từ Mạnh Quân, nó không khỏi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm ân cần của hắn, thật khác với tính cách hắn ngày thường.Một lát sau, nó lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Mạnh Quân đưa chổi và cây lau nhà lên, cặm cụi chùi chùi cọ cọ sàn nhà, lúc này trông hắn không còn đáng ghét như mọi ngày nữa. Những chấm mồ hồi dần xuất hiện trên vầng trán của Mạnh Quân khiến nó cảm thấy áy náy vô cùng, Mẫn Nhi ngập ngừng đề nghị:
- Anh gọi người làm giúp đi.
- Không sao!!! Mấy việc này anh làm quen rồi. Trước đây, anh cũng ở với mấy thằng bạn bị thất tình say xỉn suốt, dọn dẹp là nghề của anh, thôi em uống cho hết ly mật ong đi.- Tiểu Mạnh vui vẻ nói rồi tiếp tục công việc của mình.
Ánh nắng phản chiếu từ ô cửa sổ hắt nhẹ lên gương mặt của anh, Mẫn Nhi chăm chú quan sát từng cử chỉ hành động của người đối diện, chưa bao giờ nó để ý kỹ người con trai này, lúc nào cũng vậy cứ gặp mặt nhau là mắng chửi nhau té tát, nó cứ ngỡ, tên này xấu xa lắm nhưng ai ngờ, đằng sau bộ mặt đáng ghét kia cũng là một người dễ thương đấy chứ. Làn da trắng như con gái, đôi lông mày rậm, đôi mắt màu xanh thẫm tựa như mặt nước biển tĩnh lặng lúc nào cũng chan chứa sự ấm áp đến lạ kỳ, chưa kể nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai nữa.Và cứ thế, nó mải miết ngắm nhìn Mạnh Quân một cách vô thức.
Tiểu Mạnh làm xong việc, ngẩng đầu lên anh bỗng giật mình khi thấy Mẫn Nhi cứ nhìn mình chằm chằm.
- Ê, em làm gì mà nhìn anh ghê thế.
- À... tôi...tôi...tôi thấy có con muỗi đậu trên trán anh nên... tôi. - Nó bối rối trả lời, khuôn mặt thì đỏ dần lên vì ngượng.
- Uh... thôi, em nghỉ đi, để anh xuống nấu cháo cho mà ăn.
Mạnh Quân nhẹ nhàng bước ra, để lại Tiểu Mẫn trong phòng với tâm trạng không thể tồi tệ hơn nữa.
Trời ơi, xấu hổ chết mất..
Cánh cửa khép lại, Mạnh Quân khẽ cười, thì ra Hạ Mẫn Nhi không lạnh lùng ngang tàn như anh nghĩ, cũng có nhiều lúc đáng yêu và ngây thơ đó chứ........
*********
- Mẫn, dậy, dậy nhanh đi, Gia Bảo gặp chuyện rồi.
Đang mơ mơ màng màng, nó chợt nghe giọng nói quen thuộc của ai đó liên tục gọi nó, sao mà quen thế nhỉ? Nghĩ mãi nhưng sao nó không tài nào nhớ nổi,có lẽ chỉ là mơ, cơn buồn ngủ xâm chiếm lấy nó khiến nó không tài nào mở được mắt, thôi mặc kệ, ngủ tiếp. Đang dần thiếp đi thì lại một lần nữa, tiếng gọi kia ngày một lớn dần lên, cả thân hình vốn bị kiệt sức của nó bỗng nhiên bị lay manh khiến toàn thân nó chao đảo.
- Làm gì đấy?- Nó cau có, ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Phải mất mấy giây sau, nó mới trấn tĩnh được bản thân. Trước mắt nó là hình của nhỏ Đại Ngọc, tay chống nạnh, mắt nhìn nó đằng đằng sát khí. Nó nhéo mạnh người một cái. .- Là cậu à? Có chuyện gì thế?
- Nhanh lên, không có thời gian nữa rồi. Bà mặc áo vào rồi đi theo tôi!!- Đại Ngọc ném mạnh chiếc áo khoác vào người cô bạn rồi cầm tay lôi xệch Mẫn Nhi ra khỏi giường mặc cho nó đang càu nhàu nhăn nhó.
- Từ từ!! Có chuyện gì kể rõ mình xem nào!!- Vừa đứng lên bước ra khỏi giường, cơn chóng mặt lại ùa về khiến nó hoa hết cả mắt, những ngôi sao vàng bay loạn xạ trong không trung. Gắng gượng hết mức có thể, nó khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi mạnh rồi thở hắt ra. Lúc này Tiểu Mẫn mới nhẹ nhàng quay sang trấn tĩnh cô bạn.
- Gia Bảo... Gia Bảo... đang gặp nguy hiểm.- Đại Ngọc lí nhí.
- Cái gì? Đừng nói là...- Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Tiểu Ngọc, nó không khỏi chột dạ, ánh mắt Tiểu Mẫn sa sầm lại, nó không dám nghĩ tiếp bởi nó sợ điều đó. Nhưng đáp lại chỉ là một cái gật đầu của con bạn thân.
Không chút chần chừ, bây giờ đến lượt nó kéo nhỏ bạn đi, vừa rút điện thoại ra bấm số gần như liên tục.
- Chú Hải, cháu đây, chú lái chiếc xe cháu hay sử dụng ra có việc gấp.
- Dạ thưa cô chủ.
....................
- Quản gia Trần, tôi đây. Gia Bảo sao rồi? Mấy người điều tra được tung tích của cậu ấy hiện giờ đang ở đâu không?
- Chưa có thông tin cụ thể. Tôi đã cho người đi điều tra nhưng chưa có kết quả.
- Vậy thì....bây giờ ông tập hợp người lại, đợi tôi trước trung tâm thương mại NC, khoảng 30 phút nữa tôi sẽ đến. À, ông đưa tôi thêm mấy khẩu súng nữa.
- Dạ, thưa tiểu thư.
...................
- Gia Bảo, mình đây!! Cậu sao rồi??
- Đang bị rượt đuổi chứ sao? Hix, hôm nay được bữa đua xe miễn phí. Chắc hôm sau khỏi đua quá.
- Đến giờ mà còn đùa được?? Thế có tất cả bao nhiêu tên vây bắt cậu ?
- Không rõ, nhưng khoảng trên dưới 20 xe ô tô đang đuổi theo tớ.
- Bật thiết bị định vị lên đi!!! Tớ sẽ tìm cách cứu cậu.
- Uh.- Tiếng Gia Bảo vang lên đều đặn nhưng lại mang chút gì đó ân hận, áy náy - Mẫn Nhi này, cảm ơn cậu nhiều lắm, những lúc tớ gặp khó khăn nhất thì cậu luôn giúp đỡ.
- Đồ ngốc!! Cậu là bạn tớ không giúp cậu tớ đi giúp bà hàng xóm à?
Bỗng nhiên, tiếng nổ súng bất chợt vang lên khiến Mẫn Nhi tê cứng lại,nó hoảng hốt.
- Gia Bảo, cậu...
- Không sao, xe của tớ có vỏ chống đạn yên tâm đi.
- Cậu gắng lên nha.Bye!!!
Nói rồi, nó chạy như bay ra ngoài cổng - nơi chiếc xe Mercedes Benz c- class đang chờ sẵn. Vừa lúc đó, Tiểu Tuyết và Uyển Nhã cũng kịp đến nơi.
- Hai cậu đến rồi à? Lên xe thôi, không còn thời gian nữa.
- Đại Ngọc đâu? Nó bảo đến gọi cậu mà.- Uyển Nhã trố mắt kinh ngạc.
- Ôi, thôi chết, tớ quên mất!!! - Tiểu Mẫn hốt hoảng, vừa quay người ra phía sau đã giáp mặt ngay với nhỏ bạn đang thở hổn hển, mắt phát ra những tia nhìn giận dữ.
- Bà chạy gì mà nhanh thế? Làm tôi chạy hết muốn sống.
- Mình xin lỗi!! Thôi đừng giận nữa, đi nhanh thôi!! Tuyết Hàn cậu lên lái xe còn chú Hải về trước đi, chúng tôi tự đi được rồi.
Người lái xe gập mình cúi chào rồi rút lui. Chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ kinh khủng. Bụi bay mù mịt phía sau.
.......................
Ánh đèn vàng sáng trưng trong xe khiến nó chói mắt, mất mấy giây trấn tĩnh nó vội vã bật nút màu vàng ở ngay phía sau ghế, cả một hệ thống máy tính với cả đống dây nhợ lằng nhằng phức tạp được hoạt động. Ngay lập tức, nó lôi chiếc túi xách gần đó, sau một hồi lục lọi, nó thảng thốt kêu lên:
- Chiếc đĩa bảo mật tớ để ở công ty rồi, Tuyết Hàn, cậu cho xe chạy nhanh đến công ty giúp tớ đi.
- Ok.
*********
Bàn tay Thiên Hoàng nhẹ lướt trên bàn phím máy tính, đã hơn 1 tiếng kể từ khi anh quay lại văn phòng mà vẫn chưa tìm được tài liệu anh mong muốn, những người từng làm trong văn phòng máy tính này anh đã điểm qua hết nhưng không ai có khả năng là người đó, trong vô thức anh di chuyển con chuột đến tên của một người, một người mà anh không mong đợi nhất. Khẽ nhắm mắt, anh hít một hơi dài rồi nhẹ nhàng ấn chuột.
Trước mặt anh lúc này là những con số, thông tin cá nhân liên quan đến người đó.
Họ và tên : Hạ Mẫn Nhi.
Sinh ngày : 07/09/1995
Chức vụ: phó tổng giám đốc tập đoàn NEWCENTURY, ngoài ra còn là trưởng phòng máy tính của tập đoàn, là người điều hành trực tiếp trong việc quản lí hệ thống máy tính của tập đoàn.
Bí danh: Thiên Thần Máy Tính
..............
Anh sững người lại, quả nhiên, cô ấy là Thiên Thần Máy Tính, Thiên Hoàng cười nhạt. Đôi môi run lên, hàng mi khẽ giật giật, ông trời quả nhiên biết cách trêu ngươi, cổ họng Tiểu Thiên đắng ngắt, trái tim anh quặn lên từng đợt. Mẫn Nhi- người anh yêu, không những là con ruột của kẻ thù mà còn là một trở ngại mà anh cần phải loại bỏ. ......
Chuông điện thoại reo lên....
- Thiên Hoàng à. Tớ đây, Mẫn Nhi đã rời khỏi nhà rồi nhưng...
- Nhưng sao?- Thiên Hoàng hỏi lại, giọng nói chứa đựng sự lo lắng.
- Cô ấy đang bị ốm, lúc chiều còn bị nôn nữa.
- Uhm...
Rõ ràng là bị mệt , rõ ràng là em không khỏe vậy tại sao còn đi cứu bạn em nữa chứ.......- Thiên Hoàng bất lực,ánh mắt lộ rõ nỗi xót xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro