Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap1.2

        Chi đến cùng một cậu trai khấu khỉnh. Nhìn đứa bé trai, chị giật mình vì nó giống anh như đúc. Chị và Chi ngồi đối diện nhau. Chi đã già đi nhiều. Đuôi mắt đầy những vết chân chim. Chi mặt chiếc áo rộng màu nâu trông còn lớn thêm vài tuổi. Gương mặt Chi cũng hằn quá nhiều nỗi buồn.

         Rồi Chi hỏi chị: "Cậu hạnh phúc ko?". Chị bối rối không biết phải nói sao, chỉ mỉm cười nhạt. Chi thở dài, nhìn bầng quơ ra khoảng sân đầy nắng: "Chúng ta đều đã có những lựa chọn cho cuộc đời mình... Có thể đúng có thể sai..." Chị đáp: "Ừ!", chắc gì Chi sướng hơn chị trong mấy năm qua?

          Chị hết nhìn đứa trẻ, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Chi và hỏi: "Chi còn yêu anh ấy không?". Chi bối rối không đáp. Chị thở dài. Có thể Chi không cần anh, nhưng đứa trẻ thì cần. Chị ghi số điện thoại của anh cho Chi và bảo: "Chi gặp lại anh ấy đi. Có lẻ hai người cần nhiều điều phải nói.". Rồi chị rời đi, bảo là hôm này có nhiều việc ở công ty. "Tớ không còn yêu anh ấy đâu Chi à, yêu lầm gì một kẻ không yêu mình!".

        Rồi chị rời khỏi anh, nhanh như lúc đến. Chị nhắn tin: "Em nghĩ mình nên kết thúc, trước khi quá muộn. Chi cần anh, đứa trẻ cũng cần anh" ... Anh chỉ seen, không đáp.

        Chị chưa rõ những ngày sắp tới mình sống ra sao khi không cần phải chuẩn bị những bữa cơm tối cho anh; không cần nhặt những bông nhài rơi rụng mà nước mắt cứ chảy... Có lẻ, chị sẽ lại có nhiều thói quen khác, không anh. Chị sẽ ra Hà Nội làm việc một thời gian, rồi sang nước ngoài sinh sống cùng gia đình. Và rồi sẽ gặp một ai đó mới, bắt đầu lại mọi thứ, sắp xếp cuộc đời mình lần nữa.

         Buổi chiều cuối cùng còn ở lại nhà anh, chị nấu cho anh bữa ngon như thường lệ, giặt sạch và ủi phẳng quần áo. Chị nhắn tin cho anh: "Về ăn cơm anh nhé, có món anh thích." Và kéo hành lí ra khỏi nhà. Trên đường đi, chị cứ miên man nghĩ, liệu rằng anh có hối hận vì đã để chị rời đi. Liệu rằng chị có mềm lòng khi anh gọi điện bảo chị về, liệu rằng mối quân hệ của cả hai có thể cứu vãn sau tất cả những lạnh nhạt của gần nghìn ngày bên nhau... Chị không biết, không rõ, và cũng không muốn biết rõ.

         Chị bật điện thoại lên. Không có một cuộc gọi nào từ anh. Tin nhắn vẫn hiện chữ "seen " và vẫn không lời hồi đáp.

         Rồi bất chợt chị nghĩ về mấy bụi hoa nhài ngoài hiên. Chắc chị sẽ nhắn tin dặn đồ Chi nhớ chăm sóc chúng, vì đó là nơi anh thích ngồi. Mà, chị lỗ Chi nhiều nữa? Chắc gì Chi không làm tốt hơn chị trong việc mang lại hạnh phúc cho một gã đàn ông mà cô ấy từng thân thuộc.

         Cũng chỉ là mấy bụi hoa nhài bên hiên, có gì mà to tát?

Hết chap1

Mình viết chuyện lỗi hoặc chưa đầy đủ có gì các bạn cho ý kiến nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #truyenngan