Cảm ơn cậu!
"Cảm ơn cậu... Vì đã luôn tin tưởng tớ!
Cảm ơn cậu... Vì đã luôn bên tớ!
Và cảm ơn cậu... Vì là bạn của tớ!
Tớ chẳng phải là một người hoàn hảo. Nóng nảy, hiếu thắng và hay giận là 3 tính từ có thể mô tả tớ chính xác nhất. Hừm, có lẽ đó không phải những tính cách cần cho một đứa con gái? Vậy mà cậu vẫn chấp nhận làm bạn tớ, của con nhỏ dở hơi này?
Tớ chẳng phải là một người bạn tốt. Tớ hay nổi cáu với cậu. Tớ hay giận hờn vu vơ. Và có lẽ tớ yếu đuối đến mức nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào tớ muốn. Nhưng cậu vẫn luôn kiên trì ở bên tớ, để nghe tớ kể lể tâm sự... Và đôi khi, cho tớ dựa vào bờ vai để khóc, hay đôi tay bé nhỏ của cậu trở thành một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tớ!?
Cậu mạnh mẽ lắm, tớ biết!
Cậu có thể là chỗ dựa - của riêng mình tớ - bất cứ khi nào tớ cần.
Nhưng cậu biết không?
Dù người ta mạnh mẽ đến mức nào, một chút phần yếu đuối vẫn sẽ để lộ ra, trước mặt một người thôi.
Và tớ cảm thấy rất hạnh phúc, vì tớ là người đó.
Tớ đã thừa nhận với cậu rằng tớ chẳng phải một người bạn hoàn hảo, nhưng tớ vẫn có thể biết cậu đang nghĩ gì. Hừm, chắc là thần giao cách cảm của hai đứa bạn thân đấy. Những lúc như thế, cậu đừng giấu nỗi buồn một mình trong lòng nhé! Vì bên cậu, vẫn còn tớ đây mà! Vai tớ - tuy không vững chãi nhưng cậu vẫn có thể dựa vào mà thổn thức. Tay tớ - tuy chẳng đủ mạnh nhưng vẫn có thể nhẹ gạt đi những nỗi buồn của cậu. Và tuy tớ không thể dịu dàng tìm ra những lời an ủi cậu cần, nhưng sẽ làm cậu vui bởi những câu nói ngây ngô ngốc xít đấy!
Nhiều lúc cãi vã, tính nóng nảy vô tâm của tớ đã không may làm tổn thương cậu nhiều. Nhiều lúc giận nhau, tớ cứ chờ đợi mãi lời xin lỗi ngượng ngập của cậu. Vì lòng tự trọng của tớ lớn lắm, kể cả có sai cũng không bao giờ nhận đâu. Dù vậy, ai đúng ai sai, chỉ cần chúng ta không thôi làm bạn là được rồi, đúng không?
Nhiều lúc tớ nghĩ, tại sao chúng ta lại làm bạn của nhau được nhỉ?
Lúc mới vào lớp, tớ còn chẳng để ý đến khuôn mặt của cậu đang hiện diện. Nếu cậu không lên tiếng chào tớ, tớ còn không biết cậu tồn tại.
Vậy mà... Cái gì đến rồi sẽ đến. Chúng ta cứ là bạn đấy!
Tớ yêu lắm những buổi sáng tinh mơ đạp xe trên con đường trải đầy nắng vàng...
Tớ nghiện lắm những hôm hai đứa tích góp từng đồng tiền ăn sáng để rủ nhau đi ăn quà...
Và tớ cũng sẽ không quên... Những lần chúng ta giận nhau...
Sẽ nhớ mãi, để nhắc rằng cậu mãi mãi là bạn tớ!
Tớ không biết sau này tớ sẽ làm gì, ở đâu, cưới ai làm chồng. Tớ chỉ biết rằng: ở nơi chân trời góc bể nào, xa hay gần, cậu vẫn sẽ có mặt khi tớ gọi...
Thank you very much, my friend!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro