Chương 12: Tình yêu - thù hận và dối trá.
Trong tình yêu, không bao giờ có chỗ cho sự thù hận và dối trá nhưng tại sao tình yêu giữa anh và em lại được xây dựng nên bằng hai điều đó???????
......
Thấm thoắt đã đến tháng 7, cái nóng như muốn càn quét, thiêu rụi tất cả, kỳ nghỉ hè đã đến, trong khi tụi nó thì đang được hưởng sự thư giãn thoải mái thì Hân Hân , Mạnh Quân và Vũ Phong đang căng thẳng đối mặt với kỳ thi đại học ngày càng gay cấn.
Đúng 5h chiều, ông mặt trời vẫn thản nhiên tỏa xuống thế gian sự nóng bức đến ngột thở. Mọi vật xung quanh dường như đang giãy giụa trước ánh nắng chói chang của mùa hè. Xa xa, bóng dáng Tiểu Mẫn đang hớt hải chạy trên các bậc cầu thang làm từ đá cẩm thạch trắng trải dài thành một vệt đen. Nó lao nhanh hết sức có thể xuống nhà xe cho kịp giờ đón chị gái, mái tóc đen mượt mà của nó lúc này được buộc cao lên một cách gọn gàng. Hôm nay Mẫn Nhi mặc một sơ mi kẻ ngang kết hợp với chiếc quần âu trắng đính kèm một chiếc thắt lưng bản nhỏ màu nâu ở ngang eo. Nó đeo vội chiếc kính râm hiệu GUCCI to bản màu đen vào rồi nhanh chóng rú ga cho xe lao vọt ra ngoài.
Đi được một lúc, chiếc Lamborghini đen đột ngột dừng bánh, nó vội vã tấp xe vào lề đường sau khi nhác thấy bóng dáng quen thuộc của cô chị gái thân yêu.
- Làm bài tốt không chị?- Nó hỏi chị sau khi bước xuống xe.
- Cũng tạm ổn.- Chị nó mệt mỏi trả lời. Trên vầng trán cao đẹp của Hân Hân vài giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện, đôi mắt của cô hướng nhìn về phía cổng trường như chờ đợi ai đó.
- Tên Mạnh Quân đáng ghét vẫn chưa ra à?- Nó thở dài - Chị vào xe nghỉ đi, em vào tìm cho.
- Uhm,cảm ơn em.
Nói rồi Hân Hân lặng lẽ tiến vào xe, thả phịch người xuống chiếc ghế êm ái đằng sau, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vẻ thanh thản hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khi đó, Tiểu Mẫn bước vội vào phía trong, ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Quân.
- Trời, đó là Hạ Mẫn Nhi mà. Đúng thật là xinh đẹp quá.
- Hình như đến đây đón chị thì phải.
- Lúc nãy thấy chị của nó ra rồi mà.
Hàng loạt tiếng xì xào bàn tán của dân tình trường đó nổ lên nhưng dường như Mẫn Nhi không có tâm trí để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó.
Những giọt nắng vàng hắt nhẹ xuống thân hình nó, óng ánh, long lanh như những viên pha lê dưới sự khúc xạ của ánh sáng tạo nên một bức tranh chân dung tuyệt mĩ. Tiếu Mẫn nhìn dọc các hành lang nơi các thí sinh đang tụm năm tụm bảy để tra khảo đáp án. Tiếng cười nói ồn ào, tiếng bước chân vội vã của những người xung quanh cùng cái nắng oi bức của mùa hè khiến nó không tài nào chịu nổi.
- Anh đang ở đâu đây? Định ngủ trong phòng thi luôn à? - Tiểu Mẫn bực bội cáu gắt trong điện thoại.
- Anh đang nói chuyện với fan hâm mộ!!!- Lại là giọng điệu chọc tức nó như mọi khi.
- Có mà fan hâm thịt thì có, anh muốn về bằng ô tô hay đi bộ thì chọn đi, em không có thời gian chờ anh đâu.- Tiểu Mẫn gầm gừ, vẻ sốt ruột hiện rõ trên gương mặt nó.
- Anh ở sau lưng em nè, haha.
Quay người lại, đập ngay vào mắt nó là gương mặt đang tủm tỉm mỉm cười.Ánh mắt nó chững lại trên khuôn mặt điển trai đó, nụ cười này rõ ràng là nó đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải nhưng không hiểu sao nó lại chẳng tài nào nhớ nổi thế nhỉ?
- Làm gì mà nhìn ghê vậy???- Tiểu Mạnh vừa nói tiến gần đến phía nó.
- Tự dưng thấy đười ươi sổng chuồng nên thấy lạ thôi!!- Nó đốp chát lại rồi "hùng dũng" bỏ đi còn Mạnh Quân chỉ biết lắc đầu cười mỉm rồi vội vàng bước theo sau. Mấy tháng gần đây, cách xưng hô giữa hai người này tuy được cải thiện rõ rệt nhưng về cái khoản đấu đá, cãi cọ thì không thể nào bỏ được.
- Làm gì mà đi nhanh dữ vậy, Hân Hân đã ra đâu.
- Chị ấy ra trước anh. Đang ngồi trong xe.- Nó quay đầu lại nói, vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên.
.....................
- Alô, Mẫn Nhi nghe đây
- Nhị tiểu thư!! Tôi Thiên Vương đây.
- Có chuyện gì vậy?? Anh nói đi.
- Hệ thống máy tính trong toàn công ty gặp sự cố.
- Thế à?Tôi sẽ đến ngay.
.........................
- Công ty có chuyện à?- Đợi Mẫn Nhi cất điện thoại xong, Mạnh Quân hỏi. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt có chút lo lắng của nó.
- Không, hệ thống máy tính gặp trục trặc thôi.
- Thế em đi luôn đi.
- Nhưng ai đưa anh với chị về, hai người mới thi xong, còn mệt mà.
- Anh mới lấy bằng lái xe về mà. Em yên tâm đi xử lý công việc đi.- Mạnh Quân cười cười, ánh mắt đầy gian tà khi nói đến hai từ yên tâm.
- Vậy cũng được. Anh lái xe cẩn thận đấy. Chị em mà bị sứt mẻ gì thì em không tha cho anh đâu. Chìa khóa trong xe, em đi đây. Bye anh!!.- Ngần ngừ một lát cuối cùng nó cũng phải chấp nhận. Tuy trong lòng hơi hoài nghi về trình độ lái xe của tên nhóc kia nhưng dù sao công việc ở công ty cũng rất quan trọng. Tiểu Mẫn không bao giờ quên cái ngày của 1 tháng trước. Trước sự yêu cầu " tha thiết" của bố, nó đành phải bỏ chút thời gian để dạy Tiểu Mạnh lái xe và sau khi ngồi trên chiếc xe do Mạnh Quân cầm lái thì nó ốm một trận tưng bừng, đầu óc thì quay mòng mòng suốt 3 ngày, lái xe kiểu đó mà được cấp bằng lái xe chắc ông thầy dạy Tiểu Mạnh phải có trình độ chịu đựng cao siêu lắm đây. Nghĩ đến đây nó không khỏi rùng mình, cảm giác hối lỗi với cô chị dâng trào trong lòng. Nó thầm cầu trời khấn phật cho chị nó bình an trở về.
*************
- Hạ Tiểu thư!!!- Thiên Vương cúi chào Mẫn Nhi ngay khi nó bước vào phòng. Nó lặng lẽ gật đầu đáp lễ.
- Tình hình như thế nào ?
Tiểu Thiên trình bày mọi việc cho Mẫn Nhi, nó im lặng một lúc rồi lao vào làm việc. Ánh mắt tập trung hoàn toàn trên màn hình máy tính, đôi tay thon thả của nó lướt nhẹ trên bàn phím tạo nên những chuỗi âm thanh lách cách vui tai. Thiên Vương trầm mặc đứng một bên quan sát Tiểu Mẫn. Vẫn là làn da trắng hồng mịn màng, vẫn là đôi môi đẹp tựa như hai cánh hoa anh đào, vẫn là đôi mắt to tròn, đen láy như ngày ấy, tất cả đều không thay đổi. 8 năm trôi qua, em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không? Từng ngày từng giờ không giây phút nào mà anh không nghĩ về em.
Bên ngoài trời dần tối lại, tia nắng cuối cùng trong ngày cũng đã tắt. Sự oi ả nóng bức cũng đã được thay thế bằng những ngọn gió trong lành mát mẻ hơn. Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, thế nhưng có vẻ như công việc vẫn chưa được hoàn tất. Lúc này, Mẫn Nhi cũng đã dần thấm mệt, mồ hôi dần xuất hiện trên khuôn mặt của nó. Dạ dày nó bắt đầu thắt lại , cảm giác khó chịu lan dần ra khắp cơ thể, cơn đói cồn cào cấu xé ruột gan khiến Tiểu Mẫn không thể tập trung được nữa. Thiên Vương ái ngại nhìn vẻ mặt dần biến sắc của Tiểu Mẫn trong lòng không khỏi bất an. Không nói không rằng,anh vội bước đi ra ngoài, một lúc sau trở về phòng,trên tay mang theo một ly sữa tươi nóng.
- Tiểu thư uống đi!!- Anh dịu giọng nói.
- Cái này anh mua cho tôi à?Cảm ơn nha!!-Nó ngạc nhiên, hết nhìn ly sữa đặt trên bàn rồi quay sang nhìn Thiên Vương, vẻ mặt đầy cảm kích. Tay nâng ly sữa lên, nó nhấp từng ngụm một. Quả nhiên, dạ dày nó cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cơn đói cũng đã tiêu biến dần.
- Không có gì. Tiểu thư đỡ mệt rồi chứ?
-Uhm, mà anh không cần gọi tôi là tiểu thư này tiểu thư nọ đâu,nghe khách sáo lắm,anh hơn tôi 2 tuổi thì cứ gọi là anh em bình thường cho dễ nghe.
- À, thế cũng được.- Thiên Vương mỉm cười và gật đầu.- Thôi em làm việc đi, nếu cần gì cứ bảo anh.
Nói rồi Thiên Vương bước tới gần cửa sổ, mở tung cánh cửa. Làn gió được thể thi nhau ùa vào trong căn phòng khiến những chiếc lá cây cảnh đặt trong phòng khẽ đung đưa. Mẫn Nhi bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi vui vẻ tiếp tục làm công việc dở dang của mình.
Đúng một tiếng sau, cuối cùng nó cũng đã làm xong đang loay hoay sắp xếp mọi việc để ra về thì bất chợt nó quay người ra phía cửa sổ. Nãy giờ, Thiên Vương vẫn đứng im ở chỗ đó quan sát thành phố ư? Mải làm việc quá nên nó không còn nhớ là ngoài nó ra thì trong văn phòng lúc này vẫn còn một người.(hjxhjx)
- Anh vẫn chưa về sao?
- Sếp chưa về thì phận tôi tớ như anh sao dám về chứ?- Tiểu Thiên cười rồi trả lời một cách hóm hỉnh.
- Anh muốn em đuổi việc hay sao mà ăn nói như thế hả?- Tiểu Mẫn giả vờ lên giọng, hai mắt trừng trừng đầy hăm dọa.
- Ấy ấy, anh đùa thôi. Làm gì mà ghê vậy, hệ thống sao rồi?
- Em khôi phục lại được rồi. Nhưng sao cái này anh không giải quyết mà lại gọi cho em??- Nó hỏi, trong lòng không khỏi thắc mắc, với người tài giỏi như Thiên Vương để khắc phục hệ thống bị trục trặc không khó. Tại sao lại kêu nó đến làm gì?
- À, anh không có mật khẩu vào hệ thống thì sao làm được?- Thiên Vương gãi đầu, lúng túng trả lời.
Nó quên mất rằng,hệ thống tường lửa do nó thiết lập vốn dĩ rất kiên cố, chỉ khi có người biết được mật khẩu thì mới có thể vào được, bằng không thì rất khó để xâm nhập vào. Hix, nó ngượng ngùng nhìn Thiên Hoàng, trong lòng không khỏi xấu hổ.
- Em xin lỗi.- Nó cười trừ.- Mật khẩu vào hệ thống là 251292. À, anh đói không?? Mình đi ăn đi, gần đây có nhà hàng bán cơm cuộn ngon lắm.
- Vậy cũng được.
Thiên Vương bước đi mà trong lòng đầy chua xót 251292 là ngày tháng năm sinh của anh. Lẽ nào cô ấy vẫn còn nhớ. Trái tim Tiểu Thiên lại một lần nữa quặn lại.Bóng hình anh đổ xuống nền nhà tạo nên một vệt đen dài, cô độc.............
**************
Tại gia thất nhà họ Hàn:
Trở về căn phòng rộng lớn trong ngôi biệt thự sang trọng của mình , hơn bao giờ hết sự cô độc và lạnh lẽo lại xâm chiếm lấy tâm hồn của Tiểu Tuyết. Mỗi lần đặt chân bước vào trong căn nhà này, cậu luôn cảm thấy buồn bã đau đớn đến tê dại. Không gian trong căn nhà này luôn gợi cho Tuyết Hàn sự đau thương, tang tóc đến rợn người.
- Chào ba, con mới về. - Tuyết Hàn cúi rạp người xuống trước một người đàn ông khuôn mặt khá nghiêm nghị đang ngồi chễm chệ đọc báo trên bộ ghế sofa bọc da đắt tiền.
- Uh, con ăn uống gì chưa? Để ba nói nhà bếp làm nha!!!- Gấp tờ báo làm tư, ông Dương- ba của tuyết Hàn, tiến gần về phía cậu con trai, nở một nụ cười hiền từ.
- Con không muốn ăn. Thôi con xin phép lên phòng trước.
Nói rồi, Tiểu Tuyết quay lưng bước đi để lại người cha với ánh mắt buồn khổ đầy ân hận, bao giờ cũng vậy, cuộc nói chuyện "thân mật" giữa hai bố con cậu không bao giờ quá nổi 5 phút. Từ cái ngày mẹ cậu mất đi do bị tai nạn xe cộ thì không khí trong nhà luôn u ám thậm chí có đôi lúc căng thẳng, Tiểu Tuyết không bao giờ quên nổi cái ngày đó, cái ngày của 10 năm về trước. Cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của người mẹ mà cậu tôn kính nhất.
"Quá khứ:
Mùa đông ngày 22/02/2000
Cũng như bao ngày đông lạnh lẽo khác, cậu nhóc Dương Tuyết Hàn vui vẻ trở về nhà sau một ngày đi học ở trường. Trong chiếc xe limo đen, dài đầy sang trọng, chốc chốc cậu bé lại ngọ nguậy trên chỗ ngồi của mình, đôi lúc lại tự mỉm cười với chính mình. Bởi lẽ hôm nay là một ngày rất rất quan trọng đối với Tuyết Hàn.
- Thiếu gia, sinh nhật vui vẻ.- Người lái xe khẽ khàng nói, ánh mắt liếc nhìn hình ảnh của cậu chủ nhỏ qua tấm gương.
- Cảm ơn chú!! - Thoáng ngạc nhiên nhưng cậu nhóc nhanh chóng lấy lại được vẻ bình tĩnh và vui vẻ đáp lại. Trên gương mặt non nớt kia ánh lên những niềm vui khó tả.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng băng băng trên con đường, cảnh vật xung quanh chậm rãi lướt qua, cậu bé khẽ nheo mắt nhìn về phía trước. Ngôi biệt thức cao lớn dần hiện ra, bánh xe lăn chậm lại rồi dừng hẳn. Chưa kịp đợi người lái xe mở cửa, cậu nhóc đã lao vọt ra ngoài, chạy vào trong, nơi cánh cổng tòa nhà đang dần mở ra.
Chạy lon ton trên con đường được lát đá cẩm thạch trắng tinh, niềm vui sướng, hạnh phúc xâm chiếm trọn tâm hồn cậu. Chắc hẳn lúc này bố mẹ cậu đang chờ sẵn trên bàn ăn với biết bao nhiêu món cậu thích kèm theo sẽ là một chiếc bánh sinh nhật to đùng. Nghĩ đến đây, Tuyết Hàn không khỏi vui sướng, đánh cái "ực" khi nghĩ đến món sườn xào chua ngọt mà cậu bé thích nhất...
- Ba mẹ ơi, Tuyết Hàn về ùi nè!! - Cậu bé vui vẻ hét lên, tay khua khua loạn xạ trên không trung.
Nhưng trái với những gì cậu mong đợi, đáp lại lời cậu chỉ là sự yên ắng đến lạ thường. Không pháo bông, không tiếng nhạc bài ca mừng sinh nhật, không tiếng chúc mừng và không có bữa ăn thịnh soạn nào cả. Ngay cả một bóng người cũng không hề có kể cả những người giúp việc hay ông quản gia khó tính, chẳng lẽ ba mẹ quên sinh nhật của mình???- Cậu nhóc thầm nghĩ trong lòng không khỏi tủi thân. Nhưng một tia hy vọng nhỏ nhoi vụt lên trong đầu cậu, hay là bố mẹ muốn dành bất ngờ cho mình nhỉ?? - Tia sáng mong manh đó dần lớn lên, chắc chắn rồi, bố mẹ có lẽ đang chờ mình trong phòng rồi sẽ dẫn mình đi ăn!!!- Cậu bé tự lẩm bẩm một mình rồi lao nhanh lên tầng hai.
Xoảng!!!!!!
Tiếng động kia khiến bước chân cậu bé khựng lại. Tiếp theo đó là tiếng cãi nhau khá lớn. Mon men tiến đến gần căn phòng - nơi phát ra thứ âm thanh lạ, Tuyết Hàn chợt sững người, đó là phòng của bố mẹ mà. Áp sát tai vào chiếc cửa được làm từ gỗ lim, cậu bé như nín thở.
- Anh coi tôi là con ngốc à? Anh dám đi lăng nhăng với con khác mà vẫn còn bao biện??- Tiếng mẹ cậu thốt lên đầy tức giận, pha lẫn trong đó là những tiếng nấc đầy nghẹn ngào.
Đã bao giờ mẹ to tiếng với bố thế đâu, trước đây dù có bực mình chuyện gì , mẹ cũng chỉ im lặng đi spa hoặc mua sắm là hết, nhưng tại sao hôm nay mẹ lại...
- Tôi đã giải thích với cô rồi, Kelly là cô người mẫu tôi mới tìm về để ký hợp đồng. Cô cũng là nhà thiết kế nổi tiếng cũng làm trong nghề này cô cũng- Ký hợp đồng chứ không phải là ký giấy bán thân, ký hợp đồng của anh là sờ soạng, là qua đêm với cô ta à? Tôi đâu có ngu. Anh có thể làm bất cứ việc gì anh muốn, nhưng nếu các người muốn phá vỡ hạnh phúc của gia đình này thì tôi không tha cho các người đâu.
- Câm mồm.!!- Bố nó giận dữ, tiếp theo đó là một cái tát chói tai vào má của mẹ cậu.
Cái gì mà lăng nhăng với con khác , cái gì mà hợp đồng rồi cả cô người mẫu Kelly gì gì đó chứ, hôm nay là sinh nhật mình mà, tai cậu nhóc ù cả lên, không thể thế được bố cậu không thể đi ngoại tình, bố cậu không thể phản bội mẹ con Tuyết Hàn được. Bố đã từng hứa sẽ chỉ yêu thương mẹ và Tuyết Hàn thôi mà. Tại sao bây giờ lại có cô Kelly gì gì chen ngang vào thấy, đầu óc cậu muốn nổ tung và dần chìm hẳn trong những suy nghĩ miên man, thế nhưng cái tát chói tai từ trong phòng vang lên đã kéo cậu về hiện thực, bố đã đánh mẹ, đánh người Tiểu Tuyết yêu quý nhất chỉ vì một cô người mẫu đáng ghét. Tuyết Hàn vội vã đẩy mạnh cửa vào trước con mắt sững sờ của cả bố và mẹ và hét lớn.
- Bố, con ghét bố..huhu.
Thần tượng trong lòng cậu bây lâu nay chỉ có thế hay sao? Chỉ là một kẻ tầm thường háo sắc thế sao?Cậu nhóc khóc, lần đầu tiên, Tuyết Hàn khóc, nước mắt có vị chua chát, mặn đắng cũng như cậu bây giờ, tâm hồn Tiểu Tuyết đang bị tổn thương, trái tim nhỏ bé kia đang bị từng nhát dao cứa vào không ngừng nghỉ.Tuyết Hàn chạy. Cậu muốn quên đi tất cả, muốn những gì cậu chứng kiến và nghe thấy hôm nay chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi.
Trời bỗng chốc đổ cơn mưa, xả vào lòng Tiểu Tuyết sự lạnh băng, tàn nhẫn của mùa đông. Đôi tay nhỏ bé đang run rẩy, làn nước mưa cứ thấm dần vào cơ thể cậu, buốt giá. Giàu có để mà làm gì, học giỏi mà làm gì, đẹp trai để làm gì khi hạnh phúc gia đình tan nát cơ chứ. Tiền có mua được tình yêu đâu. Thế mà từ trước đến nay Tuyết Hàn luôn nghĩ rằng, bố cậu là người đàn ông tuyệt vời nhất trong cuộc đời này. Khốn nạn, cậu chỉ muốn bóp chết người đàn ông đó mà thôi.
Mọi vật xung quanh chợt tối sầm lại, nhạt nhòa rồi mờ hẳn đi trước mắt cậu, Tuyết Hàn có cảm giác như mình đang đi lạc trong một màn sương dày đặc dù có cố gắng thế nào cũng không thể vùng vẫy thoát ra ngoài được ,thì ra món quà sinh nhật thượng đế dành tặng cho mình chỉ đến đó thôi sao?- Tuyết Hàn chua xót nghĩ.
Ở đằng sau, bố mẹ Tuyết Hàn cũng đang chạy đuổi theo cậu thế nhưng Tuyết Hàn vẫn chạy, cậu không muốn nghe thêm bất cứ lời giả dối nào từ họ nữa .Bất chợt có cậu bé vấp phải vật gì đó rất cứng, cậu ngã xóng xoài xuống nền đất lạnh, hình như vết thương đó ứa máu thì phải, Tuyết Hàn có thể cảm nhận rõ sự bỏng rát ở chân khi nước mưa thấm dần vào đó, mẹ cậu đằng sau thấy con trai bị ngã liền chạy nhanh hơn mà không chú ý quan sát....Cùng lúc đó có một chiếc xe lớn đang phóng nhanh về phía mẹ Tuyết Hàn..........
*********
- Mẹ ơi!! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi!! - Giữa đêm khuya thanh vắng, những tiếng nấc nghẹn ngào của Tuyết Hàn vang lên đầy đau đớn. Khuôn mặt mẹ cậu trắng bệch, đôi mắt từ từ khép lại - Không!! Mẹ không được ngủ!! Mẹ ơi! mẹ...............
Còn bố cậu thì đứng sững người lại như không thể tin vào mắt mình nữa. Thân hình của người vợ nằm bất động, trời vẫn mưa và từng dòng máu vẫn chảy. Máu hòa quyện vào nước mưa cũng như nỗi đau bị chà xát bằng muối.....
Đêm đó, người mẹ của Tuyết Hàn đã ra đi mãi mãi, để lại trong tâm hồn non nớt kia một nỗi đau, một nỗi ân hận, xót xa và dường như chính sự ra đi của mẹ đã cướp đi nụ cười của cậu, đã làm trái tim nhỏ bé kia đóng băng.........."
Cốc!!!Cốc!!!cốc
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến Tuyết Hàn dứt ra khỏi ký ức, nhẹ đưa tay lau giọt nước mắt lăn trên má, vẻ yếu đuối đau đớn đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng cố hữu, Tiểu Tuyết lãnh đạm lên tiếng:
- Vào đi.
- Thưa thiếu gia, cậu Gia Bảo đến ạ!
- Uhm, mời cậu ấy vào!
- Vâng.
Người quản gia cung kính gập mình lần cuối rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Cánh cửa sau lưng dần khép lại, Tuyết Hàn mệt mỏi đứng dậy lại gần bộ ghế sofa ở giữa căn phòng. Một lúc sau, cánh cửa lại được mở ra.....
- Cậu đến rồi à?- Tuyết Hàn lên tiếng.
- Uh.
- Có thông tin gì mới về tên Vương Thiên Hoàng chưa?- Tuyết Hàn rót ly trà nóng rồi đẩy về phía cậu bạn.
- Theo như tớ mới điều tra được thì Vương Thiên Hoàng vốn là cậu ấm của tập đoàn Vương Thị là con trai của Vương Phi Nghĩa.Tám năm trước, tập đoàn này vốn rất nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng do bố của tên Thiên Hoàng này đầu tư vào cổ phiếu chứng khoáng nên bị thua lỗ trầm trọng, uy tín tập đoàn cũng vì thế mà giảm sút, số tiền mà ông ta nợ lên đến hàng trăm tỷ đồng. Không còn cách nào khác, ông ta đành phải bán hết nhà cửa, tài sản và cả tập đoàn vốn rất ăn nên làm ra để trả nợ. Sau khi trả được xong nợ thì cả gia đình nhà đó sang Mỹ sống. - Gia Bảo nhấp một ngụm trà rồi nói.
- Không lẽ tập đoàn Vương Thị do NewCentury tiếp quản hiện này vốn là của gia đình nhà Vương Thiên Hoàng??- Tiểu Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, hai bàn tay đan chéo vào nhau.
- Chính xác!! Theo như thông tin mà tớ có thì mối quan hệ giữa bác ấy và bố Thiên Hoàng khá tốt, thậm chí là bạn làm ăn trong nhiều năm liền. Khi Vương Thị gặp sự cố, bác Phong đã đề nghị giúp đỡ nhưng bị từ chối, không còn cách nào khác bác ấy chấp nhận bỏ ra một khoản tiền khá lớn gần như cho không để mua lại tập đoàn này để giúp bạn mình trả nợ. Nhưng lạ một điều.
- ?
- Sau khi di cư sang Mỹ, Vương Phi Nghĩa vẫn tiếp tục bị một đám xã hội đen săn đuổi ráo riết. Và trong một cuộc truy sát dã man thì cả nhà ông ta đều bị sát hại trừ người con trai của ông ta.
- Chẳng lẽ ông ta vẫn chưa trả xong số nợ à?- Tuyết Hàn ngờ vực hỏi.
- Tớ cũng không rõ lắm.- Gia Bảo lắc đầu, người ngả ra phía sau.- Nhưng hình như sau khi trao quyền kinh doanh tập đoàn cho bác Phong thì ông ta không còn mắc nợ ai nữa thì phải.
- Uhm. Thế hiện tại Thiên Hoàng ở đâu?
- Chưa có thông tin cụ thể. Sau khi bố mẹ chết, Thiên Hoàng được người chú ruột của mình nuôi nấng nhưng cũng từ đó thì hai người họ đột nhiên bốc hơi như thể không còn tồn tại trên trái đất này nữa. Hiện tại tớ đang cho người điều tra, chậm nhất thì khoảng 2 tuần nữa sẽ có thông tin.
- Uhm. Nghe Uyển Nhã và Đại Ngọc nói, một lần ở bệnh viện, tụi nó thấy Mạnh Quân đánh rơi sợi dây chuyền giống y hệt sợi của Mẫn Nhi. Rất có thể Mạnh Quân chính là Vương Thiên Hoàng.
- Không thể như vậy được!- Gia Bảo kiên quyết.
- Tại sao?
- Trước đây, khi hắn mới về nhà Mẫn Nhi ở, mình đã rất tò mò về tên này nên đã bí mật cho người điều tra về hoàn cảnh gia đình hắn. Bố hắn mất sớm. Từ nhỏ đến lớn , hắn sống với mẹ trong một căn nhà khá tồi tàn ở một vùng quê nhỏ, hắn có một cô em gái năm nay học lớp 9, Mạnh Quân là một người học hành rất giỏi, không năm nào hắn đi học mà không được giải cao trong các kỳ thi học sinh giỏi quốc gia, toán quốc tế, ngay cả vật lí và hóa học hắn cũng học rất khá.
- Thế thì tại sao sợi dây chuyền kia lại nằm trong tay hắn?? Tốt nhất cậu cứ cho người theo dõi hắn, nếu không thấy tín hiệu gì khả nghi thì bỏ qua.
*************
RÀOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!
Cơn mưa bất chợt đổ ập đến, tiếng sấm vẫn đánh vang vọng cả bầu trời, xa xa từng vệt sáng chói lóa rạch ngang bầu trời như muốn xé toạc tất cả.
Khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, Mẫn Nhi ngán ngẩm khi thấy những giọt mưa tạt nhẹ lên cửa kính.
- Trời mưa rồi!- Thiên Vương nói.
- Uhm.- Nó hờ hững đáp lại.
- Em ghét mưa à?
- Gần như là vậy.
- Tại sao? Anh thấy, sau cơn mưa mọi vật đều tươi tốt hơn, những cơn mưa có thể cuốn đi tất cả, mọi buồn đau, mọi mệt nhọc, những toan tính thường ngày trong cuộc sống.
- Em không nghĩ vậy. Đối với em mưa là tượng trưng cho nước mắt, mưa là nỗi bất hạnh của tạo hóa.- Mẫn Nhi cười buồn, đôi mắt đen láy phát ra những tia nhìn ảm đạm, đau thương, giọng nói nó cứ phát ra đều đều trong không gian tĩnh lặng - Có thể đối với anh mưa là sự khởi đầu tươi đẹp nhất nhưng đối với em đó là máu, anh hiểu không?
-...
- Mà thôi, có nói gì thì anh cũng không hiểu đâu. Cũng muộn rồi, mình về đi.- Nó trấn tĩnh lại, gương mặt đã không còn sự buồn bã lúc nãy nữa. Tiểu Mẫn đứng dậy, toan ra hiệu cho bồi bàn tính tiền nhưng ngay lập tức bị Thiên Vương ngăn lại.
( P/s: những lúc ở cạnh Mẫn Nhi thì mình sẽ gọi Thiên Hoàng là Thiên Vương nên các bạn đừng hiểu lầm nha)
- Để anh trả.- Thiên Vương nhanh tay đưa tiền cho người phục vụ rồi nhanh chóng bước đi còn Tiểu Mẫn lúc này chỉ biết lắc đầu rồi vơ lấy chiếc túi xách bên cạnh lững thững theo sau.
Đẩy nhẹ chiếc cửa ra vào, làn gió ùa đến khiến Tiểu Mẫn khẽ rùng mình, quay sang phía người bên cạnh, nó chợt ngạc nhiên khi thấy Thiên Vương đang đưa tay hứng lấy từng hạt mưa. Bỗng....
- Ôi chết rồi!! Em không đi xe.- Mẫn Nhi kêu lên thảng thốt . Nó vô vọng nhìn ra xung quanh, không có bóng dáng của một chiếc taxi nào. Bình thường trên đoạn đường này, taxi đi qua nhiều không đếm xuể vậy mà hôm nay....- Bây giờ phải làm sao đây?- Nó băn khoăn tự hỏi.
- Em muốn đi dạo không?- Thiên Vương đề nghị. Những hạt mưa rơi tí tách bên mái hiên, chúng vẫn nhảy nhót vui vẻ trên đôi tay anh.
- Đi dạo ư? Ngay lúc này?- Nó trố mắt hỏi lại như thể không tin những gì mà Tiểu Thiên nói lúc nãy là sự thật vậy.
- Uhm. Nhà anh cũng gần đây, chỉ cần đi bộ một quãng là tới. Về đến đó anh lấy xe đạp chở em về. Muốn thử cảm giác đi xe đạp dưới trời mưa chứ?
- Đi xe đạp ư?-Mẫn Nhi thất thần.Quá khứ bỗng chốc lại hiện về trong tâm trí nó. Đôi mắt đen tối lại bất thường
" Ánh nắng chan hòa trên cánh đồng hoa quen thuộc, như những ngày chủ nhật đẹp trời khác, Tiểu Mẫn đang vui vẻ ngồi đợi một người, những cơn gió nhẹ thổi qua gương mặt non nớt nhưng rất kiều diễm của cô bé khiến những sợi tóc mái bay bay, nó khe khẽ hát lên những khúc ca ưa thích mà cô giáo dạy ở trường, vừa đưa tay đùa nghịch những bông hoa bồ công anh nhỏ xinh, đáng yêu.
- Bé Mẫn!!! Em lên đây đi, anh chở em đi chơi!!-Giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên khiến cô bé hơi giật mình.
- Anh Tiểu Thiên, cái này là cái gì vậy?- Mẫn Nhi chạy lon ton đến chỗ Thiên Hoàng, giương đôi mắt to, tròn, đen láy của mình hết nhìn cậu bé đối diện đến chiếc xe mà cậu đang ngồi.
- Là xe đạp đấy, em thích đi không?- Tiểu Thiên vui vẻ giải thích.
- Dạ có ạ!! Hihi.- Tiểu Mẫn cười tít mắt, gật đầu lia lịa, gì chứ được đi chơi cùng với anh Tiểu Thiên thì còn gì sung sướng bằng. Nhưng quả thực trước giờ nó chỉ toàn đi bằng xe hơi, không biết cảm giác đi trên xe đạp sẽ thế nào nhỉ?
- Để anh bế em lên nào, ngồi sau nhớ vịn vào người anh cho thật chắc nếu không thì em sẽ bị ngã đấy, có biết không?- Thiên Hoàng vội xuống xe, bỏ chân chống xuống, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng Mẫn Nhi lên ghế đằng sau. Không quên dặn dò cô bé con.
- Dạ.- Tiểu Mẫn ngoan ngoãn đáp lại
Chiếc xe nhẹ nhàng đi về phía trước, Mẫn Nhi vui vẻ tựa đầu vào tấm lưng của người con trai trước mặt.
Cảm giác này thật đặc biệt, nó có thể cảm nhận từng hơi thở của gió, những tia nắng ấm áp của ông mặt trời. Làn gió vui đùa bên nó, làm bay bay từng sợi tóc buông xõa bờ vai của nó.Quả nhiên, đi xe đạp thú vị hơn nhiều."
**************
- Mẫn Nhi, em làm sao thế? Em đau ở đâu à? - Thấy gương mặt Tiểu Mẫn trắng bệch hẳn ra khi anh nhắc đến 2 chữ xe đạp, Thiên Vương không khỏi hoảng hốt lay mạnh người nó.
- À...em..- Nó giật mình, lắp bắp lên tiếng.
- Nếu em ngại thì anh ...
- Không!! Không phải vậy, như thế cũng được.
- Thế mình đi thôi, anh mua ô đây rồi!!!!!- Thiên Vương vui vẻ chìa cây ô to đùng ra trước mặt nó.
- Anh mua lúc nào vậy????- Nó ngạc nhiên, nãy giờ anh ấy đi với nó không rời nửa bước thì mua ô lúc nào nhỉ?? Hơn nữa, lúc đến ăn cũng có thấy Thiên Vương cầm theo chiếc ô nào đâu.
- Bí mật!! Đi nào.
Nói rồi, Thiên Vương kéo tay Mẫn Nhi đi.
**************
Từng hạt mưa vẫn rơi đều đều xuống thế gian, phủ trùm lên tất cả là một màn mưa trắng xóa, nó lặng lẽ bước đi một cách từ tốn chậm rãi. Trước đây, những lần nó đi dưới mưa thì tâm trạng nó đều không thoải mái nhưng giờ thì khác hẳn. " Mưa đâu phải lúc nào cũng xấu đâu nhỉ?"- Nó nghĩ thầm trong bụng.
- Đến nơi rồi, em vào đi!!!- Giọng nói ấm áp của Thiên Vương kéo nó về thực tại. Trước mặt nó lúc này là căn hộ nhỏ nằm ở tầng trệt của một tòa chung cư khá lớn mới được xây dựng. Thiên Vương nhanh chóng tra chìa khóa và mở cửa phòng ra.- Em vào nhà đợi anh một lát, anh đi lấy xe!!
Mẫn Nhi gật đầu rồi bước vào bên trong, căn hộ này không rộng lắm nhưng không hiểu sao nó lại cảm giác rất ấm áp và thân quen, ở giữa bày một chiếc bàn thủy tinh khá lạ mắt xung quanh là những chiếc ghế với đủ màu sắc kiểu dáng khác nhau. Trong căn phòng một chiếc tivi tinh thể lỏng khá lớn được gắn trên tường. Phía bên góc phòng có một chiếc tủ đựng sách rất đồ sộ. Nó nhìn một lượt khắp phòng, bấy giờ nó mới để ý, trong căn phòng này bày biện rất nhiều bức tranh nhưng một điều kỳ lạ là những bức tranh đó chỉ vẽ về một loại hoa, chỉ một loại hoa mà thôi.
" Bồ công anh!! Không lẽ Thiên Vương cũng thích loài hoa này?" - Nó nghĩ thầm.
Tiểu Mẫn mần mò tiến lại gần một bức tranh gần đó, bức tranh này được vẽ rất đẹp, nó khác với những bức gần đó, cũng là vẽ về hoa bồ công anh, nhưng lần này là cả một cánh đồng, trên đó có một cô bé gái, tóc buộc hai bím, mặc váy màu xanh, gương mặt tràn đầy sự háo hức,mong đợi. Hình ảnh này lại khiến nó liên tưởng đến chuyện quá khứ. Mẫn nhi thẫn thờ lặng ngắm bức tranh
- Chúng ta đi nào!!!- Thiên Vương lên tiếng. Ánh mắt anh dừng lại trên bức tranh mà Mẫn Nhi đang chăm chú ngắm nhìn, trong anh dấy lên một nỗi bất an, lo sợ.
- À vâng, xin lỗi.
Nó ngượng nghịu trả lời rồi quay người đi theo sau Thiên Vương. Cánh cửa phòng khép lại, nó nuối tiếc nhìn bức tranh kia một lần nữa. Và nó đâu hay biết rằng, nếu để ý kỹ một tý nữa thôi, nó có thể đọc ra một dòng chữ nhỏ xíu được viết dưới cô bé trong tranh kia. " Bé Mẫn-ngày XX tháng YY năm ZZZZ"
-Em ngồi lên đi!!!-Thiên Vương nhẹ nhàng lên tiếng.
-...- Mẫn Nhi im lặng ngồi lên chiếc xe, một tay giữ chặt gấu áo Thiên Vương, một tay cầm chặt chiếc ô to tướng.
- Ngồi sau nhớ vịn vào người anh cho thật chắc không sẽ bị ngã đấy, có biết không?- Thiên Vương quay ra phía sau dặn dò.
Câu nói này, sao lại quen quá vậy, vẫn là giọng điệu đó, vẫn là thái độ ân cần đó nhưng lại là của hai người hoàn toàn khác nhau, Mẫn Nhi lặng đi,đôi mắt đen tối sầm lại, trước mắt nó lúc này là hình ảnh Thiên Hoàng đang mỉm cười hiền dịu với nó, quan tâm lo lắng cho nó. Trong vô thức, nó không thể kiềm chế được, buột miệng nói.
- Anh Thiên Hoàng!!!.
- Gì cơ?Mẫn em làm sao vậy?- Thiên Vương trố mắt nhìn kinh ngạc như không thể tin vào tai mình nữa.- Em mới gọi anh là gì?
- À, em ...em xin lỗi!!- Nó choàng tỉnh, ấp a ấp úng - Em nhầm. Thôi !! Em tự đón xe về!! Anh cất xe đi!! - Nói rồi nó giao lại chiếc ô cho Tiểu Thiên và chạy thật nhanh mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
- Mẫn Nhi!! Mẫn Nhi!!- Xa xa, Thiên Vương vẫn hét lớn tên nó nhưng nó vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi.......
Tại sao dạo gần đây, nó đều liên tưởng đến Vương Thiên Hoàng nhưng lại dưới con người của Hoàng Thiên Vương vậy nhỉ? Nó lao nhanh ra khỏi tòa nhà đó mà không hề để ý rằng, mưa đang dần nặng hạt, những cơn gió thổi khiến những hàng cây đung đưa tạo nên những tiếng xào xạc rợn người, nó vẫn cứ chạy, chạy mãi, những hạt mưa cứ táp vào mặt nó, nhưng mặc kệ tất cả, nó phải đi nhanh ra khỏi đây trước khi nó nói thêm bất kỳ điều gì dại dột khác nữa. Nó căm ghét bản thân nó quá, cái tên gọi Thiên Hoàng ấy như một lời nguyền mà nó không bao giờ có thể phá nổi. Vì sao chứ?
Má nó bỏng rát, mưa và nước mắt hòa quyện vào nhau, nó không thể phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt nữa.
Tim Tiểu Mẫn đau nhói, cả thân hình nó lại run lên...........
**************
Đôi chân Mẫn Nhi lúc này đã mỏi nhừ, hàm răng nó va vào nhau tạo nên những tiếng run lập cập vì lạnh, chiếc áo sơ mi bây giờ đã ướt sũng, những giọt mưa thấm ướt mái tóc dài của nó khiến mấy lọn tóc mái trước mắt dính bết lại vào nhau.
" - Sao anh lại thích hoa bồ công anh?? Bé Mẫn thấy nó chẳng có mùi thơm gì cả lại chỉ có đúng một màu trắng duy nhất. Không như hoa hồng, vừa thơm lại vừa nhiều màu nữa.- Tiếng cô bé trong trẻo vang lên, đôi mắt to, tròn, đen láy nhìn chằm chằm về người đối diện như chờ đợi một điều gì đó. Câu hỏi của nó khiến cậu con trai bên cạnh khẽ mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng từ tốn trả lời, tay xoa xoa đầu cô bé con.
- Hoa bồ công anh đúng là không có mùi thơm, cũng không có nhiều màu nhưng màu sắc nó mang trên mình lại là màu trắng tinh khiết rất đẹp. Tuy nó luôn mang trên mình sự yếu ớt mong manh, mỗi khi những cơn gió nhẹ trôi qua thì từng cánh hoa sẽ bay đi theo gió nhưng không phải chúng sẽ chết đi mà là để gieo thêm mầm sống mới, để ban phát sức sống mãnh liệt của nó khắp nơi. Anh hy vọng bé Mẫn của anh cũng thế, luôn mang vẻ đẹp tinh khiết, trong sáng như những bông hoa bồ công anh, có thể em yếu ớt nhưng trong tâm hồn em lại luôn là một cô gái kiên định, mạnh mẽ, em hiểu không??
- Dạ !!- Cô bé hét lớn, ngúc ngắc chiếc đầu nhỏ xinh khiến đuôi tóc đằng sau bay bay.- Vậy từ nay bé Mẫn cũng sẽ giống anh Tiểu Thiên, em sẽ yêu hoa bồ công anh.
Tiếng cười trong trẻo vang xa, cả hai đứa trẻ cùng nhau cười vui vẻ...............
Và cũng từ lúc đó, trong list danh sách những loài hoa yêu thích của cô bé Mẫn Nhi lại có thêm một tên hoa khác.........."
Giọng nói ấy vang lên, tim nó đập nhanh dần, hồi ức, quá khứ, kỉ niệm với anh lại ùa về . Nó mỉm cười đắng ngắt, trái tim nó thắt lại vì đau. Đã 8 năm trôi qua, nhưng bóng dáng của người con trai đó mãi mãi không bao giờ phai mờ trong tâm trí Mẫn Nhi, cho dù nó đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để xóa đi hình ảnh anh.
Anh ra đi để lại trong lòng em bao đau đớn, đã rất nhiều lần em muốn ký ức của em về anh được những cánh hoa bồ công anh mang đi thật xa. Đã biết bao lần, trong giấc chiêm bao em luôn mơ về anh, mong được gặp anh dù chỉ là một lần, được anh quan tâm chăm sóc như ngày xưa. Đã biết bao lần, em thức giấc với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán với ánh mắt vô vọng trống rỗng và cũng đã biết bao lần em cầu mong ông trời cho em được về lại quá khứ được sống trong những chuỗi ngày hạnh phúc được ở bên cạnh anh. Ai nói trẻ con không thể yêu sâu đậm nào? Tình yêu là không biên giới đúng không anh? Vương Thiên Hoàng rốt cuộc anh đang ở đâu?
Giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên gương mặt Tiểu Mẫn, những tưởng vết thương năm nào có thể lành lại nhưng có lẽ chính nó đã nhầm, từng giây từng phút Tiểu Mẫn vẫn không thể quên anh và từng ngày từng giờ vết thương đó lại ứa máu. Người ta nói thời gian có thể chữa khỏi vết thương lòng, 8 năm rồi mà sao nó vẫn chưa thể quên anh, tại sao đã 8 năm mà vết thương trong tim nó vẫn thế, không một phương thuốc nào có thể chữa được ?
Nó ngã quỵ xuống. Và rồi như một đưa trẻ con, nó khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Những tiếng nấc nghẹn ngào của nó được gió mang đi xa.
Nhớ những khi mưa buồn nhẹ qua,nhớ dấu yêu nơi đây đâu còn chi nữa, kỷ niệm xưa em vẫn ôm chặt, tình yêu đã trao đến anh. Cứ mỗi đêm em mong chờ anh, cứ vấn vương trong tim một hình bóng ấy, tại vì sao em cứ mong hoài, một thói quen sâu trong niềm nhớ . Về nơi chốn nơi không còn anh, đi đi bên cạnh em ngắm qua bao nhiêu ngày yêu dấu, phải chăng mưa đã mang giấu đi từng ngày mình bên nhau, vì sao anh không còn bên em nữa? Và em vẫn như bao ngày xưa ,mong anh khi trời mưa vẫn như khi đôi ta còn bên nhau, một thói quen đã hằn sâu trong trái tim em rồi, từng đêm khi mưa vẫn rớt bên hiên. Như ngày xưa em thường hát những câu ca rất êm đềm, trao tặng anh bao lời hát những yêu thương rất đong đầy từ con tim, phải chi thời gian lặng yên để mình vẫn còn mãi đây để em được yêu từng giây phút bên anh. Nhưng thời gian mang hạnh phúc đã đi xa rất xa rồi, nơi này mình em ngồi hát những câu ca đã trao một người em yêu, rồi khi từng ngày vẫn trôi chỉ là nỗi buồn nữa thôi còn đây một thói quen như khi được yêu. (Như một thói quen- Tâm Tít)
**************
Thiên Hoàng lặng nhìn Mẫn Nhi ngã khụy xuống mà lòng đầy đau đớn, anh căm hận bản thân mình biết bao nhiêu. Thì ra cô ấy yêu anh nhiều hơn anh đã nghĩ. Những tiếng nấc nghẹn ngào của Tiểu Mẫn khiến trái tim Thiên Hoàng tê dại hẳn đi. Trong khi nó vẫn từng ngày thương nhớ, chờ đợi anh quay trở về thì Tiểu Thiên lại toan tính âm mưu trả thù phá hoại gia đình nó? Phải chăng như vậy là sai???
Thiên Hoàng lặng lẽ rút chiếc điện thoại ra, giọng nói anh lạc hẳn:
- A lô, tôi là.....
Và rồi, anh nhẹ quay lưng đi, giọt nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt của Tiểu Thiên.Gương mặt anh lúc này cũng trắng bệch không khác gì Tiểu Mẫn, ánh mắt anh thoáng u buồn, Thiên Hoàng cứ đứng như vậy mãi cho đến khi xa xa, có một dáng người hớt hải chạy về phía Mẫn Nhi, Tiểu Thiên mới thất thểu ra về.
Mẫn Nhi, anh xin lỗi.
**************
Trời dần về khuya, những cơn gió lạnh hoạt động ngày càng mạnh mẽ hơn, Tuyết Hàn dáo dác nhìn quanh tìm kiếm nhưng tìm mãi ,tìm mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của cô bạn thân đâu cả. Bất chợt, anh nghe thấy rõ những tiếng khóc thổn thức, Tuyết Hàn chậm rãi lắng nghe rồi dợm bước tới nơi đã phát tiếng động kỳ lạ đó.
Tuyết Hàn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đôi vai đang khẽ run rẩy của Mẫn Nhi khiến nó giật mình quay về phía sau:
- Tuyết Hàn...cậu...- Nó không nói nổi thành lời chỉ biết líu ríu trong cổ họng như bị mắc nghẹn một thứ gì đó. Ánh mắt hoàn toàn sửng sốt. Sao cậu ấy lại biết mình ở đây nhỉ?
- Cậu khóc à? Mắt sưng vù hết rồi này.- Tuyết Hàn ngồi bệt xuống nhẹ nhàng lấy tay lau đi vệt nước trên mặt nó.Vẻ mặt Tiểu Mẫn lúc này khiến Tuyết Hàn không khỏi xót xa.- Lại là tên đó đúng không?
-...
- Cậu không trả lời tức là tớ nói đúng?
- Chắc cậu nghĩ tớ ngốc lắm nhỉ? Dẫu biết rằng người đó sẽ không bao giờ quay lại nhưng vẫn âm thầm chờ đợi, dẫu biết rằng rất có thể trái tim người đó từ lâu đã không còn tồn tại bóng dáng của Hạ Mẫn nhi này nữa nhưng vẫn không thôi hy vọng...- Nó buồn bã lên tiếng, giọng nói phảng phất sự chua chát, cay đắng. Ánh sáng leo lắt từ những chiếc đèn đường gần đó hắt nhẹ lên gương mặt tái nhợt, trắng bệch của Tiểu Mẫn, đôi mắt đen kia tối sầm lại. Bỗng nhiên Mẫn Nhi muốn cười biết bao nhưng tại sao nó lại không cười nổi, lòng nó quặn lên, đau thắt lại, trái tim vừa được bình ổn lại nhói lên như thể bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, bóp nghẹt khiến nó không tài nào thở được, bóng đêm vây kín lấy tâm hồn nó, nó muốn vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi màn đêm tăm tối nhưng không hiểu sao càng cố gắng thoát ra thì bóng tối lại càng bao trùm dày đặc hơn.
- Mẫn Nhi, cậu sao thế? - Tuyết Hàn thất kinh, thảng thốt kêu lên, tay đỡ lấy thân hình đang run rẩy của Mẫn Nhi, ôm cô vào lòng. Nắm chặt đôi bàn tay đang lạnh cóng của nó, anh chỉ muốn truyền tất cả hơi ấm mình có sang cho Tiểu Mẫn mà thôi.
- Tại sao chứ? Tại sao 8 năm rồi mà tớ vẫn không tài nào đẩy hình bóng anh ấy ra khỏi trái tim tớ vậy Tuyết Hàn? Mọi ngõ ngách trong không gian của tớ không nơi nào là không có bóng dáng của anh ấy cả. Hu...hu.- Giọng Mẫn Nhi nghẹn ngào, đầy đau đớn. Ánh mắt nó trống rỗng, vô hồn, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt.
- Cậu cứ khóc đi nhưng bây giờ, tớ đưa cậu vào xe đã, cứ thế này, cậu ốm mất.
Và rồi, Tuyết Hàn nhấc bổng người Mẫn Nhi lên, lững thững bước đi trên con đường gập ghềnh...
" Nếu có một ngày anh phải rời xa thế giới này, nếu anh không còn xuất hiện bên cạnh em để hong khô những vệt nước mắt chảy dài trên má em nữa thì em sẽ thế nào đây????" - Nghĩ đến đây, Tiểu Tuyết bất giác thở dài.
**************
Mạnh Quân vội vã đẩy cánh cửa chính vào trong quán rượu, lúc này trong quán số lượng khách cũng đã ít dần nên không chút khó khăn anh đã xác định được thằng bạn thân của mình đang ngồi ở đâu. Bước lại gần Thiên Hoàng, anh giật mình khi thấy Thiên Hoàng đang nằm gục giữa bàn rượu bên cạnh là 5 chai rượu wisky rỗng tuếch.
- Thiên Hoàng, cậu dậy đi!! Sao lại uống say thế này chứ?- Mạnh Quân lay mạnh người Tiểu Thiên. Đôi môi run lên.
- Anh ấy mới thiếp đi một lúc đấy. Hình như có chuyện gì buồn bực thì phải.- Nhân viên quầy rượu đưa mắt nhìn Thiên Hoàng với vẻ ái ngại rồi quay sang nói với Mạnh Quân- Có thuốc giải rượu, có cần tôi lấy giúp không?
- Thế thì làm phiền cậu vậy.- Nói rồi Mạnh Quân rút ví ra đưa cho người đối diện một ít tiền.- Cậu cầm lấy, coi như là tiền bồi dưỡng.
- Vâng, cảm ơn anh.- Người nhân viên đó vui vẻ nhận tiền rồi nhanh chóng đi ra phía sau. Một lúc sau hắn đi ra trên tay cầm một ly nước và mấy viên thuốc nhỏ màu trắng - Đây, anh cho anh ấy uống đi.
" Làm gì mà uống nhiều thế không biết? Đã yếu sức lại còn ra gió nữa chứ? " - Mạnh Quân bực mình nghĩ bụng, đón lấy viên thuốc, anh nhanh chóng cho bạn uống.
Một lúc sau, Mạnh Quân lay nhẹ người Thiên Hoàng khẽ gọi:
- Thiên Hoàng ! Thiên Hoàng ơi!
- Mạnh ...hức...Quân...hức. Sao cậu lại..hức đến đây?- Anh nấc lên từng tiếng. Xem chừng vẫn chưa tỉnh hẳn.
- Đến đón cậu về chứ sao? Cậu có chuyện gì hay sao mà lại uống nhiều thế?
- Mạnh Quân!
- Hả?
- Tớ là một thằng hèn, một thằng vô dụng đúng không?
- Thôi, đứng dậy mình đưa cậu về nào!Cậu say quá rồi.- Mạnh Quân kéo tay Thiên Hoàng choàng qua vai mình toan đứng dậy thì..
- Tớ đâu có say, cậu say thì có! - Thiên Hoàng vung tay.
- Uhm, được rồi tớ say nên cậu đứng dậy ra về cho tớ nhờ.
- Về là về thế nào, tớ uống đã xong đâu, phục vụ, đưa tôi chai nữa.
- Thế tóm lại là có chuyện gì mà cậu lại ra nông nỗi này nói mình nghe đi.
Nhưng đáp lại Mạnh Quân lúc này chỉ còn là sự im lặng, Thiên Hoàng đã thiếp đi từ lúc nào............
Phù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau khi thả Thiên Hoàng xuống chiếc giường, Mạnh Quân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh nhanh chóng tháo giày, cởi tất , đắp chăn cho Thiên Hoàng rồi bước vào phòng bếp pha Thiên Hoàng ly nước gừng đặt giữa chiếc bàn trong phòng bếp rồi rời khỏi đó và nhanh chóng bắt taxi để trở về nhà trước khi quá muộn.
**************
- Cậu nằm nghỉ đi! Mình về đây!!- Tuyết Hàn nhẹ nhàng nói.
- Uhm, cảm ơn cậu nhiều. Về cẩn thận nha!!!- Tiểu Mẫn mỉm cười yếu ớt, nó không muốn làm phiền Tiểu Tuyết nhiều nữa. Trước đây, bất cứ lúc nào nó buồn, lúc nào nó cần một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc nhất để nó có thể tựa vào mỗi lúc gặp khó khăn thì Tuyết Hàn luôn là người đầu tiên đến bên nó, khiến nó có thể vực dậy được sau mỗi lần vấp ngã.
- Mình biết rồi, cậu yên tâm đi.
Nói rồi, Tuyết Hàn lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi cánh cửa khép chặt lại, chỉ còn mỗi mình nó lạc lõng trong căn phòng rộng lớn này, cảm giác đơn độc lại ùa về trong tâm trí nó. Nó dùng hết sức để ngồi dậy rồi tiến lại gần cửa sổ, bên ngoài mưa cũng đã ngớt, Tiểu Mẫn nhẹ nhàng mở chốt rồi hất tung cánh cửa, làn gió đêm mang theo chút se lạnh ùa vào, bàn tay nhỏ bé khẽ xiết chặt chiếc áo khoác, người nó run lên vì lạnh. Thế nhưng nó vẫn đứng yên ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, sự im lặng, vắng vẻ bao trùm lên tất cả, ánh mắt nó thoáng buồn. Dưới gara ô tô, chiếc xe của Tuyết Hàn đang từ từ chuyển bánh.....
Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên đành lòng cố nhớ để mà quên.........
Nhưng tại sao, nó không thể làm được như vậy, càng nhớ thì hình ảnh của người đó lại càng găm sâu vào trái tim của nó. Một cuộc tình ở cái tuổi mà người ta bảo là con nít lại khiến nó đau đớn vậy sao? Cổ họng nó đắng ngắt. Tiểu Mẫn thừa hiểu mình đang tiến sâu dần vào một hang động tối tăm và không bao giờ có lối thoát nhưng giờ đây, chính bản thân nó cũng không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Lòng nó thắt lại, trái tim nó đau , đau đến nghẹt thở, liệu nó còn có thể yêu một ai nữa không?
Nó khép chặt đôi mắt lại cố ngăn không cho dòng lệ chảy ra.
**************
Vũ Phong đi qua đi lại trong phòng chờ dành riêng cho khách V.I.P , không gian vắng lặng chốc chốc chỉ bị phá hủy bởi những tiếng thông báo các chuyến bay sắp cất cánh, Tiểu Vũ buồn bã nhìn ra bên ngoài. Trời mưa dần nặng hạt thì phải, những cành cây đang đung đưa lay động trong gió. " Có nên thông báo cho Mẫn Nhi biết hay chỉ ra đi trong im lặng thôi nhỉ? " - Anh thầm nghĩ bụng.
- Thưa thiếu gia, chuyến bay đã sẵn sàng. Hành lý và các thủ tục cần thiết cũng đã sắp xếp xong! Nhưng trời đang mưa, có nên hoãn chuyến bay một lát không ạ?- Người quản gia cất tiếng khiến anh khẽ giật mình.
- Không cần đâu, đi thôi!!!!- Vũ Phong kiên quyết nhưng trong lòng không khỏi buồn bã. Hai năm, hai năm có đủ để anh quên Mẫn Nhi không nhỉ? Anh tự chất vấn lòng mình. Mưa vẫn chưa ngớt hẳn và những cơn gió thì không ngừng thổi. Ngày anh ra đi lại là ngày trời mưa tầm tã vậy sao? Mẫn Nhi, anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục yêu em nữa rồi. Anh sợ sẽ có lúc, anh yêu em nhiều đến mức không thể đẩy bóng hình em ra khỏi trái tim anh. Nói anh hèn hạ cũng được, nói anh ích kỷ cũng được vì vốn dĩ anh cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi. Nhắm nghiền mắt lại, cố ngăn không cho giọt nước mắt yêu đuối lăn ra trên gò má nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể. Giọt lệ long lanh, nóng hổi dần chảy ra rồi vỡ tan. Trái tim anh đau đớn như thể bị một bàn tay vô hình nào đó ra sức cấu xé, lòng anh thắt lại. Thất tình là cảm giác này sao? Vũ Phong đột nhiên cười nhạt, đưa tay lau đi vệt nước mắt rồi Tiểu Vũ vội đẩy chiếc vali to tướng đi ra ngoài, bánh xe chà xát trên nền đá hoa cương trong đại sảnh tạo nên những tiếng ken két khó chịu. Đôi mắt Vũ Phong bỗng chốc tối sầm hẳn lại, ánh mắt anh thoáng lên nét u buồn. Bóng đêm và sự cô độc đang vây kín tâm hồn anh. Liệu ra đi lần này có phải là lối thoát duy nhất??? Đôi bàn tay dần co lại khiến những vết gân xanh nổi lên rõ ràng. Sự trả giá cho tình yêu đơn phương là như thế này ư?
Quá khứ giữa anh và Mẫn Nhi lại hiện về.
" - Câm miệng!! Mày kêu ai là nhóc hả thằng kia?? - Mẫn Nhi trừng mắt lên nhìn đối phương vẻ tức giận - Mẹ kiếp!! Chắc bọn mày muốn chầu Diêm vương sớm rồi !!. Nhanh như chớp Mẫn Nhi nắm chặt lấy cườm tay của "anh chàng có nụ cười mê hồn " tung ngay một cú đánh bất ngờ làm hắn loạng choạng suýt ngã ra đằng sau . Tay chỉ thẳng vào đám đồng bọn đang im thin thít, nó nói lớn - Hôm nay tao đang vội nên tao tha lần sau mà còn để tao gặp bọn mày một lần nữa thì đừng trách.
Rồi Mẫn Nhi ngang nhiên bước vào đằng trong .
.............
- Chào em, anh là An Vũ Phong-học sinh mới của trường.- Cậu thanh niên tươi cười vui vẻ đưa tay về phía trước
- Chào!!!- Thoáng nhìn thấy Vũ Phong, Mẫn Nhi hơi sững người ngạc nhiên nhưng nó nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Vẫn bằng một khuôn mặt lạnh băng, nó đáp lễ một cách gượng gạo phớt lờ bàn tay của Vũ Phong đang giơ lên trước mặt mình.
......................
- Tôi nói, anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không muốn đính ước đính iếc gì với anh cả vậy nên, anh về nói lại với bố mẹ anh đi. Chắc anh cũng thế chứ gì?? Chẳng qua anh tiếp cận tôi cũng chỉ vì gia đình ép buộc anh đúng không? - Vẫn là thái độ lạnh lùng, thờ ơ, Tiểu Mẫn tiếp lời.
.....
- Anh học thuộc tất cả lời này giỏi quá đấy. Tôi không tin, không bao giờ tin bất cứ tên con trai nào cả ngoài Gia Bảo và Tiểu Tuyết. Vậy nên,xin anh hãy tránh xa tôi ra.
....................
- Anh nói anh có thể làm tất cả vì tôi chỉ cần tôi muốn. Vậy thì bây giờ , điều duy nhất tôi muốn anh làm là chết đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.... Sao? Không làm được phải không? Vậy thì biến đi.
.......
- Chỉ cần tôi muốn anh sẽ làm? Sau này, nếu tôi có yêu anh đi chăng nữa thì không bao giờ tôi muốn kết hôn với kẻ chỉ biết đắm chìm trong tình ái như anh. Bây giờ anh có thể vứt bỏ tất cả vì tôi thì cũng sẽ có một ngày anh vứt bỏ vợ con mình để đi theo một người phụ nữ khác mà thôi.
.....................
- Tưởng gì, vậy thì mình làm bạn nha!!- Nó vui vẻ gật đầu, đưa tay ra trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Mẫn nở một nụ cười tươi rói.- Thêm bạn bớt thù mà.
- Gọi một tiếng anh khó thế à?
- À vâng, chúng ta làm bạn được không aaaaaaaaannnnnhhh Vũ Phong??- Nó láu lỉnh ngân dài chữ anh khiến Vũ phong bật cười.
..................."
Từng mẩu ký ức cứ hiện lên, nối chập vào nhau, rời rạc nhưng lại khiến anh đau lòng biết bao. Những lúc cô nhìn anh đầy căm phẫn hay những lúc cô nở nụ cười, anh sẽ mãi khắc sâu trong lòng. Em phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, cô bé của anh.
- Lưu quản gia, hãy chuyển lá thư đó cho Hạ Mẫn Nhi giúp tôi.- Tiểu Vũ quay xuống nói với người quản gia lần cuối.
****************
Cốc!!!!Cốc!!!!!!!!
- Tiểu thư!!!
Tiếng gọi ngoài cửa khiến Mẫn Nhi chợt tỉnh, nhẹ nhàng gạt đi hai dòng nước mắt, nó khẽ nói:
- Vào đi!!
Cánh cửa mở ra,nó ngạc nhiên khi thấy bóng dáng của người quản gia bèn lên tiếng hỏi:
- Quản gia Lý, có chuyện gì thế?
- Thưa tiểu thư, có người nhờ tôi chuyển lá thư này cho tiểu thư ạ!!
- Được rồi, ông đi ra ngoài đi!!- Tiểu Mẫn đón lấy bức thư từ tay quản gia rồi hạ lệnh.
" Mẫn Nhi.
Khi em đọc được lá thư này cũng là khi anh đang trên chuyến bay đến Mỹ. Thứ lỗi cho anh về sự ra đi quá đường đột này và đừng giận anh em nhé!! Phải rời xa em là một sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh nhưng quả thực anh không thể nào nghĩ khác được. Anh không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng rằng anh mãi mãi không bao giờ có được trái tim em."
Chiếc máy bay dần cất cánh,cả thành phố giờ đây chỉ còn là một chấm nhỏ trước mắt anh. Vũ Phong cười buồn trong lòng nặng trĩu. Anh đã từng ước mình không trở về Việt Nam, đã từng ước giá như mình cứ định cư ở New York- nơi anh sinh ra và lớn lên, thì có lẽ cuộc sống của anh sẽ khác.
" Anh đã từng nghĩ rằng bản thân mình có thể làm được tất cả, anh có thể chinh phục bất kỳ cô gái nào mà anh muốn nhưng có lẽ anh đã nhầm, một sự nhầm lẫn tai hại. Bởi vì đáng tiếc, người con gái anh yêu lại không nằm trong số đó.
Cuộc sống phải có đắng cay ,phải có gian truân thì mới gọi là cuộc sống. Tình yêu cũng vậy, từ trước tới nay, chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể yêu ai một cách thật lòng nhưng từ khi em xuất hiện thì anh mới hiểu được tình yêu đích thực là gì tuy rằng cái giá mà anh phải trả cho bài học này là quá đắt.
Hãy sống thật tốt em nhé.
Kí tên : Vũ Phong."
**************
Chiếc xe BMW lao vun vút trên đường với vận tốc tối đa. Tiếng gió rít lên từng đợt, những cơn gió phả vào người nó những cơn buốt lạnh đến thấu xương. Mưa đã ngớt hẳn, ánh sáng từ những cột đèn lớn dần vụt tắt. Cảnh vật xung quanh nó rơi vào một màn đen tĩnh mịch, Mẫn Nhi xiết chặt lá thư trong tay, những hình ảnh quá khứ bên Vũ Phong chợt ùa về trong tâm trí nó. " Anh chưa được đi đâu Vũ Phong!! Anh phải đợi em đến để gặp anh lần cuối chứ!!! "
Cánh cửa vào sân bay dần hiện ra, dừng hẳn xe, nó tức tốc lao vào, mắt đảo qua đảo lại mấy lượt rồi vội vàng nhìn lên bảng thông báo các chuyến đi sắp tới. Bất chợt nó thấy thấp thoáng vị quản gia của nhà họ An cùng mấy người vệ sĩ đang lủi thủi ra về.
- Lưu quản gia!!!- Nó gọi lớn.
- Ơ...Chào nhị tiểu thư!- Người quản gia thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn cúi mình chào một cách lịch sự.
- Vũ Phong đâu rồi?- Ánh mắt Tiểu Mẫn nhìn quanh như mong ngóng điều gì đó rồi dừng lại trên gương mặt của người quản gia.
- Dạ, thiếu gia đi rồi ạ.Tiểu thư đã nhận được lá thư....
- Rồi, nên tôi mới đến đây. Ai ngờ là không kịp.- Nó thở dài đầy tiếc nuối.
- À!!! Trước khi đi, cậu ấy gửi cho tiểu thư cái này. Thiếu gia bảo coi như là món quà tạ tội, mong tiểu thư nhận lấy.- Vị quản gia rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ tươi khá bắt mắt và đưa cho Tiểu Mẫn.
Nó ngạc nhiên rồi từ tốn mở ra, là một chiếc cài áo hình hoa bồ công anh nạm kim cương được chạm khắc một cách rất tinh xảo.
- Cậu chủ biết tiếu thư rất thích hoa bồ công anh nên đã lên ý tưởng và làm riêng cho tiểu thư chiếc cài áo này, mong tiểu thư sẽ thích. Bây giờ xin phép cho tôi đi trước.
- Cảm ơn!!- Giọng nó lạc đi, nó run rẩy cầm lấy chiếc cài áo.
Sau những đau đớn mà anh phải gánh chịu vì em mà anh vẫn đỗi xứ với em tốt như vậy sao? Bỗng dưng nó thấy mắt mình cay xè và nhòe đi vì lệ, Tiểu Mẫn ngã khuỵu xuống nền nhà.
" Em chỉ cần biết những gì thuộc về em thì anh đều tìm hiểu. Dù em có đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì thì đều không qua khỏi mắt anh là được."
Câu nói ấy bất chợt vang lên trong đầu nó, nó hận bản thân mình ghê gớm. Trong khi anh ấy biết rõ sở thích của nó bao nhiêu thì nó lại chẳng hiểu gì về Vũ Phong cả. Dưới ánh sáng đèn điện trong đại sảnh, những giọt nước mắt của nó lã chã tuôn rơi, những giọt lệ vỡ tan cũng như trái tim nó lúc này. Gương mặt Tiểu Mẫn nhợt nhạt, ánh mắt u uất nhìn chiếc cài áo đang nằm gọn trong tay, nó đau đớn ngước nhìn lên bầu trời đêm lúc này bị những áng mây đen kịt , dày đặc che kín cũng như tâm hồn nó lúc này đang bị bủa vây bởi một màn sương mờ , dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được....
**************
Sáng hôm sau, tại dinh thự của nhà họ Phạm.
Những tia nắng ấm áp đã xuất hiện sau một ngày mưa tầm tã, những chú chim non đang hân hoan cất lên những tiếng hót rộn ràng để đón chào ánh nắng mặt trời và trong khu vườn rộng lớn kia những bông hoa bắt đầu hé nở tạo nên mùi thơm dễ chịu.
- Thưa thiếu gia, chủ tịch gọi thiếu gia xuống dùng bữa ạ.- Người quản gia cất tiếng.
- Tôi biết rồi, ông xuống nhà trước đi.
Gia Bảo nghiêm nghị hạ lệnh, chỉnh sửa trang phục lần cuối rồi nhẹ cất bước ra ngoài.
- Chào ba!!- Tiểu Bảo gập mình cung kính.
- Uhm, tiểu tử, con ngồi xuống đi.- Ông Phạm vui vẻ cười tươi rồi ra hiệu cho Gia Bảo ngồi xuống- Ba xin lỗi. Dạo này công việc bên kia bận quá nên thường xuyên vắng mặt ở nhà. Thời gian qua con vất vả rồi.Tình hình tập đoàn vẫn tốt cả chứ?
- Vâng!! Mọi việc đều ổn cả. Chúng ta chuẩn bị ký kết một hợp đồng lớn với một một công ty nước ngoài. - Gia Bảo trả lời rồi tiếp tục cặm cụi dùng nốt bữa ăn sáng của mình.
- Có thật như vậy không?- Ông Phạm hỏi dò trong ánh mắt ánh lên những tia nhìn đầy lo lắng xen lẫn ngờ vực.
- Thật thưa ba. Sao ba lại hỏi vậy?
- Thằng Hổ làm phản khiến con bị thương, sao con không nói cho ba biết??
-Ơ...dạ...con..con thấy chuyện này cũng không...- Gia Bảo ú ớ, trong lòng không khỏi bất ngờ, chuyện thằng Hổ làm phản, cậu đã dặn tất cả tay chân đều phải giữ bí mật không được cho ba cậu biết vậy tại sao thông tin này lại để lộ ra ngoài nhỉ?
- Ba biết con không muốn ba lo lắng và suy nghĩ nhiều nhưng ba là ba của con. Mẹ con mất sớm, ba phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn tính mạng của con, không cho phép bất cứ ai làm hại con. Con hiểu chứ? Lần sau mà còn giấu ba những chuyện như vậy nữa là ba không tha cho đâu.- Ông Phạm kiên quyết, giọng nói tuy không quá lớn nhưng lại tỏ rõ được sự uy quyền của mình.
- Vâng.- Tiểu Bảo gật đầu. Hơn ai hết cậu thưa biết, ba luôn luôn quan tâm tới cậu. Không giống với những ông trùm khác, ba không bao giờ tỏ ra khắc nghiệt với Gia Bảo hay bắt ép cậu làm những điều mà cậu không muốn. Tiểu Bảo lớn lên mà không có được sự yêu thương của người mẹ vì thế ba đã cố gắng chăm sóc cậu một cách tốt nhất để cậu không cảm thấy tủi thân với các bạn đồng trang lứa khác. - Ba à, con xin lỗi.
- Không sao đâu, chỉ cần con đừng làm vậy là được, mà con đã điều tra ra ai là người đứng sau chuyện này chưa?
- Rồi ba ạ!! Ông ta là Vương Khanh -một Việt Kiều từ Mỹ trở về. Hiện tại, hắn là ông chủ của một số CASINO và vũ trường trong thành phố. Thế lực xem ra cũng khá mạnh. Đây là ảnh của người đó, ba coi đi!
- Xem ra hắn trở về thật rồi.- Đón lấy tấm ảnh từ tay cậu con trai, Phạm Gia Khiêm trầm ngâm lên tiếng khi thấy người đàn ông trong ảnh.
- Sao vậy ba? Không lẽ ba biết người này?- Gia Bảo ngạc nhiên hỏi lại.
- Uhm. Trong giới kinh doanh tên Vương Khanh này nổi tiếng với những thủ đoạn hèn hạ và âm mưu dơ bẩn. Hắn chính là em ruột của Vương Phi Nghĩa- chủ tịch tập đoàn Vương Thị, nay là một trong những chi nhánh của New Century.
- Ba mới nói, ông ta là anh em ruột của Vương Phi Nghĩa ư?
- Uhm, Phi Nghĩa từng là bạn làm ăn của ta và bác Phong trong nhiều năm liền nhưng do làm ăn sa sút, thua lỗ nên đành phải nhượng lại cho bác Phong. Nhưng sao hắn lại làm vậy nhỉ? Con có gây thù oán gì với hắn ta không?
- Không ba ạ. Thôi con no rồi, con xin phép.- Cậu đẩy ghế rồi đứng dậy.
- Uhm, làm gì cũng phải cẩn thận đó, nếu gặp chuyện gì thì cứ nói với ba.- Ông lo lắng lên tiếng. Tuy hiện nay thế lực của gia đình ông mạnh nhất trong thế giới ngầm, ai ai cũng phải kiêng nể nhưng so với tên Vương Khanh kia thì Gia Bảo chưa hẳn là đối thủ.
- Dạ.- Cậu gật đầu rồi bước đi.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?? Tại sao người đàn ông Vương Khanh lại xuất hiện ngay thời điểm này?? Tại sao Mạnh Quân lại có sợi dây chuyền đó? Không lẽ thông tin điều tra lại có thể sai lệch chăng?
Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo lên.
- A lô.
- Dạ thưa thiếu gia.
- Chuyện gì vậy ??
- Người có tên là Mạnh Quân mà thiếu gia nói em đi điều tra đang đi gặp một người.
- Ai?
- Chính là Vương Khanh.
- Địa điểm.
- Tòa nhà bỏ hoang ở khu X.
- Được rồi!! Lát mày đến gặp quản gia lãnh tiền thưởng.
- Dạ, cảm ơn thiếu gia.
Gập điện thoại xuống, Gia Bảo khẽ thở dài, không lẽ Mạnh Quân lại chính là Vương Thiên Hoàng?? Nhưng nếu hắn không phải là Thiên Hoàng thì sao? Chắc chắn, tên Mạnh Quân này phải biết rõ về người đó.Haizz... Rốt cuộc đâu mới là sự thật đây? Nghĩ ngợi một lúc Gia Bảo vội vã lái chiếc Lamborghini đi ra khỏi ngôi biệt thự........
Còn trong nhà ăn của nhà họ Phạm lúc này. Sau khi thấy bóng dáng của người con trai khuất hẳn, Gia Khiêm cũng buông nĩa xuống và hạ lệnh:
- Cho người dám sát tên Vương Khanh đó 24/24. Chỉ cần hắn làm gì ảnh hưởng đến Gia Bảo và mấy đứa bạn của nó thì lập tức san bằng tất cả những sòng bạc và vũ trường của hắn ta rồi khử hắn đi. Cậu chủ mà có mệnh hệ gì thì các người không yên với ta đâu.
Những tia nắng ấm áp dần xuất hiện sau một ngày mưa tầm tã. Đó là dấu hiệu của sự may mắn, tốt lành hay là sự khởi đầu của những chuỗi ngày giông tố? Câu trả lời sẽ được hé mở vào phần sau của truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro