Chương II
Àh ờm, sau khi đọc lại thì thấy là họ tên có bị nhầm lẫn đôi chút, thực sự xin lỗi *cúi đầu* tên chính là Shiro Hitouya nhá! Tại không nghĩ ra tên nên lấy tên mình luôn ^^
----------------------
Hôm sau, Shiro lại đến muộn, cậu bắt gặp cái nhìn lạnh ngắt của Endou.
Endou: Em đến muộn! Hôm nay sẽ không có sự tha thứ đâu! Đứng ngoài hành lang hết tiết này cho tôi!
Shiro: V... vâng ạ!
Chiều hoàng hôn buông xuống, Endou dạo bước trên đường về, từ ngày gặp Shiro, những kí ức buồn cứ ùa về trong tâm trí cậu, hoàng hôn hôm nay thật đẹp! Bỗng một dòng nước chảy từ mắt Endou lăn dài xuống má, nhưng cậu vội gạt đi, lý trí không cho phép cậu được mềm yếu.
Sáng hôm sau, Shiro lại đến muộn, một lần nữa. Endou cảm thấy khó chịu vì cái bộ dạng ngày nào cũng đến muộn của Shiro vì nó khá giống với một...ai đó.
Endou: *nói với giọng khó chịu* Vào lớp đi! Chiều nay cậu ở lại gặp tôi!
Shiro: *ngạc nhiên* V... vâng ạ! E...em vô cùng xin lỗi, sensei!
Shiro chạy vội vào lớp, đi qua các dãy bàn.
Mikary: *nói nhỏ* Nè!
Shiro: Gì vậy!?
Mikary: Cậu mới đến nên không biết thôi! Sensei rất ghét những người đi học muộn đó!
Shiro: V.. vậy sao?
Mikary: Ừhm! Cậu có thể không làm bài tập, hay nói chuyện trong lớp, Endou-sensei có thể tha cho, nhưng đi học muộn là sensei phạt nặng lắm đó!
Shiro: Vậy tớ sẽ cố gắng đi học sớm hơn!
Chiều xuống, lớp học đã vãn, chỉ còn Shiro và Endou.
Shiro: S..sensei, E...em em!
Endou: Cậu thích đi muộn đến thế sao?
Shiro: E..em không muốn nhưng... -nói đến đoạn này, mắt Shiro cụp hẳn xuống.
Endou: Tôi không cần biết lý do của cậu! Từ giờ cậu còn đi muộn nữa, tôi sẽ đuổi học cậu!
Shiro: Em xin lỗi sensei!
Endou: Thôi cậu về đi!
Shiro đứng dậy, chào Endou rồi ra về, cửa lớp đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Endou, cậu đã chọn cách này sao? Cậu đã chọn cái cách lánh xa tất cả những gì giống với cậu ấy hay của cậu ấy, giam mình trong cảm xúc riêng, mở ra một thế giới mới lãng quên hết quá khứ chỉ để cậu không muốn chịu thêm một tổn thương nào nữa!
Endou vẫn ngồi đó. Trời bắt đầu mưa. Endou nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa chảy thành dòng xuống kính, cậu nhớ về chiều mưa hôm đó, cái hôm trước khi bi kịch xảy ra, cái hôm mà hắn đã nuôi trong cậu hy vọng cuối cùng. Nước mưa như đang khóc hộ cậu, đã cố quên đi tất cả sau ngần ấy năm, nhưng mọi thứ lại ùa về chỉ sau một cái nhìn. Để quên đi một người liệu có dễ? Và nếu cậu cố quên đi liệu có quá tàn nhẫn với bản thân? Cơn mưa có thực sự là nước mắt của cậu, hay là nước mắt của ai đó, trên cao kia?
Endou cất giáo án, cậu xách cặp đi về.
Tối hôm đó, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, liệu cậu sẽ chấp nhận Shiro hay... sẽ tiếp tục giam mình vào cái thế giới đó, và tránh mặt Shiro? Nhưng dù sao thì Shiro cũng là học trò của cậu, sao cậu có thể vô trách nhiệm như vậy được?
Nhưng với hy vọng những hình ảnh quen thuộc đó dần mờ nhạt thì sáng hôm sau, Shiro lại... đến muộn.
Endou: *gắt* Cậu lại đến muộn sao!?
Shiro: E...em xin lỗi, se...sensei nhưng...em...
Bất chợt Endou nhìn thấy ánh mắt buồn thẳm của Shiro.
Endou: Cậu... lúc nào cũng..... trễ!
Shiro: E...em thực sự xin lỗi sensei!
Endou: Vào lớp đi!
Phải chăng Endou đã chấp nhận đối mặt với quá khứ đau buồn? Hay chỉ là tấm lòng vị tha của một thầy giáo với cậu học trò nhỏ?
Sáng nay là chủ nhật, Shiro đang đi trên con đường thân thuộc, cậu rẽ vào tiệm hoa gần đó mua một bó dã bách hợp rồi đi dọc con đường. Bỗng cậu nhìn thấy dáng người khá quen, đứng tại nghĩa trang, khuôn mặt buồn ghê lắm, cậu nhận ra đó là...Endou-sensei.
- Sensei!? Thầy đang làm gì ở đây vậy? - Shiro tiến lại gần
Endou: *giật mình quay lại* Shiro? Cậu làm gì ở đây?
Shiro: Em chỉ đi dạo dọc đường này thôi mà!
Endou liếc qua bó dã bách hợp mà Shiro đang cầm trên tay.
- Hẳn là cậu đang đi đâu đó!
Shiro: V... vâng ạ!
Endou: Tại sao cậu dậy sớm như vậy mà lúc nào cậu cũng đi học muộn thế?
Shiro: *bất thần* À! Em....em
Endou: Sao vậy!?
Shiro: V... vậy se...sensei, thầy ở đây làm gì vậy?
Shiro ngó về phía ngôi mộ, chưa kịp nhìn tên, Endou đã kịp che lại.
Endou: Đừng có đánh trống lảng, tôi đang hỏi cậu đấy!
Shiro: Em...em, mọi khi em hay dậy muộn nhưng... hôm nay...em...
Endou: Hôm nay cậu làm sao?
Shiro: Em có việc phải đi, chào thầy, sensei!
Shiro cúi gập người chào Endou rồi cậu chạy vội đi. Endou nhìn dáng người nhỏ bé chạy đi, lại cái cảm giác đó, cái cảm giác như... cả thế giới đang quay lưng lại với cậu vậy, bỗng nhiên trong cậu có cái gì đó rưng rưng, nhưng một lần nữa cậu vội gạt đi, cái cảm xúc đó.
Endou xếp lại mấy bông penseé trước ngôi mộ, cậu đặt quả bóng có logo của Raimon bên cạnh.
Endou: Gouenji à! Cậu ta rất giống cậu phải không?
Ra đó là ngôi mộ của Gouenji, Endou vẫn chưa quên được Gouenji, lại càng không thể quên khi Shiro lại đang ở đây. Cậu đã khóc, giờ tình cảm đã lấn át mất lý trí mất rồi.
Endou: Gou....gouenji! Tớ xin... lỗi! Tớ đã không thể quên được cậu!
Endou quỳ xuống trước mộ Gouenji, một người lâu nay đã giấu bao cảm xúc trong lòng, kìm nén bao nỗi đau giờ đã bật khóc, khóc rất nhiều.
Một tia nắng dịu chiếu xuống những bông hoa penseé đẹp đẽ.
Endou: L...là cậu phải không, Gouenji?
Lại một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Endou, nụ cười bấy lâu nay cậu cất giữ trong lòng.
Shiro dạo bước trên đường đi với bó dã bách hợp cậu vẫn đang cầm trên tay, cậu đi đến bệnh viện Inazuma. Cậu gõ cửa căn phòng 207.
- Con vào đi! - một tiếng nói vọng ra.
Shiro đẩy cửa bước vào, cậu đặt hoa vào cái bình gần đó, sắp xếp thật ngay ngắn.
Shiro: Mẹ! Hôm nay con đến hơi muộn, vì con gặp Endou-sensei!
Hóa ra người đang nằm trong căn phòng 207 đó...là mẹ của Shiro.
Mẹ Shiro: Con không cần ngày nào cũng phải đến đâu! Mẹ ổn mà!
Shiro: Không! Bác sĩ bảo con phải quan tâm đến mẹ nhiều hơn!
Mẹ Shiro: Thôi được rồi! Ngồi xuống đây! Kể cho mẹ nghe con gặp Endou-sensei thế nào đi.
Shiro: Vâng! Con thấy... *chợt Shiro dừng lại, ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ*
- Nè! Đá quả bóng cho anh đi!
Mẹ Shiro: *bà đưa mắt nhìn theo Shiro* Nếu con muốn, con có thể ra chơi với các bạn mà!
Shiro: K...Không đâu! Nó chả có gì thú vị hết! Con sẽ chăm sóc mẹ thật chu đáo!
Ánh mắt của mẹ Shiro lặng đi, bà biết con trai lo lắng cho bà rất nhiều, nó không muốn mất đi người mẹ ốm yếu này!
Tận đến chiều muộn, Shiro mới chịu đi về, cậu mở cửa bước ra.
Shiro: Con về đây! Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!
Mẹ Shiro: Mẹ biết rồi mà!
Cánh cửa căn phòng đóng lại.
Shiro: *ngạc nhiên* S...sen...sei!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro